Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
uy cứ nhìn sững cái ống nghe, sau đó vứt xuống bàn chạy ào qua phòng của cô thư ký.
- Cô có biết điện thoại lúc nãy gọi từ đâu không?
Lúc Thu Hà nhấc điện thoại lên thì đầu bên kia có tiếng cô điện thoại viên: ”Alô ! Phải số máy 018.3052… đó không ? Xin cầm máy có Biên Hoà cần gặp” vì vậy mà nàng biết rõ điện thoại từ đâu và biết rõ cuộc điện đàm của thủ trưởng.
- Biên Hòa? – Nghe Thu Hà trả lời. Huy lặp lại như một cái máy.
- Cô gái lúc nãy là ai vậy? - Thu Hà không nén nỗi tò mò - Anh không yêu chị Kim sao?
Huy tròn mắt nhìn cô thư ký rồi bỏ ra khỏi phòng. Chàng đi tìm Phú để “thông báo” chuyện vừa rồi.
- Biên Hòa hả? - Phú hỏi lại – Quỳnh Như làm gì trên đó nhỉ?
- Làm sao bây giờ anh Phú? - Huy nhìn ông anh mình đăm đăm.
Sau một hồi im lặng, Phú lắc đầu.
- Tôi chịu ! Hay là thử hỏi Thiên Kim xem sao ?
- Cô ta không nói đâu ! - Huy lắc đầu.
- Thì cậu cứ đem cuốn băng ra mà dọa cô ta.
Nhưng Huy lắc đầu. Chàng đã cất cuốn băng vào một ngăn tủ nhỏ trong phòng của cha mẹ mà bây giờ chàng lấy làm phòng mình. Khi Phú hỏi tại sao lại làm thinh trước chuyện động trời của Thiên Kim thì chàng trả lời:
- Làm như vậy tiểu nhân quá ! Tôi muốn Thiên Kim tự hiểu ra và tự giác rút lui.
Nhưng hình như cho đến lúc này Thiên Kim vẫn chưa hề có ý định đó. Chính vì như vậy mà khi nghe Huy hỏi về Quỳnh Như, nàng đã nổi giận:
- Anh tìm nó để làm gì ? Quỳnh Như không muốn xen vào chuyện của chúng ta nên mới bỏ đi như vậy.
Huy vẫn ôn tồn :
- Tôi chỉ muốn gặp Quỳnh Như để trả lại cô ấy số đồ đạc còn bỏ lại đây. Trông thấy nó tôi không khỏi nghĩ về Quỳnh Như.
- Vậy thì để em đi gặp nó! - Thiên Kim dịu giọng – Như vậy sẽ tốt hơn. Nó về Biên Hòa chắc là về nhà ngoại. Em đã đến đó mấy lần .
- Vậy cũng được – Huy gật đầu – Để tôi bảo tài xế lái xe đưa cô đi.
Hôm sau, trước khi anh tài xế đến đón Thiên Kim, chàng đã căn dặn cặn kẽ mọi điều.
Nhưng “đối thủ” của Huy cũng tinh khôn lắm. Tới Biên Hoà, nàng bảo anh tài xế:
- Anh ở đây đợi tôi.
- Sao vậy ? Anh ta ngạc nhiên – Anh Huy đã dặn tôi phải đưa chị tới nơi kia mà?
- Nhưng đường ở đây khó đi lắm. Xe lớn không đi được đâu. Nè, cầm một ít tiền, muốn ăn gì thì cứ ăn, lát nữa chờ tôi ở đây.
- Tôi nhớ rồi! Chị yên tâm. - Anh tài xế vui vẻ gật đầu.
Thiên Kim hết sức cảnh giác, nhưng cuối cùng vẫn còn sơ hở. Vừa căn dặn anh tài xế xong thì có một chiếc xe lam chạy chờ tới, nàng vẫy tay và leo lên ngay. Thế là tự dưng “không khảo” mà đã khai chỗ mình sắp đến. Chờ cho xe lam đỗ lại lở một chỗ mà người xuống xe lại là một cô gái mặc cái áo đó ! Từ cả cây số, anh tài xế đó cũng nhận ra đối tượng mà mình theo dõi. Anh cho xe ngừng chạy, rút vũ khí lợi hại, chĩa về phía Thiên Kim và thầm khen ông chủ trẻ thông minh thật. Với cái ống nhòm mà lúc nãy khi trao cho anh Huy đã gọi đùa là “kính viễn vọng Hubble” có thể nhìn xa hàng mấy cây số.
Khi bóng Thiên Kim khuất sau rừng cây rậm rạp, Chàng thám tử cho xe quay lại điểm chờ. Đã biết ở hướng đó thì coi như tới đích rồi.
Điều tréo ngeo là sáng hôm đó Quỳnh Như lại về Sài Gòn. Vì vậy mà Thiên Kim chỉ gặp bà Hân:
- Sao cháu biết Quỳnh Như và bác ở đây? - Bà ngạc nhiên khi trông thấy Thiên Kim.
- Cháu và Quỳnh Như là bạn chí thân mà! Thiên Kim mỉm cười - Linh tính mách bảo với cháu là Quỳnh Như đang ở nhà bà ngoại. Thế là cháu cứ đi đại, Quỳnh Như đâu rồi hả bác?
- Nó vừa đi Sài gòn có việc từ sáng sớm tới giờ.
Vừa nghe bảo đi Sài gòn, Thiên Kim đã hốt hoảng :
- Quỳnh Như đi Sài gòn làm gì hả bác?
- Nghe bảo nó đi khám bệnh! Bà Hân nói nhanh – Lúc này cháu có thường về thăm ba, mẹ không?
- Dạ, cháu về hoài. - Thiên Kim hấp tấp bảo - Đây là đồ đạc của Quỳnh Như còn bỏ lại, anh Huy sai cháu mang trả hết cho nó để nó khỏi mất công lui tới.
Nàng nói một hơi rồi xin phép ra về. Bà Hân không hề biết cái tin Quỳnh Như về Sài Gòn đã làm cho Thiên Kim hốt hoảng thật sự. Nàng sợ cô bạn sẽ đến tìm Huy thì sôi hỏng bỏng không, bởi làm gì mà Quỳnh Như không nghe, không thấy mẫu tin nhắn ra rả trên đài từ cả tháng nay.
- Cho tôi về luôn công ty ? - Về tới Sài Gòn, nàng bảo tài xế.
Anh ta có vẻ ngạc nhiên nhưng không dám hỏi gì.
Cả ngày hôm ấy Thiên Kim không rời khỏi Huy nữa bước.
- Lúc này trông Quỳnh Như mập mạp, hồng hào lắm – Nàng kể lại - Nó bảo thoát khỏi anh nên mới khoẻ như vầy.
Huy lặng thinh không trả lời. Thiên Kim bực mình kể tiếp :
- Lúc em đến thăm thì gặp anh chàng thật bảnh bao lịch sự đến thăm Quỳnh Như. Nghe bảo chàng đó mê Quỳnh Như dữ lắm.
Mặt Huy đỏ lên:
- Cô nói xong chưa ? Xong rồi thì để yên cho tôi làm việc.
- Làm gì em giúp một tay cho! - Thiên Kim sà vào ngồi cạnh Huy.
- Làm thinh ! Cô giúp giùm tôi chuyện đó đi – Chàng bực bội gắt.
- Ba mẹ bảo văn phòng cũ của ba mẹ anh vẫn để trống phải không?
- Chuyện đó thì can dự gì tới gia đình cô.
- Nghe Quỳnh Như nói.
- Quỳnh Như nghe lầm rồi đó - Huy cáu kỉnh.
- Lầm hay không chẳng quan trọng ! Chỉ có điều là để như vậy thật phí. Em học kinh tế nên em biết tính toán…
- Thế sao cô không biết tính toán để cho cha mẹ cô đừng phá sản? - Huy cuời nhạt.
- Chuyện đó là do ba em chứ không phải em. Mà cũng do Quỳnh Như nữa.
- Sao lại có Quỳnh Như dính vào đó - Huy có vẻ tò mò.
- Nó ngu lắm ! Ba giao cho cửa hàng vải sợi ngoài Vũng Tàu cho nó mà nó chẳng làm nên được trò trống gì ! Thế mới biết…
Thấy Thiên Kim bỏ lửng câu nói, Huy thúc giục:
- Biết làm sao?
- “Con sãi ở chùa thì quét lá đa” thôi chứ biết là gì chuyện mần ăn mà học đòi làm kinh tế. Anh biết không hồi xưa nó chuyên môn đi bán chuối nấu với bánh mì ngọt đó. Vì vậy mà cái đầu của nó chỉ thấy chuối và bánh mì thôi.
- Còn cô thì thấy được gì? - Huy cắc cớ hỏi.
- Nếu em có trong tay một sồ vốn lớn …
- Cô để mất cả chì lẫn chài ! - Huy thản nhiên nói tiếp.
- Anh chỉ giỏi trò trù ẻo người khác ! - Thiên Kim bực mình.
- Trước kia tôi có trù ông đâu mà ông ấy vẫn bị phá sản?
- Nhưng làm ăn buôn bán thì bị phá sản là chuyện thường. Anh nên biết rằng, ba em làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.
- Cô hãy thử bắt chước ông ấy xem sao? Nếu cô đồng ý ly hôn êm ả, tôi sẽ không để cô bắt đầu sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng đâu.
- Cái gì? Ly hôn à? Không có chuyện đó đâu! - Thiên Kim lúc lắc cái đầu tóc bờm xờm theo mô đen mới nhất của mình - Anh viện lý do gì để ly hôn nào?
- Chẳng hạn như vợ tôi ngoại tình - Ánh mắt Huy thật tinh quái – Hoặc là cô phạm tội lừa đảo?
- Ai sẽ ra tòa làm chứng cho anh? - Thiên Kim nhíu mày - Cả cái chuyện “lừa đảo” xem ra cũng mơ hồ lắm. Làm gì có bằng chứng!
- Tôi chỉ muốn chúng ta thỏa thuận được với nhau trước khi ba mẹ tôi trở về - Huy nhìn Thiên Kim chăm chú – Nếu làm lớn chuyện thì chẳng hay ho gì đâu. Cả ba cô cũng có thể bị nhiều phiền phức vì cái chuyện đã làn thủ tục đăng ký kết hôn một cách bất hợp pháp.
Cứ tưởng nói vậy thì Thiên Kim sẽ lo sợ, nào ngờ nàng vẫn tỉnh queo:
- Chẳng có ai có thì giờ để xét xử những chuyện như anh vừa nói đâu! Đó chẳng qua là sự cố trong tình yêu mà thôi.
Huy bỗng thấy buồn cười trước ký lẽ của nàng. Đột nhiên chàng muốn dọa Thiên Kim :
- À, tôi quên báo cho cô biết hôm trước có cô bạn của cô ở ngoài Nha Trang ghé đây chơi.
Nhìn nét mặt nàng, Huy biết là mình đã diểm trúng huyệt đối phương. Thiên Kim tái mặt :
- Anh nói ai?
- Cô ta tên Thúy Vân – Huy gật gù – Thúy Vân ghé đây, tôi bảo ở nhà nhưng chẳng hiểu sao cô ấy lại đi luôn.
- Nó… có… nhắn… gì cho em không? - Thiên Kim phập phồng hỏi.
- Thúy Vân bảo món nợ mà cô đã trã còn chưa đủ ! Cô còn nợ nần gì người ta vậy.
- Làm gì có chuyện nợ nần với nó - Thiên Kim làm ra vẻ thản nhiên – Coi chừng nó kiếm cớ để gạt anh đó. Ở ngoài Nha trang nó nổi tiếng về chuyện lừa gạt, giật giọc của người ta lắm đó.
- Chuyện giật giọc thì cần phải coi lại – Huy ỡm ờ – Ủa tối nay cô không định về nhà à?
- Em ngủ ở đây.
Thiên Kim chưa kịp mói hai tiếng “với anh” thì Huy đã chận lại ngay:
- Vậy thì tôi về đằng kia.
Dứt lời chàng dợm đứng lên. Thiên Kim cũng đứng lên theo.
- Em cũng về đàng kia.
- Thì tôi sẽ ở đây - Huy ngồi xuống.
- Thiên Kim giãy nãy :
- Làm gì mà anh tránh em như tránh hủi vậy?
- Đơn giản là tôi có vợ rồi.
- Ai là vợ anh? - Mặt Thiên Kim hầm hầm
- Nguời nào đã cùng tôi đứng trước bà thờ tổ tiên ông bà để bái lạy thì đó chính là vợ tôi. Cô biết rồi còn hỏi làm gì?
- Hừ ! Anh muốn nói Quỳnh Như phải không. Đừng bắt tôi phải ghen tuông với con nhỏ bán chuối nấu đó, bằng không thì đừng trách.
Huy nhìn Thiên Kim chằm chằm. Những gì trước đây chàng nghe được từ Quỳnh Như kể về cô nàng hoàn toàn khác ! Quỳnh Như nói dối hay là em đã không hiểu hết bạn em? Hôm nay chẳng biết anh tài xế có thực hiện được những gì chàng đã giao cho hay không? Thiên Kim cứ bám riết như thế này thì thật là phiền phức.
Thấy tối và biết chắc Quỳnh Như không đến, Thiên Kim mới chịu ra về. Giờ đây, cô bạn thân thuở nào đã trở thành một địch thủ đáng gờm. Bằng mọi cách phải loại trừ Quỳnh Như ra khỏi cuộc sống tình cảm của Huy vĩnh viễn. Có như vậy nàng mới yên tâm với tiền đồ sáng lạng trước mắt mình.
Làm vợ một nhà tỉ phú, điều đó quả có sức hấp dẫn gần như một ma lực ! Thiên Kim đã “hạ quyết tâm” bằng mọi giá phải buộc chặt gia tài sự sản của Huy vào cuộc đời mình. Giờ đây dù có phải chấp nhận “khổ nhục kế” thì nàng cũng chẳng hề ngại.
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở