Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Hành Kiện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Đĩnh
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7882 / 156
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
i nói vi vừa mới mơ xong. Nàng nói đúng thế, mới đây thôi, nàng còn nói với mi, mi có vẻ như chưa ngủ hẳn mà, nàng nói nàng vuốt ve mi và trong khí mi nằm mơ, nàng đã sờ mạch mi, chỉ mới một chút đây thôi. Mi nói đúng đấy, tất cả còn rõ mà, mi cảm thấy vú nàng êm dịu, bụng nàng thở. Nàng nói nàng ôm mi, nàng đã sờ mạch mi. Mi nói mi đã thấy bề mặt đen ngòm của biển dâng cao, cái bề mặt hoàn toàn phẳng lặng đã từ từ nâng lên, không sao cưỡng lại được. Bị ép lại, đường chân trời biến mất và cái bề mặt đen ngòm đã chiếm đi hết tất cả không gian, Nàng nói mi đã ngủ, dính vào ngực nàng. Mi nói mi đã thấy vú nàng trương lên, như một thuỷ triều đen ngòm, con nước trào dâng giống như một dục vọng đang phồng nở ngày một mạnh; nó sắp nuốt chửng mi, mi nói mi đã cảm thấy như mộ thứ lo âu. Nàng nói mi đã ở trên ngực nàng như một đứa bé ngoan, chỉ có mạch của mi đập gấp lên thôi. Mi nói mi đã cảm thấy một kiểu đè nến, cơn thuỷ triều dâng lên và lan rộng không thể nào ngăn giữ kia đã trở thành một bề mặt phẳng mênh mông đổ kăn về mi, không một gợn sóng, nhẵn và trơn tuột như dải lụa đen xoà vô tân, nó chảy loang, không có gì để giữ nó lại rồi nó lại biến thành một thác nước đen rơi từ một điểm vô hình ở rất cao xuống một cái vực không thể dò thấy đáy, tuyệt không một lồi lõm nhỏ nhặt nào trên đường nó chảy đi. Nàng nói: anh thật là ngố, để cho em ve vuốt anh nào. Mi nói mi đã thấy cái đại dương đen ngoàm với những cơn sóng lăn đổ áo ào của nói kia, cái bề mặt tự nhấc lên để chiếm lấy tất cả không gian và không chịu dừng lại kia. Anh đang ở trên ngực em, nàng nói, em đang ôm anh vào tay đây mà, với mùi thơm dìu dịu này ở em đây. Mi nói không phải. Nàng nói có phải, thì em đang ôm anh đây, đang sờ mạch của anh đây, mạch mỗi lúc một đập mạnh đây. Mi nói rằng trong các con sóng đen tung toé kia, một con lươn ẩm ướt và trơn như ánh chớp đang bơi, nhưng ngay lập tức nó đã bị con sóng đen ngòm nuốt chửng. Nàng nói nàng có thấy con lươn ấy, nàng đã cảm thấy nó. Sau đó, khi con sóng đi qua, chỉ còn lại bãi đá không giới hạn, bề mặt phẳng tràn những hạt cát thuỷ triều rút rồi, chỉ còn lại những bọt thì mi đã thấy nhưng thân người đen đủi, quỳ gối, bò trườn, vặn vẹo, quấn xoắn lấy nhau, đảy nhau ra rồi lại cuộn níu lại với nhau, đối đầu nhau im lặng tuyệt đối trên bãi biển mênh mông, cũng không tiếng gió, họ trộn lẫn vào nhau, ngóc lên, ngã xuống, đầu và cẳng, tay và chân hào lộn vào nhau không thể phân biệt được, Người ta sẽ bảo là những voi biển, nhưng hoàn toàn không như thể, họ lăn lộn, ngóc lên, ngã xuống, lại lăn, lại ngóc lên, lại ngã xuống. Nàng nói rằng nàng cảm thấy mi, sau một phen thon thót đập dữ dội, mạch lại đã dịu đi, lại dội đập lại, nàng đều cảm thấy. Mi nói mi đã thấy những thú biểm mang dáng người hay những thân người mang dáng thú biển, những thân đen sì, nhẵn, hơi sang sáng, như một miếng lụa đen, như một lớp lông dầy bóng nhẫy, chúng quẳn quại và lại ngã xuống ngay sau khi vừa đứng lại lên, lăn lộn không ngừng, cuộn quấn vào nhau không thể gỡ tách, không thể rõ là đánh nhau hay giết nhau, không một tiếng động, không một âm vang, mi đã nhìn rõ trên bãi đá vắng tanh này, không một gợn gió, đằng xa những thân hình ấy đang lăn lộn, đang uốn éo trong im lặng tuyệt đối. Nàng nói đó là mạch của mi. Sau nhiều lần thon thót đập dữ dội, nó đã dịu lại rồi đập mạnh hơn và lại dịu lại. Mi nói mi đã nhìn thấy các thân hình nhặn và đen của giống vật biển mang dáng vẻ người kia hay những thân người mang dáng dấp giống vật kia, sáng lên một ánh sáng nho nhỏ, như lạu đen, như lớp lông dầy và bóng nhãy, chúng vặn vẹo, lăn lộn, cuộn quấn vào nhau không thể gỡ tách, chẳng hề bao giờ ngừng, thong thả, bình thản, đánh nhau hay giết lẫn nhau, mi đã nhìn thấy chúng rất rõ trên bãi đá bất động xa xa, ma đã nhìn thầy chũng lăn lộn rất rõ. Nang nói mi đặt đầu mi lên người nàng, như một đứa bé ngoan, người mi đầy mồ hôi. Mi nói mi vừa mới mơ xong, nằm trên nàng. Nàng nói mới đã nhìn thấy biển, mi cũng nhìn thấy mặt biển đen ngòm nâng lên rồi chảy đi từ từ, không thể cưỡng lại, mi cảm thấy một thứ lo sợ. Nàng nói mi là một đứa bé ngớ ngẩn, mi chẳng hiểu cái gì hết. Nhưng mi nói mi đã nhìn thấy tất cả rất rõ, rành mạch, nó trào lăn đi như thế này, nó chiếm hết không gian, cái con sóng đen dũng mãnh, không giới hạn trào lăn đi không thể ngăn giữ lại, không một tiếng độngm nhẵn như lụa đén xoà mở, nó chảy như một thác nước, cũng màu đen, chẳng có một tí lồi lõm nào, chẳng có sóng bọt ngầu, nhào vào trong một cái vực không thể dò thấy đáy, mi đã nhìn thấy tất cả. Nàng nói nàng ôm mi vào ngực, lưng mi đầy mồ hôi. Bức tường đen dựng đứng và trơn kia tuôn chảy đã làm cho mi lo sợ, mi miễn cưỡng nhắm mắt lại, mi tiếp tục cảm thấy sự hiện diện của nó, nhưng mi cứ để cho nó tuôn chảy không thể kìm được nó, mi đã thấy tất cả, nhưng mi chẳng thấy cái gì, cái biển trành nghiêng kia, mi chìm, mi lại nổi lên mặt nước, những con vật đen sì, đánh nhau hay giết nhau, vặn vẹo không ngừng trên bãi đã vắng tanh và không có gió. Nàng đã để đầu mi vào ngực nàng, mi giư các chi tiết cỏn con kia hằn khắc vào trí nhớ mi nhưng mi không thể nhắc lại được chúng. Nàng nói lại muốn sờ mạch mi, nàng muốn thế, nàng cũng muốn cả các con thú mang mặt người đang vặn vẹo kia, trận đấu im lìm kia, như một cuộc giết chóc, quấn quít vào nhau không thể nào gỡ tách ra, chúng di chuyển trên bãi biển phẳng tràn, những hạt cát tí xíu, chỉ còn lại nhưng bọt bong bóng, nàng muốn cái ấy, nàng còn muốn cái ấy nữa. Khi con nước triều đen kia đã rút đi rồi, trên bãi biển còn lại cái gì đây?
Linh Sơn Linh Sơn - Cao Hành Kiện Linh Sơn