A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ọn dẹp.
Myron cũng lờ mờ đoán được ý của Win, mặc dù họ không tranh luận trực tiếp về nó. Win có cổ phần ở khắp nơi, bao gồm một dải đất ở vùng hẻo lánh thuộc Hạt Sussex, New Jersey. Mảnh đất rộng tám mẫu Anh. Đa phần là rừng chưa được khai phá. Nếu bạn có cố lần ra chủ sở hữu, bạn sẽ tìm ra một công ty cổ phần tại Quần đảo Cayman. Bạn sẽ không thấy cái tên nào hết.
Có lúc Myron đã thấy khó chịu với những gì Win làm. Có lúc anh đã gom góp tất cả những chuyện xúc phạm đến đạo đức của mình. Anh bày tỏ với người bạn lâu năm của mình những điều suy ngẫm dài dòng, phức tạp về sự thiêng liêng của cuộc sống và những hiểm họa của việc tự ra tay trừ gian diệt bạo và tất cả. Win nhìn anh và buông ra ba từ:
Ta hay chúng.
Win đã có thể duy trì thế “hoà” thêm một hay hai phút nữa. Anh và Anh em song sinh lẽ ra có thể đi đến một thoả thuận. Các anh đi, chúng tôi đi, không ai bị thương cả. Kiểu như vậy. Nhưng điều đó là không thể có được.
Ngay từ lúc Win bước vào hiện trường, Anh em song sinh coi như đã chết rồi.
Tệ nhất là ở chỗ Myron không còn cảm thấy áy náy về chuyện đó nữa. Anh rũ bỏ nó. Và khi anh bắt đầu làm như thế, khi anh biết rằng giết chúng là một hành động khôn ngoan và rằng đôi mắt của chúng sẽ không ám ảnh giấc ngủ của anh... đó là lúc anh biết đã đến lúc ngừng làm việc này. Cứu giúp mọi người, đi trên ranh giới mong manh giữa thiện và ác - nó cướp đi một mảnh nhỏ tâm hồn của bạn.
Trừ khi biết đâu không phải thế.
Biết đâu đi trên ranh giới đó - thấy được mặt kia của nó - chỉ đặt bạn vào hiện thực nghiệt ngã mà thôi. Thực tế là thế này: Một triệu thằng Orville Giáo viên Nghệ thuật hay Jeb Cà Vạt cũng không đáng giá bằng mạng sống của thậm chí chỉ một người vô tội, của một Brenda Slaughter hay một Aimee Biel hay một Katie Rochester hay, như ở nước ngoài, là mạng sống của đứa con trai anh đang là lính, Jeremy Downing.
Xem ra việc cảm thấy như vậy thật không hợp với luân thường đạo lý. Nhưng nó là thế. Anh cũng áp dụng suy nghĩ này với cả cuộc chiến tranh. Trong những giây phút thành thực nhất của mình, những giây phút anh không dám nói ra, thì Myron không quan tâm lắm đến những thường dân đang gắng gượng sinh nhai ở một cái sa mạc khỉ ho cò gáy nào đó. Anh không quan tâm liệu họ có được nền dân chủ hay không, liệu họ có biết đến tự do không, liệu cuộc sống của họ có được cải thiện không. Điều anh thực sự quan tâm là những chàng trai như Jeremy. Cứ giết một trăm người, một ngàn người, của bên kia đi, nếu cần phải thế. Nhưng đừng để đứa nào làm thằng con tao bị thương.
Myron ngồi đối diện với Rochester. “Lúc trước tôi đã không nói dối. Tôi đang cố gắng tìm Aimee Biel.”
Rochester chỉ nhìn chằm chằm.
“Ông biết là cả hai cô gái đều dùng một máy ATM chứ?”
Rochester gật đầu.
“Phải có một lý do tại sao. Đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bố mẹ của Aimee không biết con gái ông. Họ cũng không nghĩ là Aimee biết cô ấy.”
Cuối cùng Rochester nói. “Tôi đã hỏi vợ tôi và bọn trẻ con,” lão nói, giọng yếu ớt. “Không có người nào nghĩ Katie biết Aimee cả.”
“Nhưng cả hai cô bé cùng học ở một trường,” Myron nói.
“Đó là một trường lớn.”
“Có một mối liên hệ. Phải có. Chúng ta chỉ đang bỏ sót nó thôi. Vì vậy những gì tôi cần ông và gia đình làm là bắt đầu tìm kiếm mối liên hệ đó. Hỏi các bạn bè của Katie ấy. Kiểm tra các đồ dùng của cô ấy nữa. Có cái gì đó kết nối con gái ông và Aimee. Ta mà tìm ra được, ta sẽ tiến gần hơn nhiều.”
Rochester nói, “Anh sẽ không giết tôi.”
“Không.”
Mắt lão đảo lên phía tầng trên. “Anh bạn của anh đã làm một việc đúng. Giết chết Anh em song sinh, ý tôi là thế. Anh mà thả cho bọn chúng đi, chúng có thể sẽ hành hạ mẹ anh cho tới khi bà ta nguyền rủa cái ngày anh đã sinh ra.”
Myron chọn cách không bình luận gì.
“Tôi thật ngu xuẩn vì đã thuê chúng,” Rochester nói. “Nhưng tôi đã rất tuyệt vọng.”
“Nếu ông đang tìm kiếm sự tha thứ, thì cút xuống địa ngục ấy.”
“Tôi chỉ đang cố gắng làm anh hiểu thôi.”
“Tôi không muốn hiểu,” Myron nói. “Tôi muốn tìm Aimee Biel.”
Myron phải vào phòng cấp cứu. Ông bác sĩ xem vết cắn trên chân anh và lắc đầu.
“Lạy Chúa, anh vừa bị cá mập tấn công đấy à?”
“Một con chó,” Myron nói dối.
“Anh nên giết nó đi.”
Win trả lời luôn: “Làm rồi.”
Ông bác sĩ khâu lại và sau đó băng bó vết thương. Đau khủng khiếp. Ông cho Myron ít kháng sinh và thuốc dành cho vết thương. Khi họ ra về, Win kiểm tra lại xem Myron còn giữ súng không. Anh vẫn giữ.
“Cậu có muốn tớ đi cùng không?” Win nói.
“Tớ ổn rồi.” Chiếc xe tăng tốc xuống Đại lộ Livingston. “Hai thằng đó đã được giải quyết chưa?”
“Một đi không trở lại.”
Myron gật đầu. Win nhìn mặt anh.
“Chúng được gọi là Anh em song sinh,” Win nói. “Thằng lớn tuổi hơn thắt cà vạt ấy, hắn sẽ cắn đứt những núm vú của cậu trước tiên. Đó là cách bọn chúng khởi động. Một núm vú, rồi đến cái còn lại.”
“Tớ hiểu.”
“Không có bài diễn thuyết nào về việc đã làm quá tay sao?”
Những ngón tay của Myron rờ rẫm xuống ngực. “Tớ thật sự rất thích mấy cái núm vú của tớ.”
Khi Win cho Myron xuống xe thì đã rất muộn. Gần cửa trước nhà mình, Myron tìm thấy điện thoại di động của anh ở dưới đất chỗ anh đã đánh rơi nó. Anh kiểm tra số người gọi. Có cả đống cuộc gọi nhỡ, chủ yếu là các cuộc liên quan đến chuyện làm ăn. Trong lúc Esperanza đang ở Antigua hưởng tuần trăng mật, lẽ ra anh nên giữ liên lạc. Giờ cũng quá muộn để lo lắng về chuyện đó.
Ali cũng đã gọi cho anh.
Anh đã bảo nàng rằng tối nay anh sẽ đến từ lúc nảo lúc nào rồi. Họ đã nói đùa về việc anh ghé qua để làm một “ca trưa” ban đêm. Trời ạ, có thật là hôm nay không nhỉ?
Anh tính chờ đến sáng, nhưng Ali có lẽ sẽ lo lắng. Thêm nữa, được nghe thấy giọng nói ấm áp của nàng thì sẽ rất dễ chịu, thật sự là dễ chịu. Anh cần nó, trong cái ngày điên rồ, mệt mỏi, đau đớn này. Anh đang đau. Chân anh run lẩy bẩy.
Ali trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên. “Myron?”
“Chào, hy vọng rằng anh đã không đánh thức em dậy.”
“Cảnh sát đã ở đây.”
Không có chút ấm áp nào trong giọng nói của nàng.
“Khi nào?”
“Vài giờ trước. Họ muốn nói chuyện với Erin. Về lời hứa nào đó mà hai con bé đã hứa dưới tầng hầm nhà anh.”
Myron nhắm mắt lại. “Chết tiệt. Anh không bao giờ có ý lôi con bé vào.”
“Tiện thể, con bé đã xác nhận câu chuyện của anh.”
“Anh xin lỗi.”
“Em đã gọi cho Claire. Cô ấy kể cho em về Aimee. Nhưng em không hiểu. Tại sao anh lại bắt mấy con bé hứa một chuyện như vậy?”
“Hứa gọi cho anh, ý em là thế chứ gì?”
“Phải.”
“Anh nghe lỏm được chúng nói chuyện về việc lái xe với một đứa đang say xỉn. Anh chỉ không muốn chuyện đó xảy ra với chúng.”
“Nhưng sao lại là anh?”
Anh mở miệng ra những không nói được câu nào.
“Ý em là, anh chỉ mới gặp Erin hôm đó. Đó là lần đầu tiên anh nói chuyện với nó.”
“Anh không định thế, Ali.”
Có một khoảng im lặng. Myron không thích thế.
“Chúng ta ổn chứ?” anh hỏi.
“Em cần một chút thời gian cho chuyện này,” nàng nói.
Anh cảm thấy bụng mình thót lại.
“Myron?”
“Vââậy,” anh nói, kéo dài chữ đó ra, “Anh đoán là không có lần nào để bù lại cái ca trưa kia đúng không?”
“Đây không phải lúc nói đùa.”
“Anh biết.”
“Aimee đang mất tích. Cảnh sát tới nhà và chất vấn con gái em. Đây có thể là chuyện thường ngày đối với anh, nhưng đó không phải là thế giới của em. Không phải em đang trách cứ gì anh đâu, nhưng...”
“Nhưng?”
“Em chỉ... em chỉ cần thêm thời gian thôi.”
“’Cần có thời gian,’” Myron nhắc lại. “Cái đó nghe gần giống như ‘cần có không gian’ ấy.”
“Anh lại đùa cợt nữa rồi.”
“Không, Ali. Anh không đùa.”
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại