Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 23: Tai Nạn
T
heo yêu cầu của bà Snow, Pollyanna đã tới nhà bác sĩ Chilton hỏi tên một loại thuốc cho bà và nhờ ông chỉ dẫn cách dùng. Chưa bao giờ cô bé có dịp tới nhà bác sĩ mà em yêu mến. Ngắm nhìn căn nhà nhỏ, Pollyanna phấn khích hỏi: “Nhà bác đây ư, thưa bác?”
Bác sĩ mỉm cười trả lời với giọng hơi buồn: “Phải rồi, cháu gái ạ. Bác nghĩ nên gọi nó là những căn phòng thì đúng hơn là một ngôi nhà.” Vừa nói, ông vừa ghi chép gì đó vào xấp giấy nhỏ đang cầm trên tay.
Ánh mắt Pollyanna ngời sáng, em gật đầu vẻ am hiểu rồi nói, giọng đầy xúc động: “Cháu biết ạ, cần có bàn tay và trái tim của một người phụ nữ hay tiếng cười của con trẻ để cùng chung sức xây dựng một tổ ấm gia đình.”
“Cháu nói sao?” Bác sĩ bất ngờ quay về phía cô bạn nhỏ.
“Bác Pendleton đã nói điều đó với cháu. Thưa bác, vì sao bác chưa tìm cho mình một bàn tay và trái tim dịu dàng của người phụ nữ? Hay bác đem cậu bé Jimmy Bean về cho vui cửa, vui nhà bác nhé, nếu bác Pendleton không thích cậu ấy?”
Bác sĩ Chilton bật cười, vẻ bối rối: “Bác Pendleton đã nói với cháu như vậy ư?”
“Vâng. Bác ấy nói rằng căn biệt thự của bác ấy chưa bao giờ là một tổ ấm. Bác Chilton, vậy còn bác thì sao ạ?”
“Bác ư? Ý cháu là...”
“Dạ, kiếm tìm mái ấm cho riêng mình. Ôi, cháu quên mất không kể lại với bác. Hóa ra Dì Polly không phải là người bác Pendleton yêu bấy lâu nay bác ạ. Hai dì cháu cháu sẽ không chuyển đi đâu hết. Cháu hi vọng bác chưa kể chuyện này với ai.”
“Cháu yên tâm, bác sẽ không nói với ai đâu.” Bác sĩ đáp lời với một âm sắc kì lạ trong giọng nói.
Pollyanna thở phào nhẹ nhõm khi trút được nỗi lo. Cô bé vui vẻ kêu lên: “Khuôn mặt bác Pendleton rất lạ khi biết bác đã nghe chuyện này từ cháu. Giờ thì cháu cảm thấy yên tâm rồi bác ạ.”
“Thật sao?” Bác sĩ Chilton hơi giật mình, khóe miệng ông khẽ giật.
“Bác ấy không muốn câu chuyện lan truyền vì đó không phải là sự thực. Bác sĩ ơi, cháu thắc mắc rằng tại sao bác không tìm một người phụ nữ cho riêng mình?”
Với nét mặt trang nghiêm, bác sĩ nói: “Mong muốn ấy đâu dễ có được cháu ơi.”
Pollyanna cau mày nghĩ ngợi. Em vẫn khăng khăng:
“Nhưng cháu nghĩ bác có thể đạt được mong muốn ấy?”
“Cảm ơn cháu,” bác sĩ bật cười nói; lông mày của ông nhướn lên. Ông nghiêm mặt nói tiếp: “Không phải ai cũng giữ được niềm tin như cháu đâu, Pollyanna.”
Nghe ông nói vậy, Pollyanna lại cau mày. Rồi với đôi mắt mở to, em hỏi:
“Bác ơi, vậy là bác cũng giống bác Pendleton, cũng từng đi tìm cho mình một mái ấm nhưng không thành sao?”
Bác sĩ bất ngờ đứng lên và nói với giọng dứt khoát:
“Pollyanna à, cháu đừng bao giờ nói đến điều đó nữa. Đừng để rắc rối của bất cứ ai choán ngợp cái đầu nhỏ xinh xinh của cháu! Bây giờ, cháu cầm đơn thuốc này quay lại nhà bà Snow. Bác đã ghi cụ thể cách dùng, uống lúc nào và liều lượng ra sao. Cháu còn muốn hỏi bác điều gì nữa không?”
Polllyanna lễ phép trả lời: “Thưa bác, không ạ. Cháu cảm ơn bác. Xin phép bác cháu về ạ.” Ra đến hành lang, gương mặt cô bé bỗng bừng sáng, reo lên: “Bác ơi, may mà người đó không phải mẹ cháu, bác nhỉ?!”
Vào ngày cuối cùng của tháng Mười, một tai nạn bất ngờ xảy ra. Từ trường về nhà, Pollyanna do bước vội, đã không để ý một chiếc xe hơi đang lao tới. Mọi chuyện diễn ra vỏn vẹn trong một tích tắc khiến không ai kịp chứng kiến điều xảy đến và lỗi do ai. Lúc năm giờ chiều, cô bé được bế vào căn phòng nhỏ quen thuộc trong tình trạng bất tỉnh. Dì Polly đã đợi sẵn ở đó với gương mặt tái nhợt. Còn Nancy thì khóc nức nở. Pollyanna được những bàn tay nhẹ nhàng thay váy áo rồi đặt nằm lên giường. Vừa nhận được điện, bác sĩ Warren vội gọi xe đi ngay. Khi bác sĩ mang hộp đựng dụng cụ khám bệnh vào căn phòng tĩnh lặng, Nancy phải ra ngoài. Cô vừa nói, vừa khóc với già Tom trong vườn: “Bác ơi, bác có thấy khuôn mặt bà Polly lúc nãy không. Đó hoàn toàn không phải là khuôn mặt của một người dì chỉ đang lo hoàn thành trách nhiệm của mình. Một người dì như vậy sẽ không có bàn tay run lên từng hồi, ánh mắt như thể đang dùng toàn bộ ý chí ngăn chặn lưỡi hái của Thần Chết!”
“Cô bé bị thương nặng phải không?” Giọng ông cũng run lên.
“Vâng bác ạ. Tiểu thư nằm thẳng đuỗn, mặt trắng bệch như người chết. Nhưng bà Polly bảo cô ấy không chết đâu ông ạ. Bà luôn canh chừng hơi thở và nhịp tim của cháu gái.”
Nét mặt già Tom rúm ró. Ông hỏi, giọng run rẩy: “Cháu cho bác biết chuyện gì xảy ra với cô bé ấy được không?”
“Pollyanna bị ô tô đâm vào bác ạ. Không hiểu sao chuyện rủi ro đó lại đến với cô bạn nhỏ dễ thương của cháu. Người lái xe gây tai nạn sao mà đáng ghét. Cháu luôn biết mình sẽ không bao giờ ưa nổi cái thứ máy móc bốc mùi khó ngửi ấy mà!”
“Cô ấy bị thương ở đâu?”
“Cháu nghe bà Polly nói, trên đầu cô ấy có một vết thương nhỏ. Bà chủ bảo rằng điều đó không đáng ngại bằng việc tiểu thư có thể bị chấn thương mạnh.”
Một điều gì đó thoáng qua ánh mắt già Tom. Ông nói bằng giọng chắc chắn: “Ý cháu là cô bé bị nội thương? Quỷ tha ma bắt cái ô tô đó đi.”
“Mọi người đều rối trí, còn cháu thì rất hoảng sợ bác ạ. May mà cuối cùng bác sĩ cũng đến. Ôi, sao lúc này lại không có một chậu quần áo thật to nhỉ, chỉ có giặt giũ mới khiến cháu bình tĩnh lại được.” Vừa nói, Nancy vừa siết chặt đôi bàn tay một cách bất lực.
Mặc dù vết thương không nguy hiểm đến tính mạng Pollyanna, không có cái xương nào bị gãy, nhưng bác sĩ Warren vẫn rất lo lắng. Ông khẽ lắc đầu, rồi trao đổi riêng với Dì Polly. Sau khi bác sĩ đi ra, gương mặt Dì Polly tái nhợt. Bà cảm thấy lòng mình thêm trĩu nặng. Cháu gái bà vẫn đang chìm trong giấc ngủ, chưa biết khi nào mới tỉnh. Ngay đêm đó, một nữ y tá được điều đến để trông nom Pollyanna.
Nancy vừa rời khỏi phòng vừa thổn thức, bước vội xuống bếp.
Sáng hôm sau, Pollyanna mới hồi tỉnh. Mở mắt, cô bé nhận thấy mình đang nằm trên giường. Dì Polly đứng bên cạnh. Pollyanna hốt hoảng kêu lên: “Dì ơi, có chuyện gì thế ạ? Sáng rồi ư thưa dì? Cháu đã dậy muộn sao?” Em muốn nhỏm dậy mà không nổi. “Dì ơi, cháu không nhấc người lên được.”
“Chưa thể bật dậy được đâu, cháu gái yêu quý ạ. Phải đợi một thời gian ngắn nữa.” Dì Polly nhẹ nhàng an ủi.
“Dì ơi, chuyện gì đã xảy ra với cháu thế ạ? Sao cháu không thể nhấc nổi người lên thế này hả dì?”
Trước câu hỏi của cháu gái, Dì Polly đưa mắt cầu cứu cô ý tá trẻ đang đứng cạnh cửa sổ. Chỗ cô đứng không nằm ngoài tầm mắt của Pollyanna.
Cô ý tá nhìn Dì Polly, gật đầu như muốn nói: “Xin bà cứ cho cô bé biết tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô.”
Dì Polly hắng giọng, nuốt nước miếng rồi nhẹ nhàng nói:
“Tối hôm qua, một chiếc ô tô đã làm cháu bị thương. May mà không nghiêm trọng. Ta muốn cháu ngủ thêm chút nữa.”
“Dì ơi, cháu bị thương ư? Ồ, đúng rồi. Cháu nhớ mình đã chạy khá nhanh dì ạ.” Em đưa tay lên trán. “Vậy là đã có tai nạn sao? Cháu bị thương sao?”
“Hiện giờ, cháu đã qua cơn nguy kịch. Cháu chỉ cần nghỉ ngơi cho lại sức thôi.”
“Nhưng cháu cảm thấy đôi chân cháu không bình thường dì ạ. Chúng không còn cảm giác gì cả.”
Dì Polly lại đưa mắt cầu cứu cô y tá. Rồi bà lặng lẽ rời phòng. Cô y tá bước tới gần bệnh nhân, giọng vui vẻ:
“Cô trò chuyện cùng cháu nhé. Đây là khoảng thời gian thích hợp để cô cháu mình làm quen với nhau. Tên cô là Hunt. Cô tới giúp dì chăm sóc cháu. Bây giờ cháu chịu khó nuốt mấy viên thuốc nhỏ này cho cô nhé!”
Ánh mắt Pollyanna trong giây lát bỗng như của một con thú nhỏ giận dữ. Cô bé nói to:
“Cháu không uống thuốc đâu. Cháu muốn ngồi dậy. Sáng mai cháu đi học được chưa ạ?”
Từ khung cửa sổ, nơi Dì Polly đang đứng, vang lên một tiếng khóc bị kìm nén.
“Sáng mai ư?” Cô y tá thốt lên rồi vui vẻ nói tiếp: “Cháu chưa thể tới lớp được Pollyanna à. Cháu phải chịu khó uống thuốc mới hết đau. Khi nào lành vết thương, cháu sẽ tiếp tục tới lớp học.”
Pollyanna vẫn còn do dự: “Nếu cô nói vậy thì cháu sẽ uống ạ. Nhưng sáng ngày kia cháu đi học được chưa ạ? Cô ơi, cháu sắp thi học kỳ rồi.”
Pollyanna kể về thầy cô và bạn bè cùng lớp, về chiếc xe ô tô, về việc đầu em đau nhức thế nào. Giọng cô bé nhỏ dần bởi tác động của những viên thuốc màu trắng. Rồi em chìm sâu vào giấc ngủ.