You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Gregson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: East Of The Sun
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Liam Nguyen
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 546 / 8
Cập nhật: 2018-08-01 11:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ombay, tháng hai năm 1929
Cái nóng đã bắt đầu ùa về ngang qua Bombay, cảm giác nóng nực giống như đang dầm mình trong luồng hơi nước nóng bỏng khiến con người ta lúc nào cũng cảm thấy bải hoải, chỉ khao khát chờ đón một cơn mưa trút xuống gội rửa mọi bí bách đang ám ảnh trong người.
Tor nhanh chóng bị nổi rôm, đang dầm mình trong bồn tắm thì cô nghe tiếng chuông điện thoại đổ ngoài nhà.
Vài giây sau, giọng Ci Ci cáu kỉnh gọi toáng từ ngoài cửa: "Có anh chàng nào đấy tên là Frank, bác sĩ làm việc trên tàu, muốn biết thông tin về cô nàng nào đấy tên là Viva. Chẳng biết cậu ta đang nói về cái quái gì nữa".
Tim Tor đạp rộn rã.
"Xin chào, kẻ xa lạ ở miền xa lạ", cô lên tiếng khi gọi lại cho Frank hai mươi phút sau đấy. "Ngọn gió nào mang anh đến đây thế?".
Frank đề nghị gặp nhau, lúc bấy giờ anh sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện xảy ra với anh trong những ngày qua. Nhưng trong khi chờ đến lúc gặp, liệu cô có thể cho anh biết đôi chút tin tức về Viva. Frank đang có một số tin khẩn muốn báo với cô ấy.
"Ừm, nghe có vẻ thú vị đấy chứ", Tor lè nhè. "Có thể thằng nhóc kia biết chút gì chăng?".
Có lẽ anh sẽ giải thích, hoặc cũng có thể là không, thế nhưng Ci Ci đã đột ngột xuất hiện sau lưng Tor, phì phò vừa phun khói thuốc vừa ra dấu cho Tor biết cô chỉ còn thời gian để đọc cho Frank địa chỉ của Viva và rút tay ra khỏi ống nghe điện thoại.
Thành thật mà nói, Tor chỉ cảm thấy một cơn co thắt nhói đau ngắn ngủi cuộn lên trong lòng ngay sau khi gác máy. Tự sâu thẳm trong trái tim mình, Tor biết Frank thích Viva hơn cô. Vả lại, hiện tại cô đang có nhiều việc để làm. Tor đang phải sống những ngày vật lộn với sứ mệnh vẫn được Ci Ci gọi là một "amour fou", một đam mê cuồng nhiệt.
Số phận bắt đầu từ ngày 21 tháng Mười hai năm 1928, lúc mười giờ ba mươi tối, khi cô đánh mất sự trong trắng vào tay Oliver Sandsdown trong một túp lều ven biển Juhu. Về sau cô đã cẩn thận ghi lại sự kiện ấy vào một cuốn nhật ký nho nhỏ có bìa bọc da, được mẹ đưa cho cô để ghi lại những chuyện xảy ra trong chuyến du lịch, "Juhu, ơn Chúa", sau đấy là một đường vạch màu vàng dưới mốc ngày tháng, vẽ thêm vài ngôi sao bên cạnh. Tổn thất duy nhất trong buổi tối hôm ấy chỉ là chiếc áo khoác lụa Trung Quốc của Ci Ci bị một vết nhựa thuốc lá dính trên ống tay áo.
Ollie đã quay lại bữa tiệc Giáng sinh mà Ci Ci và cô được mời đến dự tại câu lạc bộ Du thuyền Bombay. Ollie, một chuyên viên ngân hàng thương mại hai mươi tám tuổi, thích rong ruổi trên đại dương bao la, làn da rám nắng bởi những chuyến lênh đênh cùng câu lạc bộ du thuyền. Không cao lớn, hơi đen, mặc dù không được Ci Ci duyệt - Ollie còn cách những yêu cầu của bà một khoảng khá xa - nhưng Tor vẫn nhận thấy ở anh có những nét quyến rũ khó cưỡng, có thể bởi anh thuộc tuýp người đáng tin. Trong buổi đầu gặp gỡ, anh và cô cùng khiêu vũ, nụ cười xã giao luôn nở trên khuôn mặt anh, câu nói "Anh thực sự muốn lên giường cùng em" khiến cô phì cười, sao mà thô thiển đến thế. Trên đường chạy xe ra bờ biển, Tor và Ollie cùng hát vang: "Ôi, ta yêu biết nhường nào khi trở về bên biển", chiếc xe dưới tay lái của anh lồng lên như một chú ngựa bất kham. Đến trước biển, cả hai cùng tụt giày, cát dưới chân cô ấm áp, lèn chặt những kẽ ngón chân, bóng trăng loang loáng giăng tràn mặt nước thứ ánh sáng màu xanh diệu kỳ, biển như dát bạc. Cuối đường chân trời, bóng những người ngư phủ đang buông lưới nhập nhòa thoắt ẩn thoắt hiện dưới trăng. Khi anh hôn cô - không phải nụ hôn kiểu hãy - xem - anh - có - thể - dẫn - em - đi - đến - đâu của một chàng trai mới lớn - thực sự là một nụ hôn nồng nhiệt đầy ắp ham muốn và đòi hỏi của một người đàn ông trưởng thành. Đôi chân cô run rẩy chực khụy ngã.
Túp lều thoảng mùi ẩm mốc lẫn mùi cá khô không lấy gì làm dễ chịu, trơ trọi một chiếc giường lưới giữa lều, anh nhanh chóng dìu cô nằm xuống, không một nghi thức lãng mạn nào trước khi chuyện ấy diễn ra. Xong việc, anh kéo cô đứng dậy, chỉnh lại chuỗi hạt ngọc trai trên cơ thể trần truồng của cô rồi cả hai đuổi bắt nhau xuống tận mép nước. Mẹ cô thường bảo chuỗi ngọc trai sẽ không chịu được sự nhịp nhàng tuần hoàn của những cơn sóng khi đeo nó trên người và ùa vào lòng biển, nhưng lúc này cô không buồn quan tâm đến điều đấy. Vùng vẫy trong biển đêm cho cô có cảm giác như đang bơi trong sữa ấm, niềm vui sướng tràn ngập tâm can. Cảm giác cô chưa bao giờ có được từ trước đến nay. Cô vui vẻ bởi thấy anh không phải loại người luôn tỏ ra thận trọng, kiểu người thích sử dùng ngôn ngữ để diễn tả mọi chuyện. Anh ôm cô trong lòng biển, dùng những ngón tay vạch vào những mảng lân quang dập dềnh trên mặt nước tạo thành những chuỗi kim cương lấp lánh, tinh thần cô vui vẻ tràn ngập niềm sảng khoái. Tuyệt vời! Không thể tin được! Hoàn hảo. Không một chút âu lo phiền muộn vương vấn trong cô lúc này, Tor chắc cô đã hoàn toàn bị những khoảnh khắc vui vẻ ấy chinh phục.
Sau khi đã thỏa thuê vùng vẫy, anh dìu cô lên bờ, lau khô người cô bằng một cái khăn tắm cũ kỹ, vụng về ủ cô trong chiếc áo khoác của mình, những ngón tay anh lóng ngóng cài nhầm hàng khuy áo.
Cô những hy vọng trong giờ phút ấy anh sẽ lãng mạn thêm một chút nữa, rồi hai người sẽ ngồi bên nhau trên cát biển mịn màng, quan sát bóng dáng của những người ngư phủ đang thong thả tản bộ về nhà sau một ngày đánh bắt, rồi cô và anh sẽ kể cho nhau nghe về những câu chuyện cuộc đời, nhưng những gì anh nói với cô chỉ là mấy lời thông báo vắn tắt, rằng có vài người bạn của anh đang ở trên phố, rằng anh muốn cùng họ đến quán bar Hải cảng để làm vài ly trước khi đi ngủ. Rất nhanh chóng, hai người chia tay trong tiếng sóng ì oàm trước bãi tắm của khách sạn Taj Mahal.
Oliver không phải là chàng trai duy nhất thích cô. Còn có Simon, cựu sinh viên trường đại học Eton, đến Ấn Độ theo mùa, chủ yếu để săn bắn, đã mời cô đi ăn tối tại câu lạc bộ du thuyền Bombay. Và Alastair de Veer, một công chức nhà nước với vẻ bề ngoài lờ phờ, đã đi từ điệu nhảy phôc-trôt trên hiên nhà sang khủng bố tinh thần Viva bằng hàng chục cú điện thoại mỗi ngày, rõ ràng anh ta đã khiến cô cảm thấy khó chịu. Chuyện yêu đương xoay như chong chóng, thường là thế, nếu cô thành thật, hành động nhanh hơn suy nghĩ một chút thì cô có thể kiểm soát được chuyện tình cảm của mình, vậy nên cuộc gọi của Frank không mảy may khiến cô hồi hộp một chút nào.
Kể từ sau cái đêm đáng nhớ trên bãi biển Juhu, cô và Oliver có thêm vài chiều hẹn hò bí mật trong căn hộ của anh ven bãi Colaba. Cứ vài ngày một lần, cô lại phải dùng phấn trang điểm để che đi những vết thâm tím trên cổ và vai phải của mình do Oliver gây ra trong những lúc cuồng nhiệt.
Ci Ci đã cảnh báo cô: "Đừng có để cho anh ta đánh dấu lên cơ thể cô như thế". Bà nhướn cao hàng lông mày khi nhìn vào vai Tor. "Thật dung tục".
Tor ngượng chín cả mặt, cố gắng đổi chủ đề câu chuyện giữa cô và Ci Ci bằng cách hỏi xin bà một ân huệ lớn, rất lớn. Rằng liệu bà có cảm thấy chán ngán đến cùng cực hay không khi Rose đến chơi một hai ngày vào tuần tới, liệu lúc ấy bà có xem đấy là những ngày tăm tối nhất hay không?
Ci Ci lập tức thuyết giảng cho Tor nghe về khái niệm những - ngày - tăm - tối bằng dẫn chứng là cái ngày đầu tiên bà đặt chân đến Bombay. Chỉ những ngày dài chìm ngập trong chủ nghĩa khoái lạc khi ta không chấp nhận sự thật, rằng ta đã trưởng thành, những ngày rã rời với chè chén no say, tiếp xúc với những mặt người hoan hỷ, làm bất cứ điều gì ta muốn. Có quá nhiều điều quan trọng xa vời trên đời này, bà kết luận.
Rồi Ci Ci mỉm cười, tiếp tục: "Một ý tưởng khá hay đấy, con gái ạ". Tim Tor đập rộn ràng. Chuyến dã ngoại sâu trong nội địa của ông bà Mallinson cuối cùng bị hủy bỏ, Tor cần phải thông báo cho Viva và Rose biết để hoãn lại lời mời đến ở cùng cô. Nghĩ đến chuyện ấy càng khiến cô cảm thấy xấu hổ, bởi cô đã mong chờ giây phút được hạnh ngộ cùng Rose suốt bao ngày nay. Có những thời điểm, như hiện tại chẳng hạn, mọi thứ diễn ra và xoay như chóng chóng, khi không có ai bắt tay vào làm một điều gì đấy. Rose thực sự cần được lắng nghe, được quan tâm chia sẻ, nhưng ngược lại, Ci Ci, lúc nào cũng khôi hài và có nhiều điều để nói, rất thú vị nhưng không phải là người bạn cảm thấy đủ tin cậy và an toàn để chia sẻ. Bà thường thiếu kiên nhẫn trong chuyện này, hơn nữa Tor bắt đầu có suy nghĩ Ci Ci chỉ thích nói về những con người tẻ nhạt như thể bọn họ không còn gì khác ngoài nỗi chán ngán chất chồng trong cuộc sống, hoặc chỉ thích đọc to những bức thư của mấy đứa con gửi về từ nước Anh xa xôi bằng cái giọng the thé quen thuộc ấy của bà. Cô con gái tên Flora, gần đây đã phải nhập viện điều trị bởi căn bệnh kinh khủng có tên gọi là bệnh chốc lở, có vẻ đang rất nhớ nhà, từng dòng từng chữ gửi về trong thư của cô bé gợi cho người đọc về nỗi khát khao tình cảm gia đình tưởng chừng đến tuyệt vọng.
Những diễn biến bất thường trong những ngày gần đây khiến Tor có cảm giác những con người ở đây đều biết một điều gì đấy, chỉ mình cô là không. Hay cô đã ở đây quá lâu so với thời gian được chào đón, nếu đúng thế thì quả là xấu hổ bởi cô vẫn còn khá nhiều thời gian thú vị nơi đây.
Dẫu sao thì Ci Ci cũng đã nhanh chóng quay trở lại với thái độ nhiệt tình trước sự xuất hiện của Tor trong nhà bà, thậm chí bà còn gợi ý cho cô mượn xe chạy lòng vòng. Nếu những móng tay của bà không sơn một lớp sơn bóng loáng, ẩm ướt, hẳn Tor đã không ngần ngại ôm chầm lấy Ci Ci và trao cho bà một nụ hôn biết ơn.
"Cô có chắc về lời đề nghị liên quan đến chiếc xe không đấy? Sao cô lại tốt bụng với cháu thế?".
Ci Ci, kiểu người không bao giờ thích thú với trò ôm ấp ủy mị, bật ra một cái hôn gió gửi đến Tor: "Bởi con là một cô gái thú vị, vui vẻ và quan trọng là bởi những ngày cuối cùng của con ở đây không còn nhiều. Sáng nay ta vừa nhận được thư của mẹ con, bà ấy bảo ta đặt vé cho con quay về nhà sau khi mùa xuân kết thúc vào cuối tháng Hai".
Tor choáng váng trước thông tin Ci Ci vừa cung cấp. Cô không muốn tin đấy là sự thật. Chắc chắn sẽ có ai đấy cầu hôn cô, hoặc giả sẽ có thay đổi. Cô cần phải gặp lại Rose, càng nhanh càng tốt, điều này hết sức quan trọng với Tor.
Đầu dây bên kia là tiếng Jack trả lời điện thoại.
"Làm ơn cho phép Rose đến đây cùng em vài ngày?", cô năn nỉ, hệt như một đứa trẻ. "Em sẽ cứ gào thế này đến phát sốt lên mất nếu anh không đồng ý".
Và, ôi trời, một kẻ huênh hoang không thể tin được, anh ta trả lời cô bằng giọng điệu hết sức nghiêm trọng.
"Anh sẽ kiểm tra lịch, nhưng anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Rồi anh ta chuyển giọng đều đều rền rĩ với cô về những chuyến viếng thăm nhà ngài đại tá cùng những đồng đội của mình như thể cô vừa hỏi anh về họ. Nhưng rõ ràng cô đâu có hỏi Jack chuyện ấy. Có tiếng lạo xạo trên đường dây điện thoại rồi có tiếng va mạnh từ đầu bên kia vọng đến.
"Tor, ôi Torrie yêu quý", giọng Rose như hát. "Tớ mừng quá, lại được nghe giọng cậu".
"Rose, chuyện này gấp lắm", cô nói. "Cậu phải đến đây với tớ. Cậu có thể mua vé của chuyến tàu tốc hành Deccan Express, rồi tớ sẽ cho cậu biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra".
"A, cái gì cơ?". Giọng Rose mất hút giữa những tiếng lách tách.
"Trốn việc, uống sâm banh, ăn sô-cô-la. Rose. Tớ sắp nổ tung rồi, có nhiều điều tớ cần phải kể với cậu".
"Chờ tớ một tích tắc thôi", có tiếng trao đổi thì thầm từ đầu bên kia vọng đến.
"Tốt rồi, bạn thân mến". Giọng Rose trở lại bên ống nghe. "Jack bảo ngồi ở toa dành riêng cho các quý cô quý bà đảm bảo an toàn tuyệt đối".
Tor không cần Jack nói với bạn mình điều đấy.
Khoảng một tiếng sau thì chính Jack lại khiến Tor ngạc nhiên khi anh gọi lại cho cô, thì thầm: "Anh muốn dành cho Rose một bất ngờ. Em có thể mua một chai sâm banh cho cô ấy khi cả hai ra ngoài ăn trưa không? Nhớ nói với cô ấy đấy là quà của anh".
Cô tự hỏi, không biết Ollie có nghĩ được như thế hay không.
Cánh đàn ông đều nhận thấy Rose là cô gái có sức hấp dẫn mãnh liệt. Từ lâu Tor đã chấp nhận sự thật ấy. Cô cũng hiểu mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Thứ Năm tuần sau, Tor rạp mình trên chiếc xe của Ci Ci, mồ hôi túa ra đầm đìa vì sợ hãi. Chuyến tàu chở Rose sẽ đến ga trong nửa tiếng đồng hồ nữa, cô đang chạy xe như bay, tự hỏi không biết thực sự cô có quá cường điệu về khả năng lái xe của mình hay không. Đôi mắt mở to, tập trung hết cỡ để chạy xe, cô rẽ phải sang đường Marine Drive. Ở đây xe cộ không đông đúc lắm, Tor dừng xe trước một cột đèn giao thông, hít một hơi thật sâu. Khi ngọn đèn chỉ mới chuyển sang màu vàng, cô nhanh chóng giật số ngoặt sang trái, bất ngờ rơi vào giữa vòng vây quay cuồng của những chiếc xe kéo tay, những chiếc xe bò, xe đạp, ngựa, khỉ và xe máy. Tim Tor đập rộn ràng.
"Cứu", cô gào lên, cố gắng bẻ lái tránh cậu bé kéo xe bất ngờ xuất hiện ngay trước đầu mũi.
"Ôi không!", Tor hét váng với chiếc xe bò kéo đang thong thả băng ngang đường.
"Xin lỗi", cô rối rít với người bán chuối đang oằn lưng gánh trên vai những kiện hàng ngồn ngộn, chân trần bước ngang qua đường.
Mười phút sau, Tor chạy xe qua cánh cửa khổng lồ, nguy nga của nhà ga Victoria Terminus. Cô bẻ lái tránh một người ăn mày rồi phanh kít chiếc xe tại bãi đậu dưới một gốc cọ.
Tor hấp tấp nhảy khỏi xe, chạy xuyên qua đám đông tiến vào sân ga để tìm chuyến tàu đến từ Poona mang theo cô bạn gái thân thiết của mình. Những mặt người đen nhẻm bước xuống từ khoang hạng nhất, lẫn giữa những màu áo hồng nhạt và vàng rực, Tor nhìn thấy Rose, đang khoác trên mình chiếc váy màu xanh da trời mua trong một lần dạo phố cùng Tor ở London. Vây quanh Rose là đám phu khuân vác đang nhặng xị tranh giành để gánh hành lý cho cô.
"Ôi Rose". Tor dang rộng hai tay ôm chầm lấy bạn. "Chú lợn con yêu dấu của tớ. Tớ nhớ cậu đến phát điên lên được".
Trên đường vào lại thành phố, Tor không thể nhịn được ý định phô trương khoe khoang với bạn. "Thuốc lá, làm ơn lấy hộ tớ đi Rose", cô nói. "Trong cái hộp bên tay trái cậu ấy. Ối!", cô nhanh nhẹn bẻ lái tránh một một người bán lạc luộc rong tại một góc phố. "Xin lỗi!", Tor gào toáng lên, giọng cô đầy phấn khích.
Khi chiếc xe đang chạy dọc đường Hornby, cả hai cùng đồng thanh hét lên khi đập vào mắt Tor và Rose là hình ảnh một thằng bé cùng cha nó đang úp mặt vào một bức tường ven đường thản nhiên đái bậy.
"Thật kinh khủng, đấy là lý do vì sao ruồi muỗi lúc nào cũng như vãi trấu ở đây", giọng Tor gay gắt, rồi đột nhiên cả hai cùng cười rung cả chiếc xe. "Tớ nghĩ chúng ta nên gạt chuyện này ra khỏi đầu. Đúng là man di mọi rợ!", Tor nói, hệt như giọng điệu của một bà hiệu trưởng.
Tor kể với Rose, tuần trước Frank vừa gọi cho cô xong, rồi cô đột ngột phanh kít chiếc xe ngay trước mặt một người đàn ông đang điều khiển chiếc xe bò chất đầy cam băng ngang qua đường. Khi những tiếng nổ của động cơ xe nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm, khuôn mặt của một gã trẻ tuổi bất thình lình xuất hiện bên ngoài ô cửa kính ngay chỗ Tor ngồi. Đôi mắt gã trợn tròn, nhìn cô vẻ khinh bỉ, đôi môi đỏ tía của gã xoắn lại. Gã ở rất gần Tor, chỉ cần với tay là có thể chạm vào người cô.
"Biến khỏi Ấn Độ đi", gã trẻ tuổi rành mạch.
00:05 / 03:13
"Cái gì?", Rose buột miệng, kinh ngạc.
"Biến khỏi Ấn Độ", gã lặp lại. Cái nhìn của gã ném vào cô đầy phẫn nộ.
"Tôi không muốn", Rose đáp trả, rồi chiếc xe lại vụt đi bỏ lại phía sau gã trẻ tuổi đang dứ dứ nắm đấm về phía họ, miệng hét lên điều gì đấy cả hai không nghe rõ.
Khi biết chắc đã ở khoảng cách an toàn, Tor và Rose nhìn nhau cười rũ rượi, nhưng sao vẫn cảm nhận được từng nhịp run rẩy trong từng tiếng cười của hai người.
"Tôi không muốn", Tor nhại giọng Rose. "Nghe thấy câu ấy, hẳn tối nay thằng cha sẽ không nhắm mắt được mất".
"Tớ ghét cay ghét đắng khi bị người khác nhìn với ánh mắt không chút thiện cảm như lúc nãy". Rose ngừng cười, đưa tay cuốn cửa sổ lên. "Cậu có nghĩ trong này hơi nóng không?".
"À, ừ, Geoffrey và Ci Ci bảo tình hình mỗi lúc một tệ", Tor nói. "Kinh doanh đồ tiêu dùng, cậu biết đấy, những luật lệ quy định, Gandhi đang kích động tất cả, nhưng họ cũng bảo chắc chắn đa số dân cư bản địa sẽ rơi vào trạng thái sợ hãi nếu người Anh đồng loạt quay về cố quốc. Thế Jack của cậu nói gì?".
"Không nói gì nhiều về những chuyện ấy", Rose hướng ánh mắt của cô ra ngoài đường phố đông đúc. "Thực sự thì, anh ấy không nói gì với tớ cả".
Cả hai lại khúc khích cười như những đứa trẻ, nhưng ơn Chúa, bọn họ đều thấy khuây khỏa trong lòng.
"Dàn khung của cậu rất tuyệt, thời tiết sẽ sớm trở nên nóng nực. Chỉ là suy nghĩ thôi nhé", Tor thật thà nói. "Kể về cuộc sống của cậu, mái tóc của cậu đi".
Rose cuộn mái tóc của mình lại, quay đầu ngắm mình trong gương. "Bọn tớ bị hạn chế nước dùng ở doanh trại".
"Thế Jack có lấy làm phiền không?".
Thoáng ngập ngừng hiện trên khuôn mặt Rose, cô im lặng, mông lung.
"Thực sự anh ấy chưa bao giờ nói thích những chuyện ấy cả". Rose luồn tay vào mái tóc rồi xổ tung cho chảy xuống bờ vai như một dải lụa mềm mại. "Tớ thực sự không hiểu".
Tor cảm thấy vui vẻ khi nghe những lời Rose nói về Jack, ngay cả khi đấy chỉ là những lời bóng gió chống đối mờ nhạt về anh ta.
Nếu Rose cứ mãi hiền hậu dịu dàng như trước, hẳn Tor sẽ lo âu nhiều hơn cho bạn.
Ngày hôm sau, Câu lạc bộ du thuyền Bombay lúc một giờ mười lăm phút chật ních người khi cả hai đến ăn trưa. Rose vẫn chưa quen với mái tóc đã được xén gọn của mình, hãy còn đôi chút thẹn thùng, bám sát sau lưng Tor băng qua phòng ăn rộng lớn đã chật cứng. Tiếng xì xầm chuyện trò to nhỏ chợt lắng xuống, một ông già hấp tấp vặn chặt chiếc kính một mắt, há hốc miệng tròn mắt nhìn Rose không chớp mi.
"Rose", Tor thì thầm, "mái tóc mới đã phát huy tác dụng".
"Thực đơn hôm nay quá tuyệt". Một chàng trai người Ý khá điển trai giũ mấy chiếc khăn ăn cỡ lớn bằng vải lanh trắng tinh phủ lên vạt váy của hai người. "Tôm hùm tươi từ dưới cảng đánh lên, cá bơn kiểu Véronique, thịt gà Nhật, có cả gà lôi đúng mốt nữa. Sâm banh được ướp lạnh, thưa cô". Chàng trai thì thầm bên tai Tor.
"Tor", Rose hốt hoảng, cố gắng hạ thấp giọng, "tớ không muốn làm kẻ phá đám, nhưng không thể...".
Tor giơ tay vẫy Rose. "Yên nào, cô bé. Sâm banh là do vị hôn phu của cô, đại úy Jack Chandler gọi hộ đấy, có thể hơi nhỏ mọn một chút bởi anh ấy khiến cậu nhớ đến bữa tiệc của chúng ta".
"Jack!". Rõ ràng Rose đang kinh ngạc tột độ. "Cậu có chắc đấy là của anh ấy không?".
"Chắc chắn". Họ nhìn nhau trong thoáng chốc.
Người bồi bàn rót sâm banh ra hai chiếc ly, Rose khẽ chun mũi khi nhìn thấy những bọt nước sủi tăm sóng sánh.
"Cậu có thể tin được đến hôm nay chúng ta thực sự là những kẻ sành điệu như thế nào không?", cô nói sau khi nhấp một ngụm. "Trở thành người lớn mới tuyệt vời làm sao".
"Rose". Tor đặt ly của mình xuống bàn. "Tớ mới ở đây có ba tháng. Tớ không muốn quay về nhà. Tớ không thể...".
"Làm ơn đừng", giọng Rose trìu mến, "tớ sẽ không chịu nổi đâu. Tớ...".
"Thôi đừng nói đến chuyện này nữa", Tor đột ngột cắt ngang. "Quá nghiêm trọng đối với những ly sâm banh tuyệt vời này".
"Thôi được", Rose nói. "Nhưng dẫu sao, tớ vẫn tin chắc một nửa thành Bombay đang phát cuồng vì cậu".
Tor tròn xoe mắt, im lặng giơ cao ba ngón tay lên ngang mặt.
"Ôi Tor! Đồ quỷ!". Rose đưa tay che miệng. Cô là người bạn đáng tin cậy nhất để tâm sự những điều bí mật. "Có ai đặc biệt rồi à?".
"Ừm. Có một chàng tên là Oliver, anh ấy là một chủ nhà băng, bọn tớ đã có một khoảng thời gian khá thú vị bên nhau.
"Tor, tớ tin chắc là cậu đang ngượng ngùng kìa. Anh ta thích hợp để lấy làm chồng chứ?".
"Tớ không biết". Tor cắn một mẩu bánh mì. "Có lẽ là không - cậu còn có thể nói được gì nữa? Anh ta hài hước, rất mạnh mẽ, nhưng...".
"Tor, tớ có thể nói với cậu một điều hết sức quan trọng được không?", Rose cắt ngang lời Tor. "Đừng, khi cậu định làm bất cứ điều gì, cứ bổ nhào vào nó. Đấy là cơ hội lớn lao nhất trong cuộc đời cậu, và vết thương cậu dính phải từ những ngày ở miền Trung Wallop không khủng khiếp như cậu nghĩ đâu. Ít nhất cậu phải hiểu rằng, cậu có thể, ý của tớ là, cậu sẽ yêu một người nào đấy".
Tor và Rose nhìn nhau, rất nhanh chóng. Trái tim Tor chợt nhói đau khi cô nhìn vào khuôn mặt đầy ắp cảm xúc của Rose. Cô định hỏi "mọi việc ổn cả chứ, Rose? Anh ấy có làm cậu hạnh phúc không?". Nhưng cô biết không nên hỏi Rose những điều ấy. Đơn giản, Rose là con gái của một người lính.
"Tất nhiên là vậy rồi", cuối cùng cô nói. "Mọi thứ đều rất tuyệt".
Cô còn biết nói gì đây khi mọi chuyện đã lỡ làng, và hình bóng anh đêm đêm vẫn giày vò cô trong đau đớn.
Sau hai tiếng trò chuyện, bồi bàn tiếp tục phục vụ bàn của Tor và Rose cà phê và mứt ngọt. Tor dựa hẳn lưng vào thành ghế, khoan khoái đưa mắt quan sát quanh phòng ăn.
"Ôi lạy Chúa!". Cô gần như nhảy dựng ra khỏi ghế. "Tớ có nhìn nhầm không, hay cậu có thấy điều tớ đang nhìn thấy không?".
Một nhóm chừng tám người, cả Anh lẫn Ấn, cách chỗ Tor và Rose đang ngồi hai bàn, đang nhốn nháo đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng ăn.
"Ôi không!". Tor nắm chặt hai tay. "Là nó".
Rose nhướn mắt về hướng Tor đang nhìn: "Ai?".
Guy Glover cũng đã nhìn thấy họ. Một chiếc máy chụp ảnh vắt vẻo trên lưng Guy, khi nhìn thấy Tor, nó liền bật dậy, vênh váo sải những bước dài tiến đến trước bàn nơi Tor và Rose đang ngồi.
"Chúa ơi", nó lè nhè, "ngạc nhiên chưa".
"Cậu làm gì ở đây thế Guy?", Tor không buồn đáp lại nụ cười của nó. "Chị Viva bảo cậu bị ốm và phải nhanh chóng rời khỏi đây".
"Đúng là tôi có ốm thật". Ba người ngồi chung bàn với nó ở đầu kia, gồm một người Ấn trông giống như dân da trắng và hai cô gái xinh đẹp người Ấn Độ, đỡ nhau đứng dậy. Cả ba đang chờ Guy cùng rời khỏi nhà hàng. "Nhưng giờ thì tôi đã khỏe hẳn". Nó nuốt nước bọt, cục yết hầu dưới cổ họng Guy phập phồng lên xuống. "Thực ra", nó nói, mắt đảo liến láo, "tôi đã tìm được một việc cho mình. Hiện tại tôi là một thợ chụp ảnh".
"Thợ chụp ảnh?". Tor thốt lên kinh ngạc. "Cho ai?".
"Cho một hãng sản xuất phim ở đây", Guy nói. "Bọn tôi đang thực hiện quay một bộ phim ở Bombay, có vài cô đào người Anh tham gia và bọn họ cần... Xem nào, một công việc cực kỳ tẻ nhạt nhưng tôi phải đi thôi. Cả đoàn đang chờ tôi ở ngoài kia".
"Giờ thì cậu ngon lành rồi nhé". Giọng Tor lạnh băng. "Viva hẳn sẽ thấy an ủi phần nào khi biết tin này".
"Đúng thế, quả có tốt hơn, cảm ơn cô".
Khi nó vỗ tay vào túi áo, bắt đầu từ trái sang phải, Tor nhận thấy những đầu ngón tay của nó vẫn bám đầy cáu bẩn.
"Mẹ kiếp", nó thản nhiên nói. "Tôi để quên danh thiếp ở nhà rồi. Nếu các cô gặp Viva, nhờ nhắn dùm rằng tôi vẫn chưa quên cô ấy. Viva đã mang đến vận may cho tôi. Thêm một câu nữa", nó lùi ra sau một bước, nhoẻn miệng mỉm cười với Rose, "tóc đẹp đấy, tôi rất thích. Nó khiến cô trông giống như một chàng trai xinh xắn ấy".
"Tóc đẹp đấy, tôi rất thích". Khi bóng Guy mất hút sau cánh cửa, cả Tor và Rose đồng thanh nhại lại lời nó rồi ôm bụng cười nghiêng ngả. Dứt tiếng cười, Rose tỏ ra trầm ngâm, cô không tự tin lắm về diện mạo mới của mình.
Tối qua, khi đứng ngắm mình hàng giờ trước tấm gương trong phòng tắm nhà Mallinson, Rose tự đặt mình vào vị trí của Jack, cô giật mình khi chợt nhận ra cảm giác kinh hoàng đang trào lên trong lòng. Trong ánh sáng chập chờn, một cô gái xinh đẹp, đầu tóc quần áo rất thời trang đang nhìn cô qua tấm gương. Nhưng sao xa lạ thế, cô như đã biến thành một người khác, bỗng chốc mọi can đảm trong cô biến mất, Rose nổi giận với chính mình: Vì Chúa, thật ngớ ngẩn khi để một mái đầu với kiểu tóc thế này, liệu Jack có thích nó hay không; con người anh vẫn còn nhiều điều cô chưa cảm nhận hết được.
Khi con tàu từ từ tiến vào nhà ga Poona, ánh mặt trời trải vàng lên những chậu hoa loa kèn ken dày trong khuôn viên nhà ga, bầu trời lồng lộng, xanh ngắt một màu ngọc lam. Cô nhìn thấy Jack trên sân ga, bộ quần áo kỵ binh khoác trên người, đầu anh khẽ lúc lắc khi nhìn thấy cô. Chồng tôi, cô nhủ thầm, phu quân của tôi. Như thể thay đổi đại từ nhân xưng sẽ giúp Rose cảm nhận được điều gì mới mẻ hơn ngoài những cảm xúc đang ngự trị trong cô.
Con tàu đang chậm rãi dừng bánh, tiếng phanh hãm rít rói chói tai cuộn lên. Cô thò đầu ra khỏi cửa sổ khoang tàu, kêu lên: "Jack!". Cô chỉ cho anh thấy mái tóc mới của mình. "Anh thích nó không?".
Jack sững người, khuôn mặt anh bỗng chốc lạnh băng, rồi anh lắc đầu với cô.
Jack đã không nói dối. Cô hoàn toàn hiểu - anh từng chỉ cho cô thấy, rằng đấy là vấn đề thuộc về niềm kiêu hãnh. Nhưng không tốt hơn sao khi ta cứ sống tử tế hơn là trung thành tuyệt đối - ý nghĩa đặc biệt của những điều thực sự không quan trọng chút nào trong cuộc sống lứa đôi?
Con tàu rít lên một tiếng cuối cùng rồi dừng hẳn. Những người khuân vác thuê trong bộ đồng phục áo khoác đỏ tươi rùng rùng ào về phía hai người, nhưng Jack đã xua bọn họ đi chỗ khác. Anh hôn nhẹ lên má cô rồi vòng tay qua eo nhẹ nhàng cuốn cô xuyên qua đám đông trên sân ga.
"Em thích nó", cô gần như hét lên, mặc dù anh chẳng nghe thấy những lời cô nói. "Em thực sự thích nó".
Cô cố khơi gợi dăm câu ba điều với Jack: cô bảo mua cho anh một chiếc áo sơ mi tại cửa hàng Quân trang quân dụng và Hải quân, anh chỉ trả lời cô thật tốt bụng, rồi chuyển đề tài sang những bữa tiệc tối mà cả hai sẽ phải tham dự vào tuần tới, về trận đấu polo anh sẽ chơi vào thứ Sáu. Nhưng âm vực đều đều ngán ngẩm trong giọng nói của Jack nói cho cô biết anh đang rất bực mình.
Về đến nhà, cô nhìn quanh mảnh vườn nhếch nhác. Không ai tưới nước cho hàng phong lữ, những cánh lá đã ngả màu, rũ rượi, nhưng giờ không phải thời điểm thích hợp để truy vấn chuyện này. Dinesh, trông dữ tợn như một chiến binh, hùng hục vác hành lý của cô vào nhà, có vẻ ông ta không muốn tỏ ra thân thiện với cô. Ông ta cảm thấy bực bội khi mình xuất hiện trở lại trong ngôi nhà này, ông ta chỉ muốn phục vụ mỗi mình Jack mà thôi, cô nhủ thầm.
"Cứng cỏi lên, cô gái", Rose thì thầm với chính mình. "Không có gì ghê gớm để mình phải buồn bã như thế cả".
Không lâu sau đấy, Jack rời khỏi nhà, anh đóng sầm cánh cửa sau lưng, không một nụ cười, không lời chào tạm biệt, không gì cả. Sau khi bóng Jack mất hút ngoài cửa, cô chạy ào vào phòng tắm ngắm lại mái tóc mình, một khuôn mặt xanh nhợt, hốc hác đến thê thảm đang nhìn cô qua tấm gương treo trong phòng tắm. Cô lùa những ngón tay vào mái tóc cắt ngắn ngang vai của mình, cô đã từng thích thú với khoảng trống hờ hững bên bờ vai sau khi mái tóc dài bị xén gọn, nó mang lại cho cô cảm giác tự do, nhưng giờ đây khi nhìn lại mái tóc, cô không chắc kiểu đầu mới có biến mình thành một con ngốc, một đề tài khôi hài cho những ai nhìn thấy và hóng hớt về nó, rồi rũ rượi cười như thể đang được chứng kiến một màn hài kịch đặc sắc về nhân vật Friar Tuck, giống như cô và Tor từng nhiều lần trở thành hai nhà phê bình bất đắc dĩ khi nhìn thấy mái tóc cắt ngắn mới được tỉa tót của ai đấy. Nhưng với Jack thì khác, phản ứng của anh có ý nghĩa với cô biết nhường nào. Thật ngớ ngẩn và trẻ con.
Cảm giác mệt mỏi vẫn còn trong cô sau một quãng đường dài ngồi trên tàu, có thể ngâm mình trong nước mát, gội sạch bụi đường sẽ giúp cô trấn tĩnh trở lại, Rose nghĩ. Cô bước ra ngoài vườn tìm người gánh nước, Rose nhìn thấy Shukla đang ngồi lột vỏ hành trên bậc thềm trước túp lều của mẹ cô bé. Con bé bất ngờ vụt đứng dậy, nó định đóng cửa nhưng Rose đã kịp liếc mắt nhìn thấy mấy bức tượng trông rõ là loại rẻ tiền được trang trí bằng những vòng hoa trên cổ. Mùi cay nồng của hành tỏi khiến cô chun mũi.
Bỗng chốc Rose chợt nổi giận, cô không thể kiên nhẫn thêm được nữa, người gánh nước đâu rồi nhỉ? Tại sao những việc tưởng chừng đơn giản nhất ở đây lại trở nên phức tạp đến bực mình? Ở nhà, mỗi khi muốn tắm cô chỉ việc mở vòi nước, còn ở đây, Durgabai, vốn chẳng ưa gì Dinesh lại phải nhờ ông ta tìm Ashish, người giặt giũ, hiện đang sống trong một túp lều xiêu vẹo phía cuối dãy nhà, người có nhiệm vụ mỗi ngày phải đi dọn quần áo bẩn trong những ngăn tủ để mang đi giặt và đổ đầy nước vào các bồn tắm. Sau đấy nước sạch mới được đun nóng rồi đổ đầy vào những chiếc can dầu có dung tích khoảng mười lít, được xếp thành hàng dài dằng dặc từ ngoài sân vào tận trong nhà.
Ashish khốn khổ, không thể tin được ông ta còm nhom như một đứa trẻ lên mười. Một kẻ tiện dân, Jack từng có lần giải thích, thuộc về tầng lớp có địa vị thấp kém nhất trong số những kẻ thấp nhất trong xã hội Ấn Độ.
Trong lúc chờ đợi, Rose ngồi trong phòng ngủ, hờ hững liếc qua những công thức chế biến món ăn in ở nửa sau cuốn Quản gia người Ấn hoàn hảo. Mứt cam tráng miệng, thạch bột sắn, thạch bột cọ sagu, nghe cứ như chuẩn bị bữa tối ở trường trung học vậy.
Gần đây Jack bắt đầu bóng gió gợi ý rằng sau khi tham dự các bữa tiệc do bạn bè của anh tổ chức để chào đón sự có mặt của Rose ở Poona, có lẽ hai người cần phải sớm tổ chức một bữa tiệc ở nhà mình để đáp lễ. Hoàn toàn hợp lý, nhưng bếp núc còn là việc quá mới mẻ đối với cô, miệng Rose khô khốc khi nghĩ đến hình ảnh một thân một mình cô xoay như chong chóng để nấu nướng, tổ chức một bữa tiệc ngay trong nhà mình. Những lời bóng gió mỉa mai nham hiểm của các quý bà quý cô ở câu lạc bộ sẽ nhắm vào bất cứ kẻ nào thất bại trong việc tổ chức tiệc tùng, và Rose sẽ không là ngoại lệ. Này em, món này dai như ủng ấy. Thứ nước xốt này kinh khủng quá, sao lại cho những ba miếng pho mát vào khi đang nóng rẫy thế này.
Cô cố nhớ lại mấy món tráng miệng mà bà Pludd từng thực hiện: bánh hấp nhân táo, bánh flăng - nguyên liệu khá đơn giản - nhưng việc trình bày hết sức chi tiết của các tác giả trong Quản gia người Ấn hoàn hảo, từ bệnh sán xơ mít ở trẻ em đến chế tạo những chiếc bẫy thằn lằn đơn giản, đã vô hình trung khiến các bà nội trợ cảm thấy khó khăn khi đọc cuốn sách. Đầu tiên người ta bảo với cô cần phải xác định lựa chọn loại đồ ngọt nào: dạng bột hay dạng kem, được pha chế thêm chất lỏng có tác dụng cô đặc hay dạng thạch, bánh ngọt hay bánh put-đinh. Công thức làm bánh flăng sô-cô-la luôn đính kèm một cảnh báo hết sức nghiêm ngặt: "Những người Ấn Độ khi làm bánh không bao giờ đun sôi đủ lửa. Họ sử dụng quá nhiều bột mì và luôn để mặc chúng ở trạng thái chưa hoàn toàn chín". Thực tình, từ trước đến nay Rose không phải là cô gái thích ăn đồ ngọt, đọc xong những lời chỉ dẫn trong cuốn sách, bất giác cô thở dài đánh thượt.
Bốn giờ. Đã bốn giờ và Jack sắp nhà về ăn tối. Cô xuống bếp nấu cho Jack bữa tối với những món ăn anh yêu thích, gồm có thịt bò bít-tết, bánh pút-đinh hình bầu dục, phải đảm bảo, chỉ là những món dễ làm.
Phấn chấn và tràn đầy nhiệt tình, cô sai Dinesh đến cửa hiệu nhà Yusuf Mehtab, một trong những tiệm bán thịt ngon nhất Poona. Dinesh thật thà và nhẹ nhàng nói với cô, đấy là món ăn ưa thích của Jack. Hẳn anh sẽ cười lớn khi nhìn thấy cảnh cô vừa tỉ mỉ quan sát những chỉ dẫn vừa chụm những ngón tay của mình thành hình chiếc tù và, nói như ra lệnh với cuốn sách đang trải rộng trước mặt mình: "Làm ơn, cho tôi một miếng thịt bò mông sấn".
Tiếp theo, cô lấy mấy chiếc đĩa hiệu Bakelite có lòng đĩa hơi lõm từ trong tủ chén bát ra ngoài, mở nắp bình đựng bột mì lấy ra một ít, thêm một chút nước cho ẩm rồi đậy kín, đảm bảo sao cho đĩa bột mì hơi ẩm ấy vẫn có thể dùng được sau một thời gian dài chờ đợi. Rồi cô chợt nhớ đã quên bảo Dinesh mua thêm hai thìa xúp mỡ nước, bởi theo như kinh nghiệm được bà Pludd tiết lộ, một chút mỡ bọc bên ngoài miếng thịt sẽ giúp nó có được một lớp vỏ cứng nom vuông vắn và tươi ngon hơn. Ừm, có lẽ bơ sữa trâu lỏng cũng có tác dụng như thế.
Shukla ra ngoài tìm mua một chút rau củ, lát sau mang về mấy cọng cải bắp còn non đã hơi úa, nhưng có còn hơn không - người bán rau chỉ đến Poona cung cấp mặt hàng này mỗi tuần hai lần.
Thiếu hoa tươi. Rose theo chân Durgabai và Shukla ra vườn. Chỉ còn giàn hoa giấy vẫn nở bung hết mình bên hàng phong lữ héo úa. Durgabai thắt chiếc giỏ đan bên mình, Shukla cầm chặt cây kéo trong tay.
"Không sao", Rose nói. "Tôi có thể hái được". Cô cắt một nhành hoa giấy khá rậm.
"Làm ơn, thưa bà". Đôi mắt của Durgabai mở to, giọng năn nỉ khi thấy cô nhặt giỏ hoa với hai bông hoa giấy đựng trong đấy. Chồng của Durgabai là một người tàn tật. Ông ta luôn lẩn sâu trong túp lều lụp xụp của mình mỗi khi nhác thấy bóng Rose. Một gia đình khốn khổ, có lần Jack nói với cô, lúc nào cũng nơm nớp sống trong nỗi sợ hãi mất việc làm, bị tống ra đường. Rose hiểu, và cô cảm thông, nhưng cô vẫn muốn tự tay mình cầm lấy cái kéo, cắt những bông hoa trong vườn nhà. Đấy là một trong những công việc ít ỏi cô cho phép mình được đụng tay vào.
Khi Dinesh mang thịt về nhà, suýt chút nữa thì cô đã bật khóc. Cô có thể ngửi thấy mùi thịt bò từ ngoài cửa, và khi Dinesh đặt miếng thịt lên chiếc bàn trong phòng bếp, Rose im lặng nhìn lớp cơ bắp cuồn cuộn phập phồng trên bắp tay Dinesh khi ông dùng dao cắt tảng thịt bò. Rose muốn Dinesh cắt thành những miếng nhỏ hình bầu dục, cô dùng ngón tay chỉ vào mạng sườn của mình để ra hiệu cho ông, cuối cùng, Dinesh lại xắt miếng thịt bò thành những khúc thừa thẹo dài ngoẵng, hệt như những chiếc xúc xích xấu xí.
"Cảm ơn, Dinesh". Rose cất tiền thừa vào túi. Hơn một lần, cô đã được nghe những quý bà quý cô ở câu lạc bộ truyền đạt kinh nghiệm, rằng phải trừng phạt những sai lầm kiểu như vừa rồi một cách cao thượng, nhưng trước hết cô cần phải hỏi Dinesh về những khúc thịt cắt hỏng, và ông ta sẽ phải cố gắng hết mình, ai mà biết được, có thể sở dĩ có những khúc xúc xích ấy là bởi một sự hiểu lầm, hoặc giả ông ta nghĩ cô muốn ám chỉ đến những khúc ruột. Cô đã khiến ông ta lúng túng khi hiểu nhầm, rằng có thể cô đã làm việc này đến cả triệu lần mỗi ngày.
Trước khi bắt tay vào nấu nướng, cô cố gắng nhớ lại quá trình làm việc trong một ngày của Jack, để Rose có thể quyết định thời điểm đút bánh vào lò cho đúng giờ. Thông thường, anh sẽ kết thúc công việc vào ba giờ chiều, sau đấy Jack sẽ đến sân bóng polo luyện tập với các đồng đội trong trung đoàn kỵ binh số 3, mọi người vẫn thường gọi đội polo của anh bằng cái tên quen thuộc: Những kẻ lập dị. Sau những trận đấu trên sân polo, thường thì Jack và cô sẽ đưa nhau đến câu lạc bộ, trước khi Jack đưa cô đến đây, anh đã kể cho cô nghe vài chuyện về những đồng đội của mình, những con sâu rượu đúng nghĩa, và thường tỏ ra hết sức thân thiện lấy lòng các bà vợ những vị sĩ quan chỉ huy cao cấp. Những câu chuyện được anh kể bằng giọng điệu khôi hài nhưng cô biết, Jack thực sự nghiêm túc. Anh thậm chí còn khuyến khích cô uống những loại đồ uống được pha chế từ hỗn hợp rượu uýt-ky và sô-đa, như thế trông phong cách của cô sẽ giống một người trưởng thành hơn.
"Đấy không phải là những loại đồ uống thông dụng", anh trấn an cô, "nhưng chúng lại có tác dụng chữa một số bệnh đơn giản". Anh cũng cảnh báo cô về thói quen ngồi lê đôi mách. "Các bà cô già luôn giống nhau ở chỗ thường xuyên thì thầm hóng hớt bàn tán bởi bọn họ không có việc gì để làm", anh ám chỉ đến các bà vợ.
Cứ như thế, những câu chuyện này liên tiếp tới những câu chuyện khác, những dị bản về một Jack mà cô vẫn chưa hiểu, hay chỉ là những ý niệm lờ mờ thoáng qua, khi anh loạng choạng chân nam đá chân xiêu về nhà sau những đêm tiệc tùng, người nồng nặc mùi rượu và hào hứng đòi hỏi chuyện gối chăn với cô. Lần cuối cùng gần đây anh làm chuyện ấy với cô mới thật kinh khủng: khuôn mặt Jack đỏ gay, dữ dội như muốn ngấu nghiến cô, thậm chí anh còn chẳng buồn cởi áo.
"Thoải mái, thả lỏng người, thư giãn đi, cứ để mặc anh xâm chiếm em", giọng anh cáu kỉnh, những tiếng nấc nghẹn của anh gợi cho cô nhớ đến những tiếng gào thét với đồng đội "Bỏ đi! Để đấy cho tôi!". trên sân bóng polo khi anh muốn ghi bàn. Thật kinh khủng - cô ghét cay ghét đắng những khoảnh khắc ấy.
"Anh về muộn". Rose ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trong phòng ăn, cố gắng trấn tĩnh trước mùi cay nồng từ mấy món ăn đang nằm trong lò nướng bay ra, hay đấy chỉ là mùi hương tỏa ra từ ngọn nến đang leo lét nhỏ những giọt sáp nóng hổi lên giá đỡ trước mắt cô.
Chín giờ mười lăm phút, có tiếng máy xe dừng trước hiên nhà, tiếp theo là tiếng đóng cửa xe ầm ầm vọng vào. Cô vụt đứng dậy, Jack ngật ngưỡng bước vào nhà, cuốn theo nồng nặc hơi men. Khuôn mặt anh chợt cau có khi nhìn thấy mái tóc của cô - hay Rose đang tưởng tượng ra điều đấy? - như thể ngầm nhắc cho cô biết anh hãy còn nhớ và Rose vẫn chưa được tha thứ.
"Chào anh", Rose từ tốn, cô cố tỏ ra thật nhẹ nhàng như mẹ vẫn phản ứng mỗi khi bố cô nổi giận. "Anh uống một chút gì nhè nhẹ trước khi ăn tối nhé? Chúng ta có thịt bò bít-tết và bánh nướng".
"Không, cảm ơn", anh gọn lỏn, "anh đang rất đói bụng". Anh đưa mắt nhìn về phía đám khói đang cuồn cuộn tỏa ra từ phía nhà bếp.
Rose run rẩy trong bóng tối, cô thắp thêm một ngọn đèn dầu hòng xua đi bóng tối đang chực kéo nhau ùa vào. Hồi chiều, cô đã cố gắng sắp xếp sao cho phòng ăn nom thật đặc biệt, thật không dễ dàng gì với một căn phòng còn thiếu thốn đủ đồ dùng cần thiết. Cô đã bảo Shukla đánh bóng dao nĩa và cắm ba cành hoa giấy vào một chiếc bình mang ra đặt giữa bàn ăn.
Jack túm lấy bình hoa. "Anh dẹp nó qua chỗ khác nhé?". anh hỏi cô. "Mùi hương của chúng có thể khiến anh mất cảm giác với mấy món ăn".
00:03 / 03:13
Hoa giấy thì làm gì có hương, nhưng không sao.
"Không sao đâu", cô thản nhiên trả lời. "Anh cứ để chúng lên nóc tủ chén bát".
Lúc bấy giờ Dinesh hớn hở dọn thịt bò và bánh nướng ra bàn ăn, ông ta lúc nào chẳng phấn khích và lấy làm hãnh diện khi được trực tiếp phục vụ những món ăn yêu thích của Jack.
Shukla lúc nào cũng cúi gằm mặt xuống đất đầy ngượng ngùng, hấp tấp mang rau xanh ra bày lên bàn, những ngọn rau cải mất hút dưới lớp tảo nghiền nát lõng bõng nước.
"Chúng ta bắt đầu được chứ?". Một tiếng nổ lép bép vang lên khi Rose dấn tay dao vào chiếc bánh nướng, vừa chăm chú nhìn vào lớp vỏ cứng bọc bên ngoài chiếc bánh, cô vừa nói dăm câu ba điều trống rỗng về mấy chuyện thú vị liên quan đến niềm vui được gặp lại Tor, cả nỗi mong muốn của cô về việc sẽ mời Tor đến nhà chơi, có thể lúc ấy bọn cô sẽ cùng nhau đi săn.
Vụn bánh tung tóe khi anh nhấn lưỡi dao vào phần bánh của mình.
Cả hai lặng lẽ nhai. Cảm giác bẽ bàng lại trào lên trong Rose: chiếc bánh do chính tay cô làm khá tởm: thịt hơi nặng mùi, nước xốt vón cục trắng ởn bởi bột mì đã không được đánh đều tay.
Jack nhấp một ngụm rượu vang rồi hờ hững nhìn sang hướng khác. Đám người làm đứng xếp hàng bên bậu cửa im lặng chờ đợi phản ứng của anh. Cô đặt dao và nĩa của mình xuống bàn, những tiếng va chạm khô khốc vang lên trong không khí im lặng đến nghẹt thở.
"Đừng ăn nữa Jack", cô nói. "Mấy món này thật kinh khủng".
Cô cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi đang từ từ lăn xuống đôi gò má. Anh vẫn nhẩn nha nhai.
"Nó không có thuốc độc", anh chỏng lỏn, "thế thôi".
"Nó thật ghê tởm. Anh làm ơn bảo đám người làm đi ngủ được không?". Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trải bàn, nước mắt lã chã tuôn rơi. Rose có cảm giác như đang chịu cực hình, chịu sự tra tấn khi bị người khác chứng kiến trong tình cảnh này.
Jack đứng dậy, thở dài não nề. Anh bước đến trước cửa phòng bếp.
"Đi! Nhanh nào, Durgabai và Dinesh, bà chủ và tôi cần một chút riêng tư".
Khi cánh cửa được khép lại, anh đến ngồi bên cạnh cô.
"Em xin lỗi", cuối cùng cô cũng lên tiếng. "Em xử sự như một con ngốc hoàn hảo". Cô nấc lên, đầy đau khổ, rồi dùng khăn ăn lau dòng nước mắt.
"Có chuyện gì với em vậy, Rose?".
"Anh không thích mái tóc mới của em, đúng không?", cô cay đắng nức nở.
"Ừm", anh gần như lặng người. "Nếu em đã hỏi như thế, thì không, anh không thích nó chút nào. Nhưng vì Chúa, Rose, em đừng bao giờ khóc lóc trước mặt đám người làm trong nhà nữa được không?".
"Em xin lỗi", giọng cô hãy còn run rẩy.
Anh đứng dậy bước về phía cửa sổ. Cô nhìn theo dáng anh, cố gắng kiềm cơn xúc động chực trào dâng trong lòng, cô chỉ muốn gào lên với anh, rằng tất nhiên đấy không phải bởi mái tóc ngớ ngẩn của cô.
Chiếc ghế nghiến mạnh lên sàn nhà phát ra tiếng động chói tai khi cô đứng dậy. "Nếu anh không phiền, em đi ngủ đây".
"Không sao", Jack trả lời, "anh nghĩ em nên đi nghỉ".
"Bình thường em không xử sự như thế này", cô ngập ngừng khi bước chân qua ngưỡng cửa.
"Tốt", anh nói, không hề mỉm cười, trước khi cô kịp khép chặt cánh cửa sau lưng.
Tối hôm ấy Rose chợt phát hiện ra một điều, rằng khóc lóc không bao giờ là cảm giác dễ chịu cả, nó chỉ khiến đôi mắt bạn sưng húp và khát nước đến rã rời chân tay.
Nhưng trước lúc rạng đông, khi cô đã mệt nhoài giữa những dằn vặt day dứt và bắt đầu tin chắc hôn nhân chỉ là điều bất hạnh thì anh xuất hiện, từ căn phòng trống bên cạnh nơi anh đã ngủ cả đêm hôm qua. Jack nhẹ nhàng trườn lên chiếc giường hạnh phúc của hai người, vòng tay ôm ngang eo cô, thì thầm: "Ôi, Rose ngốc nghếch của anh, đừng như thế nữa".
Hành động của anh càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Cô cười gượng gạo: "Chắc anh nghĩ mình đã cưới một con ngốc". Cô áp bầu má nóng hổi của mình vào ngực anh, rụt rè vòng tay ôm anh trong bóng tối nhập nhòe của đêm sắp tàn.
"Nhưng đấy là sự khác biệt". Ngực anh phập phồng khi nói. "Có thể một chút khó khăn, nhưng anh sẽ quên chuyện này".
Cô muốn anh cứ mãi ôm mình như thế. Đấy là tất cả những gì cô muốn. Nhưng những ngón tay của anh đã luồn sâu vào vạt váy ngủ, vuốt ve cô bé của cô. Bỗng chốc Rose cảm thấy bối rối.
"Đừng từ chối anh, Rose", Jack hổn hển. "Hãy để anh...".
Lần đầu tiên trong đời, cô đã hoàn toàn cảm nhận được điều gì đấy, không giống như những thứ từng tràn ngập trong giấc mơ của cô - những điều đã không bao giờ xuất hiện trong tuần trăng mật và đã gây thất vọng tràn trề trong cô - nhưng chỉ là chút vụt thoáng qua của những cảm xúc nhuốm đầy dư vị thú tính giữa cho và nhận, những thứ hay ho hơn ngàn vạn ngôn từ.
"Dừng lại, anh là một kẻ ngốc". Một lúc sau anh đã lại vui vẻ chòng ghẹo cô. "Như thế là đủ rồi nhé".
"Em không bao giờ khóc", cô quả quyết với anh thêm một lần nữa. "Anh cứ hỏi Tor".
"Anh sẽ hỏi, anh sẽ sớm gặp lại cô ấy ngay thôi". Anh vuốt ve bầu vú của cô.
Lần đầu tiên trong đời, cả hai nằm gọn trong tay nhau, chìm sâu vào giấc ngủ muộn màng.
Phía Đông Mặt Trời Phía Đông Mặt Trời - Julia Gregson Phía Đông Mặt Trời