Số lần đọc/download: 2596 / 50
Cập nhật: 2016-05-21 23:27:59 +0700
Chương 23: Đô Khả Dĩ Tiên Sinh
P
hương Đăng từ nhà máy nguyên liệu quay về cửa tiệm đã là buổi chiều, đẩy lớp cửa kiếng thì đụng Tạ Cát Niên đang bước ra ngoài.
“Cô đi đâu vậy?” Phương Đăng thuận miệng hỏi.
Cát Niên giơ gói đồ trên tay lên: “Tôi giao hàng cho khách. Mấy ngày nay đơn đặt hàng nhiều, thợ ráp hàng đều không giúp được”
Phương Đăng đưa mắt nhìn xung quanh tiệm, chỉ có hai nhân viên đang tiếp khách, cô hơi lo nếu Cát Niên cũng đi thì không đủ người ở lại, liền nói: “Chỗ giao hàng có xa không, nếu khách hàng không mấy đặc biệt thì đừng gấp, có thể chờ thợ ráp rảnh rỗi thì đi”
Cát Niên mở miệng cười: “Nói gần cũng không gần, chỗ đó chị quen thuộc nhất, đáng tiếc chị cũng không tiện đi chuyến này”
Thấy Phương Đăng cau mày, cô vội nói thêm: “Đây là đồ của Đô Khả Dĩ tiên sinh”
Phương Đăng vừa nghe liền hiểu. Người Cát Niên vừa gọi “Đô Khả Dĩ tiên sinh” chính là Lục Nhất.
Từ khi vô tình gặp lại hai năm trước, đại khái cách vài tháng một lần, Lục Nhất sẽ đến cửa tiệm mua đồ. Phương Đăng chưa bao giờ thiếu kẻ theo đuổi, mượn lý do mua đồ để làm quen với cô cũng không phải không có, nhưng Lục Nhất tương đối đặc biệt. Khi đến cửa tiệm, anh ta không bao giờ tìm nhân viên hỏi xem có Phương Đăng ở đó không, thậm chí có khi chạm mặt cô trong tiệm cũng coi như không có, chỉ đỏ mặt chào hỏi, nếu thấy Phương Đăng vui vẻ thì trò chuyện thêm vài ba câu, sau đó mua vội ít đồ rồi đi liền. Người sáng suốt có thể nhìn ra tại sao anh ta đến, dù cho anh ta chưa bao giờ lên tiếng, cũng chưa từng mời Phương Đăng ra ngoài. Anh ta đến mua hàng liên tục, nhìn chung là mua đủ thứ hàng hóa bày bán trong tiệm của Phương Đăng, nhân viên trong tiệm đối với anh ta đều quen mặt, hễ giới thiệu loại hàng nào chỉ cần không quá phá cách, anh ta đều đồng ý mua, nếu đúng lúc không có màu sắc đó, đổi cái khác cũng chẳng vấn đề, hoặc là giảm giá hay không anh ta cũng không bận tâm đến, chính vì vậy Cát Niên liền gán cho anh ta cái biệt danh là “Đô khả dĩ tiên sinh”.
Tuần trước khi “Đô Khả Dĩ tiên sinh” đến cửa tiệm, Phương Đăng đang ở đó. Bình thường hai người gặp mặt, anh ta cũng không căng thẳng lắm, nhưng một lần đó, Phương Đăng lại cố ý tìm lý do tránh vào phòng thay đồ. Lục Nhất vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ngoài cửa tiệm, lại không gặp người muốn gặp, có hơi thất vọng, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng lại theo đề nghị của Cát Niên mà mua bộ rèm cửa mới.
Cát Niên lấy số đo cửa sổ của Lục Nhất, biết rõ ràng anh ta ở chung cao ốc với Phương Đăng, nhưng cô nhắc tới “Đô Khả Dĩ tiên sinh”, chỉ là muốn đùa một chút, vì cô hiểu quá rõ bà chủ của mình, Phương Đăng có lẽ làm như không nghe thấy. Cô đem rèm cửa sổ đặt ở yên sau xe đạp điện, đang định lên đường thì nghe tiếng Phương Đăng gọi.
“Cô khỏi đi, rèm cửa sổ này xong việc tôi tiện đường sẽ giao cho”
Cát Niên hơi ngạc nhiên, cũng không tiện hỏi nhiều. Ngược lại hai cô gái trẻ làm việc trong cửa hàng nghe thấy, thừa lúc Phương Đăng vào lấy đồ trong phòng thay quần áo, xúm lại bàn tán.
“Cô bảo không phải bà chủ đang bị “Đô Khả Dĩ tiên sinh” kia làm cảm động đấy chứ?”
“Đô Khả Dĩ tiên sinh” đẹp trai mà, tôi rất thích nhìn hai đồng điếu ở khóe miệng anh ta, cười đẹp y như anh Lý vậy…”
“Anh Lý nào? Cô thích là chuyện của cô, bà chủ có thể giống cô sao…”
“Hứ!”
Phương Đăng bước ra, bỏ lơ như không nghe thấy, cô đi qua quầy, cùi chõ tay chạm vào bao rèm cửa sổ mà Cát Niên đã gói kỹ càng, tự nhiên lại muốn tránh thật xa, cũng như mấy ngày trước ở cửa tiệm, cô phải tránh vào phòng thay quần áo.
Cô vốn có thể không cần làm vậy, đem rèm cửa sổ giao cho Cát Niên, hoặc là nhân viên nào cũng được, tiếp tục coi như Lục Nhất không hề tồn tại. Phó Thất cũng chính miệng nói, cô có thể sống cuộc sống mà cô muốn.
Nhưng đây cũng là điểm tàn nhẫn nhất của Phó Thất, từ lúc anh mở miệng nói điều đó với Phương Đăng, họ đều hiểu cô thật ra chỉ có một lựa chọn duy nhất. Nếu như cô có thể không quản sống chết của anh, đối với sự sợ hãi lớn nhất của anh ngoảnh mặt làm ngơ, nếu như cô có thể không quan tâm điểm yếu chí mạng của anh lại bị người khác nắm trong tay, bên cạnh luôn có ánh mắt dõi theo dòm ngó, thì cô đã không còn là Phương Đăng nữa. Anh đã ném cho cô đồng xu với hai mặt giống nhau, tuyên bố rằng cho cô quyền tự do lựa chọn. Bởi vì anh biết, cuộc sống của cô cho đến giờ không chỉ có tình yêu dành cho anh, cô còn hy vọng anh sống tốt hơn, vì thế, bất kể chuyện gì cô cũng sẽ vì anh mà làm cả. Điều này đã trở thành bản năng đối với Phương Đăng.
Buổi tối Phương Đăng quay lại nhà, đang cố nhớ ra Lục Nhất ở lầu mấy, không ngờ vào thang máy thì gặp ngay Lục Nhất vừa xong việc trở về.
“Cô về rồi, đúng lúc thật!” – Anh ta cố gắng để lời nói có vẻ tự nhiên, nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng anh ta mất rồi.
Phương Đăng nói: “Phải, đúng lúc thật, đây là rèm cửa sổ anh đặt ở cửa tiệm tôi”
Lục Nhất vội vàng nhận lấy, lúc này thang máy dừng lại ở lầu mười sáu, ngay tầng lầu anh ở.
“Cám ơn, tôi đi trước… gặp lại sau!” Anh ta hơi tiếc rẻ bước ra thang máy, vừa quay đầu lại mới phát hiện dù hẹn gặp lại sau nhưng Phương Đăng cũng theo anh ta mà bước ra.
Phương Đăng nói: “Cám ơn gì chứ. Khách hàng là thượng đế, tôi phải cám ơn anh mới đúng”. Thấy anh ta có vẻ không hiểu lắm, cô cười: “Chẳng lẽ trước kia thợ giao hàng của tôi không lắp ráp cho anh sao?”
“Ah, có chứ!” Lục Nhất luống cuống móc chìa khóa ra mở cửa, có lẽ trong lòng anh ta đến giờ cũng chưa bao giờ dám nghĩ một ngày Phương Đăng sẽ xuất hiện trong nhà của mình. Anh ta đẩy cửa, lại đỏ mặt quay đầu nhìn cô: “Cô có thể chờ một chút không, chỉ một phút thôi!”
Phương Đăng nín cười gật đầu. Anh ta đi thật nhanh vào nhà, quả nhiên, chưa đầy một phút sau đã quay trở lại cửa.
“Ngại quá, cô vào nhà đi!”
Phương Đăng đi vào, giả vờ giận hỏi móc: “Anh có chắc là đã dọn dẹp xong đồ hết chưa đó?”
Lục Nhất vội vàng giải thích: “Không phải như cô nghĩ đâu, cô ngồi trước đi”
“Anh cho rằng tôi nghĩ gì?” Anh ta đưa Phương Đăng đến ghế salon, cô ngó quanh một lượt rồi ngồi xuống. Nhà anh ta với nhà cô có cấu trúc giống nhau, chỉ khác là lầu mười sáu và lầu cuối. Ở tầng dưới này so với phía trên cách bày biện đơn giản hơn nhiều, cuộc sống của một người đàn ông trẻ tuổi độc thân cũng khá là đơn giản.
“Cô uống gì không?” Lục Nhất hỏi.
“Sao cũng được, đừng quá bận tâm” Phương Đăng vẫn không kềm chế được nhìn xung quanh, hỏi đại vài câu: “Trước khi dọn đến đây anh ở đâu?”
“Sau khi ba tôi mất, tôi sống ở nhà bà con vài năm, sau này ở nội trú trong trường đại học, rồi thuê phòng kế công ty sống, suy nghĩ nên tìm một chỗ ổn định mới mua căn nhà này, không ngờ lại trùng hợp vậy…”
Phương Đăng dĩ nhiên sẽ không chất vấn gì nếu anh ta nói hai chữ “trùng hợp”.
“Vậy anh sống thế nào? Tôi muốn nói là cha anh mất, mẹ cũng không còn, mẹ kế chắc là không sống cùng anh, cuộc sống của anh trong suốt thời gian đó nhất định không tốt lắm”. Cô cẩn thận hỏi tới.
Lục Nhất từ nhà bếp đi ra, thần sắc cũng không quá nặng nề như cô nghĩ, anh nói: “Thật ra thì tốt, bà con của tôi đối với tôi rất tốt. Là cô nhi mà nói, với tôi coi như may mắn”.
Anh ta đặt mâm đồ trên tay xuống trước mặt Phương Đăng, tổng cộng có ba cái ly, một ly café, một chén trà nóng, còn có một ly giống như nước lọc đun sôi.
“Cho tôi hết sao?” Phương Đăng không khỏi tức cười: “Anh tưởng tôi là trâu hả?”
Lục Nhất cũng cười: “Tôi không biết cô muốn uống gì, nhà chỉ có ba thứ này, cô tự nhiên đi”
“Anh thật biết điều, tôi còn nghi ngờ không biết anh có phải là người bán thức uống không nữa. Đúng rồi, thật ra anh làm nghề gì?” Phương Đăng bây giờ mới nhận ra, mấy năm nay tuy anh ta thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô, nhưng cô biết về anh ta rất ít, trước đây cũng chưa bao giờ để ý.
“Tôi sao? Tôi không có sở trường gì, điều duy nhất có thể nói là chỉ biết học, thời gian học ở trường cũng lâu hơn so với người khác, mấy năm trước thầy tôi ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, cũng đưa tôi cùng đi, sau đó tôi ở lại công ty của ông ấy giúp một tay. Tôi làm trong ngành vi điện tử”.
“Vi điện tử? Anh là nhân viên IT?”
“Nhân viên IT? Dù sao cũng không phải là ET, đỉnh cao công nghệ của các nhân viên kỹ thuật. Cô uống nước đi, để nguội không tốt đâu.” Trò chuyện mấy câu, Lục Nhất đã trở nên tự nhiên không ít, còn biết nói đùa. Anh bưng ly nước lên đưa cho Phương Đăng, gặp lúc Phương Đăng giơ tay ra cầm ly café, đầu ngón tay hai người vô tình chạm nhau, anh ta rụt lại thật nhanh như chạm điện, suýt nữa thì đổ cả ly nước, hai bên má bắt đầu đỏ lên.
Phương Đăng rất ít khi tiếp xúc với một người đàn ông vừa nghiêm túc hay hay ngượng ngùng như Lục Nhất, điều kiện của anh ta cũng có thể coi là thượng cấp, dáng dấp bảnh bao, học thức, nói năng đều rất tốt. Khu cao ốc của cô cũng coi là khu vực cao cấp, cạnh bờ biển, giá cả không phải rẻ, anh ta có thể mua nhà ở đây, thu nhập trong công việc chắc hẳn là không tệ. Dù cha mẹ đều mất, nhưng muốn tìm một cô gái tốt tính đến chuyện chung sống cũng chẳng khó khăn gì. Chỉ là nhìn vào chỗ anh ta ở, nếu không phải là sách, CD thì toàn là các loại máy vi tính, trò chơi điện tử, bình thường giờ tan sở cũng vô cùng nguyên tắc, trong lúc nói chuyện cũng không hề tỏ ra dối trá, nhìn thấy phụ nữ thì đỏ mặt, vừa nhìn là biết hoàn cảnh sinh hoạt quá mức đơn thuần, cùng người khác phái ít khi giao tiếp, so với cái tuổi gần ba mươi, trong lòng hình như vẫn còn là một cậu bé chưa trưởng thành.
Phương Đăng uống xong ly café, mới phát hiện Lục Nhất đã nhanh tay đem rèm cửa sổ cô vừa giao đến lắp ráp đâu vào đấy.
“Anh làm hết chuyện của tôi, tôi biết làm gì đây!” Phương Đăng bật cười.
“Cô ngồi đi, không sao đâu!” Lục Nhất vỗ vỗ phủi lên bờ vai dính bụi.
Phương Đăng lại đứng lên: “Nếu rèm cửa đã lắp ráp xong, tôi cũng phải về, cám ơn trà và café của anh… Còn nước nữa…”
Lục Nhất cũng không ngờ sự nhiệt tình của mình lại đưa đến kết quả này, tiếc không thể tháo rèm cửa sổ ngược trở lại. Anh ta có hơi buồn, nhưng không còn cách nào khác, Phương Đăng đã ra tới cửa, anh ta không biết làm gì hơn chỉ biết đứng nhìn theo tiếc rẻ..
“Không cần tiễn.. cũng đâu xa xôi gì… Hôm khác gặp”.
“Hôm khác… Ah, được.. được…”
Phương Đăng bị anh ta gọi lại, quay đầu nhìn hoài nghi: “Sao?”
“Nếu cô không bận gì, có thể ngồi lại một lúc mà”, Lục Nhất có hơi khẩn trương, lấy hết can đảm để nghĩ ra cách này giữ Phương Đăng lại. Những năm gần đây, anh ta có thể cảm giác được sự lạnh nhạt của Phương Đăng, không muốn làm cô thấy chán ghét, không có cách nào đến gần, nhưng lại không muốn phải đứng quá xa. Lần này cô chủ động xuất hiện trong cuộc sống của anh ta, trước đây anh ta có mơ cũng không dám, sợ cho là nếu bỏ qua cơ hội này thì không thể nào quay trở lại.
Phương Đăng thấy hơi tức cười, nhìn anh ta chằm chằm: “Anh có chuyện gì sao?”
“Không có… Ah, phải rồi, có chút việc, cô có thể giúp tôi thử máy Kinect mới mua không?”
Phương Đăng thấy anh ta yêu cầu quá thành khẩn, đành phải theo anh ta quay vào nhà.
“Cô chờ một chút, nhanh lắm”
Lục Nhất nhanh chóng từ phòng làm việc chạy ào ra với thứ anh ta muốn tìm, luống cuống tay chân đem thiết bị cài đặt thật kỹ càng. Phương Đăng lúc này mới biết thứ anh ta trịnh trọng mời mình lưu lại “thử nghiệm” – Kkinect chính là một thiết bị trò chơi cảm ứng toàn thân.
Anh ta lựa chọn trò chơi gọi là “Đoạt bảo kỳ binh”, trên màn ảnh tivi xuất hiện hai nhân vật nhỏ.
“Cô đứng ở đây, hơi tiến lên một chút… giơ tay trái lên… nhảy lên… Phải, là vậy đó.. Còn tôi ở đây, khi chúng ta chạm vào cái đó là có thể ghi bàn…”
Phương Đăng không từ chối, làm y như lời chỉ dẫn của anh ta tiến vào trò chơi, máy thu hình cảm ứng hoạt động, nhân vật trên màn hình cũng lắc lư theo, hết chuyển động đến nhấc tay, phất chân, vòng qua các chướng ngại vật để đi tìm bảo tàng trong trò chơi.
“Cô học rất nhanh, tôi nên chọn độ khó hơn một chút” – Lục Nhất nói.
Phương Đăng vừa cử động vừa cười: “Cái này có gì khó đâu, con nít cũng chơi được mà”
Cô dường như chuyên tâm dồn hết sức vào trò chơi, chỉ một lát sau, trò chơi xuất hiện cây cờ đỏ. Phương Đăng tò mò quay đầu nhìn lại, phát hiện Lục Nhất không biết đã dừng chơi từ lúc nào, đứng sau lưng cô một chút, nhìn cô cười thật tươi.
Màn hình nhắc nhở khoảng cách giữa hai người chơi chưa đúng quy tắc.
Phương Đăng cười dời lên một chút, tiếp tục đuổi theo tiết tấu trò chơi.
“Thắng rồi!” Phương Đăng hoan hô thật lớn, vừa dừng lại vừa thở hổn hển. Nói là trò chơi nhưng thật sự vận động cũng rất mệt, đang là lúc đầu mùa xuân, ban đêm vốn rất lạnh, cô vừa chơi xong cái này thì trên người đều đổ mồ hôi.
“Lớn tuổi rồi, không chịu được nhảy tới nhảy lui như vậy. Anh nói người ở lầu dưới có tìm chúng ta tính sổ không?” Phương Đăng vừa thở vừa nói, quay đầu đi tìm nước uống, Lục Nhất đang đứng ngây người bên cạnh sực tỉnh, cầm ly lên: “Tôi đi đổi cho cô nước nóng”
Phương Đăng lắc đầu, mặt mày đỏ ửng vì mệt: “Không cần, tôi về tắm là được rồi”.
“Cô phải về sao? Còn nhiều trò chơi khác mà.. “ Anh ta đã từng chơi qua “Đoạt bảo kỳ binh”, trong trí nhớ cũng nghĩ không nhanh kết thúc đến vậy.
“Gì chứ?” Phương Đăng dừng chân trước cửa, vừa giơ tay kéo áo khoác, vừa quay lại nhìn anh ta.
Lục Nhất gãi gãi đầu: “Còn có “Công phu gấu trúc”, với…”
Phương Đăng cười sặc sụa: “Tôi không phải nói cái này. Lục Nhất, anh nói thật đi, anh không có bạn gái sao?”
“Hả?” Lục Nhất không đời nào ngờ cô hỏi đến vấn đề này, có chút quẫn bách lắc đầu nhanh, trong lòng dâng lên một suy nghĩ lạ thường: “Tại sao cô ấy muốn biết điều này?”
“Anh có bạn gái?” Phương Đăng thấy anh ta không đáp, kinh ngạc hỏi.
“Không có, tôi không có bạn gái”. Lục Nhất khẳng định một cách cứng cõi như đang thốt ra lời thề.
Phương Đăng lúc này mới vừa cười vừa nói: “Vậy thì đúng rồi, anh có muốn biết tại sao không?”
Lục Nhất lắc đầu, trong tâm trí chỉ có nụ cười rạng rỡ của cô.
“Đã quen biết nhiều năm như vậy tôi cũng không ngại cho anh biết. Sau này nếu có cơ hội dẫn bạn gái về nhà, đừng mời người khác chơi mấy trò chơi trẻ con ngốc nghếch này nữa, nếu không cả đời anh sẽ độc thân đấy”
Lục Nhất ỉu xìu, chỉ hận không tìm thấy cái lỗ nào dưới đất để chui xuống, đời nào còn có ý cầm chân khách. Phương Đăng bước ra ngoài bấm nút thang máy, anh ta đi theo, mặt đỏ lên lộ rõ là đang còn ngượng. Cô lắc đầu, cười nói: “Còn nữa, sau này đừng đến tiệm mua đồ, có nhiều khách hàng như anh, tôi sợ kiếm quá nhiều tiền đến nỗi phải về hưu sớm đấy”.
Lục Nhất nói thật nhỏ: “Không sao, tôi thật sự thích đồ trong tiệm của cô mà”
Phương Đăng giả vờ lộ mặt kinh ngạc: “Vậy sao, tôi còn tưởng anh thích tôi chứ!”
(*) Đô Khả Dĩ: Sao cũng được