Nguyên tác: Romancing Mister Bridgerton
Số lần đọc/download: 1475 / 34
Cập nhật: 2016-05-20 01:44:18 +0700
Chương 23
A
nh đã yêu cầu cô giúp anh chỉnh sửa lại bài viết, và nhiệm vụ này làm cô cảm động. Dĩ nhiên là cô đã rất vui mừng khi anh giao phó công việc quan trọng này cho cô. Nó có nghĩa là anh tin tưởng vào sự đánh giá công bằng của cô. Nghĩ cô thông minh và tháo vát, cảm thấy cô có thể làm cho những bài anh viết tốt lên.
Nhưng có một điều làm cô vui hơn, cô cần có việc gì đó để làm. Trong ngày đầu tiên từ bỏ Whistledown, cô cảm thấy thích thú với thời gian rảnh rỗi của cô. Nó như một kỳ nghỉ đầu tiên trong mười năm. Cô đã đọc một cách điên cuồng— tất cả những tiểu thuyết và sách cô mua nhưng chưa có thời gian đọc.
Và cô đi dạo, cưỡi ngựa trong công viên, ngồi ở trong sân đằng sau ngôi nhà của cô trên phố Mount, thưởng thức thời tiết đẹp của mùa xuân, và ngửa mặt về phía mặt trời trong một phút, hay một thời gian— nhưng không quá lâu để làm má cô rám nắng. Dĩ nhiên là sau đó đám cưới và vô số các việc kèm theo nó đã chiếm hết thời gian của cô.
Vì vậy cô đã không thực sự nhận ra những điều cô đã bỏ lỡ trong cuộc đời cô. Khi cô viết các bài báo, các bài viết thực sự không chiếm quá nhiều thời gian, nhưng cô luôn ở trong trạng thái làm việc, xem xét và lắng nghe. Và khi cô không viết, cô suy nghĩ về việc viết những bài báo hay cố gắng nhớ những câu văn liên kết thông minh cho tới khi cô về nhà và viết chúng ra.
Đó là công việc thật lôi cuốn và cô đã không nhận ra cô nhớ nó tới chừng nào cho tới tận bây giờ khi cô có cơ hội có lại nó một lần nữa. Cô ghi chú thêm câu hỏi vào đoạn Colin miêu tả biệt thự Tuscan ở trang 143 trong tập 2 nhật ký những chuyến đi của anh khi người quản gia dè dặt gõ vào cánh cửa đang mở để thông báo với cô về sự hiện diện của ông.
Cô mỉm cười ngượng ngùng. Cô dành hết sự chú ý vào công việc của cô, và Dunwoody đã học được thông qua các kinh nghiệm và các sai lầm rằng nếu ông ta muốn cô chú ý, ông ta phải tạo ra vài tiếng động. “Có một người khách muốn gặp bà, phu nhân Bridgerton.” Penelope nhìn lên với một vẻ mặt tươi cười.
Đó có thể là một trong những chị em gái của cô hay một trong những anh em nhà Bridgerton. “Thật ư, đó là ai vậy?”. Ông ta bước lại gần và đặt vào tay cô một tấm danh thiếp. Penelope nhìn xuống và thở hổn hển, đầu tiên là thấy sửng sốt, sau đó là thấy khổ sở. Được in một cách trang trọng bằng màu đen và màu kem ở mặt sau với hai từ đơn giản: Lady Twombley.
Cressida Twombley. Vì cái quái quỷ gì mà cô ta tới đây? Cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cressida không bao giờ tới chơi trừ khi nó phục vụ cho những mục đích xấu xa nào đó. Cressida không bao giờ làm bất cứ việc gì trừ khi nó phục vụ cho những mục đích xấu xa. “Cô có muốn tôi bảo cô ta đi không?” Dunwoody hỏi.
“Không. ” Penelope nói với một tiếng thở dài. Cô không phải là một kẻ hèn nhát và Cressida sẽ không thể biến cô trở thành một kẻ như thế. “Tôi sẽ gặp cô ta. Nhưng đợi tôi một lát để tôi cất các giấy tờ này đi. Nhưng …” Dunwoody dừng bước và hơi quay đầu sang bên cạnh đợi cô nói tiếp.
“Ôi, không có gì đâu. ” Cô thì thầm. “Cô chắc chắn chứ, phu nhân Bridgerton.” “Có. Không. ” Cô rên rỉ. Cô đang run rẩy và hơi thái quá để thêm vào danh sách đã dài của Cressida—Cô ta làm Penelope lắp bắp như một kẻ ngốc. “Tôi muốn nói là— Nếu cô ta vẫn còn ở đây sau mười phút ông có thể nghĩ ra một vài tình huống khẩn cấp cần đến sự có mặt của tôi? Sự có mặt ngay lập tức của tôi.
” “Tôi tin là có thể dàn xếp được việc đó. ” “Tuyệt vời. Dunwoody.” Peneope nói với một nụ cười yếu ớt. Có lẽ sẽ dễ dàng thoát ra, nhưng cô không tin bản thân mình có thể tìm thấy một điều gì đảm bảo để chắc chắn rằng Cressida sẽ rời đi, và điều cuối cùng cô muốn là bị bẫy vào với Cressida ở phong tranh trong cả một buổi chiều.
Người quản gia gật đầu và rời khỏi. Penelope xếp các giấy tờ thành một tập gọn gàng và đặt nhật ký các chuyến đi của Colin lên trên để những cơn gió nhẹ từ cánh cửa sổ đang mở không làm rơi chúng ra khỏi bàn. Cô đứng dậy, bước về phía ghế sofa và ngồi xuống, hy vọng trông cô thoải mái và điềm tĩnh.
Như thể các cuộc viếng thăm của Cressida từ trước đến nay đều rất thoải mái. Một lúc sau, Cressida đến, bước qua cánh cửa đang mở, với một vẻ ngoài xinh đẹp, từng sợi tóc vàng trên đầu cô ta đều được đặt ở vị trí hoàn hảo, mắt cô ta lấp lánh, quần áo cô ta là kiểu mới nhất, và túi xách tay của cô ta càng tô thêm vẻ hoàn hảo.
“Cressida, ” Penelope nói “thật bất ngờ khi được gặp cô.” Bất ngờ là một tính từ lịch sự nhất mà cô có thể sử dụng trong tình huống này. Môi Cressida cong lên một cách khó hiểu và gần như một nụ cười thâm hiểm, “tôi chắc chắn điều đó.” Cô ta thì thầm. “Sao cô không ngồi xuống? ” Penelope hỏi, gần như bởi vì cô phải làm vậy, suốt cuộc đời cô luôn cư sử lịch sự.
Thật khó để dừng chúng lại. Cô ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, cái bất tiện nhất trong phòng. Cressida ngồi xuống cạnh của một chiếc ghế. Nếu như cô ta cảm thấy chút bất tiện nào đó, Penelope không thể nói đó là từ sắc mặt của cô ta, nụ cười của cô ta chưa bao giờ ngập ngừng, cô ta trông lạnh lùng và tự chủ.
“Tôi chắc là cô đang tự hỏi tại sao tôi lại ở đây? ” Cressida nói. Dường như không có lý do gì để phủ nhận điều đó, vì vậy Penelope gật đầu. Và sau đó đột nhiên Cressida hỏi ‘‘Cô thấy cuộc sống hôn nhân thế nào?’’ Penelope chớp mắt “Xin lỗi? ” “Đó hẳn là bước ngoặt đáng ngạc nhiên? ” Cressida nói.
“Đúng vậy, ” Penelope cẩn thận nói “Nhưng là một thay đổi dễ chịu.” “Mmmm, Ừ, giờ cô hẳn có cực kỳ nhiều thời gian rảnh. Tôi chắc là cô không biết phải làm gì với chúng.” Một cảm giác như kiến bò bắt đầu truyền đi trên da Penelope. “Tôi không hiểu cô muốn nói gì?” “Không ư?” Khi nó trở nên rõ ràng rằng Cressida đòi hỏi câu trả lời.
Penelope đáp lại, có chút bực mình “Không, tôi không hiểu.” Cressida yên lặng trong giây lát, cô ta nhìn khắp căn phòng cho tới khi mắt cô ta dừng lại ở bàn viết nơi Penelope vừa ngồi. “Những giấy tờ gì vậy? ” Cô ta hỏi. Penelope nhìn xuống đống giấy tờ trên bàn, được xếp gọn gàng dưới nhật ký những chuyến đi của Colin.
Không có lý do gì mà Cressida có thể biết chúng là những thứ đặc biệt. Penelope đã ngồi trên ghế sofa khi cô ta bước vào phòng. “Tôi không thấy là làm sao cô lại quan tâm tới các giấy tờ cá nhân của tôi ”, cô nói. “Ôi, đừng có bực mình vậy.” Cressida nói với một tiếng cười nhỏ làm Penelope thấy khá kinh tởm.
“Tôi chỉ đang tạo ra một cuộc nói chuyện lịch sự. Hỏi han tới điều mà cô quan tâm.” Cressida nói. “Tôi hiểu.” Penelope nói, cố gắng lấp đầy sự im lặng tiếp theo. “Tôi rất là tinh tường.” Cressida nói. Penelope nhướn mày trong một câu hỏi. “Thực tế là khả năng quan sát nhạy bén của tôi khá nổi tiếng giữa một nhóm những người xuất sắc nhất trong giới thượng lưu.” “Tôi chắc hẳn là không phải là thành viên trong cái nhóm ấn tượng đó” Penelope lẩm bẩm.
Tuy nhiên Cressida còn lâu mới để tâm đến sự công nhận của Penelope. “Đó là lý do tại sao ” Cressida nói trong một cái giọng thận trọng. “Tôi nghĩ là mình có khả năng thuyết phục mọi người rằng tôi chính là Lady Whistledown.” Trái tim của Penelop đập như tiếng sấm trong lồng ngực cô.
“Vậy cô thừa nhận cô không phải là Lady Whistledown.” Penelope cẩn thận nói. “Ồ, tôi nghĩ là cô biết tôi không phải bà ta.” Cổ họng Penelope bắt đầu đóng lại. Không biết làm sao— không biết bằng cách nào— cô có thể giữ được bình tĩnh và nói “Xin lỗi? ” Cressida mỉm cười nhưng cô ta đã làm cho nụ cười sung sướng đó trở nên quỷ quyệt và độc ác.
“Khi tôi lên kế hoạc đó. Tôi đã nghĩ: Tôi không thể thất bại, Hoặc tôi thuyết phục mọi người tôi là Lady Whistledown hoặc nếu mọi người không tin tôi thì vẻ mặt tôi sẽ tinh quái khi tôi nói tôi chỉ giả vờ là Lady Whistledown nhằm tìm ra thủ phạm thực sự.” Penelope vẫn giữ im lặng.
“Mọi việc không diễn ra như tôi đã định. Lady Whiistledown ranh ma và hèn hạ hơn tôi đoán.” Mắt Cressida nheo lại, rồi nheo lại cho tới khi khuôn mặt cô ta, bình thường thì xinh đẹp, giờ trở nên nham hiểm “Số báo cuối của bà ta biến tôi thành trò cười.” Penelope không nói gì. “Rồi sau đó …” Cressida tiếp tục, giọng cô ta thấp xuống.
“Và rồi cô— cô!— cô đã trơ tráo sỉ nhục tôi trước toàn bộ đám đông.” Penelope thở dài nhẹ nhõm. Có lẽ Cressida không biết bí mật của cô. Có lẽ tất cả những điều này là vì sự sỉ nhục công khai của Penelope, khi cô cáo buộc sự dối trá của Cressida, và cô đã nói— Lạy chúa, cô đã nói gì? Một điều gì đó thật khắc nghiệt, nhưng chắc chắn là xứng đáng.
“Tôi đã có thể tha thứ cho sự sỉ nhục nếu nó đến từ một ai khác, ” Cressida tiếp tục “Nhưng từ một kẻ như cô,-- điều đó không thể giải thích được.” “Cô nên suy nghĩ cẩn thận trước khi sỉ nhục tôi trong chính ngôi nhà của tôi. ” Penelope nói trong một giọng thật thấp.
Rồi cô thêm vào, dù cô rất ghét núp bóng dưới cái tên của chồng cô “Giờ tôi là một người nhà Bridgerton. Tôi có sự bảo vệ của họ.” Lời cảnh báo của Penelope không làm giảm đi cái vẻ thỏa mãn được che giấu dưới khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. “Tôi nghĩ là tốt hơn cô nên nghe những gì tôi nói trước khi cô đe dọa tôi.” Penelope biết rằng cô sẽ phải lắng nghe.
Tốt hơn là biết điều mà Cressida biết hơn là nhắm mắt lại và trả vờ rằng mọi việc vẫn ổn. “Nói đi.” Cô nói, giọng cô cộc lốc. “Cô đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.” Cressida nói, chỉ ngón tay trỏ vào Penelope “Cô không nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ quên sự sỉ nhục đó chứ?” “Điều cô đang cố gắng muốn nói là gì vậy?” Penelope muốn những lời cô nói ra có vẻ rõ ràng và mạnh mẽ, nhưng chúng thoát ra như một lời thì thầm.
Cressida đứng dậy và chầm chầm đi về phía Penelope, hông cô ta đung đưa nhẹ nhàng khi di chuyển, chuyển động với dáng điệu nghênh ngang. “Để tôi thấy nếu tôi có thể nhớ chính xác những từ của cô, ” Cô ta nói, vỗ nhẹ một ngón tay lên má cô ta. “Ôi không, không, đừng nhắc tôi,tôi chắc là tôi sẽ nhớ ra, Ồ, đúng vậy, giờ tôi đã nhớ ra.” Cô ta nhìn thẳng vào khuôn mặt Penelope “Tôi tin là cô nói cô luôn thích Lady Whistledown.
Và rồi— nó trở thành một câu nói đáng để ghi nhớ-- cô nói rằng điều đó làm tan vỡ trái tim cô khi bà ta hóa ra lại là một ai đó như phu nhân Twombley.” Cressida mỉm cười “Đó là tôi.” Miệng Penelope khô khốc, những ngón tay cô run rẩy. Và da cô trở nên lạnh cóng. Bởi vì trong khi cô không thể nhớ chính xác từng lời cô nói khi cô sỉ nhục Cressida, cô nhớ chính xác những gì cô viết trong số báo gần nhất, số báo cuối cùng.
Số báo đã bị phân phát nhầm lẫn trong buổi lễ đính hôn của cô. Cái duy nhất— Cái mà Cressida đang đập xuống trên bàn phía trước cô. Thưa các quý ông và các quý bà, Tác giả KHÔNG phải là phu nhân Cressida Towmbley. Cô ta chẳng là gì hơn là một kẻ mạo danh xảo trá, và điều đó làm tan vỡ trái tim ta khi thấy những năm tháng làm việc vất vả của mình bị vơ vào cho một kẻ như cô ta.
Penelope nhìn chằm chằm xuống các dòng chữ mặc dù cô thuộc lòng chúng. “Ý cô muốn nói gì? ” Cô hỏi mặc dù cô biết cô đang cố gắng giả vờ cô không biết chính xác điều Cressida muốn nói là vô ích. “Cô thông minh hơn thế, Penelope Featherington.” Cressida nói “Cô biết là tôi biết.” Penelope vẫn nhìn chằm chằm, buộc tội vào tờ báo, không thể rời mắt khỏi những từ ngữ gây tai họa đó.
Điều đó làm tan vỡ trái tim tôi. Tan vỡ trái tim tôi. Tan vỡ trái tim tôi. Tan vỡ-- “Không còn gì để nói? ” Cressida hỏi. Dù Penelope không nhìn thấy mặt cô, cô vẫn cảm thấy nụ cười cứng nhắc của cô. “Sẽ không có ai tin cô” Penelope thì thầm. “Chỉ cần tôi tin vào điều đó.” Cressida nói với một tiếng cười thô ráp.
“Cô, rõ ràng là đã che giấu rất kỹ. và có chút thông minh hơn cô giả bộ. Đủ thông minh,” Cô ta thêm vào với sự nhấn mạnh dễ nhận thấy “để biết một khi tôi đã nhóm lên một tin đồn, tin tức đó sẽ lan rất nhanh.” Tâm trí Penelope xoay tròn choáng váng. Ôi, Chúa, Cô sẽ nói gì với Colin, làm thế nào cô nói với anh? Cô biết là cô sẽ phải nói với anh, nhưng cô không tìm được những từ ngữ để nói.
“Đầu tiên sẽ không có ai tin.” Cressida tiếp tục “Cô đã đúng về điều đó. Nhưng rồi họ sẽ bắt đầu suy nghĩ, và từ từ nhưng chắc chắn, từng mảnh ghép của câu đố sẽ vào đúng chỗ. Một ai đó sẽ nhớ ra họ đã nói một điều gì đó rồi nó xuất hiện trên báo. Hay rằng cô đã có mặt tại một bữa tiệc cá nhân.
Hay họ đã nhìn thấy Eloise rình mò ở đó, và không phải mọi người đều biết là hai cô luôn trao đổi với nhau mọi việc.” “Cô muốn gì?” Penelope hỏi, giọng cô thấp và rối loạn khi cô ngẩng đầu lên đối mặt với kẻ thù của cô. “Ah, giờ nó là câu hỏi tôi đang đợi.” Cressida nắm chặt tay đằng sau lưng cô ta rồi bước tới.
“Tôi đang đưa ra một cách giải quyết hợp lý. Trên thực tế là tôi đã không tới đây để gặp cô trong gần một tuần cho tới khi tôi quyết định được cách giải quyết vấn đề này.” Penelope nuốt ực, không thoải mái với ý nghĩ Cressida đã biết bí mật lớn nhất của cô gần một tuần, và cô thì vẫn vô tư, không hay bầu trời đang sập xuống.
“Dĩ nhiên ngay từ lúc đầu tôi đã biết, ” Cressida nói “Rằng tôi muốn có tiền. Nhưng câu hỏi là— Bao nhiêu? Chồng cô là một người nhà Bridgerton, đương nhiên, vì thế anh ta có nhiều tiền của, nhưng xem xét kỹ, anh ta là con thứ và không có một túi tiền căng tròn như một tử tước.” “Bao nhiêu, Cressida?” Penelope nghiến răng.
Cô biết rằng Cressida nói ra những điều đó chỉ để hành hạ cô. Và cô nắm lấy một chút hy vọng nhỏ rằng cô thực sự sẽ biết chính xác con số trước khi cô sẵn sàng. “Rồi tôi nhận ra,” Cressida tiếp tục, lờ đi câu hỏi của Penelope “rằng cô cũng khá giàu có. Trừ khi cô hoàn toàn là một kẻ ngốc— xem xét thành công của cô khi giấu đi bí mật nho nhỏ trong thời gian dài.
Tôi đã xem sét ý định ban đầu của cô, vì thế tôi không nghĩ cô— cô đã phải trở nên giàu có sau khi viết báo trong nhiều năm. Và từ vẻ ngoài của cô, ”— cô ta liếc nhìn một cách khinh bỉ xuống cái váy mặc buổi chiều của Penelope— “Cô đã không sử dụng chúng. Vì vậy tôi chỉ có thể suy luận ra rằng chúng đang nằm trong tài khoản ngân hàng nào đó, chỉ đang chờ để rút ra.
” “Bao nhiêu, Cressida? ” “Mười ngàn bảng.” Penelope thở hổn hển “Cô điên rồi!” “Không ”Cressida mỉm cười. “Chỉ rất, rất thông minh thôi.” “Tôi không có mười ngàn bảng.” “Tôi nghĩ cô đang nói dối.” “Tôi có thể đảm bảo với cô rằng tôi không có.” Và đúng là cô không có thật.
Lần cuối Penelope kiểm tra tài khoản của cô, cô có 8246 Bảng, mặc dù cô không quan tâm đến lãi suất nhưng cô biết nó đã tăng lên vài bảng, Nó là một số tiền lớn, chắc chắn là đủ để cho bất ký người nào biết suy nghĩ sống sung túc vài đời. Nhưng nó không phải mười ngàn, và cô không muốn trao bất cứ thứ gì cho Cressida Twombley.
Cressida bình thản mỉm cười. “Tôi chắc là cô biết phải làm gì. Giữa tiền tiết kiệm của cô và tiền của chồng cô. Mười ngàn bảng chỉ là một số tiền nhỏ.” “Mười ngàn bảng chưa bao giờ là một số tiền nhỏ.” “Cô cần bao nhiêu thời gian để gom đủ số tiền đó? ” Cressida hỏi, hoàn toàn lờ đi cơn giận dữ của Penelope.
“Một ngày. Hai ngày? ” “Hai ngày?” Penelope nhắc lại “Tôi không thể làm ciệc đó trong hai tuần.” “Aha, thế ra cô đã có đủ tiền.” “Tôi không có.” “Một tuần.” Cô ta nói, giọng cô ta sắc nhọn ‘‘ Tôi muốn số tiền đó trong một tuần.’’ “Tôi sẽ không đưa nó cho cô.” Penelope thì thầm nói với chính cô hơn là nói với Cressida.
“Cô sẽ.” Cressida tự tin đáp lại. “Nếu cô không làm, tôi sẽ hủy hoại cô.” “Phu nhân Bridgerton.” Penelope nhìn lên và thấy Dunwoody đứng ở cửa ra vào. a “Có một tình huống khẩn cấp cần cô lưu ý.” Ông nói. “Ngay lập tức.” “Vậy cũng được,” Cressida nói, bước về phía cửa.
“Tôi đã xong việc ở đây rồi.” Cô ta bước qua cánh cửa, sau đó quay lại một lần khi cô ta tiến tới đại sảnh, để cho Penelope bắt buộc phải nhìn thấy cô ta. “Tôi sẽ sớm nhận được tin của cô?” Cô ta đòi hỏi. giọng cô ta nhẹ nhàng và ngây thơ như thể cô ta không nói điều gì nặng nề hơn lời mời tới một bữa tiệc hay một cuộc gặp gỡ từ thiện.