Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 23
H
ọ có bữa tối tuyệt vời ở nhà hàng Galatoire và quay trở lại khách sạn với một chai rượu vang
Charlotte Geraci bước xuống chiếc xe thuê tại sân bay và gọi taxi xuôi theo cao tốc 61 về New
Orleans, đó là lúc giữa sáng. Cô đã lái xe liên tục gần hai ngày liền. Cô mệt mỏi vì đường xa và trên đầu vẫn đội mái tóc giả, vẫn nhìn về phía sau liên tục, như khi cô bắt đầu đi từ Saratoga. Tài xế taxi hỏi cô Ổn không, đề nghị giúp cô lấy một ly nước hoặc vài viên aspirine. Charlotte từ chối:
- Tôi ổn. Tôi chỉ hơi mệt.
Khi tài xế hỏi có phải lần đầu tiên cô tới New Orleans không, cô nói dối là không. Có vẻ câu trả lời này làm tài xế không muôn hỏi thêm nữa.
Nick đang đợi cô ở một khách sạn bình dân trên đường Poidras. Cô đến nơi, mệt mỏi và đói khát - quá SỢ hãi để dừng lại, ngoại trừ việc mua một chút snack và pepsi. Cô cũng không mang theo hành lý, ngoại trừ bộ tóc giả, làm cô trông chá khác gì một ả điếm. Cô vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Charlotte đi thang máy lên phòng.
Nick bắt chước giọng điệu John Wayne:
- Xin lỗi, thưa quý cô. Cô là một quý cô rất xinh đẹp, nhưng người vợ của tôi với mái tóc vàng đang chuẩn bị đến đây.
Đó là căn phòng bình thường, không phải phòng hạng sang. Charlotte bông đùa:
- Tôi đang tìm chồng mình. Có thể anh đã nhìn thấy anh ta. Anh ấy không có râu.
Nick đã để râu gần ba năm. Charlotte chưa từng thấy chồng mình như thế này trước đây. Nick gửi cho cô những đoạn băng ghi âm - rất nhiều - nhưng hắn chưa từng gửi cho cô tấm ảnh nào.
Họ đứng ở cửa ra vào đùa nhau về mái tóc giả và bộ râu. Hai vợ chồng vẫn có vẻ bối rối khi đứng trước mặt nhau sau khoảng thời gian quá lâu xa cách.
Cô chọc tay vào người hắn như thể tay cô có thể xuyên qua một cách dễ dàng:
- Anh là thật hay là ma?
Điều này đã phát huy tác dụng. Họ ôm nhau, quấn lấy nhau rồi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng.
Giày và quần áo rất nhanh bị cởi ra. Họ quan hệ nhưng có vẻ không tôi đẹp lắm. Cô tỏ ra mệt mỏi và đáng lẽ ra nên tắm, vậy mà họ lại quấn lấy nhau. Họ quan hệ bởi vì rất lâu rồi mới dược nhìn thấy nhau.
Mọi chuyện diễn ra không như ý khiến Nick tức giận ném cái ly nước vào tường. Charlotte thì đi vào phòng tắm với tấm trải giường quấn quanh người.
Trên bàn có hai ly rót đầy Champagne đỏ. Bây giờ mới tảng sáng mà họ đã uống hết nửa chai Champagne. Nick đưa cho vợ chiếc hộp gỗ được trang trí tinh xảo chứa đầy đồ trang sức từ Mexico. Cô rất thích và một gói quà nữa là album Chet của Chet Baker. Điều này làm cô bối rối - cô từng nghe cái tên này nhưng không biết tí nào về nhạc của ông ta. Geraci nói:
- Em sẽ thích nó thôi. Đó là một tác phẩm thực sự rất tuyệt vời, như em vậy. Em nhìn vào bìa đĩa mà xem.
Đó là hình ảnh Baker trong chiếc áo len màu be tuyệt mỹ nhìn thẳng vào camera, một người phụ nữ tóc vàng trong chiếc áo len màu đen đứng sau ông ta, mắt nhắm nghiền, mặt đang rúc vào sau cổ Baker, tỏa ra nỗi buồn khó diễn tả, như thể cô biết mình không bao giờ có khả năng thuần hóa con quỷ dữ trong người đàn ông đẹp trai này. Geraci nói tiếp:
- Giống em đấy - Charlotte đã quá mệt vì chuyến đi xa và nỗi sợ hãi bị bám đuôi, rồi lần quan hệ chớp nhoáng vừa qua, và ly Champagne bắt đầu làm cô thấy choáng váng. Phải mất một lúc cô mới nhận ra ý của chồng mình là cô trông giống người phụ nữ kia. Charlotte nói:
- Ôi anh yêu. Cô ta chẳng giống em tí nào cả.
- Bởi vì em đẹp hơn nhiều. Charlotte lúc lắc đầu:
- Chắc chắn rồi. Đó là điểm khác biệt.
Charlotte ngủ một giấc dài và khi tỉnh dậy, cô đi vào nhà tắm.
Nick nhìn vào kích cỡ bộ quần áo và gọi điện đến địa chỉ mà Augie Tramonti đã gợi ý trước đây. Nick miêu tả ngoại hình vợ mình qua điện thoại:
- Bốn mươi bốn tuổi nhưng vẫn còn trẻ, sang trọng quý phái nhưng không quá màu mè, giống sự kết hợp hoàn hảo của Audrey Hepburn và Đệ nhất phu nhân, chỉ khác là mái tóc vàng óng.
Charlotte nghi ngờ:
- Anh nói chuyện với ai đấy?
- Không ai cả.
- Bồ nhí đấy à?
- Đừng bao giờ đùa những chuyện như vậy.
Cô nhún vai. Hai mươi phút sau, một phụ nữ từ cửa hàng quần áo xuất hiện với chiếc xe đủ loại trang phục theo hình dáng mà Geraci miêu tảế Charlotte đến New Orleans với chỉ độc một chiếc túi mùa hè loại lớn. Cô rất cảm động. Cô chọn vài thứ khá đẹp, khác xa với những gì ở New York, điều mà Nick nghĩ có vẻ hơi “vung tay quá trán”. Charlotte hỏi hắn có đủ tiền trả cho số áo quần này không và Nick nói với cô rằng không phải lo lắng.
Augie thực ra đã chi tiền cho toàn bộ số quần áo. Điều này thì Nick không nói cho vợ biết.
Họ mặc quần áo và đi bộ ở khu phố Pháp. Charlotte hỏi Nick làm sao hắn có thể di bộ một cách thoải mái, tự tại như vậy ở một thành phố rộng lớn thế này. Hắn nói với cô đây là một câu chuyện dài, nhưng quan trọng hơn, Nick không liên hệ với bất kỳ ai ở đây, không ai dính dáng gì tới Nick ở New Orleans này. Không phải dễ dàng gì cho bất kỳ ai đặt chân tới Louisiana mà không được sự cho phép từ một người bạn của Nick. Hắn không nhắc tới Carlo Tramonti. Charlotte cũng không hỏi gì thêm. Đó là điều mà hắn thích ở vợ mình.
Họ có bữa tối tuyệt vời ở nhà hàng Galatoire và quay trở lại khách sạn với một chai rượu vang đỏ. Nick cạo râu vì vợ mình, không cần để cô phải nhắc. Charlotte có vẻ hài lòng vì điều này. Họ nói chuyện tới tận đêm khuya, nhắc lại mọi chuyện trong vòng ba năm, rồi sau đó lại quấn lấy nhau, quan hệ tận hai lần liền. Kết quả lần này tốt đẹp hơn lần trước.
Sáng hôm sau Charlotte ngồi trên giường chơi trò ô chữ. Xuyên qua một lỗ hổng trên tấm rèm khách sạn, tia nắng đầu tiên chiếu xuống giường. Cạnh cô, bên cạnh chiếc áo lót màu trắng và bộ pijama bằng lụa màu xanh, Nick đang ngủ. Charlotte không mặc quần áo. Nick vẫn mặc quần áo và đang nằm dưới chăn. Cô bị cháy nắng, mặc dù vậy tóc cô vàng tự nhiên và chỉ vài ngày trước khi rời khỏi New York, cô đã đến tắm nắng bên bể bơi ở một khu nghỉ dưỡng tuyệt đẹp. Cô đã bốn mươi bốn tuổi, những vệt cháy nắng là do bộ bikini gày ra. Mặc dù Nick là người Sicily, tóc của hắn vẫn màu vàng, đủ để khiến người ta tưởng nhầm hắn là người Ailen hoặc người Anh. Hắn trông có vẻ xanh xao hơn lần cuối cùng cô gặp. Mặc dù hắn chui lủi hai năm trời tại vùng nhiệt đới, phần cằm của hắn lại trắng ra. Nếu không có râu, hắn trông giống chính bản thân mình hơn, mặc dù vậy, bản chất này chỉ hiện lên thoáng qua mà thôi. Những cơ trên mặt của hắn bị tác động bởi căn bênh Parkinson. Hắn so với vợ mình không chỉ là già hơn ba tuổi.
Nick tỉnh dậy. Hắn với tay và khẽ chạm nhẹ vào bộ ngực của vợ mình. Đó là dấu hiệu cho thấy, hắn sợ sẽ không bao giờ nhìn thây cô lần nữa. Kể cả bộ ngực của cô. Nhưng nghĩ mà xem, cô đang điền trò chơi ô chữ. Cô chỉ chơi trò này khi có gì đó làm cô phật ý. Đó là một dấu hiệu tinh tế của hôn nhân, biết được vợ hoặc chồng mình đến mức này, chịu đựng đủ lâu với những lời giễu cợt hoặc những thói quen kỳ lạ làm người ta phát điên rồi cuối cùng lại thoải mái như chẳng có điều gì xảy ra một cách đáng ngạc nhiên. Nick có thể cảm thấy sự ấm áp của những tia nắng mặt trời len lỏi qua khung cửa.
Charlotte không thèm nhìn chồng, nói:
- Em ghét anh!
Nick ôm cô vào lòng:
- Chào buổi sáng em yêu.
Đây là buổi sáng đầu tiên họ bên nhau sau gần ba năm liền.
- Em biết nên trách người gây ra nông nỗi này. Nhưng thật khó khăn, em không biết rõ tường tận mọi chuyên. Thật không công bằng nếu chỉ trách anh với những gì anh đã gây ra cho gia đình.
- Chúng ta sẽ vượt qua mà. Gia đình mình rồi sẽ ổn thôi. Mấy đứa con gái của chúng ta đều
mạnh mẽ. Em đã làm những điều tuyệt vời. Anh, em và bọn trẻ đều ổn. Anh sẽ bù đắp cho em, cho con cái chúng ta nữa. Anh đang tìm cách quay trở lại vị trí của mình, em yêu ạ. Em phải tin điều này.
Cô ném quyển trò chơi ô chữ sang một bên rồi thoát khỏi vòng tay chồng:
- Hai lần rồi, Nick ạ. Anh biến mất đã hai lần. Anh nghĩ rằng vài cuộc điện thoại ít ỏi và một đêm dài ở thành phố là đủ sao? Một vài cuộn băng mà anh nói về nhạc jazz, những sự kiện trên đời và quyển sách anh viết là đủ sao? Chúng ta chưa bao giờ giải quyết xong xuôi chuyện này, thậm chí một nửa chuyên này cũng chưa vượt qua nổi. Mới chỉ một phần trăm mà thôi. Em yêu anh, thực sự rất yêu anh.
Nhưng anh phải hiểu điều này. Đừng nhìn em như vậy, em không nghĩ rằng anh nhận ra điều gì đã xảy đến với em.
Mặc dù Nick ném cho cô cái nhìn thất vọng, nhưng cô nghĩ rằng đó là do tác động của căn bệnh Parkinson. Hắn vẫn sờ soạng ngực cô, xem xét những dấu cháy nắng, tự ngẫm xem mình là người đàn ông may mắn thế nào. Thật tốt biết bao nếu chuyên này qua đi. Hắn lo lắng cô mặc bộ bikini vì có người đàn ông khác. Nhưng tất nhiên hắn không tin, cô không dám và có thể cũng không muôn. Hắn đưa tay ra:
- Anh đang nghe đây. Em nói đi.
- Em sợ hãi, em thấy cô đơn. Em có cảm giác không kiểm soát được cuộc đời mình. Em có cảm giác em chỉ là một phần nhỏ trong bức tranh của cuộc đời anh, Nick ạ. Em phải làm mọi thứ, phần việc của cả anh nữa. Anh nghĩ rằng con cái chúng ta đều ổn, nhưng không phải. Chúng cần cha. Barb vẫn còn giận anh lắm. Em nghĩ rằng anh biết điều này. Em biết anh sẽ quay trở lại sớm thôi và chúng ta sẽ đoàn tụ. Nhưng em ghét phải nghĩ đến cảnh con gái cô đơn trong nhà đợi em trở về, đợi cả anh và cứ đằng đẵng như vậy. Còn Bev, nó tôn thờ anh - không bao giờ chửi thề - lúc nào cũng bảo vệ anh như thể cuộc đời nó phụ thuộc tất cả vào anh vậy. Bev là đứa duy nhất mà em lo lắng. Có lẽ anh đã đi quá lâu để hiểu được những chuyên đang xảy ra ở California những ngày này, đặc biệt là ở trường đại học. Thật kinh khủng! Tại sao nó lại rơi vào những chuyện như vậy. Nó ở với ông nội trong mùa hè, ơn Chúa. Nhưng sau đó nó quay trở lại với bọn hippi, mấy thằng lang thang và bọn buôn bán ma túy. Em không muốn trách anh vì bất kỳ điều gì, nhưng tại sao không phải là một điều tốt đẹp hơn cho con gái mình? Ở tuổi của nó, cần có cha bên cạnh trong cuộc sống thường ngày.
- Cho anh một phút.
Nick vào nhà vệ sinh tiểu và đánh răng.
Lần này không giống với Charlotte của lúc trước. Cô để mọi chuyện trong lòng. Đêm hôm qua họ nói chuyện trong bữa tối và tới tận đêm khuya. Nhưng những gì mà họ nói chỉ là tin tức mới, cập nhật mọi chuyện, kể cả chuyên đi của Charlotte. Cô bước ra cánh cửa sau của nhà hàng trong bộ tóc giả màu đen, đi qua thị trấn để lấy xe của mình, lo sợ mỗi lần quay lại nhìn. Khi vào đến xe, cô tiếp tục nhìn lại sau lưng, cực kỳ sợ hãi, cứ như vậy suốt một nghìn dặm liền. Cô sợ phải dừng lại, nỗi sợ lớn đến nỗi, thứ duy nhất cô cần là pepsi và xăng. Nhưng cái cách mà Charlotte nói chuyện bây giờ thì khác hẳn. Theo Nick quan sát, mọi chuyện đã ổn. Cô đã nguôi ngoai, nhưng không giống như cô trước đây. Mẹ Nick là người nói nhiều, lúc nào củng cằn nhằn cha về những vấn đề linh tinh, tâm sự với
Nick như thể hắn là một người lớn, một bạn gái thay vì coi hắn là con trai. Nick ủng hộ mẹ mình từ đầu đến cuối, vì hắn nghĩ rằng bà là một người rất tốt bụng. Hắn đã nhìn thấy mẹ mình thẳng thắn như thế nào trước công luận, khiến cho sự nghiệp của cha bị ảnh hưởng ở nhà Forlenza tại Cleveland. Bà làm cho đứa con của Fausto chống lại cha nó, trong chính ngôi nhà của ông ta. Bà ta không có ý như vậy, Nick biết điều này. Mẹ hắn là một người nhân hậu. Mẹ và cha đã có một cuộc hôn nhân không êm ấm. Tuy nhiên Nick vẫn mong muốn cưới một phụ nữ nhân hậu như mẹ mình, nhưng phải thông minh hơn, và phải kiểm soát được những gì cô ta định nói và nói ở đâu. Hắn đã thành công. Charlotte chính là người như vậy. Hơn nữa cô lo sự, điều này là dễ hiểu. Họ đang cố gắng để quay trở lại chính bản thân mình. Họ đã xa nhau quá lâu rồi. Phải cần thời gian mới thích nghi được.
Nick nói khi quay trở lại:
- Em nói đúng về con cái chúng ta. Anh biết. Nhưng em biết đấy, anh nói chuyên với Bev có lẽ nhiều hơn em nghĩ đấy. Nó là đứa duy nhất có thể gửi cho anh những cuộn băng. Anh cũng gửi chúng cho nó. Có vẻ em đang say, anh biết mà. Nó thì không say, luôn tỉnh táo với học hành, mọi chuyên đều vậy. Nó được nuôi dạy tốt, đó đều nhờ công sức của em. Dù một người mạnh mẽ cũng không thể nào tức khắc thích nghi với những gì mà môi trường gây ra với nó. Những lâu đài được bao quanh bởi hào nước, nhưng không có nghĩa là công chúa sẽ chết đuối ở hào nước đấy.
Charlotte băn khoăn một lúc và phá lên cười. Nick cũng cười:
- Được rồi tất cả những gì anh định nói với em là anh không mất liên lạc như em nghĩ đâu.
- Có lẽ vậy. Em không biết nữa. - Charlotte khoanh tay trước ngực - Sự thật là Bev cần anh hơn anh tưởng. Em không thể nào giải quyết dược mọi việc như anh làm với nó. Đó chính là vấn đề. Trong vòng ba năm qua, em với nó lúc nào cũng xung đột với nhau. Em ghét anh vì điều này, em phải thú nhận. Em ghét chính bản thân em vì cảm thây như vậy, nhưng em có thể nói với ai? Thậm chí cả Cha Ditrilio để thú tội. Em không thể thú nhận điều này với cha. Em biết nhưng em không thể. Em sẽ không làm như vậy. Em sẽ tiếp tục như thế này cho đến khi anh chết. Em phải làm mọi chuyện, tất cả mọi chuyện. Em phải giết một con nhện, không có anh, một mình em. Barb và Bev mang bạn trai về nhà, em phải kéo chúng ra và nói ra mục tiêu của chúng là gì. Bởi vì không có anh, em phải đến đám tang một mình. Chưa kể đống hóa đơn. Tiền rất hạn hẹp. Anh có biết em phải cắt cỏ một mình, chính em làm. Đừng nhìn em như vậy, em nói rồi đấy.
Một lần nữa, hắn lại nhìn vào những vệt rám nắng trên người vợ, đặc biệt là ở phần mông. Kể cả hông của cô và đám lông lún phún cũng có vẻ thưa thớt hơn theo những gì hắn nhớ. Hắn lắc đầu buồn bã.
Cô hiểu nhầm điều này là sự buồn bực của chồng về việc cô phàn nàn vân đề tiền nong.
- Em biết anh đang nghĩ gì.
- Anh có nghĩ gì đâu. Anh nghe đây, anh sẽ tập trung.
Chẳng lẽ hắn thú nhận hắn sợ đám lông của cô sẽ bị rụng sạch ư? Điều này có xảy ra với phụ nữ không?
Charlotte ngồi dậy, dựa vào chồng mình.
- Em biết những gì anh nghĩ, rằng em quá quan trọng vật chất, rằng tiền là thứ mà em lúc nào cũng quan tâm, nhưng không phải như vậyể Em đã ở đây hai mươi tư giờ, và đây là lần đầu tiên em nói đến tiền. Anh nhớ xem, mỗi lần chúng ta nói chuyên qua điện thoại, không phải anh là người đầu tiên nhắc đến chuyên này đó sao? Em chưa từng đòi hỏi, chưa từng một lần. Nhưng em có tin cho anh đây, chúng ta đã phá sản. Khoản tiết kiệm của chúng ta đã cạn sạch. Em phải vay tiền từ cha mình. Em biết rằng mọi người đang theo dõi em và gửi tiền về nhà với một phong bì dày cộm mỗi tuần là không thể...
Nick nói:
- Anh không tìm được ai có thể gửi tiền cả. Chưa kể cũng không có nhiều để nhét vào những chiếc phong bì đó. Anh nghĩ mọi chuyện sẽ khá hơn nếu dùng bảo hiểm nhân thọ. - Ý Nick là tuyên bố mình đã chết để lấy được một số tiền. Nếu hắn bị phát giác xuất hiện ngoài đường, sẽ phải trả lại tiền. Đây sẽ là khoản vay không lãi suất lớn nhất từ hiệp hội xe tải - Nhưng có những thứ khác anh có thể làm được. Anh nắm trong tay một số cổ phiếu, anh có thể bán, hoặc con gái có thể bán hộ anh. Anh có thể nói cho chúng biết nên làm thế nào. Hơn thế nữa, cha em có thể gửi tiền cho đám trẻ.
- Anh làm thế chẳng khác gì tát vào mặt em. - Charlotte túm lấy tấm trải giường kéo lên tận cổ, che toàn bộ người mình - Nhìn anh là em biết anh định nói gì.
- Đã bao giờ anh quan tâm về tiền chưa?
- Hàng ngàn lần.
- Thực sự mà nói, anh nghĩ chưa có lần nào.
- Làm ơn đi!
- Có lẽ là vài lần thôi. Nhưng không đến con số hàng ngàn. Nhưng nhìn này, để anh nói cho em hiểu. Anh không hề biến mất. Cả hai lần anh đi, em đều biết anh đến đâu, nhưng nếu em không biết chính xác, đó là vì sự an toàn của em. Anh biết điều này là bất công với em, nhưng anh đã nói hàng triệu lần rồi, anh biết em không lạ gì. Không có gì về cuộc đời anh mà em không biết sau khi chúng ta lấy nhau. Anh sẽ không bao giờ trở thành kẻ đạo đức giả, trở thành một kẻ mà bản thân không phải. Anh không thể biến mình trở thành Paul Getty hoặc Rockefeller hoặc ai đó đại loại thế. Em cưới một người lính. Anh biết rõ em, Charlotte ạ. Anh biết em thà cưới một người lính còn hơn cưới những thằng mặc áo vest sang trọng. Em có biết rằng sẽ có nhiều thời điểm một người lính phải đi xa nhà.
- Đó là cách anh gọi những gì anh trải qua ư? Nó còn hơn cả sự xa nhà. Anh đã chính thức chết hoặc nếu không, người của Michael Corleone sẽ làm tê liệt mọi chuyên.
Nick hỏi luật sư của vợ đã nói gì, để xem hắn đã bỏ sót điều gì không.
- Hắn không thể tìm ra bất kỳ ai. Như đã nói, không có gì về cuộc đời anh mà em không biết.
Nick đứng dậy và gọi hầu phòng. Hắn đặt vài quả trứng benedict mà không hỏi ý kiến vợ. Đó là những gì mà cô gọi trong buổi sáng đầu tiên trong tuần trăng mật của họ. Hắn cho rằng điều này sẽ làm cô nhớ lại - rằng hắn cũng có trách nhiệm, cũng nhớ về quá khứ. Nó rõ ràng hơn khi hắn đứng dậy, cô cũng đứng lên và hôn hắn.
Cô hỏi đầy ẩn ý:
- Điều gì xảy ra nếu anh nghỉ hưu? Keywest, anh đã nói rồi đấy thôi. Có thể là Miami, không phải New Orleans, em không rõ, nhưng người lính thì cần nghỉ hưu phải không?
- Anh mới bốn mươi bảy tuổi. Em muốn anh nghỉ hưu và làm gì bây giờ? Quanh quẩn quanh nhà à? Cha em làm việc đến bao nhiêu tuổi? Chín mươi phải không?
- Bảy mươi mốt, ông là thợ mộc tài năng, phải không? Rất nhiều người trong số họ chẳng bao giờ nghỉ hưu.
- Cũng giống như anh thôi. Câu hỏi là, em không biết gì về New Orleans phải không? Tại sao em lại loại New Orleans nhanh đến vậy. Em mới ở đây chưa được một ngày. Em phải tin anh. Nơi này sẽ làm em thấy thoải mái hơn về lâu về dài.
- Cái gì cơ? Ở đây quá ẩm ướt, chỗ nào cũng ẩm ướt. Anh không nói thật khi nghĩ sẽ ở lại đây chứ? Mãi mãi.
- Đây là mùa mưa. Keywest cũng ẩm ướt, em biết mà. Anh thích nơi này hơn Key west, anh có thể nói với em điều dó.
- Keywest ẩm theo kiểu khác. New Orleans là một nơi tuyệt vời để du lịch mà thôi. Hắn cười:
- Trái ngược với ở nhà, phải không?
Charlotte thường đùa rằng, East Islip là một nơi thật tuyệt để sống, nhưng bạn sẽ không muôn du lịch ở đó.
- Chính xác, trái ngược hoàn toàn với ở nhà.
- Em mặc quần áo đi. Anh có thứ muốn cho em xem.
Nick gặp vợ ở khách sạn, nhưng hắn lại đang ở trong ngôi nhà Carlo Tramonti cho mượn. Mặt cô sáng bừng lên:
- Thật chứ? Em đọc nó được không?
- Đọc gì cơ?
- Sách của anh.
- Sách nào?
- Sách anh đang viết.
Tâm trí của hắn luẩn quẩn về ngôi nhà, và liệu vợ minh có thích nó hay không. Cho nên hắn không hiểu vợ mình đang nói về cái gì. Giờ thì hắn đã hiểu ra. Trong một phút yếu lòng tối hôm qua, với mùi bia rượu nồng nặc, hắn đã thú nhận với vợ mình là đang viết một quyển sách. Hắn không nhớ tại sao lại viết sách. Có lẽ bởi vì, khi họ lần đầu hẹn hò với nhau, cô là thư ký của một công ty xuất bản. Nick quen cô không phải trực tiếp mà qua sếp của cô, người có vấn đề về tài chính. Charlotte chuyển đến New Orleans từ miền Tây Pennsylvania để trở thành một nhà văn, nhưng điều trớ trêu thay,
không như chồng mình, cô hiếm khi đọc sách. Điều này rõ ràng khi một phụ nữ và một người đàn ông tái hợp hoặc đang có vấn đề, họ sẽ quav trở lại tìm những gì mà trước đây họ làm khi còn đang yêu. Có lẽ Nick đang cố lấy lại cảm tình từ vợ mình, mặc dù cô đang ở đây với hắn.
Hơn nữa, một điều rõ ràng rằng hắn nên dừng uống rượu. Charlotte hỏi lại:
- Thế nào?
- Em có thể đọc khi anh viết xong. Sẽ nhanh thôi.
***
Chỉ vài tuần trước, Nick bay đến Sicily, nhưng hắn không ở lại đó lâu. Charlotte cũng đã đến Sicily, nhưng đã khá lâu rồi. Nick chắc chắn rằng Lucadello biết hắn ở đó, vậy nên theo những yêu cầu từ ông trùm, Lucadello cảm thấy trách nhiệm phải cung cấp thông tin này cho nhà Corleone.
Hai bức ảnh Charlotte được chụp trong kỳ nghỉ của gia đình ba năm trước, trong những năm Nick trốn chui trốn nhủi, trở thành những kỷ vật vô giá với hắn. Hắn để hai bức ảnh ở riêng một chỗ. Nick sẵn sàng làm tất cả để tái hợp với vợ mình. Bức ảnh thứ ba mới chụp gần đây. Người phụ nữ với bộ tóc giả màu vàng trông giống Charlotte, tên cô là Gabriella, cô gặp Nick ở quán cà phê tại Taormina, và cùng đi đến khách sạn với nhau. Nhiếp ảnh gia đang đợi họ ở đó. Cô hơi nghiêng mặt so với ống kính camera chĩa vào. Họ cùng đi đến cửa hai ba lần để chắc chắn rằng nhiếp ảnh gia có được những gì anh ta muốn. Người chụp là một anh em họ hàng xa bên nội nhà Nick, gia đình mà Fausto đã gặp khi lần cuối cùng ông ta ghé thăm hòn đảo, nơi đã cho Nick chỗ ẩn náu lần đầu tiên trốn chạy. Gabriella là vợ nhiếp ảnh gia này. Có vẻ như không ai quan sát họ. Cô chui vào chiếc ô tô và thay tóc giả. Cô và chồng mình, Sebastiano D'Andrea, đang ở một khách sạn cách không xa thành phô”.
Nick làm thủ tục vào khách sạn và trả trước phòng một tuần liền bằng tiền mặt. Hắn thưởng hậu cho người khuân vác hành lý lên phòng mình. Trong vài ngày Nick đi tham quan xung quanh thành phố, nói chuyên với người phục vụ quầy bar và người bán hàng. Hắn nói rằng hắn là một doanh nhân Mỹ đang tìm mua một căn hộ biệt lập, và hắn muốn xem vài ngôi nhà. Điều này làm cho mọi chuyên được sắp đặt hoàn hảo hơn.
Sebastiano tự rửa ảnh trong phòng tắm. Nick chọn tấm mà hắn thây ưng ý nhất. Sebastiano liên hệ với người phục vụ rượu và người phụ trách lao công ở khách sạn của Nick. Rồi sau đó tất cả cùng quay trở về Palermo. Ngày hôm sau Nick bay đến Mỹ.
Sau đó, khi Nick ra hiệu, Sebastiano gửi bức thư. Trong thời gian ngắn, cả người phục vụ rượu và người quản lý lao công miêu tả cho Sebastiano hình dáng của người đàn ông đến hỏi về một người Mỹ có râu và người vợ tóc vàng của ông ta, cũng đưa ra bức ảnh Nick và Gabriella đi vào khách sạn mà Sebastiano đã cho họ xem rồi. Hai người từ Calabria không phải là khách ở đây.
Hai người Calabria được giới thiệu công việc bởi một tên trong đường dây của Nobilio. Điều mà Tommy Neri không biết đó là vài năm trước, cũng chính những người Calabria này đã giết chú của một tên trong đường dây. Theo như Momo Barone, cơ hội để tên này trả thù quan trọng với hắn ta hơn là lòng trung thành với Michael Corleone.
Cha của tên này, anh của người đã chết, thích thú khi theo dõi cuộc vây bắt và gửi từng phần thi thể về Mỹ.
***
Nick đưa Charlotte đi thăm ngôi nhà, có vẻ đối với hắn đây là nơi dành cho một cặp uyên ương mới cưới - một ngôi nhà nho nhỏ trên đường Dauphine, mới được sơn lại và có mái hiên, có điều hòa, cách khu phố Pháp vài dãy nhà về phía Đông. Charlotte tâm trạng rất phấn khởi, nói:
- Em phải thừa nhận có vẻ như đây là định nghĩa đích thực của một nơi tĩnh lặng, cách xa mọi bụi bặm đường phố, và ít nhất cũng cách xa được rắc rối của anh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã thích nghi được với nơi này. Rất nhanh cô và Nick quay trở lại tính cách mình ngày xưa.
Anh em Tramonti sở hữu cả tòa nhà này và căn bên cạnh. Mọi ngưừi trong căn nhà đều quen biết lẫn nhau. Lúc đầu Charlotte không biết và khi cô bắt đầu làm quen với vài người vợ trong khu tập thể, khi cô bắt đầu túm năm tụm ba nói chuyện, cô đã quay trở lại là chính mình trước đây. Cô không hé môi về những gì mình biết. Cô giữ cho căn nhà luôn sạch sẽ. Cô có sở thích kỳ lạ trong việc lau chùi sạch sẽ, cũng như đuổi lũ sâu bọ trong nhà: những con ếch, thằn lằn, tổ ong, ruồi, muỗi, và rất nhiều cóc nhái khác; có những con bọ không thể nào xua đuổi được từ mấy cành cọ cảnh; còn có lũ bọ bám trên những quyển sách phúc âm, những cái áo sơmi ngắn tay màu trắng. Đó là công việc giúp cô khỏi bận tâm lo nghĩ.
Cô và Nick thường cãi nhau vì những chuyện không đâu nhưng họ chẳng bao giờ tức giận vì bất kỳ điều gì. Cô khuyến khích Nick viết sách và bảo với hắn rằng cô muốn nghe trong căn nhà tiếng gõ lạch cạch của máy đánh chữ mặc dù điều đó là rất hãn hữu. Hắn giữ những trang viết của mình, tập giấy than trong cái rương mua trong tiệm đồ cổ ở Canal. Hắn mang về cho vợ chiếc tủ gỗ và một tivi mười chín inch mới cóng - loại lớn nhất trên thị trường lúc bấy giờ. Cô biết hắn ghét tivi thế nào, và rất vui với hành động ý nghĩa như vậy. Cô mua cho chồng mình những quyển sách dạy cách viết một tác phẩm. Trong thời gian rảnh - mặc dù điều này là không thường xuyên - cô thường lấy ra những cuộn băng, ngồi lên ghế sofa với chiếc quạt điện quay về phía mình. Cô nhắm mắt, nhâp những ngụm trà bỏ chút đường, dũng cảm nói vào máy ghi âm với mấy đứa con gái của mình về những chuyện không đâu cho đến khi cuộn băng chuyển sang mặt kia. Cô gửi những cuốn băng đó cho người lạ, những người này sau đó đã gửi chúng cho hai đứa con của cô.
***
Hành trình của Nick Geraci đến New Orleans được sắp xếp bởi Spratling, một ông trùm buôn trang sức Mexico, người đã cử ra vài do thám, trong đó có gã bịt băng đen một mắt được biết đến với cái tên Ike Rosen.
Điệp vụ CIA đã xuất hiện ở Taxco.
Geraci đang ăn trưa một mình với bánh ngô cuộn thịt và một chai bia lạnh, trên tầng cao nhất của quán cà phê nhìn ra thánh đường, và đọc tờ Thời báo New York. Tay đặc vụ nói:
- Anh thử món cự đà bao giờ chưa? Tôi nghe nói nó bổ thận tráng dương.
Geraci đặt tờ báo xuống. Phải mất một lúc để nhận ra người đàn ông với tấm băng bịt mắt kia. Lần cuối cùng họ gặp nhau là bên ngoài nhà của Geraci ở East Islip. Cuộc gặp hôm đó giúp Nick có được chỗ trốn ở địa điểm đầu tiên. Tay đặc vụ nói tiếp:
- Vị giống như thịt gà. Anh cứ thoải mái di, tại sao không? Râu của anh để đẹp đấy. Nick nói:
- Mắt anh cũng đẹp vậy. Anh muốn gì? Lucadello nói:
- Anh nghĩ rằng không ai theo dõi anh sao? Anh nghĩ rằng anh có thể đi bất kỳ đâu mà không bị người khác theo sát?
Geraci rõ ràng không biết điều này. Hắn đã biết mây tên quan chức tầm thường lúc nào cũng nghĩ chữ I trong từ CIA chỉ là một trò đùa. Rồi sau đó bằng cách nào đó, Lucadello tìm được hắn ở đây. Khi phục vụ bàn tới, Lucadello, bằng tiếng Italia trôi chảy của mình, miêu tả kỹ càng món cự đà được nấu và chuẩn bị ra sao, kể cả nước sốt rồi sau đó gọi món đó. Geraci nói:
- Tôi hỏi anh, anh muốn gì?
- Anh có đường dây điện ở trong hang của mình. Thậm chí có cả tivi. Rồi những phiếu thu tiền điện. Tôi ghét phải phá đổ những gì anh nghĩ về vụ lẩn trốn dũng cảm của mình, bởi vì thề với Chúa, nó rất tuyệt. - Lucadello nháy mắt - Nhưng chúng tôi luôn theo dõi anh cả ngày. Anh trốn ở dưới căn nhà mà Bố già của anh trước đây sở hữu. Khi anh ra ngoài, anh đến thị trấn nơi anh lớn lên, gọi cho cha mìrứi, rồi ông ta đưa anh đến Mexico. Dễ hiểu rằng, điều này làm cho mấy kẻ đang tìm anh vào tròng, nhưng làm ơn hiểu cho, tôi đến gặp anh vì tôi làm việc vì tiền.
Geraci nói:
- Chúc mừng. Mẹ anh hẳn phải rất tự hào. Thế thì sao?
- Bố già nói rằng có thể anh đã tự kết liễu đời mình. Anh tin được không? Đó là lý do vì sao tôi ở đây. Anh phù hợp với hồ sơ. Tất cả những thông tin đều phù hợp.
- Hồ sơ ư?
- Đừng tức giận. Tôi cũng có hồ sơ của mình. Những người sống mắc kẹt trong những qui tắc luật lệ chung, những người hiểu rằng không có cách nào thoát khỏi cuộc sống thường nhật trước đây của họ, 70% tự sát. Có 87% người tự sát đã thành công. Nhưng tôi đã nói với ông ta - Bố già - rằng anh sẽ không làm điều đó. Theo tôi, anh ở trong số 30% còn lại. Anh quá tự cao. Anh là người nhìn thẳng vào vấn đề, kể cả vấn đề không thể giải quyết, và nghĩ rằng mình có thể lo liệu được. Bố già không đồng ý với tôi điều này. Họ cử tôi đến đầy để cho anh một tia hy vọng, để anh có thể nhìn thấy gia đình mình lần nữa, quay trở lại cuộc sống bình thường. Vậy nên tôi đến đây để giúp anh.
- Anh theo dõi tôi từ liên bang, vậy mà anh đến đây dể giúp tôi? Thú vị thật! Lucadello nói:
- Tôi đã nghĩ đến việc giết anh nhưng tôi lại chọn điều này. Cũng có thể coi là sự an ủi.
- Có vẻ anh là người cử thằng nhóc đó đến tìm tôi.
- Thằng nhóc nào? Có phải cái thằng bị giết trong tấm chăn không?
Vậy là mỗi ngừời đều đã giết một Bocchicchio của mình, Nick nghĩ. CIA bắn Carmine ở Cuba nên Carmine không thể mở mồm ra được nữa. Nick chắc chắn điều này. Nick sẽ không bao giờ nói được về bất kỳ điều gì.
- Tấm chăn nào? Lucadello nói:
- Thôi hãy để tôi thẳng thắn với anh. Bố già muốn anh phải chết. Sẽ không tốt nếu anh tự sát. Anh biết đấy, tôi không biết nên nói như thế nào... Bố già của anh muốn anh chết. Ông ta muốn trả thù. Ông ta sẽ chả khác gì bị tát vào mặt nếu có ai đó làm hộ ông ta điều này. Ở ngay nơi chúng ta đang đứng, ông Corleone thuê người giết anh, rồi sau đó thông báo cho ông ta. Bằng cách đó khi anh bị tiêu diệt, ông Corleone sẽ làm việc với bạn của tôi ở FBI, những món quà, những lời đề nghị hòa bình, những ân huệ, kể cả để giải quyết những rắc rối mà những trại tập trung tôi và anh đã cùng nhau đập tan trước đây. Vì lý do cá nhân, tôi không đi sâu vào chi tiết. Tôi không thích điều này xảy ra. Ở đây cũng không được và ở đó cũng không. Tôi là người tuân theo mệnh lệnh, nhưng trong trường hợp này, có lẽ anh cũng giông tôi. Yêu cầu của tôi là phải tìm ra anh. Tôi đã tìm ra, anh đang ở đây. Sau đó tôi sẽ nói với ngài Corleone chính xác anh đang ở đâu. Tôi củng sẽ làm việc này. Tha thứ cho tôi nếu tôi nói ra. Tôi nghĩ rằng tôi có thể quay trở lại Mexico City vào ngay sáng mai và rồi dành một ngày để nghĩ xem mình nên bắt chuyến bay nào ngày hôm sau. Anh không có ý kiến gì chứ? Rồi ngày hôm sau nữa sẽ đi du lịch. Có lẽ một hoặc hai ngày đến gặp quý ngài bận rộn Corleone. Khi tôi nói với ông ta, 100% những gì tôi nói là chuẩn xác. Theo những gì tôi biết, anh đang ở địa điểm tuyệt vời này, Taxco, rồi sau đó tôi tưởng tượng rằng sẽ mất hai hoặc ba ngày nữa để công việc được phân công cho một số người đến đây. Thế nào nhỉ? Một tuần hay hơn một tuần. Tôi sẽ không nói cho anh bất kỳ cái gì mà anh không hiểu. Tôi không nói cho anh những thông tin nào quá cụ thể. Năm đến mười ngày, ai mà biết được, có lẽ hơn. Tôi không biết những chuyện đó xảy ra như thế nào, bắn súng, trả thù... Tôi chỉ đang nghĩ như tôi nói thôi. Theo mệnh lệnh tôi nhận được, tôi rất vui để nói với anh rằng, anh có cơ hội gặp lại gia đình một lần nữa. Cơ hội mong manh mà chúng tôi trao cho anh để anh không tự bắn nát sọ mình. Dùng súng bắn vào đầu là khả năng tốt nhất để tự tử, nhưng tôi nghĩ đó là hành động vô nghĩa.
Geraci gõ tờ Thời báo New York đã được gập lên bàn, nói:
- Anh có nhiều thông tin thật lý thú. Nếu tôi và anh qua lại với nhau thường xuyên hơn, có lẽ tôi chẳng cần phải đọc báo nữa.
- Tôi nghĩ điều đó có khả năng xảy ra. Một hoặc một vài bữa ăn như thế này là ổn rồi.
Món cự đà được đem tới. Lucadello thích nước sốt. nhưng mất kiên nhẫn vì có quá nhiều xương
răm.
- Hơn nữa... - Lucadello bỏ hơn một nửa bữa ăn sang một bên - Nếu không vì lý do cụ thể nào
anh rời khỏi đây và đi đâu đó, chúng tôi sẽ lại biết được điều đó, và một lần nữa, tôi sẽ làm theo
nhiệm vụ được giao. Tôi có thể chắc chắn anh đang ở đâu, mặc dù vậy có thể một đồng nghiệp của tôi sẽ phải liên lạc với anh để nhận được sự khẳng định. Rồi sau đó, địa điểm nơi anh đang lẩn trốn sẽ được gửi ngay lập tức tới quý ông Corleone.
- Những gì anh nói là anh không muốn Michael Corleone giết tôi?
- Tôi nói là tôi đang làm theo mệnh lệnh.
- Đó là việc anh không giết tôi, hay là phải giết tôi?
- Ai mà đoán được tương lai chứ?
- Anh bắt tôi phải chạy trốn, rồi anh ngăn không cho bọn chúng đuổi theo tôi. Đó là những gì anh nói, phải không? Trò rượt bắt này bao giờ kết thúc?
Lucadello cũng đặt tờ báo lên bàn:
- Một lời khuyên, nếu anh vẫn muốn có tương lai, có lẽ anh nên mua một tờ báo khác. Một tờ có mục chiêm tinh. Tôi có thể hỏi anh những câu tương tự như thế, anh biết không? Tôi có thể hỏi anh định ngồi đây bao lâu để nghe những bản ghi âm của mình và lựa chọn mấy cô gái trẻ trung. Tôi có thể hỏi anh phải mất bao lâu để lập ra kế hoạch giải quyết những vấn đề không thể giải quyết của mình. Tôi cũng có thể hỏi anh đoán thế nào nếu như cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới sẽ xảy ra và sếp của anh coi anh là mục tiêu cao đến đâu. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tôi cũng có thể hỏi anh bao nhiêu lâu một đặc vụ làm nhiệm vụ của mình cho đến khi sếp của anh ta bảo rằng không phải làm nữa. Nhưng tôi không hỏi anh điều đó bởi tôi ở đây không phải để nói về tương lai. - Lucadello gõ lên con mắt bằng thủy tinh của mình bằng ngón tay trỏ - Đây không phải là con mắt bằng pha lê.
Geraci chỉ vào món cự đà, và cau mày:
- Sao anh không ăn nốt đi? Lucadello đẩy chiếc đĩa sang Nick.
Geraci kéo ra từ miệng mình chiếc đốt sông của con cự đà. Tay hắn hơi run một chút, nói:
- Tôi có hai câu hỏi nữa. Chẳng có bên mắt nào cần anh phải sử dụng một nhãn cầu bằng pha lê cả. Câu hỏi đầu tiên, tại sao anh không giết tôi và làm như nó trông giông một vụ tự sát, hoặc cử ai đó làm việc này rồi biến mất cho xong chuyện. Tôi sẽ ngạc nhiên nếu anh thiếu chuyên nghiệp như vậy. Và câu hỏi thứ hai...
- Là tại sao tôi lại nói những điều này, phải không? Nick nhún vai, với tay lấy chiếc bánh ngô.
Lucadello dựa lưng vào ghế, nói:
- Tôi cần anh tin tôi. Và theo như tôi biết, anh không tin tôi. Anh sẽ là một tên ngốc nếu làm như vậy. Chúng ta đã làm việc cùng nhau khi huân luyện mấy thằng nhóc ở New Jersey. Nhưng anh thậm chí còn không biết tên tôi. Anh không biết liệu tôi có tham gia vào tổ chức nữa hay không. Tất cả những gì anh biết là tôi chỉ là thằng lính đánh thuê chột mắt. Dĩ nhiên tôi không phải người như vậy,
đôi mắt tôi cũng thế. Tôi thật thà với anh vì sự chân thật làm tăng sự tin tưởng. Không phải vì lý do gì khác. Nếu có thể xây dựng một chút lòng tinệ Ý của tôi là theo thời gian nó sẽ tăng lên nhanh chóng. Anh có thông tin mà tôi mách bảo, anh thấy đó là sự thật và anh sẽ làm được điều đúng đắn. Càng nhiều thông tin mà anh nhận được, hành động của anh sẽ càng dễ đoán trong tương lai. Đó là những gì tôi muốn. Hơn nữa tôi không có lý do gì để không chân thật với anh cả. Trong đôi mắt của những người quan trọng, anh là một người chết hoặc chắc chắn sẽ phải chết về lâu về dài bởi chính bàn tay anh hoặc do ai khác. Không có gì trong hồ sơ cho thấy anh liên lạc với FBI hoặc đưa ra những lời buộc tội vô căn cứ với những nhân viên đặc vụ. - Lucadello một lần nữa đập tờ báo lên bàn.
Geraci nhổ vài chiếc xương cự đà vào chiếc khăn ăn và ra hiệu cho tên bồi bàn mang đến mấy chai bia. Lucadello nói tiếp:
- Câu hỏi của anh làm tôi thấy hứng thú. Thật ra một cái nhìn, dù chỉ thoáng qua thôi với những gì anh nghĩ. Bởi vì đó chính là điểm chúng ta khác nhau, giữa anh và tôi. Chúng ta đều có những qui tắc của riêng mình và những qui tắc của tôi được viết thành văn. Luật của tôi là ở mảnh đất này, tôi sẽ không bao giờ kết thúc công việc liên quan tới anh mà không có luật pháp đằng sau. Điều đó là vi phạm phát luật. Tôi không phải là kẻ lách luật. Thật ngạc nhiên nếu anh không hiểu điều này, Nick ạ. Anh không thấy ư, tôi là một người tốt. Tôi là người mang mũ trắng. Chúng ta cạo râu, chúng ta yêu Chúa, chúng ta ngủ ngon mỗi đêm và cuối cùng, chúng ta có một cô gái của riêng mình. - Lucadello cười lớn - Điều may mắn là, tôi nghĩ trong trường hợp này, mấy con cự đà này đúng là món tráng dương đích thực.
Geraci nói:
- Chúc anh may mắn. Có rất nhiều cô gái trẻ đẹp trong thành phố. Tôi không chắc họ sẵn sàng quan hệ với một gã chột mắt mặc bộ vest rẻ tiền hay không. Thời gian sẽ nói điều này.
Lucadello vứt tiền lên bàn ngăn Geraci thanh toán hóa đơn, và đứng dậy, nghiêng người phía tay Geraci, nói:
- Đừng vui mừng vội, lừa tôi một lần, anh sẽ thấy hối tiếc. Lừa tôi hai lần, anh biết gì rồi đấy.
- Tôi biết, đồng hương ạ.
***
Không lâu sau khi đến New Orleans, Nick gặp Carlo Tramonti Cá Voi lần đầu tiên và là lần duy nhất, trong khu săn bắn lớn của ông trùm ở vùng đầm lầy phía Tây New Orleans. Augie Người Lùn là người liên lạc với Nick ở đây. Họ đi trong chiếc Cadillac màu vàng, với phanh và chân ga được điều chỉnh để vừa với chân của Augie.
Augie và Nick ngồi bên ngoài một biệt thự đã cũ có từ thời nội chiến, trên những chiếc ghế bằng kim loại, trông giống những con lợn cỏ mà Carlo Tramonti dã tự tay bắn chết bằng súng máy đang quay xung quanh cái xiên thịt. Carlo bắn được nhiều tới nỗi ông ta cần phải cột chặt chúng lại, nếu không những tiêu bản sẽ rơi xuống. Bản thân căn biệt thự là nỗi ác mộng của nhà máy chế biến đường và gỗ trước đây, không ai ở trong nhiều năm liền cho đến khi Carlo mua nó. Carlo chịu trách nhiệm nướng lợn. Augie tiếp chuyên Geraci. Anh em nhà Joe có một giá vẽ và đang vẽ tranh phong cảnh - những con lợn ở mặt tiền, khu nhà đằng sau, không có người/ một cơn bão đang ùn ùn kéo đến. Carlo
liên tục cúi xuống để đổ mỡ lên con lợn hoặc tiêm vào dưới da nó bằng một mũi tiêm khổng lồ, nước ướp thịt và gia vị mà ông ta nói là đồ bí truyền.
Khu vực này chỉ thích hợp cho việc săn bắn. Augie nói:
- Đây là mục đích của việc luyện tập. Geraci hỏi:
- Khẩu súng này có bắn được không?
- Chúng tôi có khu tập bắn riêng, nó cách dây khá xa, đừng lo về điều đó. Cà phê không?
- Đây có phải là loại có rau diếp không? Carlo phá lên cười.
Augie giải thích:
- Cà phê có những gia vị bí mật của gia đình. Đó là sự pha trộn của riêng chúng tôi. Chúng tôi là những nhà nhập khẩu. Nó được rang ở một nhà kho không cách xa nơi anh ở.
Nick giơ cái cốc lên:
- Vì điều này mà anh có được sự biết ơn chân thành và sâu sắc của tôi. Cả căn nhà và món cà phê tuyệt vời này nữa.
Joe nhìn qua giá vẽ của mình, nói:
- Cảm ơn anh.
Nick gần đây luôn tự giải quyết những công việc đơn giản một mình, máy bán hàng tự động hay máy hát bị hỏng. Geraci nói:
- Tôi rất vui vì được làm việc.
Mấy gã đàn ông đều châm thuốc lá. Joe và Carlo tạm dừng công việc mình đang làm. Họ ngồi xuống cùng nhau. Augie nói:
- Chúng tôi muốn sòng phẳng vì điều này. Để sau này không có sự hiểu lầm. Điều quan trọng nhất là sự tôn nghiêm. Tôi có thể hứa với anh rằng trong thời gian anh ở đây, chúng tôi sẽ không thông báo thông tin nào với bất kỳ ai. Có nghĩa là, không có người bạn của anh từ New York hoặc bất kỳ đâu xuất hiện ở đây mà không được báo trước, hoặc nếu xuất hiện họ sẽ phải cho thây lòng tôn trọng cần thiết của mình, về vân đề người liên lạc của anh, anh trai tôi và tôi đã thảo luận kỹ, chúng tôi có thể giúp anh.
Geraci nói:
- Rất cảm ơn các anh.
Momo Barone và Renzo Sacripante đã tìm được những người mà họ tin tưởng để làm việc này.
Augie nói:
- Những gì anh cần làm là cực kỳ cẩn trọng trong vòng ba ngày. Cả tôi lẫn Joe đều đã cử người theo sát mấy kẻ ở đây, có nghĩa là đừng bao giờ đi khỏi tầm mắt của họ, đừng bao giờ. Nếu chúng phải đi tiểu, sẽ có người lo cho chúng. Anh có những bí mật của riêng mình, sẽ thật không may nếu chúng nghe được. Chúng là những kẻ đáng tin, nên đừng lo lắng quá. Sẽ không giống những gì anh thấy như một tình huống lý tưởng, nhưng trong tình huống này thì
nên như thế. Hãy hỏi nếu anh có thắc mắc gì. Nick lắc đầu.
Carlo Tramonti nhoài người và đặt một tay lên vai Nick, siết chặt nó như thể một người ông kiểm tra cơ bắp của cháu mình. Ông ta nói:
- Anh có vẻ lực lưỡng đấy- Có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn trong thời gian tới. Bây giờ thì vẫn chưa phải. Chúng ta bây giờ là những người cùng chung chí hướng. Chúng tôi phải giải quyết sự thiếu tôn trọng mà Michael Corleone đã tạo ra. Tình huống mà tôi có với chính phủ lẽ ra đã không bao giờ xảy ra nếu Bud Payton là Tổng thống. Chúng tôi chấp nhận điều này. Mối bất hòa của chúng tôi với Corleone cũng không phải là điều mà anh cần quan tâm. Chúng tôi sẽ không hỏi anh bất kỳ điều gì liên quan. Lời khuyên của tôi là, anh càng ít tò mò càng tốt. Chúng tôi cũng muốn anh hiểu, tôi làm việc với Vito Corleone, làm ăn với ông ta trong vài vụ và tôi nhìn thâV anh, Nick, củng là một trong những kẻ tham gia đường dây đó. Tôi rất vui có thể làm việc với anh. Tôi đánh giá rất cao sự giúp đỡ của anh dành cho chúng tôi để lật đổ ông trùm của cả Gia đình - nếu, Chúa tha thứ, nếu có điều gì xảy ra với Corleone. Nếu có gì đó xảy ra, ai có thể đảm nhiệm tất cả? Chúng tôi đã nghĩ đến vài người nhưng câu trả lời là không ai cả. Anh băng qua những con phố ở Brooklyn như một anh hùng đến để cứu thế. Chúng tôi có hai điều kiện. Một là anh không được nói bất kỳ lời nào về những gì anh thấy ở Louisiana ở bên ngoài Louisiana. Hai là anh phải làm việc cho chúng tôi khi anh ở đây. Những điều đơn giản, những điều mang lại những thứ khác tốt đẹp hơn, dù nhiều hay ít cho đường dây làm ăn của anh em chúng tôi. Điều này không là gì cả với một người tài năng như anh.
Nick chấp nhận mọi thứ. Hắn và ba anh em nhà Tramonti ôm nhau. Họ xẻ ra từng miếng thịt lợn nướng và bắt đầu ăn. Máu vẫn chảy ra từ con lợn xuống đống than hồng phía dưới, cái xiên thịt tiếp tục quay đều đều.
Sau đó Augie và Nick lên một trong những chiếc thuyền lớn gắn quạt gió ở phía sau. Họ gọi chúng là những chiếc thuyền vượt đầm lầy. Hai người này quả là một cặp kỳ lạ, ngồi bên nhau trên thuyền, mặc áo vest, đại diện cho sự khác biệt rõ ràng giữa một người Italia - Mỹ bình thường và một người lùn tịt.
Nick đã phải lẩn trôn quá lâu, có linh cảm không tốt vì điều này - nói chung, hắn lúc nào cũng có cảm giác như vậy. Hắn luôn cảnh giác, sợ rằng mình sẽ bị bắn vào đầu hoặc bị đá văng xuống đầm lầy, bị cá sấu hoặc con gì đó dưới kia ăn thịt. Có lẽ là con quái vật từ hồ nước đen. Điều này chẳng khác gì một bộ phim: những cây sồi lớn và những cây tùng gào thét; những đám rêu Tây Ban Nha và huệ tây màu xanh nằm len lỏi dưới những cây thông; ở dưới mạn thuyền là những lớp bùn đặc sệt bám chặt. Tramonti biết vùng đầm lầy này rõ như lòng bàn tay, và một người đàn ông sẽ không bao giờ sứ dụng cái xẻng hoặc suy nghĩ lần thứ hai về việc vứt bó những thứ mình không cần thiết. Nick vòng tay qua Augie và mỉm cười. Augie vỗ tay lên đùi mình.
nữa.
Tiếng gào rú của động cơ làm cuộc nói chuyện khó khăn. Nick không thể nghe tiếng súng trường
Nick có cảm giác kỳ dị về kích thước của Augie. Nhưng đây là một gã nhỏ thó mà lúc nào cũng
phải dè chừng. Giữa việc để Michael Corleone quỳ lạy và để cho Tramonti làm những gì chúng muốn và việc chỉ điểm Nick Geraci cho Bố già, điều nào tốt hơn?
Thay vào đó, điều gì xảy ra với Geraci, như Augie dã hứa, hắn có được chuyến đi vòng quanh khu đầm lầy và những khu vực lân cận. Những dàn khoan. Những bể chứa ngập đầy dầu. Một nhà thổ được dựng tạm bợ bên dường. Một casino được xây tạm, chỉ cách cao tốc 61 hai dặm. Đi đến đó phải qua một con đường xi-măng được kiểm soát chặt chẽ. Casino này xây trên những chiếc cột cao và nhận được khoản trợ cấp từ chính quyền liên bang. Nhìn thấy những điều này, cộng với việc xa nhà quá lâu đã gợi lại trong Nick những gì hắn tin tưởng khi hắn lần đầu tới New York, rằng người New York thiếu trí tưởng tượng về thế giới. Điều này đối với họ là một sự khinh miệt. Moe Green rời khỏi New York để nghĩ tới những điều khác thú vị hơn ở Vegas. Cuba làm cho mọi người sáng tạo hơn khi ở đó. Geraci nghĩ, Mexico có tiềm năng trở thành thiên đường cho những tên găngxtơ. Tại sao nhiều kẻ lại đổ dồn tới Cuba, một hòn đảo nhỏ chẳng có gì ngoài việc cách xa Florida cả trăm dặm. Trong khi đó có đất nước tuyệt vời hơn ngay sát biên giới, nơi chấp nhận hối lộ, nơi chỉ cần xẻ mặt đất ra là có thể thấy được thuốc phiện, nơi mà hàng ngàn con người luôn tìm cách sống ẩn dật và càng ít sự chú ý càng tốt. Hyman Roth và nhà Kosher Nostra, những người Nga gốc Do Thái ở California điều hành công ty xổ số Mexico nhiều năm liền. Geraci không thể hiểu được điều gì ngăn cản một người liều lĩnh như hắn ta khỏi việc tiến lên và chiếm toàn bộ đất nước. Có lẽ đó là lý do-liên quan tới vùng đất Sicily nơi hắn sinh sông. Cuba cũng là một hòn đảo như Sicily. New York đơn giản chỉ là nơi có nhiều đảo mà thôi. Mexico thì khác. Mexico chẳng khác gì một phiên bản phóng to của Louisiana.
Đầm lầy làm Nick nhớ lại ý tưởng của Fredo Corleone - thay đổi Ịại khu vực để khiến cho việc chôn người ở trong năm khu vực thuộc New York là bất hợp pháp, rồi sẽ kiếm được hàng triệu đô từ Jersey đến những khu đầm lầy khi những nơi này biến thành chỗ an táng. Tại sao không? Chưa có điều gì làm Nick thấy điên rồ đến vậy. Mưu đồ này đã từng được khơi ra bởi những kẻ ở San Francisco, đó là nơi Fredo nghĩ ra ý tưởng. Nick giúp Fredo với dự án này trong một thời gian - những dự án buôn bán trên đầm lầy, thương lượng với những công ty khoan cắt đá - cho đến khi Michael quyết định rằng điều này là không được. Khi suy nghĩ về vấn đề này trên con thuvền mà Augie Tramonti đang lái, Geraci không thể nhớ được điều gì mà Michael và Tom Hagen nghĩ rằng đó là một ý tưởng điên rồ - ngoại trừ việc Fredo nghĩ ra nó.
Nếu Geraci lại nắm trong tay quyền lực, hắn thề sẽ biến ý tưởng của Fredo thành hiện thực.
Geraci và Augie quơ một đường trên mặt nước. Augie đi đến một cầu cảng, qua khu đầm lầy từ một ngọn đồi nhỏ gần đó. Trên ngọn đồi có một nhà thờ được phủ giấy dầu nhưng cửa sổ thì không có kính. Mấy đứa nhóc trông bẩn thỉu đang chơi đùa xung quanh. Augie hét lớn:
- Bị lộ rồi!
Hắn nhân ga. Hai người đàn ông mặc đồ bảo vệ màu đỏ đuổi theo họ. Augie phóng nhanh qua cầu cảng, phi lên bờ và cười sung sướng như một thằng bé. Nick lại nghe tiếng súng. Khu tập bắn ở đằng sau nhà thờ. Khi trèo lên đỉnh ngọn đồi, họ nhìn thấy rất nhiều người đang ở đó, và ít nhất cũng
phải chừng đó người tụ tập xung quanh. Ở giữa khu đầm lầy, điểm tập bắn là nơi lý tưởng vì đã được xây dựng khá tốt, có thể tổ chức sự kiện Olympic cũng không biết chừng. Hầu hết những tay thiện xạ nhắm bắn mục tiêu quen thuộc: những lon cà chua đặt trên những thùng thư, thứ quả đã thối rữa - chảy ra khi bị đạn xuyên qua.
Augie đi vào ngôi nhà màu trắng. Đó là ngôi nhà duy nhất trong khu vực này. Những chữ màu đen khắc lên cửa CHỈ DÀNH CHO NHÀ WHITE.
Nick chờ đợi. Augie nói:
- Muốn bắn thử không? Chúng tôi có mấy tay thiện xạ mà anh có thể học hỏi hoặc thi đấu cùng, thậm chí nếu anh muốn cá cược cũng được. Nếu cần cocktail, tôi sẽ lấy cho anh một ly. Trong nhà thờ này có một quầy bar với đầy đủ mọi thứ.
Nick hỏi:
- Những kẻ đó là ai? Bạn của anh à?
- Vài người thôi. Chúng tôi còn có bọn lính hải quân, những viên FBI nghỉ hưu. Tin được không? Bọn chúng đến từ đây hoặc vài nơi khác ở Florida, vài tên Cuba mà tôi không nói chuyện nhiều lắm. Một phi công lái máy bay. Chúng tôi thậm chí còn có một thằng nhóc vùng nông thôn có thể bắn chết con muỗi trên mông một con ếch cách xa hàng trăm thước. Thật không tin nổi. Anh phải xem mới biết được.
Nick chưa bao giờ dành nhiều thời gian ở miền Nam đến vậy - mặc dù mọi người thường nói với hắn rằng New Orleans không phải là miền Nam, đó chỉ là New Orleans mà thôi. Hắn chỉ đi bộ có vài giờ mà đã ngạc nhiên với những gì mình nhìn thấy. Đó không chỉ là sức nóng và sự uể oải trong ngôn từ cũng như hành động, hoặc là sự cách biệt cũng như quần áo mà mốt thời trang đó thịnh hành ít nhất hai nàm trước. Miền Nam có những con gián to bằng nắm tay. Miền Nam có những kẻ thích chạy lúc nào cũng mang trên tay một con gà, trên đó là vài lá bài để con gà chọn. Miền Nam cũng sản sinh ra điều kỳ lạ: những kẻ lập dị ở trong đầm lầy bắn những lon cà chua và tranh cãi bằng chất giọng nặng chịch. Đâu đó lại vang lên vài giọng lơ lớ nước ngoài.
Augie nói:
- Tổ chức của chúng tôi đã lớn mạnh hơn nhiều. Hình như anh giải tán đội của mình rồi?
- Đội nào cơ?
- Đội sát thủ. Những kẻ mà anh huấn luyện ở đầm lầy của mình ở New Jersey, với mấy người bạn của chúng tôi ở bên chính phủ.
- Làm sao anh biết dược?
- Có lẽ anh chọn diều này sau khi mấy thằng ở Cuba gây rắc rối, phải không?
- Làm sao anh biết?
Augie đặt tay lên vai Nick:
- Ôi thôi nào, người anh em. Chúng tôi biết hết mọi chuyện.
***
Nick không thể nào hạnh phúc hơn việc có thể bước đi tự do trên đường. Ở New Orleans, hắn là người hoàn toàn xa lạ. Hắn không giống người Ý, không có giọng New York, hắn hơi lê bước một chút khi bước đi, thỉnh thoảng tay lại run run. Hắn lúc nào cũng bị coi là không biết chữ và bị đánh giá thấp. Mặc dù vậy hắn không nhớ được lần cuối cùng mình có những niềm vui thế này là khi nào.
Đầu tiên hầu hết những công việc mà Nick được giao là nhỏ - những khoản tiền nhỏ là nền tảng để xây dựng và làm cho công việc kinh doanh phát triển. Nick được trả một khoản lương ít hơn số hắn nhận được trước đây. Lừa bản thân mình trong ngắn hạn là động lực tốt về dài hạn. Nó giúp xây dựng lòng tín, đặt hắn vào tình thế an toàn, kéo hắn tới những công việc lớn hơn và nhiều tiền hơn. Rõ ràng trong thời gian ngắn, nhà Tramonti yêu cầu Nick làm công việc liên quan tới giải quyết rắc rối. Hắn thương thuyết với những công ty đánh bạc để đổi lấy một. trạm radio và một chiếc tivi mười chúi inch. Hắn giải quyết những vấn đề gặp phải với doanh nghiệp lớn thứ ba của bang về xây dựng cầu đường. Hắn hoạch định chiến lược về một hệ thống chia sẻ lợi nhuận mới với một tên buôn bán ma túy trẻ tuổi ở khu da đen, sau đó thì đánh cho tên này nhừ tử. Hắn làm nổ tung chiếc Corvette ở Gretna Parish - không ai bị thương, chỉ là lời cảnh báo với một người xa lạ. Mặc dù Nick giúp giải quyết mọi việc, hắn cũng đích thân mình đòi thu lao. Sau đó vì quá phân khích, mỗi lần như vậy tay hắn lại run lên bần bật.
Những gì mà Nick biết được không có cách nào giúp cho triệu chứng đó thuyên giảm hoặc biến mất. Mặc dù khi từ bỏ boxing, hắn đã tự hứa với bản thân (hoặc đúng hơn là với Charlotte) là sẽ không bao giờ đặt chân đến sàn đấu nữa. Nhưng hắn lại tìm được khu thi đấu nhỏ ở North Robertson và đến đó ba lần một tuần. Quay trở lại Cleveland, khi Nick là một đứa trẻ, phòng đấu quyền Anh với toàn lũ Italia và Ireland, vài tên Do Thái, nhưng ở đây thì toàn lũ da đen, vài thằng da trắng xăm trổ, mây đứa Cuba. Geraci biết kha khá tiếng Tây Ban Nha, nhưng giọng của chúng thì nghe rất lạ, và chúng thường giả vờ không hiểu hắn nói gì. Một lần hắn lên sàn đấu. Hắn có thể đánh bại một tên trong chớp nhoáng, nhưng ở sàn đấu này, lũ trẻ khá giỏi, và hắn để mặc cho chúng đánh đấm. Đây là thể thao. Hắn không bao giờ nói với Charlotte về điều này. Cô nhận thấy chồng mình sút cần, cơ bắp ở tay và chân cứng hơn. Hắn nói với cô về những lần đi bộ mà hắn đang tập luyện. Khi cô băn khoăn, hắn nói rằng quan hệ cũng giúp hắn khỏe mạnh hơn.
Geraci nhớ đầy đủ chi tiết về hệ thống do nhà Corleone điều hành mà hắn có thể liên lạc trong tình trạng khẩn cấp từ xa. Chủ yếu là từ Momo Barone.
Trâu Đất nói rằng Eddie Paradise quan sát hắn rất cẩn thận để chắc chắn rằng ở bất kỳ quầy điện thoại nào, Nick cũng có thể bị phát hiện. Vậy nên Trâu Đất lập riêng một đường dây tại nhà mẹ hắn ở khu vịnh Ridge. Vì hắn trước đây thường thăm mẹ minh hằng ngày, điều này không làm ai nghi ngờ cả. Thứ gần đây nhất làm hắn hả hê xảy ra ở khu nghĩa địa mà Vito Corleone được chôn. Trong khu lăng mộ gần đó, trên cửa có tấm biển ghi chữ DANTE (rương ở đó ngập đầy tiền). Đó là tiền riêng của Michael Corleone. Có hai tên - một tên trong số đó dùng tên giả, là bảo vệ ban đêm - đánh sập bức tường tòa nhà bằng máy xúc lấy từ nghĩa trang và trốn đi cùng toàn bộ số tiền. Tên này sau đó quay trở lại Agrigento làm việc trong xưởng rượu của Gia đình. Tên còn lại quay lại bán pizza ở Cleveland, nhưng hắn tiêu pha quá nhiều. Sau đó theo như Geraci biết, hắn đã tự tử.
Trong nhiều năm liền, thời còn ở East Islip, Charlotte đã cố gắng để chia sẻ sở thích nghe nhạc jazz với chồng mình. Nhưng bây giờ họ đang ở New Orleans, và cô nói rằng cô là tín đồ của When in Rome. Bây giờ họ đi các show diễn cùng nhau hai hoặc ba lần một tuần và điều đó khiến Nick cảm thấy thích thú khi nhìn vợ mình hơi run run khi phải tiếp chuyện với mây người hầu bàn, nhận những ly rượu miễn phí mà những người lạ mặt gửi đến không nói một lời. Điều này làm hắn nhớ lại những kỷ niệm khi họ lần đầu hẹn hò. Nick nghĩ vợ mình hơi quá lo lắng về việc “bỏ rơi những đứa con”. Nhưng dù sao chúng vẫn vui vẻ. Những đứa con vẫn an toàn. Chúng sẽ tự lập sớm thôi.
Một ngày, sau khi Nick và Charlotte ở New Orleans được vài tuần, họ đến hồ Pontchartrain trên chiếc thuyền mượn. Chiếc thuyền trùng tên với album nổi tiếng của một nghệ sĩ piano nghiện ma túy. Bây giờ nó thuộc về một người anh em của Carlo Tramonti. Charlotte cởi bikini và tắm nắng ở mạn trước của con thuyền. Áo của cô được cởi ra khi Nick cứ đi vòng vòng xung quanh và dò hỏi vợ mình cho phép cởi nó. Nick cũng hỏi vợ mình, trong thời gian hắn đi xa, cô có thành thật với hắn không.
“Có chứ”, cô trả lời chồng mình như thể đó không phải là câu trả lời quan trọng. Hắn không chắc mình có thể tin cô, nhưng hắn không thể chứng minh điều ngược lại. Phải đi thêm ít nhất một dặm nữa trước khi cô nhấc người lên, khiến hắn nhìn thấy bộ ngực đồ sộ của cô, rồi cô hỏi hắn câu hỏi tương tự. Hắn có chung thủy không?
Hắn trả lời có.
Điều này là đúng. Nick băn khoăn không biết điều gì khiến hắn, vợ mình và những người khác phải hỏi câu hỏi này, khi mà vấn đề không phải câu trả lời là gì. Vì câu trả lời duy nhất xuất hiện trong đầu mọi người lúc này là Có.
Mọi người chế giễu Geraci vì không tìm đến mấy ả điếm hoặc có một cô em út, nhưng không phải lúc nào trong cuộc đời cũng phải giống những người khác. Đó là câu mà hắn luôn nói với mấy thằng bạn. Hắn yêu vợ mình. Nhìn cô xem, cô thực sự là một liều thuốc mê hoặc. Một giâc mơ. Cô thật sự quá đủ đối với hắn. Hầu hết thời gian hắn đều chung thủy. Bạn bè trách hắn vì không giống những người đàn ông khác, điều này có thể đúng. Nhưng làm sao mà hắn biết được? Làm gì có ai có cơ hội để biến thành người khác.
- Không bao giờ ư?
Hắn neo thuyền và nói rằng hắn yêu cô.
- Đi xuống khoang tàu thôi.
Cô túm lấy quần hắn và lôi xềnh xệch xuống. Tổ chức của chúng tôi ngày một lớn mạnh, hắn
nghĩ.