A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 16
Cập nhật: 2016-04-20 11:24:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
hea dẫn Nathan băng qua khu rừng rồi đi vào một nơi đầy cây cối rậm rạp. Cô đá miếng lưới ngụy trang để lộ ra cái nắp che kín lối vào đường hầm. Nathan đưa khẩu súng trường cho cô rồi ngồi xổm xuống cạy nắp. Anh nhìn chằm chằm vào khoảng tối giây lát trước khi hướng mắt trở lại phía cô.
“Anh sẽ vào trước rồi gọi em.” Anh nhảy qua bên, lần tìm bậc thang rồi nhanh chóng đi xuống, đầu mất hút khỏi tầm nhìn. Một lát sau, anh khẽ gọi và cô thả cây súng trường xuống. Cô nhét khẩu súng lục vào cạp quần rồi đi xuống đường hầm theo anh. Khi cô đến bậc thanh cuối, anh liền vòng tay quanh eo cô và đặt cô xuống nên xi măng.
“Theo sát anh,” Nathan thì thầm. Lối đi được chiếu sáng bởi những ngọn đèn tù mù ở hai bên. Không khí mang mùi ẩm mốc như thể đường hầm đã không được sử dụng suốt một khoảng thời gian. Shea dán mắt vào lưng Nathan, rồi đụng phải vật gì đó trên sàn khiến cô lao mình vể phía trước.
Cô đâm sầm vào lưng anh và anh chộp nhanh tay ra sau để giúp cô đứng vững. “Em ổn chứ?” Cô cau mày, ngó xuống và nhìn thấy một quyển sổ nhỏ bọc da. Cô ngồi xổm để nhặt lên rồi nghiêng nó về phía ngọn đèn. Tim đập nhanh dần khi cô mở trang đầu tiên ra. Đó là chữ viết tay của mẹ cô.
Nỗi kinh hoàng của việc nhìn thấy nét chữ quen thuộc ấy siết chặt tim cô. Cô nhanh chóng lật qua những trang khác và nhận ra đây là nhật ký của mẹ. Cô không hề biết bà đã cất giữ thứ này. Nathan cúi xuống nhìn qua vai cô. “Cái gì thế?” “Nhật ký của mẹ em,” Shea trả lời.
“Em không chắc lắm sao nó lại ở đây. Thậm chí em không hề biết bà đã cất giữ nó.” Làm sao quyển sổ đến được đây? Cảm giác thiếu thoải mái chợt châm chích sống lưng cô. Hình như Grace mới sử dụng lối đi này. Chị ấy làm rơi nó à? Bọn người kia đã đuổi theo và bắt được chị ấy rồi sao? Có phải chị ấy để lại quyển sổ này để bảo cô đi tìm mình hay không? Shea đứng lên, nhét quyển sổ nhỏ vào cạp trước của quần jean.
Sau đó cô chỉnh lại khẩu súng lục và gật đầu với Nathan. “Đi thôi. Em sẽ xem nó sau.” Họ tiếp tục men theo hành lang dài cho đến khi tới cánh cửa dẫn vào phòng trú ẩn. Nathan xem xét bàn phím nhỏ rồi xoay người về phía Shea. “Em có mật mã không?” Cô tiến về phía trước và ấn dãy số.
“Mật mã là 3272*4824. Anh hãy ghi nhớ để phòng khi anh cần sử dụng mà em lại không có mặt ở đây.” Anh cau mày trước lời tuyên bố đó nhưng quả thực sẽ khá ngu ngốc nếu không dự tính đến tình huống tệ nhất. Shea mở khóa và toan mở cửa thì Nathan đã đưa tay đẩy cô ra sau lưng mình.
Anh bước vào, cầm súng lên và nhanh chóng dõi mắt nhìn bên trong phòng. Anh sốt ruột ra hiệu cho cô. Cảm giác như một kẻ dối trá và không rõ hành vi rón rén vô nghĩa này, cô nâng súng rồi theo anh vào trong. Shea chỉ hy vọng không có kẻ nào thình lình tấn công họ, vì cô hoàn toàn không chắc chuyện gì sẽ xảy ra.
Cô là một tay thiện xạ ở tầm bắn này. Nhưng bắn một con người bằng xương bằng thịt khi bản thân đang trong tình trạng căng thẳng tột độ lại là một chuyện hoàn toàn khác. Một mục tiêu bằng giấy chẳng hề mang tính đe dọa. Bạn có thể lấy cả ngày đẫm máu làm mục tiêu. Bạn có thể hít thở bình thường, không căng thẳng, chỉ nhắm rồi bắn thôi.
Căn phòng chẳng có nhiều đồ đạc. Tất cả mọi thứ vẫn còn đang hoạt động. những màn hình được đặt trên tường, nhằm quan sát từng căn phòng trong nhà, quang cảnh phía trước, đằng sau và hai bên hông. Shea thở hổn hển vì những gì nhìn thấy. Cô tiến tới, nhìn chăm chú vào cảnh tượng hoang tàn chiếu trên những màn hình.
“Chúa ơi,” cô thì thầm. Nathan quan sát từng màn hình như thể đang tìm xem có mối đe dọa nào hay không. Tất cả các phòng đều hỗn độn. Không còn thứ gì nguyên vẹn lành lặn. Đồ đạc đều bị đập phá. Khung ảnh vỡ nằm trên sàn nhà. Những bình hoa, tranh ảnh nghệ thuật, cây cảnh, các bức tượng nhỏ về loài động vật hoang dã yêu dấu của mẹ và những tủ kính để đồ quý giá đều tan nát, nằm rải rác khắp phòng.
Toàn bộ căn nhà không chỉ bị lục soát, mà còn bị tàn phá hoàn toàn như thể thủ phạm đã rất phẫn nộ. Hoặc có lẽ bọn chúng không tìm được thứ mình cần. Đây là chuyện đã xảy ra sau khi cha mẹ bị giết và chị em cô bỏ trốn sao? Hay nó mới xảy ra gần đây? Xác cha mẹ cô đã bị thối rữa trong nhà hay bị phi tang để che dấu bằng chứng phạm tội của bọn chúng? “Chúa ơi,” Nathan thì thầm.
“Trông giống như một vùng chiến sự vậy.” Shea cứng đờ người khi lướt mắt nhìn màn hình thể hiện quang cảnh trong phòng ăn. Tấm thảm dính đầy máu của cha mẹ cô đã biến mất. Ai đó đã bỏ nó đi. Tại sao chứ? Nhưng cô vẫn thấy vũng máu ấy trong tâm trí. Cô vội vàng quay đi khi đôi mắt ngấn nước.
Một vòng lặp bất tận diễn ra trong tâm trí Shea. Cô nhìn thấy cha dũng cảm cố bảo vệ mẹ, nghe thấy bọn đột nhập hỏi chị em cô đâu. Cô trông thấy cha bị bắn khi ông từ chối cung cấp bất cứ thông tin gì về nơi ở của hai cô con gái và mẹ cũng gục xuống trên người chồng khi bà nức nở van xin chúng tha mạng cho họ.
Shea nhắm chặt mắt và đẩy mạnh những hình ảnh ấy ra khỏi đầu. Khi ấy cô cũng đã quay đi, không còn có thể chịu được việc nhìn thấy những gì đang xảy ra. Grace đã gọi cô là kẻ vô tâm khi kéo chị ấy về phía cửa và đẩy vào đường hầm. Nhưng Shea biết hai chị em cô chẳng thể làm được gì và cô cũng đã thề với cha mẹ là sẽ không hy sinh vô nghĩa.
Cô phải đảm bảo an toàn cho Grace và bản thân mình. Cha mẹ cô sẽ không chết một cách vô ích. Kẻ nào đã gây ra chuyện này? Bọn chúng đã cố sức che đậy việc giết người, phi tang xác và vứt bỏ tấm thảm đầy máu. Nhưng vì sao bọn chúng lại phá hủy ngôi nhà và để nó tan hoang thế kia? Thật vô ký.
Điều đó là lý do khiến cô nghi ngờ rằng ngôi nhà chỉ mới bị đập phá dữ dội thế này thôi. Giống như chuyện này xảy ra khi Grace ở đây và bị bọn đột nhập làm cho hoảng sợ vậy. Cô giật mình khi Nathan chợt lên tiếng. Cô đã mải suy nghĩ đến độ không nghe thấy anh đi đến cánh cửa dẫn ra những phòng còn lại của ngôi nhà.
“Cùng mật mã kia chứ?” Shea gật đầu. Tim đập loạn và hai tay run rẩy đến mức cô phải nỗ lực nắm chặt báng súng để không làm rơi nó. Báng súng trở nên trơn trượt. Cô buông một tay, chùi nó vào quần jean, rồi đổi qua lau tay còn lại. Không hề có dấu hiệu nào của Grace hay bất cứ ai trong nhà.
Nơi đây đã bị đập phá trước khi chị ấy đến hay bọn người đó đã khiến chị ấy hoảng sợ mà gây ra chuyện này? Nỗi sợ hãi siết chặt cổ họng và đe dọa làm cô nghẹt thở. Giờ Grace đang ở đâu? Chị ấy vẫn ổn chứ? Tại sao chị ấy lại không nói chuyện với cô? Hay chị ấy không thể làm thế? Đó là điều khiến Shea sợ hãi nhiều nhất.
Cô cảm thấy tê liệt khi nghĩ Grace bị thương và không thể liên lạc với mình. “Đi thôi. Anh không muốn dành quá nhiều thời gian ở đây,” Nathan nói khi mở khóa cửa. Shea trấn tĩnh rồi theo Nathan ra hành lang. Cô lướt mắt nhìn từng căn phòng, nhưng cô đang tìm kiếm điều gì chứ? Mọi thứ hoàn toàn hỗn độn.
Làm sao cô biết được có thứ gì bị mất hay không? Rồi cô nhớ đến quyển nhật ký nhét trong cạp quần jean. Cô ngó xuống, nhấc mép áo lên. Giờ cô tin rằng Grace ắt hẳn đã đánh rơi nó. Nhưng Shea không biết chị ấy vô tình làm vậy hay cố ý để cô tìm ra. Cô buộc mình hướng sự chú ý trở lại cảnh vật xung quanh.
Nathan bình tĩnh lẻn vào từng căn phòng. Anh nhón chân đi qua vài đồ vật nằm trên sàn rồi nhanh chóng di chuyển khắp nhà. Khi đến nhà bếp, Nathan liếc nhìn nhà để xe, sau đó quay lại phía Shea. “Em hãy cố liên lạc với Grace lần nữa đi. Mọi thứ ở đây đều yên tĩnh. Anh không hề nhìn thấy bất cứ vết máu tươi nào nên khó nói có xảy ra vật lộn hay không.
Nơi này quá hỗn độn.” Shea cảm thấy hụt hẫng và dốc toàn bộ sức lực để liên lạc với chị gái. Grace, làm ơn nói chuyện với em đi. Em đang ở nhà chúng ta. Mọi thứ ở đây rất hỗn độn. Em cần phải biết chị vẫn ổn. Hãy nói cho em biết nơi ở của chị. Em sẽ đến đó. Giờ em an toàn rồi.
Và chị có thể cũng vậy. Nhưng chỉ có sự im lặng trống rỗng đáp lại lời khẩn nài của cô thôi. “Chết tiệt, chị ấy không có ở đó!” Nathan chạm vào tay cô. “Đừng cuống lên như thế, Shea. Em không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy hay không. Em cần phải giữ bình tĩnh và tập trung.” Shea thở hắt ra, kìm nén những giọt nước mắt tức giận và thất vọng.
Làm thế nào cô có thể bình tĩnh và tập trung được chứ? Cô đang đứng ở nơi cha mẹ bị sát hại. Còn chị gái mình quay trở lại nơi này rồi mất tích. Đột nhiên, cửa kính xung quanh vỡ toang, bắn những mảnh vụn qua cổ và vai Shea. Nathan liền đẩy cô nằm xuống sàn và lấy cơ thể che chắn cho cô.
“Bịt tai và nhắm mắt lại!”, anh khàn giọng hét lên. Shea chỉ kịp nhắm mắt lại thì một tiếng nổ lớn vang lên, rồi những mảng màu xuất hiện trong tầm nhìn cho dù cô đã nhắm mắt lại. Hai tay bịt tai cũng không thể ngăn những âm thanh chấn động. Trước khi cô có thể trấn tĩnh, Nathan đã kéo cô đến phòng trú ẩn.
Cô loạng choạng khi đứng dậy rồi lập tức choáng váng. Cô mất khả năng giữ thăng bằng và ù cả hai tai. Những mảng tối vẫn che khuất tầm nhìn của cô và chẳng có cái chớp mắt nào làm chúng biến mất. Ở đằng sau, kính vỡ càng nhiều rồi tiếng cửa gỗ phá tanh bành thúc giục cô tiến về phía trước.
Thế giới xung quanh chao đảo điên cuồng khiến cơn buồn nôn thình lình xuất hiện. Đầu cô đau nhức, tai ong ong. Cô cảm giác như mình bị thương rất nặng. Cuối cùng Nathan nhấc bổng, đặt cô lên vai rồi chạy đến phòng trú ẩn. Ngay khi vừa vào bên trong, anh đặt cô xuống, đóng sầm cửa lại rồi khóa chốt.
Khẩu súng. Cô đã làm rơi nó mất rồi. Cô đặt tay lên đầu, lảo đảo đứng dậy và mong muốn căn phòng ngừng quay cuồng. “Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra thế?” “Lựu đạn lóa mắt. Em có thể nhìn thấy rồi chứ? Anh cần em giúp đỡ. Em có biết gì về hệ thống theo dõi này không?” Shea lắc đầu để thoát khỏi những ảnh hưởng còn sót lại.
Nghe như thể Nathan đang ở cách đây một dặm nhưng chí ít tầm nhìn của cô đang từ từ trở lại bình thường. Tuy nhiên, đầu cô vẫn còn đau khủng khiếp. “Anh muốn làm gì? Em biết chút ít, chỉ những gì cha đã chỉ cho bọn em khi ông thiết lập mọi thứ thôi.” Nathan chỉ vào màn hình cho thấy hai người đàn ông lén lút đi từ nhà xe đến nhà bếp.
Shea thở hổn hển, đầu óc nhanh nhạy hơn khi nhìn chằm chằm khẩu súng trên tay chúng. “Anh cần lấy đoạn băng ghi hình này cho các anh trai. Em biết mật khẩu của hệ thống máy tính này không? Chúng ta phải nhanh lên. Anh muốn tải đoạn phim ghi hình hai kẻ đó lên để có thể tìm hiểu về bọn chúng.” Trong giây lát, cô trở nên đờ đẫn.
“Xem nào, Shea. Hãy nghĩ đi. Chúng ta phải rời khỏi đây. Bọn xấu xa này không phải hạng tầm thường đâu. Hệ thống an ninh công nghệ cao của em sẽ không thể chịu được lựu đạn. Chúng sẽ cho nổ một cái lỗ trên bức tường chết tiệt kia đấy.” “Mật khẩu… là DLGSP.” “Chỉ có vậy thôi sao?” “Không, chờ em một chút.” “Chúng ta không có thời gian đâu, Shea.
Chết tiệt, hãy cho anh biết phần còn lại đi.” Shea nhắm mắt nhớ lại mật khẩu. Ký tự đầu tiên của từng người trong gia đình xếp theo độ tuổi. Rồi đến số thành viên. “Đó là số 4. Số 4 rồi chữ Peterson đánh vần ngược lại. Tất cả đều viết hoa. Toàn bộ mật khẩu là DLGSP4NOSRETEP.” Nathan gõ những ký tự đó vào rồi nhập một loạt lệnh.
Anh nhìn màn hình, phóng to hình ảnh của kẻ đang từ từ di chuyển men theo hành lang hướng đến phòng trú ẩn. Anh chụp lấy một loạt ảnh tĩnh và lưu thành đoạn phim ba mươi giây. Shea lao tới. “Ôi Chúa ơi, Nathan. Máy quay ắt hẳn đã ghi lại hình ảnh lúc Grace ở đây! Chúng ta sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra với chị ấy!” Nathan khẽ lầm bầm nguyền rủa trong khi lướt tay trên bàn phím.
“Anh sẽ phải bắt đầu tải đoạn phim ghi hình ngày hôm đó lên và hy vọng quá trình không bị ngắt quãng khi bọn chúng thổi bay nơi này. Chúng ta không có thời gian giám sát nó đâu.” “Bọn chúng đang men thep hành lang,” Shea nói gấp. Cô cau mày, chồm về phía trước khi một kẻ đang gắn cái gì đó vào tường.
“Bọn chúng đang làm gì đấy?” “Chúng đang chuẩn bị nổ bom mở lối vào trong này đấy.” Shea điên cuồng liếc nhìn xung quanh, lại cất tiếng nguyền rủa việc mình làm rơi khẩu súng khi lựu đạn lóa mắt phát nổ. Cô với tay lấy khẩu súng lục nhết trong cạp quần của Nathan rồi chĩa nó vào tường.
“Nhanh lên, nhanh lên,” Nathan thì thầm khi khom người trên bàn phím. Anh ấn một phím rồi nắm lấy tay Shea. “Đi thôi.” Anh đẩy cô lên trước rồi đi vào đường hầm. Họ mới chỉ đi được vài bước thì tiếng nổ khác làm rung chuyển con đường. Bức tường rung lên khiến Shea loạng choạng.
“Chạy!” Nathan hối thúc. Họ chạy men theo lối đi. Cô đụng bậc thang cuối và bắt đầu bò lên, nhưng Nathan bỗng chộp cổ chân cô. “Chĩa súng lên đi. Anh sẽ yểm hộ từ phía sau. Đừng do dự nổ súng. Anh ở ngay sau em đấy.” Shea siết chặt khẩu súng rồi rướn người trèo lên.
Khi đến trên cùng, cô chỉ do dự giây lát, sau đó chui qua nắp hầm, lăn người thật nhanh rồi chĩa súng lên. Không nhìn thấy ai, cô gọi vọng xuống. “Tất cả đều thông thoáng!” Nhưng anh đã trèo qua nắp hầm rồi. “Ra xe thôi. Bọn chúng ở cách không xa đâu.” Cô bật dậy và chạy.
Khi họ đến chỗ Nathan đã đậu chiếc Jeep, Shea kinh ngạc khi anh hướng cô đến ghế lái. “Em biết lái chứ?” “Vâng.” “Em sẽ biết rõ khu vực chết tiệt này hơn anh. Em hãy đưa chúng ta rời khỏi nơi đây, còn anh sẽ cố cản bọn chúng.” Shea nhảy vào ghế lái, vẫn nắm khẩu súng bên tay trái.
Cô tra chìa khóa, khởi động xe rồi lao trên con đường xóc nảy dẫn ra đường cao tốc. “Anh có đích đến cụ thể nào không?” cô hét lớn. “Chỉ cần tránh những con đường chính và rời xa nơi này thôi. Chúng ta sẽ tính toán phần còn lại sau.” Cô đánh một vòng cung rộng trên nên đất sỏi khi rẽ vào đường cao tốc.
Cô nhấn ga rồi kiểm tra kính chiếu hậu để xem có dấu hiệu nào cho thấy bọn chúng đang đuổi theo không. Khi họ gần đến con đường rẽ vào nhà cha mẹ cô, một chiếc SUV đen bỗng phóng về phía trước chặn đường. Cô đạp phanh, rẽ nhanh sang trái để tránh va chạm. Cô đụng vào cái mương phía đối diện và suýt lật xe.
Cô vật lộn để kiểm soát chiếc Jeep trụ trên hai bánh. Xe lật lại với lực đủ làm răng cô đánh lập cập. Cô lại giậm chân xuống sàn xe lần nữa. Nathan quay ngoắt lại, thò đầu ra và bắn vài phát súng. Một cửa kính vỡ toang, một lốp xe xì khi chiếc SUV đó cố xoay vòng để đuổi theo họ.
“Bắn hay lắm,” Shea hét lên. “Cứ tiếp tục lái xe. Anh chắc chắn bọn chúng còn vài chiếc nữa đấy.” Cô nhìn vài kính chiếu hậu và thấy một chiếc SUV khác đang lao tới họ. “Ừ, em dám chắc là anh nói đúng về chuyện ấy.” Cô thực hiện một cú cua gắt, trố mắt nhìn kinh ngạc khi thấy một khu ngoại ô cắt ngang qua làn đường trung tâm, rồi cô đổi hướng xe trước khi hơi lùi lại đủ để đi giữa đường vạch chấm.
“Em đã luôn là một kẻ nhát cáy.” “Sao cơ?” Nathan nói mà không hề quay lại. Anh bóp cò bắn một loạt đạn khác. Shea nắm chặt khẩu súng trong tay, nghiêng người qua trái hết mức có thể trong khi vẫn tiếp tục điều khiển xe rồi bắt đầu bắn chiếc SUV đang tới. Việc đó thu hút sự chú ý của Nathan.
Anh quay ngoắt lại ngay khi kính chắn gió của chiếc SUV kia nổ tung. Nó đổi hướng lung tung qua phải sau khi một lốp xe trước vỡ từng mảnh, bắn những mẩu cao su ra mọi hướng. Shea lạng qua trái sau khi la lớn bảo Nathan cúi xuống. Anh kinh ngạc nhưng không hề tranh luận. Khi họ đã vượt qua, anh mới thận trọng ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô rồi mỉm cười.
“Em là một người nóng tính đấy. Nhưng anh thích điểm ấy ở em.” “Chúng bị cắt đuôi chưa?” “Rồi, chí ít là đã hết nguy hiểm. Giờ hãy rời khỏi nơi chết tiệt này thôi.” Shea liếc qua vai anh. “Anh có kế hoạch gì không?” “Có. Đến lúc gọi tiếp viện rồi.”.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm