Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Doan Bui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Thuận
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2020-10-15 22:03:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Quê
oàn Thùy yêu quý,
Cha của cháu là con trai yêu dấu của gia đình. Con trai duy nhất. Người có trách nhiệm nối dõi tông đường. Và thực hiện lời điềm về thanh quế. Xa xưa, cụ nội của cháu trong lúc mang thai đã mơ thấy một thanh quế uốn cong. Ðó là một điềm báo về sự thịnh vượng cho gia tộc chúng ta và cụ đã đặt tên ông nội của cháu là Quế. Sau này, ông nội luôn nhắc nhở cậu trai duy nhất về nhiệm vụ ấy. Cha cháu phải mang lại thanh danh cho gia tộc chúng ta.
Gia đình chúng ta nghèo nhưng ông nội được nhận học bổng để vào trường trung học Bưởi danh tiếng. Trường có tên như vậy vì xung quanh có rất nhiều cây bưởi. Mùa xuân đến, phảng phất khắp nơi mùi thơm dịu dàng của những bông hoa trắng tinh. Cha cháu thích hoa bưởi lắm. Anh ấy vẽ rất giỏi, chính ông nội đã dạy anh ấy vẽ. Cô chép lại tranh của cha cháu. Cô rất phục anh ấy. Ở gia đình ta, quá khứ thì thầm trong những nét bút lông.
Khi còn nhỏ cả nhà mình ở trong rừng. Chính ở đây mà em gái út đã qua đời. Em có đôi mắt hình trái mơ, bụng trướng to và khuôn mặt tái xanh màu trăng lạnh. Gia đình đã quấn em vào một chiếc chiếu và không có lựa chọn nào khác ngoài để em lại trong bóng tối của rừng già.
Ông bà nội rất nghèo. Cả nhà đói đến nỗi bụng réo như gió thổi. Một hôm, ông nội mua được một miếng thịt trâu khô. Ông đưa cho cha cháu, cậu con trai duy nhất, và cha cháu không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Ngon quá, ngon quá, nữa, nữa”. Ông cũng nhắc đi nhắc lại với cha cháu: “Không được đâu, không được đâu”. Và cha cháu lăn đùng ra khóc như mưa như gió.
Trong rừng, trẻ con cũng chơi trò này trò kia. Tổ chức chọi dế. Cha cháu luôn luôn thắng. Anh trai cô cái gì cũng giỏi.
Tất cả đều đi chân trần. Và tất cả đều chạy trốn. Giấc mộng về thanh quế chỉ còn là một bóng ma, một câu chuyện hoang tưởng của ông bà nội.
Ra đi, ra đi, ra đi. Như thể với gia đình mình, cuộc sống luôn là một cuộc chạy trốn và chia ly.
Cuối cùng cả nhà cũng đến được Sài Gòn. Cha cháu lớn lên. Anh ấy học giỏi và được cha mẹ khen. Anh ấy đã trưởng thành gần như một người đàn ông. Các chị em gái của cha cháu hầu như không còn thấy anh ấy ở nhà. Anh ấy mơ được ra đi. Mơ được sang Pháp. Ðể theo học y khoa. Ông nội nổi giận. Nhưng ông không biết từ chối cha cháu cái gì cả. Cậu con trai yêu dấu sẽ đi Pháp.
Mười năm trôi qua.
Năm 1970, ông nội sang Pháp thăm cha cháu. Ông viết thư về nhà. Ông bảo bà nội: “Tôi nhớ bà đến héo hon, quý bà răng đen của tôi ạ”.
Rồi tin ập xuống như sấm xé trời. Ông nội chết. Cả nhà hồn xiêu phách lạc.
Ông đến bệnh viện để mổ và rồi vì thế mà chết.
Ông mất trong vòng tay của cậu con trai yêu dấu duy nhất, người có bổn phận nối dõi tông đường.
Người Cha Im Lặng Người Cha Im Lặng - Doan Bui Người Cha Im Lặng