Nguyên tác: An Offer From A Gentleman
Số lần đọc/download: 2494 / 63
Cập nhật: 2015-10-01 01:37:12 +0700
Chương 23
T
é ra Quý bà Penwood đã rời thành phố.
Cả Quý bà Bridgerton cũng vậy. Thú vị đây...
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 18 tháng 6 năm 1817.
Benedict quyết định chàng chưa bao giờ yêu mẹ mình hơn ngay giây phút này. Chàng đang cố không để mình cười toe toét, nhưng thật quá khó khăn để không cười khi nhìn Quý bà Penwood há hốc miệng và thở hổn hển như con cá mắc cạn.
Mắt vị quan hành pháp như trố lồi ra. "Thưa quý bà, bà không đề nghị tôi bắt giữ bà bá tước đấy chứ?"
"Không, tất nhiên," Violet nói. "Nữ bá tước đương nhiên sẽ được tự do. Tầng lớp quý tộc hiếm khi phải trả giá vì những hành động phạm tội. Nhưng," bà thêm vào, hơi nghiêng đầu khi bà chĩa thẳng cho Quý bà Penwood một cái lườm chua cay, "nếu ngài đã bắt giữ bà ấy, thì sẽ thật là đáng xấu hổ kinh khủng khi bà ấy phải biện hộ trước tòa."
"Bà đang định nói gì?" Quý bà Penwood hỏi dưới hàm răng nghiến chặt.
Violet quay sang quan hành pháp. "Liệu tôi có thể có một chút thời gian một mình với Quý bà Penwood được chứ?"
"Tất nhiên, thưa lệnh bà." Ông ta trao cho bà một cái gật cộc lốc rồi quát tháo, "Tất cả mọi người! Ra!"
"Không, không," Violet cất tiếng với một nụ cười ngọt ngào khi bà ấn một cái gì đó trông có vẻ giống một tờ một bảng vào trong tay ông ta.
"Gia đình tôi có thể ở lại."
Quan hành pháp mặt hơi ửng đỏ, rồi vơ lấy tay viên giám ngục và lôi gã ta ra khỏi căn phòng.
"Được rồi," Violet lẩm bẩm. "Chúng ta đang ở chỗ nào nhỉ?"
Benedict cười rạng rỡ vì hãnh diện khi chàng quan sát mẹ chàng đấu với Quý bà Penwood và dìm bà ta xuống. Chàng hơi liếc về phía Sophie. Miệng nàng vẫn còn đang há hốc.
"Con trai tôi sắp sửa cưới Sophie," Violet nói, "và bà sẽ phải nói với bất kỳ ai chịu lắng nghe rằng con bé được bảo hộ bởi người chồng đã mất của bà."
"Ta sẽ không bao giờ nói dối cho con ranh đó," Quý bà Penwood bắn trả.
Violet nhún vai. "Tốt thôi. Vậy bà có thể ngồi chờ cố vấn tài chính của tôi bắt đầu tìm kiếm của hồi môn của Sophie ngay lập tức. Rút cuộc thì, Benedict sẽ thừa hưởng số của hồi môn đó ngay khi thằng bé cưới Sophie."
Benedict vòng tay quanh eo Sophie và hơi siết eo vỗ về nàng.
"Nếu có ai hỏi ta," Quý bà Penwood dậm dịch, "ta sẽ xác nhận bất kể câu chuyện nào mà bà bịa ra. Nhưng đừng có mong ta giúp đỡ con ranh đó được chấp nhận."
Violet làm ra vẻ ngẫm nghĩ về chuyện đó, rồi nói, "Tuyệt vời. Tôi có tin rằng như thế cũng là tuyệt rồi." Bà quay sang con trai bà. "Benedict?"
Mẹ chàng quay lại về phía Quý bà Penwood. "Cha của Sophie tên là Charles Beckett và ông ta là một người họ hàng xa của ngài bá tước, được chứ?"
Quý bà Penwood nhìn như thể bà ta vừa nuốt một con hến tởm lợm, nhưng dẫu sao bà ta vẫn gật đầu.
Violet cố tình quay lưng vào bà bá tước, và nói, "Mẹ chắc chắn rằng một vài thành viên trong giới thượng lưu sẽ hơi coi khinh Sophie, bởi rõ ràng là không một ai thân quen với gia đình con bé, nhưng ít nhất con bé vẫn được tôn trọng. Sau rốt thì" – bà quay người và ném một nụ cười hào nhoáng vào mặt Araminta – "đúng là Sophie có mối quan hệ với nhà Penwood mà."
Araminta phát ra một tiếng gầm gừ dị hợm. Còn Benedict dùng hết sức bình sinh để khỏi phá lên cười.
"Ô, ngài quan hành pháp ơi!" Violet gọi to, và khi ông ta bổ nhào vào trong phòng, bà cười ngọt ngào với ông ta và nói, "Tôi tin rằng công việc của tôi ở đây đã xong."
Ông ta thả ra một cái thở dài nhẹ nhõm và nói, "Vậy tôi không phải bắt giữ ai cả?"
"Có lẽ thế."
Ông ta gần như gục xuống bức tường.
"Hừ, ta đi đây!" Quý bà Penwood tuyên bố, cứ như là có ai trong số những người có mặt ở đây có thể nhớ bà ta ấy. Bà qua quay sang con gái mình với đôi mắt giận điên. "Theo ta, Posy."
Benedict nhìn máu rút gần hết khỏi mặt Posy theo đúng nghĩa đen. Nhưng trước khi chàng có thể can thiệp, Sophie nhảy về phía trước, thốt lên, "Quý bà Bridgerton!" cùng lúc Araminta rống, "Đi ngay!"
"Gì vậy, con thân yêu?"
Sophie nắm lấy tay Violet và kéo bà vào gần hơn đủ để nàng có thể thì thầm gì đó vào tai bà.
"Được rồi," Violet nói. Bà quay sang Posy. "Tiểu thư Gunningworth?"
"Thực ra, là tiểu thư Reiling ạ," Posy sửa lại. "Ngài bá tước chưa bao giờ nhận nuôi cháu."
"Tất nhiên. Tiểu thư Reiling. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi mốt, thưa lệnh bà."
"Vậy thì, rõ ràng là cháu đủ tuổi để tự ra quyết định. Thế cháu có muốn đến thăm nhà ta một khoảng thời gian không?"
"Ôi, có chứ ạ!"
"Posy, mày không được đến ở với nhà Bridgerton!" Araminta ra lệnh.
"Violet hoàn toàn lờ bà ta đi khi bà nói với Posy, "Ta tin rằng mùa lễ hội này ta sẽ rời London sớm hơn thường lệ. Cháu có muốn cùng chúng ta về Kent không?"
Posy nhanh chóng gật đầu. "Cháu rất hân hạnh ạ."
"Vậy là ổn rồi."
"Chẳng có gì ổn cả," Araminta quát tháo. "Nó là con gái ra, và – "
"Benedict," Quý bà Bridgerton nói trong chất giọng thờ ơ, "tên ngài cố vấn tài chính của con là gì hả con?"
"Đi đi!" Araminta tát Posy một cái. "Và đừng có hòng làm ô uế cửa nhà tao lần nữa."
Lần đầu tiên suốt chiều hôm đó, Posy trông có vẻ hơi sợ hãi. Và càng tệ hơn khi mẹ cô chĩa thẳng vào mặt cô và rít lên, "Nếu mày đi với họ lúc này, với ta mày coi như chết rồi. Mày nghe chưa? Chết!"
Posy trao một cái nhìn hoảng sợ về phía Violet, người ngay lập tức bước lên và nắm lấy tay cô.
"Không sao đâu, Posy," Violet dịu dàng nói. "Cháu có thể ở với chúng ta bao lâu tùy thích."
Sophie cũng bước lên và ôm lấy cánh tay kia của Posy. "Bây giờ chúng mình sẽ là chị em thực sự," nàng nói, dướn người và trao cho cô một cái hôn lên má.
"Ôi, Sophie," Posy khóc, nước mắt chảy ròng ròng. "Mình rất xin lỗi! Mình chưa bao giờ đứng lên vì bạn cả. Đáng ra mình nên nói gì đó. Đáng ra mình nên làm gì đó, nhưng – "
Sophie lắc đầu. "Hồi đó, bạn còn non nớt, mình cũng thế. Và mình biết hơn bất kỳ ai rằng bà ta khó cãi lại đến thế nào." Nàng ném một cái lườm khinh miệt gắt gay về phía Araminta.
"Đừng có hòng nói với ta theo cách đó," Araminta giận điên, giơ tay lên như sắp đánh người.
"À, à, á!" Violet cắt ngang. "Những vị cố vấn tài chính, Quý bà Penwood. Đừng quên mất những vị cố vấn tài chính chứ."
Araminta thả tay xuống, nhưng bà ta trông như thể bà ta sắp bốc hỏa bất kỳ lúc nào.
"Benedict?" Violet gọi ra. "Trong bao lâu chúng ta có thể đến chỗ văn phòng của ngài cố vấn của chúng ta?"
Cười thầm trong bụng, chàng gãi gãi cằm ra vẻ đăm chiêu. "Không quá xa đâu mẹ. Khoảng hai mươi phút? Ba mươi nếu đường đông."
Araminta run bần bật với cơn giận điên cuồng khi bà ta chĩa thẳng về phía Violet. "Vậy cứ lôi con ranh đó đi đi. Với ta nó chưa bao giờ hơn một nỗi thất vọng. Và bà cứ ngồi đó mà xem, bà sẽ bị tắc với nó cho đến ngày bà chết, không ai muốn nó cả. Ta đã phải hối lộ những thằng đàn ông để chúng mời nó nhảy."
Và rồi điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Sophie bắt đầu run lên. Da nàng đỏ ửng, răng nàng nghiến lại, và một tiếng rống đáng sững sờ nhất thoát ra khỏi miệng nàng. Và trước khi có ai đó nghĩ đến việc xen vào, nàng đã đấm thẳng vào mắt trái của Araminta và khiến bà ta ngã dập đít. (wivy: huzzah, huzzah!)
Benedict đã nghĩ không gì trên đời này có thể làm chàng ngạc nhiên hơn tính cách nham hiểm chưa từng một lần lộ diện của mẹ chàng.
Chàng đã nhầm.
"Cái đó," Sophie rít lên, "không phải là vì bà đã ăn trộm của hồi môn của tôi. Cũng không phải vì suốt quãng thời gian tồi tệ bà dùng để tra tấn tôi trong nhà của tôi trước khi cha tôi mất. Và thậm chí cũng chẳng phải vì bà đã biến tôi thành con nô lệ của riêng bà."
"E, Sophie," Benedict vui vẻ nói, "thế, đó là vì cái gì?"
Mắt Sophie không hề rời khỏi mặt của Araminta khi nàng nói, "Đó là vì bà đã không công bằng trong việc san sẻ tình yêu thương cho chính các con gái của bà."
Posy rơm rớm nước mắt.
"Có một nơi đặc biệt trong địa ngục dành cho những bà mẹ như bà đấy," Sophie nói, giọng nàng trầm thấp một cách nguy hiểm.
"Các vị biết đấy," quan hành pháp nói với giọng the thé, "chúng tôi thực sự cần phải thông thoáng cái phòng giam này cho nghi phạm tiếp theo."
"Ông ấy đúng đấy," Violet nhanh chóng nói, bước đến trước mặt Sophie trước khi nàng quyết định đạp cho Araminta thêm một cú nữa. Bà quay sang Posy. "Cháu có đồ đạc gì muốn đem theo không?"
Posy lắc đầu.
Mắt Violet đượm buồn khi bà nhẹ siết lấy tay Posy. "Chúng ta sẽ cùng tạo nên những ký ức mới cho cháu, cháu yêu."
Araminta đứng dậy, ném cho Posy một cái lườm kinh khủng cuối cùng, rồi hùng hổ bước đi.
"Tốt rồi," Violet xướng lên, chống tay lên hông. "Ta cứ tưởng bà ta không bao giờ đi cơ."
Benedict rút cánh tay đang vòng quanh eo của Sophie với một cái thì thầm, "Đừng động đậy một sợi cơ nào nhé," rồi nhanh chóng bước đến bên mẹ chàng.
"Dạo gần đây con có nói cho mẹ biết," chàng thầm thì vào tai bà, "con yêu mẹ nhiều đến thế nào không?"
"Không," bà nói với một nụ cười tự mãn, "nhưng ta vẫn luôn biết điều đó."
"Thế con có nhắc đến việc mẹ là bà mẹ tuyệt nhất trên đời này không?"
"Không, nhưng ta cũng biết điều đó nữa."
"Tốt." Chàng cúi xuống và thả một nụ hôn trên má bà. "Cám ơn mẹ. Được làm con trai mẹ là một đặc ân đấy."
Mẹ chàng, người đã phải chịu căng thẳng suốt cả ngày, và đã thực sự chứng tỏ rằng bà là người đầu cứng nhất và nhanh trí nhất trong tất cả bọn họ, đã khóc òa ra.
"Chàng nói gì với bà thế hả?" Sophie gặng hỏi.
"Không sao đâu," Violet nói, sụt sùi. "Chỉ là..." Bà ôm chầm lấy Benedict. "Mẹ cũng yêu con, rất nhiều!"
Posy quay sang Sophie và nói, "Đây là một gia đình rất tuyệt."
Sophie quay qua đáp, "Mình biết."
Một giờ sau Sophie ngồi trong phòng khách của Benedict, ngay trên cái ghế so pha mà trên nó nàng đã mất đi trinh tiết của nàng chỉ mới vài tuần trước. Quý bà Bridgerton đã e ngại việc Sophie một mình về nhà Benedict, nhưng chàng đã trao cho bà một cái nhìn hoành tráng đến nỗi bà phải nhanh chóng nhường đi, chỉ nói thêm vào, "Nhớ bảy giờ phải đưa con bé về nhà đấy."
Nghĩa là họ có một giờ đồng hồ ở cạnh nhau.
"Em xin lỗi," Sophie thốt lên, ngay khi nàng đặt mông xuống cái ghế sô pha. Vì lý do nào đó họ đã không hề nói gì trong suốt chuyến đi. Họ tay trong tay, và Benedict đã hôn lên những ngón tay nàng, nhưng họ không hề nói một lời.
Sophie đã rất nhẹ nhõm. Nàng vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện. Trong tù chuyện đó dễ dàng hơn, với tất cả những náo động và bao nhiêu người có mặt, nhưng bây giờ khi họ ở một mình...
Nàng không biết phải nói gì.
Ngoại trừ, "Em xin lỗi," nàng cho là như thế.
"Không, ta xin lỗi," Benedict đáp lại, ngồi bên cạnh nàng và nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của nàng.
"Không, em – " Rồi đột ngột nàng mỉm cười. "Thế này là rất buồn cười."
"Ta yêu nàng," chàng nói.
Hai cánh môi nàng tách rời.
"Ta muốn kết hôn cùng nàng," chàng nói.
Nàng ngừng hít thở.
"Và ta không quan tâm đến chuyện của cha mẹ nàng hay thỏa thuận giữa mẹ ta với Quý bà Penwood." Chàng nhìn vào mắt nàng, đôi mắt tối màu của chàng hòa quyện trong tình yêu. "Bất kể thế nào ta vẫn sẽ kết hôn với nàng."
Sophie chớp mắt. Những giọt lệ trào dâng, và nàng có một cảm giác rằng nàng sắp biến bản thân thành một con ngốc trước mặt chàng bằng việc khóc sưng cả mắt trước mặt chàng. Nàng cố để thốt lên tên chàng, rồi phát hiện bản thân hoàn toàn chẳng cất được lời nào.
Benedict siết lấy tay nàng. "Chúng ta không thể sống ở London, ta biết, nhưng chúng ta không cần phải sống ở London làm gì. Khi ta nghĩ về việc ta thật sự cần điều gì trong cuộc đời này – không phải điều ta muốn, mà là điều ta cần - điều duy nhất hiện ra trong đầu ta là hình ảnh của nàng."
"Em..."
"Không, để ta nói hết," chàng nói, giọng chàng khàn đục. "Ta không nên đề nghị nàng trở thành tình nhân của ta."
"Benedict," nàng nghẹn ngào nói, "chàng có thể làm gì khác hơn được? Chàng nghĩ em là một người hầu. Nếu chúng ta sống trong một thế giới hoàn hảo, chúng ta có thể kết hôn mà không phải suy nghĩ gì, nhưng đây không phải một thế giới hoàn hảo. Những người quý ngài như chàng không kết hôn với – "
"Tốt thôi. Vậy ta đã không sai khi đề nghị nàng." Chàng cố mỉm cười. Một nụ cười méo xẹo. "Ta sẽ là một thằng ngốc nếu ta không đưa ra đề nghị đó. Ta đã muốn nàng rất nhiều, và ta nghĩ ta vốn đã yêu nàng, và – "
"Benedict, chàng không phải – "
"Giải thích? Có, ta có đấy. Đáng ra ta không bao giờ được cố nài ép nàng khi nàng từ chối đề nghị của ta. Ta đã không công bằng khi cứ thúc ép nàng, nhất là khi cả hai chúng ta đều biết dần dần rồi ta vẫn sẽ phải kết hôn. Ta sẽ chết trước khi ta chịu chia sẻ nàng. Vậy sao ta có thể đề nghị nàng làm điều tương tự?"
Nàng vươn tay và gạt cái gì đó khỏi má chàng. Chúa ơi, chàng đang khóc sao? Chàng chẳng thể nhớ được lần cuối cùng chàng khóc là khi nào. Có lẽ là khi cha chàng mất chăng? Ngay cả hồi đó, nước mắt của chàng chỉ rơi khi chàng ở một mình.
"Có rất nhiều điều ta yêu ở nàng," chàng nói, từng từ được thốt ra thật cẩn thận. Chàng biết chàng đã có được nàng. Nàng sẽ không bỏ chạy khỏi chàng; nàng sẽ trở thành vợ chàng. Nhưng chàng vẫn muốn chuyện này thật hoàn hảo. Một gã đàn ông chỉ có một lần trong đời tuyên bố tình yêu đích thực; và chàng không muốn phá hỏng nó hoàn toàn.
"Nhưng điều mà ta yêu nhất," chàng tiếp tục, "đó là thực tế rằng nàng hiểu rõ chính bản thân nàng. Nàng biết nàng là ai, và nàng tôn trọng điều gì. Nàng có những nguyên tắc, Sophie, và nàng thực hiện đúng những nguyên tắc ấy." Chàng nắm lấy tay nàng và đưa lên môi chàng. "Điều đó thật hiếm thấy."
Mắt nàng ứa đầy nước mắt, và tất cả những gì chàng muốn làm là ôm lấy nàng, nhưng chàng biết chàng phải hoàn thành điều này. Có rất nhiều điều đọng đầy trong chàng, và chúng phải được nói ra.
"Và," chàng nói, giọng chàng nhỏ dần, "nàng dành thời gian của nàng để nhìn vào ta. Để hiểu ta. Benedict. Không phải Ngài Bridgerton, không phải 'số hai' Benedict."
Nàng chạm vào má chàng. "Chàng là người tốt nhất trên đời này mà em biết. Em ngưỡng mộ gia đình chàng, nhưng em yêu chàng."
Chàng ôm chặt lấy nàng. Chàng không thể ngừng được. Chàng phải được cảm nhận nàng trong vòng tay chàng, để đảm bảo với bản thân rằng nàng ở đây, và nàng sẽ mãi ở đây. Với chàng, bên cạnh chàng, cho đến khi cái chết chia lìa cả hai. Điều này thật lạ lùng, nhưng chàng bị phát điên bởi một sự thúc ép kỳ dị nhất là phải giữ lấy nàng... chỉ giữ lấy nàng thôi.
Chàng muốn nàng, tất nhiên. Chàng luôn luôn muốn nàng. Nhưng hơn cả thế, chàng muốn được ôm lấy nàng. Được hít lấy mùi hương của nàng, được cảm nhận cơ thể nàng bên dưới chàng.
Chàng, chàng nhận ra, được dỗ dành bởi sự hiện diện của nàng. Họ không cần phải nói. Họ thậm chí chẳng cần phải chạm (mặc dù chàng không có ý định bỏ nàng ra đầu). Chỉ đơn giản là vậy, chàng sẽ là người đàn ông hạnh phúc hơn – và rất có thể là một người đàn ông tốt hơn – khi có nàng ở gần bên.
Chàng vùi mặt vào tóc nàng, hít lấy mùi hương của nàng, mùi hương...
Mùi hương...
Chàng thẳng người. "Nàng có muốn đi tắm không?" (wivy: trời ơi là trời, mất hết cả tâm trạng.)
Mặt nàng đỏ lựng. "Ôi, không," nàng rên, từ ngữ nghẹn lại dưới lòng bàn tay mà nàng đang bịt lấy miệng nàng. "Đó là cái nhà tù kinh khủng đó, và em bị buộc phải nằm trên đất, và – "
"Đừng kể gì với ta cả," chàng nói.
"Nhừng – "
"Làm ơn." Nếu chàng nghe thêm nữa, có thể chàng sẽ phải đi giết một ai đó mất. Miễn là không có thiệt hại vĩnh viễn nào, chàng không muốn nghe những chi tiết đâu.
"Ta nghĩ," chàng nói, dấu vết cười cợt đầu tiên giật giật trên khóe miệng bên trái của chàng, "là nàng nên đi tắm."
"Đúng vậy." Nàng gật trong khi đứng dậy. "Em sẽ về ngay chỗ mẹ chàng – "
"Ở đây."
"Ở đây?"
Nụ cười ấy lan rộng ra khóe miệng phải của chàng. "Ở đây."
"Nhưng chúng ta đã nói với mẹ chàng – "
"Rằng nàng sẽ về nhà lúc chín giờ."
"Em nghĩ là bà nói lúc bảy giờ chứ."
"Vậy sao? Ngộ thật, ta lại nghe là chín."
"Benedict..."
Chàng nắm lấy tay nàng và kéo nàng về phía cửa. "Bảy nghe giống chín kinh khủng lên được."
"Benedict..."
"Thực ra, bảy nghe còn giống mười một hơn."
"Benedict!"
Chàng giữ nàng đứng em ngay cửa. "Ở nguyên đây."
"Sao cơ?"
"Đừng có nhúc nhích một cái bắp thịt nào," chàng nói, chạm đầu ngón tay lên mũi nàng.
Chẳng làm gì được, Sophie nhìn theo Benedict khi chàng bước ra ngoài hành lang, và quay lại chỉ sau hai phút. "Chàng vừa đi đâu thế?" nàng hỏi.
"Chuẩn bị bồn tắm."
"Nhưng – "
Mắt chàng trở nên rất, rất hư hỏng. "Cho hai người."
Nàng nuốt nước bọt.
Chàng dướn người. "Những người hầu vô tình lại đã đun sẵn nước nóng rồi."
"Họ đã?"
Chàng gật. "Chỉ mất vài phút để họ đổ đầy bồn thôi."
Nàng lườm về phía cửa trước. "Đã gần bảy giờ rồi."
"Nhưng ta được phép giữ nàng lại đến mười một giờ mà."
"Benedict!"
Chàng kéo nàng lại gần hơn. "Nàng muốn ở lại."
"Em chưa bao giờ nói thế."
"Nàng không cần phải nói. Nếu nàng thực sự không muốn, nàng đã phải nói cái gì hơn là 'Benedict'!"
Nàng phì cười; chàng giả giọng nàng giỏi đến mức đó đấy.
Miệng chàng cong cong một nụ cười quỷ quyệt. "Ta sai sao?"
Nàng nhìn ra chỗ khác, nhưng nàng biết môi nàng đang giật giật.
"Ta đã nghĩ là không mà," chàng thì thậm. Chàng ra dấu bằng chuyển động đầu hướng lên tầng. "Đi với ta nào."
Nàng đi.
Trước sự ngạc nhiên sững sờ của Sophie, Benedict bỏ trống căn phòng trong khi Sophie rũ bỏ váy áo để tắm. Nàng nín thở khi nàng kéo chiếc váy qua đầu. Chàng đã đúng; nàng có mùi thật.
Cô hầu lo chuyện pha nước tắm đã khuấy đầy bồn tắm với dầu thơm và xà phòng bọt khiến cho bọt bong bóng nổi hết trên bề mặt.
Ngay khi Sophie bỏ hết váy áo ra, nàng nhón một chân vào trong làn nước khi ngút tỏa lan. Toàn bộ cơ thể nàng cũng sớm ngập chìm trong nước nóng.
Thiên đường. Thật khó để có thể tin được rằng nàng mới chưa tắm có hai ngày thôi. Một đêm trong tù dài như một năm vậy.
Sophie cố gắng thư giãn đầu óc và tận hưởng khoảnh khắc này, nhưng thật khó để hưởng thụ khi mà nàng cứ nơm nớp đề phòng thế này. Khi nàng quyết định ở lại nàng đã biết rằng Benedict có kế hoạch vào cùng nàng. Nàng có thể từ chôi; bởi dù tất cả những dai dẳng và phỉnh phờ của chàng, chàng vẫn sẽ đưa nàng về nhà mẹ chàng nếu nàng thực sự từ chối.
Nhưng nàng đã quyết định ở lại. Khi ở đâu đó giữa cửa phòng khách và những bậc thang nàng đã nhận ra rằng nàng muốn ở lại. Đã phải trải qua một quãng đường rất dài mới đến được khoảnh khắc này, và nàng chưa sẵn sàng để xa rời chàng, kể cả khi chỉ qua có một đêm cho đến sáng hôm sau, khi chàng chắc chắn sẽ đến dùng bữa sáng với mẹ chàng.
Chàng sẽ ở đây sớm thôi. Và khi chàng đến..
Nàng rùng mình. Kể cả trong một bồn nước nóng bốc hơi nghi ngút, nàng vẫn rùng mình. Và rồi, khi nàng chìm người xuống sâu trong nước, cho phép nước dâng cao đến vai và cổ nàng, thậm chí chạm đến mũi nàng, nàng nghe thấy tiếng click báo cửa phòng bật mở.
Benedict. Chàng đang mặc một áo ngủ màu xanh lá sẫm, buộc với một thắt lưng nơi eo. Chân chàng trần, bắp chân chàng cũng thế.
"Ta hy vọng nàng không phiền nếu ta đem hủy cái này đi," chàng nói, liếc xuống cái váy của nàng.
Nàng cười với chàng và lắc đầu. Đó không phải là lời nàng tưởng chàng sẽ nói, và nàng biết rằng chàng nói vậy chỉ để giúp nàng thả lỏng.
"Ta sẽ gửi ai đó lấy cho nàng bộ khác," chàng nói.
"Cám ơn chàng." Nàng nhẹ dịch trong nước để lấy chỗ cho chàng, nhưng chàng làm nàng ngạc nhiên bởi chàng lại bước đến cuối bồn.
"Cúi xuống nào," chàng nói nhỏ.
Nàng làm theo, và thở dài thỏa mãn khi chàng bắt đầu kỳ lưng cho nàng.
"Ta đã mơ được làm thế này nhiều năm trời rồi."
"Nhiều năm trời?" nàng hỏi, buồn cười.
"Mmm-hmm. Ta có rất nhiều giấc mơ về nàng sau buổi dạ hội hóa trang đấy."
Sophie mừng vì nàng đang cúi người xuống, trán nàng tựa lên đầu gối, bởi mặt nàng đỏ lựng hết cả lên.
"Nhúng đầu nàng xuống nước để ta có thể gội đầu cho nàng," chàng lệnh.
Nàng trượt cả người xuống mặt nước, rồi nhanh chóng nổi lên.
Benedict day xà phòng trong tay rồi bắt đầu nhẹ xoa lên tóc nàng. "Trước đây tóc nàng dài hơn," chàng bình phẩm.
"Em phải cắt tóc đi," nàng nói. "Em bán nó cho người làm tóc giả."
Nàng không chắc lắm, nhưng nàng nghĩ nàng có lẽ vừa nghe thấy chàng gầm gừ.
"Lúc trước nó còn ngắn hơn cơ," nàng thêm vào.
"Sẵn sàng giũ tóc nào."
Nàng lại chìm xuống dưới mặt nước, xoay xoay đầu trước khi trồi lên.
Benedict khum bàn tay lại và vốc một vốc nước. "Nàng vẫn còn dính chút xà phòng ở đuôi tóc," chàng nói, để nước dội qua tóc nàng.
Sophie để chàng lặp lại quá trình đó vài lần, rồi cuối cùng cũng hỏi, "Chàng không vào sao?" Đối với nàng thế là dày mặt kinh khủng, và nàng biết nàng chắc phải đang mặt đỏ ửng như dâu tây chín mọng vậy, nhưng đơn giản là nàng phải biết.
Chàng lắc đầu. "Ta cũng định vào, nhưng như này quá mức vui."
"Tắm cho em?" nàng hỏi ngờ ngờ.
Khóe miệng chàng nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng nhẹ bẫng. "Ta cũng rất trông mong được lau khô cho nàng nữa?" Chàng cúi xuống và cầm lên một cái khăn bông trắng to tướng.
Sophie cắn môi nàng lưỡng lự. Nàng, tất nhiên, đã gần gũi với chàng theo cách gần gũi nhất mà hai con người có thể, nhưng nàng vẫn chưa quá quen để có thể đứng lên lõa lồ khỏi bồn tắm mà không xấu hổ.
Benedict cười nhẹ khi chàng đứng và dang rộng cái khăn. Giữ nó thật rộng, chàng nhìn sang bên và nói, "Ta sẽ bọc hết cả người nàng lại trước khi ta kịp nhìn thấy thứ gì."
Sophie hít một hơi dài và đứng dậy, không hiểu sao lại cảm thấy hành động ấy sẽ đánh dấu một khởi đầu mới cho cả phần đời còn lại của nàng.
Benedict nhẹ nhàng cuốn cái khăn quanh người nàng, đôi tay chàng dịu dàng ve vuốt mặt nàng bằng góc khăn khi chàng cuốn khăn quanh nàng xong. Chàng chấm nhẹ má nàng, nơi những giọt nước lăn tăn vẫn còn vương đó, rồi cúi xuống và nhẹ hôn lên mũi nàng. "Ta mừng vì nàng ở đây," chàng thì thầm.
"Em cũng thế."
Chàng chạm vào cằm nàng. Mắt chàng không hề rời mắt nàng, và rồi nàng gần như cảm thấy như thể chàng cũng chạm lên mắt nàng nữa. Và rồi, với sự dịu dàng ngọt ngào dịu nhẹ nhất có thể tưởng tượng được, chàng hôn nàng. Sophie không chỉ cảm thấy được yêu, nàng cảm thấy được tôn sùng.
"Đáng ra ta nên đợi đến thứ hai," chàng nói, "nhưng ta không muốn thế."
"Em không muốn chàng đợi," nàng thì thầm.
Chàng lại hôn nàng lần nữa, lần này có chút hối thúc hơn. "Nàng thật đẹp," chàng thì thầm. "Tất cả những gì ta mơ tới."
Môi chàng chạm đến má nàng, cằm nàng, cổ nàng, và từng nụ hôn, từng chút nhấm nháp đều cướp lấy hơi thở của nàng. Nàng chắc chắn rằng chân nàng sẽ nhũn ra, rằng sức lực của nàng sẽ lụi đi dưới sự tấn công dịu dàng của chàng, và ngay khi nàng tin rằng mình sắp nhão thành nước mất rồi, chàng bế thốc nàng lên trong vòng tay chàng và đưa nàng đến giường.
"Trong trái tim ta," chàng thề, đặt nàng xuống giữa những lớp đệm và gối, "nàng là vợ ta."
Hơi thở nàng ngưng lại.
"Sau đám cưới của chúng ta chuyện này sẽ là hợp pháp," chàng nói, ngả người xuống cạnh nàng, "được chúc phúc bởi Chúa trời và đất nước, nhưng ngay lúc này – "
Giọng chàng khản đặc khi chàng chống một khuỷu tay xuống giường để có thể ngẩng lên nhìn vào mắt nàng. "Ngay lúc này điều này là thật."
Sophie vươn tay và chạm vào mặt chàng. "Em yêu chàng," nàng thầm thì. "Em luôn luôn yêu chàng. Em nghĩ rằng em đã yêu chàng trước cả khi em biết chàng."
Chàng cúi xuống để trao nàng một nụ hôn tươi mới, nhưng nàng ngăn chàng với một tiếng khẽ khàng, "Không, chờ đã."
Chàng dừng, chỉ cách môi nàng có vài inch.
"Buổi dạ hội hôm ấy," nàng nói, giọng nàng run rẩy, "ngay cả trước khi em nhìn thấy chàng, em đã cảm thấy chàng. Phép màu. Có gì đó đã ngưng đọng trong không khí. Và khi em quay người, chàng ở đó, như thể chàng đang đợi em, và em biết chàng là lý do để em vụng trộm bước vào vũ hội ấy."
Có gì đó ươn ướt trên má chàng. Một giọt nước mắt giản đơn, rơi khỏi nơi khóe mắt chàng.
"Chàng là lý do em tồn tại," nàng khẽ khàng nói, "lý do để em có mặt trên đời."
Chàng mở miệng, và trong một chốc nàng đã chắc rằng chàng sắp nói gì đó, nhưng thanh âm duy nhất trào ra là một tiếng khản đặc, và nàng nhận ra rằng chàng đang quá xúc động, rằng chàng không thể nói.
Nàng chiến bại hoàn toàn.
Benedict hôn lên môi nàng lần nữa, cố gắng tỏ cho nàng thấy những gì chàng không thể cất thành lời. Chàng không hề nghĩ chàng có thể yêu nàng nhiều hơn nữa như chàng yêu nàng năm giây trước, nhưng khi nàng cất tiếng... khi nàng nói với chàng....
Trái tim chàng bùng cháy, và chàng nghĩ nó có thể nổ tung.
Chàng yêu nàng. Đột nhiên từ ngữ là trở nên thật rõ ràng. Chàng yêu nàng, và đó là tất cả những gì đáng kể.
Áo choàng của chàng và khăn của nàng được tách rời, và khi họ da chạm da, chàng tôn thờ nàng với đôi tay và môi chàng. Chàng muốn nàng nhận ra mức độ cần thiết của nàng với chàng, và chàng muốn nàng biết cùng đam mê ấy.
"Ôi, Sophie," chàng rên, tên nàng là từ duy nhất chàng có thể xoay xở để nói. "Sophie, Sophie, Sophie."
Nàng mỉm cười với chàng, và chàng bị điểm với sự ham muốn được phá lên cười đáng nhớ nhất. Chàng hạnh phúc, chàng nhận ra. Quá đỗi hạnh phúc.
Và điều này thật tuyệt.
Chàng nhấc mình lên trên nàng, sẵn sàng để đâm sâu vào trong nàng, sẵn sàng để biến nàng thành của chàng. Lần này khác biệt so với lần trước, khi cả hai người đều bị cuốn đi bởi cảm xúc. Lần này cả hai đều chủ tâm. Họ đã chọn lựa hơn đam mê, họ đã chọn lẫn nhau.
"Nàng là của ta," chàng nói, mắt chàng không hề rời bỏ mắt nàng khi chàng trượt vào trong nàng. "Nàng là của ta."
Và rất lâu sau đó, khi cả hai đều rũ rượi và nằm dài trong vòng tay nhau, chàng đưa môi đến sát tai nàng và thủ thỉ,
"Và ta là của nàng."
o O o
Vài giờ sau đó, Sophie giãn người và chớp mắt tỉnh dậy, tự hỏi sao nàng lại thấy quá đỗi tuyệt vời và ấm áp đến vậy, và –
"Benedict!" nàng há hốc. "Mấy giờ rồi?"
Chàng chẳng hề động đậy, vì vậy nàng nắm lấy vai chàng và lay mạnh. "Benedict! Benedict!"
Chàng làu bàu và lăn nằm sấp. "Ta đang ngủ mà."
"Mấy giờ rồi?"
Vùi mặt vào gối chàng rên. "Chẳng biết."
"Em phải có mặt ở nhà mẹ chàng lúc bảy giờ."
"Mười một," chàng lầm bầm.
"Bảy giờ!"
Chàng hé một mắt. Trông như thể phải nỗ lực lắm mới làm được thế ấy. "Nàng đã biết là nàng sẽ không về kịp lúc bảy giờ khi nàng quyết định đi tắm ở đây."
"Em biết, nhưng em không nghĩ rằng mình sẽ đi đến quá chín giờ."
Benedict chớp mắt vài lần khi chàng nhìn quanh phòng. "Ta không nghĩ nàng sẽ kịp – "
Nhưng nàng đã nhìn thấy cái đồng hồ treo tường và gần như là sặc sụa (sặc gì thì không biết.)
"Nàng có sao không?" chàng hỏi han.
"Bây giờ là ba giờ sáng!"
Chàng cười. "Vậy nàng sẽ ở qua đêm luôn vậy."
"Benedict!"
"Nàng sẽ không muốn làm phiền bất kỳ người hầu nào phải không? Họ đều đã ngủ rồi, ta chắc đấy."
"Nhưng em – "
"Cho xin đi, người phụ nữ này," cuối cùng chàng tuyên bố. "Tuần tới là ta cưới nàng rồi mà."
Cái đó khiến nàng chú ý. "Tuần tới?" nàng lắp bắp.
Chàng cố đảm bảo lại trong thái độ thật nghiêm túc. "Tốt nhất là giải quyết mọi chuyện thật nhanh chóng."
"Tại sao?"
"Tại sao?" chàng nghẹn.
"Vâng, tại sao?"
"E, à, trò chuyện buôn vớ vẩn và những thứ tương tự."
Môi nàng tách và mắt nàng tròn vo. "Chàng có nghĩ Phu nhân Whistledown sẽ viết về em không?"
"Chúa ơi, ta hy vọng là không," chàng làu bàu.
Mặt nàng xụ xuống.
"Thì, ta cho rằng bà ta có thể. Thế quái nào nàng lại muốn bà ta viết làm gì?"
"Em đã đọc báo của bà ấy nhiều năm rồi. Em luôn mơ được nhìn thấy tên em trên đó."
Chàng lắc đầu. "Nàng có những giấc mơ thật kỳ lạ."
"Benedict!"
"Được rồi, có, ta cho rằng Phu nhân Whistledown sẽ đăng bài về đám cưới của chúng ta, nếu không phải trước lễ cưới, thì chắc chắn cũng chẳng lâu sau đó. Bà ta lanh lẹ cái khoản đó lắm."
"Em ước gì em biết bà ấy là ai."
"Nàng và một nửa London."
"Em và cả London, em nghĩ thế." Nàng thở dài, rồi nói, không tin tưởng lắm, "Em thực sự nên về thôi. Mẹ chàng sẽ rất lo cho em."
Chàng nhún vai. "Bà biết nàng ở đâu."
"Nhưng bà sẽ nghĩ kém đi về em."
"Ta nghi ngờ điều đó đấy. Bà sẽ cho nàng một chút tự do, ta chắc đấy, bởi chúng ta sẽ kết hôn trong vòng ba ngày nữa thôi mà."
"Ba ngày?" nàng gần như thét. "Em tưởng chàng nói là tuần tới."
"Ba ngày là tuần tới."
Nàng nhíu mày. "Oh. Chàng đúng. Thứ Hai?"
Chàng gật, trông thỏa mãn lắm.
"Tưởng tượng xem," nàng nói. "Em sẽ ở trên Whistledown."
Chàng chống mình lên một bên khuỷu tay, nhìn nàng nghi ngờ. "Nàng đang trông ngóng việc kết hôn với ta," chàng hỏi trong chất giọng cười cợt, "hay chỉ đơn thuần là việc được nhắc đến trong Whistledown khiến nàng thích thú đến vậy đấy?"
Nàng cho chàng một cú đánh đùa cợt vào vai.
"Thực ra," chàng trầm ngâm nói, "nàng đã được nhắc đến ở trên Whistledown rồi đấy."
"Em? Khi nào?"
"Sau buổi vũ hội. Phu nhân Whistledown ấn tượng rằng ta khá đeo đuổi cô tiểu thư bạc bí ẩn. Ấy vậy mà bà ta cũng chẳng hề moi ra được danh tính của nàng." Chàng cười nhăn. "Đó rất có thể là bí mật duy nhất ở London mà bà ta chưa khám phá được."
Mặt Sophie ngay lúc ấy trở nên nghiêm túc và nàng dịch xa khỏi chàng một chút. "Ôi, Benedict, em phải... em muốn... Phải nói là..." Nàng dừng, nhìn đi chỗ khác vài giây trước khi quay đầu lại. "Em xin lỗi."
Chàng cân nhắc việc giật phắt nàng về lại trong vòng tay chàng, nhưng nàng trông quá nghiêm chỉnh một cách chết tiệt đến nỗi chàng chẳng có cách nào khác ngoài việc nghiêm túc nghe nàng nói. "Vì gì?"
"Vì không nói cho chàng biết em là ai. Em đã sai." Nàng cắn môi. "Ưm, không phải là quá sai hoàn toàn."
Chàng nhẹ ngả người. "Nếu hành động của nàng không sai, vậy thì nó là gì?"
"Em không biết. Em không thể giải thích chính xác tại sao em làm vậy, nhưng nó chỉ..." Nàng lại cắn môi thêm nữa. Chàng bắt đầu nghĩ rằng có thể nàng sẽ tự gây ra cho mình vài vết thương mất thôi.
Nàng thở dài. "Em không nói cho chàng biết ngay lúc ấy vì dường như làm vậy lúc ấy cũng chẳng để làm gì. Em lúc đó rất chắc rằng chúng ta sẽ không gặp nhau nữa ngay sau khi chúng ta rời khỏi nhà Cavender. Nhưng rồi chàng bị ốm, và em phải chăm sóc chàng, và chàng không nhận ra em, và..."
Chàng chạm một ngón tay lên môi nàng. "Nó không quan trọng."
Đôi mày nàng nhướng lên. "Tối hôm trước nó dường như rất quan trọng đấy."
Chàng không biết tại sao, nhưng chàng không muốn thảo luận quá nghiêm trọmg vào lúc này. "Từ đó đến giờ có rất nhiều thay đổi."
"Chàng không muốn biết tại sao em không nói cho chàng biết em là ai ư?"
Chàng chạm lên má nàng. "Ta biết nàng là ai."
Nàng lại cắn môi.
"Và nàng biết phần buồn cười nhất trong tất cả chuyện này là gì không?" chàng tiếp. "Nàng có biết lý do tại sao ta lại quá lưỡng lự trong việc hoàn toàn trao trái tim ta cho nàng không? Ta đã để dành một phần tim ta cho người con gái trong đêm hội ấy, luôn luôn hy vọng rằng một ngày nào đó ta sẽ tìm thấy nàng ấy."
"Ôi, Benedict," nàng thở dài, vui sướng vì lời chàng, nhưng cùng lúc cũng khổ sở vì nàng đã làm chàng tổn thương.
"Quyết định kết hôn cùng nàng có nghĩa là ta phải buông tay giấc mơ được kết hôn cùng nàng ấy" chàng lặng lẽ nói. "Mỉa mai quá, đúng không?"
"Em xin lỗi em đã làm chàng đau đớn bởi việc không tiết lộ ra thân phận em," nàng lên tiếng, không hẳn là nhìn vào mặt chàng, "nhưng không chắc rằng em thấy có lỗi vì mình đã làm như vậy. Ôi, em cũng không biết nữa."
Chàng chẳng nói gì.
"Em nghĩ rằng nếu phải quay lại em vẫn làm như vậy lần nữa."
Chàng vẫn chẳng nói gì. Sophie bắt đầu cảm thấy vô cùng nhộn nhạo bên trong.
"Chỉ là vào lúc đó, làm thế dường như là một việc đúng đắn," nàng nhấn mạnh. "Nói với chàng rằng em đã ở vũ hội đó sẽ chẳng để làm gì."
"Ta sẽ muốn được biết sự thật," chàng khẽ nói.
"Vâng, và chàng sẽ làm gì với sự thật?" Nàng ngồi dây, kéo lớp chăn cho đến khi chúng ấp quanh người nàng. "Chàng sẽ muốn cô gái thần bí đó thành tình nhân của chàng, giống y như chàng đã muốn cô người hầu trở thành tình nhân của chàng."
Chàng chẳng nói gì, chỉ nhìn chăm chú nơi mặt nàng.
"Em đoán rằng mình đang nói," Sophie nói vội vã, "rằng nếu ngay từ đầu em đã biết những gì lúc này em đang biết, em sẽ nói gì đó. Nhưng em đã không biết, và em nghĩ nếu em tiến bước em sẽ chỉ càng làm trái tim em tan vỡ thêm nữa, và – " Nàng nghẹn lại ở những từ cuối cùng, đau đáu kiếm tìm trên khuôn mặt chàng vài đầu mối nào đó thể hiện những gì chàng đang nghĩ. "Làm ơn nói gì đó đi."
"Ta yêu nàng," chàng nói.
Và đó là tất cả những gì nàng cần.