Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ary liếc nhìn tập mẫu khai báo mà người tiếp tân đẩy về phía mình. Cô lưỡng lự một lúc. Ba dollar rưỡi một ngày, ngay cả một phòng loại sang có nhà tắm riêng cũng đã là một món tiền rồi. Khoản tiết kiệm của cô với một cái giá này cũng chẳng được bao lâu. Cô chỉ có hơn một trăm dollar.
Nhưng cô đã chờ đợi biến cố này từ lâu để cho phép mình ở lại. Cô tự hứa cho mình sự hưởng thụ này. Thế là cô viết vội vào tờ mẫu.
Mary Flood, Yorkville, N.Y
Cô đẩy tập giấy trả lại tiếp tân. Anh ta liếc qua một lượt rồi ấn vào nút chuông trên bàn. Anh chàng mỉm cười với cô:
- Vừa ra khỏi trường à, cô Flood?
Cô gật đầu. Người đàn ông đáng yêu, không thể ngờ được anh ta đoán đúng tới mức nào.
Một anh bồi tiến lại gần và xách giúp anh chiếc vali. Người tiếp tân đưa cho anh chiếc chìa khoá.
- Dẫn cô Flood lên phòng 1204.
Mary chờ cho cánh cửa sập lại sau lưng anh bổi rồi ngã người ra giường. Khoan khoái cô cảm tưởng mình đang chìm đắm trong giấc mơ. Cô như thể đang bồng bềnh trong mây. Đây mới là một cái giường, cái giường thật sự, chứ không phải như cái mà người ta gọi là giường ở trong trại. Cô lăn người suốt từ đầu giường đến cuối giường, rồi bật dậy mở cửa buồng tắm.
Uể oải Mary dựa lưng vào thành bồn tắm, trong khi một cảm giác mệt mỏi dễ chịu lan ra khắp cơ thể. Mặt nước được phủ kín bằng lớp bọt xà phòng lóng lánh. Cô cử động thật chậm chạp, hai bàn tay xoa khắp thân thể.
Mary rút một cái khăn treo trên thanh sắt cạnh bồn tắm và gập nó lại thành cái gối con. Mary nhắm mắt lại. Cô cảm thấy ấm áp dễ chịu và yên ổn. Không ai có thể bảo cô còn phải làm gì nữa. Cô bắt đầu chập chờn mơ màng khác hẳn so với ở trại.
Và cũng khác hẳn so với hồi đó, khi đứa trẻ ra đời. Cô bị đau dữ dội suốt cả buổi sáng đó. Cuối cùng thì người nữ y tá phải đưa cô lên trạm xá. Ông bác sĩ khám rất nhanh cho cô và gật đầu với người y tá.
- Cô chuẩn bị cho cô ta đi. Chẳng còn lâu nữa đâu.
Nằm dài trên chiếc giường cũng phủ khăn trắng cô rên la vì đau. Người nữ y tá chuẩn bị cho đứa trẻ ra đời. Xong rồi cô ta đắp lên người Mary một tấm vải trắng và đi ra ngoài. Mary nhắm mắt lại thở nặng nhọc. Cô mừng thầm mọi chuyện gần như là xong. Cô nghe thấy tiếng sột soạt cạnh giường mình và quay đầu lại. Bà trại trưởng đang đứng cạnh cô, trong tay bà là một xấp giấy.
- Cháu thấy thế nào, Mary?
Cô gật đầu.
- Chịu được, Mrs. Foster à.
- Cháu vẫn chưa nói với cô về đứa bé, Mary à.
Mary gượng cười.
- Giờ thì chẳng có gì để nói. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ đến.
- Người cha, Mary à - Mrs. Foster kiên nhẫn tiếp tục - anh ta cần phải bồi thường tiền chăm sóc đứa trẻ.
Một cơn đau lại đến. Mary nhắm mắt lại. Sau đó nó dịu đi.
- Điều đó không cần thiết - cô nói bằng một giọng run rẩy.
Mrs. Foster nhún vai và nhìn vào tờ giấy trên tay.
- Thôi được Mary à. Theo như cái đã viết trong này cháu yêu cầu từ bỏ đứa con.
Mary gật đầu.
- Cháu cũng biết thế tức là gì rồi đấy - Mrs Foster nói tiếp. Giọng bà lạnh lùng. Cháu sẽ không bao giờ được trông thấy nó và cũng không bao giờ được biết nó ở với ai. Cháu trao toàn quyền cho đứa trẻ. Đối với cháu như thể chẳng hề đẻ ra nó.
Cô gái im lặng.
- Cháu hiểu cô chứ, Mary? Mrs Foster hỏi.
Cô gật đầu.
- Cháu sẽ không được biết về nó nữa - Người đàn bà tàn nhẫn nói.
Trong giọng nói của Mary đau khổ đã biến thành giận dữ.
- Cháu đã hiểu cả rồi, Mrs Foster ạ! - Cô kêu lên - Cháu đã hiểu ngay từ đầu cơ. Thế cô tưởng cháu có thể xoay chuyển được gì nữa à? Hay là cháu có thể chăm sóc đứa trẻ ở đây được chăng? Cô sẽ để nó ở đây với cháu chăng?
- Nếu chúng ta biết ai là cha đứa bé - Giọng nói của Mrs Foster vẫn không hề thay đổi. - Thì chúng ta có thể buộc anh ta phải cung cấp một khoản tiền nuôi nó. Chúng ta có thể cho đứa bé vào một cô nhi viện cho đến khi nào cháu có cơ sở chăm lo cho nó.
- Thế lúc đó là bao giờ? - Mary hỏi giọng run run.
- Khi mà cháu chứng minh được rằng về mặt đạo đức và kinh tế cháu có thể chăm sóc được đứa bé.
- Thế ai quyết định điều đó?
- Toà án.
- Vậy là cháu sẽ nhận được nó khi toà đồng ý phải không? - Mary bình tỉnh nói. Mrs Foster gật đầu.
- Và nếu không, nó coi như bị bỏ và được cho một gia đình nào đó chứ gì?
Giọng nói của Mrs Foster nhỏ hẳn đi.
- Ừ.
Mary hít một hơi thật sâu.
- Cháu muốn như thế đấy! - Giọng cô để lộ sự dứt khoát.
- Nhưng mà... - Giờ thì đến giọng của Mrs Foster run run.
Cơn đau dội lên. Nó bắt mary phải quỳ trên giường.
- Cháu muốn vậy đấy - Cô hét lên - Cô thấy đó là cái may mắn duy nhất mà cháu có thể cho đứa trẻ hay sao?
Người đàn bà quay đi và rời khỏi gian phòng. Mãi đến ba tiếng sau bà ta mới trở lại gặp Mary
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu