Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 24
Đ
ó là một cuốn sách Bunny-eat-bunny World.[94]
Của một biên tập viên sách trẻ em khuyết danh.
Chỉ có sự hiện diện của lũ nhóc mới làm cho chuyến đi trở lại Chicago có thể chịu đựng được. Rất khó để Molly có thể che dấu cảm xúc của mình với chị gái cô, nhưng lần này cô đã làm được. Cô không thể làm hỏng mối quan hệ giữa Phoebe và Dan với Kevin thêm nữa.
Căn hộ của cô có mùi mốc vì bị đóng cửa trong gần ba tuần và thậm chí trông còn bẩn hơn trước khi cô rời đi. Hai tay cô ngứa ngáy muốn bắt đầu cọ rửa và lau chùi, nhưng công việc làm sạch sẽ phải đợi đến ngày mai. Với Roo chạy dẫn đường, cô mang vali lên căn gác xếp buồng ngủ của mình, sau đó buộc cô đi xuống lại cái bàn làm việc của mình đến cái thùng nhựa đen để sắp xếp lại các tài liệu.
Ngồi chéo chân trên sàn nhà, cô rút bản hợp đồng cuối cùng của cô với Birdcage ra và lật qua các trang.
Đúng như cô nghĩ.
Cô nhìn lên cái cửa sổ kéo dài đến trần nhà, nghiên cứu các bức tường gạch cũ, căn bếp ấm cúng, và xem ánh sáng nhảy múa trên sàn gỗ cứng. Nhà mình.
Hai tuần khốn khổ sau đó Molly bước ra khỏi thang máy lên tầng thứ chín của tòa nhà Michigan Avenue mà văn phòng nhà xuất bản Birdcage đang đóng. Cô chỉnh lại chiếc áo len chỗ xung quanh phần eo của cái váy carô đỏ trắng của mình và tự mình đi xuống hành lang văn phòng của Helen Kennedy Schott. Molly đã đi qua cái điểm nơi mà cô có thể quay lại được, và cô chỉ hy vọng kem che khuyết điểm mà cô chấm nhẹ dưới mắt của mình sẽ che được những vết thâm.
Helen đứng dậy để chào đón cô từ phía sau một bàn làm việc lộn xộn với các bản thảo, bản vẽ, và bìa sách. Mặc cho thời tiết oi bức, cô mặc bộ đồng phục biên tập viên màu đen của mình. Mái tóc ngắn màu xám của cô nằm ngay ngắn, và mặc dù cô không trang điểm, nhưng móng tay của cô ánh lên với màu đỏ thẫm bóng mượt. "Molly, thật tuyệt khi gặp lại cô. Tôi rất vui vì cuối cùng cô đã gọi lại. Tôi gần như đã từ bỏ cố gắng để giữ được cô."
"Thật tốt khi gặp lại chị,” Molly trả lời lịch sự, bởi vì mặc cho những gì Kevin đã nói về cô, cô là, theo bản chất, là một người lịch sự.
Một dải sông Chicago có thể nhìn thấy qua cửa sổ văn phòng, nhưng một sự trưng bày đầy màu sắc của những cuốn sách trẻ em trên các kệ đã thu hút sự chú ý của Molly. Khi Helen nói chuyện về quản lý tiếp thị mới, Molly phát hiện ra những khung lưng sách mỏng của năm cuốn sách đầu tiên về Daphne. Biết rằng Daphne Ngã Nhào sẽ không bao giờ có trong số đó khiến cô cảm thấy giống như bị đâm vào tim, nhưng một phần trong cô bây giờ đã quá tê tái để có thể cảm thấy bất cứ điều gì hơn nữa.
"Tôi rất vui vì cuối cùng chúng ta đang có cuộc gặp này", Helen nói. "Chúng ta có rất nhiều thứ cần trao đổi.”
"Không có nhiều lắm." Molly không thể kéo dài việc này. Cô mở ví, rút ra một phong bì màu trắng, và đặt nó trên bàn làm việc. "Đây là tấm séc hoàn trả lại Birdcage số tiền ứng trước một nửa của Daphne Ngã Nhào."
Helen nhìn choáng váng. "Chúng tôi không muốn lấy lại số tiền ứng trước. Chúng tôi muốn xuất bản các cuốn sách."
"Tôi sợ rằng chị sẽ không thể để tôi làm. Tôi sẽ không sửa lại các bản thảo."
"Molly, tôi biết rằng cô chưa hài lòng với chúng tôi, và đây là lúc để điều chỉnh nó. Ngay từ đầu chúng tôi chỉ mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho sự nghiệp của cô."
"Còn tôi chỉ muốn những gì tốt nhất cho độc giả của mình."
"Chúng tôi cũng vậy. Xin hãy cố hiểu cho. Các tác giả có xu hướng chỉ nhìn vào một dự án trên quan điểm của họ, nhưng một nhà xuất bản thì phải nhìn vào một bức tranh lớn hơn, bao gồm cả mối quan hệ của chúng tôi với báo chí và cộng đồng. Chúng tôi cảm thấy mình không có sự lựa chọn nào cả."
"Mọi người đều có sự lựa chọn, và một giờ trước, tôi đã luyện tập cho mình."
"Ý cô là gì?"
"Tôi đã tự tay xuất bản Daphne Ngã Nhào. Phiên bản gốc.”
"Cô đã cho xuất bản nó?" Lông mày của Helen dựng lên. "Cô đang nói về cái gì vậy?"
"Tôi đã xuất bản nó trên Internet."
Helen bùng nổ trên chiếc ghế của mình. "Cô không thể làm điều đó! Chúng ta có một hợp đồng!"
"Nếu chị kiểm tra trên một bản in đẹp, chị sẽ thấy rằng tôi vẫn giữ quyền xuất bản điện tử cho tất cả các cuốn sách của mình."
Helen nhìn choáng váng. Các nhà xuất bản lớn đã bịt lỗ hổng này trong những hợp đồng của họ, nhưng một số nhà xuất bản nhỏ hơn như Birdcage đã không nhận ra nó. "Tôi không thể tin rằng cô đã làm điều này."
"Bây giờ bất kỳ đứa trẻ nào muốn đọc bản gốc Daphne Ngã Nhào và xem những hình ảnh minh họa đều có thể được." Molly đã lên kế hoạch cho một bài phát biểu lớn, đầy đủ với các tài liệu tham khảo và điều Luật đầu tiên trong Hiến Pháp sửa đổi lần thứ nhất[95], nhưng cô không còn đủ năng lượng. Đẩy tấm séc về phía trước, cô đứng dậy khỏi cái ghế và bước ra ngoài.
"Molly, đợi đã!"
Cô đã làm xong những gì cần làm, và cô đã không dừng lại. Khi cô tiến về chiếc xe của mình, cô đã cố gắng để cảm thấy chiến thắng, nhưng hầu như cô chỉ cảm thấy kiệt quệ. Một người bạn thời đại học đã giúp cô thành lập một trang web. Thêm vào đó là các đoạn văn bản và bản vẽ của Daphne Ngã Nhào, Molly đã đính kèm vào một trang liệt kê những cuốn sách khác, những cuốn đã rất cố gắng để giữ bàn tay của những đứa trẻ rời ra trong những năm qua bởi vì nội dung rất tuyệt của chúng hay những hình minh họa kèm theo. Danh sách đó bao gồm Little Red Riding Hood, tất cả các tập của Harry Potter, cuốn A Wrinkle in Time của Madeleine L'Engle, Harriet the Spy, Tom Sawyer, Huckleberry Finn, cũng như những cuốn sách của Judy Blume, Maurice Sendak, sách của anh em nhà Grimm, và Cuốn nhật ký của cô gái trẻ của Anne Frank[96]. Ở cuối danh sách, Molly đã thêm vào Daphne Ngã Nhào. Cô không phải là Anne Frank, nhưng cô cảm tốt hơn khi được đồng hành với một gười bạn tuyệt vời như vậy. Cô chỉ ước có thể gọi cho Kevin và nói với anh rằng cô cuối cùng đã chiến đấu cho cô thỏ của mình.
Cô dừng lại một vài lần để mua những thứ cần thiết, sau đó đã rẽ vào Lake Shore Drive và tiến về phía bắc đến Evanston. Giao thông ít người, và nó đã không làm cô mất nhiều thời gian để thấy được khu căn hộ cao tầng cũ rích mốc meo nơi cô sẽ ở từ bây giờ. Cô ghét căn hộ ở tầng hai của mình với tầm nhìn ra cái thùng rác nằm đằng sau một nhà hàng Thái Lan, nhưng nó là nơi duy nhất trong khả năng của cô để cô có thể được nuôi một con chó.
Cô cố gắng không nghĩ về căn hộ cũ hơi nhỏ của mình, nơi những người lạ đã chuyển vào. Evanston không có nhiều căn hộ được chuyển đổi có gác mái lắm, và khu nhà đang nằm trong danh sách chờ của những người nóng lòng muốn mua, vì vậy cô biết nó sẽ được bán đi một cách nhanh chóng. Mặc dù vậy, cô đã không được chuẩn bị để đi trong vòng ít hơn 24 giờ. Những chủ sở hữu mới đã trả cho cô một khoản phụ phí để thuê lại căn hộ trong khi họ chờ thủ tục giấy tờ cuối cùng, vì vậy cô đã phải bò ra ngoài để tìm thuê một căn nhà, và cô đang ở đây trong tòa nhà ảm đạm này. Nhưng cô đã có tiền để đặt cọc và giải quyết các hóa đơn của mình.
Cô đậu xe trên con đường cách 2 khu nhà vì chủ nhà Slytherin của cô tính phí 70 đô la một tháng cho một chỗ đậu xe thuộc tòa nhà. Khi cô bước lên các bậc thềm mòn đến căn hộ của mình, tiếng tàu hỏa rít lên ngay bên ngoài cửa sổ. Roo chào đón cô ở cửa, sau đó chạy lon ton trên miếng vải lót sàn mòn vẹt và bắt đầu sủa ở bồn rửa chén.
"Không phải nữa chứ."
Căn hộ rất nhỏ đến nỗi cô không có chỗ cho những cuốn sách của mình, và cô đóng nó trong một cái thùng và để trên bồn rửa nhà bếp. Cô thận trọng mở cửa, chăm chú nhìn vào bên trong, và rùng mình. Một con chuột khác run lên trong cái bẫy chuột Hav-A-Heart của cô. Con thứ 3 mà cô đã bắt được, mà cô mới chỉ ở đây được vài ngày.
Có lẽ cô có thể viết một bài cho Chik về vấn đề này – "Tại sao những người ghét những con vật nhỏ lại không luôn gặp những điều tồi tệ nhỉ." Công thức nấu ăn của cô vừa mới được gửi đi. Lúc đầu cô đã gọi nó là "Bữa sáng sẽ không làm anh ta nôn ra: Món trộn của não anh ta với trứng của bạn.” Nhưng ngay trước khi cô nhét nó vào phong bì, cô đã kết nối lại với các cảm xúc của mình và thay thế bằng "Kích thích buổi sáng sớm."
Cô đã viết hàng ngày. Mọi thứ về cô đều bị tàn phá, nhưng cô đã không từ bỏ và đi ngủ như cái cách cô đã làm sau khi cô bị sẩy thai. Thay vào đó, cô đang đối mặt với nỗi đau của mình và làm hết sức để sống qua nó. Nhưng trái tim cô đã chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng hơn.
Cô nhớ Kevin điên cuồng. Mỗi đêm, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà và nhớ lại cánh tay anh đã bao bọc xung quanh cô như thế nào. Nhưng nó không nhiều bằng những lúc làm tình. Anh hiểu cô hơn chính cô hiểu mình, và anh đã trở thành người bạn tinh thần của cô trong mọi cách nhưng chỉ trừ có một. Anh đã không yêu cô.
Với một tiếng thở dài được thốt ra từ phía dưới chân cô, cô đặt cái túi xách của mình sang bên, xỏ đôi găng tay làm vườn cô đã mua cùng với cái bẫy vào, và thận trọng tìm dưới cái bồn rửa chén một cái lồng nhỏ. Ít nhất cô thỏ của cô cũng được nhảy tự do và hạnh phúc trong không gian mạng. Nhiều hơn so với những gì cô có thể nói về động vật gặm nhấm.
Cô bỏ ngoài tai tiếng rít của con chuột sợ hãi bắt đầu kêu trong cái lồng. "Đừng có làm thế. Im đi nào, và ta hứa sẽ thả ngươi trong công viên trước khi ngươi biết.” Anh ta ở đâu khi cô cần một người đàn ông chứ?
Trái tim cô đã ký một hợp đồng khác với những cơn đau thắt. Cặp vợ chồng mà Kevin đã thuê để chăm sóc khu cắm trại đang ở đó ngay lúc này, vì vậy anh có thể quay lại thị trấn tiệc tùng ở mức đẳng cấp quốc tế. Chúa ơi, làm ơn, đừng để cho anh ấy ngủ với bất kỳ người trong số họ. Chưa được.
Lilly đã để lại một vài tin nhắn trên máy trả lời tự động của cô muốn biết Molly có ổn không, nhưng cô vẫn chưa trả lời chúng. Cô có thể nói gì đây? Rằng cô đã phải bán căn hộ của mình? Rằng cô đã để mất nhà xuất bản của mình? Rằng trái tim của cô đã bị tan vỡ vĩnh viễn? Ít nhất bây giờ cô cũng có đủ khả năng để thuê luật sư, để cô có thể thoát khỏi hợp đồng hiện tại của cô và bán cuốn sách Daphne tiếp theo cho một nhà xuất bản khác.
Cô giữ cái lồng xa nhất có thể và lấy chùm chìa khóa của mình. Cô đang trên đường đi đến cửa thì tiếng chuông vang lên. Con chuột đã đủ gây cho cô một cảm giác lo sợ, và cô gần như đã giật nẩy mình vì sợ hãi.
"Chờ một phút.”
Vẫn giữ cái lồng với chiều dài cánh tay cô, cô bước quanh một thùng sách khác và mở cửa.
Helen nhảy xổ vào bên trong. "Molly, cô chạy đi trước khi chúng ta có thể nói chuyện, Ôi, Chúa ơi!"
"Helen, hãy gặp Mickey."
Helen ép tay lên ngực, mặt cô trắng bạch. "Một con thú cưng à?"
"Không chính xác lắm." Molly đặt cái lồng trên một thùng đồ, nhưng Roo không thích điều đó. "Yên nào, đồ sâu bọ! tôi sợ đây không phải là lúc tốt nhất cho một chuyến thăm, Helen. Tôi phải đi ra công viên."
"Cô đi dạo à?"
"Đi thả nó."
"Tôi sẽ – tôi sẽ đi với cô."
Molly nên thích khi nhìn thấy cựu biên tập tỉ mỉ của cô trông lo lắng, nhưng con chuột đó cũng đang làm cô sợ. Với cái lồng được giữ tránh xa cơ thể cô, cô lách ra ngoài và bắt đầu quanh co qua những con hẻm nhỏ của trung tâm Evanston hướng về phía công viên nằm cạnh con hồ. Helen, trong bộ đồ màu đen và đôi giày cao gót của cô, đã không chọn thứ quần áo nào khác cho nhiệt độ hay những ổ gà, nhưng Molly đã không mời cô đi cùng, vì vậy cô từ chối cảm thấy có lỗi.
"Tôi không biết cô đã chuyển chỗ,” Helen gọi từ phía sau. "May mắn thay, tôi đã chạy đến một trong những người hàng xóm của cô, và ông ấy đã cho tôi địa chỉ mới của cô. C – Cô có thể thả nó ra ở nơi nào đó gần đây không?"
"Tôi không muốn nó tìm được cách quay lại."
"Sử dụng nhiều hơn những cái bẫy thì sao?"
"Hoàn toàn không."
Mặc dù nó là một ngày trong tuần, công viên đã được lấp đầy với xe đạp, sinh viên đại học trên những đôi giày trượt, và cả trẻ em. Molly tìm thấy một bãi cỏ và đặt cái lồng xuống, sau đó do dự tìm đến cái chốt. Ngay sau khi cô bật nó ra, Mickey đã thực hiện một bước nhảy vọt cho tự do của mình.
Thẳng về phía Helen.
Biên tập viên của cô phát ra một tiếng khóc nghẹn ngào và nhảy lên trên một chiếc ghế dã ngoại. Mickey biến mất vào trong bụi dâu.
"Đồ kinh tởm.” Helen ngồi xuống trên mặt bàn.
Molly cũng cảm thấy một chút gì đó sợ hãi, vì vậy cô ngồi xuống băng ghế. Phía xa rìa công viên, hồ Michigan trải dài đến tận chân trời. Cô nhìn ra xa và nghĩ về con hồ nhỏ hơn nơi có một vách đá để nhảy xuống.
Helen lôi ra một khăn lụa từ túi xách xủa mình và chấm chấm nhẹ ở chán. "Nó là về con chuột à".
Không có chú chuột nào cả trong Nightingale Woods. Molly sẽ phải thêm vào một chú nếu cô có thể tìm thấy một nhà xuất bản mới.
Cô nhìn chăm chăm vào biên tập viên cũ của cô. "Nếu chị đến đây để đe dọa tôi với một vụ kiện, chị sẽ không nhận được nhiều thứ đâu."
"Tại sao chúng tôi lại muốn kiện một tác giả yêu thích của chúng tôi?" Helen rút ra một phong bì chứa tấm séc của Molly và đặt nó trên băng ghế.
"Tôi muốn trả lại cái này. Và khi cô nhìn vào bên trong, cô sẽ thấy một tấm séc thứ 2 cho phần tạm ứng còn lại của cô. Thực sự thì Molly, cô nên nói với tôi cảm giác của cô về việc sửa đổi này mạnh mẽ như thế nào.”
Molly đã thậm chí không cố gắng để trả lời một phiên bản Slytherin kia. Cô cũng không nhận lấy cái phong bì.
Giọng điệu của Helen dạt dào cảm xúc hơn. "Chúng tôi sẽ xuất bản Daphne Ngã Nhào theo phiên bản gốc của nó. Tôi đã xếp lịch vào mùa đông này vì vậy chúng tôi có thời gian để chạy các chương trình xúc tiến. Chúng tôi đang lên kế hoạch cho một chiến dịch tiếp thị lớn, với đầy đủ các trang quảng cáo trong tất cả các cuốn các tạp chí lớn về nuôi dạy con cái, và chúng tôi đang gửi bạn một loạt các chuyến đi tiếp xúc tại các cửa hàng sách."
Molly tự hỏi nếu mặt trời có chiếu vào mặt cô ta. "Daphne Ngã Nhào đã có sẵn sàng trên Internet rồi."
"Chúng tôi muốn cô xóa nó đi, nhưng chúng tôi sẽ để lại quyết định cuối cùng dành cho cô. Thậm chí nếu cô quyết định giữ lại trang web, chúng tôi tin rằng hầu hết các bậc cha mẹ vẫn sẽ muốn mua các cuốn sách thực để thêm vào bộ sưu tập cho con em của họ ".
Molly không thể tưởng tượng làm thế nào mà cô đã được chuyển một cách kỳ diệu từ một tác giả nhỏ thành một tác giả lớn. "Tôi sợ rằng chị sẽ cần phải làm tốt hơn thế này, Helen."
"Chúng tôi đang chuẩn bị để đàm phán lại hợp đồng của cô. Tôi chắc chắn rằng cô sẽ hài lòng với các điều khoản."
Molly đã yêu cầu một lời giải thích, không phải để có nhiều tiền hơn, nhưng cô bằng cách nào đó đã liên lạc với bản chất trùm tư sản bên trong mình. "Chị sẽ phải thỏa thuận với người đại diện mới của tôi về vấn đề đó.”
"Tất nhiên."
Molly không có một đại diện nào, cả mới lẫn cũ. Sự nghiệp của cô là quá nhỏ bé để cho cô cần một người, nhưng chắc chắn một điều gì đó đã thay đổi. "Nói cho tôi biết những gì đang diễn ra, Helen."
"Đó là các thông tin công chúng. Doanh số bán hàng mới vừa được ra cách đây hai ngày. Trong khoảng thời gian giữa các tin tức báo chí về cuộc hôn nhân của cô và những câu chuyện của SKIFSA, doanh số bán của cô đã tăng vọt."
"Nhưng tôi đã kết hôn vào tháng Hai, và SKIFSA bám theo tôi vào tháng Tư. Cô không để ý à.”
"Chúng tôi phát hiện sự gia tăng đầu tiên trong tháng Ba và một lần nữa trong tháng Tư. Tuy nhiên, tất cả các con số đó không đáng kể cho đến khi chúng tôi đã nhận được báo cáo cuối tháng Năm. Và con số sơ bộ đầu tháng Sáu thậm chí còn tốt hơn."
Molly nghĩ rằng thật tốt khi cô đã ngỗi xuống, bởi vì chân của cô sẽ không thể đỡ được người cô. "Nhưng các thông tin công chúng đã hết. Tại sao các con số lại đang tăng?
"Đó là điều mà chúng tôi muốn tìm hiểu, vì vậy chúng tôi đã dành một khoảng thời gian trên điện thoại để nói chuyện với các nhà sách. Họ nói với chúng tôi rằng những người lớn ban đầu đã mua một cuốn sách Daphne để thỏa mãn sự tò mò – hoặc họ đã nghe về cuộc hôn nhân của cô hoặc là họ muốn xem xem SKIFSA đã khó chịu về điều gì. Nhưng khi họ mang cuốn sách về nhà, những đứa trẻ của họ rất yêu thích các nhân vật, và bây giờ họ đang quay trở lại các cửa hàng và mua trọn bộ seri.”
Molly choáng váng. "Tôi không thể tin được."
"Những đứa trẻ đang khoe các cuốn sách với bạn bè của chúng. Chúng tôi đã nghe rằng ngay cả các bậc cha mẹ, những người đã ủng hộ việc tẩy chay của SKIFSA cũng mua những cuốn sách Daphne."
"Tôi đang gặp khó khăn để tiếp nhận chuyện này.”
"Tôi hiểu." Helen bắt chéo chân và mỉm cười. "Sau tất cả những năm đó, cô cuối cùng đã có một thành công ngoài sức tưởng tượng. Chúc mừng cô, Molly."
Janice và Paul Hubert là cặp đôi hoàn hảo để điều hành khu nhà ngủ nghỉ-và-bữa ăn. Món trứng của bà Hubert không bao giờ bị nguội, và không có cái bánh nào trong số những chiếc bánh của bà bị cháy xém ở phía dưới cả. Ông Hubert thì thực sự thích việc thông toilet và có thể nói chuyện với các vị khách hàng giờ đồng hồ mà không thấy chán. Kevin đã sa thải họ sau một tuần rưỡi làm việc.
"Cần giúp đỡ không?"
Anh kéo đầu ra khỏi cái tủ lạnh và nhìn thấy Lilly đứng ngay dưới cánh cửa nhà bếp. Bây giờ là 11 giờ đêm, hai tuần và một ngày kể từ khi Molly rời khỏi. Cũng đã là bốn ngày kể từ khi anh xa thải nhà Hubert, và tất cả mọi thứ đã trở thành một đống lộn xộn.
Trại huấn luyện đã bắt đầu được hai tuần, và anh chưa sẵn sàng. Anh biết anh nên nói với Lilly rằng anh rất vui vì bà đã ở lại để giúp đỡ, nhưng anh không thể để nó diễn ra, và nó làm cho anh cảm thấy có lỗi. Có một điều gì đó buồn ở bà kể từ khi Liam Jenner không xuất hiện vào mỗi bữa sáng nữa. Anh thậm chí đã cố đề cấp đến nó một lần, nhưng anh quá vụng về, và bà đã giả vờ không hiểu.
"Tôi đang tìm bột men bánh mì. Amy đã để lại một mảnh giấy nói rằng có thể con bé cần một ít. Mà bột men bánh mì là cái quái gì vậy?”
"Ta không biết," bà trả lời. "Khả năng làm bánh của ta bị hạn chế trong các loại đã pha trộn đóng gói sẵn.”
"Vâng. Khốn thật.” anh đóng cánh cửa lại.
"Nhớ gia đình Hubert rồi à?"
"Không. Chỉ nhớ cái cách bà ta nấu nướng và cái cách ông ta chăm sóc tất cả mọi việc.”
"À." Bà nhìn chằm chằm vào anh, sự thích thú tạm thời đã xóa đi sự không vui trong bà.
"Tôi không thích cách bà ta đối xử với những đứa trẻ", anh lẩm bẩm. "Và ông ta đã làm cho Troy thành kẻ dở hơi. Ai quan tâm nếu cỏ được cắt theo chiều kim đồng hồ hay ngược chiều kim đồng chứ?"
"Bà ấy không chính xác là lờ đi những đứa trẻ. Bà ấy chỉ không đưa bánh cho những đứa trẻ tinh quái, những đứa mà xuất hiện ở cửa bếp như Molly đã làm."
"Mụ phù thủy già đó đã xua đuổi chúng cứ như chúng là những con gián vậy. Và không thèm dành một vài phút để kể cho những đứa trẻ một câu chuyện. Đó là đòi hỏi quá nhiều à? Nếu một đứa trẻ muốn nghe một câu chuyện, bà có nghĩ rằng bà ta có thể sẽ đặt cái chai Lysol chết tiệt của bà ta xuống đủ lâu để kể cho lũ trẻ một câu chuyện không?"
"Ta chưa bao giờ nghe bất cứ đứa trẻ nào thực sự yêu cầu bà Hubert kể cho chúng một câu chuyện cả."
"Chúng chắc chắn là đã hỏi Molly!"
"Chính xác".
"Điều đó có nghĩa gì?"
"Không có gì."
Kevin đã mở nắp lọ bánh, nhưng lại đóng nó lại khi anh nhớ ra những cái bánh nào được đựng bên trong đó. Anh tìm trong tủ lạnh một bia thay thế. "Chồng bà ta thậm chí còn tồi tệ hơn."
"Khi ta nghe ông ta nói với những đứa trẻ không được chơi bóng đá trên bãi cỏ chung bởi vì chúng sẽ đã làm hỏng cỏ, ta nhận ra công việc của ông ta có thể phải kết thúc sớm."
"Slytherin."
"Mặc dù vậy, các vị khách của khu B & B đã rất thích nhà Hubert” bà chỉ ra.
"Đó là bởi vì họ không có những đứa trẻ ở đây giống như những người đang ở các căn nhà có".
Anh mời bà một chai bia, nhưng bà lắc đầu và lấy một cốc nước từ tủ thay vào đó. "Ta rất vui vì các cậu bé O'Brians ở lại đây thêm một tuần nữa," bà nói, "nhưng ta nhớ Cody và các cô gái nhà Kramer. Tuy nhiên, những đứa trẻ mới đến thật là dễ thương. Ta thấy con đã mua thêm xe đạp."
"Tôi quên mất mấy đứa nhỏ chưa đủ tuổi. Chúng ta cần một vài cái xe ba bánh.”
"Những đứa trẻ lớn hơn dường như rất thích thú với cái cột bóng rổ, và con đã làm một việc đúng đắn khi thuê một nhân viên cứu hộ."
"Một số ông bố bà mẹ quá vô tâm." Anh mang chai bia của mình đến bàn bếp, ngồi xuống, sau đó hơi do dự. Nhưng anh đã bỏ vấn đề này ra ngoài đủ lâu rồi. "Tôi thực sự đánh giá cao cái cách bà đang giúp đỡ."
"Ta không phiền, nhưng ta nhớ Molly. Tất cả mọi thứ đều thú vị hơn khi con bé ở đây."
Anh cảm thấy mình tăng cường sự đề phòng. "Tôi không nghĩ vậy. Chúng ta có rất nhiều niềm vui mà không có cô ấy "
"Không, chúng ta đã không. Các chàng trai nhà O'Brian tiếp tục phàn nàn, những người già nhớ cô ấy, và con thì trở nên cáu kỉnh và chẳng hợp lý chút nào." Bà dựa người vào bồn rửa chén." Kevin, đã được hai tuần rồi. Con không nghĩ rằng đây là lúc đi tìm con bé à? Amy, Troy và ta có thể chăm sóc nơi này trong một vài ngày."
Bà có nhận ra rằng anh đã nghĩ về điều đó hàng trăm cách khác nhau không? Không có gì khiến anh muốn nhiều hơn, nhưng anh không thể đuổi theo cô, không, trừ khi anh muốn mãi mãi là một người đàn ông đã lập gia đình, và đó là điều mà anh không thể làm. "Nó sẽ không công bằng."
Công bằng cho ai?"
Anh cào cái nhãn trên chai bia với ngón tay cái của mình. "Cô ấy đã nói với tôi... Cô ấy có tình cảm."
"Ta biết. Và con thì không?"
Anh có nhiều cảm xúc hơn anh biết phải làm gì, nhưng không có cái nào trong số chúng sẽ làm cho anh đánh mất những điều quan trọng nhất. "Có thể trong 5 hoặc 6 năm nữa mọi chuyện sẽ khác, nhưng ngay lúc này tôi không có thời gian cho bất cứ điều gì ngoài sự nghiệp của mình. Và hãy nhìn thực tế đi – bà có thể nhìn thấy Molly và tôi cùng nhau lâu dài được không?"
"Không có vấn đề gì cả."
"Thôi nào!" Anh đứng bắn dậy khỏi cái ghế. "Tôi là một người cơ bắp! Tôi yêu thích được hoạt động, và cô ấy thì ghét thể thao."
"Đối với những người ghét thể thao, con bé là một vận động viên tuyệt vời."
"Cô ấy thì ổn, tôi đoán thế."
"Con bé bơi rất đẹp và lặn giống như một nhà vô địch."
"Đó chỉ là từ trại hè."
"Con bé đã chơi một trận bóng mềm tuyệt vời."
"Trại hè."
"Con bé biết tất cả mọi thứ về bóng bầu dục."
"Đó là chỉ bởi vì –"
"Con bé chơi cả bóng đá."
"Chỉ với Tess."
"Con bé đang học võ thuật."
Anh đã quên mất vài đường kung fu mà cô đã nhắm vào anh mùa đông năm ngoái
"Và con bé đã nói với ta nó đã chơi trong đội tennis ở trường trung học của nó."
"Đây rồi. Tôi ghét quần vợt "
"Có thể là bởi vì con chơi không tốt."
Làm sao Lilly biết điều đó?
Nụ cười của Lilly trông tán thành một cách nguy hiểm. "Ta muốn nói con sẽ có một khoảng thời gian khó khăn để tìm thấy một người phụ nữ giống một vận động viên và và ưu mạo hiểm như là Molly Somerville."
"Tôi cược là cô ấy sẽ không chơi nhảy dù."
"Ta cược con bé sẽ."
Ngay cả chính đôi tai của anh cũng nghe thấy giọng anh có vẻ hờn dỗi. Và Lilly đã đúng về nhảy dù. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng la hét của Molly khi anh đẩy cô ra khỏi máy bay. Tuy nhiên, anh biết cô sẽ thích nó ngay sau khi chiếc dù của cô bật ra.
Anh vẫn cảm thấy khó chịu về tình cảm của cô với anh. Và cũng tức giận nữa. Nó chỉ là thứ tạm thời ngay từ lúc đầu, do đó không phải như thể anh đã lừa gạt cô. Và anh chắc chắn đã không hứa bất cứ điều gì. Thật chết tiệt, trong đó một nửa thời gian anh hầu như chẳng lịch sự tí nào.
Đó là tình dục. Tất cả mọi thứ đều ổn cho đến sau đó. Nếu anh đã giữ chặt quần và bàn tay của mình trên cơ thể, cô đã ổn, nhưng anh đã không thể làm điều đó, không khi họ đã ở cùng nhau ngày qua ngày. Và ai có thể đổ lỗi cho anh chứ?
Anh nghĩ về cái cách cô cười. Loại người nào sẽ muốn cảm nhận nụ cười đó dưới môi anh ta? Và cặp mắt màu xanh-xám với độ xết độc ác kia là một sự cố ý thách thức tình dục. Làm thế nào anh có thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoại trừ làm tình khi chúng cứ chạy vào con đường của anh?
Nhưng Molly đã biết các quy tắc, biết quan hệ tình dục không ràng buộc, không phải trong những ngày này và tuổi tác này. Tất cả những thứ tào lao mà cô đã dựng lên về việc không có kết nối cảm xúc của anh không thể nào sai hơn được nữa. Anh có những kết nối, hoàn toàn có. Một kết nối quan trọng. Với Cal và Jane Bonner.
Những người mà anh đã không nói chuyện trong nhiều tuần.
Anh nhìn chằm chằm vào Lilly. Có lẽ bởi vì nó là quá muộn và sự đề phòng của anh đã hạ xuống, anh thấy mình nói với bà nhiều hơn là anh dự định. "Molly có một số ý kiến về tôi mà tôi không nghĩ như vậy."
"Loại ý kiến như thế nào?"
"Cô ấy nghĩ rằng..." Anh đặt chai bia của mình xuống. "Cô ấy nói tôi là một người nông cạn trong tình cảm."
"Con không phải!” ánh mắt Lilly lóe lửa. "Đó là một điều tồi tệ để có thể nói!"
"Yeah, nhưng vấn đề là –"
"Con là một người đàn ông rất phức tạp. Chúa ơi, nếu con là người nông cạn, con đã tống khứ ta ngay lập tức."
"Tôi đã cố gắng –"
"Con đã cho ta một vài cái vỗ vai và hứa sẽ gửi cho ta một tấm thiệp Giáng sinh. Ta đã rất hài lòng và thỏa mãn với phần đời còn lại. Tuy nhiên con dành quá nhiều cảm xúc chân thành khi làm điều đó, và đó là lý do tại sao ta ở đây cảm thấy đau đớn cho con."
“Đó là những lời thật đẹp, nhưng –"
"Oh, Kevin... con không bao giờ được nghĩ mình nông cạn. Ta yêu Molly, nhưng nếu ta có bao giờ nghe con bé nói bất cứ điều gì như thế về con, con bé và ta sẽ có vài việc để giải quyết.”
Kevin muốn cười, nhưng đôi mắt anh bắt đầu cảm thấy cay cay, và chân anh đã di chuyển, điều tiếp theo mà anh biết, cánh tay anh vừa được giang rộng ra. Để mở nó cho Mẹ của một người đàn ông đến được với sự phòng thủ của anh ta khi bức tường đã được hạ, thậm chí ngay cả việc anh ta không xứng đáng với nó.
Anh đã cho bà một cái ôm mãnh liệt và sở hữu. Bà đã phát ra âm thanh nhắc anh nhớ về tiếng kêu của một con mèo sơ sinh.
Anh ôm bà chặt hơn. "Có một số điều con đã rất muốn hỏi dì.”
Một tiếng nấc run rẩy dựa vào ngực anh.
Anh hắng giọng. "Dì đã bao giờ theo học về âm nhạc và ngồi ra đó cho đến khi bốc mùi hôi với cái piano "
"Ồ, Kevin... ta vẫn không phân biệt được phím nào với phím nào cả.”
“Và Dì có bao giờ phát ban quanh miệng khi ăn cà chua chưa?"
Vòng tay của bà quanh anh càng chặt hơn."Nếu ta ăn quá nhiều."
“Và những củ khoai lang thì sao?" Anh nghe thấy tiếng nấc. "Mọi người đều thích chúng trừ con ra, vì vậy con đã tự hỏi..." Anh dừng lại bởi vì nó thật khó khăn để anh có thể nói ra. Đồng thời, những mảnh vỡ bên trong anh tưởng chừng như sẽ không bao giờ được hàn gắn đang bắt đầu ghép lại với nhau.
Trong một lúc lâu họ chỉ đơn giản là ôm nhau thật chặt. Cuối cùng thì họ cũng bắt đầu nói chuyện, cố gắng để bắt kịp hơn ba thập kỷ trong một đêm, những từ ngữ được họ thốt ra vẫn còn vấp khi họ đang cố lấp đầy những khoảng trống. Có một sự chấp thuận bất thành văn rằng họ chỉ tránh 2 chủ đề: Molly và Liam Jenner.
Lúc 3 sáng, khi họ cuối cùng đã chia tay nhau tại các bậc thêm đầu tiên, Lilly vuốt ve má anh “Ngủ ngon, con trai bé bỏng của ta.”
"Ngủ ngon –" Ngủ ngon, Mẹ của con. Đó là những gì anh muốn nói, nhưng nó làm anh cảm thấy như một sự phản bội với Maida Tucker, và anh không thể làm điều đó. Maida có thể không là người mẹ trong những giấc mơ của anh, nhưng bà đã yêu anh với tất cả trái tim của bà, và anh cũng rất yêu bà. Anh mỉm cười. "Chúc ngủ ngon, mẹ Lilly."
Những dòng nước mắt hạnh phúc tuôn trào. “Ôi, Kevin... Kevin, đứa con bé bỏng của mẹ."
Anh chìm vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi.
Khi chuông báo thức buộc anh ra khỏi giường một vài giờ sau đó để bắt đầu bữa sáng, anh nghĩ về đêm trước và sự thật rằng bây giờ Lilly sẽ là một phần vĩnh viễn trong cuộc đời của anh. Nó thật tốt. Hoàn toàn chính xác.
Nhưng đã không có gì khác xảy ra.
Khi anh đi xuống căn nhà bếp màu xám, trống rỗng, anh tự nhủ là không có lý do gì để cảm thấy có lỗi với Molly, nhưng điều đó dường như không có ý nghĩa lắm với lương tâm của anh. Cho đến khi anh tìm ra cách để khắc phục, anh sẽ không bao giờ có thể ngừng suy nghĩ về cô.
Sau đó, nó đến với anh. Một giải pháp hoàn hảo.
Molly nhìn chằm chằm vào luật sư của Kevin. "Anh ấy cho tôi khu cắm trại?"
Người luật sư đã chuyển trọng lượng của mình lại vùng trung tâm của cái thùng đóng gói chứa cái máy tính của Molly. "Anh ấy đã gọi điện cho tôi vào sáng hôm qua. Bây giờ tôi đang hoàn thành thủ tục giấy tờ."
"Tôi không muốn nó! Tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì từ anh ấy cả."
"Anh ấy chắc phải biết cô sẽ phản ứng lại theo cách đó, bởi vì anh ấy nói rằng nếu cô từ chối, anh ấy sẽ để cho Eddie Dillard san phẳng nơi đó. Tôi không nghĩ rằng anh ấy nói đùa đâu."
Cô muốn hét lên, nhưng nó không phải là lỗi của luật sư mà đó là Kevin đã thật mánh khóe và cao tay, vì vậy cô cố gắng để kiểm soát lại tính khí của mình. "Có bất cứ điều gì ngăn chặn tôi khỏi việc cho khu cắm trại đi không?"
"Không."
"Được rồi, tôi chấp nhận. Và sau đó tôi sẽ cho nó đi."
"Tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ quá hạnh phúc với điều đó."
"Vậy thì đưa cho anh ta hộp khăn giấy.”
Người luật sư rất trẻ, và anh trao cho cô một nụ cười nửa miệng tán tỉnh, sau đó đóng chiếc cặp tài liệu của mình và đứng dậy đi xuyên qua các đồ dùng trong nhà ra đến cửa. Chiều theo cái nóng của tháng Bảy, anh ta đã không mặc áo vest, tuy nhiên căn hộ của cô lại không có điều hòa, và trên lưng anh ta đã có một vệt ướt. "Có thể cô sẽ muốn đến đó sớm. Kevin đã rời đi, và không có ai chịu trách nhiệm ở đó cả."
"Tôi chắc rằng đã có. Anh ấy đã thuê một người nào đó để tiếp nhận công việc."
"Họ không có vẻ còn làm việc ở đó."
Molly không phải là một người thích chửi thề, nhưng cô không thể giữ lại được một câu lúc này. Cô chỉ có 48 giờ để làm quen với việc trở thành một tác giả sách trẻ em thành công, và nó bắt đầu từ bây giờ.
Ngay khi luật sư rời khỏi, cô thu gọn lại những tài liệu vứt trên chiếc ghế để tìm cái điện thoại của cô và gọi cho người đại diện mới của mình, một người đàm phán hợp đồng tốt nhất trong thành phố. "Phoeb, là em đây."
"Hey, chào tác giả lớn! Các cuộc đàm phán đang tiến triển rất tốt, nhưng chị vẫn chưa hài lòng với số tiền ứng trước mà họ đề nghị.”
Cô nghe thấy sự thích thú trong giọng nói của chị gái mình. "Chỉ cần không làm họ phá sản là được.”
"Nó thật là hấp dẫn."
Họ trò chuyện về các cuộc đàm phán trong một vài phút trước khi Molly đi vào điểm chính, làm những gì cô tốt nhất để nói mà không bị nghẹn lại. "Kevin vừa mới làm một việc rất ngọt ngào."
"Đi bộ bịt mắt ở chỗ giao thông chạy quá tốc độ à?"
"Đừng như thế, Phoebe." Cô chắc chắn sẽ nghẹn lại ở đoạn này. "Anh ấy là một chàng trai tuyệt vời. Thực tế là, anh ấy đã cho em khu cắm trại như là một điều bất ngờ."
"Em đùa à."
Molly nắm tờ chứng nhận chặt hơn. "Anh ấy biết em yêu nó đến nhường nào."
"Chị hiểu, nhưng..."
"Em sẽ lái xe lên đó vào ngày mai. Em không chắc em sẽ ở lại đó bao lâu."
"Ít nhất điều này sẽ giúp em được ra khỏi cái căn hộ tồi tàn đó cho đến khi chúng tôi kết thúc đàm phán hợp đồng của em. Chị cho là chị nên biết ơn."
Nó thật là bẽ mặt khi nói với Phoebe rằng cô đã bị buộc phải bán căn hộ của cô. Với tình trạng tín dụng của em gái mình, cô đã không yêu cầu được giúp đỡ Molly ra khỏi túng quẫn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô giữ im lặng.
Molly đã dập điện thoại ngay khi cô có thể và liếc nhìn Roo, nó đang cố gắng tránh nóng dưới cái bàn ăn. "Đi đi và nói nó ra. Một khoảng thời gian tồi tệ. Nếu ta đợi thêm hai tuần, có lẽ chúng ta vẫn được ở trong căn hộ cũ nằm phơi trong điều hòa không khí."
Nó có lẽ chỉ do trong trí tưởng tượng của cô, hay Roo trông có vẻ chỉ trích. Kẻ phản bội đó đang nhớ Kevin.
"Hãy dọn dẹp nhà nào, cậu bạn thân mến. Việc đầu tiên vào ngày mai là chúng ta sẽ bay đến North Woods."
Roo vui tươi hẳn lên.
"Đừng có quá vui mừng, bởi vì chúng ta sẽ không ở lại đó. Ý ta là, Roo, ta sẽ cho nơi đó đi!"
Ngoại trừ cô không thể. Cô đá một hộp đồ ăn sang bên, ước rằng nó là đầu của Kevin. Anh đã làm điều này để chuộc lỗi. Đây là cách anh cố gắng để bồi thường cho cô vì cô đã yêu anh mà anh không yêu lại cô.
Một món quà thương hại rất lớn.