Số lần đọc/download: 2359 / 28
Cập nhật: 2017-10-08 13:28:13 +0700
Hồi 24 - Bắc Cương Lão Tổ Bỗng Xuất Hiện
C
ách … Cách … Cách … Cùng với những tiếng động khe khẽ này, đầu của pho tượng phật cũng từ từ dịch chuyển và rời khỏi thân pho tượng.
Chờ cho đầu của pho tượng hoàn toàn đứng yên, Viên Kỳ Hải một lần nữa bảo Cao Thạch: - Được rồi đó, ngươi muốn lấy Thạch Phong Thành Chi Thược thì cứ lên mà lấy.
Vẫn như trước, Cao Thạch nở một nụ cười gian giảo và ra lệnh: - Ngươi lấy ra xem nào.
Vẫn không hiểu tại sao Cao Thạch lại quá cẩn trọng, Viên Kỳ Hải sau một cái nhún vai bèn tung người nhảy lên, đôi chân bên bệ thờ.
Viên Kỳ Hải cho tay vào chỗ rỗng rồi từ từ thu tay về trước ánh mắt nhìn dò xét của Cao Thạch lẫn Ngọc Hà.
Chậm rãi, Viên Kỳ Hải từ từ xòe tay ra cho Cao Thạch nhìn thấy một mảnh kim thiết xám xịt. - Thạch Phong Thành Chi Thược đây. Ngươi đã nhìn rõ chưa?
Có một nơi bí ẩn thaật sư như Viên Kỳ Hải đã bảo, lại có một mảnh kim thiết dáng hình của một Chi Thược thật sự, Cao Thạch không thể không tin vào lời Viên Kỳ Hải.
Hắn hất hàm bảo: - Ngươi ném qua đây! Gương mặt đang bình thản của Viên Kỳ Hải liền thoáng lộ vẻ tiếc nuối. Nhưng sau khi lượng định tình hình, Viên Kỳ Hải chỉ biết chép miệng và nâng dần hữu thủ lên. Đúng vào lúc Viên Kỳ Hải định ném Thạch Phong Thành Chi Thược qua cho Cao Thạch, một chuyển biến bất ngờ liền xảy ra.
Ngọc Hà chợt thét len: - Ném này!
Bùng! Vút! Thật là bất ngờ! Ngọc Hà vốn đang bị Cao Thạch kềm ché nhưng không hiểu bằng cách nào nàng ta lại có sức lực để hất ngược cổ tay về phía sau, đập cho Cao Thạch một kình xuất kỳ bất y´.
Ngay sau tiếng chạm kình, toàn thân của Cao Thạch liền bay bắn về phía sau và va ngay vào vách đá của căn tịnh phòng.
Ầm! Còn Vũ Văn Ngọc Hà sau đó cứ ung dung quát nạt: - Hừ! Bằng vào đôi chút bản lãnh của Bắc Cương Lão Tổ, ngươi tưởng dễ dàng uy hiếp bổn cô nương sao? Ra tay đi, bổn cô nương sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Viên Kỳ Hải hoang mang đến vô tưởng. Và dù không hiểu nguyên nhân của sự việc này, Viên Kỳ Hải sau đó mừng rỡ kêu lên: - Hay lắm! Ngọc Hà muội! Muội mau ra tay chế ngự hắn, ta còn nhiều điều muốn tra gạn hắn. Cất Thạch Phong Thành Chi Thược vào bọc áo, ngay sau khi tung người nhảy xuống Viên Kỳ Hải liền rút lại cây trâm cài đầu và làm cho đầu của pho tượng phật dịch chuyển lại vị trí cũ như trước đó.
Trong lúc đó do không cam tâm trước việc bị Ngọc Hà phản công một cách bất ngờ, Cao Thạch đùng đùng lao đến và giận dữ gầm lên:
- Tiện tỳ to gan! Xem Hắc Sát Phi Trảo đây! Viu … Viu …
Ngọc Hà bấy giờ chừng như thay đổi hẳn, không còn là Ngọc Hà luôn run rẩy như lúc nãy nữa. Nàng ta bật cười lảnh lót:
- Ha … Ha … Ha …! Hắc Sát Phi Trảo đâu có gì lợi hại mà ngươi phải khoe khoang? Xem đây! Vù … Vù …
Bằng Lưỡng Nghi chưởng, Vũ Văn Ngọc Hà ung dung xô ra một chưởng quật thẳng vào Hắc Sát Phi Trảo của Cao Thạch.
Vù … Ào … Ào … Ầm! Đúng như lời Ngọc Hà vừa nói, Hắc Sát Phi Trảo so ra không lợi hại bằng Lưỡng Nghi chưởng của nàng.
Sau tiếng chấn kình lần thứ hai, Cao Thạch phải bị chấn lùi một cách thảm não. Sự kiện này ngay tức khắc làm cho Viên Kỳ Hải phải nghi ngờ. Viên Kỳ Hải thầm nghĩ: “Sao lạ vậy? Với thân thủ như bây giờ, tại sao lúc nãy Ngọc Hà muội lại dễ dàng bị Cao Thạch chế trụ? Không lẽ Ngọc Hà muội cố tình để cho hắn bắt? Nhưng để làm gì?
Đang nghĩ đến đây, một sự kiện khác nữa lại xảy đến làm cho Viên Kỳ Hải phải lưu tâm xem xét.
Cao Thạch lại tung người lao đến với sự phẫn nộ đến tột độ. - Tiện tỳ đừng đắc y´ vội. Tiếp chiêu!
Viu … Viu … Vù …
Hắc Sát Phi Trảo và Tả Chưởng Xích Dương, Cao Thạch hầu như chỉ muốn hạ sát ngay Ngọc Hà trong lần xuất thủ này.
Ngược lại với sự lo ngại của vViên Kỳ Hải, Ngọc Hà vẫn ung dung cười cợt: - Thân thủ của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Thêm Xích Dương Chưởng cũng không làm gì được bổn cô nương đâu! Lùi lại nào!
Vù … Ào … Ào … Ầm! Ầm! Quá vui mừng, Viên Kỳ Hải nở một nụ cười thật tươi. Và nụ cười vừa mới hình thành trên môi miệng Viên Kỳ Hải bỗng cứng đờ như hóa đá.
Cao Thạch lần này cũng bị chấn lùi nhưng khi lưng của hắn sắp sửa va mạnh vào vách tịnh phòng như lần trước, bỗng có một lão bà có đầu tóc bạc phơ và da mặt nhăn nheo kịp xuất hiện. Trên tả thủ của lão bà là một thanh trúc trượng đã lên nước bóng loáng.
Không những chỉ xuất hiện không thôi, lão bà tuy có niên kỷ ngoại bách tuế nhưng vẫn còn thừa năng lực dùng cây trúc trượng đỡ lấy người của Cao Thạch thay vì va người vào vách tịnh phòng, phải dừng hẳn lại một cách bất ngờ.
Cao Thạch bàng hoàng kêu lên: - Lão Tổ!
Nếu nhìn sự việc thoạt xảy ra thì miệng Viên Kỳ Hải phải cứng đơ khi nghe kêu này của Cao Thạch, cả thân và thần trí của Viên Kỳ Hải cũng phải hóa đá.
Lão bà bỗng còng lưng xuống và ôm ngực ho lên sặc sụa. Vút!
Một bóng nhân ảnh kế tiếp lại xuất hiện. Lần này là một nữ lang vận bạch y có dung mạo cực kỳ diễm leệ.
Vừa hiện thân, nữ lang liền lấy từ trong người ra một hoàn linh dược. Trao cho vị lão bà, nữ lang cất giọng thánh thót như tiếng chim họa mi bẩm:
- Lão tổ lại dụng lực nữa rồi, đã có hài nhi đây, lão tổ có cần gì xin sai khiến. Dùng hữu thủ cứ run lên bần bật, vị lão bà sau khi chộp vào hoàn linh bèn cho ngay vào miệng.
Tiếng ho chợt giảm dần, thay vào đó là giọng nói lào khào của lão bà: - Tuệ nhi, ngươi bảo lão thân không dụng lực sao được. Hắn kém quá và còn làm mất hết thể diện của lão thân nữa. Để sau này, khi gặp lại phụ thân ngươi, lão thân sẽ trị tội cả hắn lẫn phụ thân ngươi mới được.
Nếu Viên Kỳ Hải vì sự đoán biết mơ hồ về thân phận của lão bà đã đờ người sợ hãi, Cao Thạch thì vì bàng hoàng kinh hãi cũng phải chết lặng cả thần hồn. Nhưng khi nghe vị lão bà nói lên câu này, Cao Thạch sực tỉnh và buông người quỳ thụp xuống.
Hắn nói liền miệng: - Đa tạ lão tổ đã tha mạng. Đệ tử xin đa tạ lão tổ đã tha mạng. Cũng vậy, sự sực tỉnh của Cao Thạch liền làm cho Viên Kỳ Hải phải hoàn hồn theo. Viên Kỳ Hải hỏi như không tin:
- Bà bà là … bà bà chính là Bắc Cương lão tổ? Tiếp theo sau Viên Kỳ Hải, Vũ Văn Ngọc Hà vụt lên tiếng: - Bắc Cương Lão Tổ thì sao chứ? Đại ca sao lại ấp úng và nhụt hết nhuệ khí như vậy? Nghe được lời nói này của Ngọc Hà, nữ lang kia liền xạ một tia nhìn khó chịu về phía Ngọc Hà. Còn vị lão bà thì cười gằn lên:
- Hừ, ngươi có nghe tiểu liễu đầu kia nói gì không, Tuệ nhi? Phụ thân ngươi vì trái lời lão thân đã khiến cho thanh danh của Bắc Cương phải bị ô nhục. Đến một tiểu liễu đầu chưa được bao nhiêu niên kỷ cũng tỏ ra khinh thường lão thân.
Không những thế, Ngọc Hà còn quắc mắt quát lên: - Bắc Cương và võ lâm Trung Nguyên luôn ở thế đối đầu, bổn cô nương khinh thường thì sao? Nếu muốn sống hết chuỗi ngày tàn, bổn cô nương khuyên lão bà hãy cút về Bắc Cương thì hơn.
Vị lão bà với thần tình biến sắc, vừa mới định lên tiếng quát lại bỗng còng lưng xuống và ôm ngực ho lên sặc sụa.
Bạch y nữ lang lần thứ hai lấy ra một hoàn linh dược vào trao cho lão bà. Vị lão bà lần này không những không nhận lấy hoàn linh dược mà còn hất linh dược đang được Bạch y nữa lang nâng trên tay phải văng đi.
Qua tiếng hoa, lão bà rít lên: - Tuệ nhi! Hừ … hừ … ngươi còn chờ gì nữa, hừ … hừ … mà không ra tay cho …hừ … hừ … tiểu liễu đầu … hừ … hừ … một bàn học?
Nhặc lại hoàn linh dược, vừa dâng lên cho lão bà, Bạch y nữ lang vừa nói: - Thì lão tổ hãy mau phục dược đi. Hài nhi sẽ làm cho lão tổ hài lòng.
Tỏ vẻ bất đắc dĩ khi phải nhận lấy hoàn linh dược, vị lão bà chỉ cho hoàn linh dược vào tận miệng khi tận mắt nhìn thấy Bạch y nữ lang uốn người lao đến chỗ Vũ Văn Ngọc Hà.
Vút! Tiếng hoa của vị lão bà vừa dứt, âm thanh giọng nói của Bạch y nữ lang liền vang lên: - Cô nương, dù sao gia lão tổ cũng thuộc hàng trưởng bối, đáng phải tỏ ra tôn kính. Ta sẽ dành cho cô nương một cơ hội. Cô nương hãy lên tiếng rút lại những lời trịch thượng vừa rồi và bước đến tạ lỗi gia lão tổ, cô nương sẽ được bình an.
Ngọc Hà không hiểu sao lại tỏ ra bướng bỉnh khác thường: - Xì! Bổn cô nương trịch thượng thì đã sao? Bổn cô nương còn muốn… Ngọc Hà chua nói hết đã nghe tiếng nạt the thé của lão bà:
- Tuệ nhi!
Bạch y nữ lang liền chớp động ngọc thủ ngay khi nghe tiếng lão bà quát nạt. Vù … Bốp!
Một bên mặt của Ngọc Hà liền đỏ ửng lên khi bị Bạch y nữ lang dùng ngọc thủ vả vào. Ngọc Hà nổi xung bèn lanh lảnh gầm lên phẫn nộ:
- Nữ tặc ngươi …
Không chờ Ngọc Hà kịp phát tác, Viên Kỳ Hải bằng một động tác nhanh nhẹn chợt lao đến và đứng xen vào giữa Ngọc Hà và Bạch y nữ lang:
Viên Kỳ Hải kêu lên: - Khoan đã Hà muội. Nhưng khi Viên Kỳ Hải lên tiếng hầu làm cho mọi việc được minh bạch, lão bà đột nhiên gắt lên: - Tuệ nhi! Nếu tiểu tử sợ mất phần, ngươi hãy xử trí hắn trước và thu hồi Thạch Phong Thành Chi Thược lại cho lão thân.
Nghe thế, Viên Kỳ Hải bèn lùi lại và dùng tay lôi luôn Ngọc Hà cùng lùi. Tiếp đó Viên Kỳ Hải bật cười:
- Ha … Ha … Ha …! Hóa ra bà bà đến đây cũng chỉ vì Thạch Phong Thành Chi Thược? Bà bà nói thẳng ra như vậy chẳng tốt hơn sao? Cần gì phải tìm hết cớ này cớ nọ, bảo xá muội khinh thường bà bà? Được, vật thì vãn bối cất giữ, bà bà muốn lấy hãy ra tay.
Do lời nói của Viên Kỳ Hải là chủ định ngay vị lão để thách thức nên Bạch y nữ lang vì không biết phải như thế nào bèn quay người chờ y´ của lão bà.
Lão bà đang còng lưng chợt đứng ngay lên. Vừa dộng thanh trúc trượng xuống nền đá cồm cộp, lão bà vừa lên tiếng ra chỉ thị:
- Tuệ nhi! Tiểu liễu đầu kia, lão thân giao cho ngươi, cứ thẳng tay dạy dỗ ả một lần cho nhớ đời. Tiểu tử nọ thì để đấy cho lão thân. Hừ!
Không chút chần chừ, Vũ Văn Ngọc Hà đang đứng ngay phía sau Viên Kỳ Hải liền dịch người lách ra phía trước. Vừa vung chưởng công vào Bạch y nữ lang, Ngọc Hà vừa giận dữ quát lên:
- Tiện tỳ! Đến lượt bổn cô nương đáp lễ đây. Đỡ! Vù …
Định bất ngờ tát vào mặt Bạch y nữ lang, Ngọc Hà càng thêm giận dữ khi thấy đối phương không những kịp thời tránh khỏi mà còn cao giọng chê bai:
- Thân thủ cô nương muốn đụng được vào ta thì còn phải luyện thêm nhiều. Phần ta, ta đành phải dạy dỗ cô nương như lệnh của lão tổ thôi. Xem đây!
Vù … Cả hai trang giai nhân xuân thì liền quyện lấy nhau và chiếm hết phần nửa phạm vi của tịnh phòng.
Nửa phần còn lại, vị lão bà bà và Viên Kỳ Hải đang trừng trừng nhin nhau. Lão bà bỗng rít lên hỏi:
- Ngươi là đệ tử của nhân vật nào thuộc Vô vi Thanh Ngưu bang?
Viên Kỳ Hải tuy có phần nghi hoặc nhưng vẫn ung dung đáp: - Rất tiếc bà bà đã đoán sai. Vãn bối chưa hề gặp bất kỳ một nhân vật nào là người của Vô Vi Thanh Ngưu Bang như bà bà hỏi.
Lão bà bỗng nện thanh trúc trượng xuống nền đá và nạt to: - Oa nhi! Đối với lão thân mà ngươi định dùng lời lẽ dối trá ư? Đỡ! Víu … Víu …
Nhìn vào tư thức xuất chiêu của lão bà, đến lúc này Viên Kỳ Hải mới khẳng định được rằng: Lão bà đích thực là Bắc Cương Lão Tổ.
Vì chiêu thức của lão bà đang thi triển chính là Hắc Sát Phi Trảo qua năm ngón tay hữu đang khoằm khoằm. Ngoài ra, do là Bắc Cương Lão Tổ nên Hắc Sát Phi Trảo của lão bà rõ ràng là lợi hại hơn nhiều so với những tên Bắc Cương môn hạ trước đây từng thi triển.
Biết đang đối đầu với nhân vật nào, Viên Kỳ Hải nào dám khinh suất. Viên Kỳ Hải vội vàng vận dụng toàn phần chân lực và vung ra một chưởng Lưỡng Nghi. Vù.. Vù …
Viên Kỳ Hải còn hét lên: - Công phu quá lợi hại! Xem chưởng!
Song phương đứng cách nhau ngoài nửa trượng nhưng trảo kình của lão bà lại dễ dàng vượt được khoảng cách đó, có như thế tuyệt kỹ tà môn này mói có danh xưng là Phi Trảo.
Còn để được gọi là Hắc Sát thì đây là lần đầu tiên Viên Kỳ Hải mới được mục kích và hiểu rõ danh xưng này.
Bởi trảo kình của Bắc Cương lão tổ khi lao đến đủ tầm liền gom tụ lại và hiển hiện ra một ngọn trảo với đủ năm ngón tay mang màu đen kịt. Không những thế, ngọn trảo kình màu đen này ngoài một uy lực thật kinh nhân còn toát ra những kình lực mang đầy sát khí nữa.
Va ngay khi ngọn Hắc Sát Phi Trảo vừa hình thành, chưởng Lưỡng Nghi của Viên Kỳ Hải cũng vừa vặn lao đến.
Viu … Viu … Vù … Ào … Ào … Ầm!
Dư lực liền chấn dội vào lồng ngực của Viên Kỳ Hải. Viên Kỳ Hải phải loạng choạng thối lui với khí huyết nhộn nhạo chực sôi trào.
Còn đang bàng hoàng kinh sợ, Viên Kỳ Hải càng thêm hốt hoãng khi nghe Lão Tổ Bắc Cương tiếp tục rít lên:
- Lưỡng Nghi chưởng của ngươi còn kém lắm. Hãy tiếp thử một trảo nữa xem. Viu … Viu …
Viên Kỳ Hải không phải hốt hoảng trước bản lãnh thâm hậu của Bắc Cương lão tổ, mà do đối phương thoạt nhìn qua đã nói lên được danh xưng tên gọi ngọn chưởng kình của chàng.
Nhìn thấy Hắc Sát Phi Trảo một lần nữa sắp sửa xuất hiện. Viên Kỳ Hải dồn toàn bộ chân lực vào chưởng kình và gầm lên:
- Tiếp thì tiếp! Đỡ! Vù … Vù …
Ào …
Ầm! Tiếng chấn kình kinh thiên động địa lần thứ hai lại vang lên. Và Bắc Cương Lão Tổ phải buột miệng tán dương:
- Bằng vào niên kỷ như ngươi mà có được công lực này quả là hiếm có. Được, tiếp chưởng! Vù …
Bỗng nhiên Bắc Cương Lão Tổ vụt đổi trảo thành chưởng, khiến Viên Kỳ Hải phải bàng hoàng kêu lên:
- Là Xích Dương Chưởng ư? Tiêu minh chủ có quan hệ gì với lão bà? Cùng với ngọn chưởng kình, Viên Kỳ Hải đã đôi ba lần nhìn thấy một luồng nhiệt khí nóng hừng hực thoát ra, bao trùm lấy một phạm vị ngoài một trượng vuông.
Đúng là công phu Xích Dương Chưởng thành danh của Tiêu minh chủ. Do hồ nghi tột bậc nên Viên Kỳ Hải không kịp xuất chiêu. Đàn phải vận dụng bộ pháp do Mã Bình truyền dạy, Viên Kỳ Hải dịch người lẩn tránh.
Vụt! Vù … Bắc Cương Lão Tổ lại the thé la lên: - Hay cho bộ pháp Tứ Tượng Hồng Hoang! Ngươi còn bảo là không biết Vô Vi Thanh Ngưu bang nữa ư? Đỡ!
Vù … Tâm trí như được một tia sáng chiếu rọi vào, Viên Kỳ Hải chỉ trong một lúc lại thức ngộ được quá nhiều điều. Và những điều vừa được Viên Kỳ Hải hiểu ra, điều nào cũng có tầm quan trọng cả thể, khiến cho Viên Kỳ Hải phải rúng động toàn thân.
Lần thứ hai buộc phải dùng Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp để tránh ngọn Xích Dương Chưởng của Bắc Cương Lão Tổ, Viên Kỳ Hải vụt quát lên hỏi:
- Lão bà hãy nói đi! Tiêu minh chủ thật sư có liên quan gì đến lão bà? - Hắc … Hắc … Hắc …! Hắn ư? Hắn là đồ tôn của lão thân. Ngoan ngoãn nằm xuống nào tiểu tử. Vù …
Bất ngờ trước lời bộc lộ này, với tâm trí quay cuồng đảo lộn, Viên Kỳ Hải lần đầu tiên phải động nộ đến tột cùng.
- Giỏi lắm. Dã tâm của Bắc Cương quả là vô tiền khoáng hậu. Đỡ! Vù …
Ào … Ào …
Ầm! Xích Dương Chưởng của Bắc Cương Lão Tổ quả có một uy lực vô thượng mà Viên Kỳ Hải dù có tưởng tượng cũng không thể nào tưởng tượng được hết.
Toàn thân trao đảo ngả nghiêng, Viên Kỳ Hải cứ như chiếc thuyền con đang bị những đợt sóng biển hung hăng dập vùi khi bị Bắc Cương Lão Tổ đánh nhồi thêm vài chưởng nữa.
Vù …
Ào … Ào … Ầm! Vù … Ầm! Ào … Ầm! Không chi trì được nữa, Viên Kỳ Hải đành phải nghiêng người thổ ra một ngụm huyết bầm đen. - Ọe!
Và thần trí thác loạn khi nghe Bắc Cương Lão Tổ the thé rít lên: - Ngươi còn chưa chịu nằm ư! Đỡ!
Viu … Viu … Viên Kỳ Hải chỉ còn biết tận lực thi thố Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp để tránh hết lượt trảo này đến lượt trảo khác của đối phương.
Vụt! Vù … Soạt! Viu … Hành động của Viên Kỳ Hải làm cho Bắc Cương Lão Tổ phải giận sôi gan: - Để xem ngươi lẩn tránh được bao lâu! Đỡ! Đỡ này!
Veo … Veo … Lần thứ ba Bắc Cương Lão Tổ lại thay đổi đấu pháp, và lần này là đến lượt cây trúc trượng được lão bà thi triển.
Thoạt nhìn qua uy thế khiếp người của Trúc chiêu, Viên Kỳ Hải không cầm được tiếng kêu thảng thốt:
- Là Mê Tung kiếm pháp. Hóa ra Bắc Cương Lão Tổ đã không nói ngoa, Tiêu minh chủ quả là đồ tôn của lão bà. Vì ngoài công phi Xích Dương chưởng, đến kiếm pháp thành danh của lão họ Tiêu là Mê Tung kiếm pháp cũng được Bắc Cương Lão Tổ thả sức tung hoành.
Nếu lão họ Tiêu không phải là đồ tôn của lão bà thì điều này phải giải thích sao đây cho thỏa đáng?
Chẳng trách lần ở Chính Nghĩa Sảnh, ngay đêm đầu tiên lưu ngụ, Viên Kỳ Hải đã chạm mặt với một tên Bắc Cương môn hạ.
Ngẫm lạ, Viên Kỳ Hải tin rằng sự xuất hiện lần đó phải là một trong mấy tên đồ đệ của lão họ Tiêu. Và do đó Cao Phi đã nhanh chân xuất hiện sau tiếng quát gọi của lão Tiêu, tên đóng giả làm Bắc Cương môn hạ phải là Cao Thạch, không thể sao được.
Và cũng chẳng trách lãohọ Tiêu được hai mảnh họa đồ để thản nhiên đi vào Thạch Phong Thành. Vì nguyên thủy lão họ Tiêu chính là môn hạ Bắc Cương mà?
Điều cốt lõi bây giờ đang làm cho người Bắc Cương phải quan tâm xem trọng chính là Thạch Phong Thành Chi Thược.
Và dùng Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp để vô hiệu hóa những chiêu công thập phần lợi hại của Bắc Cương Lão Tổ, chính là Mê Tung kiếm pháp. Viên Kỳ Hải vừa suy tính thiệt hơn về tất cả mọi việc.
Và khi Viên Kỳ Hải vừa kịp nghĩ đến Thạch Phong Thành Chi Thược thì đằng kia Ngọc Hà đột ngột kêu lên:
- Công phu … hự! Với tất cả sự biến ảo của bộ pháp, Viên Kỳ Hải vội vàng lao vượt ra bên ngoài vòng tượng ảnh của Bắc Cương Lão Tổ và vận lực hô hoán lên:
- Dừng tay! Tiếng kêu của Viên Kỳ Hải nếu không làm cho Bắc Cương Lão Tổ dừng tay thì lại làm cho trận giao chiến phía bên kia nhờ đó mà dừng lại.
Trước sự đeo bám dẳng dai của ngọn trúc trượng trên tay Bắc Cương Lão Tổ. Viên Kỳ Hải đành phải đánh liều thi triển luôn khinh thân pháp.
Vút! Bắc Cương Lão Tổ do không ngờ được hành động này của Viên Kỳ Hải nên đã để cho Viên Kỳ Hải có dịp lao đến chỗ Ngọc Hà.
Cả giận, Bắc Cương Lão Tổ vụt thét lên: - Ngươi chạy đâu cho thoát! Đỡ! Víu … viu …
Lúc đó, nhờ Bạch y nữ lang kịp thời dừng tay và Ngọc Hà thì cứ lảo đảo mãi sắp sửa khuỵu xuống, Viên Kỳ Hải khi lao đến liền đưa tay giữ Ngọc Hà lại.
Viên Kỳ Hải quên rằng ngay phía sau còn có Bắc Cương Lão Tổ vẫn đeo đuổi như âm hồn bất tán. Không những thế, Bắc Cương Lão Tổ còn dùng ngọn trúc trượng dài ước nửa trượng để tận lực đánh dồn vào Viên Kỳ Hải.
Do vậy, đúng vào lúc Viên Kỳ Hải dừng lại và đỡ lấy Ngọc Hà, tiếng của ngọn trúc trượng rít trong gió liền vang vào tai Viên Kỳ Hải:
- Viu … viu …
Kịp nhớ lại tiếng thét lác mới đó của đối phương, Viên Kỳ Hải rùng mình chấn động đến hồn bất phụ thể.
Theo bản năng, Viên Kỳ Hải phải ôm chầm lấy Ngọc Hà và tự xô người về phía trước. Theo hành động này, Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà như hóa thành một khối cùng lăn ào ào dưới nền tịnh phòng như tảng đá tròn bị xoay một lực tác động vào làm cho phải lăn đi. Ào … Ầm! Rào … Rào … Thật may cho Viên Kỳ Hải. Nhờ động tác này khi ngọn trúc trượng của lão Bắc Cương Lão Tổ quật đến, Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà kịp thời thoát chết trong đường tơ kẻ tóc.
Ngược lại, nền của căn tịnh phòng bằng đá lát vốn vô tội đành phải nhận nguyên một trượng của Bắc Cương Lão tổ.
Tiếng chấn kình vây vào nền đá, và tiếng đá vỡ vụn tung bắn đi tứ phía cứ rú rít lên mãi, làm cho Viên Kỳ Hải thêm một lần nữa phải chấn động trước thần lực của một vị lão bà xấp xỉ trăm tuổi.
Thanh danh là Bắc Cương lão tổ, lão bà già khọm kia ngoài thần lực kinh nhân vượt xa niên kỷ lại còn có sự nhanh nhẹn lẫn mẫn tiệp khác thường.
Ngay khi ngọn trúc trượng do sượt mục tiêu phải vây vào nền đá, Bắc Cương Lão Tổ liền nương theo sức quật để khẽ uốn người và lăng không xoay vượt lên nhẹ nhàng như một cánh diều lượn.
Vút! Và từ trên cao, Bắc Cương Lão Tổ vừa nhìn thấy Viên Kỳ Hải lồm cồm kéo Ngọc Hà cùng đứng dậy bèn bổ xuống như cánh quạ sớt mồi. - Nạp mạng, tiểu tử! Vù … Vù …
Ngước trông lên thấy khi thế của Bắc Cương Lão Tổ cứ như cả một ngọn Thái Sơn sắp sửa đè bẹp cả hai đến nơi, Viên Kỳ Hải thoáng rụng rời tay chân.
Tuy nhiên, đúng vào lúc thập tử nhất sinh, Viên Kỳ Hải không hiểu sao lại nghĩ đến một pho chưởng cũng là công phu của môn hạ Bắc Cương.
Phút chí tâm linh, Viên Kỳ Hải không còn cách nào để lựa chọn đành phải mạo hiểm sử dụng càn. Theo đúng khẩu quyết của pho chưởng và yếu quyết cốt lõi là: tá lực đả lực. Viên Kỳ Hải vội rún người xuống rồi hất ngược cả song chưởng lên trên hướng thẳng vào ngọn trúc trượng của Bắc Cương Lão Tổ theo như thế Thái Sơn Áp Đỉnh đang dồn dập bổ xuống.
Ào … Ào
Viu … Viu Ầm! Ầm! Cả Viên Kỳ Hải lẫn Ngọc Hà bị kình lực phản chấn xô bay về một phía. Tuy đang phải chao đảo ngã nghiêng và huyết khí nội thể thì đang nhộn nhạo nhưng Viên Kỳ Hải cũng phải mừng thầm. Vì vừa rồi, tuy buột phải làm càn nhưng nhờ đó cả Viên Kỳ Hải lẫn Ngọc Hà lại một phen nữa toàn mạng.
Trái lại, Bắc Cương lão tổ do chấn kình tác động vào và bay ngược mấy vòng trên không nhưng Bắc Cương Lão Tổ xem ra vẫn còn đầy đủ chân lực.
Bằng chứng là Bắc Cương Lão Tổ đang thuận theo chiều đảo lộn của thân hình để tìm cách quật bổ xuống Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà một chiêu tối hậu nữa.
Biết không thể thoát nếu đối phương lập lại cảnh mới rồi lần thứ hai, Viên Kỳ Hải chợt lôi Thạch Phong Thành Chi Thược từ trong người ra, và cố sức quát lên:
- Dừng tay! Bằng không Viên mỗ sẽ hủy hoại ngay vật này. Vút!
Hiệu quả của tiếng quát này liền xảy ra. Bắc Cương Lão Tổ do rất xem trọng Thạch Phong Thành Chi Thược và còn biết sự quyết liệt của Viên Kỳ Hải nên nào dám xem thường lời nói của chàng.
Bắc Cương Lão Tổ ngay khi hạ thân và ổn định cước bộ đột nhiên giương mắt nhìn về phía sau của Viên Kỳ Hải và kêu lên: - Ai? Viên Kỳ Hải kinh nghi liền quay đầu nhìn về phía sau. Vù..
Một tiếng rít gió đột nhiên vang lên từ phương vị của Bắc Cương Lão Tổ làm cho Viên Kỳ Hải tỉnh ngộ.
Viên Kỳ Hải vội rụt tay về, nắm chạt Thạch Phong Thành Chi Thược trong tay và quay mặt trở lại thật nhanh.
- Ôi chao! Do phản ứng của Viên Kỳ Hải quá nhanh nhạy làm cho âm mưu đoạt vật của Bắc Cương Lão Tổ phải bất thành vì bại lộ, Bắc Cương Lão Tổ bèn nhân cơ hội bắt giữ luôn Ngọc Hà, trước khi Viên Kỳ Hải kịp nghĩ đến và kéo nàng cùng lùi lại.
Bất bình trước hành vi quá đê hèn của một lão bà mà tuổi thì sắp sử bách tuế, Viên Kỳ Hải giận dữ quát lên:
- Lão bà tuổi đã gần đất xa trời mà còn dùng đến những thủ đoạn của bọn hạ lưu nữa sao?
Biết Viên Kỳ Hải đang mắng xiên mắng xỏ về việc bị đánh lừa vừa rồi, vì ở phía sau Viên Kỳ Hải chỉ là một bức tường mà thôi, nào có ai khác xuất hiện khi lão bà quát hỏi như thật?
Bắc Cương Lão Tổ móm mém cười: - Binh bất yếm trả. Có thủ đoạn nào mà lão thân đã không từng dùng? Ngoan ngoãn trao Thạch Phong Thành Chi Thược đây nào, tiểu tử!
Dùng thủ đoạn để cấu thêm người, và lại còn dương dương tự đắc bởi điều này, Viên Kỳ Hải chưa nhìn thấy ai trân tráo như mụ già Bắc Cương Lão Tổ.
Viên Kỳ Hải lại quát: - Thân danh là nhân vật đứng đầu một cõi Bắc Cương, lão bà không thấy thẹn khi phải dùng sinh mạng một kẻ kém thế hơn để uy hiếp tiểu bối sao?
- Hê … Hê … Hê …! Kẻ có thể dùng lời lẽ để khích lão thân vẫn chưa sinh ra đâu. Tiểu tử, lão thân đếm đến ba, nếu ngươi không chịu giao vật thì hãy nhận lấy thi thể vô hồn của tiểu liễu đầu này. Một …
Đối với một kẻ vô liêm sỉ như lão bà này, Viên Kỳ Hải chợt hiểu ra là có giao hay không giao vật thì cũng phải nhận lấy một hậu quả như nhau. Làm gì có chuyện chàng chịu giao vật mà Bắc Cương Lão Tổ lại chịu buông tha Ngọc Hà luôn cả chàng.
Xoay chuyển y´ nghĩ thật nhanh, Viên Kỳ Hải liền nâng cao Thạch Phong Thành Chi Thược và quát:
- Được! Chết thì chết! Lão bà đừng hòng nhận được Thạch Phong Thành Chi Thược. Đếm tiếp
đi!
Giận đến run người, Bắc Cương Lão Tổ bỗng khom người và ho lên một tràng dài không ngớt miệng:
- Hừ … hừ … Bạch y nữ lang sau một cái liếc nhìn về vViên Kỳ Hải, một cái nhìn không phải là khó chịu mà ngấm ngầm mang một y´ nghĩa nào đó lạ lắm, nàng ta nhanh nhẹn trao tận tay lão bà một hoàn linh dược.
Cơn ho vừa dứt, Bắc Cương Lão Tổ không hiểu sao không dám đếm tiếp. Ngược lại, mụ lão bà chỉ lẩm bẩm:
- Khí phách, bướng bỉnh, quật cường! Hừ, lão thân biết phải làm gì để đối phó với hạng người này đây?
Hỏi mà không hề đợi câu trả lời, Bắc Cương Lão Tổ sau đó ngước nhìn Viên Kỳ Hải rồi cay cú hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi muốn thế nào rồi mới chịu giao vật? Nhưng lão thân bảo trước, ngươi đừng dùng dịp này để bắt bí lão thân. Lão thân công phu nhẫn nại cũng chỉ có hạn mà thôi.
Nhìn Ngọc Hà cứ lả người trong vòng tay tuy già nua nhưng lại cứng tợ thép của Bắc Cương Lão Tổ, Viên Kỳ Hải bởi nao lòng nên suy´t đã bảo mụ ta buông tha cho Ngọc Hà.
Kịp nhớ lại câu: “binh bất yếm trá” mà Bắc Cương Lão Tổ đã tự đắc nói ra, Viên Kỳ Hải sau một lúc ngẫm nghĩ mới nói:
- Lão bà thì muốn vật chứ không muốn người, Viên mỗ thì ngược lại. Chúng ta sẽ công bằng tao đổi vậy.
Bắc Cương Lão Tổ không hề động dung cứ thản nhiên ưng thuận: - Ngươi cứ ném vật ra thì sẽ được nhận người.
Nhưng Viên Kỳ Hải vừa cười vừa lắc đầu: - Khoan đã! Viên mỗ chưa nói hết. Để có được sự công bằng, lão bà sẽ trao đổi theo y´ của Viên mỗ.
Bắc Cương Lão Tổ xạ nhìn về Viên Kỳ Hải bằng cái nhìn cực kỳ lạnh lẽo như đôi mắt của quái xà: - Y´ của ngươi như thế nào? Mau nói ra đi.
Viên Kỳ Hải bảo: - Trước hết, chúng ta phải đi ra bên ngoài đã. Lão bà nghĩ sao? Bắc Cương Lão Tổ hừ lạnh:
- Đi thì đi! Lão thân đâu sợ ngươi bỏ trốn.
Sự lợi hại của Bắc Cương Lão Tổ còn thể hiện ở điểm này. Mụ lão bà đã quá biết sự quan tâm của Viên Kỳ Hải đang dành cho Ngọc Hà nên mụ lão bà mới nói như vậy.
Và quả nhiên, mụ lão bà cứ ung dung đưa Ngọc Hà đi phía trước, mà không một lần nhìn lại phía sau. Mụ lão bà tin chắc vào nhận định của mụ. Viên Kỳ Hải sẽ không bỏ trốn.
Trước khi bước đi theo Bắc Cương Lão Tổ, lần thứ hai Bạch y nữ lang lại ném về Viên Kỳ Hải một tia nhìn vẫn bao hàm một y´ nghĩa khó hiểu như lần trước đó.
Khi đi ngang qua chỗ Cao Thạch, Bạch y nữ lang chợt lên tiếng bảo hắn: - Đại sư huynh còn chờ gì mà không đi?
Cao Thạch lấm la lấm lét nhìn vào tấm lưng còng của Bắc Cương Lão Tổ và hạ thấp giọng nài nỉ Bạch y nữ lang:
- Tiểu sư muội hãy vì ta mà xin Lão Tổ tha mạng. Ân đức của tiểu sư muội, ta nguyện đáp đền. Nàng ta đáp:
- Tha thì Lão Tổ tha rồi. Nhưng muội không biết liệu gia phụ có tha cho đại sư huynh không?
Hắn luống cuống nài van: - Sư phụ thì ta không ngại, người chắc chắn chỉ phạt nhẹ ta thôi. Chỉ có Lão Tổ … Sắp sửa đi khuất ra ngoài, Bắc Cương Lão Tổ chợt gắt vọng vào:
- Ngươi còn đứng đó lảm nhảm nữa sao? Mau đi tìm sư phụ ngươi và bả hắn đến Thạch Phong Thành chờ lão thân.
Còn hơn là lời đại xá, Cao Thạch biết thế là đã được Lão Tổ tha mạng bèn cuống quy´t lao đi: - Đệ tử xin đi ngay!
Vút! Đưa mắt nhìn theo Cao Thạch, không hiểu sao Bạch y nữ lang lại thở dài thườn thượt. Đi ở sau cùng là Viên Kỳ Hải. Tuy phải nhất mực thận trọng vì sợ những mưu đồ bất lợi chắc chắn sẽ có từ phía Bắc Cương Lão Tổ và Bạch y nữ lang nhưng Viên Kỳ Hải vẫn kinh nghi nghĩ thầm: - Nàng ta gọi Cao Thạch là đại sư huynh còn Cao Thạch thì lại gọi phu thân của nàng là sư phụ, không lẽ nàng ta chính là ái nữ của lão Minh chủ giả hiệu họ Tiêu? Ta ở Chính Nghĩa Sảnh đã lâu, tại sao không hề biết lão họ Tiêu vẫn còn có hậu nhân?
Với sự kinh nghi này, Viên Kỳ Hải không hề rời mắt khỏi dáng đi tha thướt của Bạch y nữ lang. Đúng lúc đó, sau khi buông tiếng thở dài, Bạch y nữ lang bỗng quay đầu nhìn về phía sau.
Mục quang của song phương liền chạm vào nhau, gây cho cả hai những cảm giác ngỡ ngàng ngoài y´ muốn.
Quay đầu trở lại thật nhanh, Bạch y nữ lang trước khi bước đi tiếp đã dùng đầu ngón chân vạch vào nền đá vài nét nguyệch ngoạc.
Khi bước ngang chỗ đó, Viên Kỳ Hải lộ vẻ hoang mang khi thấy vỏn vẹn một chữ do Bạch y nữ lang cố y´ lưu lại: “mưu”
Kể từ lúc đó, Viên Kỳ Hải cứ luôn nghĩ về chữ “mưu” do Bạch y nữ lang lưu lại.