Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 24
B
uổi thảo luận kết thúc cũng là lúc trời đã quá chiều, tôi đang thong thả đạp xe giữa những cánh đồng được phủ sắc cam của ánh tà dương và nghe những lời ngon ngọt của Satoshi.
"Thực lòng mà nói thì tớ chưa hết bất ngờ đó Houtarou, chắc chắn là vậy. Nếu cậu đúng, vậy thì lễ hội văn hoá trường ta nợ sự tồn tại của nó bằng cuộc đời học sinh của một con người. Vậy mà cũng suy nghĩ ra được, thật là bất ngờ mà!"
"Vậy là cậu nghi ngờ khả năng của tớ sao?"
Tôi nói đùa, nhưng hắn không cười mà chỉ đáp: "Cậu đã giải quyết nhiều điều bí ẩn kể từ khi vào trường phải không nào. Lần đầu gặp Chitanda này, cuốn kỉ yếu và cả vụ anh chàng bên CLB Báo Tường nữa."
"Đó chỉ là ngẫu nhiên."
"Nhưng kết quả lại không nói như thế, bởi vì tại sao cậu - một người xem trò giải quyết rắc rối dùm người khác là gánh nặng - rốt cuộc lại luôn thành công trong việc đó? Nếu chịu nghiêm túc suy nghĩ cậu sẽ thấy câu trả lời thật dễ dàng. Cậu đang làm vì Chitanda-san."
Tôi quay sang nhìn hắn, chẳng biết điều hắn nói có đúng không...
"Làm vì Chitanda" không được chính xác lắm, tôi nghĩ lí do "tất cả là lỗi của Chitanda" dễ chấp nhận hơn. Tôi nhớ Satoshi đã từng bóng gió như thế, đó là tôi sẽ không làm gì nếu không ai bảo phải làm vậy. Quả thật nhỏ không nhờ vả tôi một cách trực tiếp, và thật sự tôi luôn hoàn thành những điều phiền toái cho nhỏ, nhưng mà...
"Hôm nay khác."
Đúng thế, hôm nay thì khác.
"Cậu có khả năng thu hút sự chú ý của người khác vào mình đó. Hôm nay, nhiệm vụ tìm ra sự thật được chia đều cho bốn người chúng ta. Cậu đã có thể chọn cách nói là mình chẳng nghĩ được gì cả, và tụi tớ sẽ không ý kiến. Thế thì điều gì đã làm cậu chọn cái cớ 'đi giải quyết' để có thêm thời gian tìm kiếm câu trả lời cho tất cả?"
Mặt trời tiếp tục lặn, và tôi có thể cảm nhận những làn gió lướt qua mát rượi. Tôi dứt ra khỏi ánh mắt của Satoshi mà nhìn về phía trước.
"Không là vì Chitanda-san thì còn là gì nữa?"
Hắn đã hỏi rất đúng. Thông thường tôi sẽ không thèm quan tâm, vậy mà hôm nay tôi lại thấy mình thật sự tích cực.
Có... có thể là vậy rồi.
Tại sao ư? Có lẽ ít nhiều tôi đã hiểu, và nó chẳng liên quan gì đến Chitanda cả. Tuy nhiên tự hiểu ra một điều thì rất khác với làm cho người khác hiểu được điều đó. Một vốn từ vựng nghèo nàn đã khiến tôi không chuyển tải được suy nghĩ của mình cho họ, thậm chí là cho một tên tinh ý như Satoshi...
Mà không, ngược lại chứ. Chính vì biết hắn từ quá lâu nên việc giải thích mới trở nên khó khăn như vậy, và hôm nay là lần đầu tiên tôi cảm thấy một sự khác biệt quá lớn với lối sống thường ngày của mình. Vì vậy tôi có thể chọn cách lờ câu hỏi này đi vì hắn không hề bắt ép, nhưng tại sao đâu đó trong tôi lại hối thúc câu trả lời. Sau một quãng dài im lặng, tôi chọn lựa từ ngữ thật kĩ càng trước khi đáp:
"...Tớ đoán, mình đã mệt mỏi với cuộc sống 'màu xám' này rồi."
"Hả?"
"Từ lúc gặp Chitanda, khả năng tiết kiệm năng lượng của tớ đã tụt thấp chưa từng thấy. Nhỏ có thể vừa lo chuyện xuất bản tập san, vừa học tập và thi cử và đi tìm quá khứ của mình. Nghĩ thôi đã thấy mệt. Cậu và Ibara cũng thế, toàn bỏ thời gian làm chuyện vớ vẩn."
"Hì... cũng có thể."
"Nhưng mà, đôi khi tớ cũng nghĩ là... 'cỏ mọc ngoài rào thì xanh hơn'."
Tôi khựng lại ngay, bởi vì lẽ ra nên chọn một câu thành ngữ nào tốt hơn một chút. Thôi lỡ rồi, cứ tiếp tục vậy,
"Bất cứ khi nào nhìn các cậu, tớ lại không giữ được bình tĩnh. Tớ muốn được bình tĩnh, nhưng lại cảm thấy điều đó chán phèo."
"..."
"Vì thế ít nhất, tớ muốn... làm gì đó. Tớ muốn thử một chút cách sống của các cậu."
Tôi không nói thêm gì nữa. Hắn cũng chẳng nói gì nên âm thanh tồn tại nơi đây chỉ là tiếng đạp pê-đan và gió. Satoshi là một tên mau miệng, nhưng có những lúc tôi mong hắn nói gì thì hắn lại im lìm. Một lý do hợp lí tạm thời để qua một bên, hiện tại tôi không thể chịu được sự yên lặng này.
"Nè, nói gì đi chứ?"
Tôi có thể cảm thấy Satoshi cười tươi mà chẳng cần nhìn, hắn đã chịu nói:
"Tớ nghĩ là..."
"Hmm?"
"Tớ nghĩ là 'màu xám' bắt đầu ganh tị với 'màu hồng' rồi đó nha!"
Không chút suy nghĩ tôi đáp: "Có thể."
Nhìn chằm chằm vào cái trần phòng, nó vẫn trắng như mọi khi.
Tôi đang nằm nhai lại những điều Satoshi nói.
Tôi cũng thích nghe nhạc hay xem hài tạp kĩ. Dù là bị Chitanda xoay như chong chóng, tôi cũng cảm thấy những bí ẩn là cách tốt để giết thời gian...
Nhhưng mà, nếu tôi bị lôi cuốn vào mà không quan tâm đến thời gian, công sức thì sao? Cuộc sống của tôi liệu có vui hơn không? Liệu niềm vui đó có đáng để phản bội tinh thần tiết kiệm năng lượng mình đã hằng tin tưởng?
Ví dụ như, Chitanda đang đuổi theo quá khứ.
Và hơn nữa, người "anh hùng" Sekitani Jun đã bảo vệ hội Kanya ba mươi ba năm trước, nếu suy luận của tôi là đúng.
Không còn có thể tập trung nhìn vào một điểm. Biết ngay mà, cứ mỗi lần nghĩ đến điều đó tôi lại không thể bình tĩnh. Hướng mắt xuống sàn nhà cạnh chỗ đang nằm, tôi thấy bức thư của bà chị.
Ánh mắt của tôi chăm chú vào chỉ một dóng duy nhất:
Dám cá là mười năm sau nhìn lại chị sẽ không chút nuối tiếc gì với quyết định này đâu.
Mười năm sau, đối với người như tôi tương lai chắc cũng chẳng sáng sủa gì. Hai mươi lăm tuổi và nhìn lại bản thân mười năm trước, tôi tự hỏi mình có suy xét về những gì mình đã làm và đã có thể làm hay không? Có lẽ chú Sekitani Jun hai mươi lăm tuổi cũng sẽ nhìn lại cái tuổi mười lăm của chú với ít nhiều nuối tiếc.
Tôi...
Bất thình lình điện thoại đổ chuông.
Và đừng có nghĩ tôi làm quá, tại nãy giờ quá chú tâm nên tiếng chuông ấy thực sự làm tôi bất ngờ. Một cảm giác lo âu khó hiểu chợt dâng lên khi đầu óc vừa trở về thực tại, tôi nhanh chóng tỉnh dậy mà chạy xuống nhà.
"... A lô, nhà Oreki xin nghe."
"Hở, Houtarou đó à?"
Cột sống tôi tự dưng gai lên. Một giọng nói quen thuộc đến từ người luôn phá đám lý tưởng sống của tôi mà đem đến đủ thứ rắc rối. Cuộc gọi đến từ Oreki Tomoe, đang lang thang ở một nơi nào đó vùng Tây Á và trốn trong đại sứ quán Nhật để tránh sự truy lùng của một nhóm điệp viên Mossad. Gọi quốc tế nên tín hiệu không được tốt lắm, nhưng chắc chắn là bả.
Không tỏ ra nao núng, tôi đáp lại giọng nói đã không được nghe quá lâu rồi:
"Vậy là chị vẫn còn sống."
"Ăn với chả nói, nghĩ chị đây dễ bị xử bời một hai thằng trộm à?"
Thế là thoát rồi à, chẳng ngạc nhiên chút nào.
Có lẽ đang lo về cước phí của một cuộc gọi quốc tế, chị ấy nói rất nhanh:
"Chị vừa đến thành phố Pristina hôm qua, thuộc Cộng hoà Yugoslavia đấy. Tài chính và sức khoẻ đều trong tình trạng tốt, mọi kế hoạch đều trôi chảy. Đến Sarajevo chị sẽ viết thư cho em, nếu thuận buồm thì chắc là hai tuần nữa. Báo cáo hết, vậy bên em thì sao?"
Tôi xoắn ngón tay vào cọng dây điện thoại và đáp: "Không có gì bất thường ở hạm đội Viễn Đông."
"Thế à, vậy..."
Chị ấy chuẩn bị cúp máy. Dù chẳng quan tâm đã cúp hay chưa tôi vẫn cứ nói:
"Tụi em đang viết tập san, 'Kem đá'..."
"...Hả? Cái gì?"
"Tụi em đã tìm hiểu về Sekitani Jun."
Chị tôi vẫn nói rất gấp gáp: "Sekitani Jun à? Cái tên gợi nhiều hoài niệm đấy. Hmm, không ngờ câu chuyện đó vẫn sẽ được tiếp nối. Cơ mà cái cụm từ 'Hội Kanya' có còn bị cấm không?"
Tôi không hiểu những gì chị vừa nói.
"Ý chị là sao?"
"Một bi kịch, chị không thích tí nào."
Cấm? Bi kịch? Không thích?
Là làm sao? Chị ấy đang cố nói điều gì?
"Chờ chút, chị đang nói về Sekitani Jun phải không?"
"Còn ai nữa, 'người anh hùng tử tế' đó. Em biết mà phải không?"
Chẳng đi tới đâu cả. Dù cùng nói về một người nhưng suy nghĩ của chúng tôi không liên hệ với nhau được.
Và... linh tính mách bảo rằng tôi đã sai lầm. Suy luận tôi đưa ra ở nhà Chitanda có thể đã sai hoặc thiếu vài chi tiết nào đó. Tôi không lấy đó làm lo lắng vì bà chị này chắc là biết ít nhiều về sự kiện ở trường Kami ba mươi ba năm trước.
"Chị này, chị biết những gì về Sekitani Jun?"
Tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc.
Và nhận lại là một câu trả lời đơn giản.
"Hổng có rảnh đâu, bái bai!"
Cụp. Bíp bíp.
Tôi đưa ống nghe ra khỏi tai và nhìn nó như một thằng ngốc.
"..."
... Sao mà...
"Bà chị mắc dịch!"
Tôi quẳng ống nghe vào chiếc điện thoại bàn cái cốp. Nỗi bực bội bây giờ đã được nhân đôi, tất cả là tại bả.
Tôi không nhớ chính xác những gì chị đã nói vì cuộc hội thoại diễn ra quá nhanh, tuy nhiên cái đoạn chị ấy than thở đã kịp hằn trong tâm trí.
Tôi leo lên giường và lấy ra tất cả những gì CLB Cổ Điển đã tìm thấy: "Kem đá", "Thống nhất và Tán dương", "Nguyệt san Cao trung Kami" và đoạn trích trong cuốn kỉ yếu "CAO TRUNG KAMIYAMA: 50 NĂM CÙNG NHAU VỮNG BƯỚC"... tôi cũng lấy ra lá thư mà chị đã gửi từ Istanbul và đọc lại một lần nữa cái dòng chữ đó.
Dám cá là mười năm sau nhìn lại chị sẽ không chút nuối tiếc gì với quyết định này đâu.
Mười năm. Chú Sekitani là hội trưởng ba mươi ba năm trước, nếu còn sống thì giờ chú ấy cũng phải năm mươi. Chú ấy thực sự không nuối tiếc về cuộc đời học sinh của mình thật ư?
Tôi không nghĩ vậy. Người "anh hùng" đã hy sinh bản thân, quẳng đi con đường học tập trước mắt vì bằng hữu của mình sẽ không có gì để mà tiếc, ở nhà Chitanda tôi đã nghĩ như thế...
Nhưng điều đó đúng sao?
Chỉ là một lễ hội mà để bị nhà trường nhắm đến và cuộc sống thì bị thay đổi mãi mãi. Nếu đời học sinh đã có màu của hoa hồng, thì một cuộc sống màu hồng bị đứt quãng còn có thể được gọi là hồng nữa sao?
Phần 'xám' trong tôi bảo không phải như vậy. Một mình hy sinh để bạn bè được tha thứ, một người 'anh hùng' là phải chịu đựng điều đó sao? Suy nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu. Dù có là như vậy đi nữa tôi cũng không thể bỏ qua một sự thật rằng chị tôi đã gọi nó là bi kịch.
Tôi cần phải bắt đầu lại, sử dụng hết những gì liên quan đến sự kiện đó.
Thế là, tôi lại lao vào cuộc điều tra về ba mươi ba năm trước, về cuộc sống của Sekitani Jun có thực sự màu hồng hay không?