Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hành Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1447 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Chuyến Thám Hiểm Vụng Trộm
i mà” - Bát Men không ngừng nằn nì.
Lẩu bắt đầu lưỡng lự. Nó không muốn từ chối Bát Men, nhưng rõ ràng đó là điều cấm kị. Chính mẹ May Vá đã nói Bát Men không được phép vào phòng May.
- “Em hứa sẽ không nhá bất kì một thứ gì hết” – Bát Men tiếp tục nhìn Lẩu bằng con mắt đáng thương.
Lẩu bắt đầu xiêu lòng.
- “Em chỉ muốn ngắm một chút các súc vải mềm, chỉ một chút thôi” – Bát Men tiếp tục tấn công.
Cuối cùng Lẩu cũng khó khăn gật đầu. Thật ra bình thường vào phòng May chẳng khó khăn gì, vì ban ngày mẹ May Vá không khóa phòng ấy mà chỉ khép thôi. Ngặt một nỗi sau khi thu hoạch là lúc nông nhàn, bố mẹ không ra đồng mấy hôm liền. Vì thế Lẩu bảo Bát Men phải biết chờ cơ hội, nhưng còn chó thì cứ sồn sồn lên.
Cơ hội đến khi sáng hôm ấy bố Thợ Điện bảo sẽ đi sang làng bên ăn giỗ, còn mẹ May Vá thì đi sang nhà bác Tuyết. Hôm ấy không phải là chủ nhật, lẽ dĩ nhiên chị Cún đi học.
Bóng mẹ May Vá vừa khuất sau cổng, Bát Men nhanh chóng nhấm nháy Lẩu, biết ý, Lẩu nhảy lên hiên, tiến mấy bước đến bên phòng May và dùng đầu đẩy cửa.
“Quái lạ thay, sao hôm nay mẹ May Vá lại khóa cửa” - Lẩu tự nhủ. Có một điều Lẩu không biết là mẹ May Vá luôn khóa cửa phòng May, nhưng mẹ khóa bằng một cái xích sắt nên cánh cửa khóa không khép chặt mà võng một khoảng hé khá rộng. Lẩu không để ý đến cái nhẽ đấy vì nó vẫn luôn tự do đi lại qua cái khe cửa ấy mà vào phòng May bất kể sáng tối.
Tuy nhiên Bát Men lại to hơn Lẩu khá nhiều, dù nó ít tuổi hơn. Không muốn Bát Men thất vọng, Lẩu ra sức đẩy cái cửa gỗ nặng, nới rộng cái khe để Bát Men có thể chui đầu vào.
Nỗ lực toát mồ hôi, cuối cùng Bát Men cũng thò được đầu vào, cứ tưởng đầu xuôi đuôi lọt, ai ngờ, cái mông núng nính của Bát Men khiến nó kẹt cứng lại. Ở bên ngoài, Lẩu ra sức ủn, Bát Men kêu lên oai oái, mãi rồi cái mông núng nính ấy mới lọt qua được khe cửa.
Lúc Bát Men lọt hoàn toàn vào trong phòng May cũng là lúc Lẩu nín thở chờ đợi. Nó quên cả mệt. Nó chỉ muốn chờ xem Bát Men nghĩ gì về thiên đường của nó.
Trái với vẻ nôn nóng của Lẩu, Bát Men điềm tĩnh nhìn quanh một vòng. “Chỉ toàn là vải!”- con chó thốt lên sau một lúc quan sát. Đoạn nó ngáp ngáp và đòi ra. Thậm chí Bát Men còn chẳng buồn sờ vào các súc vải mềm mại. Lẩu hơi buồn vì Bát Men có vẻ không thích thiên đường của nó, tuy nhiên Lẩu không kịp buồn lâu vì lúc cho Bát Men ra khỏi phòng nó mới phát hiện ra việc đó thật vất vả làm sao. Không hiểu sao lúc vào chỉ đẩy một tí là con chó lọt qua khe cửa, mà bây giờ trở ra, Lẩu ra sức ủn, còn con chó thì choãi cả hai chân trước, ra sức bò ra mà cái mông vẫn kẹt cứng.
- “Đằng ấy phải giảm cân đi”, Lẩu làu bàu.
- “Đấy là do cái khe cửa hẹp quá”, Bát Men chống chế.
Loay hoay cả nửa tiếng, hai con vật mồ hôi vã ra như tắm nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi được phòng May. Chợt chúng khựng lại, ngoài đầu ngõ có tiếng lao xao. Lẩu lắng tai nghe, nó hốt hoảng khi nhận ra đó là tiếng mẹ May Vá.
Như vậy là mẹ sắp về nhà. Tiếng mẹ ngày một gần và rõ hơn. Nghĩ đến việc bị phạt, Bát Men cuống cả lên, không hiểu sức ở đâu ra, nó nhún người một cái, cái mông núc ních vuột ra khỏi cửa, để lại một đám lông lơ thơ.
Đến lúc này Lẩu mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại, Bát Men không thích phòng May cũng là một điều đáng mừng. Như vậy con chó sẽ không mè nheo đòi vào chơi, và Lẩu sẽ chẳng phải thót tim vì cái mông núng nính ấy nữa.
Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại - Hành Trần Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại