Số lần đọc/download: 1521 / 23
Cập nhật: 2018-05-26 13:56:40 +0700
Chương 24
“E
m có ấn tượng với người này.” Lý Tưởng chỉ vào ảnh Bắc Dã, vội nói, “Đúng là tên đó.”
“Em từng gặp rồi à?”
“Tên đó luôn theo dõi Trần Niệm ạ.”
Trịnh Dịch và Lão Dương liếc nhìn nhau rồi lại nhìn thầy chủ nhiệm, sau đó hỏi tiếp: “Em nhìn rõ chứ?”
“Tất nhiên rõ ạ, em từng nhìn thấy tên đó hai lần, lén la lén lút bám theo Trần Niệm, cậu ấy không hề phát hiện.” Lý Tưởng miêu tả chi tiết tình cảnh hai lần đi cùng đường với Trần Niệm cho cảnh sát. Sau đó, Trịnh Dịch gật đầu, ý bảo rằng cậu có thể đi được rồi. Lão Dương mở quyển sổ ra ghi chép, lại thêm được một chứng cứ khách quan. Rồi sau đó Từ Miểu cũng đến làm chứng, nói rằng từng gặp Bắc Dã ở cổng trường học, cậu ta cứ nhìn chằm chằm cô, như cười như không. Bởi vì cậu ta là nam sinh có dáng vẻ điển trai, cô còn tưởng rằng cậu ta có ý gì đó với mình.
Từ Miểu nói: “Thì ra cậu ta đang lựa chọn mục tiêu.”
Rất nhiều chứng cứ chứng minh cậu lảng vảng gần trường học, ánh mắt cứ dính sát vào nữ sinh, thậm chí là theo dõi. Tin tên mặc áo mưa bị bắt được truyền xôn xao trong đám học sinh. Lý Tưởng và Từ Miểu nói chuyện với cảnh sát trong văn phòng của thầy giáo xong, vừa về đến phòng học đã bị một đám người vây xung quanh, hỏi thăm tình hình. Trần Niệm ngồi im tại chỗ học thuộc thơ, không buồn quan tâm. Chỉ còn hai ngày nữa là thi tốt nghiệp trung học. Bao chuyện ập xuống đầu, cô lại không hề mong chờ cuộc thi này nữa.
Trên đường, nghe thấy đám bạn học bàn tán: “Đang bị giam đấy. Không thể gặp mặt, không thể thăm hỏi.”
“Có điều tên đó không cha không mẹ, cũng không có ai đi thăm.”
“Ai nói hắn không có cha mẹ?”
“Ha ha, nhắc đến cha mẹ hắn, chuột con sinh ra thì đào hang, con trai của tội phạm cưỡng dâm cũng là tội phạm cưỡng dâm thôi.”
“Còn tăng thêm một cấp, giờ biến thành tội phạm giết người rồi.”
Giọng kể rất thần bí, nghe rõ là văn minh nhưng câu từ như lẹm vào xương tủy.
Trần Niệm đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi ra ngoài lại chạm mặt Lý Tưởng, cậu ta cảm thán sống sót sau tai nạn thay cô: “Trần Niệm, lúc ấy mình nói nam sinh kia đang theo dõi cậu mà cậu còn không tin.”
Sắc mặt Trần Niệm tái nhợt, mặt không biểu cảm. Cả trường đều biết cô suýt chút nữa gặp “bất trắc”, các học sinh nối đuôi nhau đến an ủi, hết tốp nọ đến tốp kia, an ủi xong thì bắt đầu hỏi thăm cô bị bắt đưa đi đâu, được giải cứu như thế nào. Quan tâm và an ủi chân thành, tò mò và dò hỏi cũng chân thành. Trần Niệm vẫn không đáp, Tiểu Mễ chắn trước cô, đuổi “đám ký giả” tiến đến hỏi thăm đi. Hiện tại Lý Tưởng nói những câu này, Tiểu Mễ trừng mắt liếc cậu ta nhắc nhở, Lý Tưởng tự trách mình lỡ lời, vội vàng nói xin lỗi nhưng Trần Niệm đã ra khỏi phòng học.
Nhưng dù đến đâu cũng không được sống yên ổn, vừa hay gặp phải nhóm người Trịnh Dịch ra khỏi văn phòng của thầy chủ nhiệm trên hành lang, muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi. Trịnh Dịch bảo Lão Dương đi trước, bước qua xem tình hình Trần Niệm thế nào. Cô vẫn lạnh nhạt thờ ơ, dáng vẻ tinh thần không tốt cũng không xấu, rất giống cô của ngày thường. Anh hỏi mấy câu về tình hình học tập như mọi lần, cô không ôn hòa cũng không tức giận trả lời.
Sau cùng, Trịnh Dịch nói: “Đừng để chuyện gần đây làm ảnh hưởng, phải chú tâm chuẩn bị cho kỳ thi, cũng đừng để mình chịu áp lực quá lớn.”
Trần Niệm cúi đầu rồi khẽ gật. Trịnh Dịch nhớ những ngày đưa cô đến trường rồi về nhà, anh hỏi gì cô đều trả lời rất ít, luôn gật hoặc lắc đầu, nhưng lúc ấy cô không như thế này. Khi đó anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cô, đó là nỗi an tâm và vui mừng thấp thoáng; không như bây giờ, tĩnh lặng như nước. Anh cúi đầu nhìn cô, chợt phát hiện phần tóc đuôi ngựa của cô chưa chải kỹ, có rất nhiều sợi tóc rơi ra ngoài, bù xù tựa như cây hoa hướng dương rũ xuống.
Cô không hứng thú trò chuyện, anh cũng lo mình ở đây tạo áp lực cho cô, đành nói: “Anh đi trước đây, đợi em thi xong rồi thì mời em ăn cơm nhé.”
Bấy giờ Trần Niệm lại ngẩng đầu, hỏi: “Người kia…”
Cô muốn nói lại thôi, anh chờ. “Có phải vào tù, không?”
“Chắc chắn là vậy rồi. Nếu không phải do tuổi tác, chắc hẳn là chung thân hoặc tử hình.” Trịnh Dịch nói xong, nhìn chăm chú ánh mắt cô, vì thế anh nói tiếp, “Điều này, thật đáng tiếc.”
Trịnh Dịch còn nói: “Ngụy Lai đã chết rồi nhưng còn đám La Đình, anh sẽ quản thúc chúng.”
Trần Niệm không nói gì, gương mặt vẫn tái nhợt như trước, không hề dao động.
Trịnh Dịch bước xuống cầu thang, lại cảm thấy châm chọc. Anh từng xử lý vụ án “mâu thuẫn” giữ Tăng Hảo với Ngụy Lai và còn chưa thành lập được hồ sơ vụ án của Hồ Tiểu Điệp. Lúc ấy đám La Đình không chịu sự quản giáo giống như Ngụy Lai. Nhưng lần này, Ngụy Lai chết đi đã khiến chúng kinh sợ, khiến chúng ngoan ngoãn hơn.
“Cảnh sát Trịnh!” Tiếng chào hỏi khiến anh tỉnh lại, là Tăng Hảo.
Tăng Hảo có ấn tượng tốt về anh, cô chào hỏi nhiệt tình, Trịnh Dịch trò chuyện vài câu, chủ yếu là lời khích lệ thi cử.
Dứt lời, anh hỏi: “Dạo này tình trạng của Trần Niệm có tốt không?”
“Dính phải chuyện ấy nên có hơi suy sụp, chẳng qua cậu ấy vốn ít nói, lại rất bình tĩnh nên không thấy thay đổi gì cả.” Tăng Hảo suy nghĩ một lát rồi nói, “Trần Niệm là người rất giỏi che giấu cảm xúc.”
Trịnh Dịch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại nói: “Các em là bạn học, sắp đến kỳ thi rồi, cố động viên và khích lệ em ấy. Em ấy cũng như em, cũng từng bị bắt nạt và làm nhục.”
“Em biết, em và cậu ấy giống nhau.” Tăng Hảo nói, sau đó nhớ đến điều gì lại nói tiếp, “Có điều, hẳn là Ngụy Lai vẫn không để lại bóng ma trong lòng cậu ấy đâu.”
“Sao em nói vậy?”
“Cảm nhận thôi.” Tăng Hảo nói, “Trước kia khi Ngụy Lai chưa mất tích, bởi vì em và Ngụy Lai đang ’hòa bình’ nên khi đó mọi mũi nhọn đều nhằm hướng Trần Niệm, em xin lỗi cậu ấy nhưng Trần Niệm bảo, có người bảo vệ mình rồi?”
Trịnh Dịch sửng sốt: “Nói khi nào?”
…
Trịnh Dịch đau lòng và tự trách; anh không biết người mà Trần Niệm nói có phải là anh không, nhưng anh không thể bảo vệ tốt cho cô. Anh có thể cảm thấy rõ, Trần Niệm đã đề phòng anh. Rõ ràng vụ án này đã kết thúc nhưng cuối cùng lại khiến anh mơ hồ khó hiểu. Anh ra khỏi khu dạy học, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ hít một hơi thật sâu. Trên đầu có tiếng cười trẻ trung. Trịnh Dịch ngẩng đầu, trên khu dạy học có rất nhiều học sinh đang xé sách, gấp thành máy bay giấy đầy chữ viết rực rỡ sắc màu bay lượn đầy trời, cắt ánh mặt trời thành từng khoảnh từng khoảnh. Các thiếu niên cười nói và đùa nghịch. Tuổi thanh xuân tuyệt vời quá.
…
Trịnh Dịch dẫn người đến lục soát nhà Bắc Dã lần nữa, nhưng không phát hiện ra manh mối mới nào, ngoại trừ mấy sợi tóc được nghi ngờ là của Trần Niệm. Nghĩ đến Trần Niệm là mục tiêu mà Bắc Dã tấn công từng được Bắc Dã đưa về nhà, điều này không được coi là chứng cứ.
Trịnh Dịch lại cố ý lật sách của Bắc Dã ra xem, đa phần đều là truyện tranh. Anh đã nghĩ sơ qua về loại sách Bắc Dã thường hay đọc, ngẫm lại việc giấu xác xuống bùn, anh dần dần loại bỏ nghi ngờ vì bảo vệ bằng chứng thi thể mà Bắc Dã lựa chọn nơi đó. Anh cảm thấy tên nhóc hẳn không nghĩ đến điều này, có lẽ đúng như lời Bắc Dã nói, chỉ là đoạn đường xa vắng người khó bị phát hiện mà thôi.
Trịnh Dịch nhớ Lão Dương và anh đã từng thảo luận một vụ án, sau khi giết người, phạm nhân muốn không bị phát hiện nên đã chôn xác dưới đường nhựa, không ngờ rằng rất nhiều năm sau thi thể vẫn chưa rữa nát mà ngược lại bảo lưu đầy đủ chứng cứ khiến hắn bị bắt. Hiện thực luôn có vài chuyện không thể ngờ tới chính là lưới trời và ý trời, làm cho bọn tội phạm ứng phó không kịp. Giống như Bắc Dã, chỉ nghĩ bùn lầy thì sẽ không có người tới, nhưng không ngờ rằng thi thể và chứng cứ được giữ gìn rất tốt.
Về đến đồn, gặp Lão Dương dẫn theo hai nữ sinh bị hại lần trước đến chứng thực người, Trịnh Dịch hỏi: “Kết quả xác nhận thế nào?”
Lão Dương nói: “Hai nữ sinh này đều nói, cảm thấy vóc dáng Bắc Dã khá giống người đã cưỡng bức bọn họ.”
Trịnh Dịch im lặng nửa phút và nói: “Đưa bản ghi chép cho tôi xem thử.”
Hai người bị hại trong vụ cưỡng hiếp lần trước viết: “… Hình như là tên đó… Lúc ấy rất lộn xộn, cảm thấy không chắc chắn, … Đã lâu rồi, … Hơi giống…”
Trịnh Dịch nói: “Chỉ là ‘hình như‘ thôi mà.”
Lão Dương nhìn anh một lát, đặt tay lên vai anh: “Trịnh Dịch, đối với vụ án lần này, có phải cậu có điều gì đó khúc mắc hay không?”
Trịnh Dịch thẳng thắn: “Cảm thấy rất quái lạ, sao ngày trước không tra ra chút manh mối nào nhưng về sau lại thuận lợi như mở đập xả nước thế này.”
“Cậu ít kinh nghiệm.” Lão Dương nói, “Rất nhiều vụ án đều không thể nào dùng cách thường để giải thích. Có người bị tình nghi cố gắng chống lại thẩm tra bao nhiêu lần, điều tra bấy nhiêu lần đều không lộ ra chút sơ hở nào; có người bị tình nghi phản bác vật chứng với thái độ bàng quan, một khi bị bắt thì đều khai hết ra, không làm khó cảnh sát cũng không làm khó mình.”
“Tôi biết điều này. Mỗi người đều có thái độ sống khác nhau.” Trịnh Dịch nói, “Nhưng Lão Dương à, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tra xét vùng đất phía sau núi đi. Kế hoạch tra xét phía sau núi lần trước đã bị việc đột ngột bắt được người tình nghi cắt ngang rồi.”
“Cậu muốn lật cả ngọn núi lên à?” Lão Dương nói, “Ba ngày trước chúng ta đã đưa Bắc Dã đến sau núi để chỉ và xác nhận địa điểm xảy ra vụ án rồi. Thành viên của tổ giám định đã đào đất lên, kiểm tra phản ứng của máu trong đất và trong đất còn có tóc của Bắc Dã. Khi chôn, tên đó sơ ý để rụng sợi tóc vào trong vết máu, chứng cứ lại càng vô cùng xác thực rồi.”
Trịnh Dịch nghe anh ta nói như thế, nghẹn lời không trả lời được. Mãi lâu sau mới lẩm bẩm hỏi: “Nhưng nếu còn có địa điểm khác thì sao?”
Lão Dương không nghe rõ: “Gì cơ?”
“Không có gì.”
Lão Dương thấy anh còn có tâm sự bèn nói: “Còn nữa, đã vớt được con dao vứt xuống sông rồi, hung khí hoàn toàn khớp với vết thương của người chết. Có điều ngâm trong nước quá lâu, vớt lên không thấy cái gì nhưng trên lưỡi dao vẫn có phản ứng mờ nhạt với vết máu. Bộ phận giám định đang cố gắng xem xét có thể xác định là máu người hay không, may thì có lẽ có thể xác định được nhóm máu… Đã tìm được Trần Niệm ngay tại hiện trường, lại thêm bản thân tên đó thừa nhận, các loại miêu tả đều phù hợp, cậu còn nghi ngờ điều gì nữa?”
“Còn có một chuyện tôi không rõ.”
“Chuyện gì?”
“Tên đó cẩn thận tỉ mỉ đến mức có thể tiêu hủy quần áo của nạn nhân, tại sao còn giữ lại áo sơ mi dính máu người chết và chiếc áo mưa?”
“Nào có giữ lại. Áo sơ mi và áo mưa đều là bọn tôi tìm được trong đống rác cạnh khu xưởng. Đã từng bị đốt, phải tốn một hồi chứng nhận đấy.”
“Phạm vi vứt những thứ này cũng quá gần rồi.”
“Tôi đã hỏi tên đó, tên đó nói rằng lúc dọn dẹp quần áo vô tình để sót áo sơ mi. Sau đó chờ mãi cũng không có động tĩnh gì bèn cho là không sao cả nên thả lỏng cảnh giác, đem đốt trong nhà.”
Lời giải thích này cũng hợp lý. Nhưng Trịnh Dịch vẫn cảm thấy kỳ quái, vốn cho rằng đồ cậu ta đốt cũng có thể cháy sạch không còn mảnh vụn chứ không phải để lại mảnh rất nhỏ nhưng lại thành chứng cứ trí mạng. Nhưng có lẽ do anh suy nghĩ nhiều. Đúng là vụ án này sắp kết thúc rồi.
Đã qua mùa mưa lâu lắm rồi nhưng thời tiết càng ngày càng nóng. Hôm ấy là ngày bảy tháng sáu, nhiệt độ lên tới ba mươi tám độ. Điều hòa hoặc quạt trong trường thi đều bật đến mức lớn nhất, các thí sinh cũng không bị thời tiết nóng bức ảnh hưởng.
Đương lúc vụ án của Bắc Dã sắp sửa được đặt dấu chấm tròn kết thúc, Trịnh Dịch bắt đầu điều tra chuyện Trần Niệm bị bắt nạt. Nam sinh qua đường ngày đó xúc phạm cô và Ngụy Lai đồng thời biến mất, anh mơ hồ cho là Ngụy Lai mất tích không thể không liên quan đến chuyện kia, nhưng hết lần này đến lần khác quá trình của vụ việc ấy vẫn chỉ là một sự mơ hồ. Trừ lần đó ra, anh cũng bắt đầu điều tra bạn bè của Bắc Dã.
Lớp mà Bắc Dã từng học đã tan rã từ lâu, học sinh đường ai nấy đi, thầy giáo đánh giá cậu rất kém, gần giống với bản phác họa tội phạm mà Lão Dương miêu tả, quái gở, lạnh lùng, lầm lì. Nhưng Trịnh Dịch vẫn nhặt nhạnh tìm được một cô ở nhà tình thương và mấy bạn học, hỏi thăm được bạn thân có quan hệ tương đối với cậu có hai người: Đại Khang và Lại Tử.
Lại Tử đi Quảng Đông rồi, Đại Khang ở lại Hi Thành, đã đi làm tại cửa hàng sửa chữa cơ khí.
Ngày mùng tám tháng sáu, sắp đến trưa, Trịnh Dịch đội trời nắng to tìm được cửa hàng sửa chữa kia, Đại Khang đang sửa xe, sau khi nghe nói ý định của anh xong, lập tức trở mặt muốn đuổi anh ra ngoài, thậm chí chửi um lên: “Chúng mày đều là đồ khốn!”
“Tội phạm cưỡng bức gì chứ? Nó vốn không phải loại người như thế. Tiêu chuẩn tội phạm của chúng mày là như thế nào, người thỏa mãn tiêu chuẩn này tao biết một đống, sao không bắt hết lại? Bởi vì thân phận ba mẹ nó không tốt nên chúng mày kỳ thị nó. Ba nó là tội phạm cho nên nó phải như vậy ư?”
Trịnh Dịch ngắt ngang cậu ta, nói: “Chính cậu ta thừa nhận.”
Đại Khang nói: “Chắc chắn là chúng mày ép nó.”
“Đây không phải là thời xưa, không ai ép cậu ta. Tôi tới tìm cậu cũng chỉ là muốn điều tra chuyện này rõ ràng hơn.”
Nhưng, ngoại trừ Đại Khang cứ khăng khăng cho là Bắc Dã không phải tội phạm thì cũng không còn chứng cứ khách quan nào khác. Trịnh Dịch chỉ hỏi thời gian mấy vụ việc trước xảy ra. Hết lần này đến lần khác, lúc xảy ra vụ án Đại Khang cũng không ở cùng Bắc Dã, cậu ta cũng không nghĩ ra điều gì chứng minh.
Trịnh Dịch hỏi: “Chẳng phải còn một người bạn khác gọi là Lại Thanh sao? Cậu gọi điện hỏi đi.”
“Lại Tử à”, Đại Khang cầm cờ lê vặn ốc vít, tức giận đáp: “Đã không liên lạc được từ lâu rồi. Cãi nhau với nó một trận, nó rất hay giận dỗi.”
Trịnh Dịch có ấn tượng với Lại Tử, ban đầu danh sách hai ba mươi người bị tình nghi của Lão Dương thì người thiếu niên này tên là Lại Thanh, thông tin về chiều cao cân nặng đều có cả. Kể ra ba người bọn họ, đúng là chiều cao không chênh lệch là bao. Anh cảm thấy mình lại phải ra về không công, khi ra khỏi cửa hàng sửa chữa cơ khí, trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ quái lạ. Anh mở một bức ảnh trong điện thoại ra, quay lại đưa cho Đại Khang, hỏi: “Cậu từng gặp nữ sinh này chưa?”
Đại Khang giơ tay lau mồ hôi lấm tấm trên đầu, để lại một dấu dầu màu đen, cậu ta nheo mắt nhìn chốc lát. Trong bức ảnh này là một nữ sinh mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, cánh tay bắp chân mảnh khảnh.
“Tôi không chắc có phải cô ấy hay không.”
“Cô ấy?”
“Ừ. Hình như đã từng gặp nữ sinh này rồi.” Đại Khang nói, “Tiểu Bắc bảo, nó nợ cô ấy tiền, rất nhiều tiền.”