Nguyên tác: Another Faust
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Chương 21 - Dối Trá
Buổi trình diễn hôm nay của nhà ảo thuật có một không hai Scorpius đã bị hủy vì nghệ sĩ đột nhiên mất tích. Chúng ta đều biết rõ thiên tài đỉnh cao nổi tiếng toàn thế giới này vừa vật lộn với các hậu quả suy nhược cơ thể do chứng nhồi máu và hội chứng Tourette. Và việc nghệ sĩ biến mất khỏi thế giới ảo thuật không phải hoàn toàn bất ngờ, bởi vì ông vẫn thường nói về chuyện chia tay sân khấu để phát triển một kỹ năng khác, một công việc sẽ chiếm hết toàn bộ thời gian và nỗ lực của ông. Chúng ta hãy chúc ông dồi dào sức khỏe trong bất kỳ cuộc phiêu lưu nào đang chờ đợi ông và cô trợ lý đáng yêu, người được cho là đã đi cùng ông.
Tiền vé sẽ không được hoàn lại.
Ban Quản trị.
o O o
Những giọt nước mắt vô dụng đang lăn tròn xuống mặt nó. Hình ảnh đôi mắt ngầu đỏ, hai má húp híp và mái tóc rối bù của một ngôi sao nhí đang khóc lóc bỗng trở nên thật cuốn hút, Cách mà người ta muốn an ủi chúng, hôn lên những giọt nước mắt trên má chúng không phải là cách dành cho Belle khi nó ngồi trên bệ cửa sổ, khóc lóc thảm thiết. Nó quây chiếc váy nhăn nhúm quanh người như một cái chăn, và giờ đang tì cái trán đầy mụn nhọt vào kính, nhìn xuống con phố. Belle tưởng tượng ra cảnh nước mắt nó xuyên qua lớp kính, rơi xuống lề đường như mưa. Dường như bầu trời cũng đang nức nở vì nó vậy, những đám mây nôn ọe trong cơn thống khổ, bất công to lớn của sự tồn tại, tai họa của những hậu quả. Nó nhìn Thomas Goodman-Brown - với cổ áo không cài khuy và bó hoa ủ rũ - bước lên cửa nhà nó. Từ phía trên, Belle vội lẩn đi, tì mạnh hơn vào lớp kính. Trên mặt Thomas là sự thất vọng? Hay mưa?
Belle không nhận thấy Bicé đã bước vào. Nó đang nhìn chòng chọc xuống đầu Thomas. Từ xa nó nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, bị nghẹt lại bởi hàng ngàn bức tường. Belle không nhúc nhích để ra mở cửa. Nó sẽ không bao giờ có thể ra mở cửa với gương mặt này. Nhưng tiếng chuông cửa cứ gào lên gọi nó. Có lẽ Thomas là một người tốt. Có lẽ Thomas không ghê tởm nó. Có lẽ trong phim, nó sẽ chạy ra ngoài mưa, lao vào vòng tay rộng mở của Thomas, và Thomas sẽ nói rằng dù thế nào thì anh cũng vẫn yêu nó - và bầu trời sẽ khóc những giọt nước mắt vui sướng. Có lẽ thế. Nhưng Belle không thể làm điều đó. Nó không chịu đựng nổi.
Nó tưởng tượng rằng sau khi có được một kết cục tốt đẹp, sau khi trấn an được nó, Thomas sẽ đặt nó xuống, thở hắt ra và cố gắng hết sức để nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của nó. Thomas sẽ đủ tử tế để thực hiện lời hứa mà anh đã hứa. Thomas sẽ đưa nó về nhà trong khi mọi người cứ liếc nhìn cả hai đứa nó. Hai đứa có thể kết hôn, và Thomas sẽ không bao giờ nói ra nhưng anh sẽ luôn nhớ mái tóc của nó đã từng lộng lẫy như trên bìa tạp chí, má nó mịn màng như vỏ dưa hấu. Từ thái độ chẳng hào hứng của Thomas khi đưa nó đi ăn tối, bí mật yêu cầu được sắp chỗ ngồi ở trong góc,nó sẽ luôn biết sự hi sinh của Thomas vì một lời hứa mà anh đã hứa khi còn quá trẻ.
Belle chớp được hình ảnh nghiêng nghiêng của chính mình trong một mảng tối trên sàn. Nó rùng mình trước sự thô kệch của hình ảnh đó, mũi nó to thêm qua từng giờ, quai hàm nó đã mất đi những đường nét thanh nhã. Sau khi gương mặt nó thay đổi chỉ trong một tích tắc ở buổi vũ hội, phần còn lại đã dần dần quay trở lại hình dạng nguyên thủy ban đầu. Chiều cao và dáng vóc của nó giờ giống Bicé; nó không còn là một người mẫu nhí cao ráo và thướt tha nữa. Thế nhưng gương mặt của nó thì khác xa với gương mặt dễ thương của Bicé. Có lẽ Thomas không muốn nó nữa. Có thể anh chỉ muốn nhìn vì tò mò, và rồi sẽ ra về. Rút cục thì đây đâu phải là phim, không có câu chuyện thần tiên nào hết.
Belle khóc dữ dội hơn, lắng nghe Thomas tiếp tục bấm chuông. Anh thật quyết tâm. Da nó sần sùi như vỏ cây. Trước giờ nó đã ngụy trang bằng gương mặt của Madame Vileroy, gương mặt đẹp đẽ đó. Và trong suốt thời gian qua nó đã mục rữa ở bên trong, trở nên ôi thối. Nó đã nghĩ đến chuyện làm thiên hạ nghiện nó. Cuối cùng chính nó mới là con nghiện. Nó đã tưởng tượng ra chính mình với một vẻ bề ngoài đẹp tuyệt trần, và điều đó cũng chẳng hơn gì cái mùi của con bé Belle mục rữa bên trong cái mặt nạ. Và bây giờ khi mặt nạ đã bị gỡ bỏ, nó trở nên xấu xí hơn chính nó trước đây. Một sự tương xứng hoàn hảo với trái tim mà nó đã tạo ra cho mình. Nó sẽ không bao giờ gặp lại Thomas nữa.
“Em nên gặp lại cậu ấy.”
Belle quay lại. Bicé đang đứng sau lưng nó. Belle không nhận thấy tay của Bicé đang để trên vai nó, “Cậu ấy muốn gặp em.” Bicé nói.
“Không.”
“Cậu ấy thích con người thực của em.”
“Đây mới là con người thực của em.”
“Chị biết.”
Theo bản năng, Belle ngả đầu vào vai Bicé. Bicé dỗ dành nó như một đứa bé. Belle không nhận ra nó thiếu vắng chị gái của nó nhiều đến mức nào. Kể từ cái đêm Thomas ghé qua và ngày hôm qua ở cuộc thi, Bicé đã luôn giúp nó. Bicé không hề nổi cáu với Belle. Mãi đến lúc này Belle mới cảm thấy cần chị ở bên cạnh. Belle lấy áo chùi nước mắt. Bicé khe khẽ ngâm nga và đu đưa đứa em trong lòng, cố gắng nói đùa để làm Belle vui lên nhưng không có tác dụng. Bicé nói, “Đừng lo, Belle à. Trong vài ngày nữa Vic và Lucy sẽ lại vướng vào một cuộc chiến khác và rồi mọi người sẽ quên chuyện này.”
Belle bật cười, nhưng chỉ trong tích tắc. Sau một đợt sóng nước mắt nữa, nó bình tĩnh trở lại, vừa thút thít vừa vùi mặt vào vai Bicé. Bicé nói, “Chị biết chuyện này có vẻ quan trọng, chị không muốn hạ thấp nó xuống. Nhưng em có nhớ khi bọn mình còn bé không? Khi bọn mình trông giống nhau ấy?”
Belle gật đầu, nhớ lại hồi đó nó đã ghét gương mặt của nó - gương mặt Bicé - đến mức nào. Và giờ nó sẵn sàng đánh đổi tất cả để có lại gương mặt đó.
“Chị không nhớ ai nói câu này, nhưng đó là điều mà chị vẫn thường nghĩ đến rất nhiều. Có lẽ là Vileroy. Không, chị không nghĩ thế. Không thể nào là mụ ta. Nhưng chị nhớ là đã suy nghĩ đến câu này rất nhiều. Câu gì đó kiểu như, Bạn có biết thứ gì làm một người trở nên xinh đẹp?”
“Em nhớ chuyện đó,” Belle nói bằng giọng khào khào.
“Là sự tự tin. Em không cần phải có đôi mắt thế này hay cặp môi thế kia. Dù sao thì chẳng ai quyết định được khuôn mẫu nào là đẹp nhất. Em có thể có đủ loại khuyết điểm. Chính sự tự tin mới là cái hấp dẫn người khác. Đó là điều mà mọi người tìm kiếm. Đó là điều mà không một loại thần dược nào có thể trao được cho em. Và tin chị đi, Belle à, em có điều đó. Em có điều đó nếu em muốn.”
Belle lên tiếng, “Đó là niềm tin rằng có một người đã yêu bạn, yêu một cách vô điều kiện.”
“Phải rồi, sao em biết chị định nói gì?”
“Mẹ thường nói thế... bất cứ lúc nào em cảm thấy xấu xí hay chị thấy buồn bã,” giọng Belle nghe có vẻ cam chịu, như thể nó không còn lý do nào để giữ bí mật nữa.
Mắt Bicé mở to, miệng nó há hốc, nhưng không có âm thanh nào thoát ra.
Cánh cửa bật tung ra. Bicé vẫn đang cố gắng hiểu những gì Belle nói. Victoria lao vào, nổi cơn thịnh nộ như tiếng sấm rền vang. Nó luôn giận dữ, “Đồ ngu xuẩn!”
Belle ngẩng lên, còn Bicé quay lại.
“Mày phá hoại mọi thứ, đồ ngu xuẩn, đồ ngốc nghếch!”
Hai đứa không biết là Victoria đang nói đứa nào.
“Mày thấy mày đã bắt tao phải làm gì chưa? Mày có biết mấy đứa tao đã vất vả thế nào không? Giờ cả lũ phải rời khỏi đây, mày biết chưa? Không thể để tình trạng chỉ có một đứa trong đám không xuất hiện nữa và cả lũ giả vờ như mày chưa bao giờ tồn tại được. Bọn tao không thể nào tẩy xóa mày khỏi bức tranh là xong! Grừ!”
Bicé giơ tay lên ngăn lại màn tuôn trào đó, “Bình tĩnh!”
“Tao không muốn bình tĩnh. Chuyện này lẽ ra là để dạy nó một bài học. Giờ tất cả những gì tao bỏ công xây dựng đều bị hủy hoại vì cả lũ không thể ở lại được nữa. Tất cả là do lỗi của nó!”
“Cậu đã làm một điều xấu xa, kinh tởm và cậu không hề nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến cậu, giờ cậu lại cố đổ tội cho Belle à?” Bicé nói.
“Mày thậm chí còn chẳng hiểu tao đang nói gì, Bicé.” Nhìn qua Belle, Victoria tiếp tục, “Nhưng mày thì biết mày đã làm gì. Và giờ mày trông như một con khỉ đầu chó và mày đáng bị như thế. Mày thậm chí còn không đủ mạnh mẽ để chấp nhận những gì xảy đến với mày.”
Belle không thể cất tiếng. Bicé liền nói, “Bình tĩnh lại, Victoria.”
“Không! Tao ghét tất cả chúng mày! Tao ghét phải sống với chúng mày! Chúng mày thậm chí còn chẳng biết bà ấy đã làm gì. Chúng mày ở đây chơi trò mẹ đỡ đầu thần thoại, và chúng mày chẳng biết bà ấy đã làm gì với chúng mày.”
Belle đột nhiên tỉnh ra, “Đừng, Victoria.”
“Mày định làm gì để ngăn tao? Mày không còn được bà ấy giúp đỡ nữa. Mày chỉ là một kẻ khất thực khác.”
“Cậu cũng sẽ đau đớn... nếu như cậu nói ra,” Belle nói.
“Như thế nào? Cả lũ sẽ rời khỏi đây. Tao không bao giờ muốn nhìn thấy mày nữa.”
“Hai người đang nói cái gì thế?” Bicé hỏi.
“Mày ấy,” Victoria nói. “Bọn tao đang nói về mày đấy, và mày còn chẳng biết. Cũng giống như mày không biết làm thế nào mà từng đứa trong cả lũ đến đây. Mày không biết tất cả bọn tao đã thực hiện giao kèo với Vileroy như thế nào, bà ấy đến nhà của từng đứa vào nửa đêm ra sao và bảo với bọn tao là bọn tao có thể có bất kỳ thứ gì bọn tao muốn. Mày không biết bởi vì mày chẳng bao giờ có đủ can đảm. Mày sẽ chẳng bao giờ chấp nhận giao kèo. Đó là lý do vì sao mày không có dấu hiệu. Mày thậm chí còn chẳng biết là cả lũ không hề được nhận nuôi từ lúc mới sinh ra. Bọn tao làm điều đó khi đã lên mười! Mọi thứ mày nhớ trước thời điểm đó đều là giả. Mày nghĩ tại sao mà những thứ mày nhớ được chẳng giống mày chút nào chứ? Chẳng sáng tạo chút nào? Vì những chuyện đó chưa hề xảy ra. Bọn mày đã từng là hai chị em sinh đôi hạnh phúc ở Ý cho đến khi con em này của mày bán đứng mày.”
“Thôi đi!” Belle gào lên, nhưng lúc này Victoria không có ý định dừng lại.
“Nó muốn trở nên xinh đẹp bằng mọi giá. Nó đã để mày bị bắt cóc và tẩy não trong giấc ngủ. Thử xem, hỏi nó đi. Và thậm chí nó còn không bắt buộc phải làm điều đó. Nó chỉ muốn giữ thứ gì đó từ cuộc sống quá khứ. Mày là con gấu bông mà nó kéo đi cùng. Đối diện với nó đi, Belle, mày đã làm những chuyện đáng kinh tởm. Mày bán chị ruột của mày cho quỷ dữ và rồi suốt thời gian qua giả vờ là mày thực sự quan tâm đến nó. Cũng như mày đã giả vờ làm một nữ hoàng xinh xắn nhỏ tuổi. Chà, mày đã làm những chuyện đáng kinh tởm. Và giờ mày phải đối mặt với những gì mày đáng phải nhận thôi.”
Belle đứng như trời trồng, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má nó. Bicé đứng bên cạnh. Victoria vẫn còn xì khói, ngực phồng lên xẹp xuống như thể nó vừa thua trong một cuộc chạy đua.
Trong cơn dư chấn, từ ngưỡng cửa, sau khi đã đứng đó một lúc, Christian - lúc này mới lên tiếng, “Tôi không hiểu,” và Valentin nãy giờ lẻn theo sau Christian, bật cười lớn.
o O o
Sau khi Belle ngất xỉu hay giả vờ ngất xỉu (không ai biết được), và Valentin biến mất về phòng, Victoria lao ầm ầm về phía chái nhà phía đông nơi Madame Vileroy sống, bởi vì đó là niềm an ủi duy nhất nó có. Christian và Bicé đi dạo cùng nhau, và Bicé kể cho Christian tất cả những gì nó đã nghe. Nó kể với Christian về lá thư nó đã đọc - lời thắc mắc tuyệt vọng của một cậu bé không có lựa chọn nào. Giờ tất cả đã rõ ràng. Bốn đứa bọn nó đã thỏa thuận giao kèo khi mới lên mười - kể cả Christian. Sau đó hẳn là Christian đã đổi ý. Nếu không thì vì sao lại có vụ ký ức giả?
“Đó là lý do dấu hiệu của tôi mờ thế,” Christian nói, tay xoa xoa lên ngực.
“Đó là lý do tôi không có dấu hiệu, còn của Christian thì biến mất khi Christian quyết định không muốn đánh cắp nữa,” Bicé nói. “Và nó giải thích vì sao hai đứa mình lại nhớ Christian hồ hởi đánh cắp đến thế khi mới lên tám. Những ký ức trước khi chúng ta lên mười đều là giả cả. Ôi, Christian. Hai đứa mình đã có một cuộc đời ở nơi nào đó khác.”
“Bọn mình phải ra khỏi đây,” Christian dừng bước giữa chừng, còn Bicé vẫn tiếp tục bước tới. “Bọn mình phải ra đi,” Christian lặp lại.
“Có lẽ,” Bicé nói.
“Đó là cách duy nhất để làm chuyện này trở thành đúng,” Christian nói. “Bọn mình phải thoát ra.”
“Vẫn chưa.”
“Tôi không hiểu. Tôi đã nghĩ Bicé muốn ra đi tối nay. Bicé là người bị hại nhiều nhất.”
Bicé dừng bước.
“Tôi xin lỗi,” Christian nói, “Tôi không định lôi chuyện này lên. Có thể Belle...”
“Vẫn còn nhiều thứ bọn mình chưa biết hết.” Hai đứa nó đang đứng trước một cánh cửa mà Christian chưa từng thấy trước đây. Đó là phòng của Victoria.
“Bọn mình sẽ làm gì?” Christian hỏi.
“Victoria đã do thám bọn mình.”
Christian đứng nhìn, nó cảm thấy hơi thở của mình bị giật cục. Với nó, có vẻ như Bicé đã biến mất rồi lại xuất hiện trở lại, như một đoạn cắt trong một bộ phim. Thế rồi cánh cửa mở ra.
“Làm thế nào Bicé mở cửa được?” Christian hỏi. Nắm cửa chỉ mở ra cho chủ nhân của căn phòng.
“Tôi đóng băng mọi thứ rồi kéo Victoria đến đây,” Bicé cười toe toét.
“Bicé đã đặt Victoria lại chỗ cũ để nó không biết à?”
“Ừ, nhưng tôi đã nhổ vào tai nó.”
Hình ảnh Bicé lùn tịt kéo lê một Victoria vô tri vô giác như một con ma-nơ-canh đến trước cửa, sử dụng tay Victoria để đánh lừa nắm đấm cửa, rồi lại kéo lê cô nàng quay trở về - có lẽ là bằng cổ chân - làm Christian mỉm cười.
Bọn côn trùng trong phòng làm Bicé hoảng sợ. Nhưng Christian nhận ra chúng ngay lập tức. Nó đã nhìn thấy bọn sâu bướm này khắp thành phố, ăn cắp thông tin. Nó thậm chí còn bắt được vài con khi chúng lững lờ bay qua cửa sổ phòng nó, quanh sân tennis, trong phòng thay đồ. Nó đã tự hỏi cuộc sống của những con sâu bướm này diễn ra như thế nào rồi thả chúng ra.
Giờ hai đứa nó trố mắt nhìn căn phòng, một ổ ruồi, sâu bướm, muỗi, bọ cánh cứng và ong. Chúng bay lượn kêu vo vo và rì rầm quanh mọi thứ. Cánh của chúng va vào nhau lách cách. Ấu trùng thì rơi xuống thành đống lổm ngổm trên lớp lót sàn nhà, như những viên kẹo rơi trên sàn nhà máy.
“Thật kỳ cục quá,” Bicé thì thào.
“Gì?” Christian hỏi.
“Đây là cách mà nó do thám,” Bicé nói.
“Tôi đã nghe nó nói về những con sâu bướm... nhưng cái này...”, Christian mím môi thật chặt.
“Chúng đã nhiều loài hơn. Hẳn là chỉ bọn sâu bướm không thì chưa đủ. Nó thật quá... quá tham lam.”
“Nó vận hành thế nào nhỉ? Bọn côn trùng đánh vần ra trong không khí hay sao?”
“Có lẽ chúng chích vào tai nó.”
Bóng đen hiểu biết nhá lên trong mắt Christian khi nó bước lên phía trước. Bicé không ngăn Christian lại.
“Làm thế nào Bicé tìm ra nơi này?” Christian vừa hỏi vừa tò mò bước về phía bầy côn trùng.
“Khi tôi dừng mọi thứ để học, tôi đã bắt đầu xem xét xung quanh. Vileroy không muốn tôi làm thế, nhưng tôi cố khám phá ra bí mật của nơi này. Tôi đã bắt gặp Victoria trong này. Nó lúc nào cũng sử dụng căn phòng này.”
“Chúng có tấn công bọn mình không nhỉ?” Christian hỏi.
“Chúng không nên thế, tôi không nghĩ vậy. Có vẻ như chúng được lập trình. Tôi nghĩ chúng sẽ tuân lệnh bất kỳ ai bước vào phòng.”
Bicé sờ vào chai đựng thuốc sâu trong túi. Nó đã lấy cái chai này khi dừng mọi thứ để mở cửa, đề phòng có gì bất trắc.
Christian càng lúc càng đến gần tâm của bầy côn trùng, nó nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, mọi chuyện mà nó có thể hỏi. Nó muốn biết mỗi đứa chúng nó đã đến đây, cái nơi khốn khổ này như thế nào. Liệu đó có phải là một quyết định quan trọng nhanh chóng hay là cả nghìn quyết định nho nhỏ? Nó tự hỏi bố mẹ nó là ai. Làm thế nào mà Belle có thể phản bội chị gái như thế hay làm sao mà Victoria tiếp tục tôn thờ Madame Vileroy ngay cả sau khi đã biết mụ ta là ai? Và nó tự hỏi vì sao Bicé lại có vẻ miễn cưỡng đến thế khi rời khỏi đây.
Chìm trong suy nghĩ, Christian gần như không nhận thấy giọng Bicé đã trở nên nghèn nghẹt thế nào khi cô bé thốt lên lời chỉ dẫn. Christian nhìn ra phía Bicé và thấy cô bé ra hiệu cho nó. Nó cố gắng luận ra những gì Bicé nói, nhưng không thể. Hàng tá những cái râu nhỏ xíu đang chọc vào màng nhĩ nó. Nó cố gắng kiềm chế để không vùng vẫy. Bọn côn trùng đang chạm vào mọi nơi trên người nó. Nếu nó giơ tay lên để phẩy chúng ra khỏi mặt, thì bọn côn trùng sẽ kéo đến nhiều hơn. Giống như kiểu cố gắng lau khô mặt trong một bể bơi vậy. Nhưng Christian đã quen với chuyện bị nhận chìm. Thay vì nước trong cái phá màu xanh của nó hay nước thải trong nấm mồ đầy nước, giờ đến lượt những cái chân bé xíu chọc vào từng tế bào trên da nó. Nó không biết làm cách nào để bắt bọn côn trùng nói chuyện với mình.
Bên ngoài, Bicé hét lên, “Bảo với chúng những gì phải làm!”
Christian lắc đầu nhưng không có chút khoảng không nào. Nó kêu lên, “Bicé, giúp với!”
Đột nhiên giọng Bicé trở nên khuếch đại trong tai nó như tiếng gầm, “Những gì phải làm! Chúng sẽ lắng nghe những gì ta nói.”
Nghe thấy tiếng Bicé, Christian như được quăng cho một cái phao cứu sinh. Cùng lúc đó, đám bọ đang hoành hành trong tai nó đột nhiên như trở thành một thực thể. Christian bình tĩnh lại đôi chút, “Bọn mình nên hỏi gì chúng?”
“Cho đến giờ tất cả những gì tôi biết chỉ là phỏng đoán.”
“Cho bọn tôi thấy tương lai,” Christian nói.
Bicé vừa mới nói, “Tôi không nghĩ bọn chúng làm được điều đó đâu,” thì cả hai đứa nó cùng nghe thấy tiếng vo vo lớn hơn. Đầu tiên đó chỉ là tiếng rì rì, nhưng cả hai đứa nhanh chóng bắt được các từ ở nơi này nơi kia trong tiếng rít bị bóp méo. Ban đầu cảm giác đó thật không thoải mái, giống như mỗi vết châm nhỏ xíu là một sợi cáp chuyên dụng được cắm vào tai hai đứa. Bọn nó không chắc là nghe những lời nói từ bọn côn trùng, đúng hơn là não hai đứa đang nhận được thông tin được đẩy vào trong đó. Chẳng bao lâu, hai đứa không chỉ nghe mà còn có thể nhìn thấy những hình ảnh hiện lên sau mi mắt. Những điều đã trải qua của mỗi con bọ nhỏ, bất kỳ điều gì chúng đã thấy và nghe được tải lên đầu hai đứa một cách bắt buộc. Và thật nhanh chóng, Bicé và Christian không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Hai đứa nó thấy Valentin ở trong phòng một mình, đang chơi bắn súng trên máy vi tính.
“Cái gì thế?” Christian hỏi.
“Chuyện này đang xảy ra, ở trong một phòng khác.”
“Nhưng đó chỉ là Val đang chơi game. Tôi hỏi về tương lai cơ mà.”
“Ôi trời,” Bicé nói, “nhìn đồng hồ nó xem.”
Christian nhìn đồng hồ trên góc phải máy vi tính của Valentin, đang chỉ sau thời điểm này sáu giờ đồng hồ.
“Nó đang đi tới trước thời gian?”
“Tôi không nghĩ là nó có thể.”
“Thế làm sao bọn mình lại nhìn thấy được?”
“Nhìn kìa.”
Có một con sâu bướm nhỏ xíu, đang đậu một cách im lặng như một bức tượng sứ sau ghế Valentin. Val nhảy ra khỏi ghế, hai tay giơ lên vẻ chiến thắng. Nó lao ra khỏi phòng. Con sâu bướm bay theo, rõ ràng là báo cáo lại với bầy côn trùng - giờ bao gồm cả Christian và Bicé - ngay lập tức. Bicé đang định nói gì đó, nhưng cả nó lẫn Christian đều không thể lên tiếng khi bọn nó thấy Valentin bước xuống hành lang dẫn đến một phòng nơi một Christian khác và một Bicé khác đang ngồi. Trong căn phòng đó, Christian nhìn lên Valentin và mọi chuyện diễn ra như thế này:
Christian: “Val, đoán được gì không?”
Valentin: “Gì thế?”
Christian: “Tôi vừa viết bài thơ đầu tiên của mình - chà, bài đầu tiên mà tôi cảm thấy tự hào.”
Valentin (Với vẻ chế nhạo): “Dễ thương làm sao.”
Bicé: “Christian nên thấy tự hào. Bài thơ hay lắm.”
Christian (Nói với Valentin, vẻ xấu hổ): “Nó không hay được như thơ của ông. Ông không phiền xem qua chứ? Tôi sẽ tiếp thu ý kiến nhận xét của ông.”
Valentin (Như thể không quan tâm chút nào đến chuyện giữ kẽ biểu hiện bên ngoài): “Ôi, thôi cái quy trình khúm núm đấy đi. Nghe buồn nôn lắm.”
(Christian trông có vẻ bối rối, nhưng rồi Valentin mỉm cười như kiểu đang nói đùa làm Christian bật cười và tiếp tục.)
Valentin: “Đây là bản thảo cuối cùng à?”
Christian: “Ừ. Nó là chuẩn nhất rồi đấy.”
Valentin: “Tin tưởng, đúng không?” (Rồi nó dựa vào tường, hai tay khoanh lại phòng thủ và nhìn Christian như một vật thí nghiệm). “Chà, tôi biết Christian sợ hãi tất cả những gì thuộc về mình, nó vốn là một thằng trộm và là con đỉa hút máu. Và tôi nghĩ ở nơi nào đó tận sâu bên trong, thằng Christian đó biết sự thật, và nó quá nhút nhát nên không dám bảo với tôi điều đó.”
Anh chàng Christian đang đứng nhìn, người đang ở trong cơn bão côn trùng, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Valentin nói về mình như thế.
(Ở trong căn phòng kia, Bicé trông có vẻ lo lắng.)
Bicé: “Cậu đang nói cái gì thế, hả Val?”
Valentin: “Bất kỳ điều gì tôi muốn. Tôi có thể nói bất kỳ điều gì tôi muốn, thấy không? Và tôi có thể làm bất kỳ thứ gì tôi muốn mà không ai biết được ngoài tôi. Tôi thậm chí đã bắn một đứa ở trường để giải trí. Đưa tôi xem cái đó nào.”
(Christian đưa cho Val bài thơ, trố mắt nhìn thằng bạn, tự hỏi liệu đây có phải là một trò đùa.)
Bicé: “Thế sao giờ cậu lại thú nhận mọi thứ?”
Valentin (Nắm lấy tờ giấy trong lòng bàn tay): “Thú nhận? Tôi chẳng thú nhận gì cả, bởi vì cái này” (vẫy vẫy bài thơ về phía hai đứa kia) “chỉ là một sự dối trá khác, còn ông,” (chỉ vào Christian) “không phải là tên trộm duy nhất.”
(Anh chàng Christian trong căn phòng nọ lao vào Valentin để lấy lại bài thơ, nhưng nó khựng lại giữa không trung. Sự tuyệt vọng của nó vì đánh mất bài thơ tuyệt vời đầu tiên, vẻ mặt toe toét ngạo mạn của Valentin - tất cả cùng đông cứng trong một tích tắc trên mặt hai đứa. Thế rồi Christian lao ngược trở lại. Cuộc nói chuyện của nó với Bicé chạy ngược. Nó bước ra khỏi phòng, ngồi xuống ghế, xóa bài thơ, không nghĩ về tiêu đề, rồi đột nhiên dậy lên niềm cảm hứng, và cũng đột nhiên quên mất bài thơ yêu thích của mình.)
Anh chàng Christian đang đứng nhìn, người ở trong tổ côn trùng, lên tiếng, “Chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Tôi không biết,” Bicé nói. Nó thậm chí còn không hiểu tại sao bọn nó có thể thấy những điều mà bọn nó đang nhìn thấy, chứ đừng nói là giải thích thái độ kỳ lạ của Valentin. Thế rồi nó nhìn thấy con sâu bướm và rồi nhận ra. Con sâu bướm đã đi cùng Valentin, như một bộ phận phụ thêm vào; con sâu bướm đã du hành cùng Val, đem theo nó con mắt của tổ côn trùng. Và giờ nó ở đây bởi vì nó là một phần của cái tổ, có thể quan sát được tương lai mà không cần là hành khách trên chuyến tàu của Valentin. Đây là một căn phòng riêng biệt. Một căn phòng không giống bất kỳ căn phòng nào khác. Cái tổ, với bộ não duy nhất của nó, có thể giữ được mối liên hệ xuyên qua cả thời gian lẫn không gian. Cái tổ có thể du hành cùng Valentin đến tương lai và do thám một anh chàng Christian tương lai cùng một cô bé Bicé tương lai. Chả trách gì Victoria biết nhiều thế.
Hai đứa nó nhìn Val quay lại phòng, quay lại thời điểm hiện tại, ngồi trước máy vi tính với khẩu súng trường Gauss đang xả đạn vào nó từ bờ sông, hai tay nó giơ lên chiến thắng. Trong tay nó là mảnh giấy.
Val giở mảnh giấy ra và ngay lập tức chép lại bài thơ vào sổ. Rồi nó đứng dậy và bước ra cửa, cầm theo cuốn sổ nhưng bỏ lại tờ giấy, “Nó đi đâu nhỉ?” Christian hỏi, rồi nói với bọn côn trùng xung quanh nó, “cho tôi xem tờ giấy.”
“Nó đang đi tìm Christian đấy,” Bicé nói, “để nó có thể đọc bài thơ cho Christian nghe.”
Christian vẫn không hiểu. Nó nhìn tờ giấy trên giường, những dòng chữ do chính tay nó viết. Trong khi nó đọc, từng câu từng câu một biến mất. Đầu tiên là tựa đề, một cụm từ mà nó đã nghĩ đến gần đây. Sau đó đến từng câu thơ, đến khi nó đọc hết bài thơ, ngay trước khi câu thơ cuối biến mất, nó nhìn thấy chữ viết tắt tên tác giả - CF - mờ dần và trở thành hai ký tự VF.
Bài thơ (ít nhất là phiên bản bằng chữ viết tay của nó) đã không còn - cũng như tất cả những lần mà Valentin đã bắt nó lắng nghe - bởi vì giờ nó nghĩ rằng đó là thơ của Valentin. Nó không bao giờ có thể có dũng khí để tiếp tục viết trong tương lai, bởi vì hiện tại Valentin đã đánh bại nó. Và vì thế cho dù nó có cảm thấy bao nhiêu mối liên hệ với những từ ngữ đó, cho dù nó đã đau đớn bao nhiêu khi ao ước chính mình đã viết lên những dòng thơ đó, nó cũng không bao giờ thực sự tiến lên để viết ra những bài thơ của nó nữa, bởi vì giờ chúng đã là của Val.
Bicé đứng nhìn khi Christian nhận ra nó đã luôn là một nhà thơ như nó hằng ao ước, rằng mọi thứ của nó đã bị đánh cắp. Bicé hét lên giữa những tiếng vo vo của đám côn trùng rằng bọn nó nên rời khỏi. Đột nhiên, từng tế bào trong Christian bỗng run lên với một nỗi thèm khát được đánh cắp. Nó nổi đóa lên trước quầng côn trùng hung bạo, những cái động chạm sởn gai ốc của bọn côn trùng làm nó điên tiết hơn, đói khát hơn theo từng giây. Thế rồi, từng con sâu bướm, ong và bọ rơi xuống sàn như một cái cây bị sét đánh, rơi rụng tất cả cành lá cùng một lúc, để trơ lại mỗi thân cây. Với nắm đấm siết chặt lại, Christian cảm thấy cùng lúc cả nghìn giọt năng lượng ăn cắp xâm nhập vào nó, vì thế trong một giây toàn thân nó nhức nhối như bàn chân tê rần.
“Nó đã đánh cắp mọi thứ của tôi.”
“Tôi biết.”
“Tôi sẽ đấm vỡ mặt nó.”
“Chỉ cần rời khỏi thôi.”
“Giờ Bicé lại muốn rời khỏi sao?”
“Không, tôi chỉ muốn nói nơi này, căn phòng này thôi.”
“Hãy bỏ trốn đi.”
“Tôi không thể. Vẫn chưa được.”
Hai đứa vừa quay lưng định rời khỏi thì Victoria lao vào phòng. Nó nhìn thấy bọn côn trùng co giật trên sàn nhà, vài con bay theo những vòng tròn điên loạn, “Chúng mày đã làm gì?” Nó gào lên. “Chúng mày đã làm gì bọn chúng?”
“Bọn tôi đang rời khỏi đây.” Christian nói.
“Biến ngay!” Victoria hét lên, ước gì hai đứa kia nói gì đó khác để nó có thể quát vào mặt bọn chúng.
Hai đứa kia dừng lại. Bọn nó muốn nói rằng bọn nó rất tiếc. Không phải vì những gì bọn nó đã làm, mà vì thực tế rằng những con bọ kia là những người bạn duy nhất mà Victoria biết. Nhưng bọn nó nhận ra nếu như ở lại, bọn nó sẽ chỉ khuyến khích Victoria trút cơn thịnh nộ lên bọn nó mà thôi.
“Tao ghét chúng mày!” Victoria gào lên phía sau hai đứa.
Khi hai đứa bước đi, chúng nghe Victoria huênh hoang bằng một giọng cay đắng và điên tiết hơn bất cứ lúc nào trước đây. Như thể Victoria ngày càng đánh mất thêm một chút của chính nó, ngày càng trở thành một kẻ vô cùng xấu xa, thể loại yêu quái mà người ta sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng quên đi, loại quỷ dữ mà người ta hay thấy trong những bức tranh về địa ngục dùng để tượng trưng cho thứ gì đó khác, phục vụ thứ gì đó khác mà không hề biết rằng trước đây con quỷ đó đã là ai.
o O o
Victoria nằm trên sàn và hít hít đám con tội nghiệp của nó. Trong cơn tức giận, nó hoặc là liếm vết thương của chúng hoặc là bóp nát chúng. Cuối cùng nó gom lại vài con đã hồi phục trên tay và rít vào mặt chúng, “Đi theo bọn nó.”