Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
8
Vậy là hai vị đại tiểu thư nổi tiếng của thành phố C sắp gặp mặt nhau. Sự việc này chắc chắn sẽ được ghi vào cuốn Địa phương chí thành phố C xuất bản trong nay mai.
San San mang đến biếu Lục Thư một pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tát đúc bằng vàng, tinh xảo lộng lẫy, chế tác tinh tế, đế làm bằng gỗ đàn hương tía có thêm cái chụp bằng pha lê rực rỡ chói mắt. Trọng lượng pho tượng bằng đúng một trăm chỉ vàng, giá trị không hề nhỏ chút nào.
Nhìn món quà, Lục Thư kinh ngạc nói:
- San San, sao chị lại khách khí thế! Món quà quý giá, sang trọng như vậy, chị bảo tôi làm sao mà nhận được! Tôi biết lấy gì để hồi đáp được đây? Thật áy náy quá! Nhưng thôi, cung kính không bằng tuân lệnh, lần này tôi xin nhận, mối thịnh tình này tôi xin bù đắp sau.
San San cũng cười nói:
- Đến đây gặp chị, tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết biếu chị cái gì cho phải? Sau đó tôi thấy chỉ có Quan Thế Âm Bồ Tát là thích hợp nhất thôi! Người vừa phù hộ chị, vừa phù hộ tôi. Quan Thế Âm Bồ Tát chính là vị Phật phù hộ cho chị em phụ nữ chúng ta! Có gì mà chị phải nói mối thịnh tình này tôi xin bù đắp sau chứ? Chị đồng ý gặp tôi, việc đó đã khiến tôi vui sướng biết chừng nào! Tôi nghĩ, đó cũng là cái phúc Quan Thế Âm Bồ Tát đem lại cho tôi.
Hai người hàn huyên khách sáo một lúc mới bắt đầu đánh giá nhau. Nói chung, khi hai người phụ nữ gặp nhau bao giờ họ cũng phải quan sát, so sánh lẫn nhau, dù là hai đệ nhất phu nhân của Mỹ, Nga khi gặp nhau cũng không nằm ngoại lệ. Hai người hôm nay đều trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc giản dị, tất cả nhẫn, dây chuyền, hoa tai và các đồ trang sức khác đều tháo bỏ. Hai vị đại tiểu thư nổi tiếng này biết rõ họ không cần phải ganh đua hơn kém về nhan sắc cũng như về độ giàu sang, nên họ đều ăn mặc giản dị, mộc mạc, bởi có như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng lẫn nhau. Hai người sau khi nhìn nhau đều cười vì họ đã hiểu lòng người kia!
Nhị Bách Ngũ đưa trà ngon và đồ điểm tâm đến, Lục Thư nói:
- Em không cần ở đây đâu, cứ để hai chị em chúng ta nói chuyện với nhau.
Lục Thư rót trà vào chén của San San. Khi đã yên vị, San San mới nhìn ngắm cách trang hoàng bài trí trong căn phòng riêng trang nhã này, cô thật lòng ca ngợi:
- Ở đây đẹp quá! Chị Lục Thư ơi, vườn hoa, trai phòng ở Đại Quan viên trong Hồng lâu mộng thật không thể so sánh được với nơi này. Lục Thư, chị thật có phúc, chị ở đây có khác nào sống trong hoàng cung đâu!
Nghe San San nhắc đến cách bài trí trong phòng trà, Lục Thư hơi buồn bã.
- Chà! Đây là do chính tay một nhà Quốc học nổi tiếng thiết kế cho tôi đấy. Căn phòng này tôi vẫn giữ nguyên cách bài trí như hồi đầu, một chiếc lọ, một bông hoa, một cái cốc, một cái khay tôi đều giữ nguyên vị trí, không xê dịch chút nào.
San San thấy Lục Thư nói đến ông già bé nhỏ mặt lại tỏ vẻ buồn thương nên cũng thở dài theo.
- Vâng! Đúng thế, giờ chúng ta thứ gì cũng đầy đủ cả, vậy còn thiếu thứ gì đây? Cái thiếu là tình cảm chân thật! Không giấu gì chị, chúng ta suốt ngày nói cười râm ran, nhưng đó là như thế nào? Đó là tiếng nói tiếng cười phụ họa với người ta thôi! Cho nên tôi mới nói nhất định phải đến gặp chị vì tôi cảm thấy chỉ có hai chúng ta mới hiểu và thổ lộ được những lời chân tình. Còn người khác, ai có thể hiểu được chúng ta đây?
Lục Thư đáp lại với giọng đồng cảm:
- Chính thế đấy! Loại người nào mà chúng ta chẳng đã thấy? Có thể nói, chúng ta đã nhìn thấu gan ruột họ, nhưng đôi khi tôi lại nghĩ, nhìn thấu gan ruột họ thì có ích gì đâu! Theo tôi, giữ được sự chân tình mới là điều đáng quý. Con người ta, nếu ngay cả tình cảm chân thật trong lòng cũng không có thì cuộc đời này còn có ý nghĩa gì nữa?
Hai người đều biết hoàn cảnh xuất thân của nhau, tuy làm thế nào để có được địa vị như ngày nay thì họ không nắm được rõ ràng lắm nhưng cả hai đều biết rõ họ vốn là tiểu thư. Hai tiểu thư một bước trở thành nữ doanh nhân nổi tiếng, ủy viên Ban chấp hành Hiệp hội nữ doanh nhân v.v... là những truyền kỳ sau màn trà dư tửu hậu của đám thị dân trong thành phố C. Nhất là San San, vì San San không hề giấu giếm mọi việc trước kia của mình, mà có muốn giấu cũng chẳng thể được! Lục Thư thì còn che đậy được vì hoạt động của cô chỉ ở trong phạm vi những người làm ăn thuộc giới thương gia cao cấp, số người biết được quá khứ của cô không nhiều, chỉ có ông già bé nhỏ, vị đại gia và Đào mà thôi.
Lục Thư nói:
- Trước kia khi nghèo thì chỉ mong mình giầu lên, nay thì cũng đã có chút của ăn của để, nhưng nghĩ lại thì trong quá trình phấn đấu của bản thân, điều đáng giá nhất là những người đã đặc biệt giúp mình đi lên. Ngày nay, muốn kết giao với những người như vậy cũng khó có thể được, vì giờ chỉ có những người nịnh bợ chứ làm gì có người thực lòng muốn giúp đỡ ta? Tuy rằng hiện nay tôi cũng chẳng cần ai giúp đỡ, nhưng tôi vẫn thèm có bè bạn! Cho nên hễ tôi nghĩ đến những người bạn trước kia đã giúp mình thì trong lòng tôi lại vô cùng cảm động. Mỗi lần bước vào căn phòng này, trong lòng tôi lại cảm thấy rất ấm áp, dịu êm, cho nên hôm nay tôi mới mời chị đến căn phòng này để chuyện trò.
- Lục Thư, chị thật là may mắn! - San San nói, - Còn tôi thì chẳng có ai giúp đỡ cả, cuộc đời của tôi vốn rất nhiều nỗi buồn! Lục Thư, nếu chị không hiềm tôi nhiều lời, tôi xin nói hết với chị những gắng gượng trong cuộc sống của tôi như thế nào, chị có muốn nghe hay không?
Lục Thư nói:
- Làm sao tôi lại không muốn nghe San San tâm sự chứ, chị em chúng ta đều có hoàn cảnh xuất thân như nhau, chị và tôi làm sao giấu nổi nhau? Điều khác biệt duy nhất giữa chúng ta chỉ bởi chị là người thành phố còn tôi thì đến từ nông thôn, nhưng chẳng qua cũng đều như nhau mà thôi!
- Ôi! - San San thở dài. - Tôi tuy là người thành phố, nhưng lúc còn trẻ cũng ngây thơ trong trắng chẳng khác các cô gái nông thôn là mấy. Tôi thích đọc tiểu thuyết tình yêu của Đài Loan, Hồng Kông, mê mẩn đến mức chỉ thấy những anh anh em em, nghĩ đến tình yêu thấy sao mà đẹp thế, nhất là những câu như “đáng để sống chết cùng nhau”! Tôi còn mơ sẽ có ngày một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến cầu hôn, và chúng tôi sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc mĩ mãn. Năm tôi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi yêu một chàng trai, không lâu sau đó chúng tôi lấy nhau. Nhà anh ấy rất giàu, nhưng suốt ngày anh ấy chẳng chịu làm việc gì cả. Gia đình muốn anh ấy lấy vợ sớm để có sợi dây buộc chân con trai. Lúc đầu, vợ chồng tôi rất hạnh phúc, ở nhà tôi muốn gì được nấy và cũng không thiếu tiền tiêu. Tôi say sưa tận hưởng cuộc sống và cho rằng đó là hạnh phúc mà mọi người theo đuổi. Nào ngờ khi tôi có mang, thì anh ấy lại thay lòng yêu người khác, mấy ngày mấy đêm không về nhà rồi còn nghiện ma túy. Thế là giấc mộng đẹp tan vỡ, lúc ấy tôi cảm thấy như trời đất sụp đổ vậy! Đó là vì trước đây tôi chỉ nghĩ đến những điều quá viển vông, quá mơ mộng! Trẻ tuổi, giận dỗi và không hiểu việc đời, tôi liền bỏ cái thai, đó là một bé gái. Gia đình nhà chồng không tha thứ cho tôi vì điều đó, họ bảo tôi là người không ra gì, chưa được họ cho phép đã tự ý phá thai, họ thúc ép chồng tôi phải ly hôn với tôi. Ly hôn rồi thì làm sao đây? Vì rằng nhà chồng bảo tôi tự ý phá thai nên tôi không được chia bất cứ tài sản gì, chỉ được mang theo mấy bộ quần áo, tay không ra khỏi nhà họ. Quay về nhà mẹ đẻ, bố mẹ tôi suốt ngày than thở, tôi đã phải sống những ngày tháng rất căng thẳng, phiền muộn, chán nản! Trước đây sống với chồng, tiêu pha hoang phí quen rồi, giờ không có tiền tôi không sống nổi. Một hôm ra phố, tôi gặp một người chuyên pha rượu cocktail ở quán bar, đó là nơi trước kia tôi thường đến chơi bời, tụ tập. Khi biết được hoàn cảnh của tôi, anh ta khuyên tôi nên xin làm tiếp viên để kiếm tiền. Không có cách nào khác, tôi đành phải lao đầu vào đó.
San San nói đến đây thì nước mắt trào ra:
- Lục Thư, chị đừng cười chê tôi nhé, cứ nhắc đến việc này là tôi lại hối hận...
Lục Thư thấy San San rơi nước mắt bèn nắm lấy tay San San vuốt ve an ủi. Lục Thư còn chưa hiểu làm tiếp viên thì có gì không tốt, nhưng cô cũng chảy nước mắt theo San San.
- Tôi làm việc đó chưa đầy một tháng thì có một ông giáo sư già yêu tôi, ông ta muốn bao tôi với số tiền rất lớn. Ông giáo sư này có mấy phát minh độc quyền nên rất giàu; ông thuê cho tôi một căn hộ rộng rãi. Như vậy tôi vừa có chỗ ở, vừa có cái ăn, lại có tiền tiêu thoải mái. Mỗi lần đến, ông đều bắt tôi học, bắt tôi đọc sách, bắt tôi ôn tập cho tốt để thi đại học, ông ta còn mua cả máy vi tính cho tôi nữa. Chị biết đấy, khi ấy trong nhà mà có máy vi tính là oách lắm. Nhưng Lục Thư ạ, tôi đã quen với những nơi ăn chơi náo nhiệt rồi nên không chịu nổi hiu quạnh. Thế rồi tôi đã nảy sinh quan hệ vụng trộm với tay chuyên pha rượu cocktail. Một lần uống rượu say, tôi đã nói một câu rất rất không nên nói, tôi chế giễu ông giáo sư đó với anh ta “Lão già ấy cứ luôn bắt tôi học, học và học. Lão đù cái l. của tôi, chứ có đù đầu óc của tôi đâu, tôi học làm gì?”. Chị xem, tôi có còn là con người nữa không?
San San nói đến đây thì gục đầu vào vai Lục Thư khóc nức nở. Lục Thư cũng rơm rớm nước mắt, hai người ôm nhau cùng òa khóc.
99
Hai người khóc xong, vô hình trung tình cảm giữa hai bên càng sâu đậm hơn rất nhiều. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, hai người cùng sửa sang lại mặt mũi, áo quần, nhìn nhau trìu mến chẳng khác gì chị em ruột.
San San nói tiếp:
- Về sau, người pha rượu đó lại yêu một cô gái khác, yêu công khai ngang nhiên, không cần tránh né. Thế là tôi và anh ta xa nhau. Nhưng Lục Thư ơi, chị có thấy bọn đàn ông bây giờ có đáng sợ không chứ? Có những chuyện trơ trẽn đến mức đám đàn bà cũng không dám làm nhưng bọn chúng vẫn trơ mặt ra! Chia tay rồi, hắn ta còn gọi điện thoại nặc danh cho ông giáo sư, nói tôi là đứa mất nết vì đã ngủ với hắn. Lúc đầu ông ấy không tin, hắn liền thuật lại những tư thế, những lời nói của ông khi làm tình với tôi, những điều mà tôi đã dại dột kể lại với hắn. Thật là đê tiện! Thế là ông giáo sư buộc phải tin, khi chia tay tôi, ông ấy đã nói rằng: “Tôi tuy lớn tuổi nhưng thực lòng yêu mến em, chứ tuyệt đối không phải hạng người chơi bời đàng điếm. Tôi còn tận tình giúp đỡ để sau này em có thể nghiên cứu khoa học, nhưng em đã phụ tôi. Xem ra em không phải là người mà tôi mong mỏi, hi vọng bài học hôm nay sẽ làm em tỉnh ngộ”. Lục Thư ạ, đó là điều đau đớn nhất trong cuộc đời tôi, còn hơn cả việc ly hôn với người chồng nghiện ma túy trước kia nữa. Tuy bây giờ tôi đã thành đạt, không phải cầu xin ai điều gì nhưng mỗi khi nghĩ đến ông giáo sư, lúc nào tôi cũng thấy hổ thẹn với lương tâm, đau khổ vô cùng. Tôi thật không phải đối với ông ấy. Tính tôi vốn rất quyết đoán, trước kia tôi uống hết hai chai Nhân Mã một lúc là thường, nhưng từ đó về sau, một giọt rượu tôi cũng không đụng đến. Xa rời ông giáo sư già, cuộc đời tôi sẽ ra sao đây? Đành nhắm mắt làm tiểu thư vậy! Xã hội băng hoại ngày nay đã dồn con người đến bước đường cùng, muốn được sống bình yên như người bình thường mà đâu có được? Vả lại, tôi cũng đã nhìn thấu lòng dạ bọn đàn ông nên cũng không nghĩ đến chuyện lấy chồng nữa. Thật đúng như dân gian thường nói: “Đàn ông mà nhờ cậy được thì lợn đực cũng có thể trèo cây!”. Tôi có khu vui chơi và một đứa con gái trong tay, như vậy là đủ rồi!
- Đúng vậy đấy, San San ạ! - Lục Thư nắm lấy tay San San. - Tôi cũng là phụ nữ độc thân. Nói thực với chị, tôi đã có bạn trai, chúng tôi yêu nhau mười năm nay nhưng anh ấy còn có gia đình riêng. Tôi không bao giờ yêu cầu anh ấy kết hôn với tôi. Vì sao vậy? Đôi khi tôi nghĩ nếu như tôi và vợ anh ấy đổi vị trí cho nhau, chị ấy là tôi và tôi là chị ấy, như vậy thì rút cục ai sướng hơn ai? Vợ anh ấy hay tôi đây. So ra, tôi thấy mình sống như bây giờ vẫn sướng hơn. Tôi có cuộc sống độc lập, có sự nghiệp, có nơi để gửi gắm tình cảm. Nếu bây giờ tôi làm vợ một người nào đấy thì vừa phải phục vụ chồng con, lo toan việc gia đình, không thể có cuộc sống độc lập mà trái tim của chồng có khi cũng không hướng về mình mà lại trao gửi cho người phụ nữ khác. Chị thấy không, làm vợ như vậy thì có gì là hay chứ? Cho nên tôi đã xác định tư tưởng là sẽ sống độc thân suốt đời rồi.
San San nghe Lục Thư nói vậy, như nghĩ ra một điều gì đó, cười nói:
- Rất đúng! Tôi nói cho chị biết điều này: Rất nhiều ông chồng các quý bà trong hiệp hội nữ doanh nhân chúng ta là khách thường xuyên của khu giải trí San San. Tôi biết các vị đó còn bao tiểu thư của chúng tôi, thậm chí có ông còn bao đến mấy cô. Trong khi vợ của họ nai lưng ra cống hiến cho xã hội như thế nào thì chị và tôi đều biết rõ; điều hành một công ty, một công ty đâu ra đấy vất vả vô cùng. Vậy mà chồng của họ lại ăn chơi đàng điếm, rượu chè be bét ở bên ngoài. Tôi nghĩ, nếu tôi lấy chồng, lập gia đình, rồi cũng sẽ như các bà vợ kia thôi. Lục Thư ạ, thú thực với chị, hiện giờ tôi cũng có một người đàn ông, tính ra thì tôi là “bà Ba” của ông ấy, nhưng ông ấy rất yêu tôi, với tôi thế là đủ! Dù là “bà Hai”, “bà Ba”, “bà Tư” cũng mặc, chỉ cần chân thành đến với nhau là tốt rồi! Lục Thư, chị nói xem, như vậy có đúng không?
- Đúng vậy! Lục Thư và San San vốn cùng cảnh ngộ nên càng quý mến nhau, - Chị hơi đâu mà để ý đến mấy cái chuyện “bà Ba”, “bà Tư” ấy làm gì! Cứ như tôi, tôi có nghĩ gì đến việc làm “bà Hai” đâu! Người đàn bà nào có được trái tim của người đàn ông thì người đó sẽ là bà Cả! Nhưng San San này, nói gì thì nói, phụ nữ chúng ta cũng cần có sự độc lập. Chúng ta không phải vợ thứ hai, vợ thứ ba, vợ thư tư của họ; mà phải nói là chúng ta đã chiếm hữu được người đàn ông đó mới đúng! Trong buổi nói chuyện của giáo sư Hồ trước đây, ông ấy có nói tới một cụm từ mà tôi rất tâm đắc, đó là cụm từ “tính không đảm bảo”. Điều mà ông ta đề cập tới là quyền lực và sự phát triển mô hình kinh tế của công ty. Cụm từ “tính không đảm bảo” thật là rất đúng! Chúng ta suy rộng ra, rồi ngẫm nghĩ một chút thì sẽ thấy trong thế giới này, có cái gì hoàn toàn đảm bảo được đâu? Chị xem những nữ doanh nhân đấy, có ai là không có giấy giá thú trong tay đâu? Nhưng mảnh giấy đó có thực sự gắn kết họ với nhau không? Chẳng phải toàn là “ông ăn chả, bà ăn nem”, “đồng sàng dị mộng” đó sao? Pháp luật có đảm bảo được họ sẽ ăn đời ở kiếp với nhau không? Gia đình họ lúc nào cũng ở trong trạng thái “không đảm bảo” ấy, thế thì chẳng bằng việc chín mười ngày mới nhìn thấy nhau, ngủ với nhau một lần. Hãy cứ xem công ty của chúng ta thì rõ, hôm nay Độc Tú Cư là của tôi, nhưng ai bảo đảm được nó sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi? Cứ nghĩ như vậy thì trong lòng sẽ thấy thảnh thơi, thoải mái hơn nhiều. Dù là ông chồng nghiện ma túy, gã pha cocktai hay vị giáo sư già thì chị cũng đừng nên nghĩ đến họ nữa! Trước kia chị đã dành tình cảm cho họ, nhưng mọi vật ở thế giới này vốn là “không đảm bảo”, có những chuyện chị có muốn cũng không giữ được. Chị thật sự yêu một người, nhưng liệu chị có thể đảm bảo suốt đời yêu anh ta hoặc tin tưởng anh ta sẽ yêu thương chị suốt đời không? Đã biết như vậy thì chị buồn phiền làm gì? Chị nói xem, tôi nói thế có đúng không?
- Đúng! Hoàn toàn đúng! - Những lời gan ruột của Lục Thư đã khiến cho con người mụ mị trong quá khứ như San San bừng tỉnh. - Nếu không thì em đến bái kiến chị làm gì? Chị là người từng trải hơn em bao nhiêu! Nhưng chúng ta dừng chuyện tình cảm riêng tư ở đây chị nhé. Lục Thư ạ, em cần nói thực với chị, hôm nay em đến đây là có mục đích khác.
Lời khuyên giải, an ủi của Lục Thư đã khiến cho San San vô cùng cảm động. San San cảm thấy trước mặt người chị em tốt như vậy mà không thật lòng thì rất không phải với Lục Thư; cô có cảm giác như mình đang đóng kịch, lừa dối Lục Thư vậy. Vương Thảo Căn có duy trì được sức mạnh ý chí, có kéo dài được sức sống hay không là do số mệnh của ông định đoạt. Trời cho ông thọ bao nhiêu thì ông được bấy nhiêu, có đến mười đứa con đáng yêu để bế ẵm cũng khó có thể kéo dài được tuổi thọ nếu như ông trời đã định sẵn, hay dù không có được đứa con nào thì ông cũng không vì thế mà giảm thọ đi ngày nào; chẳng phải có không ít người góa vợ mà vẫn sống trên chín mươi tuổi đó sao? Vả lại, San San từng nói với Vương Thảo Căn rằng, cô không nghĩ đến chuyện kế thừa gia sản của ông, lời nói đó ít nhiều cũng có đến bảy tám phần chân thực. Giáo sư Hồ từng nói, trong tương lai quyền sở hữu của các công ty tư nhân sẽ không mang tính xác định là bởi: Trong xã hội đương đại, công ty tư nhân có hai tính chất song trùng là tính tư hữu và tính xã hội, khi sức sản xuất phát triển đến mức độ nhất định, tính tư hữu sẽ dần dần yếu đi, tính xã hội sẽ dần dần mạnh lên; và cuối cùng, các công ty tư hữu sẽ mặc nhiên chuyển hóa thành tài sản của toàn xã hội. “Chủ nghĩa Cộng sản bao giờ cũng là mục tiêu phấn đấu của chúng ta”!
Thế là San San kể hết kế hoạch của chủ nhiệm Lưu, Vương Thảo Căn và bản thân cô cho Lục Thư nghe, chỉ giữ lại một chút sự thật, đó là tuy đã tận mắt nhìn thấy Nhất Ức Lục nhưng cô nói chỉ có Vương Thảo Căn nhìn thấy cậu ta thôi.
- Lục Thư, thực sự xin lỗi chị! Xin chị đừng cho rằng vợ chồng em có ý xấu! Lúc đầu chúng em quả thật không biết cậu ấy là em trai chị. Chủ nhiệm Lưu cũng đã nói muốn em chị hiến tinh trùng để sinh con là điều tuyệt đối không thể được. Thế nên chị đừng trách ông ấy nhé! Còn ông chồng già của em thì sao? Sau khi nhìn thấy em trai chị, chồng em nói với em là ông thích cậu ấy vô cùng. Ông ấy còn tuyên bố nếu muốn “mượn tinh trùng sinh con” thì phải là tinh trùng của cậu ấy, nếu không thì thôi luôn! Còn với em, em thấy ông ấy đối xử với em rất tốt. Từ một tiểu thư ngày ngày để cho người ta vầy vò trở thành một nữ doanh nhân, em được như ngày nay là nhờ ông ấy. Vì những lời chân thành cuối cùng của vị giáo sư già mà em cũng nghĩ mình nên báo đáp ông ấy, để cho ông ấy có được sống một cuộc sống vui vẻ, thoải mái. Chính vì thế em mới mạo muội đến gặp chị, chứ không phải vì em dòm ngó đến tài sản của ông ấy. Em đã từng kể cho ông ấy nghe lời giảng của giáo sư Hồ về tính không bảo đảm của kinh tế tư nhân. Hai mươi, ba mươi năm nữa, ai biết được Trung Quốc sẽ như thế nào, có còn công ty tư nhân nữa hay không? Thế thì em việc gì đi mưu tính cái thứ không đảm bảo ấy? Hôm nay được nghe chị nhắc nhở, em cũng thấy quan hệ giữa em và ông Vương bảo đảm được đến đâu? Em hà tất gì phải vào hùa với ông ấy để lừa dối chị? Ông ấy thọ được bao nhiêu cứ mặc cho số phận định đoạt! Em nói thật lòng đấy, xin chị đừng xem thường em, nếu không cả đời này, em sẽ buồn đến chết mất!
Nghe San San nói thực tình, Lục Thư mới vỡ lẽ.
- Chà, trước khi cô đến tôi nghĩ mãi không biết vì sao cô lại đường đột đến thăm tôi, lại còn tặng tôi món quà quý giá đến thế! Con người ta bây giờ, nếu không có lợi thì không chịu đụng tay đụng chân, nên tôi đoán chắc cô có điều gì cần đến tôi. Nãy giờ chuyện trò với nhau, tôi thấy cô quả là người bạn tốt, người em tốt của tôi; bây giờ tôi sẽ kể hết với cô hoàn cảnh gia đình tôi để cô hiểu được vì sao tôi lại thương em tôi như thế, vì sao tôi không muốn cho nó đi hiến tinh trùng.
Sau đó, Lục Thư đem hết cảnh ngộ của mình ra nghẹn ngào kể từ đầu đến cuối cho San San nghe với tình cảm thắm thiết.
- Nghĩ lại, tôi thấy mình vẫn còn may mắn! Dù làm cái nghề này, tôi vẫn gặp được rất nhiều người tốt. Biết bao nhiêu đàn ông đã leo lên, bò xuống trên người tôi, trong số đó có người yêu tôi thật lòng và cũng có cả người mà tôi thật lòng yêu, như thế là tôi đã thoả nguyện rồi! Năm nay tôi đã ngoài ba mươi, còn cô cũng đã có một đứa con gái. Tôi và người đàn ông ấy không thể có con với nhau, bởi vì anh ấy đã có vợ và con! Hơn nữa chức vụ của anh ấy không nhỏ, nếu tôi có con với anh ấy thì giông tố sẽ nổi lên, anh ấy sẽ lâm vào cảnh thân bại danh liệt. Cho nên tôi muốn em tôi sinh cho tôi một đứa con để tôi nuôi dưỡng. Nhất định tôi sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, nó sẽ là chỗ dựa tinh thần cho tôi khi về già.
Nhắc đến Nhất Ức Lục, Lục Thư nói tiếp:
- Chắc cô cũng hiểu vì sao tôi coi em trai như máu thịt của mình. Nhưng hôm nay tôi nói thực với cô, mấy chuyện phức tạp này, nó chẳng hiểu gì đâu! Cô tưởng tượng được không, to đầu rồi mà nó vẫn chưa bao giờ động chạm đến phụ nữ, cả khi đi chơi với bạn gái nó cũng chẳng có cảm giác gì với người khác giới cả. Tôi nói câu này có vẻ khó tin, cái hôm người ta kiểm tra tinh trùng cho nó, ngay đến chuyện thủ dâm mà tôi cũng phải dạy nó. Nhưng nó tuyệt đối không phải là đứa ngớ ngẩn, cũng không bị đồng tính mà còn rất thông minh nữa kia, bất kỳ việc gì nó chỉ thấy một lần là hiểu ngay, không cần ai phải dạy cả, duy chỉ có điều nó không biết làm tình là như thế nào thôi! Chẳng thế mà, ông bạn già, nhà Quốc học của tôi lại nhận xét nó “bẩm sinh đã khác thường”, quả thực là nó không giống với những người đàn ông trưởng thành mà chúng ta đã gặp. Ông ấy còn nói nó không giống kiểu “cá chậu chim lồng”, và bảo tôi “cứ mặc nó!”. Tuy ông ấy nói như vậy, nhưng tôi làm sao “cứ mặc nó” được? Tôi không hiểu nó bị thiếu sót ở chỗ nào mà ngay chuyện làm tình nó cũng còn không biết thì đến khi nào nó mới sinh được một đứa con cho tôi? Cô bảo tôi có nên sốt ruột hay không? Tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi, cái tuổi nuôi con tốt nhất, lẽ nào tôi còn phải đợi đến năm bốn mươi, năm mươi tuổi nữa sao? Đến lúc đó, tôi lấy đâu sức để bế ẵm đây? Tôi muốn được chăm bẵm đứa con của nó mà còn không được thì cô nghĩ xem, liệu tôi có thể để cho người khác mượn nó để sinh con trước sao? Đã là người thì ai mà chả ích kỷ! Nếu nó có con với một người phụ nữ thì đứa con nó sinh được phải là của tôi! Cho nên San San ạ, xin cô hiểu cho tôi. Nhất là khi vì chuyện “mượn tinh trùng sinh con” mà em tôi phải dùng tay để xuất tinh thì tôi đau lòng lắm! Tôi và cô đều hiểu rằng, làm như vậy là không bình thường, là không tự nhiên! Nếu nó là em trai cô thì cô có bằng lòng để cho nó dùng tay để xuất tinh không?
Khi Lục Thư nói San San liên tục dùng khăn giấy lau nước mắt. Những gì Lục Thư trải qua, cô chưa bao giờ gặp. Lúc còn trẻ, cô đâu phải oằn mình gánh vác gánh nặng gia đình như Lục Thư; đâu phải mới mười tuổi đầu đã bón cho đứa em vừa lọt lòng từng ngụm nước, ngụm cháo, thay cho em từng chiếc tã ướt sũng nước tiểu; đâu phải nuôi đứa em khóc ngằn ngặt vì khát sữa suốt ngày suốt đêm cho đến khi trở thành một cậu bé tung tăng chạy chơi khắp chốn? Đó là những việc mà ngay trong tưởng tượng, San San cũng không dám nghĩ đến, cô đâu lâm vào cảnh thất thểu xin việc trên đường phố, càng không bao giờ phải ở trong tình trạng bảy tám người chen chúc ngủ trong một căn phòng bé xíu, bẩn thỉu; cô cũng chưa bao giờ bị bảo vệ bắt vào đồn Công an v.v... Tóm lại, San San làm tiểu thư giống như Lục Thư, nhưng hoàn cảnh của hai người hoàn toàn khác nhau. Cô chỉ vì không chịu được nghèo, chỉ vì quen ăn chơi trác táng ở những chốn xa hoa náo nhiệt, không phải cô bị cuộc sống dồn ép mà chỉ do muốn hưởng thụ mà thôi!
100
Hai người do thổ lộ những lời gan ruột với nhau nên chẳng mấy chốc đã trở thành bạn bè thân thiết. Hai cô đều là những nhân vật kiệt xuất “đầy trong thiên hạ người quen biết, tri kỉ cùng ta được mấy người” ở thành phố C. Thường ngày họ cũng có không ít bạn gái, nhưng khi trò chuyện, nếu không là chuyện làm đẹp, son phấn thì lại là chuyện thời trang, chứ chưa bao giờ tâm sự những trải nghiệm trong cuộc sống và tình cảm. Lục Thư và San San đều cảm thấy họ gặp nhau quá muộn trong đời.
San San hoàn toàn thông cảm với Lục Thư về việc phản đối sử dụng tinh trùng của em trai, San San không những không mất lòng mà ngược lại cô còn rất đồng tình với Lục Thư. Sau đó hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, tất nhiên chủ đề chính là anh chàng Nhất Ức Lục kì quặc.
Lục Thư kể tất tần tật chuyện dạy Nhất Ức Lục thủ dâm ở phòng thí nghiệm vô sinh cho San San nghe, hai người cứ ôm bụng cười rũ ra! Cười xong, San San nói cô có quen một ông chủ chuyên xuất nhập khẩu hàng hóa ở Quảng Đông kể lại với cô lên bốn tuổi, ông đã rất thích nghịch “chim” của mình, khi lớn hơn một chút ông rủ bạn gái học cùng lớp chơi đùa bằng cách ôm hôn, sờ soạng nhau.
- Làm sao mà một thanh niên hai mươi tuổi rồi mà vẫn không có cảm giác khác lạ khi gần con gái chứ? Thật là đáng lo ngại! Em hoàn toàn hiểu được nỗi lo lắng của chị. Cứ cho là cậu ấy bị đồng tính đi, nếu thế thì đáng nhẽ bây giờ phải có những biểu hiện rồi chứ? Đám trẻ bây giờ, đến làm tình cũng lười, chỉ ham sex ảo trên mạng, đúng là điên rồi! Tuy quan hệ với khá nhiều đàn ông, nhưng quả thực tôi chưa hề thấy người nào như cậu em nhà chị! Nếu như cậu ta đè ngửa tôi ra, thì có khi tôi cũng thấy rạo rực, chứ còn sao nữa?
Lục Thư lại kể San San nghe chuyện mình bảo Đào cảnh sát cho Nhất Ức Lục xem đĩa sex, San San cũng đồng tình với ý kiến của Đào, cô nói:
- Nói thực, nếu như em là đứa không biết gì về chuyện ấy mà người nhà em lại đem cái loại đĩa đó cho em xem, cho dù sau đó em có vỡ ra mọi việc thì em cũng sẽ có ý nghĩ xấu đối với người ấy, kể cả đó là bố mẹ em. Các kiểu làm tình trong loại đĩa đó đa phần chỉ mang tính biểu diễn, có những cảnh xem mà phát buồn nôn, khi xem đến đó, em tất sẽ nghĩ những thứ tởm lợm như vậy mà có người muốn em học theo, điều đấy đủ thấy người đó hạ lưu cỡ nào.
- Đúng thế! Cho nên anh ấy không muốn dạy, mà tôi thấy cũng không tiện. Anh ấy nói, ngày trước có xem một bộ phim Mỹ, nhân vật ông bố nhân sinh nhật lần thứ mười tám của con trai, đã đưa một cô gái điếm đến để cô ta dạy chàng trai mới lớn đó các cách làm tình. Anh ấy nói, kỹ nữ là người giỏi nhất trong việc dậy con trai làm tình. Nói như vậy không phải không có lí. Hơn nữa tìm một cô gái như vậy cũng không khó. Tuy nhiên, biết nói với cô gái đó như thế nào đây?
San San nói:
- Chị chẳng nói là khi dạy cậu ấy cách “tự sướng”, cậu ấy có nhắc đến cô Nhị Bách Ngũ nào đó sao? Vậy ta cứ nhờ cô gái đó là được.
- Chà! - Lục Thư nói. - Nhị Bách Ngũ chính là cô gái vừa đưa trà đến cho chúng ta đấy. Người trông cũng khá xinh xắn, lại hiền lành, tốt bụng, thẳng thắn, nhanh mồm nhanh miệng. Nhưng cô ta từng bị bọn lưu manh lừa bắt đi làm cái nghề hạ đẳng, gần như là gái đứng đường vậy. Cô nghĩ xem, với cái nghề mạt hạng ấy thì cô ta chỉ việc trèo lên giường là xong, mà có khi đến giường cũng chẳng có ấy chứ. Cô ta cứ mặc cho bọn đàn ông muốn làm gì thì làm, như vậy thì dạy được ai? Cô ta làm sao biết được bản chất làm tình là như thế nào? Mà những động tác ấy, cô và tôi đều rõ, chỉ toàn là bị động mà thôi.
- À, ra là thế. Em hiểu rồi! - San San nói.
- Ông chồng của em cũng kể, bà Cả và bà Hai của ông ấy chỉ biết nằm thẳng đơ trên giường, chăm chăm nhìn trần nhà, mặc cho ông ấy làm gì thì làm, chả chịu phối hợp gì cả. Cứ nhắc đến chuyện này là bọn em lại bò ra cười!
Hai cô đều cười phá lên, Lục Thư nói:
- Đúng vậy! Cô thấy đấy, như vậy thì làm sao để Nhị Bách Ngũ dạy em tôi được? Cô ấy vừa trẻ tuổi, vừa ngây thơ chẳng khác gì thằng em ngốc của tôi. Hai đứa chúng nó đi chơi với nhau nhiều lần rồi, nhưng Nhị Bách Ngũ không biết làm cách nào để em tôi hứng tình với nó cả. Chắc cô cũng hiểu, trong chuyện ấy phải có kĩ nghệ mơn trớn, gợi tình muốn cũng không dạy nổi! Chẳng lẽ tôi phải truyền “bí kíp” cho Nhị Bách Ngũ như trong tiểu thuyết võ hiệp rồi bảo nó dạy lại cho em tôi hay sao?
Hai chị em lại khanh khách cười. Lục Thư bỗng nhiên thốt ra một câu:
- San San này, theo tôi có lẽ cô dạy em tôi là thích hợp nhất.
San San đột nhiên cảm thấy toàn bộ máu trong người rần rật dồn lên mặt, tim đập thình thịch. San San xưa nay vốn không hề biết thẹn là gì, giờ bỗng cảm thấy xấu hổ, rụt rè.
Lục Thư thấy vậy, vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi! Xin lỗi! Cứ coi như tôi chưa nói gì đâu nhé! Chưa nói gì đâu nhé! Tôi đùa đấy, cô đừng để bụng. Đáng lí ra tôi không nên đùa như vậy.
San San cúi đầu nói:
- Không phải đâu! Lục Thư, chị hiểu nhầm rồi, quả thực em cũng cảm thấy mình dạy cậu ấy là thích hợp nhất, chỉ có điều không tiện nói ra thôi! Nhưng giờ chị đã nói ra điều ấy rồi thì chỉ cần chị đồng ý, em xin được dạy cậu ấy thành thục, “không đỗ không lấy tiền” như quảng cáo của các lớp vi tính trên tivi thường nói ấy. Em thật sự rất tò mò, em khẳng định chắc chắn cậu ta có trở ngại gì đấy về tâm lý. Cho dù không dạy được cậu ấy biết cách làm tình thì ít nhất em cũng tìm được nguyên nhân vì sao cậu ấy lại không hứng thú với con gái, rồi sẽ nói lại với chị để chị căn cứ vào đấy mà mời bác sĩ tâm lý đến điều trị. Tuy nhiên em cũng cần giữ thể diện trước mặt cậu ấy, vậy phải nói về em như thế nào với cậu ấy đây? Dù sao cũng không thể nói em vốn là kỹ nữ được.
Lục Thư thấy San San không những không giận mà còn đồng ý giúp đỡ mình thì trong lòng hết sức vui mừng. Hơn nữa, San San cũng nhắc nhở cô rằng để một tiểu thư dạy Nhất Ức Lục làm tình đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu không thành công thì Lục Thư vẫn không biết vì sao lại không thành công, cũng không biết trở ngại tâm lý của Nhất Ức Lục rút cục là ở đâu, cho nên cô thấy chọn San San vào việc này là rất thích hợp. Ví như San San không thành công trong việc dạy Nhất Ức Lục làm tình thì ít nhất cô ấy sẽ tìm ra nguyên nhân là gì, để từ đó mà có phương pháp chữa trị thích ứng. Về điều này thì những cô gái khác không thể thay thế San San được vì chỉ có cô mới làm được điều đó! Tuy nhiên San San nói rất có lý, dù cô vui lòng dạy Nhất Ức Lục, nhưng Lục Thư sẽ phải nói với em trai như thế nào về cô đây? Đó mới thật là vấn đề.
- Chà! - Lục Thư đắn đo một lúc rồi nói. - Nếu cô dạy em nó thì tôi yên tâm 120%! Thật đó, dù cô thất bại trong việc dạy dỗ nó thì với kinh nghiệm của cô, tôi sẽ tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của em tôi. Dù sao đi nữa, tôi cũng phải cảm ơn cô suốt đời! Đúng rồi... chỉ còn một điều khó nói với nó.
- Sao mà chị khách sáo thế! Chị Lục Thư chị là người từng trải, chị cám ơn em làm gì. Có mà em phải cám ơn chị và em chị đấy chứ, - San San nói rất chân thành - chị không phải không biết, làm như vậy là em phá đời trai tân em chị, đó là phúc phận của cả đời em đấy! Bây giờ, chị và em, hai ta không nên khách khí với nhau nữa mà hãy coi việc này là một việc đứng đắn rồi bắt tay vào thực hiện, để chị sớm có được một cháu bé bên mình. Chị đã có người đàn ông thân yêu, nay lại có một đứa bé đáng yêu mang huyết mạch họ Lục nhà ta, như vậy nó có khác gì do chính chị sinh ra đâu? Được như vậy, cuộc đời của chị sẽ thật toàn vẹn! Bây giờ chúng ta hãy bàn với nhau nên tiến hành việc này thế nào cho tốt đẹp, còn những điều khác không cần phải nhắc đến. Chị cảm ơn em, em cảm ơn chị, những lời đó không cần nói ra làm gì!
- Về vấn đề “mượn tinh trùng sinh con” - Lục Thư tỏ ra rất hiểu em mình, - em trai tôi rất thích giúp đỡ người khác nên việc đó không cần thiết phải dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo, chỉ cần làm tình với cô là được. Chắc chắn em tôi sẽ vui vẻ làm ngay vì nó cho rằng làm thế là giúp được cô! Mà lúc ấy, cô cũng có thể tán gẫu với nó để tìm hiểu nguyên nhân!
- Được như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi, - Lục Thư nói trúng ý San San. - Nhưng, đây là lần đầu tiên của cậu ấy, chị em mình đều hiểu, có người không quen mang bao cao su, cứ mang vào là cái ấy lại mềm oặt ngay. Lần đầu tiên đã bắt cậu ấy mang bao cao su, em không chắc điều đó có ổn hay không? Tuy nhiên nếu mang bao cao su mà ngay lần đầu xuất quân đã thất bại thì các lần sau sẽ càng khó khăn hơn. Nếu không mang có khi lại dính bầu thì sao? Cho nên việc này cần phải nói rõ với ông Vương nhà em, nếu không em biết ăn nói với ông ấy như thế nào?
- Đúng thế! - Lục Thư nói. - Bất kể thế nào chăng nữa, dù là một người khác chứ không phải là cô, tôi cũng không đồng ý để lần đầu tiên quan hệ, em tôi lại phải lén lút. Dù dạy cho nó, hay là “mượn tinh trùng sinh con” ta cũng cần phải quang minh chính đại.
- Nhưng, chị Lục Thư này, nếu em sinh con thì phải giải quyết thế nào đây? Chị sẽ bế nó về nhà họ Lục, hay trao nó cho ông Vương nhà em? Theo em chúng ta cần phải thuyết phục ông Vương để ông ấy đồng ý, nếu là con gái thì chị có thể đưa nó về nhà chị, nhưng nếu là con trai thì ông ấy nhất định không cho chị đem nó về đâu! Nếu không, em vẫn có thể giấu ông ấy chuyện dạy Ức Lục làm tình, chỉ cần tìm một khách sạn kín đáo là xong. Nhưng mười tháng mang thai thì làm sao giấu được ông ấy? Thực tình em không muốn phá thai đâu, như thế hại người lắm mà trong lòng cũng thấy day dứt, có khác nào chết nửa thân mình, em sợ là phải rất lâu sau mới hồi phục lại được.
Lục Thư vội đáp:
- Nếu đã thụ thai, sao tôi lại bắt cô phá chứ? Như vậy tôi sẽ đau lòng biết mấy! Đứa trẻ đó dù có tàn tật, dị dạng, ngu đần tôi cũng sẽ hết lòng nuôi dưỡng nó.
San San cười, đập nhẹ vào người Lục Thư:
- Lục Thư, em đã đẻ đâu mà chị lại nói những lời xui xẻo như thế? Sao chị lại nghĩ em sẽ sinh ra một đứa trẻ dị dạng chứ? Nghe ghê chết đi được!
Lục Thư cũng cười:
- Chẳng phải tôi cốt nói thế để cô yên tâm hay sao? Nếu quả thật cô sinh con với em tôi, thì bất kể trai hay gái, tôi bảo đảm nó sẽ là đứa bé vạn người đều mê! Cho dù là Lưu Đức Hoa, Lương Triều Vĩ, Củng Lợi, Chương Tử Di cũng không sánh được so với đứa bé của chúng ta.
- Kể gì đến những minh tinh đó! - San San cười nói - Rất nhiều ngôi sao lớn đã đến thành phố chúng ta, kể cả ca sĩ, người mẫu nổi tiếng toàn quốc! Có vị nào trong số các ngôi sao đó chưa ghé qua phòng đặc biệt của khu vui chơi San San đâu? Nói thật nhé, từ dưới khán đài nhìn lên, mấy cô mình tinh “vạn người mê” đó so với hai chị em ta thì còn kém xa! Ở ngoài đời và trên màn bạc họ khác xa nhau, có xách dép cho con chúng ta cũng không xứng!
Hai người phá lên cười. Nghĩ đến đứa bé do Nhất Ức Lục và San San sinh ra sẽ tuấn tú, xinh đẹp đến nhường nào là hai người họ lại thấy phơi phới trong lòng.
Cười xong, San San tiếp lời:
- Bây giờ biết nói với ông Vương nhà em sao đây? Nói thế này chẳng được, nói thế kia cũng không xong, thật vất vả chẳng khác gì đang đi làm công tác ngoại giao, phức tạp quá đi mất.
Tuy phức tạp, nhưng Lục Thư và San San đều vui mừng, chưa bao giờ các cô lại thấy hởi lòng, hởi dạ đến thế! Mối thân tình của họ đã đạt tới trình độ thân mật, khăng khít rồi. Nhất là San San, cô nghĩ bất kể đứa bé sinh ra thuộc về Lục Thư hay Vương Thảo Căn thì giữa cô và Lục Thư đã có quan hệ họ hàng thân thiết với nhau, nên trong lòng cô càng thấy thêm quý mến Lục Thư.
Về việc phải nói với Vương Thảo Căn như thế nào thì Lục Thư đưa ra chủ ý, cô nói:
- Việc này đương nhiên cô không thể nói với ông Vương, nên cô nói ông ấy sẽ cho là cô có ý đồ và sẽ nghĩ xấu về cô. Tôi cũng không tiện bàn chuyện với ông ấy, bởi ông ấy vốn xuất thân từ nông dân, nên lời nói của phụ nữ sẽ không được coi trọng đâu. Trong con mắt của người nông dân, phụ nữ bao giờ cũng “sâu sắc như cơi đựng trầu”. Điều này thì tôi hiểu rất rõ. Muốn thuyết phục ông Vương, nhất định phải làm cho ông ấy thấy rõ hai việc: một là có lợi cho ông ấy, hai là có lợi cho việc giáo dục em trai tôi, như thế phải để hai người đàn ông nói chuyện với nhau. Cho nên tôi cho rằng, để bạn trai của tôi nói chuyện ấy với ông Vương là thích hợp nhất. Cô thấy thế nào?
San San nói:
- Được như vậy thì rất tốt! Hai người đàn ông nói chuyện với nhau, hay đấy! Nếu không đồng ý, ông ấy cũng yên tâm, vì em đã không giấu ông ấy trong việc quan hệ với em trai chị, vì đàn ông bao giờ cũng coi trọng chữ tín! Nếu đồng ý, chắc chắn ông ấy sẽ đưa ra điều kiện nào đó. Em rất hiểu ông ấy mà! Ông Vương là người rất tinh khôn, một khi ông ấy đồng ý để vợ quan hệ với một người đàn ông nào đó, nhất định ông ấy sẽ đưa ra điều kiện này, điều kiện khác! Hai người đàn ông nói chuyện với nhau, ông ấy mới thấy đó là chuyện đứng đắn. Em sẽ về nói với ông ấy rằng, chị Lục Thư đã đồng ý để em chị ấy hiến tinh trùng sinh con, song chị ấy đưa ra điều kiện, điều kiện gì thì em không rõ nhưng chị ấy yêu cầu ông nói chuyện trực tiếp với người yêu của chị ấy. Nếu ông bằng lòng như vậy thì ta tiến hành, nếu không thì thôi! Chị xem như thế có được không?
Lục Thư nói:
- Được! Vậy ta cứ thế mà làm. Tôi sẽ đi nói chuyện ấy với anh nhà tôi.
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu