Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 24
S
au trận chiến, dân làng mời họ tham gia vào bữa tiệc ăn mừng. Emily cố gắng từ chối lời mời nhưng người dân bản địa cứ năn nỉ mãi. Đây là trận chiến đầu tiên họ được chứng kiến mà các Titan bị thua và đó là một dịp đáng để vui mừng.
Một bàn tiệc lớn được chuẩn bị với vô số cao lương mỹ vị xa hoa. Âm nhạc vui vẻ và ầm ĩ được thể hiện bởi các nhạc công địa phương và mọi người cùng nhảy múa. Emily ngồi bên cạnh Pegasus, đang ăn trái ôliu và xem Stella nói chuyện với một cậu bé dân làng. Cô ấy đang chỉ cho cậu ta cách hoạt động của cái xe lăn. Xem ra cậu ta chẳng hiểu cô ấy nói gì lắm nhưng cậu ta vẫn mỉm cười.
Trên sàn nhảy múa, trông Joel như thể đang có được khoảng thời gian tươi sáng nhất. Cậu đã che cánh tay bạc của mình lại để giấu những vết hư hại, nhưng khi nhảy, miếng vải che lại lật ra.
Nhưng người bạn nhảy xinh đẹp của cậu không hề ngạc nhiên hay sợ hãi khi nhìn thấy nó. Stel- la đã đúng. Những người cổ xưa này chấp nhận sự khác biệt của họ và chào đón họ đến với làng bản của mình nhanh hơn người dân ở thời đại của chính họ.
Trong suốt buổi tối, Emily đã được cậu thanh niên mởi nhảy, nhưng cô không có tâm trạng tham gia. Đôi mắt cô không ngừng quan sát xung quanh, chờ đợi trận tấn công tiếp theo. Đặc vụ B cũng như vậy. Anh ta đang cố gắng nói chuyện với người dân bản địa, nhưng Emily có thể nhận thấy đôi mắt đầy cảnh giác của anh ta không ngừng chuyển động.
Cuối bữa tiệc, họ được mời nghỉ lại trong nhà của người trưởng làng. Khi họ cùng nhau đi về, tiếng kêu gào cảnh báo vang lên khắp nơi.
“Tiếng gì thế?” Joel hỏi.
“Mình nghĩ các Titan đã tìm ra chúng ta!” Emily kêu lên. “Nhìn kìa!”
Những ngôi sao bị che kín bởi một đám mây đen kịt đang di chuyển. Khi nó đến gần hơn, họ có thể nhận ra đó không phải là đám mây nào hết. Bầu trời kín đặc đám chiến binh biết bay. Chúng không hề phát ra tiếng động nào, nhưng lực lượng của chúng thì quả là áp đảo.
Tiếng thét vang lên khắp không gian khi những người dân làng sợ hãi cầm bất cứ thứ vũ khí nào họ có. Tiếng kim loại đập vào nhau hòa lẫn tiếng kêu gào khi kiếm chạm vào kiếm.
“Chúng đang tấn công làng!” Stella kêu lên. Khi đám chiến binh có cánh kéo đến đông hơn, Brue quay trở lại bản năng hoang dã của nó. “Đừng làm thế nữa!” Paelen hét lên khi Brue ném cậu xuống đất. Những cái răng nhọn hoắt, đầy chết chóc kín hai miệng và những bộ móng vuốt dài sắc xòe rộng ra trên mấy bàn chân của nó. Môi của nó co lại khi hai cái đầu gầm gừ trong cơn giận.
Mẹ Rừng già hung dữ đẩy Stella ra khỏi chiếc xe lăn và vươn người che chắn cho Stella và Paelen, tiếng gầm rống của nó inh tai nhức óc mà họ chưa từng nghe thấy nó kêu như vậy trước đó.
“Emily, nhìn kìa, Ninja Rùa!” Joel hét lên. Phía sau họ, những con đường làng tràn ngập đám chiến binh có hình dạng kỳ quái. Chúng vô cùng cao lớn, nhưng lại to bè đội những chiếc mũ sắt màu xanh đen và mang áo giáp. Joel đã đúng. Trông chúng thực sự giống Ninja Rùa. Nhưng không phải là những anh hùng điện ảnh thích ăn pizza. Chúng mang theo kiếm và tấn công bất cứ người nào trên đường đi của chúng.
“Chúng ta đã dẫn chúng đến đây,” đặc vụ B nói. “Emily, hãy giữ Ngọn lửa sẵn sàng đi, lần này sẽ bốc mùi lắm đây.”
“Chúng ta đã bị bao vây rồi!” Stella kêu lên. Pegasus kêu ré lên và nện móng xuống đất. “Chúng ta không thể đánh bại tất cả bọn chúng được đâu. Chúng ta phải chạy thôi!” Paelen hét lên.
Emily dồn lửa lên hai bàn tay và bắn những tia lửa vào bọn ninja đang tấn công gần nhất. Khi tia lửa chạm vào lớp áo giáp xanh, xé chúng ta thành nhiều mảnh và chúng gục xuống đất.
“Quay người lại, Emily,” đặc vụ B la lên. Ngay phía trước, bọn chiến binh có cánh đã tiếp đất và họ có thể nhìn rõ chúng hơn. Bọn chúng trông giống những con chim két. Chúng cao, mặc áo giáp đen bằng da thuộc và đôi cánh tối màu trên lưng. Đầu của chúng đội mũ sắt có chiếc mỏ và lông vũ màu đen.
“Joel,” đặc vụ B gọi, “đưa Stella, Paelen và Brue ra khỏi đây. Emily và ta sẽ cố gắng giữ chân chúng. Hãy sử dụng viên ngọc của cậu. Tìm thần Jupiter. Hãy báo cho ngài chuyện đang xảy ra.”
“Tôi sẽ không bỏ hai người ở lại đâu!” Joel gào lên.
“Joel, đi đi!” Emily gọi. “Cậu không có vũ khí. Hãy nói với thần Jupiter về vũ khí của Titan. Đi ngay đi trong khi mình cố gắng cản chúng lại!”
Đám Chiến binh Rùa đang lao về phía họ. “Đi đi!” Emily ra lệnh.
Joel lôi viên ngọc ra khỏi áo và ra lệnh cho nó đưa họ về Olympus. “Đi theo chúng ta nào!” Cậu kêu lên.
Chỉ dừng lại để bế Stella lên xe lăn của cô, rồi Joel chạy ngay vào Dòng Mặt Trời, theo sát phía sau là Brue đang gầm rống, ngậm Paelen trong mồm của nó.
Đặc vụ B đứng phía sau Emily. “Hãy tiếp tục phóng lửa đi,” anh ta hét lên. “Cho dù như thế nào cũng đừng ngừng lại. Chúng ta không thể để chúng bắt được cô.”
Khi Emily hạ được đám chiến binh này thì dường như nhiều tên hơn nữa không biết từ đâu xuất hiện. “Nhiều quá,” Emily kêu lên. “Ta không thể ngăn chúng hết được.”
Đặc vụ B hét lên. Emily quay lại và thấy hai tên ninja rùa đã tóm được đặc vụ CRU và đang kéo hai cánh tay của anh ta về hai phía.
“Đặc vụ B!” Cô gào lên.
“Đi đi!” Đặc vụ CRU hét to. “Mặc kệ tôi, cứ đi đi!”
Pegasus chồm lên và đá một trong hai tên chiến binh đang tấn công đặc vụ B. Chiếc mũ sắt của nó bị đá văng ra ngoài - nhưng Emily kinh ngạc khi thấy rằng chẳng có cái đầu nào bên trong cả. Con rùa hoàn toàn trống rỗng. Nhưng dù không có đầu, nó vẫn túm chặt lấy đặc vụ B và kéo tay anh ta như trong trò chơi kéo co với con rùa còn lại.
Mike đang đứng cạnh chân của tên chiến binh đó, nó cắn thật sâu vào lớp áo da và rú lên một cách hung dữ khi xé toạc nó ra thành nhiều mảnh. Emily phóng lửa về phía con rùa không đầu và cắt đứt đôi tay đang túm lấy đặc vụ B. Rồi cô tiếp tục cắt đứt tay của con rùa thứ hai. Đặc vụ B đổ gục xuống đất, kêu than đầy đau đớn.
Emily nhìn quanh một cách tuyệt vọng. Họ đã bị bao vây. Chỉ còn vài phút nữa là đám chiến binh có cánh đến được chỗ họ. Cho dù có dùng toàn bộ năng lượng của mình thì cô cũng không nghĩ rằng cô có thể ngăn được tất cả bọn chúng trước khi cô bị hạ gục.
Không kịp lôi viên ngọc ra khỏi túi. Thay vào đó, Emily nhắm mắt lại và tạo ra một tấm khiên chắn bảo vệ xung quanh cô và đặc vụ B. Tập trung hết sức mình, cô kêu to, “Olympus!”
Chuyến đi kết thúc chỉ trong nháy mắt.
Giờ họ đã ở Olympus. Nhưng đây không phải là Olympus mà cô biết. Emily nhìn khắp chốn bị tàn phá này, nó gợi cho cô nhớ đến lần đầu tiên cô tới đây sau khi quân Nirad tấn công và chiếm được nó.
Dù thế nào thì lần này cũng tệ hơn nhiều. Lửa cháy và khói dày đặc không khí. Một vài công trình chất thành đống đổ nát khi các cột đá cẩm thạch và tường đổ vỡ nằm rải rác khắp nơi. Không có bức tượng nào, không vườn tược và không chút nghệ thuật nào. Nơi đây thực sự là một bãi chiến trường.
Emily quỳ xuống bên cạnh đặc vụ B. Anh ta đang rên rỉ vì đau đớn. Hai cánh tay bị bẻ ngoặt dị dạng, xem ra chúng bị chệch khớp rất nặng và đã gãy. Cô đưa tay chữa lành cho anh ta nhưng năng lượng của cô không có tác dụng.
“Lúc ở Xanadu, anh có ăn chút phấn hoa nào không?” Cô vội vàng hỏi.
Mắt của đặc vụ nhắm nghiền lại vì đau đớn. “Không!”
“Phấn hoa giúp con người trở thành bất tử. Tôi không muốn sống mãi mãi đâu!” Anh ta rên rỉ qua hàm răng nghiến chặt.
Emily lấy từ trong túi ra chiếc mũ thức ăn. Cô nhanh chóng yêu cầu bánh phấn hoa trộn với mật hoa. “Đây, anh ăn cái này đi!”
“Không!”
Emily nhìn quanh đống đổ nát. Một trận chiến vừa mới diễn ra ở đây, nghĩa là đám chiến binh có thể vẫn quanh quẩn khu vực này. “Ta không thể chữa lành cho anh được nếu anh không ăn phấn hoa. Giờ anh há miệng ra và ăn đi, hoặc ta sẽ nhét nó vào miệng anh đấy. Anh biết là ta có thể làm thế mà.”
“Tôi không muốn trở thành bất tử đâu!” Anh ta kêu lên tức tối.
“Anh sẽ không bất tử đâu. Khi nào anh muốn chết, ta sẽ giết anh. Còn ngay bây giờ, anh phải ăn đi đã!”
Với năng lượng của mình, Emily kéo đặc vụ CRU đang bị thương ngồi dậy. “Há miệng ra, đặc vụ B,” cô ra lệnh. “Đừng để ta phải nhét nó vào miệng anh.”
Emily ép đặc vụ CRU ăn hết một chiếc bánh phấn hoa. “Nhai rồi nuốt đi!”
Anh ta gục xuống đất và Emily cầm tay anh ta trong khi phần bánh phấn hoa đang ngấm vào các cơ quan nội tạng của anh ta. Vài phút sau, cô có thể cảm nhận được năng lượng của mình bắt đầu chữa lành hai cánh tay gãy của anh ta.
Đặc vụ B rên rỉ trong lúc được chữa trị. Ngay sau đó, hai cánh tay đã có thể cử động được. Anh ta ngồi dậy và nhìn Emily bằng con mắt đầy giận dữ.
“Cô sai rồi đấy, Emily ạ, và cô hiểu điều đó! Cô đã ép tôi phải ăn trong khi tôi không muốn.”
“Có khác nào CRU đang lên kế hoạch ép ta trở thành vũ khí tối thượng của bọn họ đâu?”
“Hoàn toàn khác đấy!”
“Không, như nhau cả thôi!” Emily quát lại. “Anh không muốn bất tử chứ gì, được thôi. Nhưng anh có muốn chết ngay bây giờ không nào? Anh nói rằng Pegasus là vật cản. Chính anh với hai cánh tay bị gãy của mình lại là vật cản lớn hơn đấy. Ta đã làm điều phải làm. Chúng ta sẽ tranh luận về việc đó sau. Còn bây giờ, chúng ta bị lộ rồi. Ta nghĩ chúng ta phải tìm nơi nào đó để trốn đã.”
Emily giúp anh ta đứng dậy rồi họ đi về phía tòa nhà bị đổ sập. Sau khi đã vào bên trong an toàn, đặc vụ B ngồi xuống để lấy lại sức lực. “Cô có biết chúng ta đang ở đâu không?” Anh ta hỏi.
Emily liếc nhìn xung quanh. “Dòng Mặt Trời thường đưa chúng ta đến gần cung điện của thần Jupiter, nhưng nơi này không hề giống khu vực cung điện.”
“Ở đây đang có chiến tranh mà, Emily. Chẳng có thứ gì còn nguyên vẹn như nó vốn có trên chiến trường cả.”
Âm thanh gầm rú bỗng vang lên. Tia lửa bắn xuyên qua khu vực tối đen. Emily và đặc vụ B nhòm qua đống đổ nát và thấy ba con rồng khổng lồ đang tàn phá khu vực này, chúng phun lửa vào bất cứ thứ gì chuyển động.
“Rồng sao?” Emily kêu lên. “Truyện thần thoại không kể gì về lũ rồng và cả đám sinh vật tấn công chúng ta ở trong làng cả!”
“Cô đã đọc truyện thần thoại nào rồi?” Đặc vụ B hỏi, lúc này anh ta đã hoàn toàn hồi phục. “Dĩ nhiên chúng là những con rồng rồi! Chẳng lẽ cô đã nghĩ rằng thần Jupiter và Saturn sẽ dùng tuyết để ném nhau sao? Đây là cuộc chiến mang tầm vóc sử thi. Nó có quy mô vũ trụ và có thể phá hủy các thế giới đấy!”
“Ta thì có thể giúp ích gì cho việc như thế chứ?” Emily đột nhiên nhận ra rằng họ đang gặp rắc rối phức tạp đến thế nào. Mọi thứ họ đã từng đối mặt từ trước đến giờ, từ quân Nirad đến bọn
Nữ thần tóc rắn và thậm chí cả CRU, cũng chỉ là việc cỏn con khi so sánh với sự việc lần này thôi.
“Tôi không biết nữa,” đặc vụ B đáp. “Trước hết chúng ta phải tìm kiếm thần Jupiter và xem ông ấy nói gì đã.”
Đằng xa, ba con rồng điên cuồng dừng lại. Chúng ngẩng đầu lên như đang đánh hơi gì đó. Đột nhiên đầu chúng nghiêng về đúng hướng mà họ đang ẩn nấp. Khói phì ra từ lỗ mũi của chúng trong khi mắt chúng tìm kiếm chỗ của họ.
“Ố ồ,” đặc vụ B nói. “Tôi nghĩ chúng ta gặp rắc rối lớn rồi.”
Như được dẫn đường bởi tiếng thì thầm đó, lũ rồng bắt đầu lao tới. Chúng đến càng gần thì trông chúng mới càng to lớn làm sao. Ngay lập tức, Emily cảm thấy như mình đang đối mặt với ba tòa nhà mười tầng đồ sộ và rất giận dữ.
“Tại sao tất cả đám quái vật ở đây đều to lớn đến vậy chứ?” Emily kêu lên.
“Tôi thực sự không biết,” đặc vụ B trả lời. “Tôi chỉ hy vọng cô đang cảm thấy khỏe mạnh thôi!”
Đứng phía sau cô, Pegasus hí lên và huých nhẹ vào lưng cô. Nó đang nói với cô rằng cô có thể làm được. Cô thực sự hy vọng niềm tin của nó dành cho cô là đúng đắn.
“Anh ở lại đây cùng Pegs,” Emily ra lệnh rồi bò qua đống đổ nát. “Nếu tôi thất bại, hãy tìm và bảo thần Jupiter giấu vũ khí của các Titan ở chỗ khác đi nhé.”
Mike bắt đầu gầm gừ và sủa inh ỏi. Nó lao ra khỏi chỗ nấp và nhào vào cái chân đầy vảy, cao lênh khênh của con rồng gần nhất.
“Đó là con chó dũng mãnh nhất mà tôi từng biết,” đặc vụ B nói, “hoặc ngu ngốc nhất!”
“Mike!” Emily hét lên và chạy theo sau con chó. “Quay lại đây!”
Giờ thì cô đã ra hẳn bên ngoài, ba con rồng tập trung vào Emily. Cô có thể cảm nhận được lòng căm thù đang sôi sục của chúng. Tiếng gầm rống làm rung chuyển cả khu vực, chúng hít thật sâu và bắn những chùm lửa đang cháy rực thẳng vào cô.
Emily cúi người né tránh và cảm thấy Ngọn lửa quét vào người mình. Trên mặt đất xung quanh cô, những tảng đá tan ra và biến thành vũng thủy tinh nóng chảy. Những chiếc cột đá cẩm thạch cháy thành than đen và vỡ vụn bởi hơi nóng dữ dội. Nhưng Emily không hề có cảm giác bị bỏng. Thực ra, cô chẳng cảm thấy gì hết.
Chìm trong Ngọn lửa của lũ rồng, Emily từ từ đứng dậy. Chúng càng phun vào người cô, cô càng thấy mình mạnh mẽ hơn. “Chúng mày muốn chơi đùa với lửa phải không?” Cô hét lên. “Vậy hãy thử xem!”
Emily giơ hai tay lên. Một tia lửa lóe lên sáng rực cả bầu trời đêm và cô dùng hết sức mình phóng thẳng vào lũ rồng. Bọn quái vật không còn thời gian để kịp phản ứng và la hét. Chúng ngay lập tức hóa thành tro bụi.
“Emily!” đặc vụ B chạy ra khỏi chỗ ẩn náu. “Cô ổn chứ?” Anh ta túm lấy cô và kiểm tra khắp lượt. “Ngọn lửa thậm chí còn không làm cháy được quần áo của cô nữa! Sao lại có thể như vậy chứ?”
Emily nhún vai. “Ta không biết, nhưng lúc này đây thì việc đó đâu có quan trọng. Mike đâu rồi?”
Tiếng sủa phá vỡ sự yên tĩnh. Họ nghe thấy Mike kêu ăng ẳng và ré lên một tiếng trước khi tắt lịm. “Mike!” Emily gọi to. “Mike, mày ở đâu?”
Tiếng bước chân giẫm trên đống đá vụn vang lên khắp nơi. Một vài tên khổng lồ, dẫn đầu bởi một nhân mã xuất hiện từ trong bóng tối. Emily nhận ra Mike đang nằm trong tay của một tên khổng lồ - mõm nó bị bóp nghẹt bởi bàn tay vô cùng to lớn.
Emily đột nhiên nhận ra nhân mã kia. “Chiron!”
Vị nhân mã trẻ hơn rất nhiều so với lúc Emily biết ông. Phần thân người phía trên mạnh mẽ và cơ bắp, trong khi phần thân ngựa lại mảnh khảnh và thuôn gọn. Mái tóc màu hạt dẻ của vị nhân mã dài và gợn sóng.
Emily cố gắng ôm chặt lấy ông ấy nhưng Chiron chồm lên đứng bằng hai chân sau và chĩa cung tên vào cô.
“Chiron, con đây mà! Emily đây!”
Khuôn mặt và phần thân trên của Chiron đầy vết bẩn, nhễ nhại mồ hôi và hai bên hông sau có những vết bỏng đang rỉ nước. Thái độ của ông rất cay độc và đầy đe dọa khi ông nói bằng thứ ngôn ngữ lạ lùng. Ông kéo cung tên, ra lệnh cho họ giơ tay lên.
Làm theo mệnh lệnh, Emily thấy rằng hầu hết đám khổng lồ đều có rất nhiều vết bỏng. Cô không nhận ra được ai trong đó, nhưng rõ ràng tất cả bọn họ đều đã và đang chiến đấu với lũ rồng.
Pegasus bước đến và tạo ra một tràng âm thanh. Chiron nói chuyện với con tuấn mã và hạ cung tên xuống, nhưng đôi mắt đầy nghi ngờ của ông không rời khỏi Emily.
“Pegs, hãy nói cho ngài ấy biết chúng ta là ai đi!” “Đừng, Pegasus, đừng nói!” đặc vụ B ra lệnh!
“Họ không thể hiểu được chúng ta thực sự là ai và từ đâu đến đâu. Chúng ta phải lần theo dấu vết một cách vô cùng thận trọng, nếu không chúng ta có thể sẽ làm thay đổi lịch sử và đảo lộn tương lai như chúng ta đã biết. Chúng ta nên hạn chế lộ diện trước người dân xứ Olympus hết sức có thể.”
“Nhưng thần ấy đang bị thương. Tất cả họ cũng vậy.” Emily thận trọng bước một bước về phía vị nhân mã. “Ít nhất em có thể nói với thần ấy rằng chị có thể chữa lành cho thần ấy được không? Người thần ấy đầy vết bỏng. Nói với thần ấy là hãy nắm lấy tay chị.”
Pegasus hí lên và gật đầu ra hiệu cho Emily. Chiron cau mày nhưng vẫn tiến đến gần.
Ông chìa bàn tay trái của mình ra, trong khi tay kia vẫn cầm chặt chiếc cung tên.
“Không sao mà,” Emily khẽ nói, “chúng ta là bạn bè mà. Chỉ là ngài chưa biết đó thôi.”
Emily nắm lấy tay của vị nhân mã. Chiron nhảy cong người lên khi cô chạm vào tay ông và quay lại nhìn những vết thương trên hai bên hông của mình. Trong chốc lát, những vết bỏng sâu mờ dần và hoàn toàn lành lặn trở lại. Vị nhân mã chồm lên và gập chân lại. Không còn đau đớn nào nữa.
Chiron gật đầu với Emily và Pegasus rồi quay lại nói với những người khổng lồ của mình.
Những người đàn ông cao lớn lặp lại với cả nhóm và đồng loạt giơ những chiếc gậy và vũ khí lên cao. Chiron quay lại và bắt đầu dẫn họ về phía trước.
“Chuyện gì vậy?” Emily hỏi.
Đặc vụ B nhìn quanh. “Tôi nghĩ rằng chúng ta đã bị bắt giữ bởi người dân xứ Olympus rồi.”