Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Chương 24: Hết Cả Ca Từ
L
úc ra khỏi động quỷ máy chụp hình của Giáo sư Trần lại có thêm không biết bao nhiêu là ảnh, mà bối cảnh toàn là những cảnh ma mị, quỷ quái thè lưỡi, trợn mắt.
Ông nhìn ảnh mà thấy sởn gai ốc: chẳng biết kiếp trước lão Ngô có phải là thầy bắt ma không yêu ma quỷ quái cũng phải sợ lão.
Ngoài Động quỷ ra còn có “Vương quốc Kiến”, nơi này có những trò chơi cho trẻ em, nên không có tính mạo hiểm. Ví dụ như: chiếc ly vui vẻ, đu quay ngựa gỗ, xe lửa dễ thương...
Lão Ngô cùng Giáo sư bế Gia Hào lên ngồi một vòng chiếc ly vui vẻ, mới một một lát mà Gia Hào đã hét ầm ĩ. Đúng lúc này Trần Tạ Kiều cùng Bảo Bảo đã chơi xong mấy trò mạo hiểm chạy tới nơi. Lão Ngô trả chú nhóc lại cho họ, để họ đưa nó đi chơi mấy trò mạo hiểm, còn mình thì nắm tay Giáo sư đi dạo.
Từ đằng xa lão Ngô đã nhìn thấy một đám người đang xếp hàng, nhìn dập dờn như trò đu quay ngựa gỗ, có đủ màu sắc rực rỡ.
Lão Ngô xem trên ti vi thấy mấy cặp nam thanh nữ tú vẫn thường chơi trò đu quay này rất tình tứ. Lão Ngô là một ông già hiện đại luôn thèm khát được như vậy, nên lần này gặp thì muốn lên lượn mấy vòng.
Lão quay sang hỏi Giáo sư Trần:
Có muốn cùng lãng mạn với tớ không?
Giáo sư Trần đang cầm máy ảnh chụp hình cho lão, nghe vậy mặt thộn ra:
Chúng mình chưa đủ lãng mạn sao?
Lão Ngô chỉ vào trán ông:
Đằng ấy đúng là chẳng lãng mạn chút nào!
Lãng mạn đâu phải là thứ chỉ làm một hai lần là đủ.
Lão Ngô và Giáo sư đứng xếp hàng cả buổi mới được lên chơi, đến lúc chuẩn bị lên chơi, lão Ngô mới nhìn rõ hình dáng của cái đu quay ngựa gỗ, lúc này mặt lão chuyển sang xanh lè.
“Đu quay ngựa gỗ” ở Hoan Lạc Cố đúng là đặc biệt, không phải là tượng ngựa gỗ, mà là những tượng nhân vật hoạt hình. Nói như vậy có lẽ mọi người vẫn chưa rõ, cụ thể là nếu nói biểu tượng hoạt hình kinh điển của Disney là chuột Mickey thì ở đó sẽ có “Đu quay Mickey”. Tất nhiên Qi Fu không biết đu quay ở Disney có phải là chuột Mickey hay không, nhưng mọi người cứ hiểu là như vậy.
Mà hình tượng hoạt hình của Hoan Lạc Cố là kiến càng.
Lão nhìn đu quay kiến càng quay đi quay lại trước mắt mà xa xẩm mặt mày.
Đu quay kiến càng!
Một vòng quay đầy màu sắc, quần áo của những chú kiến rực rỡ đủ sắc hoa.
Trong trí tưởng tượng của lão Ngô thì Đu quay ngựa gỗ lãng mạn biết bao, những chú ngựa một sừng trắng toát đeo chuông, được bài trí trang nhã, lại còn có cả xe bí ngô... Hai lão hoàng tử ngồi trên xe ngựa lướt đi nhịp nhàng, thế mới gọi là lãng mạn chứ.
Nhưng tất cả đã được thay thế bằng nhũng con kiến càng lòe loẹt! Lão nhìn những con kiến tầm thường kia mà mặt nhăn mày nhó, dở khóc dở mếu: mấy con kiến tầm thường như thế này làm sao lão có thể ngồi lên được.
Giáo sư Trần huých lão:
Sao đằng ấy không lên đi, đằng sau bao nhiêu người đợi kìa!
Lão quay đầu lại, đúng là các phụ huynh đang chờ cùng con nhỏ đang không hài lòng.
Lão kéo Giáo sư sang một bên, để những người phía sau lên. Lão trề môi nhìn Giáo sư:
Tớ không chơi đâu, chẳng giống với tớ tưởng tượng chút nào.
Mặt lão bí xị, bắt đầu giở thói nhõng nhẽo.
Đằng ấy tưởng tượng như thế nào?
Giáo sư Trần cũng không để ý những cái đu quay ngựa gỗ ở nơi khác như thế nào nên không bị “vỡ mộng” như lão. Ông thấy đu quay kiến càng ở đây cũng rất đẹp, ngoài việc màu sắc lòe loẹt ra thì chẳng có vấn đề gì.
Lão Ngô cứ lải nhải một hồi về những gì lão tưởng tượng, cuối cùng Giáo sư Trần cũng phải bật cười:
Đằng ấy bao nhiêu tuổi rồi mà cứ nhất quyết đi học mấy trò của đám thanh niên...
Tớ không được mơ mộng sao?
Lão trừng mắt lên nhìn ông:
Chẳng lẽ ông già thì không có quyền mơ mộng à?
Có, có, có...
Cứ hễ mà đắc tội lão là Giáo sư phải khúm na khúm núm xin lỗi:
Cái đu quay kiến càng này không vừa mắt đằng ấy, đằng ấy thấy chẳng có gì đẹp, nhưng mà... còn may là không bị chặt chém đấy!
Lão Ngô tò mò hởi:
Không bị chặt chém là thế nào?
Giáo sư Trần ưỡn cái bụng có phần hơi phát tướng của mình, rồi lấy tay xoa xoa mái đầu bạc của mình:
Thì ít ra đối với lão Hoàng tử như tớ đây vẫn còn rẻ chán.
Lão Ngô cười ha ha, chẳng đế ý là đu quay ngựa gỗ hay đu quay kiến càng nữa mà vội vàng kéo tay Giáo sư bước lên.
Giáo sư Trần đỡ eo lão Ngô giúp lão trèo lên trên lưng một con kiến đang cầm một bông hoa loe kèn, còn mình thì ngồi trên lưng một con kiến đang hát. Đu quay bắt đầu chuyển động lên lên xuống xuống, chậm rãi, dễ chịu, khiến lão Ngô chỉ còn một chút không ưng ý cười hả hê.
Giáo sư Trần cầm máy ảnh chụp ảnh lão lia lịa.
Không ngờ một người “nghiện” chụp ảnh như lão lại che mặt không cho chụp:
Không được, tớ chụp nhiều quá rồi, giờ đến lượt tớ chụp cho đằng ấy.
Nói rồi lão lấy cái điện thoại treo trước ngực ra chụp hình cho Giáo sư.
Giáo sư Trần cười híp mí trước ống kính.
Khoảng cách giữ hai chú kiến càng cùng một hàng rất ngắn, chỉ khoảng một mét. Chỉ cần hơi rướn người là hai người có thể nắm tay nhau.
Lão Ngô nhìn thấy mấy cặp tình nhân trẻ nắm tay nhau thì cũng thèm muốn.
Giáo sư Trần biết tỏng ý lão, nên chủ động đưa tay ra trước mặt lão vẫy vẫy:
Lão Hoàng tử Ngô ơi, có muốn nắm tay lão Hoàng tử Trần không?
Lão Ngô nguýt một cái:
Không ngượng mồm hay sao mà cứ gọi lão Hoàng tử hoài thế?
Miệng thì nói vậy, nhưng lão đã nhanh như chớp dùng bàn tay già nua nhăn nheo của mình nắm vội lấy một bàn tay cũng già nua nhăn nheo như vậy.
Đu quay kiến càng quay trong thời gian của hai bài hát, hai lão tay nắm tay cùng nghe bài hát “Tình không thể kìm nén”, rồi lại nghe bài “MR Q”. Giáo sư Trần nghe mà mắt lim dim, nhưng bài sau thì chẳng biết có phải là tiếng Trung nữa không. Lão Ngô thì khác. Lão nghe qua vô số bài hát, hai bài này lão cũng đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, mới câu đầu đã có thể ê a hát theo, tuy có một số câu không nhớ.
Hai lão chơi xong trò xích đu thì nhìn thấy con trai đang bế cháu đứng chờ.
Trần Gia Hào mới nhìn thấy hai lão đã giang tay đòi bế. Lão Ngô ôm và hôn chùn chụt, rồi lại lấy những cái râu cứng như rễ tre cà vào má cậu bé.
Chú nhóc ôm lấy mặt mếu máo:
Ông muốn thơm thì thơm ông nội ấy, đừng thơm cháu, đau lắm!
Lão đút tay vào túi cười:
Thơm ông nội là chuyện ở nhà, còn ở đây thì phải thơm các cháu chứ!
Nói rồi lão ôm lấy Bảo Bảo cắn một cái vào má, rồi lại hỏi cậu ta:
Có đau bẳng tiểu Kiều cắn cháu không?
Quốc Bảo Bảo ngây người ra, chỉ biết lắc đầu.
Đúng lúc Trần Tạ Kiều mắt như hai hòn lửa thì lão lại kéo đầu anh lại hôn một cái:
Con trai ngoan à, con phải đối xử tốt với cậu ấy đấy.
Trần Tạ Kiều ngại quá, ôm má đứng đần ra.
Thấy lão Ngô hôn mọi người mà không hôn mình, Giáo sư Trần ra vẻ ấm ức:
Sao đằng ấy không thơm tớ.
Lão cốc đầu ông rồi nói:
Đằng ấy là lão Hoàng tử, chứ có phải là người đẹp ngủ trong rừng đâu mà đòi hôn.