Số lần đọc/download: 2223 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Hồi 23 - Vết Chân Thủ Phạm
D
iệu Thủ Phương Sóc chậm rãi đáp:
- Sau khi ông ta nghe tại hạ kể rõ bỗng thở dài thốt “Giữa chúng ta, ân cừu khó phân, song...”. Ông ta nói đến đây, như có điều gì không tiện nên nín bặt, lập tức thúc hối tại hạ ra đi!
Thanh Sương lên tiếng:
- Lời nói ấy có gì mà khó giải, thiết nghĩ ông ta sớm đã sát hại cả nhà Bích Lịch Tử Đơn Phi nên nghe tiền bối nói thế, mới thốt ra câu “Ân cừu khó phán” đấy chứ gì!
Văn Đồng mỉm cười nói:
- Cô nương đoán thế rất hữu lý, nhưng tại hạ nhận thấy trong ấy sợ còn có điều khác nữa cũng nên!
Thanh Sương hừ một tiếng, tỏ ra tức giận rồi phụng mặt không thèm nói nữa.
Văn Đồng vẫn cười tiếp:
- Nếu y là hung thủ đã sát hại cả nhà Đơn Phi, võ công của y lại cao hơn Đoan Mộc lão trượng, tại sao ông ta không giết phứt lão trượng để em miệng?
Thanh Sương như không nhịn được, cãi:
- Đoan Mộc lão trượng có biết ông ta là hung thủ đâu, cần chi phải giết để diệt khẩu?
Văn Đồng cười nói:
- Kẻ gian tà lúc nào chẳng sợ người ngay, ông ta đề phòng có ngày Đoan Mộc lão trượng sẽ khám phá ra chân tướng và sẽ tìm đến báo thù?
Thanh Sương tức bực hỏi gàn:
- Nói vậy thì tất cả những người trong trang này không phải do Bạch Y Quái Tẩu giết rồi?
Văn Đồng nghiêm nghị nói:
- Không! Những người này đều chết dưới tay của Bạch Y Quái Tẩu, không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng chính kẻ chủ mưu không phải là người mà Đoan Mộc lão trượng đã gặp. Ông ta đã ẩn cư một nơi rất là bí mật, biết chừng đâu cũng đang tránh sự bức hại của kẻ chủ mưu, đồng thời đem lời nói của ông ta ra suy xét, thì cái chết của cả nhà Đơn Phi đối với ông ta rất có liên hệ, nhưng quyết không phải là chánh hung thủ.
Thanh Sương “ừ” một tiếng gật gù:
- Cứ cho là hữu lý đi, nhưng Khương lão tiền bối đã nhận ra đốm đen trên những bộ xương vẫn là độc môn kỳ công của Bạch Y Quái Tẩu và Bạch Y Quái Tẩu đã chết trên Bắc Thiên Sơn cách đây mười năm. Đoan Mộc lão trượng lại gặp ông ta nơi Khuyển Ngưu sơn cách đây có bốn năm, sự việc như thế lại giải thích làm sao?
Văn Đồng chậm rãi nói:
- Những điều nghi vấn, tại hạ tin rằng tìm gặp cụ già mà Đoan Mộc lão trượng đã gặp, thì chẳng khó...
Vừa nói đến đây, bỗng chàng im bặt, cười lên một tiếng, vận dụng chân lực, phóng mình ra khỏi phòng...
Cử chỉ quá ư đột ngột, khiến cho Khương Trạch và mọi người đứng nhìn sửng sốt.
Văn Đồng ra khỏi căn phòng, tung mình một cái đã nhảy vọt lên cao ba trượng, rơi mình trên nóc nhà, nhìn quanh tứ phía, quả thấy một bóng đen thấp thoáng nơi hướng Đông rồi mất dạng.
Chàng khẽ mỉm cười, thân hình lại như điện xẹt, chớp mắt đã đến nơi gian nhà hướng Đông, bỗng tung mình lên cao, nhắm hướng một cây cổ thụ phóng tới.
Người chưa đến, chưởng đã phát ra, một kình phong mạnh như bão táp ào ạt bắn vào.
Ầm!
Một tiếng nổ long trời lở đất, thân cây cổ thụ to bằng người ôm, thế mà bị luồng chưởng phong cũng phải gãy đôi tức khắc.
Trong đám lá rậm của cây cổ thụ, bỗng vụt bay ra một bóng người, cắm đầu tẩu thoát.
Văn Đồng cười lên một tiếng lạnh lùng, nhún chân một cái, thân hình đã vượt qua khỏi bóng đen, trầm giọng quát:
- Đứng lại!
Bóng đen ấy lúc nãy núp trên đọt cây đã bị chưởng lực của Văn Đồng đánh cho thất đãm, giờ lại thấy khinh công của đối phương lợi hại, biết rằng không còn hy vọng chạy thoát nữa, chỉ còn một nước giả đò bướng bỉnh, đứng lại lớn tiếng hỏi:
- Tại sao tôn giá lại chận đường đi của lão phu!
Văn Đồng mỉm cười đưa mắt dò xét kể ấy từ trên xuống dưới...
Người ấy thân thế cân bằng, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh lè, mình mặc áo quần đẹp đẽ, lưng đeo trường kiếm, tuổi độ năm mươi.
Văn Đồng xem xét một hồi, thầm nghĩ:
- “Với tướng mạo cùng lối ăn mặc của kẻ này, đích là hầu tước của bọn Thiên Huỳnh giáo chẳng sai. Nhưng trang viên đã hoang vắng từ lâu, hắn đến đây để làm gì?”
Nghĩ thế, chàng lạnh lùng quát hỏi:
- Ngươi chỉ cần nói rõ mục đích đến đây để làm gì, ta sẽ để cho ngươi đi ngay!
Gương mặt lạnh lùng của cụ già bỗng nở một nụ cười xảo trá, lớn tiếng nói:
- Bổn tước không tin rằng ngươi có thể ngăn được ta!
Lời vừa dứt, thì song chưởng cũng đã tung ra, vận dụng mười thành công lực, nhằm vào ngực Văn Đồng đánh tới.
Đúng lúc ấy, bỗng cũng có một tiềm lực mạnh mẽ từ phía bên phải Văn Đồng đánh lén vào.
Kỳ thật, với thần sắc trên gương mặt của cụ già, Văn Đồng sớm đã hoài nghi có điều mờ ám, giờ lại cảm thấy có hai kình lực đồng lúc phát ra từ hai hướng khác nhau, nên chàng vận dụng thần công hộ thể, mặc cho chưởng phong của đối phương đánh nhằm, tay mặt chàng liền đưa lên dùng chỉ búng ra...
Hai luồng chỉ phong nhằm ngay hai hướng bắn tới, lập tức bóng người lăn lộn, tiếng hét thảm thiết...
Văn Đồng đứng yên tại chỗ, uy dũng như thiên thần, còn người của Thiên Huỳnh giáo phía trước mặt mày nhăn nhó, ngã ngồi xuống đất hình như đau đớn.
Riêng kẻ đánh lén chàng nơi phía tay mặt cũng là một hầu tước trong Thiên Huỳnh giáo, thân hình bị văng xa mấy trượng, miệng hộc máu tươi, chết ngay tại chỗ.
Cụ già trước mặt, không hiểu tại sao đối phương lại tha mạng cho mình, nhưng với thần kỳ công lực vừa rồi khiến cho ông phải sợ sệt khôn cùng.
Văn Đồng mắt lộ hung quang, nhìn đăm vào kẻ ấy, trầm giọng quát:
- Nếu ta không có việc muốn hỏi đến ngươi, với hành vi của ngươi vừa rồi có lẽ cũng phải chết như đồng bọn của ngươi vậy, còn không mau nói thật ra ngươi đến đây với mục đích gì?
Người của Thiên Huỳnh giáo đôi mắt sụp xuống, chậm rãi nói:
- Nếu lão phu không nói ra thì sao?
Vừa nói ông ta cố ý đưa hai tay lên ngực, tay phải lần lần mò vào trong áo...
Văn Đồng giả vờ không hề hay biết, lạnh lùng nói:
- Đâu có phải do ngươi muốn được!
Trong lúc Văn Đồng vừa nói ra, bỗng thấy hào quang sáng lóe, một mớ độc châm nhỏ như sợi tóc vụt một cái đã bắn vào người chàng.
Thì ra, biết không còn hy vọng thoát thân, nên hầu tước của Thiên Huỳnh giáo mới đùng Phong Vy độc châm ám hại đối phương để hòng thoát nạn.
Mắt nhìn độc châm sắp ghim vào áo của Văn Đồng, bỗng thấy màu xanh lam khẽ động, tất cả số độc châm đã rớt cả xuống đất, thành vô hiệu lực.
Hầu Tước Thiên Huỳnh giáo thấy thế toàn thân run lẩy bẩy, bỗng nghe Văn Đồng “hừ” một tiếng lạnh lùng:
- Đó là tự ngươi muốn lấy, chớ trách ta vậy!
Lời dứt, thì năm ngón tay mặt của chàng đã đưa ra, phất vào hư không một cái!
Đối phương lập tức cảm thấy toàn thân tê buốt, công lực mất đi, người không cựa quậy được, đồng thời cảm thấy ngũ tạng hình như có một luồng hơi nóng như thiêu như đốt, phút chốc mình đổ mồ hôi, châu thân khó chịu vô kể.
Văn Đồng nhìn y, lạnh lùng gằn giọng:
- Thế nào, ngươi đã chịu nói chưa?
Hầu Tước Thiên Huỳnh giáo vẫn bặm môi nói:
- Ngươi bức ta như thế, chi bằng giết ta đi còn tốt hơn!
Văn Đồng cười nhạt:
- Đâu có việc dễ dàng như thế, ngươi vừa nếm khổ ấy chỉ là mới khởi đầu, sau còn cách khác hơn nữa, vậy có ngoan ngoãn nói ra không?
Cụ già vẫn gan dạ, thà chịu đau đớn, một mực không khai, đôi mắt nhắm nghiền, không hề đếm xỉa.
Văn Đồng thấy vậy tức giận quát:
- Được! Xem ngươi chịu đựng đến mức nào!
Lập tức vung tay điểm vào Tam Điêu, Dương Quan, Hôn Môn tam đại yếu huyệt của đối phương.
Kẻ ấy tam công bị đoạt, lục hồn bất tồn.
Phải hiểu một khi con người đã bị tam công bị đoạt, lục hồn bất tồn rồi, dù cho một ngọn gió thoáng lướt qua, cũng cảm thấy trong ngươi như bị ngàn mũi kim chích vậy.
Văn Đồng điểm vào ba nơi yếu huyệt của đối phương, miệng vẫn cười nhạt, tay khẽ phất ra khiến cho kẻ ấy đau đớn vô kể.
Một lát lâu, ông ta từ từ tỉnh lại, lòng nghĩ không thể chịu đựng được nữa, giọng yếu ớt nói:
- Sau khi lão phu nói thật ra, xin cho lão phu chết được yên thân!
Lời vừa dứt, thì ông ta đột nhiên rống lên một tiếng thảm thiết, đôi mắt trợn trừng, chết ngay lập tức.
Văn Đồng rít lên một tiếng, tung mình nhảy vọt lên cao, rồi hướng về phía ngoài trang đuổi tới, miệng quát:
- Đứng lại!
Khương Trạch sợ Văn Đồng có điều gì sơ thất, nên cũng tung mình theo sau.
Còn lại bọn Cát Thanh Sương bốn người, từ từ bước đến xác chết của thuộc hạ Thiên Huỳnh giáo xem xét, thì thấy nơi Thái Dương huyệt của ông ta bị một chiếc lá cây ghim sâu vào, đủ rõ đã bị người ta dùng môn nội gia thủ pháp Phi Hoa Tích Điệp để sát hại, ai nấy không khỏi rùng mình.
Công lực của kẻ ám toán cao đến bực này, Văn Đồng đơn thân truy kích sợ e bất lợi, nên Diệu Thủ Phương Sóc vội nói:
- Chúng ta mau đuổi theo tiếp ứng!
Lời vừa dứt, thì đã thấy Văn Đồng cùng Khương Trạch quay trở về, mọi người đưa mắt ra dấu hỏi, Khương Trạch mặc nhiên lắc đầu thất vọng.
Văn Đồng nhíu mày lên tiếng:
- Kẻ tẩu thoát này đã ra tay giết chết Hầu Tước của Thiên Huỳnh giáo, dụng ý có lẽ sợ tiết lộ cơ mật ra ngoài...
Bỗng nghe Tào Khôn nói:
- Xem vậy người này ít nhứt phải là chức Vương trong Thiên Huỳnh giáo chứ chẳng nhỏ!
Văn Đồng gật đầu:
- Đúng vậy, người này hơi giống một trong ba vị Vương Tước mà chúng ta đã từng gặp!
Diệu Thủ Phương Sóc kinh ngạc hỏi:
- Sao? Thiếu hiệp đã từng gặp hắn với bọn Thiên Huỳnh giáo?
Văn Đồng nghe hỏi, đem việc gặp qua bọn Thiên Huỳnh giáo kể cho ông ta nghe qua một lượt, đoạn tiếp:
- Thật ra tại hạ cùng họ không hề có gì xích mích, nhưng chẳng hiểu sao bọn họ lại cứ đeo theo bên người tại hạ... Ủa!
Bỗng chàng im bặt, đưa mắt nhìn về ông ta ngạc nhiên hỏi:
- Xem thái độ của lão trượng, hình như đối với bọn Thiên Huỳnh giáo hiểu rất rõ ràng chăng?
Diệu Thủ Phương Sóc đáp:
- Đâu có! Chẳng qua là cơ hội ngẫu hợp, lão phu dò biết được đôi chút đấy thôi!
- Lão trượng có biết Giáo hoàng của họ là ai chăng?
- Hổ thẹn thật, thiếu hiệp mới hỏi câu đầu, đã khiến cho lão hủ bí rồi!
- Vậy Giáo đình của Thiên Huỳnh giáo thiết lập ở nơi nào, lão trượng có được biết chăng?
- Ha! Câu hỏi thứ hai của thiếu hiệp lão cũng xin chịu!
Văn Đồng nhíu mày hỏi tiếp:
- Vậy thì cơ cấu tổ chức của Thiên Huỳnh giáo, lão trượng có biết chăng?
Diệu Thủ Phương Sóc cười ha hả nói:
- Vậy lão phu mới có thể trả lời được chứ!
- Thế nào?
Diệu Thủ Phương Sóc tằng hắng hai cái, đoạn chậm rãi nói:
- Thiên Huỳnh giáo từ Giáo hoàng trở xuống, có Thương Long, Chu Tín, Bạch Hổ, Huyền Võ bốn vị Tước Vương...
Thanh Sương bỗng nhiên xen lời hỏi:
- Võ công của bốn vị Tước Vương này ra thế nào?
- Nghe nói võ công của bốn vị Vương này tương đương với Côn Luân song tiên!
Văn Đồng hỏi:
- Lai lịch của bốn vị Vương này, lão trượng có bước được chăng?
Diệu Thủ Phương Sóc lắc đầu nói:
- Lão hủ đoán rằng có lẽ khi nhập giáo hội, họ đã sửa đổi diện mạo cả. Vì vậy nên lâu nay, gặp qua những bộ hạp trong giáo ấy, thấy đã không quen biết một người!
Ông ta ngưng giây lát, thấy mọi người không lên tiếng hỏi, liền tiếp:
- Dưói bốn vị Vương, có hai mươi tám vị Hầu Tước, đặt theo tên của hai mưoi tám vì sao trên trời...
Thanh Sương lại hỏi:
- Võ công của hai mươi tám vị Hầu Tước này như thế nào?
Thiên Nam kiếm khách Tào Khôn đứng bên xen lời:
- Hình như hơn lão độ nửa vế!
Diệu Thủ Phương Sóc lại tiếp:
- Mỗi Hầu Tước thống lãnh tám vị tướng quan, xuống dưới nữa là Bài chủ cùng bọn hầu tốt!
Khương Trạch ngạc nhiên:
- Một tổ chức to lớn như thế, sao trước kia tại hạ không từng nghe nói? Và gần đây mới thấy hành tung của bọn họ!
- Lời nói của Khương huynh rất đúng, danh từ Thiên Huỳnh giáo gần đây mới công khai ra!
Văn Đồng nói:
- Nếu cứ để ý xét lại những cuộc chạm nhau giữa tại hạ công bọ Thiên Huỳnh giáo, hình như họ cứ đến trước một bước vậy...
Diệu Thủ Phương Sóc như hiểu ra nói:
- Không đúng! Thiếu hiệp nên sửa lại câu này, mọi hành động của Thiên Huỳnh giáo đều nhắm vào Chu Tước Hoàn cùng những người có liên quan đến nó. Như thế mới thích hợp hơn!
Văn Đồng gật đầu đồng ý:
- Lời nói của lão trượng không sai, hành động của họ chính là một mặt theo dõi Chu Tước Hoàn, mặt khác tìm cách giết trừ những kẻ nào muốn nhúng tay vào vụ Chu Tước Hoàn!
Thanh Sương xen lời:
- Nói vậy việc cả nhà Đơn Phi bị hại, đối với Thiên Huỳnh giáo cũng có điểm nghi ngờ?
Văn Đồng biết rõ nàng muốn nói câu này là cố ý muốn móc chàng, nên mỉm cười quay sang chuyện khác với Diệu Thủ Phương Sóc:
- Lão trượng kiến thức quảng bát, khiến ai cũng đều bội phục, tại hạ còn muốn thỉnh giáo một điều!
Thấy Văn Đồng không đề đếm xỉa đến lời mình, lại cố ý xoay sang chuyện khác, khiến nàng tức giận hừ lên một tiếng, quay mặt sang nơi khác.
Diệu Thủ Phương Sóc thấy thế cười thầm cho đôi trai gái mới lớn ấy, đáp:
- Thiếu hiệp có gì chỉ bảo?
Văn Đồng chậm rãi hỏi:
- Sáu năm trước đây, khi Hàn cư bị nạn, và võ lâm cũng nhiêu nhiễu loạn, chỉ vì một món Chu Tước Hoàn mà ra, vậy Chu Tước Hoàn quý giá cách nào, lão trượng có biết được chăng?
Diệu Thủ Phương Sóc đáp:
- Nghe đồn trong Chu Tước Hoàn có giấu một bí quyết Luyện Khí Pháp Khuyết, đặt tên là Thái Thành Tiên Khuyết. Kẻ nào luyện tập theo khẩu khuyết này, một là trường sanh bất lão, thọ đồng trời đất, hai nữa luyện nên Kim Cang Bất Hoại, thân sẽ trở thành nhân vật đệ nhứt trong giới võ lâm...
Thanh Sương nãy giờ đứng phụng mặt, bỗng quay lại xen lời:
- Nhưng đến nay, vẫn chưa thấy có nhân vật nào đệ nhất võ lâm xuất hiện kia mà!
Diệu Thủ Phương Sóc thở dài buồn bã nói:
- Cô nương có nơi chưa hiểu! Chu Tước Hoàn vốn là một vật chẳng lành, theo lão hủ được biết, tứ trước đến giờ hễ ai được nó vào tay thì kẻ ấy sẽ gặp họa tức khắc...
Văn Đồng bỗng sực nhớ đến cảnh thảm họa trước đây sáu năm của gia đình chàng, không khỏi buông tiếng thở dài buồn bã.
Diệu Thủ Phương Sóc thấy vậy không dám đề cập thêm, liền xoay lời sang chuyện khác:
- Theo sự phân tích của thiếu hiệp lúc nãy, thì sự hoạt động của Thiên Huỳnh giáo đều nhằm vào Chu Tước Hoàn cùng những người có quan hệ. Vậy đêm nay người của Thiên Huỳnh giáo có mặt nơi trang viên, là vì cái chết của chủ gia hay là theo dõi thiếu hiệp mà đến?
Văn Đồng cúi đầu suy nghĩ, đoạn nói:
- Hình như cả hai đều có. Nhưng...
Thanh Sương bật cười:
- Thì ra anh cũng dùng đến chữ “nhưng” sao? Vậy nhưng thế nào?
Văn Đồng thầm nghĩ:
- “Chỉ cần cô nương nói chuyện là được rồi, sợ là cô nương không thèm đếm xỉa gì đến tôi đấy chớ.”
Đoạn chàng vui vẻ cười nói:
- Nhưng tại hạ có điều hoài nghi là không biết sao mọi hành động của bọn Thiên Huỳnh giáo đều luôn luôn trước hơn tại hạ cả?... Ủa! Không xong! Chúng ta mau đi thôi!
Lời chàng vừa thốt ra, khiến mọi người thẩy đều ngơ ngác.
Văn Đồng lại tiếp:
- Theo tại hạ đoán, lúc nãy Đoan Mộc lão trượng nói về việc Bạch Y Quái Tẩu có lẽ đã bị người của Thiên Huỳnh giáo rình nghe rồi. Chúng ta không nên chậm trễ nữa, lập tức đến ngay Khuyển Ngưu sơn. Nếu không cũng sẽ bị người của Thiên Huỳnh giáo hớt trước đấy!
Mọi người nghe nói, mới nhớ ra việc ấy quả thật hệ trọng, liền thi triển khinh công, thâu đêm nhắm về hướng Tây đi mất.