I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ọi việc với Gabe thế nào rồi ạ?” Doug nhanh chóng chuyển chủ đề cho Isabel đỡ bẽ mặt.
“Khủng khiếp.” Sally rùng mình. “Nói về chuyện khó tính. Anh ta giống gay lắm, chỉ là không chịu thừa nhận thôi.”
“Anh ấy đâu có gay.” Lola không định thuyết phục Sally nhưng cô vẫn cứ nói. “Nếu Gabe bị gay thì trông anh ấy đã giống gay rồi. Anh ấy là Jack Lemmon, còn chị là Walter Matthau và chị làm anh ấy phát điên lên, thế thôi. Người ta bỏ túi lọc trà và chậu rửa trong bếp,” cô nói với Doug, bởi có nhiều khi bạn không thể không thấy thương cho Gabe. “Hôm qua chị anh đã để túi lọc trà của mình ở trên bàn cà phê.”
Sally nhún vai. “Chị không cố ý. Chỉ là chị không biết nó vẫn còn trong cốc của mình thôi.”
Lola kéo thời gian uống cà phê dài ra nhất có thể. Nhưng cuối cùng cô thất bại.
“Xong rồi à? Tốt.” Doug giằng lấy cái tách trong tay cô, rõ ràng muốn tống khứ cô đi.
Điều đó – và tinh thần lạc quan của cô lại trỗi dậy – có nghĩa là sự hiện diện của cô làm phiền anh theo một cách tích cực.
“Em có thể dùng nhờ nhà vệ sinh trước khi đi được không?” Ngoài trời lạnh cóng; kể cả Doug cũng không nỡ xua đuổi cô với cái bàng quang căng phồng ra ngoài cái thời tiết đỏng đảnh như thế, đúng không?
Dù trông anh có vẻ rất muốn làm thế.
“Bên ngoài sảnh ấy. Cánh cửa thứ hai bên tay trái.”
Việc đi dọc phòng khách một cách tự nhiên với con mắt siêu cảnh giác của Doug dán vào người quả là một bài tập khó. Thật ra anh đang nghĩ gì? Có phải anh đang ngầm so sánh cô với Isabel? Nói đến điều này, cô so với Isabel thì thế nào? Tình địch của cô – tình địch mà cô chưa từng biết là cô ta tồn tại – là một cô gái tóc vàng tuyệt vời với mái tóc được dưỡng chu đáo cùng với vẻ công chúa băng giá. Có lẽ theo chuẩn mực truyền thống thì cô ta đẹp hơn nhưng cô ta có vui tính bằng cô không? Đẹp cũng tốt thôi nhưng Lola cảm thấy mình có lợi thế hơn nếu xét về mặt tính cách. Cô giống một chú cún spaniel tinh nghịch trong khi Isabel chẳng khác gì một con mèo được nuông chiều; Isabel là Grace Kelly còn cô là Doris Day; Isabel có điệu cười vống lên dễ khiến đàn ông bực dọc chỉ sau một ____
“Tôi đã bảo là cánh cửa thứ hai bên tay trái mà.” Giọng Doug từ đại sảnh vọng đến làm Lola giật nảy mình. “Đó là cánh cửa thứ hai bên tay phải.”
Nhưng anh đã muộn một tích tắc; cô đã mở cánh cửa đó ra và bước vào phòng ngủ của anh.
Bingo!
“Xin lỗi. Em hay lẫn bên trái với bên phải lắm. Waaa, đẹp quá!” Bước thêm một bước nữa vào phòng, cô ngắm bức tường màu cam cháy, chiếc chăn lông ngỗng cùng bộ gối màu sô cô la sẫm, sàn nhà bằng gỗ sồi bóng loáng và cả đám nội thất bằng gỗ gụ nữa. Đây chính là nơi Doug ngủ, là giường của anh. Lola cố gắng mường tượng cảnh anh nằm trên đó, nhưng có môt chi tiết nhỏ vô cùng quan trọng bị khuyết. Cô không nhìn thấy bộ pyjama nào cả nhưng… “Anh vẫn không mặc gì lúc ngủ à?”
Thôi, cô nói ra rồi.
Doug lắc đầu. “Cô vẫn không thay đổi, đúng không?”
Ai chà. Cô nhún vai. “Em muốn biết những chuyện đó thôi mà.”
“Kể cả khi “những chuyện đó” không phải việc của cô?”
Nhưng giọng anh cũng không hoàn toàn là bực dọc. Lola như được khích lệ, ngây thơ nói: “Em chỉ đang phân vân không biết anh đã chuyển sang làm mẫu đàn ông mặc pyjama cotton sọc đóng cúc kín đến cổ, giống như Kenneth Williams trong Carry On Nurse chưa thôi mà.”
Miệng anh mím chặt. “À đúng rồi, tôi thế đấy. Tôi mặc thế đấy.”
“Không phải.”
“Chắc chắn là phải đấy.”
“Anh vẫn không mặc đồ khi ngủ.” Lola thở phào; giờ cô đã có thể mường tượng cảnh anh ở trên cái giường to sụ của mình. Hay hơn cả, nữ hoàng băng Isabel không có ở trên đó.
Ưm, chân nữ hoàng băng chắc là lạnh.
“Được rồi, cô rình mò xung quanh xong rồi,” Doug nói. “Giờ tôi chỉ cho cô nhà tắm ở đâu nhé.”
Cô không thể kìm lại được, câu hỏi đó tự dưng cứ buột ra: “Anh thực sự thích cô ấy à?”
“Tôi thực sự thích ai?”
“Isabel.”
Doug lôi cô ra khỏi phòng ngủ, chỉ cô sang cánh cửa đối diện rồi nói: “Tôi nhắc lại, đó không phải việc của cô. Nhưng nếu điều đó quan trọng,” anh ngừng lại khiếm tim Lola căng lên vì hi vọng, “thì tôi nghĩ là tôi buộc phải nói có, tôi thực sự thích.”
Anh cố ý ngừng lại. Anh biết rõ tại sao cô hỏi và giờ anh đang tức giận. Lola thản nhiên hỏi: “Ngủ với cô ấy có vui như với em không?”
Đó, lại có một tia lấp lánh. Chúa ơi, cô yêu cái ánh sáng sau đôi mắt ấy.
“Lola, cô đang nói chuyện mười năm về trước đấy. Tôi thậm chí còn chẳng nhớ ngủ với cô thế nào.”
Điều này, nếu cô tin lời anh, có thể tính như một câu mỉa. May mắn thay, cô không hề tin dù là trong giây phút.
“Anh biết em nghĩ gì không? Em nghĩ nếu anh đã phải nói tới như vậy thì em cũng có chút ảnh hưởng tới anh đấy.” Có gì đó nóng rực trong bụng Lola, một thứ không liên quan gì tới nhu cầu dùng nhà vệ sinh của cô cả. Lola mỉm cười tinh nghịch nói: “Vì em biết giờ anh đang nói dối. Em nhớ đến từng chi tiết mỗi lần bên anh, Dougie. Và em vẫn sẽ nhớ cho tới năm mình chín mươi tuổi. Vì đối với em đó là thứ quan trọng nhất trên thế giới này. Đó là tất cả. Và em biết anh cũng nhớ.”
Lại thêm một khoảng lặng. Anh bước tới một bước và rướn người về phía trước khiến cô ngạt thở…
“Đó gần như là thứ quan trọng nhất trên thế giới đối với cô thôi.” Doug thì thầm vào tai cô. “Cô còn nhớ không? Nó chỉ đứng thứ hai thôi, sau tiền.”
Câu này đã phá tan khoảnh khắc hứa hẹn nhất. Doug quay lưng đi về phía phòng khách còn Lola thì đi vào phòng tắm, căn phòng màu trắng, hiện đại và thật may mắn là không có đồ cá nhân phụ nữ. Cẩn thận không để cái chai cộp vào cái giá bằng kính, cô mở nắp lọ nước hoa sau khi cạo râu của Doug, ngửi ngửi. Cô chưa bao giờ thôi ngạc nhiên là tại sao mùi hương ấy lại quyến rũ đến thế. Cây thông Giáng Sinh, bánh sô-cô-la của mẹ, pháo hoa, kem chống nắng Ambre Solaire…quá nhiều mùi hương mà mỗi mùi lại gợi nhớ những kỉ niệm khác nhau, và giờ cô lại có thêm mùi nước hoa sau khi cạo râu của Doug thêm vào danh sách đó, một mùi hương đặc trưng đưa cô quay về đêm cô gặp lại anh, thứ sức mạnh khiến đầu gối cô run lên vì khao khát.
Và điều này vẫn sẽ vẹn nguyên tới khi cô chín mươi tuổi.
Được rồi, tốt hơn là nên để cái lọ trở lại giá trước khi cô làm rơi nó vào bồn rửa mặt; thế thì lộ hết bí mật mất. Đã đến lúc nói lời tạm biệt để đi rồi. Nhìn chăm chăm ảnh mình phản chiếu trong gương, Lola tự véo má một cái rồi sửa lại tóc. Với chút may mắn, khi mọi người vui vẻ cầu chúc nhau Giáng Sinh hạnh phúc, cô có thể sẽ có cơ hội được vui vẻ ôm Doug và lướt một nụ hôn lên má anh.
Có lẽ cũng không nên đặt quá nhiều hi vọng. Nhưng một chút thôi thì cũng được.
“A, con vào đi, trông con đẹp quá, con lấy cái khăn đấy ở đâu ra thế?” Blythe mở toang cửa, ôm chặt con gái trong tay. Lúc chiếc xe lăn bánh rồi biến mất phía cuối đường, bà hỏi: “Có ai đưa con đến à? Sao con không mời họ vào uống gì đó?”
Lola nhắm mắt tận hưởng cảm giác trong vòng tay mẹ; ít ra thì tối nay sẽ không phải một tối không-có-cái-ôm-nào. Và đúng thế, trông cô rất tuyệt, nhưng hình như cũng chẳng đạt được hiệu quả mong muốn.”
“Con cũng định thế,” cô nói dối, “nhưng anh ấy đang vội. Doug đấy mẹ ạ.”
“Doug? Ý con là Dougie Tennant á?” Blythe kêu lên. “Ôi, thằng bé đó quả là dễ mến – Mẹ cũng rất muốn gặp lại nó. Lẽ ra con phải kéo cậu ấy vào bằng được chứ!”
À phải, thế chẳng phải thoải mái sao? Lúc trước khi họ chuẩn bị rời khỏi nhà Dougie, Lola đã nhanh chân kéo anh ra một góc nói nhỏ: “À, mẹ em không biết chuyện tiền nong đâu, được chứ? Em cũng không muốn để mẹ biết.”
Doug nhìn cô khinh miệt, cái nhìn khiến con người bên trong cô cứng lại vì hổ thẹn. “Tôi cá là cô không hề muốn.”
Thật tệ hại nhưng cô đâu thể làm gì. Và cô cũng không thể không cảnh cáo anh, vì luôn có khả năng Blythe đột ngột chạy từ nhà ra, buột miệng nói ra điều gì đó. Theo những gì bà biết, Lola biết mẹ Dougie phản đối mối quan hệ của hai người và chỉ thế thôi. Quyết đinh bỏ Dougie để tới Majorca là quyết định của mình Lola, đặc biệt bốc đồng và có lẽ là điên rồ, và theo quyết định của Lola thì mối quan hệ lâu dài, xa cách với Dougie sẽ không bao giờ kéo dài được.
“Nhưng nếu cậu ấy đưa con tới đây, đó là dấu hiệu tốt đúng không?” Giờ Blythe nhìn mặt con gái, hồ hởi nói: “Con có nghĩ là cậu ấy bắt đầu tha thứ cho con rồi không?”
“Thôi nào mẹ, mẹ đi quá xa rồi.” Phù, cũng may mà Doug đã phóng đi với vận tốc ánh sáng, cô đang mường tượng ra cảnh mẹ mình nói với anh là ở đời có nhiều điều tồi tệ hơn là chút lòng tự trọng bị tổn thương. Cô nhanh chóng dập tắt cái tưởng tượng mới nhú của mẹ – tự mình thất vọng đã quá đủ rồi. “Anh ấy đang ở cùng bạn gái. Con ghé qua nhà anh ấy cùng Sally. Anh ấy chở con đi vì chị Sally bắt thôi.” Có lẽ cô đã quá-đa-nghi nhưng Lola cũng tự hỏi liệu có phải Doug lái đi nhanh để tránh nụ-hôn-và-cái-ôm-vui-vẻ-lúc-tạm-biệt hay không. Lúc cô từ ghế sau của chiếc Mercedes trèo ra với túi đựng quà, anh làm mình gần như không thể tiếp cận bằng cách ngồi yên trên ghế lái xe với Isabel bên cạnh.
Anh cố ý ư?
“Ai chà, quên đi con ạ. Đàn ông và cái tôi ngớ ngẩn của họ.” Blythe rõ ràng muốn khích lệ cô. “Vào trong thôi, ngoài này lạnh buốt ấy. Chúng ta sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời,” bà tự hào nói tiếp. “Mẹ đã mua cá hồi hun khói và tôm hum Madagasca từ Mark and Spencers. Món yêu thích của con.”
o O o
Vì không biết mẹ mình sẽ phản ứng thế nào nên Lola do dự. Nhưng mặt khác, cô muốn nói chuyện về cha mình hơn bất cứ điều gì.
Không phải cha dượng của cô, Alex. Cha ruột cô, Nick ấy.
Mặt khác, vào buổi sáng Giáng Sinh thì khiến Blythe buồn là điều cuối cùng mà cô muốn làm. Giáng Sinh của gia đình cô lúc nào cũng vô cùng đặc biệt, nhưng từ khi Alex mất năm năm trước, cô và mẹ đã cố gắng nhiều hơn, cố gắng gần nhau hơn, cả hai đều trân trọng những giờ phút được bên nhau và vui vẻ chia sẻ với nhau những kí ức hạnh phúc đầy ý nghĩa.
Đó là lí do tại sao dù vô cùng muốn đề cập đến vấn đề của Nick James nhưng mỗi lần cô động viên bản thân làm việc đó, dạ dày cô quặn lại và từ ngữ cứ ứ ở cổ họng. Cô đã lưu số của ông trong di động. Liệu ông có phân vân tại sao cô vẫn chưa liên lạc? Hôm nay là Giáng Sinh và cái phần ủy mị với mãi-hạnh-phúc trong cô – cái phần khóc ròng rã vì những bộ phim chiếu dịp lễ ở Hallmark – đã tưởng tượng ra cảnh mình nói mọi chuyện với mẹ, sau đó Blythe sẽ vô cùng xúc động thừa nhận rằng mình đã gây ra một sai lầm khủng khiếp suốt bao nhiêu năm qua, và rằng bà bà chưa bao giờ thôi yêu Nick. Chiếu đến Nick, ông đang ngồi một mình ở nhà trong ngày lễ Giáng Sinh, nhìn trống rỗng ra cửa sổ nơi nhưng đứa trẻ đang ầm ĩ ném tuyết vào nhau trên đường – vì trong phim của Hallmark, bao giờ Giáng Sinh cũng có tuyết. Trên mặt ông lộ vẻ ân hận; ông đã gây ra lỗi lầm và phải trả giá suốt hai mươi bảy năm qua. Blythe vẫn là người phụ nữ duy nhất ông từng yêu, nhưng giờ đã quá muộn, bà_____
Điện thoại rung lên, brừ, brừ. Nick do dự nhấc máy. Mắt ông mở to rồi ông thì thào: “Blythe?”
Chuyển tới cảnh: một gọn đồi đầy nắng và tuyết nhìn ra một London đẹp như tranh. Lola quàng cái khăn trắng đẹp đẽ, lóng lánh của mình, đưa Blythe lên ngọn đồi trước mặt rồi ngồi xuống một cái ghế đợi. Trên đỉnh đồi, Nick đi đi lại lại trên tuyết. Rồi ông nhìn thấy Blythe và mọi thứ chuyển sang một cảnh quay chậm mờ ảo và ấm áp cho tới khi họ trong vòng tay nhau, xoay vòng quanh khiến bạn chỉ nhìn thôi cũng chóng mặt lắm rồi…
Chà, điều này có thể xảy ra mà, đúng không?
“Được rồi, củ cải vàng đã xong.” Blythe chùi tay vào cái tạp dề sọc xanh của mình, đếm số nồi nấu rồi xem lại danh sách. “Bột nhồi, xong. Nước chấm bánh mì, xong. Xúc xích, thịt muối, hành nướng, xong xong xong. Đám cà rốt thế nào rồi con?”
“Xong rồi ạ.” Đó có thể là một lượng công việc quá lớn nhưng nó là truyền thống. Cả hai người họ đều thích nghi thức nấu ăn. Thực ra, Lola phát hiện rằng, khi cô đắm đuối trong mộng tưởng hạnh phúc ở các bộ phim Hallmark, lượng cà rốt cô gọt vỏ và thái đủ ăn cho cả dãy phố.
“Uống thêm chứ?” Blythe lôi từ tủ lạnh ra một chai Freixenet rồi hào hứng đổ đầy ly của hai mẹ con. “Cái váy đó rất hợp với con.Và cái thắt lưng đi kèm cũng rất hợp nữa. A, bánh ngọt, mẹ yêu con quá, ôm mẹ một cái nào.”
Mẹ, đoán xem con có số của ai trong điện thoại nào…?
Mẹ, mẹ nhớ con sinh ra vào ngày nào không…?
Mẹ, mẹ biết tự nhiên đụng mặt một người hàng bao năm không gặp sẽ thế nào không…?
Những từ đó vẫn không thoát ra được. Trong vòng tay thơm mùi Fracas của Blythe, Lola quyết định rời chuyện đó ra sau bữa trưa. Có lẽ là chiều nay, khi họ cùng nhau thư giãn trước lò sưởi ăn lòng Thornton, cô có thể tình cờ chuyển sang chuyện những người khác giới nói chung, rồi sang bạn trai cũ nói riêng và hai người đã thay đổi thế nào từ lần cuối gặp họ__
“Aaa, để mẹ nghe.” Blythe lao qua bếp khi nghe tiếng điện thoại. “Có lẽ là Malcom gọi từ nhà chị ông ấy ở Cadiff.”
Đó đúng là Malcom. Lola bỏ một khúc cà rốt vào miệng, đổ phần còn lại vào một nồi nước pha muối và đường, rồi lên phòng tắm trên gác. Lúc cô đi xuống thì mẹ cô đã trả lời điện thoại xong.
“Có chuyện gì thế ạ?” Lola hỏi.
“Không có chuyện gì cả.” Những đốm tàn nhang của Blythe luôn có vẻ rõ nét hơn mỗi khi bà cảm thấy có lỗi. “Là Malcom.”
“Con biết. Bác ấy đang ở cùng gia đình chị gái ở Cadiff.” Malcom là một người đã li dị vợ, có con trai đang đi nghĩa vụ quân sự ở nước ngoài.
Blythe dựa vào cái máy rửa bát. “Ông ấy đã ở đó. Nhưng giờ ông ấy về rồi. Mẹ chồng chị gái ông ấy bị đau tim chiều hôm qua nên họ phải khẩn cấp tới bệnh viện ở Glasgow. Bà ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, tội nghiệp, cũng khá nguy kịch. Nhưng Malcom cũng tội nghiệp nữa,” Blythe tiếp tục nói giọng van nài. “Hôm qua ông ấy đã phải lái xe từ Cadiff về và giờ lại ở nhà một mình.”
Lola thấy bụng mình hụt xuống, như nước xoáy qua một lỗ thoát nước bịt gần kín vậy.
“Con có tưởng tượng nổi không?” Mắt Blythe mở to. “Vào ngày Giáng Sinh.”
Chuyện gì tiếp theo thì quá rõ rồi. Lola muốn khóc thét lên: “Khônggg” và cô cũng tự ghét bản thân mình vì điều đó. Cô ước mình bớt ích kỷ đi, rộng lượng hơn, kiểu người chân thành tốt bụng không một giây do dự gợi ý điều mà cô thừa biết Blythe chuẩn bị gợi ý.
“Một mình ông ấy,” Blythe nhắc lại.
Đứa bé mười tuổi bực tức trong Lola đang dậm chân và gào thét. Nhưng thế không công bằng, đây là Giáng Sinh của chúng ta và giờ nó chuẩn bị bị phá hỏng.
Lola hai mươi bảy tuổi trưởng thành, lí trí nghịch nghịch cái thìa rồi nói: “Bác ấy không có người bạn nào ở cùng ạ?”
“Mẹ chắc rằng ông ấy không muốn trở thành gánh nặng.” Mẹ cô ngả đầu sang một bên, cái kẹp tóc lấp lánh Lola mua cho bà ở Butler and Wilson lấp lánh trên mái tóc màu đồng. “Mọi người đều có gia đình của mình mà.”
Thế nên ông ta mới chọn nhà mình, Lola mười tuổi đang tức giận gào lên. Không, mẹ, mẹ đuổi người đàn ông ghê tởm này đi đi, con không muốn ông ta ở đây!
Chúa ơi, cô thật tệ. Sao cô thậm chí có thể nghĩ như thế? Xua đi ý nghĩ đó bằng sự hổ thẹn và cả sự căm ghét bản thân, Lola buộc mình tươi tỉnh nói: “Vậy bác ấy sẽ qua đây chứ ạ?”
“Thế được không, con yêu? Con không phiền chứ?” Điều đó có nghĩa là lời mời đã được gửi đi và được chấp nhận. “Malcom thân yêu, nếu có cách khác thì ông ấy đã mời chúng ta đến nhà rồi. Ông ấy quả là đáng mến. Nếu có ai cần giúp đỡ thì ông ấy sẽ đến ngay tức thì.”
“Tất nhiên là con không phiền gì rồi.” Sự thất vọng như một viên gạch ném vào Lola. Thế là đi tong cơ hội chuyển sang chủ đề bố ruột của mình.
“Cảm ơn con, con yêu.” Blythe mỉm cười nhẹ nhõm, bỏ một cái CD khác vào đầu đĩa. “Con đúng là một thiên thần. Chúng ta sẽ có một ngày dễ thương cùng nhau.” Rồi Blythe vỗ tay khi giọng khàn quen thuộc của Bruce Springsteen cất lên bài “Merry Christmas, Baby”. “A, bài hát yêu thích của mẹ! Mẹ đã kể với con là mẹ từng mê đắm Bruce Springsteen chưa nhỉ? Quần jean bó sát, cái khăn hoa đỏ quyến rũ, đôi mắt xám đẹp đẽ…”
Ối, giờ bà nhảy khắp căn bếp theo phong cách kinh dị của những năm tám mươi. Đây chính là mẹ cô; ngày xửa ngày xưa bà từng mê đắm gã Bruce Springsteen mông bé tẹo, mắt nâu và giờ lại dính dáng tới Malcom Parker, người mặc áo len hình thù kì dị, đôi dép ghê rợn và có bộ râu rậm nhất thế giới.
Lola nhận ra đâychính là những gì mà tuổi già đem lại cho bạn. Các mối ưu tiên của bạn thay đổi và bạn thực sự bắt đầu tin rằng những thứ kiểu mấy ngón chân rậm lông thật ra cũng chẳng có gì tệ.
Chúa ơi, làm ơn, đừng bao giờ để chuyện này xảy ra với con.
Chú thích
[1] Gretna Green: ngôi làng chuyên tổ chức đám cưới cho các cặp đôi bỏ nhà ra đi.
[2] Paparazzi: phóng viên chuyên đi theo các ngôi sao để săn tin–ảnh bán cho các báo.
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ