Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Lệ Ưu Đàm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Ngọc Hà Quách
Số chương: 54
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 898 / 11
Cập nhật: 2021-04-18 17:57:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Chương 24
hông ăn đâu.”
Vệ Cung Huyền tỏ vẻ thật ghét bỏ.
“Anh muốn ăn món do chính em làm.”
Những lời này nói ra đặc biệt trầm thấp, mang theo một sự nhớ nhung nồng đượm.
Nếu không phải Nguyễn Mộng tinh tường nhớ được bọn họ buổi sáng mới tách ra, khẳng định sẽ cho rằng kỳ thực bọn họ đã mười năm không gặp.
Cô đằng hăng một tiếng, liếm liếm môi nói:
“Cho dù như vậy cũng không thể không ăn, anh ăn trước một chút đi, buổi tối trở về em lại làm cho anh ăn được không?”
Nếu Vệ Cung Huyền dễ dàng bị những lời nói như vậy dụ dỗ anh sẽ không là Vệ Cung Huyền.
“Không cần, anh nuốt không nổi.”
Đã quen ăn món ăn do cô làm, người đều biến thành thích soi mói.
“Em mang cơm cho anh, được hay không?”
“Hả?”
Nguyễn Mộng sửng sốt một chút, chần chờ không thôi. Cô nhìn nhìn canh thịt dê đang hầm trong nồi, trong lòng nghĩ muốn từ chối.
“Hay, hay thôi đi… Em bề bộn nhiều việc …”
Đầu kia Vệ Cung Huyền hơi hơi nhếch mi, trong lòng tuy rằng cao hứng cô không rời khỏi nhà, đỡ phải bị người thương nhớ.
Nhưng mà biết như vậy đối với cô không tốt, cô sẽ càng ngày càng chán ghét ra ngoài, càng ngày càng chán ghét, cuối cùng biến thành tự phong bế bản thân.
“Nhuyễn… Anh sắp đói chết rồi, thức ăn người khác làm anh ăn không vô, vậy bằng không bây giờ anh về nhà được không?”
Đương nhiên không được, cô dù thế nào cũng không thể để cho anh nửa đường quay về nhà, Nguyễn Mộng do dự thật lâu, mới cắn chặt răng:
“Được rồi, anh chờ em… Em, khoảng nửa giờ sau em sẽ đến.”
Vệ Cunq Huyền vui vẻ cắt điện thoại, quay đầu liền thấy một gương mặt vô cùng giống như kẻ trộm ghé vào trước mặt mình, trong mắt lấp lánh.
“Bánh bao tới đây? Cô ấy có đem cái gì ăn ngon đến không?”
Kỳ thực Ôn Dư Thừa cùng Nguyễn Mộng cũng ít nói với nhau nhiều. Tuy thường xuyên gặp, nhưng trên thực tế số lần trao đổi thật không coi là nhiều.
Bất quá nói cũng kỳ quái, anh lại cực thích quấn lấy Nguyễn Mộng, khi ăn cũng có, trêu chọc cô cũng có. Anh đối với người phụ nữ mà ngay từ đầu mọi người đều cho rằng là có tâm kế, càng nhìn càng thuận mắt.
Phải biết rằng trên thế giới này người được Ôn thiếu anh nhìn xem thuận mắt có thể nói là vô cùng hiếm có,còn hơn vảy rồng sừng lân, trừ bỏ bà mẹ già của mình ra, cũng chỉ có bánh bao nhỏ này.
Chậc chậc, liên ngay cả lão cha mà Vệ Cung Huyền từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh cũng đều xem không vừa mắt.
Cúi mắt nhìn xuống người đàn ông đang trước mặt đang nhớ thương vợ của anh, Vệ Cung Huyền buông cây bút trong tay, cười nhạt hỏi:
“Có liên quan gì đến cậu sao?”
“Đương nhiên là có, cô ấy đem theo đồ ăn ngon khẳng định có một phần của tớ a, cậu chẳng lẽ muốn độc chiếm hết sao!”
Ôn Dư Thừa đối với loại huynh đệ gặp sắc quên bạn này, tỏ vẻ khinh bỉ cùng coi thường thật lớn.
Vệ Cung Huyền thật không hiểu rõ, đó rốt cuộc là vợ của ai vậy?
“Cậu trộm cơm trưa của tớ thì nói thế nào đây?”
Anh thật đã xem nhẹ trình độ mặt dày của Ôn Dư Thừa, một chút thương tích nhỏ đối với Ôn thiếu như vậy mà nói, căn bản không coi là cái gì.
“Ôi ôi, cơm trưa này cũng không phải là tớ muốn, là cô ấy chủ động cho tớ.”
Nói xong, lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, làm Vệ Cung Huyền nhìn thấy hận không thể ở trên mặt anh ta ấn mấy cái dấu chân của mình.
“Cậu đừng có ở đó mà giả vô tội, buổi sáng tớ cố ý không mang theo cơm trưa vì để cho cô ấy giữa trưa giúp tớ mang qua, cũng đỡ phải cho cô ấy luôn buồn bực ở nhà một mình.
Ai biết cậu lại không biết điều thừa dịp tớ đi làm thừa cơ mà vào, từ trong tay cô ấy lấy đi phần cơm? Ôn thiếu à, vô sỉ cũng có mức độ chứ.”
Ôn Dư Thừa rất tự nhiên, ‘hừ’ một tiếng cũng không để ý anh, vừa chạy nhanh về hướng cửa văn phòng vừa cố ý lớn tiếng tán thưởng.
“Ai u, giữa trưa được ăn thịt nhồi với mơ và cải dầu tớ thật sự là sảng khoái nha! Còn có canh đậu hủ cùng Gà hấp lá chanh… Quả nhiên là đồ ăn càng bình thường mới càng thưởng thức được tay nghề và trình độ của người nấu nha!
Chậc chậc… Thật không hiểu người nào đó đi chùa thắp hương bao lâu, mới cưới được ngườivợ như vậy!
Ai u… Tớ khônq cùng cậu tranh cũng không cùng cậu ầm ĩ, tớ đến đại sảnh chờ bánh bao đây, hừ ~ “
Nghe xong lời anh ta nói, phản ứng đầu tiên của Vệ Cung Huyền là muốn tặng cho anh một cái tát, lát sau nhớ tới bản thân quên cấp giấy thông hành cho bà xã, như thế này khẳng định sẽ bị ngăn lại.
Tức thời liền cầm lấy điện thoại gọi xuống dưới, dặn dò nếu có người đến tìm anh thì trực tiếp mời lên.
Treo điện thoại xong, đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại, nếu anh không có nghe sai, Ôn Dư Thừa không biết sống chết kia vừa mới nói gì đó?
Đến đại sảnh chờ vợ anh?
Đôi môi lộ ra ý cười nhạt, chậm rãi gọi điện thoại đến cho bộ phận kế hoạch, bảo bọn họ lập tức gọi điện thoại cho Ôn Dư Thừa, nói dự án trong tay anh xảy ra vấn đề, muốn Phó tổng lập tức đi lên một chuyến, bản thân lại cầm áo khoác đứng dậy, chuẩn bị đi đón vợ yêu.
Nguyễn Mộng còn đang ở trong nhà, trong lòng như có con khỉ quấy nhiễu loạn thất bát tao, cô nhìn hộp cơm đã chuẩn bị tốt, cảm thấy hết sức đau đầu.
Cô thật sự không muốn ra khỏi cửa, sao anh còn không chịu buông tha cô chứ?
Suy nghĩ thêm một chút, cũng không nghĩ ra được có cái lý do gì có thể che được cặp mắt sắc bén của Vệ Cung Huyền, cuối cùng không còn cách nào khác, thở dài trở về phòng thay quần áo.
Trước đó vì để tiện hoạt động ở nhà, cô luôn mặc áo ngủ dài đi lung tung, ngẫu nhiên lấy áo sớmi Vệ Cung Huyền mặc. Ít đi ra ngoài, nên cũng sẽ không mặc vào một đống quần áo mới Vệ Cung Huyền mua cho cô sau khi mình gầy đi.
Thở dài, Nguyễn Mộng tiện tay rút ra một cái váy ngắn không dây ngang đầu gối bên ngoài là áo khoác dài màu xanh nước biển, mang tất chân vào, cô chọn đôi giày thấp.
Nhìn vào gương, nắm lấy mái tóc gãi gãi, thật sự không biết đi tới công ty Vệ Cung Huyền nên ăn mặc như thế nào thì sẽ tốt, cuối cùng chán nản không thôi, mặc kệ đi, trực tiếp cột lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.
Lấy chìa khóa cùng bóp tiền, mang theo hộp cơm đã chuẩn bị tốt, Nguyễn Mộng cẩn thận đóng kĩ cửa sổ, mới đi về hướng thang máy.
Đây là lần thứ hai cô đến Vệ thị, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị dọa không nhẹ.
Công ty thật lớn… Là của chồng mình một tay khởi xướng nên, một loạt ngôn ngữ tự hào cùng kiêu ngạo vô hình từ đáy lòng tự nhiên nảy sinh.
Nguyễn Mộng khẽ cười, trên gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ấm áp, hơn nữa mặt cô còn tròn trịa như trẻ con, thoạt nhìn liền phi thường dễ dàng khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.
Kỳ thực sau khi Nguyễn Mộng gầy xuống thì nét đẹp của cô tương đối lạnh, cũng chính là loại xinh đẹp thường rất khó tiếp cận.
Nhưng cô tính tình tốt, lại có khuôn mặt mềm mại mũm mĩm, khuôn mặt như chiếc bánh bao đầy đặn kia như là lòng trắng trứng, thoạt nhìn có vẻ trắng mịn lạ thường, cô lại luôn mang theo nụ cười, cho nên một chút cũng không có cảm giác xa cách.
Tiếp đãi cô không phải là cô gái nhân viên tiếp tân lần trước, Nguyễn Mộng xem một vòng cũng không phát hiện cô nàng lần trước, đây là một cô gái có thái độ phi thường tốt, tốt đến nỗi Nguyễn Mộng quả thực cho rằng bản thân là đại nhân vật quan trọng nào đó.
Cô rất ít khi ra ngoài, khó tránh khỏi có chút thận trọng, nhưng nụ cười tươi trên mặt bánh bao lại thủy chung không hề biến mất, ngay cả nữ nhân viên tiếp tân phía trước đều cảm thấy thật trẻ trung.
Bất quá dáng người Nguyễn Mộng lại cao gầy, bên trong trẻ trung lại xen lẫn một chút khí chất nữ tính.
Cô gái tiếp tân vẻ mạt mờ mit, năm nay không có thịnh hành mốt lolita cũng không thịnh hành cường nữ, chẳng lẽ phải lưu hành mốt hai người cùng tồn tại hay sao?
Nguyễn Mộng nhớ mang máng lần trước thang máy chuyên dụng ở nơi nào, nói cảm ơn với nhân viên tiếp tân ở đại sảnh, quay người lại, liền thấy Vệ Cung Huyền đang mỉm cười đi về phía cô.
Cô khó tránh khỏi sững sờ tại chỗ, Vệ Cung Huyền đi tới, ở trên trán cô hôn một cái, tiếp nhận hộp cơm trong tay cô cùng túi nhỏ chứa chìa khóa và bóp tiền, khoác vai cô liền đi về hướng thang máy, vừa đi vừa hỏi:
“Không lạc đường?”
Ngụ ý còn có chút không dám tin.
Cô thoạt nhìn rất giống ngu ngốc sao? Nguyễn Mộng oán thầm ở trong lòng, lắc lắc đầu, đi theo sau bước chân Vệ Cung Huyền.
“Cung Huyền, em không đến văn phòng của anh có được không, em muốn về nhà….”
“Nhuyễn, theo giúp anh một lát, lát nữa tan tầm, sẽ mang em đi chơi.”
Hôn nhẹ trấn an trên mặt cô, thương yêu nhéo nhéo gương mặt bánh bao, nhẹ giọng dụ dỗ:
“Ngoan đi.”
Cô có phải trẻ con đâu, Nguyễn Mộng một bên lầu bầu, một bên bị Vệ Cung Huyền nắm đi, hoàn toàn không chú ý phía sau đại sảnh đột nhiên lặng ngắt như tờ…
Nhìn thấy ông chủ nhà mình mang theo mỹ nữ biến mất trong thang máy. Cô gái tiếp tân vừa rồi dại ra thật lâu, mới lập tức khởi động khung QQ đối thoại trong diễn đàn công ty, tuyên bố tin giật gân.
Z: Tin đặc biệt, tin đặc biệt, đặc biệt độc nhất vô nhị! Vừa rồi ở đại sảnh có một mỹ nữ xuất hiện.
Lời vừa nói ra, lập tức không hề thiếu từ khinh bỉ X xuất hiện, cô cười trộm, lại bùm bùm đánh chữ:
Nhưng trọng điểm không phải là cái này, mà là Vệ tổng đã tự mình xuống dưới nghênh đón.
A: Hừ, có lẽ là đối tượng hợp tác lai lịch rất lớn, cần gì chuyện bé xé ra to?
B: Điên nặng!
C: Rỗi hơi!
D: Nhảm!
Z: Hừ! Vệ tổng còn hôn người ta à nha! Không những nắm tay nhỏ bé của người ta mà còn ôm eo người ta triền miên ôn nhu, thật xấu hổ cho anh ta khi có biệt danh là ‘mặt than đầu gỗ’!
A: Đồ điên!
B: Điên nặng!
C: Rỗi hơi!
D: Nhảm!
Z: Hừ! Các cậu chờ đó, mau mau đem ảnh bán nude mà các cậu PSS, hoặc là YY viết truyện H làm thành tập san, gì đó tiêu diệt nhanh, ngàn vạn lần đừng cho Vệ tổng nhìn thấy. Còn có những áo sơ mi, cốc nước in hình ‘Vệ tổng em yêu anh’ mau mau hủy thi diệt tích. Bổn đại tiên đánh giá lần này ông chủ đã thật sự sa vào lưới tình…
A: Hừ! Nữ nhân kia là cái dạng gì, lại dám tranh đàn ông với bà chứ hả? (mài dao)
C: Dẹp cô đi, nhìn bộ dáng của cô như vậy mà mong Vệ tổng muốn cô à, nhanh nhanh tắm rửa ngủ đi. Có muốn cũng là muốn chị nè cưng…
B: Hai người các cô thôi đi, đừng cho là tôi không biết, mấy truyện H linh tinh kia là B tôi đây viết đấy nhé!
D: Ầm ỹ gì thế, hiện tại vấn đề nhất thiết là phải nhất trí đối ngoại, mãnh liệt đả kích kẻ ngoại lai xâm lược!
A: Đúng! Đả đảo kẻ xâm lược! Vệ tổng là nam nhân của chúng ta! (phấn đấu)
L: Cô gái kia rất xinh đẹp!
B: Thúi lắm! Có thể xinh đẹp hơn mình sao? (tự kỷ)
L: … Cô ấy à, cũng chỉ xứng xách giày cho người ta thôi. Đầu năm nay mỹ nữ đẹp tự nhiên cũng không gặp nhiều, cô gái kia không trang điểm chút nào đâu nhé, nhưng làn da đẹp vô cùng! Ngay cả tôi cũng muốn đưa tay véo thử một cái….
Vệ tổng đương nhiên cũng không chịu đựng được, xoay người véo mặt cô ấy liên tục.
Mắt to, mũi cao thẳng… B, cậu không phải luôn rít gào cái mũi hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp của cậu sao? Cô gái ban nãy cái mũi rất cao đó nha!! XXX
C: (nghiến răng nghiến lợi) Nhất định là hồ ly tinh! (xà tinh)
L: Hừ! Người ta là mỹ nữ gương mặt trắng mềm mại, trắng nõn nà đó nha! Nét trẻ con vẫn còn chưa biến mất… Trẻ tuổi hơn chúng ta đó.
D: Hồ ly tinh! Hồ ly tinh! (lửa giận)
A: (rơi lệ đầy mặt) Nghĩ tới bàn tay to ấm áp kia mơn trớn từng tấc da thịt trên người ta. Cánh môi khêu gợi của anh ta chạy loạn ở trên người ta. Còn có… thứ vĩ đại nóng rực kia, đặt ở nơi thần bí nữ tính nhất của người ta, từng chút một tới gần… mình không thể thở nổi nữa, không thể bình tĩnh nổi nữa, trong mắt trong lòng đều chỉ có anh…
Hận không thể bị anh đè ở dưới thân hung hăng chà đạp…
(MTY: em nghe chị nói mà cũng thở không nổi đây.)
B, C, D, Z: (nôn mửa)
Z: Thật sự là mỹ nữ mà, ngay cả tôi là con gái nhìn cũng cảm thấy trẻ đẹp… Lại thuộc hàng cường nữ, chết tiệt, có đầu gỗ cũng cảm thấy tâm thần rạo rực a!
B: (thở dài) Ta thà rằng đem ông chủ tặng cho Ôn Phó tổng, cũng không nguyện ý anh ấy cùng một người phụ nữ khác ở cùng nhau.
(hủ nữ)
A: Điên nặng!
C: Rỗi hơi!
D: Nhảm!
Z: Hai giờ sau tan tầm, mọi người nhanh chóng làm xong công việc, chạy nhanh đến đại sảnh tìm hiểu tình hình của đối thủ nhé!
ABCD: (OK)
E—Y: (??)
Nguyễn Mộng dè dặt cẩn trọng đem hộp giữ ấm trong tay mở ra, mùi canh thịt dê hầm xông vào mũi. Vệ Cung Huyền hít vào một hơi thật sâu, nhận lấy cái muỗng cô đưa tới, múc một muỗng nhấm nháp hương vị.
Tay nghề của Nguyễn Mộng đương nhiên không cần nói nhiều, anh thích, cô nguyện ý vì mình mới ra khỏi cửa, đi đến nơi cô mới chỉ đến một lần.
“Ăn ngon thật, em cũng nếm thử một chút đi.”
Nói xong đem cái muỗng mình đã ăn một nửa đưa qua đút cho Nguyễn Mộng. Nguyễn Mộng liền phát hoảng, canh thịt dê này không thích hợp cho cô ăn nha, vội vàng từ trên ghế nhảy lên, xua tay:
“Không không, không cần. Em, em ở nhà đã ăn qua… ăn qua rồi!”
Vệ Cung Huyền nhìn cô một lát, nheo nheo hai mắt, hỏi:
“Đây là canh thịt dê?”
Nguyễn Mộng gật đầu.
“Vậy vì sao em không ăn?”
Ngoài miệng tuy rằng hỏi như vậy, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng như cũ.
Nguyễn Mộng cười gượng, chẳng lẽ muốn cô nói là vì bản thân lo lắng anh vận động mệt mỏi, sẽ yếu thận sao? Nói không chừng bản thân lập tức sẽ bị áp đảo ngay trong văn phòng tử hình tại chỗ…
Không, không phải nói không chừng, mà là khẳng định chắc chắn! Cho nên trừ phi cô bị điên, nếu không đánh chết cũng sẽ không nói.
Vệ Cung Huyền thấy ánh mắt cô mơ hồ, chỉ biết khẳng định có nội tình, híp mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên ấn điện thoại nội bộ:
“Thư ký Chu, gọi điện đem Ôn Phó tổng kêu lên đây, tôi có chuyện giao phó cho anh ta.”
Thư ký Chu? Trong ánh mắt Nguyễn Mộng lộ ra vẻ mờ mịt. Thư ký lúc trước của anh cũng họ Chu?
“Ở chỗ tôi có vài cái không phù hợp với tiến độ, cho nên cần thay đổi.”
Vệ Cung Huyền liếc mắt một cái liền nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, buông muỗng xuống sờ sờ mái đầu mềm mại của cô, đem cô kéo đến ngồi trong lòng. Nguyễn Mộng sợ đến gần anh, theo bản năng muốn đứng lên, lại bị Vệ Cung Huyền ấn trở lại.
“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm em một chút.”
Trên gương mặt phì nộn hiện lên một chút đỏ bừng, Nguyễn Mộng vừa định nói chuyện, cửa văn phòng đã bị đẩy ra.
Ôn Dư Thừa vừa trông thấy Nguyễn Mộng, lập tức lộ ra một nụ cười tươi như hoa, hoàn toàn không nhìn Vệ Cung Huyền:
“Ha, bánh bao em tới rồi, đem thức ăn gì đến thế? Có phần c ủa anh không nè?”
Trên miệng hỏi như vậy, người đã nhảy đến trước bàn làm việc, liếc mắt một cái liền nhìn đến món canh thịt dê vẫn đang bốc lên hơi nóng kia, mắt sáng lên, tay mắt lanh lẹ liền kéo qua, nhảy đến trên một bên sofa múc một muỗng liền đưa vào miệng.
Nguyễn Mộng bị anh ta dọa sợ, vội vàng muốn thoát ra khỏi cánh tay của Vệ Cung Huyền, bất quá sức của anh rất lớn, cô làm sao chạy thoát được:
“Đừng, đừng! Anh không thể ăn!”
Ôn Dư Thừa trách cứ nhìn qua:
“Anh nói nè, sao chỉ mới kết hôn với lão Vệ vài năm em cũng trở nên keo kiệt giống hắn vậy? Ăn của em một chút này nọ cũng không cho?”
Anh ta đã hoàn toàn quên mất, là ai mấy tháng qua ở nhà Nguyễn Mộng ăn chực uống chực.
Nguyễn Mộng gấp đến độ không nhịn được, món này là bổ thận, nhưng mà không có bệnh ăn vào không biết có thể có hậu quả gì không a, vạn nhất uống vào canh này làm cho tính dục tăng lên, vậy nghiệp chướng của cô chắc chắn sẽ rất nặng nề!
Tuy rằng cùng Ôn Dư Thừa không phải thân lắm, nhưng từ cái miệng không chừng mực của anh ta đã sớm biết vì anh ta luôn nói bản thân vẫn là thân xử nam muốn lưu lại cho đêm tân hôn… cô không muốn làm tội nhân a!
(MTY: Cái tên keo kiệt đó mà là xử nam gì, có khi keo quá nên chả ma nào thèm thì có.)
“Anh không thể ăn, không thể ăn! Món đó là dùng để tráng dương!”
Một câu này vừa nói ra, toàn bộ thế giới yên tĩnh.~
~Cô phát cáu đẩy Vệ Cung Huyền bởi vì há hốc mồm mà nới lỏng lực đạo ra, giận dỗi đi qua, từ trong tay Ôn Dư Thừa đang dại ra đoạt lại bình cách nhiệt.
“… Đã nói anh không thể ăn, làm chi không tin người ta thế?”
Giọng điệu còn có chút ủy khuất.
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Lệ Ưu Đàm Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh