Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
Ý nghĩ đầu tiên của Theo là muốn chạy trốn. Người đàn ông hung hãn, da cháy nắng trên bục kia không thể, đơn giản không thể nào là James của cô. Cái cách anh ta đứng trước toàn bộ quý tộc, vai rộng hơn bất kỳ ai khác, mắt bình thản di chuyển quanh phòng, màu da, hình xăm, mái tóc thậm chí còn không chạm đến cổ…
James trông không như vậy, và cũng không hành động như vậy. Nhưng, tất nhiên, cô đã nhầm. Chính vết sẹo trên cổ James đã thuyết phục cô. Cô thở dốc trước hình ảnh đó, tim đập bình bịch và căn phòng chao đảo.
Cô trở lại từ trong bóng tối và thấy được mình được ôm trong tay James khi anh băng qua phòng. Có thứ gì đó sâu bên trong cô nhanh chóng nhớ lại mùi gió trời của anh, dù cho giọng anh không hề giống như cô đã nhớ. Khi đầu tỉnh táo lại, cô nhận ra giọng nói mỉa mai thích thú của chồng khi anh trò chuyện với các quý tộc trên bục. Chẳng có lấy chút quan tâm nào trong giọng anh dành cho cô, cho người phụ nữ - là vợ anh! – đang nằm trong vòng tay anh.
Ngay lập tức cô quyết định không mở mắt ra. Điều cuối cùng cô muốn là nhìn thấy những ánh mắt thương xót của những người trong phòng, vì James không thể thể hiện sự thờ ơ đối với cô trắng trợn hơn được nữa. Đó là trải nghiệm mà cô còn không muốn kẻ thù tồi tệ nhất của mình phải chịu. Hẳn là chồng cô đã lẩn tránh ở Luân Đôn nhiều ngày liền, chờ đến khoảnh khắc có thể sải bước vào Nghị viện như một chiến binh Visigoth và làm cô sốc đến ngất xỉu.
Dù rằng cô cũng chẳng mong anh sẽ lao vào vòng tay cô nếu biết anh đã trở lại. Sau cùng thì, họ đã chia tay trong giận dữ. Nhưng rồi, họ đã kết hôn cơ mà. Đáng ra anh có thể ngăn chặn màn hài kịch này trước khi nó diễn ra. Anh có thể giả vờ quan tâm đến ý kiến của cô, để ý đến cô đủ để báo cho cô biết anh còn sống trước khi thông báo cho cả một hội đồng gần hai trăm người. Cảnh bẽ mặt công khai này như một hình phạt vậy. Tim cô đau đớn. Cô đã không cảm thấy hổ thẹn thế này từ hồi nhìn thấy bức phác họa “nữ công tước xấu xí.”
Nó khiến cô cảm thấy mình không được yêu, mình đáng ghét, như thể mặt đất dịch chuyển dưới chân, như thể từng ấy năm biến đổi thành thiên nga không có nghĩa lý gì, chúng bị xóa sạch bởi sự thật là chồng cô chẳng thèm đến thăm cô khi trở về Luân Đôn. Sự đau đớn mà cô cảm thấy sau khi James bỏ đi, khi mọi người kết luận rằng anh không chịu nổi cảnh kết hôn với một phụ nữ xấu xí, ùa về. Vài bức vẽ đã mô tả James bỏ chạy với cánh tay che ngang mắt. Lúc ấy Theo đã trở thành một người vô giá trị, và giờ cô cũng cảm thấy như vậy.
Cô vẫn nhắm mắt trong khi James nói nốt, đi ra khỏi phòng và khỏi tòa nhà, rồi dịu dàng đặt cô lên ghế xe. Anh vạm vỡ đến mức cỗ xe nghiêng ngả khi anh trèo qua cửa. “Giờ em có thể tỉnh dậy rồi,” anh nói. Giọng anh lại mang ý cười. Cười sao? Anh nghĩ chuyện này… khiến những người yêu thương anh trải qua sự thống khổ khi phải tuyên bố anh đã chết… là chuyện thú vị chắc?
Trước đó James chưa bao giờ tàn nhẫn. Chưa bao giờ khinh miệt. Cô không giả vờ nữa mà ngồi bật dậy, mắt mở ra. Sau chừng ấy năm, chồng cô lại ngồi đối diện với cô. Vậy nhưng mọi thứ đã thay đổi. James đã trở thành hải tặc. Một gã tội phạm. Mắt anh đen và khó dò, vậy nhưng không hiểu sao chúng vẫn toát lên vẻ kiêu căng và quyền lực. Cô không thấy khó tin với việc anh bắt mọi người nhảy xuống biển.
Cô nắm chặt lấy mép ghế da như bùa hộ mệnh. “Chúa nhân từ,” cô nói, không nhỏ lắm. Da anh bị mặt trời đốt cháy, bông hoa màu xanh sậm bên dưới mắt phải của anh rất cuốn hút khi nhìn gần. Nó gần như một ngôn ngữ phương xa mà cô không hiểu.
Hình ảnh của anh làm cô có những so sánh lố bịch. Đàn ông Anh không – họ trắng như hoa lily. Da trắng. Họ không khắc hoa lên da mình. Không phải James. Trông anh có sức sống gấp năm mươi lần những quý ông da trắng mà họ đã bỏ lại trong Nghị viện, và hình xăm đó…
Nó là một bông hoa, nhưng không phù phiếm. Nó hung hãn. Thậm chí là đáng sợ. Cô nắm chặt ghế hơn. Trong một triệu năm nữa chắc cô cũng chẳng nghĩ mình có thể sợ người bạn ấu thơ của mình. Nhưng giờ cô thấy sợ. Chỉ đứa ngốc mới không lo lắng khi ở cùng anh.
“Buổi chiều tốt lành, Daisy,” anh nói, bình thản như thể họ mới chia tay một tháng. Cô không nghĩ được gì để nói. Badger đã kể rằng hình xăm được khắc trên mặt một hải tặc tàn bạo có tên là Jack Hawl – Cô có nên gọi cái tên đó không? Rồi cô nhìn vào mắt anh, và nỗi sợ của cô bốc hơi ngay lập tức, sự giận dữ thay thế. James đang đánh giá cô bằng vẻ thích thú. Chẳng có dấu hiệu nào trên mặt anh cho thấy anh nhận thức được tầm quan trọng của buổi lễ mà anh vừa cắt ngang.
Vậy nhưng cô đã thật sự đau khổ khi chính thức tuyên bố sự ra đi của anh. Cô đã cố không khóc, nghĩ đến cái cách ngài công tước quá cố thi thoảng lại xuất hiện ở Staffordshire và hỏi xem cô có nghe tin gì từ con trai ông hay không. Một người con trai đối xử với cha mình bằng sự lãnh đạm như thế thật đáng khinh. Dù giận dữ hay không, bản năng cảnh báo cô hãy giữ bình tĩnh. “Chào mừng quay lại Anh quốc,” rốt cục cô nói vậy. Cô vươn tay lên gỡ mạng che mặt rồi đặt nó xuống ghế.
James chỉ gật đầu. “Tôi có thể hỏi điều gì đã thúc đẩy anh trở về không?” cô hỏi như thể anh vừa đi du lịch ngắn ngày tới xứ Wales.
“Anh gần chết sau khi bị cắt cổ. Khá tầm thường, nhưng đúng là cận kề cái chết khiến người ta phải suy nghĩ.” “Chắc chắn anh đã xuất hiện một cách kịch tính.” Theo chưa từng tự hào về bản thân hơn lúc này, giọng cô chẳng có chút chỉ trích nào. Khả năng kiềm chế tài tình đã giúp cô trải qua quãng thời gian nhục nhã trong quá khứ, và giờ nó cũng sẽ giúp đỡ cô. Cô nhất định không cho phép James biết thái độ thờ ơ của anh làm cô tổn thương thế nào.
“Ừ. Anh muốn nói rằng anh không hề biết em sẽ tham dự buổi lễ đó.” “Điều đó có gì khác biệt với anh sao?”
Anh hơi nghiêng đầu, và lần đầu tiên cô nhận ra phong cách của James ngày xưa. “Có.” “Anh đã ở đâu tại Luân Đôn trong lúc chờ buổi lễ?”
Anh cau mày, có vẻ thật sự bối rối. “Tàu của anh mới cập cảng tối qua. Anh đã tới dinh thự ngay lập tức để báo cho em biết anh còn sống, vị quản gia tốt bụng thông báo cho anh biết rằng anh nên chạy tới Westminster không thì sẽ không kịp cứu chính mình. Như anh tính thì vào ngày 16 tháng 6 anh mới chết được bảy năm. Anh cứ nghĩ mình vẫn còn vài tuần để thuyết phục mọi người rằng mình vẫn còn sống sờ sờ.” “Giấy tờ sẽ được xử lý xong vào ngày anh mất, bảo đảm không có sự trì hoãn việc chuyển giao tước vị.”
“Anh mừng khi thấy Cecil không có chút do dự nào khi đánh mất tước vị mà cậu ấy gần như đã được thừa kế.” “Không hề. Trên thực tế, anh ấy còn muốn đợi hơn một năm nữa.”
“Vậy ra vợ anh là người muốn được giải phóng nhân dịp kỷ niệm bảy năm kết hôn của chúng ta,” giọng anh lãnh đạm. Cô mỉm cười lịch sự như một nữ công tước ở buổi hòa nhạc. “Chỉ vì tôi không có bằng chứng về sự sống của anh, và cũng không có lý do gì giả thiết anh còn sống, tôi cam đoan với anh như vậy. Làm sao anh tìm được nhà vào sáng nay?” Theo ép các ngón tay của mình thả lỏng, nhưng không thể đặt chúng vào lòng. Thay vào đó, cô nắm lấy cạnh cửa sổ như thể họ đang cua gấp chứ không phải thong dong đi về Quảng trường Barkeley.
“Anh chỉ tới đó vài phút. Anh đã thả hành lý của mình và đi thẳng tới Nghị viện.” Cô không thể không hỏi, “Hành lý tức là chiến lợi phẩm sao?”
“Vậy là em biết?” Anh cười một cách tai quái. Cô giận dữ đến mức cổ họng thít lại. Nhưng cô kiểm soát lại giọng nói. “Bọn tôi đã nghe nghe nói rằng có một mối liên hệ nào đó giữa anh và một hải tặc có tên là Bá tước và một gã khác có tên Jack Hawl, phải không nhỉ? Cecil và tôi không dám tin anh lại dấn thân vào cái nghề đó.” Cô không nói một điều quá hiển nhiên: chúng tôi thật là lũ ngốc.
“Cuộc sống tràn đầy ngập bất ngờ,” James đáp, không nói gì thêm. Hẳn là mũi cô phình ra, mắt anh nheo lại và có vẻ như anh đã nắm bắt được cảm xúc của cô.
Nhưng điều anh nói không thể hiện điều đó, “Giao thông ở Luân Đôn trở nên kinh khủng quá, anh tốn nhiều thời gian để tới Nghị viện đến mức suýt nữa thì phải làm cảnh đội mồ sống dậy.” Cuối cùng cỗ xe cũng dừng lại. “Tôi mừng vì không phải xem cảnh đó?” Theo đáp.
“Quản gia của em đã bảo anh rằng em đã rời nhà lúc bảy giờ sáng,” giọng anh ngầm mang vẻ sở hữu, “Buổi lễ bắt đầu một lúc lâu sau đó.” James đã mất tích bảy năm, và giờ anh nghĩ sẽ trở lại làm chủ gia đình sao? “Tôi đã thăm mộ cha anh,” cô đáp, cầm ví và mạng che mặt khi người hầu mở cửa xe, “Ông thường hỏi thăm về anh trước lúc chết. Sáng nay, tôi muốn nói với ông trước khi tuyên bố anh đã chết. Một hành động ngu ngốc – theo nhiều mặt.”
Lần đầu tiên anh nao núng, cô thấy sự đau khổ sâu sắc lóe lên trong mắt anh. Và cô thấy mừng. Khi rời khỏi xe ngựa, Theo thật sự sốc vì sự vui mừng của mình. Cô cảm thấy khát máu như bất kỳ gã hải tặc nào.
Chỉ còn một điều nữa mà cô cần làm rõ. À thì có nhiều, nhưng điều này không đợi được. Khi vào nhà, cô gật đầu chào Maydrop, và ông ta ngay lập tức mở cửa phòng khách. James đi theo, và khi cô quay lại để đối mặt với anh, anh chỉ nhìn cô chăm chú, chờ đợi, một hàng lông mày nhướng lên. Cô vẫn nhớ biểu cảm đó. Nhiều năm trước hàng lông mày nhướng lên của anh biểu thị tính tò mò của một cậu con trai, giờ rõ ràng là thể hiện sự ngạo mạn của một gã đàn ông.
Trong giây lát, tim cô run rẩy. Cô sẽ làm gì đây? Cô sẽ không sống chung với hải tặc, với một gã công tước man rợ, mang sẹo. Có lẽ cô là người phụ nữ tự chủ nhất – hay cũng có thể nói là tao nhã nhất – trong số bạn bè của mình, nhưng giờ tim cô đập nhanh đến mức sắp bay ra khỏi ngực. Tuy vậy, cô vẫn cố trấn tĩnh lại. “Vị thám tử Bow Street giả thiết anh là Bá tước khá chắc chắn rằng anh không thể là Jack Hawk,” cô nói, cởi găng tay để không phải nhìn vào anh.
Nhưng cô vẫn có thể thấy anh dưới hàng lông mi. Anh đang ngả vào tường, không ra dáng quý ông chút nào. “Thám tử của em nhầm rồi.” “Một trong những lý do để anh ta đưa ra kết luận đó là Hawk từng, nếu em hiểu đúng ý anh ta, có con hoang ở khắp Đông Ấn.” Lúc ấy, cô nhìn vào mắt anh, bỏ đi mọi phép lịch sự giả vờ, bảo đảm rằng mắt mình thể hiện rõ vẻ khinh miệt dành cho một người đàn ông không thèm trở về nhà suốt nhiều năm đằng đẵng, thậm chí còn không thèm an ủi người cha già nua của mình, một người đàn ông mà, theo những gì cô biết về hải tặc, không chỉ lấy cướp bóc làm kế sinh nhai mà còn lệnh cho mọi người nhảy xuống mồ nước. Một người đàn ông đã phản bội lại lời thề hôn nhân của mình, rồi bỏ mặc con cái, dù chúng có hoang dã và là con hoang đi nữa.
James im lặng trong chốc lát. Chàng trai mà cô nhớ hẳn sẽ hét lên để đáp trả ánh mắt cô, nhưng người đàn ông này chỉ khoanh tay trước ngực và trầm ngâm nhìn cô. “Em có vẻ khá giận dữ. Khi anh rời nước Anh, em cũng đã ở trong trạng thái này và anh cứ hy vọng thời gian sẽ làm thay đổi sự khó chịu của em.” “Lúc ấy tôi tức giận vì anh lừa cưới tôi. Đối với tôi, cuộc hôn nhân của chúng ta không liên quan tới điều đó, dù có vẻ như anh không thấy vậy. Tuy nhiên, tôi có thể bảo đảm với anh rằng tôi chẳng thấy chút oán giận nào với hành vi phản bội của anh. Nhưng tôi sẽ hỏi anh lần nữa, Công tước, anh có thật sự bỏ con cái mình lại không? Hay anh đã đưa chúng về nhà cùng? Con cái là hành lý mà anh nhắc đến hả?”
Sự im lặng bao trùm lên phòng khách như tiếng roi quất – như thể không khí vừa bị chém làm đôi một cách hung hãn. “Thám tử của em nhầm rồi,” James lặp lại, ngay trước khi Theo định tự mình kiểm tra phòng trẻ, “Anh không có con, dù con hoang hay hợp pháp.”
“Thật ư?” cô nói lạnh lùng, “Anh chắc chứ? Liệu tôi có phải tin rằng sau khi rời nước Anh chín tháng, anh đã hỏi thăm về tôi không?” “Anh đã cho người làm vậy.”
“Đáng buồn vì anh không bảo người đó trấn an công tước về sự an toàn của anh.” Suy nghĩ cuối cùng của Công tước Ashbrook là về con trai mình, dù rằng kể cả lúc đang giận dữ nhất thì cô cũng không nói ra điều đó. Như thế quá tàn nhẫn. “Anh không nghĩ cha mình đã già. Một cách ngu ngốc, anh chưa từng nghĩ ông có thể chết trước khi chúng ta tìm được cách hòa giải. Đó là một trong rất nhiều niềm ân hận của anh.” Nhưng James nói nhẹ không, “Trên thực tế, tin về sự ra đi của ông đã biến anh từ Bá tước thành Jack Hawk.”
Cô chờ đợi nhưng anh không nói chi tiết. Rõ ràng là anh thấy không có nghĩa vụ phải giải thích thêm cho cô. Cô rời phòng và lên gác mà không nói thêm một từ nào nữa. Nửa tiếng sau, trong bồn tắm, Theo nghĩ đến giải pháp hiển nhiên cho sự biến đổi khó lường này. Cô ngồi bật dậy, khiến nước chảy mạnh xuống vai và bắn ra sàn. “Mình cần Boythorn,” cô nói to.
“Phu nhân?” Amélie quay lại, cô ta đang gấp tất. “Hãy bảo Maydrop gọi luật sư của ta, ông Boythorn,” Theo nói rồi đứng dậy, “Ta muốn ông ấy đến gặp ta ngay sáng mai.” Tất nhiên người ta có thể hủy hôn nếu chồng họ trở về sau nhiều năm vắng mặt với tai tiếng bắt người vô tội nhảy xuống biển. Dưới tình huống thông thường thì rất khó… gần như không thể… xin li dị. Nhưng đây không phải là một tình huống thông thường.
Trên thực tế, cô khá chắc chắn rằng lý luận của mình sẽ chiến thắng. Chính Hoàng thân nhiếp chính sẽ tự mình hủy bỏ cuộc hôn nhân này, nếu không có người khác đứng ra. Ông ta đã làm vậy giúp vợ của ngài Ferngast, sau khi Ferngast gia nhập Gia đình yêu thương và đòi vợ mình ngủ chung giường với tất cả mọi người. Ngài Ferngast còn chưa giết người đâu. Luân Đôn có thể tạm thời ngẫm nghĩ về điều đó, cửa mở ra và cô hầu của cô quay phắt lại, kêu ré lên. Theo quay người chậm chạp hơn.
Nhưng cô vẫn xoay người lại, khỏa thân và ướt đẫm. Cơ thể vạm vỡ đến lố bịch của James chặn hết khung cửa. Một cách đáng ghét, anh nhàn nhã nhìn cả người cô. “Amélie,” cô nói hơi gay gắt, “đưa ta khăn tắm được chứ?”
Với một tiếng kêu phấn khích, cô hầu của cô dúi một chiếc khăn tắm vào tay cô và choàng một chiếc quanh vai cô. Mắt James vẫn là màu xanh dương. Nhưng chúng tuyệt đối vô cảm như mắt của người lạ.
“Trong xã hội văn minh,” Theo nói khi quấn khăn tắm quanh người, “theo phép lịch sự, người ta phải gõ cửa phòng chung trước khi vào.” Rồi cô đi qua cánh cửa dẫn vào phòng ngủ của mình và đóng cửa lại sau lưng.
Nữ Công Tước Xấu Xí Nữ Công Tước Xấu Xí - Eloisa James Nữ Công Tước Xấu Xí