Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
aelen lấy tay bụm miệng khi nhìn thấy cô gái trên giường bệnh qua lỗ thông gió. Cậu biết đặc vụ J rất tàn nhẫn khi thẩm vấn mình. Nhưng cậu chưa bao giờ có thể tưởng tượng hắn lại làm điều này với một đứa trẻ.
Khi quay trở lại trong lỗ thông gió, cậu thấy mừng vì cô bé đã ngất đi. Cậu không biết mình có thể chịu nổi một cú bóp tàn bạo như vậy lên một vết thương đang toác miệng không nữa. Khi chuyện này kết thúc, Paelen tự hứa sẽ bắt đặc vụ J nhận thức được việc hành hạ một cô bé như vậy là một sai lầm nghiêm trọng.
Từ khi những người kia được đưa đến khu vực này, đặc vụ J và O có vẻ ít quan tâm đến cậu hơn. Họ ngày càng ít dành thời gian bắt cậu phải trả lời thẩm vấn. Cậu có thể được tự do nguyên cả ngày mà không cần phải gặp ai. Và như thế, cậu có nhiều thời gian hơn để đi ra khỏi phòng tìm thần Diana và Pegasus.
Nhưng khi đi qua mê cung các ống thông gió, cậu vẫn không tìm ra manh mối nơi bọn họ giam những vị thần xứ Olympus kia. Cậu chỉ có thể tìm thấy phòng của Emily vì nó cùng hành lang với phòng cậu và cậu nghe được tiếng các bác sĩ nói về cô ấy thông qua những ống thông gió.
Trong đường hầm dẫn về phòng mình, Paelen thấy đôi xăng đan của thần Mercury nằm ngay trước mặt. Cậu đẩy chúng sang một bên để đi qua và lẩm bẩm: “Thần Diana ơi, bà ở đâu? Tôi phải tìm ra bà cho bằng được!”
Paelen vẫn còn đặt tay trên đôi xăng đan khi đang nói. Đôi cánh nhỏ xíu bỗng hồi sinh, bắt đầu vỗ cánh, chập chờn rồi chuyển động. Paelen nhảy lên và suýt chút nữa đã hét lên trong đường hầm lỗ thông gió chật ém khi đôi xăng đan ngọ nguậy trong tay cậu. Theo bản năng, Paelen ném chúng đi. Đôi cánh ngừng chấp chới ngay lập tức và trở lại trạng thái bất động ban đầu. Paelen đưa tay về phía trước và thận trọng khều chiếc gần nhất. Vẫn không có gì xảy ra. Cậu khều khều lần nữa. Vẫn không có gì xảy ra. Cậu đưa tay ra cầm nó lên.
Đôi cánh vẫn im lìm. Rồi cậu cầm chiếc thứ hai lên. Vẫn vậy, đôi cánh vẫn không nhúc nhích.
“Hãy đi tìm thần Diana.” Cậu nói nhỏ.
Đôi cánh bắt đầu đập mạnh và đôi xăng đan lại như có sức sống trở lại. Paelen nắm lấy chúng thật chắc.
Nhưng cậu không ngờ lại bị lộn nhào và uốn cong trong lỗ thông gió chật chội này. Nếu cậu không có khả năng kéo dãn cơ thể của mình thì có lẽ sức mạnh của đôi xăng đan đã làm gãy tất cả các đốt xương của cậu khi chúng làm cậu quay mòng mòng trong này để hoàn thành mệnh lệnh của cậu rồi.
Paelen bị vặn mình về phía trước thật mạnh khiến cậu đau ghê gớm. Không nhìn thấy gì và không kiểm soát được bản thân, cậu bị kéo lê qua mê cung những ống thông gió dài của tòa nhà. Cậu cố giữ thăng bằng.
Mới vài giây trước chúng đi bên trái. Rồi ở một ngã ba khác, chúng lại quẹo sang phải. Vài giây sau, đôi xăng đan lại kéo cậu xuống một chỗ rất sâu và dài.
“Khoan, chờ chút!” Paelen la lên khi nhận ra ý định của đôi xăng đan của thần Mercury. “Ôi, không.”
Không hề dừng lại, đôi xăng đan kéo cậu đi tới bên mép ống thông gió rồi thả cậu xuống. Paelen hét lên và nghe thấy âm vọng của tiếng hét sợ hãi đó vang vang trong đường ống. Nhưng đôi xăng đan không dừng lại. Hai khuỷu tay, vai, và đầu gối cậu va đập vào ống của đường ống đau điếng, chúng đang rơi.
Đôi xăng đan không nghe theo lệnh của cậu để đi tìm thần Diana. Chúng đang cố giết cậu đây mà!
Nhưng ngay khi chạm đáy, đôi cánh nhỏ xíu lại thay đổi hướng. Chúng chui vào một loạt những ống dẫn sang chỗ mới sang khi đã trượt dài xuống dưới.
Cuối cùng, nó chuyển hướng vào một đường hầm khác và kết thúc đột ngột ở cửa ra của lỗ thông gió.
“Dừng lại, làm ơn dừng lại đi!” Paelen van vỉ, và ngay sau đó, cả hai đụng mạnh vào nắp lỗ thông gió.
Ngay lập tức chúng tuân thủ mệnh lệnh của cậu và dừng lại. Đôi xăng đan gấp đôi cánh nhỏ xíu lại và không nhúc nhích nữa. Paelen nằm bất động, cố lấy lại hơi thở.
Đây có lẽ là chuyến bay tệ nhất trong cuộc đời cậu. Tệ hơn cả lúc cậu ăn trộm được cái của nợ này từ thần Mercury và cố sử dụng nó. Trước kia mấy con quái vật có cánh đã có lần chở cậu bay thẳng vào một cái trụ làm cậu ngã ra bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, thần Mercury xuất hiện lờ mờ trước mặt cậu với vẻ mặt tức giận.
Nhưng lần đó vẫn không khủng khiếp như chuyến bay này. Thở hổn hển mệt nhọc, Paelen biết chắc rằng mình sẽ mệt rũ. Nằm ngửa ra, cậu hít thêm vài hơi thật sâu để buộc con tim đang đập thình thịch của mình dịu lại.
Khi đã có thể suy nghĩ sáng suốt trở lại, cậu lật người lại chống lên hai tay và đầu gối. Paelen rón rén về phía trước, bò đến nắp lỗ thông gió ngay trước mặt mình. Cậu giật mình khi thấy thần Diana đang nằm trên một chiếc giường hẹp. Bà bị xích quanh eo bởi những sợi xích dày và nặng. Có một cái cùm khác ở cổ tay cũng được móc vào đó. Từ trong lỗ thông gió cậu cũng có thể thấy cổ chân của bà cũng bị cùm vào sợi dây xích nơi eo. Những sợi dây xích này đều được móc vào bức tường sau lưng bà.
“Ta có thể nghe thấy ngươi ở trong đó. Có gan thì hãy xuất hiện đi.”
Paelen dừng lại. Đó là thần Diana, con gái của thần Jupiter. Bà nổi tiếng là hung dữ. Đã mấy lần cậu thấy bà đã dùng cái lưỡi biết cắn và sức mạnh khủng khiếp của bà buộc Hercules phải quỳ gối. Ông chú Neptune của bà đã từng rất sợ bà và phải cố gắng hết sức để làm theo lời bà. Người duy nhất có thể kiểm soát bà là cậu em trai sinh đôi Apollo của bà. Nhưng bà đã chứng kiến cái chết của ông ở xứ Olympus.
Bản thân Paelen đã dành phần lớn thời gian trong cuộc đời mình để trốn thần Diana. Nếu bà biết cậu đã làm gì Pegasus thì cậu không chắc mấy sợi dây xích có thể giữ được bà lại không.
Hít một hơi thật sâu, Paelen đẩy một bên của tấm cửa lỗ thông gió. Khi nó hở ra một chút, cậu thò đầu ra và thận trọng hỏi: “Thần Diana đấy ư?”
“Paelen kia,” thần Diana giận dữ nói, được biết là ngươi đang có mặt ở thế giới này. Ngươi đã đánh cắp sợi dây cương bằng vàng của Pegasus! Ngươi, ngươi... cái tên trộm nhỏ thó này! Ngươi có biết là ngươi đã làm gì không?”
“Thần Diana ơi! Xin hãy tha thứ cho tôi.” Paelen cầu xin khi đang đau đớn kéo dãn cơ thể cho vừa với ống thông gió nhỏ xíu. Cậu trở về hình dạng ban đầu rồi quỳ xuống trước giường của thần Diana. “Tôi biết là tôi sai rồi. Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn có được một cuộc sống tốt hơn cho tôi thôi!”
“Bằng cách ăn trộm sợi dây cương sao?”
Paelen gật đầu: “Tôi nghĩ là nếu tôi lấy nó từ Pegasus, và sau đó trả lại nó, thì nó có thể thích tôi. Thậm chí nó có thể cho tôi cưỡi nó. Rồi mọi người ở xứ Olympus sẽ thấy rằng tôi cũng tốt giống như hầu hết các vị. Không chừng bà sẽ tôn trọng tôi và chấp nhận tôi với tư cách không phải là một tên trộm. Tôi thề là tôi không có ý định làm hại ai.”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ được bọn ta tôn trọng à?” Thần Diana hoài nghi hỏi.
Paelen gật đầu rồi nói lí nhí: “Tôi chỉ muốn giống như tất cả quý vị.”
Thần Diana lắc đầu: “Trời ơi, thằng bé ngốc nghếch kia. Ngươi gây ra tất cả những điều đó chỉ để chứng minh là ngươi giống bọn ta ư? Ngươi không thấy hả? Hay là ngươi bị mù? Paelen, ngươi là một vị thần xứ Olympus, cũng giống như ta: Giống như cha ta và em trai ta. Chúng ta không hơn gì ngươi cả. Nhưng giờ thì những thiệt hại ngươi đã làm thật không lường được. Một mình ngươi đã đẩy tất cả chúng ta vào chỗ chết.”
“Tôi á? Sao lại thế được?” Paelen la lên. “Có gì ghê gớm lắm đâu. Tôi chỉ bỏ trốn không tham gia trong trận đánh ấy và lấy sợi dây cương của Pegasus thôi mà.”
Thần Diana lắc đầu: “Chúng ta cần sợi dây cương đó để chiến đấu với bọn Nirad.”
“Tôi không hiểu.” Paelen tuyệt vọng nói. “Sao nó làm được mà Pegasus lại không làm được? Tôi đã thấy hậu quả do móng guốc của Pegasus gây ra cho một tên Nirad rồi. Có một tên nằm chết ở đây này. Hắn chết vì Pegasus, chứ không phải vì sợi dây cương.”
“Đó không phải là do sợi dây cương, nó là do vàng”, thần Diana giải thích. “Ta không biết là Pegasus có thể giết được bọn chúng với móng guốc của nó. Nhưng hãy nói qua về xứ Olympus nào, bọn ta phát hiện ra là vàng trên sợi đây cương của nó rất độc đối với bọn Nirad. Chỉ cần chạm nhẹ một chút là bọn chúng yếu đi ngay. Nếu chạm lâu hơn thì chúng sẽ chết. Sợi dây cương đó là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta để có thể tạo ra vũ khí chống lại bọn Nirad. Nhưng bây giờ đã mất nó rồi. Xứ Olympus đã thất thủ và cha ta đang bị bắt. Có lẽ bây giờ ông đã chết rồi cũng nên.”
Paelen ngồi lên hai gót chân và nhìn thần Diana. Trong lịch sử lâu đời của họ, cậu chưa bao giờ cậu thấy bà bị đánh bại. Nhưng khi bà nằm đó, bị xích lại, vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt bà làm cậu đau đớn không chịu nổi.
“Bà sai rồi, thần Diana ơi. Sợi dây cương không mất. Nó ở đây này, ngay cái nơi xa lạ này này. Tôi đang có đôi xăng đan của thần Mercury đây nè. Chúng có thể đưa tôi đến với sợi dây cương, như chúng đã đưa tôi tìm thấy bà. Chúng ta vẫn có thể chế tạo được vũ khí và đánh bại bọn Nirad. Làm ơn hãy để tôi chứng minh với bà và với tất cả mọi người khác rằng tôi không phải là một tên trộm bất tài.”
Thần Diana lắc đầu buồn bã: “Quá muộn rồi. Bọn này cũng đã bắt được Pegasus. Bọn chúng đã bắn nó. Tôi đã thấy nó ngã xuống. Có thể là nó đã chết rồi.”
“Con tuấn mã chưa chết.” Paelen nói. Cậu kể cho thần Diana những gì cậu đã nghe được trong lỗ thông gió phía trên giường bệnh của Emily. “Đặc vụ J khẳng định là Pegasus còn sống. Tôi biết là đôi xăng đan có thể đưa tôi đến gặp nó nếu chúng ta muốn.”
“Còn Emily thì sao? Có chắc là ngươi thấy Emily không?”
Paelen gật đầu “Căn phòng của cô bé rất gần phòng tôi. Nhưng cô ấy bị bệnh nặng lắm. Chân cô ấy bị thương rất nặng. Đặc vụ J nói cô ấy xém chết rồi mà.”
“Bọn Nirad đã đuổi theo con bé,” thần Diana nói. “Con bé và một dứa trẻ khác, thằng Joel, đã chiến đấu dũng cảm để bảo vệ Pegasus.”
“Cô gái con người đó đã chiến đấu chống lại bọn Nirad à?” Paelen lặp đi lặp lại đầy hoài nghi.
“Đó là một cô gái rất đặc biệt”, thần Diana nói. “Khi chúng ta rời khỏi đây, chúng ta cần mang cả cô ấy và Joel đi theo. Chúng ta cần họ để cứu xứ Olympus.”
“Tôi không hiểu.” Paelen nói. “Sao những con người bình thường lại có thể cứu được xứ Olympus chứ?”
“Giải thích thì phức tạp lắm”, thần Diana nói. “Nhưng chúng ta cần có họ nếu chúng ta muốn thành công.”
Paelen lắc đầu. “Sẽ khó lắm đây. Người đàn ông, cái ông đặc vụ J ấy, đã tra tấn cô bé một lần để cô ấy giải thích về chúng ta. Tôi chắc chắn là ông ta sẽ làm thế nữa để bắt cô bé khai ra.”
“Hắn tra tấn Emily sao?” Thần Diana gào lên. “Ta sẽ giết hắn!”
Bà đứng thẳng dậy và dùng toàn bộ sức lực để cố bứt những xiềng xích đang giữ chặt bà lại. “Hắn không hiểu những gì hắn đang làm đâu. Nếu không có cô ấy và Joel, tất cả chúng ta đã chết cả rồi!”
Bà vùng vẫy để kéo đôi tay ra khỏi mớ xiềng xích nhưng không hiệu quả. “Đã quá lâu rồi ta chưa được ăn uống gì. Ta yếu quá không thể mở được mấy cái cùm này rồi.” Bà ngước lên nhìn Paelen: “Ta ước ta có thể thay đổi hình dạng được như ngươi. Nó sẽ giúp được ta trong những lúc như thế này.”
Bà thôi không cố nữa và nằm lại xuống giường. “Paelen, hãy nghe ta nói đây. Nếu ngươi thật sự muốn giúp thì ngươi có thể giúp đó. Ngươi phải sử dụng đôi xăng đan của thần Mercury để tìm ra tất cả mọi người: Hãy nói với Pegasus chuyện gì đã xảy ra và rằng ngươi muốn giúp. Hãy kể cho nó nghe về Emily và những gì đặc vụ J đã làm với cô bé. Rồi ngươi phải tìm Joel và bố cô bé, ông Steve ấy, và nói với họ những gì ngươi biết. Chúng ta phải đi khỏi đây ngay khi Emily đủ khỏe để lên đường. Có lẽ vẫn còn thời gian để cứu cả hai thế giới của chúng ta. Nhưng Paelen này, ngươi phải cẩn thận nhé. Hãy sử dụng tất cả các kỹ năng ăn trộm của ngươi. Đừng để bị bắt. Nếu ngươi thất bại, tất cả chúng ta cũng sẽ thất bại.”
“Tôi sẽ cẩn thận.” Paelen hứa rồi đứng lên. “Tôi sẽ làm điều này vì xứ sở Olympus.”
Đứng thẳng người tự hào trước mặt thần Diana, Paelen kéo dãn các khớp xương ra. Cậu cố giấu nỗi đau để bà không thấy được điểm yếu của cậu.
“Tôi sẽ không thất bại”, cậu hứa như thế khi nâng mình lên chui vào lỗ thông gió.
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus