Số lần đọc/download: 1286 / 42
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 24
“I
an, anh đang làm gì thế?”
Anh giật mình, nhưng chỉ một lúc, sau đó, anh nhìn lại đầy căm phẫn, một tên trộm tự cho mình là đúng. “Cô về trễ,” anh nói với vẻ buộc tội.
“Điều đó thì liên quan gì tới anh?”
“Chỉ là tôi tò mò muốn biết cô đã ở những đâu, thế thôi.”
“Tôi phải diễn tập, Ian, tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất với nhau là anh không thể cứ ghé vào kiểu thế này.”
“Sao chứ, có người nào khác rồi sao?”
“Ian, lúc này tôi không có tâm trạng để nói về điều đó…” Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác ra. “Nếu anh đang tìm nhật ký hay thứ gì đại loại thế thì anh đang lãng phí thời gian đấy. Đã nhiều năm rồi tôi không viết nhật ký…”
“Thật ra, tôi chỉ đang tìm đồ đạc của mình. Đó là đồ của tôi, cô biết mà, tôi sở hữu nó.”
“Anh đã lấy tất cả đồ đạc của anh rồi còn gì.”
“Hộ chiếu của tôi. Tôi không có hộ chiếu.”
“À, tôi có thể nói luôn là nó không có trong ngăn đựng đồ lót của tôi.” Dĩ nhiên là anh chỉ đang diễn trò. Cô biết anh không tìm hộ chiếu mà chỉ muốn lục lọi đồ đạc của cô, và để chứng tỏ cho cô thấy rằng anh không ổn. “Sao anh lại cần hộ chiếu? Anh định đi đâu à? Di cư chăng?”
“Ồ, cô thích thế phải không?”anh cười khẩy.
“À, tôi chẳng quan tâm,” cô nói, bước qua đống đồ bừa bộn và ngồi trên giường.
Anh nói giọng thăm dò. “Đúng, thật không may rồi cũng bởi anh sẽ chẳng đi đâu cả.” Là một kẻ bị phụ tình, Ian đã tìm thấy được sự tận tâm và cảm giác muốn gây hấn mà anh ta chưa bao giờ có được với tư cách một nghệ sĩ độc diễn, và đúng là tối nay anh đang diễn trò. “Dù sao thì cũng không có khả năng để mà đi đâu.”
Cô cảm thấy muốn cật vấn anh ta. “Tôi có thể hiểu lúc này anh không đi diễn nhiều, phải không?”
“Em nghĩ sao hả cưng?” anh nói, dang tay ra hai bên, ám chỉ mái tóc lởm chởm không gội, làn da tái nhợt; với diện mạo theo kiểu đây-là-những-gì-cô-đã-gây-nên-cho-tôi. Ian đang gây sự chú ý đến vẻ đáng thương của anh, màn độc diễn về sự cô đơn và bị ruồng bỏ mà anh đã phải chịu đựng trong sáu tháng qua và, ít ra là tối nay, Emma không có thời gian cho điều đó.
“Ở đâu ra cái từ ‘cưng’ này hả Ian? Tôi không chắc là mình có thích nó không.”
Anh trở lại với việc tìm kiếm và lầm bầm gì đó trong ngăn kéo, có lẽ là “Em, xéo đi.” Cô tự hỏi liệu anh có say rượu không? Trên bàn phấn có một lon bia rẻ tiền đã khui sẵn. Say rượu - lúc này, đó là một ý kiến hay. Vào lúc này, Emma quyết định sẽ uống cho say hết mức có thể. Sao lại không? Nó dường như có tác dụng với tất cả mọi người. Phấn khích với viễn cảnh đó, cô bước về phía gian bếp để bắt đầu.
Anh bước theo. “Thế cô đã ở đâu?”
“Tôi đã nói với anh rồi. Ở trường, diễn tập.”
“Diễn tập cái gì?”
“Vở Bugsy Malone. Rất vui. Sao, anh muốn vé mời à?”
“Không, cảm ơn.”
“Có cả súng trường nữa.”
“Tôi nghĩ cô đã ở với ai đó.”
“Ồ, làm ơn đi… lại bắt đầu rồi đấy.” Cô mở tủ lạnh. Có nửa chai rượu trong đó, nhưng đây là một trong những thời điểm chỉ có rượu mạnh mới có tác dụng. “Ian, anh bị ánh ảm về việc tôi có ai khác sao? Sao anh không nghĩ rằng tôi và anh không dành cho nhau?” Với một cú giật mạnh, cô làm bật nắp ngăn đông lạnh. Đá lạnh rơi ra khắp sàn nhà.
“Nhưng chúng ta là dành cho nhau!”
“Được thôi, nếu anh nói thế, hay chúng ta trở lại với nhau!” Đằng sau vài miếng bánh kếp giòn với thịt băm cũ là một chai vodka. “Đúng!” Cô đưa những miếng bánh kếp giòn cho Ian. “Đây… đây là của anh. Tôi xin gửi lại cho anh.” Đập mạnh cửa tủ lạnh, cô với tay lấy một cái ly. “Dù sao thì nếu tôi đã đi với người khác thì sao hả Ian? Thì sao nào? Chúng ta đã chia tay, nhớ chứ?”
“Gợi ý, gợi đi. Vậy đó là ai?”
“Cô rót vodka ra ly. “Ai là ai?”
“Bạn trai mới của cô? Nào, hãy nói đi, tôi không phiền đâu,” anh châm chích. “Có thế nào thì chúng ta vẫn là bạn.”
Emma hớp một ngụm rượu và cúi đầu một lúc, chống khuỷu tay lên bệ bếp, dùng tay ấn vào mắt khi cảm nhận chất lỏng lành lạnh chạy xuống cổ họng. Một phút trôi qua.
“Đó là Godalming. Thầy hiệu trưởng. Chúng tôi đã đi lại trong chín tháng qua, nhưng tôi nghĩ chủ yếu là vì tình dục thôi. Thật lòng mà nói toàn bộ chuyện này hơi hèn hạ đối với cả hai chúng tôi. Khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Hơi buồn. Có điều, giống như tôi vẫn luôn nói, ít ra không liên quan gì đến con cái! Được chưa…” Cô nhìn ly rượu của mình. “Giờ thì anh đã biết rồi đó.”
Căn phòng im lặng. Cuối cùng thì cũng im lặng…
“Cô đang đùa tôi.”
“Nhìn ra cửa sổ mà xem, đi đi và tự nhìn lấy. Ông ấy đang đợi trong xe. Chiếc Sierra màu xanh biển…”
Anh khịt khịt mũi vẻ hoài nghi. “Emma à, chẳng có gì vui ở đây sất.”
Emma đặt chiếc ly rỗng lên bệ bếp và chậm rãi thốt lên. “Đúng, tôi biết nó chẳng vui vẻ gì. Tình huống này không thể nào gọi là vui vẻ được.” Cô quay mặt về phía anh. “Ian, tôi đã nói với anh rồi. Tôi không có hẹn hò ai cả. Tôi không yêu ai và tôi không muốn thế. Tôi chỉ muốn được ở một mình…”
“Tôi có một giả thiết!” anh ta nói đầy tự hào.
“Giả thiết gì?”
“Tôi biết đó là ai?”
Cô thở dài. “Là ai hả Sherlock Holmes?”
“Dexter,” anh ta nói đầy hân hoan.
“Ồ, lạy Chúa…” Cô uống cạn ly rượu.
“Tôi nói đúng phải không?”
Cô cười chua chát. “Chúa ơi, tôi ước gì…”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Không có gì. Ian, anh cũng biết là tôi không nói chuyện với Dexter từ nhiều tháng rồi…”
“Hay là cô cứ nói thế thôi!”
“Ian, anh thật kỳ cục quá đó. Gì cơ, anh nghĩ là chúng tôi lén lút yêu nhau sau lưng mọi người ư?”.”
“Đó có vẻ là những gì mà bằng chứng cho thấy.”
“Bằng chứng? Bằng chứng nào?”
Và lần đầu tiên, Ian trông hơi ngượng ngùng. “Sổ tay của cô.”
Im lặng một lúc, đoạn cô đặt ly rượu khỏi tầm với để không thể ném nó đi. “Anh đã đọc sổ tay của tôi.”
“Tôi liếc qua. Một hay hai lần gì đó. Suốt nhiều năm liền.”
“Đồ tồi…”
“Những mẩu thơ, mười ngày bí ẩn ở Hy Lạp, tất cả những mong mỏi, tất cả những khát khao…”
“Sao anh dám! Sao anh dám lén lút sau lưng tôi như thế!”
“Cô để chúng vạ vật khắp nơi! Cô mong đợi điều gì chứ!”
“Tôi mong đợi một chút lòng tin và tôi nghĩ là anh có chút phẩm cách…”
“Dù sao tôi cũng không cần phải đọc chúng, điều đó đã quá rõ ràng, hai người…”
“… nhưng sự thông cảm của tôi cũng có giới hạn đấy Ian! Những khoảng thời gian anh rên rỉ, nhăn nhó, kêu khóc, lang thang giống như một con chó bị ném ra đường. Nếu anh còn đột ngột xuất hiện như thế này và lục lọi trong các ngăn kéo của tôi, tôi thề sẽ gọi cái lũ cảnh sát chết tiệt đó.”
“Được, cứ việc! Cứ việc, gọi đi!” và anh bước về phía cô, dang hai cánh tay ra như muốn ôm lấy căn phòng nhỏ. “Đây cũng là căn hộ của tôi, nhớ chứ?”
“Thế sao? Bằng cách nào? Anh chưa bao giờ trả tiền đặt cọc! Tôi đã làm điều đó! Anh chưa bao giờ làm gì cả, chỉ nằm ườn ra và cảm thấy thương xót cho chính mình…”
“Điều đó không đúng!”
“Và những khoản tiền mà anh kiếm được đều nướng vào những cuộn băng hình ngu ngốc và những món ăn nhanh…”
“Tôi có đóng góp. Khi tôi có thể…”
“Có, nhưng nó không đủ! Ôi lạy Chúa, tôi ghét căn hộ này, và tôi ghét cuộc sống ở đây. Tôi phải đi khỏi đây nếu không tôi sẽ điên mất…”
“Đây là nhà của chúng ta!” anh phản đối một cách tuyệt vọng.
“Ian, tôi chưa bao giờ hạnh phúc ở đây. Sao anh lại không nhìn thấy điều đó chứ? Tôi chỉ… mắc kẹt ở đây, cả hai chúng ta đều thế. Chắc chắn là anh phải biết điều đó.”
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này, hoặc nghe cô nói những điều này. Quá bất ngờ, hai mắt anh mở to trông như một đứa trẻ đang hoảng sợ, anh loạng choạng bước về phía cô. “Bình tĩnh nào!” Anh nắm lấy cánh tay cô. “Đừng nói những điều như thế…”
“Hãy tránh xa tôi ra, Ian! Tôi nói thật đấy! Hãy tránh ra!” Lúc này họ đang hét vào mặt nhau và cô nghĩ, lạy Chúa, chúng tôi đã trở thành một trong những cặp đôi điên rồ nhất mà mọi người thường nghe thấy bên kia vách tường vào buổi tối. Ở một nơi nào đó, ai đó đang nghĩ là liệu có nên gọi cảnh sát không? Sao lại đến nông nỗi này? “Cút đi!” cô hét lên khi anh cố choàng tay quanh người cô. “Trả lại chìa khóa cho tôi và cút đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa…”
Và rồi bỗng nhiên, cả hai cùng khóc, sụp xuống sàn trên lối đi nhỏ của căn hộ mà họ đã cùng mua với bao hy vọng. Ian đưa tay lên ôm lấy mặt và cố thốt lên giữa tiếng nức nở. “Tôi không thể chịu đựng được. Sao chuyện này lại xảy đến với tôi? Đây là địa ngục. Em ơi, tôi đang sống trong địa ngục!”
“Tôi biết. Tôi xin lỗi.” Cô choàng hai tay qua vai anh.
“Sao em không thể chỉ yêu tôi? Sao em không thể chỉ yêu một mình anh thôi? Chúng ta đã từng như thế, phải không? Thời gian đầu ấy.”
“Dĩ nhiên là thế.”
“Vậy sao em không thể yêu anh lần nữa?”
“Ôi, Ian, em không thể. Em đã cố, nhưng em không thể. Em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi.”
Một lúc sau, họ cùng nằm xuống sàn nhà vẫn giữ nguyên vị trí, như thể họ đã bị sóng đánh dạt vào đâu đó. Đầu cô tựa lên vai anh, cánh tay cô choàng qua ngực anh, hít lấy mùi cơ thể anh, cái mùi ấm áp, dễ chịu đã trở nên quen thuộc với cô. Cuối cùng, anh nói.
“Anh nên đi.”
“Em cũng nghĩ là anh nên đi.”
Giữ khuôn mặt đỏ bừng và sưng húp quay về hướng khác, anh ngồi dậy, gật đầu về phía đống giấy, sách vở và ảnh trên sàn phòng ngủ. “Em biết điều gì làm anh buồn không?”
“Anh cứ nói.”
“Đó là chúng ta chẳng có tấm hình nào. Ý anh là hình chụp chung của hai đứa. Có hàng ngàn tấm hình của em và Dexter, hiếm có tấm nào chỉ có anh và em. Không có tấm nào gần đây. Cứ như là chúng ta chẳng buồn làm điều đó nữa.”
“Không có chiếc máy ảnh nào tử tế,” cô nói yếu ớt, nhưng anh chọn cách chấp nhận lý do đó.
“Xin lỗi em… vì đã khiếm nhã như thế, việc lục lọi đồ đạc của em ấy mà. Một hành vi hoàn toàn không thể chấp nhận được.”
“Không sao. Chỉ cần đừng lặp lại nữa.”
“À mà một vài câu chuyện rất hay.”
“Cảm ơn, dù chúng mang tính riêng tư.”
“Điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Một ngày nào đó em sẽ phải cho ai đó xem. Hãy để mọi người biết về em.”
“Được thôi, có lẽ em sẽ làm thế. Một ngày nào đó.”
“Đừng đưa những bài thơ. Đừng giới thiệu với họ những bài thơ, chỉ giới thiệu những câu chuyện thôi. Chúng rất hay. Em là một người viết giỏi. Em là người thông minh.”
“Cảm ơn Ian.”
Khuôn mặt anh ta bắt đầu nhầu nhĩ. “Không quá tệ chứ? Việc sống ở đây với anh ấy?”
“Rất tuyệt. Em chỉ trút giận vào anh thôi, không có ý gì khác.”
“Em có muốn nói với anh về điều đó không?”
“Không có gì để nói.”
“Thế thì.” Họ nhìn nhau cười. Lúc này, anh đang đứng ở cửa, một tay đặt trên nắm cửa, không muốn rời đi.
“Một điều cuối cùng.”
“Cứ nói.”
“Em không hẹn hò cậu ta chứ? Ý anh là Dexter. Anh chỉ hơi hoang tưởng.”
Cô thở dài, lắc đầu. “Ian, em lấy mạng sống của mình ra thề đấy. Em không hẹn hò với Dexer.”
“Vì anh thấy trên báo nói cậu ta đã chia tay bạn gái và anh nghĩ, anh và em đã chia tay, và cậu ta lại độc thân…”
“Lạy Chúa, đã lâu lắm rồi em không gặp Dexter.”
“Nhưng có xảy ra điều gì không? Trong thời gian anh và em bên nhau? Giữa em và Dexter, sau lưng anh? Bởi vì anh không thể chịu được ý nghĩ…”
“Ian, không có gì xảy ra giữa em và Dexter hết,” cô nói, hy vọng anh sẽ đi mà không hỏi thêm câu nào nữa.
“Nhưng em có khi nào muốn không?”
Có không? Có, đôi lúc. Hay thường xuyên.
“Không, không, em không muốn. Bọn em chỉ là bạn, chỉ có vậy.”
“Được, vậy thì tốt.” Anh nhìn cô, và mỉm cười gượng gạo. “Anh nhớ em thật nhiều, Em à.”
“Em biết.”
Anh đặt tay lên bụng. “Anh thấy phát ốm với nó.”
“Rồi nó sẽ qua thôi.”
“Thật ư? Bởi anh nghĩ có lẽ anh sắp điên lên.”
“Em biết. Nhưng Ian, em không thể giúp anh.”
“Em vẫn có thể… thay đổi quyết định mà.”
“Em không thể. Em sẽ không thay đổi quyết định. Em xin lỗi.”
“Được thôi.” Anh nhún vai và cười mím môi, nụ cười kiểu Stan Laurel. “Tuy nhiên. Không ảnh hưởng gì khi hỏi thế chứ?”
“Em nghĩ là không.”
“Anh vẫn nghĩ em đang hành động ngu ngốc, phiền không?”
Cô mỉm cười bởi vì anh muốn cô cười. “Không Ian, anh mới là người hành động ngu ngốc.”
“À, anh sẽ không đứng ở đây để tranh luận về điều đó!” Anh thở dài, không thể nào tiếp tục được nữa, và bước ra cửa. “Vậy hãy gửi lời chào của anh đến mẹ em nhé. Hẹn gặp lại.
“Hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Anh xoay người, kéo cửa thật mạnh, đá vào phần bên dưới khiến cảnh trông như cửa đã đập vào mặt anh. Emma gượng cười, rồi Ian hít một hơi thật sâu và đi khỏi. Cô ngồi xuống sàn nhà thêm một lúc nữa, đoạn bỗng đứng dậy, và với một ý nghĩ vừa chợt đến, cô chộp lấy chìa khóa, sải bước ra khỏi căn hộ.
Âm thanh đêm hè ở khu E17, tiếng la hét và tiếng vọng của các tòa nhà, một vài lá cờ Thánh George vẫn còn treo ẻo lả. Cô sải bước băng qua phía sân trước. Chẳng phải là cô nên có một nhóm bạn cuồng nhiệt để giúp cô vượt quan thời điểm như thế này sao? Chẳng phải cô nên ngồi trên chiếc sofa rộng thấp với sáu bảy người bạn thành phố đầy hóm hỉnh và hấp dẫn sao, chẳng phải đó mới chính là cuộc sống thành thị sao? Nhưng hoặc là họ đang ở cách xa hoặc là họ đang ở cùng gia đình hay bạn trai, và may mắn thay, dù thiếu bạn bè nhưng vẫn còn có một cửa hàng bán rượu với tên gọi đầy rối rắm và buồn bã là Booze’R’Us.
Những đứa trẻ với tướng tá trông đáng sợ đang đứng tụ tập thành những vòng tròn rời rạc quanh lối vào, nhưng lúc này, cô chẳng còn sợ hãi nữa, cứ thế đi xuyên qua chúng, mắt hướng về phía trước. Trong cửa hàng, cô chọn lấy một chai rượu có vẻ đáng tin cậy một chút và xếp hàng chờ tính tiền. Người đàn ông đứng trước cô có một hình xăm mạng nhện trên mặt, và trong khi chờ anh ta đếm đủ tiền trả cho hai lít rượu táo mạnh, cô để ý thấy một chai sâm banh được đặt trong một ngăn tủ thủy tinh đã khóa. Nó đầy bụi, trông như tàn tích của một quá khứ xa xỉ không thể nào hình dung.
“Tôi lấy chai sâm banh đó nữa,” cô nói. Người bán hàng nhìn với ánh mắt hoài nghi, nhưng biết chắc là cô sẽ mua nó vì cô đã cầm sẵn tiền trong tay.
“Ăn mừng à?”
“Chính xác. Ăn mừng lớn.” Sau đó, một ý nghĩ chợt nảy ra. “Một bao Marlboro nữa.”
Với hai chai rượu đung đưa trong chiếc túi nhựa mỏng bên hông, cô bước ra khỏi cửa hàng, nhét thuốc lá vào miệng như thể nó là một chất giải độc. Vừa mới hay, cô nghe thấy một giọng nói.
“Cô Morley?”
Cô nhìn quanh với vẻ bối rối.
“Cô Morley phải không? Đằng này ạ!”
Và người sải bước trên đôi chân dài hướng về phía cô là Sonya Richards, đối tượng bảo trợ của cô. Cô gái nhỏ gầy gò, khúm núm, người đóng vai Kẻ Tinh Ranh đã thay đổi, và Sonya lúc này trông thật khác: cao, tóc buộc ra sau, đầy tự tin. Emma có một hình ảnh hoàn hảo trước mắt Sonya khi cô bé phải nhìn thấy cô: gù gù lưng, mắt đỏ ngầu, miệng ngậm thuốc lá và đang bước ra từ cửa hàng Booze’R’Us. Một mẫu người lý tưởng, một nguồn cảm hứng. Điệu bộ ngớ ngẩn, cô giấu điếu thuốc đang cháy ra sau lưng.
“Cô khỏe không?” Sonya trông không được thoải mái, mắt hết nhìn bên này rồi nhìn bên kia như thể hối tiếc vì đã đến chào.
“Cô khỏe! Sonya, em thế nào?”
“Tốt thưa cô.”
“Trường cao đẳng thế nào? Mọi thứ tốt đẹp chứ?”
“Vâng, thật sự là tốt.”
“Năm tới là hạng A phải không?”
“Đúng ạ,” Sonya lén nhìn vào chiếc túi nhựa đựng rượu kêu soàn soạt bên hông Emma, làn khói thuốc cuộn tròn phía sau lưng cô.
“Sang năm là vào đại học?”
“Em hy vọng là Nottingham. Nếu em đạt được điểm cao.”
“Em sẽ đạt được. Em sẽ đạt được.”
“Nhờ cô đấy,” Sonya nói nhưng không thuyết phục lắm.
Có một khoảng im lặng. Trông tuyệt vọng, Emma nâng chiếc túi đựng mấy chai rượu lên, tay kia cầm thuốc lá và lắc lắc chúng. “MUA SẮM HÀNG TUẦN!” cô nói.
Sonya có vẻ bối rối. “Em phải đi rồi.”
“Được, Sonya, rất vui được gặp em, Sonya? Chúc may mắn nhé? Thật nhiều may mắn,” nhưng Sonya đã bước đi mà không nhìn lại, và Emma, một trong những giáo viên biết tận hưởng lạc thú trước mắt, đang đứng nhìn theo.
Đêm hôm đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Đang lơ mơ ngủ, nằm trên ghế sofa, ti vi vẫn còn bật và chai rượu rỗng đặt dưới chân, cô bị đánh thức bởi giọng nói của Dexter Mayhew. Cô không hiểu anh đang làm gì- hình như về trò chơi bắn súng, các lựa chọn và hành động bắn liên tiếp không ngừng. Cảm thấy bối rối và lo lắng, cô mở mắt ra, và anh đang đứng ngay trước mặt cô.
Emma ngồi thẳng người lên mỉm cười. Trước đây, cô đã xem chương trình này. Game On là một chương trình truyền hình đêm khuya, với tất cả những tin tức nóng hổi và bình luận về các màn game đang diễn ra trên máy tính. Bối cảnh là một căn phòng tối thắp điện đỏ với những tảng đá tròn làm bằng nhựa, như thể chơi game trên máy tính là một hành động sám hối, và trong căn phòng tối tăm này là những game thủ với khuôn mặt xanh tái đang ngồi trước một màn hình khổng lồ trong khi Dexter Mayhew đứng bên cạnh thúc giục họ ấn các nút nhanh hơn, nhanh hơn và bắn.
Các trò chơi, vòng thi đấu, được đan xen với nhau những pha hào hứng nhất, trong đó Dexter và một cô gái làm mẫu với mái tóc màu cam đang thảo luận về những trò chơi mới của tuần. Có lẽ do chiếc ti vi nhỏ của Emma, nhưng thời gian này trông anh hơi phù, hơi thiếu sức sống. Có lẽ chỉ do màn hình nhỏ, nhưng dường như thiếu một điều gì đó. Cái vẻ nghênh ngang mà cô từng biết giờ không còn nữa. Anh đang nói về trò Duke Nukem 3D và có vẻ như anh không chắc chắn, thậm chí là có chút bối rối. Trong cô bỗng bừng lên một tình cảm mãnh liệt dành cho Dexter Mayhew. Trong tám năm qua, không có một ngày nào là cô không nghĩ đến anh. Cô nhớ anh và muốn anh trở lại. Mình muốn người bạn thân nhất của mình quay về, cô thầm nghĩ, bởi không có anh, cuộc sống của cô chẳng có gì tốt và chẳng có gì đúng cả. Mình sẽ gọi điện cho Dexter, cô nghĩ thế khi chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai. Việc đầu tiên phải làm vào ngày mai, sẽ gọi cho cậu ấy.