Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả:
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Người Của Biển
Upload bìa: Trạch Văn Đùng
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2024-09-01 17:35:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ai ngày sau khi rời bến, Lê nhận được điện của sở chỉ huy: " Địch đã thông báo với nhau: tàu Bắc Việt chở chiến cụ vào miền Nam, số tàu 67, thuyền trưởng Trần Vũ Lê đã khởi hành lúc 0 giờ ngày... tháng... năm 1967"
"Tình báo của chúng không phải là tồi!" - Lê nghĩ và vẫn cho tàu đi theo kế hoạch. Nếu cho tàu quay lại có nghĩa là thua, kẻ địch ngày càng ranh ma hơn. Đã tới lúc chơi bài ngửa.
Mấy hôm nay sóng lặng, tàu đi êm. Sức khỏe thủy thủ tốt.
Con tàu sơn màu trắng, treo cờ nước ngoài, boong chất đầy lưới, dềnh dàng trên vùng biển quốc tế.
Ngày thứ ba, Lê vừa chợp mắt thì có tiếng gọi gấp:
- Anh Lê, máy bay địch vờn trên tàu mình đó.
Lê choàng dậy, lên buồng lái.
- Tàu đang ở vị trí nào, Xuân? - Lê hỏi.
- Ngang Đà Nẵng, cách bờ 80 hải lý!
Tiếng động cơ máy bay rà trên tàu. Lê nhoài nửa người ra cửa, ngước lên: chiếc máy bay trinh sát màu trắng, bên thân sơn cờ ba que, từ phía đuôi tàu lướt qua.
Chừng mười phút nó lộn lại, bay là là đỉnh tàu.
- Giữ nguyên hướng đi! - Lê nhắc. Rồi anh quay mặt ra boong.
- Tất cả bình tĩnh! Đồng chí Hải cho bơm nước lên rửa lưới. - Lượng ra lệnh.
- Hiểu ý chính trị viên, mấy thủy thủ, người cởi trần, người đánh mỗi chiếc quần sóc, người khác áo kẻ ca-rô... râu tóc đều rậm rịt, liền bơm nước biển lên, phun vào lưới. Anh chàng nào cũng tỏ ra ngổ ngáo và đầy chất phong trần.
Con tàu không giảm tốc độ, đi thẳng.
Chiếc máy bay hạ thấp độ cao, lượn vòng.
- Bình tĩnh nhé! - đứng trong buồng lái Lượng nhắc - Không ai làm điều gì tỏ ra...
- Chính trị viên cứ an tâm!
Từ máy bay, giọng nữ lè rè bật ra:
" Cùng thủy thủ đoàn trên tàu Bắc Việt! Các bạn nên hiểu rằng lộ trình và ý đồ của các bạn, chúng tôi đã phát giác từ lâu. Tàu các bạn mang tên T.67, thuyền trưởng là Trần Vũ Lê, chính trị viên là Đoàn Văn Lượng, thuyền phó là Ngô Ngọc Xuân, thuyền viên gồm có: Tám Thạnh, Mừng, Hải, Cang, Linh, Nha, Liễu... Nếu các bạn còn nuôi hoài bão chuyển tải chiến cụ vào lãnh thổ Việt Nam Cộng hòa, chắc chắn các bạn sẽ bị thảm bại. Nếu các bạn đi vào hải phận Việt Nam Cộng hoà, các bạn khó lòng chạy thoát. Các bạn chỉ có một con đường... ".
" Những cái lưỡi đê hèn khai ra cặn kẽ lắm! - Lê lắng tai nghe, nhưng cũng chỉ là trò bắt bóng thôi!".
Trên boong, thủy thủ vừa làm, vừa ngước lên nhìn chiếc máy bay, có cậu còn đưa tay vẫy vẫy. Khuôn mặt mọi người tỉnh khô như không hề hiểu gì cái thứ tiếng đang rè rè lải nhải phát ra.
- Nó gọi đúng tên từng người anh Hải ạ! - Mừng quay sang phía Hải thì thầm - Lộ hết rồi, cơ này lại đến phải quay về. Mà làm sao chúng biết rõ thế nhỉ?
- Nó bắt nọn đấy! - Hải bảo - Chắc có thằng mất mả nào phản bội, phun ra danh sách thủy thủ từng tàu - Hải cáu kỉnh văng một cậu - Bắn bỏ mấy thằng chó chết ấy đi!
Cang đứng giữa boong, giang chân, ngửa mặt lên và xổ ra một tràng những tiếng Tây, tiếng Tàu. Mọi người nhìn Cang, cười ngặt nghẽo.
" Cùng thuỷ thủ đoàn trên tàu Bắc Việt! Các bạn nên hiểu rằng..."
- Rằng cái con khỉ! Chúng mày nắm chắc thế, sao không xỉa đạn xuống lại chịu gọi loa? Có điều là cũng hãi đánh nhầm vào tàu nước ngoài trong vùng biển quốc tế. Trò bắt nọn trẻ con? - Hải nói, tay cầm ống cao su phun nước vào lưới.
Linh giơ nắm đấm dư dứ về phía chiếc máy bay:
- Cái trò này không dọa được ai đâu, lũ ngốc!
"Sắm vai khá lắm!" - Đứng trong buồng lái nhìn ra. Lượng hài lòng. Anh em bình tĩnh và thông minh.
Chiếc máy bay lượn hai vòng nữa rồi đi về hướng bờ.
Lượng và Lê nhìn theo cho đến khi nó mất hút. Cả hai đều ý thức được, tình hình bọn địch đã biết có một chiếc tàu T.67 sẽ vào hải phận miền Nam nay mai. Dẫu chưa chắc rằng con tàu đang đi này là chiếc T.67, chúng không dễ gì bỏ mồi. Chúng sẽ bám đến cùng. Việc chuyển hướng vào bờ sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Làm thế nào vào hải phận miền Nam mà không bị lộ? Họ hiểu rằng lúc này chỉ cần phát hiện ra một biểu hiện gì chứng tỏ con tàu có ý định vào bờ, lập tức hàng chục chiếc tàu chiến của cả Mỹ lẫn ngụy sẽ tới bao vây. Và lúc ấy khó mà lường được những gì xảy ra. Nổ súng chiến đấu hoặc cho tàu lao vào tàu địch? Đó đâu phải là giải pháp mong muốn! Hai mươi thủy thủ trên tàu sẵn sàng trả giá, nhưng cái giá ấy là để đạt được mục đích cuối cùng: đưa vũ khí vào thả đúng nơi quy định.
- Báo cáo thuyền trưởng, phía sau tàu ta, có tàu lạ bám theo! - Có tiếng một thủy thủ.
Lê nhìn ra: xa xa, một chiếc khu trục Mỹ dập dềnh.
"Trò theo dõi, bám đuôi"! Lê lệnh cho đồng chí hàng hải lái sang trái 15 độ để tàu đi chếch về phía biển Phi-líp-pin, rồi anh ra boong.
Trời đã về chiều. Biển xanh màu ngọc bích, trải ra ngút tầm nhìn. Trên mặt nước, sóng đánh vào nhau phát ra những vệt trắng, trông thấp thoáng tựa như có một đàn cò chấp chới sà xuống. Phía sau duỗi tàu, chiếc khu trục Mỹ cũng ngoặt sang phía đông.
Lê bước về phòng mình.
Lượng và ông Tám Thạnh tới gặp anh.
- Chừ tính răng đây, Lê? - Tám Thạnh và Lượng cùng ngồi xuống giường.
- Sắp tới vị trí quẹo vô bờ rồi! - Ông Tám nói tiếp.
- Tình hình xấu đó, ta bàn cho kịp kẻo xoay trở không kịp, mất cả chì lẫn chài... Giá trời đổ mù xuống như hồi nào thì hay biết mấy!
- Tình hình thế nào, anh Lượng và chú cũng rõ rồi - Lê chậm rãi - Tôi dám chắc là đêm nay chúng chăng lưới đón mình. Chúng đang nghi nghi hoặc hoặc, ta vào khác gì bảo rằng: chính tao là T.67 đây.
Ông Tám gật gù:
- Chớ sao! Nó đang bám mình đó.
- Tôi đề nghị thế này - Lượng nhìn ông Tám, rồi nhìn sang Lê - Trước hết, phải đánh lạc hướng sự chú ý của chúng, bằng cách cứ cho tàu đi miết ra hướng đông nam. Đêm, ta neo lại đảo vắng ngoài dó, sơn lại tàu, thay biển số, cải dạng mặt boong, rồi vòng lên phía bắc, tính toán sao để tối mai đã ở vị trí chuyển hướng. Nếu tình hình êm, ta vào.
- Nếu không êm? - Lê hỏi.
- Lúc đó tùy theo tình hình mà xử trí.
- Được đó! - Ông Tám nói - Mình đi ngược lên, nó ít chú ý. Tao tin là lúc này chúng đang săm soi vào những bức ảnh chụp tàu mình lúc nãy.
Chập tối, Lê nhận được điện:
"Địch tung lực lượng tìm T.67. Chiều nay địch gặp một tàu lạ trên biển, chúng chưa quả quyết đó là tàu nào. Bình tĩnh xử trí. Chưa lộ".
Lê thấy an tâm và nghĩ rằng biện pháp của Lượng là phù hợp. Anh họp toàn tàu, phổ biến tình hình và nhắc mọi người chuẩn bị công việc đêm nay.
Con tàu thẳng hướng đông đi tới. Bóng tối phủ lên biển mờ ảo. Bầu trời trong trẻo, chi chít sao.
Thủy thủ ngồi trên boong, chờ đợi.
- Anh Hải này, việc gì anh làm cũng có kế hoạch, sao cái việc sinh con đẻ cái lại kém thế? - Mừng hỏi, đầu gối lên đùi Hải, mắt ngước nhìn trời.
- Đếch phải tại tớ, tớ cũng định đẻ hai đứa thôi.
- Chắc chị Thơm muốn có mụn con trai nên mới cố.
- Vợ mình? Hừ, đàn bà người ta rõ cái khổ của sự đẻ nhiều hơn cánh ta.
- Thế tại ai?
- Tại ai à? Suy cho cùng là tại cái... cái tàu hỏa.
- Tại cái tàu hỏa???
- Tại đầu máy hay tại cái toa, anh Hải? - Cang ngồi cạnh đó, xen vào và cậu chàng cười khoái chí.
- Há? chứ không phải tại cái tàu hỏa chắc? - Hải cựa mình, đặt đầu Mừng xuống đống lưới rồi ngồi thảng lên - Lần ấy tớ về, hễ tối đến Thơm lại dặn: "Cơ này phải kế hoạch, anh đi suốt, đẻ nhiều em vất vả lắm!". Nghe cô chàng lải bải bực quá, tớ quát: "Thì kế hoạch" chứ sao? Dễ chừng tôi không... không biết cách phỏng?". Và chúng mình "kế hoạch" được thật. Cô nàng phởn lắm. Hôm trả phép, định đi chuyến tàu 12 giờ trưa, nhưng ra tới ga, được thông báo: vì lý do kỹ thuật, 3 giờ chiều mới có tàu xuôi! Thế là lẵng nhẵng đeo ba lô trở về. Những hơn ba tiếng nữa cơ mà. Nhà gần, tội gì! Ai ngờ mấy tiếng đồng hồ chết tiệt ấy, tí toáy thế quái nào lại không giữ được! Chà, bố khỉ! Tàu với xe, chẳng có giờ giấc chó gì sất. Giá nó cứ đúng giờ chạy, làm sao có ả thị tẹt thứ ba? Được cái cháu nó ngoan và khôn đáo để!
- Đời lính tội thế đấy! Cứ gọi là tranh thủ triệt để, phải không anh Hải?
- Ối dào, còn các bố đấy! - Hải vận vê bộ ria mép - Các tay hỏa xa dịp này vin vào cớ chiến tranh làm ăn lơ tơ mơ lắm!
Boong tàu rúc rích nhiều tiếng cười.
- Này, còn chú mày thì định bao giờ cưới vợ, hử? Hải cúi xuống hỏi Mừng, cái kế hoạch hồi nọ ta bàn thực hiện đến đâu rồi?
- Đi chuyến này về là em cưới đấy! - Mừng có vẻ ăn chuyện, anh chàng ngồi dịch lại, tựa người vào Hải, và nói nhỏ cốt chỉ để Hải nghe. - Cụ em mừng lắm! Sắp có con dâu mà! Đỡ phải sống vò võ một mình. Thuyền trưởng Lê và chính trị viên Lượng hứa là xong chuyến này sẽ đề nghị với đoàn cho em tranh thủ chục hôm, chà chà, cũng có vợ như ai đấy nhé!
- Cô nào thế? Vẫn là cái cô làm cùng cơ quan với chị Vui đấy à? - Vâng, vẫn cô ấy. Đúng như anh nói, phụ nữ họ thông cảm với lính lắm. Chị Vui viết thư bảo: cậu không về được thì ít ra cũng gửi tấm hình về cho cô ta rõ người mà mình định yêu mồm ngang, mũi dọc ra làm sao chứ? Tưởng gì chứ một tấm ảnh, có ngay. Và em gửi. Tháng sau, nhận được thư chị Vui, chị thông báo là mọi điều đều suôn sẻ. "Người ta" đồng ý rồi, chỉ chờ em về là có thể "tổ chức". Đấy, cứ như trong mơ ấy. Chị Vui còn gửi kèm theo ảnh cô ta nữa. Người thật thế nào không biết, nhưng người trong ảnh cũng dễ coi. Và từ đó, chúng em viết thư cho nhau đều đều. Lá thư gần đây, cô ta còn làm thơ nữa chứ.
- Làm thơ? Ghê nhỉ, các cậu yêu nhau còn thơ phú nữa cơ đấy! Đọc nghe nào!
- Anh đừng nói lại với bọn thằng Linh, thằng Cang nhé, chúng biết, ti toe ầm lên - Mừng hắng giọng, đưa mắt nhìn sang hai phía và khi biết rằng mọi người đã tản ra xa, mới đọc:
Ở nhà em đã têm trầu
Chờ anh về để hái cau, mẹ mừng
.
Hải vỗ đùi đánh đét:
- Được! Nghe được! Cũng ra người có học. Này, năm sau nhất thiết các cậu phải đẻ cho bà cụ một thằng cu, rõ chưa? Lúc đó thì cậu muốn đi đâu, cậu đi. Mình biết rồi, những người hiếm hoi như mẹ cậu là chúa thích có cháu trai đầu. Để cho chắc chắn cái dòng giống mà? Dại miệng, chẳng may cậu chết thì sao? Tiệt nòi à?
- Cháu chắt chưa tính, nhưng cứ có con dâu là cụ sướng rồi. Bao năm nay mẹ em cứ tròi trọi một mình trong ngôi nhà dột nát ấy, không người chăm sóc, nghĩ thương lắm.
- Cậu lấy vợ là phải! Được về, dứt khoát mình sẽ đến và làm trưởng ban tổ chức. Gì chứ cái chân rao vặt đám cưới, mình lo ngon ơ. Hồi ở nhà, mình tổ chức cho mấy đám, sau đó họ đều đẻ con trai cả. Mình được cánh trai gái trong làng tín nhiệm lắm.
- Thật chứ? Chuyến này về, nhất quyết là em "tổ chức" đấy anh Hải ạ!
Mừng ngả đầu, gối lên người Hải, hai mắt mơ màng nhìn lên những ngôi sao xa tít trên bầu trời. Hai chân ngoắc chéo khoeo, rung rung. Cái miệng thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười.
...Con tàu giảm tốc độ, dừng hẳn và neo lại trong một vùng đảo san hô.
- Đây là đâu rồi, anh Hải? - Mừng đứng lên, nhìn ra xung quanh và hỏi.
- Trường Sa chứ đâu!
- Theo kế hoạch đã phân công, các bộ phận tiến hành triển khai công việc. Khẩn trương! - Tiếng Lượng trong buồng lái vang ra.
Lúc đó là hai giờ sáng.
"Địch đang tung lực lượng ngang Đà Nẵng đón lõng T.67 từ phía Bắc xuống. Đề phòng máy bay. Bến yên".
Đọc xong, Lê đưa cho Lượng.
- Chúng bị lừa rồi!
Lượng gật gù:
- Chắc chúng nghĩ bọn mình chưa vào tới đây.
Hai người cùng nhìn ra biển, thấy đỡ lo hơn.
Con tàu sơn màu ghi, từ vùng biển cận Phi-líp-pin đi chếch về hướng tây bắc.
Chừng ba giờ chiều. Lê đang ngồi trong buồng lái, nghĩ rằng chắc chắn đêm nay có thể vào bến, thì đồng chí chiến sĩ thông tin đưa cho anh bức điện. Lê đọc:
"Trước mặt hướng đang đi, nhiều tàu địch".
Lê nhíu mày. Anh hội ý với Lượng, rồi lệnh cho tàu vòng ra phía đông. Sau đó về phòng thuyền trưởng, mở hải đồ xem xét. Đường vào bến đã bị bịt? Bến yên, nhưng làm thế nào để vào? Lảng vảng ngoài này đợi thời cơ chăng? Thời cơ là bao giờ? Và ai mà biết được ngày mai, ngày kia "bến" có yên? Lê đứng thần người bên tấm hải đồ, đăm đăm suy nghĩ.
- Phải vòng ra nữa hả, Lê?
Ông Tám Thạnh bước vào, nhìn Lê ông hiểu đang có điều không hay xảy ra.
- Chúng chăng lưới đón mình khắp nơi rồi, chú! - Lê quay lại, bảo - Tình hình này khó vào đêm nay. Mạn Hòn Hàng yên chớ? - Ông Tám hỏi và ngồi xuống giường.
- Dạ! Trên báo "bến" yên!
- Chúng chăng lưới đón mình khắp nơi à? - Ông Tám Thạnh trầm ngâm - Nhưng cũng có chỗ hở chớ, tàu bè đâu mà dăng kín biển? Nè, chúng nghi ngờ gì chiếc tàu hôm qua sơn màu trắng đi về phía Phi không?
- Trên cho biết chúng chưa lần ra tung tích của ta. Theo cháu thì chúng không ngờ rằng ta đã lọt vào tới đây.
Ông Tám nghe, hai bên má giật giật. Ông có tật lúc nào cần suy tính điều gì, má lại rung giật như thế. Ông vấn một điếu thuốc lá to, vê vê trên môi.
- Tao có ý kiến ri, được không?
- Chú định sao? Cứ cho tàu vào?
- Bến yên, cứ vào! - Ông Tám quẹt diêm châm thuốc rít một hơi dài, nuốt hết khói, cho hai chân lên giường, tay ôm gối. Khuôn mặt tư lự.
- Cứ vào! - Ông nhắc lại và rít một hơi thuốc nữa - Nhưng không vào theo lối cũ như dự kiến, ta đi hướng khác.
- Chú cứ nói tiếp, hướng khác là hướng nào? - Lê sốt ruột hỏi.
- Theo tao, phía bắc, chắc từ Quảng Ngãi trở ra chúng tập trung tàu bè ngóng mình vô đặng cất vó, vậy hướng nam chúng phải hở chớ, ta cho tàu vòng xuống quẹo vô mạn Phan Rang, Phan Thiết, lẫn vào tàu đánh cá cửa dân, đi ven bờ, ngược lên. Chúng quây vòng ngoài, ta đi cận bờ, chúng không ngờ. Đó! Được chớ?
- Không kịp chú ơi - Lê lắc đầu - Đi vòng thúng như vậy sao đủ thời gian thả hàng rồi ra trong đêm.
- Cái thằng! Tao cũng rõ là nếu đi vậy, phải gần sáng mới tới Hòn Hàng chớ.
- Rồi sao?
- Thả xong hàng, mình cho tàu chạy ngược lên thật xa bến mà hủy chớ sao!
- Hủy tàu? - Lê sửng sốt kêu lên.
- Chớ mày không nghe ông Kim với ông Tư bảo rằng nếu thả được hàng, đưa được tàu về là thắng lợi, nhưng kẹt, thả xong hàng, hủy được tàu cũng thắng lợi sao. Cái chính là đưa được vũ khí vô.
- Hủy tàu! - Lê khẽ nhắc lại và khuôn mặt anh chợt đờ đẫn:
- Hủy tàu! - Như có một cái gì thúc vào ngực đau nhói, Lê nhắc lại một cách khó khăn.
- Cầu toàn quá, có lúc hỏng việc đó Lê - Ông Tám nhìn Lê, ái ngại - Tình hình này, đổi một con tàu để đưa được mấy trăm tấn súng đạn vô chiến trường, đâu có đắt. Là tao nói tới chuyện xấu nhất chớ, không lộ, mình hủy chi cho uổng!
- Chú để cháu nghĩ thêm.
- Quyết chậm, tao e cận thời gian đó.
Ông Tám xoay người, ngồi bập từng hơi thuốc.
Lê im lặng. Đưa mấy trăm tấn vũ khí vào được chiến trường, đánh đổi một con tàu, không đắt. Đoàn trưởng Tư thường nói: " Chỉ cần năm mươi phần trăm vũ khí vào được chiến trường là thắng lợi". Còn biện pháp nào đỡ thiệt hại hơn không?
Phía ngoài, có tiếng động cơ. Lê và ông Tám nhòm qua cửa sổ: chiếc máy bay từ hướng bắc xuống, lướt qua tàu. Không có tiếng động cơ quay lại.
- Chớ mày tính sao? Vô lối cho tàu trở về
- Trở về! Từ nay sẽ chẳng bao giờ có thời cơ thuận lợi hơn đâu chú. Bọn địch rõ về chúng ta lắm rồi.
- Đó! Ông Tám vất cái mẩu thuốc qua cửa sổ - Nè, để tao kêu thằng Lượng vô ta bàn thêm hí.
Lát sau, Lượng vào. Ba người bàn tính mãi và cuối cùng thống nhất phương án của ông Tám. Bến đang yên, cần tranh thủ vào.
Khi bóng tối phủ đầy trên mặt biển, Lê điện về "nhà" hỏi tình hình, được trả lời:
"Địch không thay đổi. Bến yên. Lựa thời cơ vào".
Bức diện của sở chỉ huy khiến anh thêm an tâm, Lê đọc lại bức điện lần nữa, hội ý với Lượng về việc chuyển hướng đi, rồi lệnh cho đồng chí hàng hải ngoặt tàu sang phải, đâm thẳng về bờ.
Sau đó Lê và Lượng đi tới từng vị trí nhắc nhở mọi người chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng đánh địch khi cần thiết.
- Chúng ta bắt đầu đi vào hải phận miền Nam!
Mọi người ý thức được câu nhắc nhở ấy.
Những khẩu B.40, B.41, ĐKZ được đưa lên boong. Các hòm đạn mở sẵn nắp. Thủy thủ về vị trí phân công.
Con tàu treo cờ "ba que", mở hết tốc độ.
Mặt biển tối nhòa. Gió ngày càng to. Con tàu lắc mạnh.
Hầu hết thủy thủ đều có mặt trên boong, lặng lẽ, căng thẳng.
Lê đứng trong buồng lái, hai mắt mở to đăm đắm nhìn vào mảng tối trước mặt. Xuân và Lượng đứng hai bên cửa ngóng ra hai phía.
Thời gian trôi chậm chạp.
- Mạn phải, hình như có tàu, anh Lê! - Xuân bảo.
Lê nhoài ra cửa: Xa xa, trên biển, vài ba vệt sáng toả mờ mờ, cũng đang di động vào bờ.
- Cứ giữ nguyên hướng, có thể đó là tàu cá - Lê nhắc.
Và con tàu chạy song song với những vệt sáng mờ mờ đó.
- Liệu có nguy hiểm không, anh Lê? - Xuân hỏi.
- Coi như chúng ta cùng đi một tốp với tụi này - Lê bảo - Bọn địch trong bờ có ngó ra, cũng đỡ nghi.
Con tàu tiến theo những chấm sáng xa xa bên phải.
Từ ngoài boong, ông Tám thốc vào buồng lái.
- Tới đảo Lý rồi, quẹo ngược lên thôi. Mình vô nữa, e gần bờ quá, dễ cạn.
- Nhưng còn bọn kia, chú? Mình đổi hướng là nó nghi.
- Để nó vượt trước - Lượng đứng cạnh đó, nêu ý kiến.
Lê thấy hợp lý, liền cho tàu giảm tốc độ. Những vệt sáng bên phải vượt lên, mất hút. Con tàu lập tức quặt sang phải lao tới.
- Gần bờ, chủ yếu là tàu cá, không lo - Ông Tám bảo.
Con tàu lùi lũi rẽ nước hướng lên phía bắc.
Mấy giờ sau đó, có điện từ sở chỉ huy: " Lúc 18 giờ 30, ra-đa địch phát hiện một tàu lạ ở vĩ độ... kinh độ... đi vào vùng biển miền Nam. Địch báo động. Có thể địch đã biết ý đồ của tàu".
Lê trao bức điện cho Lượng rồi hỏi ông Tám:
- Đây là Vũng Máng phải không chú?
- Phải, chạy cố lên vài ba tiếng nữa ta vô Hòn Hàng. Tới Hòn Hàng là ăn tiền rồi. Mấy giờ, Lê?
- Gần một giờ sáng. Chỗ này dễ cạn không chú?
- Vũng sâu, mày cho tăng tốc độ được đó.
Con tàu rùng mạnh, lướt nhanh trên biển.
Chợt Lê nhìn thấy mấy chiếc tàu chếch bên phải đang hướng về phía tàu T.67. Chiếc đi đầu hình như
giảm tốc độ, rọi đèn pha, đánh tín hiệu.
- Nó cần gì? - Lê hỏi người chiến sĩ thông tin.
- Nó "nói": yêu cầu dừng máy, xưng danh hiệu từ đâu tới - Người lính thông tin trả lời.
- Tàu cá đó, mặc cha nó, dấn lên - Ông Tám thúc.
- Không phải tàu cá đâu, chú ơi! Tàu cá làm gì biết hỏi mình câu ấy. Đụng bọn nó rồi! Đồng chí Xuân nhắc anh em sẵn sàng. Nhưng chưa có lệnh, chưa được nổ súng.
Và Lê cho tàu giữ nguyên tốc độ lướt qua mặt chúng.
Hai tàu địch lập tức bật đèn pha, quay mũi, đuổi theo.
Máy tàu T.67 còn mới, nên chạy một lúc đã bỏ xa tàu địch.
- Trước mắt là núi. Bây giờ cho tàu chạy lách phía trong núi nghe Lê - Ông Tám bàn - Chạy thẳng là đụng tụi nó mạn trên xuống.
- Luồng cạn không chú?
- Đừng lo, theo tao. Quẹo trái, nữa, đó... sang trái!
Con tàu lặng lẽ luồn lách giữa các mỏm núi ven bờ.
Một lúc sau, Lê nhìn ra và nhận rõ hai tàu địch chạy phía ngoài, vượt lên.
"Mất mồi, chúng sẽ huy động lực lượng quây vùng này!" Lê nghĩ nhanh tới những phương án ứng phó.
- Sang phải, gần tới núi Một rồi - Giọng ông Tám phấn khởi - Qua núi Một là ổn! Chúng khó bề vào được luồng này. Thằng thuyền trưởng nào không ngán đá ngầm Hòn Hàng.
Chính trị viên Lượng ra boong, anh nhắc:
- Các bộ phận chuẩn bị thả hàng! Tháo nắp hầm, cởi dây chằng, khẩn trương.
Lê nghe phía ngoài boong những bước chân hối hả và tiếng nắp hầm rít lên ken két. Anh thấy bồn chồn, nôn nao. Chẳng lẽ lại may mắn đến vậy? Ơn chú nhiều lắm, chú Tám ơi!
Con tàu giảm tốc độ, đi sát chân núi.
Phía bên phải, chốc chốc có hai ánh lửa.
- Tín hiệu an toàn của bến. - Xuân nói như reo.
Tàu chạy chầm chậm về hướng đó.
Một chiếc xuồng con từ bờ, bơi tới. Hai chớp đèn lóe lên.
Con tàu dừng máy. Lê tuông ra boong, nói với xuống:
- Tình hình thế nào, đồng chí?
- Địch đang báo động - Có tiếng nói từ mặt nước đưa lên nghe quen quen - Chú Ba và ban chỉ huy bến quyết định các đồng chí cứ thả hàng. Mong quá, ngỡ tàu không vô được. Ai như thuyền trưởng Lê phải không?
- Thả chỗ nào?
- Chếch bên phải năm trăm mét nữa.
- Vào được chưa?
- Nước đang cường.
Lê quay vào buồng lái, thận trọng đưa tàu nhích dần sang phải. Anh ý thức được mọi sự bất trắc xảy ra lúc này sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.
- Thả đây hả, đồng chí? - Tiếng Xuân hỏi.
- Vào gần nữa càng hay.
- Bảo rằng không vào được nữa - Lê nói vọng ra - Tàu còn phải cơ động.
- Tránh mọi sự phát ra ánh sáng nhé!
Người du kích dặn, rồi cả người lẫn xuồng mất hút về phía bờ.
Thuỷ thủ bắt tay vào công việc. Những thùng đạn, những hòm súng rơi ùm xuống nước.
Cứ năm hòm, được giằng với nhau bằng một dây ni-lông khá to. Công việc thả hàng, thủy thủ đã tập nhiều nên thuần thục, ăn ý. Không khí khẩn trương. Mọi người hối hả đưa từng hòm đạn lên mặt boong, vần xuống. Mặt boong rậm rịch. Chỉ có tiếng hòm gỗ va vào thành tàu và tiếng nước khua mạnh dội lên.
Hầm hàng vơi dần; lúc này đã gần bốn giờ sáng.
Công việc thả hàng do Lượng và Xuân phụ trách. Lê đứng đằng mũi quan sát, xem chừng.
Chợt có tiếng máy tàu từ phía núi Một vọng lại. Lê nghểnh tai nghe: "Tàu địch! Bọn này đã đánh hơi ra tàu ta trong vùng Hòn Hàng". Anh chạy lại giữa boong, bảo Lượng:
- Cho dừng lại, chuẩn bị rời bến, anh Lượng ạ.
- Còn hàng mà, Lê? - Lượng ngẩng lên, nhìn về phía núi Một, bảo - Chúng còn xa.
- Hàng còn, nhưng lừng khừng ở đây lộ "bến".
Lê nhảy vào buồng lái, giật dây chằng cho tàu tiến một, rồi đánh nhanh vô lăng sang phải. Con tàu ra xa bờ.
- Tất cả chuẩn bị chiến đấu! - Lượng đứng giữa boong, hô to.
Thủy thủ lập tức chạy tới những khẩu B.40, B.41 và ĐKZ. Lúc này việc nổ súng vào tàu địch không còn là điều băn khoăn: Hàng đã xuống đúng vị trí.
Lê lái tàu chếch mũi về hướng đông, đi lên phía bắc. Anh nhìn ra sau: hai tàu địch đang đuổi theo.
Lê cho chạy hết máy. Anh muốn rằng nếu xảy ra chiến đấu hoặc bắt buộc hủy tàu, vị trí hủy tàu càng xa "bến" càng lợi.
"Nếu chỉ hai chiếc kia thì không lo, mình đưa tàu thoát khôi khu vực này là ổn". Chợt Lê bặm môi đánh mạnh vô lăng sang trái, con tàu mất đà nghiêng hẳn.
Trước mặt chiếc T.67, ba khối đen dập dềnh. Lê đưa tàu chạy sát bờ: Từ phía bắc, hai chiếc "vơ đét" đi thẳng trước mũi tàu.
"Bị vây rồi!". Trong thâm tâm, Lê không muốn hủy tàu. Anh có ý định đưa tàu thoát ra phía ngoài, hy vọng vào sự khôn khéo của mình và của mọi người. Kinh nghiệm dạy anh rằng, nếu đưa được tàu ra ngoài khơi, việc xử trí với tàu địch dễ dàng hơn. Nhưng lúc này đã muộn? Lê giật chuông cho dừng máy. Anh nhìn ra: phía sau, hai chiếc; phía bên phải, ba chiếc; hai chiếc nữa chặn đầu.
"Đành hủy tàu!". Lê chua xót nghĩ. Trời gần sáng, cần khẩn trương. "Được, chúng mày chờ đấy mà bắt sống! ".
Lê hội ý nhanh với Lượng và Xuân rồi gửi bức điện cuối cùng về sở chỉ huy.
Kế hoạch hủy tàu và rút lên bờ được triển khai.
Tất cả đều phải tiến hành gấp.
"Cùng thủy thủ đoàn trên tàu Bắc Việt! Các bạn nên hiểu rằng lộ trình của các bạn đã bị chúng tôi phát giác từ lâu...", có tiếng loa từ tàu địch vọng tới.
- Theo sự phân công của ban chỉ huy, tôi, chú Tám và ba thuỷ thủ: Cang, Hải, Mừng ở lại cài kíp vào bộc phá hủy tàu - Lê nói to, rồi quay sang phía chính trị viên - Chúng ta chờ nhau trên bờ nhé anh Lượng!
Những chiếc phao được nhanh chóng ném xuống nước. Xuồng cao su bơm căng hơi. Theo sự sắp xếp cửa Lượng, thủy thủ lần lượt rời tàu.
- Nhanh lên, còn quyến luyến gì nữa thế?
- Lấy thêm băng đạn.
- Tổ 2 có B.41 chưa? Xuống!
Xuân nài:
- Anh Lê, tôi đề nghị được ở lại phá tàu.
Lê trừng mắt:
- Ai phụ trách anh em lên bờ?
"Trên bờ, đã có lực lượng quân lực Việt Nam Cộng hoà đang triển khai kiểm tra. Các bạn không thể nào chạy thoát. Các bạn chỉ còn một con đường để cứu sống được sinh mạng mình, vừa giúp ích cho đất nước là hãy trở về chính nghĩa quốc gia... ".
- Chú Tám và Cang đánh khoang máy. Hải và Mừng đánh đuôi tàu. Tôi, phụ trách ca-bin - Lê ra lệnh - Đánh ba loại kíp: Hẹn giờ, hóa học, dây cháy chậm. Đặt ba mươi phút. Rõ chưa?
- Rõ!
- Bắt đầu! Tính từ lúc đặt kíp.
"Các bạn sẽ được đón tiếp nồng hậu, các bạn sẽ được tặng thưởng xứng đáng, các bạn... ".
Lê nhanh chóng mở ngăn kéo, lôi hết tài liệu bỏ vào ống " tự huỷ ". Sau đó thận trọng vặn đồng hồ rồi bật lửa đốt dây cháy chậm. Ngọn lửa bén thuốc, cháy lép bép.
- Báo cáo, đã đặt kíp nổ xong! - Cang từ khoang máy chạy lên ca-bin, nói to.
Lê đang soát lại ngăn bàn, không quay lại, hỏi:
- Chắc chưa?
- Chắc! Tôi và chú Tám đều nghe kíp hoá học nổ đánh "bép" một tiếng.
- Chú Tám đâu?
- Ông già lẩn thẩn rồi.
- Sao? - Lê quay lại, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
- Thời gian khẩn cấp mà chú còn ngồi lại vuốt ve cái máy, miệng lẩm bẩm xin lỗi nó như nói với người. Tôi nhắc, chú còn quát: Mày lên trước, mặc tao!
Hải và Mừng cùng xộc vào phòng.
- Báo cáo, xong! Bảo đảm một trăm phần trăm bộc phá nổ.
- Đặt giờ bao nhiêu?
- Như thuyền trưởng quy định.
- Là bao nhiêu?
- Báo cáo, ba mươi phút kể từ lúc đặt.
- Được. Mời chú Tám lên, ta rời tàu.
Mọi người ra boong.
"Cùng thuỷ thủ đoàn trên tàu Bắc Việt! Trên bờ, lực lượng của quân lực cộng hoà đã vây toả, các bạn đừng nuôi ảo tưởng chạy thoát. Chúng tôi lấy danh dự của quân lực Việt Nam Cộng hoà và danh dự quân đội Hoa Kỳ và đồng minh đảm bảo với các bạn rằng... ".
Ông Tám từ dưới khoang đi lên, người giắt đầy lựu đạn. Khẩu AK vắt chéo qua vai.
- Cái máy còn mới quá mà, Lê.
- Chú Tám và Cang ngồi xuồng cao su. Tôi, Hải, Mừng bơi phía sau đẩy. Tất cả xuống nước.
- Cái máy thiệt tốt! - Ông Tám lẩm bẩm khi đã ngồi trong xuồng. Đôi mắt ông đăm đăm ngóng về phía con tàu Chợt ông nói to - Thiệt tội cho nó!
Trời sáng dần, đã mờ mờ nhận ra dãy núi trước mặt. Chiếc xuồng bơi nhanh vào bờ.
Phía sau những ngọn đồi, tiếng động cơ máy bay trực thăng phành phạch dội lại. Trên trời, máy bay cánh quạt vè vè lượn đảo.
"Chúng đổ quân - Lê lo lắng - tình hình này làm sao bắt liên lạc được với bến".
Chiếc xuồng vừa chạm bờ, Lượng và mọi người đứng dưới chân núi lập tức ùa cả lại.
Lê vội vã bước lên bãi cát. Đám thủy thủ quây quanh anh và Lượng, chờ đợi. Lượng xốc lại khẩu AK rồi đưa mắt lướt nhanh từng người. Anh em đều được trang bị đầy đủ vũ khí: AK, lựu dạn, dăm ba người có ca B.41 và B.40.
- Các đồng chí! - Lượng nói, đôi mắt sáng lên và khuôn mặt nghiêm nghị - Tình hình bắt buộc và đòi hỏi chúng ta phải hủy tàu. Chỉ mươi phút nữa, những người lính thủy sẽ vĩnh biệt con tàu thân yêu của mình. Ai chẳng đau lòng trước cảnh này... Các đồng chí đều nghe tiếng máy bay cả chứ? Bọn địch đổ quân hòng tiêu diệt và bắt sống chúng ta. Song bằng mọi giá chúng ta phải bắt liên lạc với du kích, bảo toàn lực lượng là chính, bức bách lắm mới nổ súng. Chúng ta chia ra từng nhóm lẻ, như vậy việc rút lui sẽ thuận tiện hơn. Tôi phụ trách thê đội một, anh Xuân phụ trách thê đội hai. Tổ hủy tàu do thuyền trưởng Lê chỉ huy, chờ tàu nổ, rút sau. Trời gần sáng rồi, các đồng chí, lên đường. Tạm chia tay nhau ở đây.
Lượng ôm ngang người Lê rất lâu. Cả hai cùng im lặng. Đám thủy thủ lặng lẽ nhìn Lê, nhìn ông Tám và những người rút sau rồi hướng ra con tàu, nét mặt lộ rõ vẻ xúc động. Từng nhóm đi phía núi.
- Khoan đã, xin các đồng chí một phút! - Lê bước tới. Mọi người quay lại, im lặng. Lê ngước lên lắng nghe tiếng máy bay đang lượn trên đồi, anh nói nhanh - Tất cả mọi điều đều có thể xảy ra. Do vậy tôi yêu cầu trong số chúng ta, không một ai được phép để mình rơi vào tay quân địch. Các đồng chí rõ cả chứ? Thà chết...
Lúc nói câu đó, bên tai Lê văng vẳng tiếng đoàn trưởng Tư: "Làm người, ai cũng muốn vươn tới sự tốt đẹp. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng thắng hoàn cảnh..."
Anh nhìn theo đồng đội đi vào bóng núi, lòng se thắt. Liệu rồi còn được gặp lại hết thảy anh em? Phía trước, địch đang túa quân vây từng ngọn núi, số phận họ ra sao?
Lê nhìn mãi, nhìn mãi cho tới lúc người thủy thủ cuối cùng khuất hẳn.
Ngoài biển, những chiếc tàu địch chạy qua, chạy tới. Chúng thừa khôn ngoan để hiểu rằng áp vào gần con tàu sẽ nguy hiểm thế nào. Con tàu sẵn sàng đổi mạng. Chúng dư kinh nghiệm về việc đó.
Tiếng loa vẫn dai dẳng vọng vào. Biển đã hiện ra đủ hình thù, đường nét. Con tàu T.67 vẫn dềnh trên sóng.
Ngồi bên Lê là ông Tám Thạnh, kế đó là Cang, Hải và Mừng. Mọi người hồi hộp, nóng lòng nhìn ra. Tại sao tàu chưa nổ? Trục trặc gì? Dây cháy chậm bị đứt? Đồng hồ hỏng? Hay kíp hoá học mất tác dụng? Chẳng lẽ cùng một lúc, cả ba loại ở ba vị trí đều không còn khả năng gây nổ? Tại sao? Tại sao? Bao câu hỏi đặt ra. Mọi người ngồi lặng, năm khuôn mặt hướng về phía con tàu. Có cảm giác như nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực người ngồi bên cạnh.
Khuôn mặt Lê đanh lại. Cổ dài ra. Những đường gân bên thái dương giật mạnh. Và mồ hôi ở trán cứ nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Đầu óc Lê rối lên: Bao điều không hay sẽ kéo theo, nếu con tàu không nổ? Liệu dưới tàu còn tài liệu?
Năm phút nữa nặng nề trôi qua.
- Chú Tám, cháu trở lại tàu. Có gì, chú cứ dẫn anh em rút - Lê nói.
- Chờ chút xíu nữa Lê, nguy hiểm lắm!
- Tàu không nổ còn nguy hiểm hơn... Trường hợp cấp bách, cháu sẽ ấn kíp nổ ngay... khi đó...
- Lê, để tao!
Ông Tám bật dậy, chạy xuống bãi cát.
- Chú Tám! - Lê vội vàng đuổi theo níu ông lại.
Hai người vừa chạm mép nước, một cột lửa bùng lên.
Kế đó là tiếng nổ xé tai. Mảnh sắt vụn bay lả tả. Khói trùm đen đặc cả một vùng. Không khí như bị nén lại. Sóng biển và sức ép hất ông Tám và Lê văng lên trảng cát
Hải, Mừng và Cang xô tới. Da mặt hai người sạm khói.
Ông Tám ôm ngực lảo đảo đứng lên, ngó ra biển:
- Nó "chết" thật rồi!
Lê bá vào vai Hải, cố đứng thẳng người. Anh nói một cách khó khăn:
- Ta rút! - Và anh gắng gượng bước.
Phía bên kia đồi, tiếng súng AR.15 rộ lên loạn xạ.
Máy bay bắt đầu sà thấp quét đạn trung liên và xả rốc két xuống mép biển.
Đằng đông, một góc trời ửng đỏ.
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển