Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 24/51
T
iếng trống tan trường vừa nổi lên, Quỳnh đã vội chạy ra khỏi lớp. Cô đi nhanh dọc hành lang, nơi có nhiều học sinh đứng nép sát vào tường để tránh mưa. Gió thổi tạt những giọt mưa li ti vào người Quỳnh và bám đầy tóc cô. Nhưng Quỳnh không để ý đến. Cô đi nhanh theo số người có áo mưa, đến lấy xe. Có tiếng của Tiển:
- Quỳnh không có áo mưa hả?
Quỳnh lắc đầu, và tiếng của Cẩm:
- Sao Quỳnh không đụt mưa.
Quỳnh không đáp, lên xe đạp đi. Quỳnh có áo mưa trong cặp chứ. Nhưng cô không mặc. Cô giận thầy chủ nhiệm. Sáng nay, thầy đã không có vẻ gì chú ý đến cô. Thầy lại khen một bạn gái khác. Suốt hai tiết học sau đó là giờ Sinh Vật, Quỳnh đã không học được. Bên tai cô luôn vang lên tiếng của thầy Sơn nói với Thanh "Em giỏi lắm, cố gắng lên em nhé". Ngồi bên cửa sổ, Quỳnh chỉ nhìn ra mưa. Hồng phải luôn nhắc cô: "Kìa Quỳnh, chép bài đi chứ, mơ mộng gì dữ vậy", Quỳnh phải nhìn vào tập bạn để viết bài. Tiếng thầy đọc hòa lẫn và tiếng mưa rơi và tiếng lòng cô thổn thức. Thầy ấy đã ghét mình rồi, thầy đã chú ý đến bạn khác. Ðó là Thanh. Thanh mà giỏi ư? Lâu lâu bạn ấy mới trả lời được như thế. Thử xem tập của bạn ấy, chữ của bạn ấy viết như thế nào? Thử xem điểm các môn của bạn ấy coi. Quỳnh nhớ mãi hai tiếng "đoan trang" mà thầy Sơn đã nói. Thầy ấy muốn nói về Thanh chứ còn ai nữa. Ðoan trang là thế nào, Quỳnh chưa hiểu rõ lắm. Nhưng có điều chắc chắn rằng cô đẹp không thua kém Thanh đâu.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Quần áo Quỳnh thắm dần nước mưa, và dán sát vào da thịt cô. Gió thổi, mưa tạt vào mặt cô. Nhưng Quỳnh không cảm thấy lạnh. Từ đầu năm đến giờ, Quỳnh thấy rõ là thầy chú ý đến mình nhiều nhất. Thầy thường hỏi cô nhiều hơn các bạn khác. Những câu hỏi mà không ai trả lời được, thầy đều hỏi Quỳnh. Thầy đã khen ngợi Quỳnh trước cả lớp, đã kêu cô đứng lên giữa lớp để đọc bài làm của mình. Thầy thường dặn dò riêng Quỳnh mỗi lần gặp Quỳnh ở ngoài lớp, nhắc cô nhiều điều như cách phân tích một bài văn, cách nghiên cứu tâm lý nhân vật, lấy cảnh tả tình... Nhiều điều thầy không nói trong lớp, nhưng nói riêng với Quỳnh. Mới hôm kia thôi, khi gặp Quỳnh ở hành lang, thầy còn nói "Gắng lên em nhé, cô học trò của tôi, em có thể trở thành một nhà văn đấy." Hôm qua thôi, thầy còn khen Quỳnh biết trình bày diễn cảm bài thơ. Vậy mà hôm nay thầy lại chê Quỳnh không diễn tả được hết ý, trái lại thầy đã khen Thanh. Thầy ấy thay đổi như thế đấy. Thầy cũng như nhiều thầy khác thôi... Và thầy xem mình như bao nhiêu học trò khác mà thôi...
Rồi Quỳnh mong sao cho đường về nhà kéo dài thêm ra, mong cho trời cứ mưa mãi mãi như thế này để cô đi mãi mãi trong mưa vì cô giận thầy... cô giận thầy ghê lắm...
Về đến nhà, thấy cửa rào khóa, Quỳnh lục trong cặp ra chiếc chìa khóa và mở cửa. Khi cô bước đến hiên nhà, vừa định mở cửa thì chợt nghe thấy tiếng cha cô trong nhà:
- Anh biết em yêu anh, nhưng em có yêu Quỳnh không?
Có tiếng người đàn bà đáp lại, và Quỳnh nhận ra đó là tiếng của cô Hạnh:
- Em yêu Quỳnh lắm, Quỳnh thật dễ thương, đôi lúc em ghen với Quỳnh.
- Em ghen?
Rồi có tiếng cười của hai người và cô Hạnh nói tiếp:
- Quỳnh là một cô gái tuyệt vời. Cô bé là con của anh, nhưng chưa chắc anh đã hiểu cô bé bằng em đâu.
- Vậy hả?
Rồi giọng của cô Hạnh hạ thấp xuống, Quỳnh không nghe rõ. Rồi ba cô nói:
- Anh chở con gái anh không được sao?
Giọng cô Hạnh nghe nũng nịu:
- Anh chở con gái anh, rồi làm sao có chỗ anh chở em?
Rồi im lặng, Quỳnh cố lắng tai nghe. Nhưng không nghe được gì nữa. Mưa lắng đi một lát, rồi lại rào rào trên mái. Quỳnh vẫn không thấy lạnh. Trong cô bỗng vụt ra ý nghĩ mà trước kia chưa bao giờ có. Ba cô đã yêu cô Hạnh! Thế là hết! Cô không còn được ai yêu thương nữa!
Nước mắt Quỳnh ứa ra hòa lẫn với nước mưa chảy dài trên má. "Không! Không!..." Cô kêu lên, chạy ra cổng, mở cửa rào, ra đường.
Mưa vẫn mịt mùng, trắng xóa.