It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ếp giấy tờ vào ngăn kéo, Khắc Ninh nhẫm tính thời gian về nhà tắm rửa, thay đồ rồi đến chở Mỹ Trang đi đám cưới của Thạch và Dung.
Không ngờ đám nhóc lại cả gan đi trước sư phụ. Đúng là " hậu sinh khả … ‘ố’"!
Nhưng kết tội như vậy cũng oan cho bọn chúng vì nếu Mỹ Trang chịu gật đầu thì anh đã " rước nàng về dinh" từ khuya rồi chứ đâu để đàn em bấm còi qua mặt cái một như vậy?
Vừa đi lấy xe, Khắc Ninh vừa tự đặt bài toán " test" lại tình cảm của mình để thử xem tối nay- nhân dịp vui của người ta-, mình có nên đặt lại vấn đề hôn nhân với Mỹ Trang hay không? Và anh vô cùng ngỡ ngàng khi phát hiện ra kể từ ngày hàn gắn lại với nhau thì tình cảm giữa anh với Mỹ Trang đã không tiến triển được chút nào. Hay nói đúng hơn là cả hai ở bên nhau chỉ vì thói quen và sự yên ả chứ không có chút men nồng nào của một tình yêu say đắm.
"Vì sao như thế?"
Tự đặt câu hỏi cho mình để rồi anh hốt hoảng nhận ra rằng cái trạng thái "tim đập nhanh, hơi thở hồi hộp" ấy lại xuất hiện khi anh ngồi cạnh Khả Mi vào đêm hôm nọ- lúc cô ưỡn ngực thách thức anh- chứ không hề có khi anh ở bên Mỹ Trang.
Trái tim của con người thật vô cùng khó hiểu! lúc Khả Mi nhiệt thành trao gửi tình yêu thì anh lại chối bỏ để đến với Mỹ Trang; Còn bây giờ, khi Khả Mi đã ở ngoài tầm với thì anh lại luyến tiếc và nghĩ về cô mới chết chứ!
Tuy không có ai bên cạnh trong khu nhà xe vắng ngắt của công ty nhưng " có tật giật mình", vừa nghĩ đến đây Khắc Ninh liền đảo mắt nhìn quanh như muốn đề phòng có ai từ một góc khuất nào đó sẽ nhảy xổ ra để điểm mặt, gọi rõ tên cái tội lỗi đang lẩn khuất trong lòng anh vậy.
Dù điều tưởng tượng ấy không xảy ra nhưng Khắc Ninh cũng một phen hết hồn khi chuông điện thoại của anh chợt reo to.
Tiếng bà Phú từ bên kia đầu dây khiến Khắc Ninh linh cảm đã xảy ra chuyện chẳng lành.
Anh lo ngại hỏi chặn đầu:
- Có chuyện gì vậy thím?
Bà Phú bệu bạo:
- Tự dưng làm phiền cháu như vầy, thím ngại lắm nhưng gia cảnh thím hiện tại đơn chiếc quá, không nhờ cháu thì biết nhờ ai nữa bây giờ?
Cách xưng hô thân tình như thuở xưa của bà đã mang niềm vui đến cho Khắc Ninh. Anh cười thành tiếng, ân cần hỏi:
- Lúc nào cháu cũng quí mến mọi người như xưa, không hề thay đổi. Giúp được gì cho thím thì cháu hết lòng, thím đừng ngại.
Bà Phú thở hắt ra:
- Được vậy thì thím mừng lắm. Khả Mi đang tính làm chuyện rồ dại gì đó mà giấu không cho thím biết. Cháu thử tìm hiểu rồi khuyên ngăn nó giùm thím nha.
Khắc Ninh lo lắng hỏi dồn:
- Nhưng cô ấy có những biểu hiện gì mới được?
Bà Phú nói một hơi:
- Tối hôm kia nó đem về cho thím một xấp tiền mấy ngàn đô, kêu cất làm vốn rồi nằm ngủ vùi, sáng cũng không dậy. Thím nghe mùi rượu nực nồng thì lo lắm, lo nấu cháo, pha nước chanh rồi kêu nó dậy. Ăn uống xong, nó dặn thím là đi chơi xa mấy ngày, sau đó quảy túi đi liền. vậy có đáng lo không chứ?
Nói xong, bà khóc thút thít.
Khắc Ninh cố tập trung tinh thần phân tích những dữ liệu được cung cấp rồi nêu câu hỏi:
- Thím đã thử liên lạc với Khả Mi chưa?
Bà Phú nghẹn ngào:
- Nó không bắt điện thoại.
Đang lúc căng thẳng thì giai điệu " Triệu đóa hoa hồng" của chuông điện thoại vang lên báo Mỹ Trang đang chờ máy.
Khắc Ninh vừa bấm nút nghe thì giọng cô đã vang lên đầy sốt ruột:
- Hơn sáu giờ rồi, sao anh chưa về? Em kêu lên công ty mà không còn ai bắt máy hết.
Khắc Ninh vội đáp:
- Em dự đám cưới một mình và xin lỗi Thạch- Dung giùm anh luôn nhé. Anh có việc bận đột xuất phải giải quyết, không có mặt tối nay được.
Nói xong, anh ngắt máy luôn.
Bà Phú áy náy nhìn anh:
- Cháu bận thì cứ đi lo việc của mình đi. Chuyện của mẹ con thím dù gì cũng đến nước này rồi, không thay đổi được đâu.
Khắc Ninh lắc đầu, tỏ thái độ dứt khoát:
- Đám cưới là tiệc vui của mọi người, mình không phải nhân vật chính nên vắng mặt cũng không sao, " vắng mợ thì chợ cũng đông" nhưng bỏ rơi Khả Mi lúc này rủi có chuyện gì xảy ra thì cháu sẽ ân hận suốt đời.
Bà Phú rơm rớm nước mắt:
- Thôi thì trăm sự nhờ cháu. Cháu giúp thím, giúp Khả Mi giùm nhé.
Khắc Ninh chào bà rồi chạy xe ra đường với bao câu hỏi ngỗn ngang trong đầu: " Biết tìm Khả Mi nơi đâu giữa chốn phồn hoa nghiệt ngã này đây?"
" Cái khó ló cái khôn", giữa lúc bấn loạn thì một tia sáng vụt lóe trong đầu anh.
" Phải rồi! Có một đầu mối duy nhất có thể cung cấp thông tin về Khả Mi".
Khắc Ninh quay đầu xe, tăng tốc chạy về hướng quán bar cao cấp hôm nọ- nơi làm việc của Khả Mi-.
ØË×
Cô gái giữ nhiệm vụ tiếp tân lần trước hoang mang nhìn Khắc Ninh khi thấy anh tiến đến gần chỗ mình.
Để xua tan mối lo ngại trong lòng cô, Khắc Ninh nở nụ cười thật tươi, thanh minh luôn:
- Tôi không xuất hiện để gây sự hay làm phiền gì các nhân viên của quán đâu, chỉ xin được nêu vài câu hỏi thôi.
Cô gái than vãn:
- Một câu hỏi của anh cũng đủ đem sự rắc rối đến người ta rồi, nói gì đến mấy câu?
Tuy nói vậy nhưng bộ dạng cô không tỏ chút gì là muốn xua đuổi cái ông khách phiền phức này đi xa mình cả.
Biết mình có ưu thế, Khắc Ninh thừa cơ tấn công luôn:
- Nếu sợ bị phiền nhiễu thì em vui lòng cho anh câu trả lời càng sớm càng tốt rồi anh sẽ rời khỏi đây thật lẹ, có được không?
Nhìn anh một lúc rồi cô gật đầu, buông nhẹ:
- Anh cần gì?
Khắc Ninh vào đề luôn:
- Em có biết Khả Mi đang làm gì vào ngày hôm nay mà không có mặt ở nhà và cũng không đến đây không?
Cô gái có vẻ lúng túng, hỏi ngược lại:
- Sao anh không hỏi cô ấy mà lại hỏi em?
Khắc Ninh nở nụ cười thật dễ xiêu lòng người, thốt lên:
- Đôi khi đi đường vòng lại mau đến đích hơn đường thẳng, cô bé ạ.
Day day môi dưới với hàm răng của mình, cô gái tỏ ra đang suy nghĩ rất nhiều về đề nghị của người đàn ông.
Một lúc sau, cô ngẩng lên nhìn anh, nói giọng dứt khoát:
- Biết làm vậy là sai nguyên tắc nhưng em tin anh không thuộc loại người lợi dụng sự mềm yếu của phụ nữ để làm những chuyện bất lương, vì thế em sẽ giúp anh.
Khắc Ninh mừng quính, nồng nhiệt thốt lên:
- Cám ơn em. Anh hứa sẽ đền ơn em thật xứng đáng!
Giơ tay lên ngăn anh lại, cô nói nửa đùa nửa thật:
- Em chỉ muốn nhận một thứ từ nơi anh mà thôi nhưng tiếc rằng nó đã được trao cho người khác mất rồi, vì thế đành xem là mình vô duyên với nhau thôi.
Cố dẹp sự lúng túng, Khắc Ninh xoáy nhanh vào vấn đề:
- Hiện tại Khả Mi đang ở đâu hả em?
Cô gái nói thật nhỏ qua làn môi mấp máy khiến Khắc Ninh phải vừa căng tai lên nghe, vừa nhìn miệng để đoán âm thanh:
- Mười một giờ khuya nay, cô ấy sẽ cùng hai người nữa tháp tùng hai ông chủ Hàn quốc sang châu Âu làm một chuyến du lịch ngắn ngày, tiền bạc đã chi trước hết rồi. Họ đang tập trung ở khách sạn Hoa Huệ.
Khách sạn này thì Khắc Ninh đã từng nghe qua vì nó khá nổi tiếng trong giới ăn chơi.
Không thể nói gì thêm vì đồng hồ trên tay anh đã mấp mé ở con số mười rồi, anh chỉ gật đầu thay lời cám ơn cô gái nhiệt tình nọ rồi hấp tấp đi nhanh khỏi quán bar, bỏ lại trên bàn chai Hennessy (được dùng làm cớ để vào đây) hãy còn nguyên.
ØË×
Ngồi bó gối ngoài balcon ngắm sao trời, Khả Mi thấy lòng trơ lì chẳng còn chút cảm xúc nào nữa trước chuyến đi sẽ làm thay đổi cuộc đời của mình như thế này. Bất giác cô chợt nhớ lời một bài hát xưa sao mà giống tâm trạng hiện giờ của mình đến vậy:
" … tình đã lỡ xin một câu hứa kiếp sau ta trọn đôi, còn gì nữa xin một thôi đừng thương tiếc một mình mình đơn côi…"
Kể từ ngày cha cô vào tù, gia đình ly tán, tiền bạc và tình yêu cũng không còn, Khả Mi xem như cuộc đời mình đã hết. Ước nguyện lớn nhất của cô chỉ gói gọn ở việc kiếm được nhiều tiền cho mẹ cô bớt khổ.
Giờ đây tiền đã có, chỉ có điều cô phải đánh đổi bằng một giá quá đắt- sự trinh trắng của mình-!
" Nhưng giữ để làm gì nữa khi người cô yêu đã chọn kẻ khác kia chứ?"
Khả Mi không hay nước mắt đã hòa với ly rượu đang sóng sánh trên tay cô từ lúc nào. Ngữa cổ ra sau, cô uống cạn một hơi để đầu óc thôi không còn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Chỉ một tiếng đồng hồ nữa thôi, cuộc đời cô sẽ sang trang!
Tiếng chuông điện thoại đã kéo cô quay về với thực tại. Cố lấy chút tỉnh táo còn sót lại, cô nhừa nhựa hỏi vào máy:
- Ai vậy?
Giọng Khắc Ninh bồn chồn thốt lên:
- Anh đang đứng trước cửa phòng của em đây. Mở cửa cho anh vào với!
Nếu gặp lúc bình thường thì xác suất cô chấp nhận gặp anh trong tình trạng này chỉ là một phần ngàn! Nhưng khi men rượu đang chi phối hệ thần kinh thì lại khác.
Vì thế, cố vận dụng trí não một chút rồi Khả Mi thốt:
- OK!
Ngật ngưỡng bước ra vặn chốt cửa, cô chưa kịp né sang một bên thì Khắc Ninh đã nóng nảy tuôn ào vào, khóa trái cửa lại sau lưng rồi nhìn cô với vẻ thất vọng, cất tiếng phê phán:
- Sao em lại ra nông nỗi này hả Khả Mi? Lần trước, anh đã nói những gì trước khi chia tay, em không nhớ à?
Lắc lư cần cổ, Khả Mi nói giọng ngang phè của người say:
- Anh nói thì anh nhớ chứ tại sao tôi phải nhớ? Uống rượu vô là quên hết rồi!
Khắc Ninh lặng người nhìn cô đăm đăm như không thể tin được cái kẻ chán đời đang liêu xiêu trước mặt mình lúc này lại là cô Khả Mi gia giáo của ngày xưa.
Một cách vô thức, anh buộc miệng kêu lên đầy đau xót:
- Ai đã biến em ra nông nỗi này hả Khả Mi?
Ngồi phịch xuống giường, vẫn không ngớt nghiêng ngã, cô gái khoát tay, nhướn mày đáp bằng giọng thách thức, ngang ngạnh:
- Không ai hết! Tự tôi thích làm vậy đó!
Khắc Ninh não nề ôm đầu, đưa mắt nhìn quanh căn phòng sang trọng. Bắt gặp chai rượu đắt tiền còn hơn phân nửa đang để trên bàn phấn, anh vội chộp lấy nó với vẻ tức giận, hằn học thốt:
- Mấy thứ hại người này còn để bên cạnh làm gì?
Nói xong, anh chạy vào toilet, trút ồng ộc vào bồn cầu rồi nhấn nút xả.
Khả Mi nhào theo sát gót, vừa kéo tay anh giằng lại chai rượu, vừa luôn miệng thét gào:
- Trả cho tôi! Ai cho phép anh lộng quyền như thế chứ?
Mặc cho cô cào cấu đau điếng đến bật máu, Khắc Ninh vẫn lầm lì làm cho xong việc.
Bỏ vỏ chai không lên lavabo, anh nghiêm nghị bảo cô:
- Đi với anh! Anh đưa em về nhà.
Lùi ra sau mấy bước, Khả Mi ngoa ngoắt thốt:
- Tôi không đi đâu hết. Chính anh mới là kẻ phải rời khỏi nơi này!
Khắc Ninh sẵng giọng:
- Không nói nhiều nữa! Anh chỉ ra khỏi đây khi có em mà thôi.
Khả Mi phá lên cười đầy khiêu khích:
- Anh nên để giành cái giọng điệu uy quyền đó cho cô vợ tương lai tốt phước của anh là hơn, chứ đừng giở ra với tôi, tốn công lắm!
Khắc Ninh khổ sở vò đầu:
- Phải nói làm sao em mới chịu hiểu là anh rất quan tâm, lo lắng cho em đây, hở Khả Mi?
Một cách bất thần, cô đáp với thái độ liều lĩnh của kẻ say:
- Thì nói là anh yêu tôi chứ còn sao nữa!
Đứng đờ người như trời trồng, Khắc Ninh không biết xử sự ra sao trước tình huống vô cùng nhạy cảm này.
Người ta vẫn bảo lời của kẻ say là lời thành thật nhất, và khi kẻ ấy lại là một phụ nữ đẹp thì lại càng nguy hiểm hơn nữa.
Một khi câu khó khăn nhất đã được thốt ra thì những câu tiếp nối chỉ còn là chuyện nhỏ. Chẳng còn gì ngăn cản Khả Mi nói hết những lời từ đáy lòng được nữa:
- Anh có biết là em buồn khổ đến mức nào khi anh chọn Mỹ Trang chứ không phải em không? Em lún sâu vào tấn tuồng dơ bẩn này cũng vì muốn quên anh, muốn cho thân xác rã rời để đừng nhớ anh nữa nhưng có được đâu.
Khắc Ninh luống cuống thốt:
- Tội tình gì mà em phải làm thế? Có biết bao người còn xứng đáng hơn anh nhiều.
Khả Mi bướng bỉnh đáp:
- Vậy sao anh lại chọn Mỹ Trang mà không chọn em?
Khắc Ninh cứng họng.
Nhìn mặt một lúc rồi Khả Mi vụt thốt lên tràng cười chua chát rồi vừa lắc đầu vừa thốt:
- Nói đùa với anh vậy thôi chứ thân phận em bây giờ như loài cỏ dại ven đường, làm sao xứng với người cao quí như anh được?
Cổ họng nghẹn đắng, Khắc Ninh cố phân trần:
- Không phải vậy đâu Khả Mi. Lúc nào anh cũng quí trọng em như ngày xưa.
Bất ngờ ôm choàng lấy anh, Khả Mi nồng nàn phủ lên mặt anh vô số nụ hôn, thì thầm trong cơn cuồng say:
- Em muốn được bên anh đêm nay, rồi ngày mai trời có sập cũng được.
Giữa lúc Khắc Ninh luống cuống cố gỡ mình khỏi vòng tay cuồng nhiệt của người phụ nữ thì cửa phòng bật mở sau những tràng gõ gấp rút nhưng không hề có hồi âm.
Một tốp người có cả nam lẫn nữ ùa vào toilet và cùng mở to mắt nhìn cảnh nóng bỏng trước mặt.
Khắc Ninh đỏ nhừ mặt, cố vùng ra bao nhiêu thì Khả Mi càng níu chặt anh bấy nhiêu.
Một phụ nữ xinh đẹp ( có vẻ là người điều hành) cất tiếng gọi Khả Mi:
- Đến giờ khởi hành rồi, đi thôi em!
Thật bất ngờ cho đám người nọ và cả Khắc Ninh nữa khi Khả Mi cương quyết đáp:
- Tôi không đi đâu hết! Trả lại tiền cho mấy người đó.
Gã đàn ông có dáng vẻ bặm trợn trừng mắt dọa dẫm:
- Cô nói chơi sao chứ? Chỗ làm ăn uy tín, không được nói hai lời! " Quân tử nhứt ngôn" mà.
Đúng như người xưa đã đúc kết: " Trên đời chỉ có hai hạng người khó đối phó nhất là phụ nữ với tiểu nhơn", bây giờ Khả Mi đã đổ lì, ngang ngạnh trả lời:
- Tôi không phải quân tử nên không cần giữ lời.
Người phụ nữ nọ ôn tồn thuyết phục:
- Có vướng mắc gì thì chị em mình trao đổi lại chứ giữa chừng em lại trở quẻ thì chị em mích lòng, sau này khó làm ăn lắm.
Khả Mi nói giọng ỡm ờ:
- Em đâu muốn rắc rối, tại ông xã em không chịu cho đi chơi với mấy tay đàn ông khác thì biết làm sao bây giờ?
Không riêng đám người nọ mà luôn Khắc Ninh cũng nhảy nhổm trước sự táo tợn của cô gái.
Khắc Ninh chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ đã nhìn sang anh bằng ánh mắt sắc như dao, hỏi giọng lịch sự nhưng ngầm chứa sự đe dọa:
- Vụ làm ăn này do Khả Mi đích thân ký kết với chúng tôi. Anh muốn phá bỏ hợp đồng thì phải bồi thường mọi thiệt hại. Anh suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, không thôi sau này sẽ ân hận đó.
Lời dọa dẫm chỉ khiến Khắc Ninh thêm quyết tâm. Không cần nói nhiều, anh lẵng lặng rút danh thiếp đưa cho chị ta, nói rất thản nhiên:
- Sáng mai, chị cứ lên công ty gặp tôi. Chúng ta sẽ giải quyết rốt ráo những vấn đề có liên quan đến Khả Mi một lần duy nhất, còn hiện tại thì chúng tôi cần nghỉ ngơi. Yêu cầu mọi người rút lui giùm.
Đúng là đồng tiền có sức mạnh vạn năng! Chỉ cần đọc lướt qua nội dung trên danh thiếp thì thái độ của đám người đã lập tức biến đổi.
Nở nụ cười cầu tài, người phụ nữ xum xoe:
- Dạ được. Không dám làm phiền hai vị nữa. "Đêm ngắn, tình dài" mà!
Nói xong thì cả bọn đã biến nhanh như có phép thuật.
Chỉ còn lại hai người, Khắc Ninh cố trấn tĩnh, hối thúc Khả Mi:
- Còn không mau về nhà cho thím mừng! Anh chở về cho lẹ nè.
Dưới ánh đèn, sóng mắt của người con gái còn long lanh gấp vạn lần. Cô chúm chím môi, hỏi lại:
- Tại sao phải về? Dù sao thì em và anh cũng đã ở bên nhau trọn đêm nay rồi mà.
Khắc Ninh hốt hoảng xua tay lia lịa:
- Đừng hiểu lầm anh chứ! Anh có mặt ở đây chỉ để giúp em chứ không có mục đích nào khác.
Khả Mi táo tợn thốt:
- Nhưng em thì có!
Vừa nói xong thì ánh đèn vụt tắt, cả căn phòng chìm trong bóng đêm.
Từ cổ chí kim, các bậc anh hùng chọc trời khuấy nước còn không thoát khỏi ải mỹ nhân, huống gì Khắc Ninh?
ØË×
Không hiểu Mỹ Trang đã có mặt ở quán café từ lúc nào nhưng khi Khắc Ninh đến thì cô đang ngồi ở chiếc bàn quen thuộc với ly nước táo ép gần cạn đến đáy.
Mặc cảm có lỗi khiến anh đứng chôn chân bên bàn một lúc rồi mới dè dặt kéo ghế ngồi xuống ở vị trí đối diện nhưng vẫn tránh nhìn vào mặt Mỹ Trang.
Vẫn giữ thái độ điềm tỉnh, Mỹ Trang bảo anh:
- Hôm qua đông vui lắm! Ai cũng hỏi tại sao anh không đến dự. Thằng Thạch còn bấm số gọi cho anh nhưng chỉ toàn là câu " số điện thoại này tạm thời không liên lạc được" chán ngắt!
Cô chỉ nói đơn giản thế thôi nhưng mặt Khắc Ninh bỗng đỏ bừng bởi anh nhớ rất rõ mình đã làm gì trong khoảng thời gian điện thoại kêu " ò í e" ấy.
Không cần thông minh lắm, Mỹ Trang cũng hiểu ngay là đã có chuyện bất bình thường xảy ra với Khắc Ninh vào đêm qua rồi.
Nhìn anh chăm chú, cô nhẹ nhàng hỏi:
- Anh đang giấu em chuyện gì phải không?
Muốn lãng tránh sự thật nhưng khi nhìn vào ánh mắt trong sáng của Mỹ Trang thì mọi dự tính đều tan biến hết, Khắc Ninh chân thành trả lời:
- Tối qua anh đã ở bên Khả Mi để giải quyết giùm cô ấy một số việc rắc rối.
Môi khẽ nhếch một nụ cười khó hiểu, Mỹ Trang hỏi gặng:
- Không còn gì nữa chứ?
Sự im lặng kéo dài đầy nặng nề rồi Khắc Ninh thở ra một hơi dài, thú nhận:
- Đến tối qua anh mới nhận ra rằng Khả Mi quan trọng với anh hơn những gì anh vẫn tưởng.
Nghe đến đây, Mỹ Trang chợt đưa tay ngăn anh lại, nói một cách giản dị:
- Em hiểu rồi, anh khỏi nói nữa.
Sợ cô đau lòng, Khắc Ninh hối hả phân trần:
- Do cảm giác quá quen thuộc của những người luôn kề cạnh bên mình mà mình không nhận ra đó là tình yêu, chỉ đến khi xa nhau hoặc lạc mất rồi thì mới nhìn thấy khoảng trống của họ để lại.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Mỹ Trang nhẹ nhàng trấn an anh:
- Em không trách móc gì anh hết, thậm chí còn mừng cho anh đã tìm được đúng một nửa đi lạc của mình nữa kìa. Lần này phải ráng giữ thật chặt, đừng để mất rồi lại phải khốn đốn đi tìm nhé.
Dứt lời, cô đứng lên, vẫy tay chào anh rồi thong dong bước ra khỏi quán.
Vệt nắng cuối ngày bao quanh cô tạo thành một vầng sáng thật đẹp, lưu mãi ấn tượng khó phai trong mắt Khắc Ninh.
Trong lúc Khắc Ninh tự xỉ vả mình về tội mang nỗi buồn đến cho Mỹ Trang thì cô đang ngập tràn niềm vui bởi hai chữ " tự do" giờ đây đã được treo trên môi. Tâm trạng của Khắc Ninh cũng chính là của cô nên khi anh vừa cất tiếng biện minh thì cô đã hiểu ngay.
Chỉ tiếc rằng không còn Anh Vũ bên cạnh để cùng chia sẻ niềm vui này!
Mùa Đông Trên Mắt Nhớ Mùa Đông Trên Mắt Nhớ - Hoàng Kim Mùa Đông Trên Mắt Nhớ