Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 23
H
ai người cùng nhau dùng điểm tâm. Konakawa vẫn im lặng, không nói không rằng, nên Paprika đành phải tự mình gợi ý cho ông về ý nghĩa của giấc mơ vừa rồi.
“Chiếc Jumbo Jet trong mơ rung lắc rất mạnh đúng không?”
“Tôi cũng nghĩ thế”, Konakawa không có cảm giác thèm ăn, nhưng vẫn phải cố nuốt hết chỗ thịt xông khói và trứng chiên Paprika làm, vì bỏ thừa là bất lịch sự. “Nhưng tôi không đi Jumbo Jet quá nhiều. Vả lại, loại máy bay đó không đời nào rung lắc được kinh khủng như vậy.”
“Đúng là thế.”
Cô đợi Konakawa nói tiếp, nhưng ông chỉ chầm chậm nhai miếng thịt xông khói.
“Hay là chỗ làm của anh Konakawa đang có biến động gì đó?”
Konakawa mỉm cười. Có vẻ như ông cũng có chút kiến thức nền cơ bản về trị liệu phân tâm học. “Cô nghĩ chiếc máy bay là biểu tượng của Sở Cảnh sát?”
“Trong giấc mơ của anh, không ai để ý đến chiếc máy bay đang rung chuyển.”
“Vâng”, Konakawa không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định cách cắt nghĩa của Paprika là chính xác. Ông chỉ ngồi đó trầm tư.
Bởi không có đầu mối nào để chứng minh luận điểm của cô là đúng hay sai, Paprika đành chuyển sang phân tích một chi tiết khác.
“Anh có mơ thấy một con chó nhỉ?”
“Nhà tôi từng nuôi một con hồi tôi còn bé. À, là bố tôi nuôi mới đúng chứ.”
“Chính là con chó xuất hiện trong mơ?”
“Đúng rồi.”
“Anh có quý con chó ấy không?”
“Tôi quý nó lắm, nhưng do một lần tôi tự ý dắt con chó ra ngoài mà nó bị xe tông.”
“Nó chết rồi ư?”
Konakawa gật đầu.
“Ôi trời.”
Paprika thử dò xét biểu hiện trên gương mặt Konakawa, nhưng vẫn không rõ liệu ông có cảm giác hối lỗi gì hay không. “Còn có một cảnh liên quan tới vụ án anh phụ trách nữa nhỉ?”
“Vâng, cứ ngủ dậy là tôi quên hết, nhưng đúng là tôi có mơ về vụ đó thật”, trong giọng nói của Konakawa còn có chút hào hứng. “Một người làm công cho tòa nhà lớn ở Hachioji bị sát hại, vụ này vẫn chưa được giải quyết. Trước nay tôi chỉ mơ về những vụ chưa phá được thôi, mấy vụ xong xuôi rồi thì chưa bao giờ.”
Paprika cười, “Anh Konakawa nhiệt tình quá, đến cả trong mơ cũng phải phá án mới chịu.”
“Hả?”, Konakawa nhìn cô nghiêm túc. “Bản chất giấc mơ là như vậy sao?”
“Vâng. Có nhiều trường hợp nhờ giấc mơ mà tìm được manh mối chủ chốt của vụ án rồi đấy.”
“Chuyện đó tôi cũng từng nghe qua”, Konakawa lại trầm tư suy nghĩ. “Nhưng trong mơ, tòa nhà đó bị cháy. Còn ngoài đời thực thì không phải thế.”
“Trận hỏa hoạn trong mơ có làm anh nhớ ra cái gì không?”
“Tôi không phụ trách vụ hỏa hoạn nào cả”. Konakawa có xu hướng liên kết mọi thứ với công việc của ông.
“Ở khu nhà anh có hỏa hoạn? Hay là một chuyện gì đó trong quá khứ?”
“Không có đâu.”
Paprika không hỏi, Konakawa cũng không nói. Hai người im lặng uống cà phê trong chốc lát.
“Anh đã tới bữa tiệc ở đại sứ quán nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Ở ngoài đời có đại sứ quán nào trông như thế không?”
“Không đâu, chỉ trong mơ tôi mới nghĩ đó là đại sứ quán thôi.”
“Anh có nhớ gì về tòa nhà đó không?”
“Không có gì đặc biệt cả, có lẽ tôi đã thấy nó ở đâu đó rồi, nhưng những tòa nhà kiểu đó đâu có hiếm.”
Paprika giật mình nhận ra, chính cô mới là người mang máng nhớ ra mình có biết tòa nhà này. Không biết nó ở đâu nhỉ? Lát nữa phải in ra xem cho kỹ mới được.
“Anh có thường đi dự tiệc không?”
“Không, tôi hay được mời nhưng thỉnh thoảng lắm mới đi”, Konakawa lưỡng lự, ngập ngừng giữa câu. “Vợ tôi thường đi thay. Bà ấy đến đó, gặp gỡ nhiều người hơn, rồi lại được mời đến các bữa tiệc khác.”
“Tối nào vợ ông cũng đi dự tiệc à?”
“Không đến nỗi tối nào cũng đi đâu”, Konakawa cười gượng gạo.
“Có phải gần đây mới vậy không?”
“Không, cũng được tầm sáu bảy năm nay rồi”, Konakawa nhìn Paprika như thể muốn nói, “Thế nên nguyên nhân tôi mất ngủ không phải do đó mà ra đâu.”
Nhưng bởi Konakawa chủ động nói nên Paprika vẫn chưa muốn chuyển chủ đề. “Sở thích của vợ anh là gì?”
Ông không nói gì nên cô thử ướm lời, “Chị nhà có thích đọc sách không?”
Konakawa ngẩng mặt lên, “Ra vậy, trong hội trường tổ chức bữa tiệc có nhiều sách nhỉ? Tôi không biết có gọi đó là sở thích được không nhưng ngày xưa bà ấy đọc cũng kha khá. Thế ý cô là tôi chỉ muốn vợ ngồi nhà đọc sách, không tiệc tùng gì hết đúng không?”, Konakawa bật cười.
“Cũng hợp lý đấy”, Paprika cũng cười theo. “Gia cảnh nhà vợ anh thế nào?”
“Bố bà ấy cũng là cảnh sát”, Konakawa nói, điệu bộ có chút tự hào. “Bố tôi cũng vậy.”
Chắc gia đình hai bên đều nghiêm khắc, Paprika thầm nghĩ.
Cuộc đối thoại lại bị gián đoạn. Paprika bắt đầu thấm mệt vì liên tục phải đặt câu hỏi để gợi chuyện với Konakawa.
“À, quên khuấy mất. Tôi mới mua ít thịt lợn xông khói của Ý với tiêu xanh, anh có muốn dùng bữa cùng tôi không?”
Paprika không bỏ lỡ sự hào hứng ánh lên trong mắt Konakawa. Ông chưa hẳn đã mất hết hứng thú với cao lương mỹ vị. Có lẽ trò chuyện cùng cô cũng giúp kích thích cảm giác thèm ăn trong Konakawa.
“Làm thám tử giấc mơ, kể ra cũng thú vị nhỉ?”, ông thưởng thức đĩa đồ ăn trước mặt và nói.
“Hôm nay mới chỉ là phân tích giấc mơ thôi, sẽ còn thú vị hơn nữa.”
“Noda kể cô có thể đi vào giấc mơ của người bệnh đúng không?”
“Vâng, lần sau.”
“Cái người vừa nãy cô in ảnh ra ấy”, Konakawa cầm khăn giấy lau miệng. “Ông ta nói mình là Phó chủ tịch gì đó, nhưng tôi không nhớ có gặp ông ta ở đâu cả. Tôi hơi tò mò, không hiểu sao lại mơ thấy người này. Cô cho tôi xem hình ông ta được không? Tôi muốn nhìn kỹ hơn một chút.”
“Anh cứ tự nhiên”, chắc Konakawa muốn xem xem ông ta có phải tội phạm không đây mà. Paprika nghĩ.
Không thể có chuyện Inui đã phạm tội gì đó trong quá khứ, tội danh lưu trong hồ sơ và bằng cách nào đó gương mặt ông ta vẫn còn sót lại trong trí nhớ của Trợ lý Tổng thanh tra được. Paprika nhìn chằm chằm vào bức hình in mặt Inui cô vừa đặt trên bàn. Đây không phải gương mặt Inui mà cô biết. Ông ta đang mỉm cười, ánh mắt ấm áp dịu dàng, đong đầy yêu thương trìu mến. Cô chưa thấy biểu hiện này trên mặt Inui bao giờ. Bức ảnh được cắt từ đỉnh đầu đến sát dưới bộ râu của ông ta, nên cô không biết được khung cảnh xung quanh thế nào.
“Đây không phải khuôn mặt của tội phạm”, Konakawa nói sau một hồi quan sát kỹ bức hình.
Paprika cố nhịn cười, “Anh chẳng nói ông ta giống bố anh còn gì?”
“Đôi mắt và khuôn miệng nhìn nghiêm nghị giống bố tôi.”
“Trong mơ anh có tưởng người này là bố mình không?”
“Tôi không biết nữa. Nhưng chắc tôi không tưởng vậy đâu. Nhìn khác nhau quá mà.”
“Nhưng nhìn thấy ông ta xong, anh tỉnh dậy luôn đấy.”
Konakawa nhìn Paprika nghi hoặc, “Ý cô là do mặt ông ta giống bố tôi, nên tôi giật mình thức giấc luôn ư?”
“Vâng, tôi cho là vậy.”
“Không hiểu sao nhỉ. Tôi hay mơ thấy bố lắm, nhưng có bao giờ giật mình vậy đâu”, ông nhìn bức hình và nghĩ ngợi.
“Anh uống cà phê không?”
“Thôi, cảm ơn cô.”
Vậy là đủ cho buổi đầu tiên rồi, Paprika tự nhủ. “Vậy tôi đưa thuốc cho anh nhé, giờ anh phải uống luôn.”
Cô đưa cho ông liều thuốc chống trầm cảm cho một tuần.
“Lần trị liệu tới thì sao?” Konakawa uống thuốc và hỏi cô.
“Theo anh thế nào?”
“Về phần tôi thì khỏi nhanh được ngày nào tốt ngày ấy, nên lúc nào cũng được cả”. Konakawa hơi dè dặt, vì tối qua ông vẫn còn không mấy hào hứng với trị liệu phân tâm qua giấc mơ.
Có vẻ như ông đã tin vào tính hiệu quả của cách trị liệu này, thậm chí còn thấy vui vẻ khi phân tích giấc mơ nữa.
“Vậy ngày mai chúng ta nghỉ, để đến ngày kia tiếp tục nhé?”
“Vâng, thế tôi đến thẳng đây, đúng giờ như hôm qua là được đúng không?”
“Cứ vậy đi, tôi sẽ nói với bảo vệ.”
“Thế hôm nay xong xuôi cả rồi sao?”
“Vâng, mới là buổi đầu tiên nên tôi nghĩ vậy là đủ rồi.”
Konakawa nhìn quanh căn phòng, cứ thấy có gì đó thiêu thiếu.
“Có chuyện gì sao anh?”, Paprika hỏi, lại cố nhịn cười.
“Sau buổi khám hôm nay, cô đã hiểu thêm được gì chưa? Ý tôi là, có gì giúp ích được cho việc điều trị không?”
“Nhưng bản thân việc phân tích giấc mơ đã là trị liệu rồi mà. Anh đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ồ, ra là vậy”, Konakawa cười tươi và sảng khoái lần đầu tiên kể từ khi gặp Paprika vào tối hôm qua. “Nãy giờ tôi thấy nhẹ nhõm đi nhiều mà không hiểu tại sao. Lâu lắm rồi tôi mới nói nhiều vậy đấy.”
Đối với Konakawa, nói chừng đó hẳn đã được coi là nhiều, Paprika thầm nghĩ. “Thực ra tôi còn muốn hỏi chuyện anh nhiều nữa cơ. Muốn phân tích giấc mơ thành công, tôi cần phải hiểu rõ bệnh nhân của mình. Nhưng ngay từ đầu mà hỏi nhiều như thế thì chẳng khác nào ép cung nên tôi nghĩ anh sẽ thấy không thoải mái.”
“Tôi hiểu rồi. Cũng tương tự như chuyện tội phạm đầu thú xong sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhỉ. Lần tới tôi sẽ kể chuyện nhiều hơn.”
Hai người nhìn nhau và bật cười. Paprika cảm thấy tim mình lạc nhịp đôi chút trước sự quyến rũ của Konakawa.
“Giờ anh tới chỗ làm luôn à?”, cô hỏi ông.
“Không, tôi về nhà trước đã”, Konakawa trả lời.
Có lẽ ông sẽ về nghỉ ngơi chốc lát trên chiếc giường quen thuộc. Bởi lúc này ông đã an tâm hơn đôi chút, hôm qua lại không ngủ được nên hiện giờ đã thấm mệt rồi chăng? Là bữa sáng thịnh soạn của Paprika làm ông thấy buồn ngủ hay người vợ đang đợi ở nhà làm ông thấy yên lòng? Trực giác của một chuyên viên tâm lý mách bảo cô rằng vợ Konakawa không mấy coi trọng chồng mình. Một cảm xúc từa tựa nỗi căm phẫn của phụ nữ độc thân đối với vợ của những người đàn ông bảnh bao quyến rũ dâng lên trong lòng cô.
Konakawa được Paprika tiễn ra cửa với một nụ cười xinh đẹp đến mức làm người ta khó lòng quên được. Không biết cô sẽ làm gì khi đi vào giấc mơ của bệnh nhân nhỉ? Ông mải mê suy nghĩ về điều ấy khi bước dọc hành lang để đi đến chỗ thang máy. Từng lời thốt ra từ khuôn miệng của cô gái khả ái kia vang vọng trong tâm trí ông. Sở Cảnh sát đang lung lay ư? Đúng là như vậy. Nơi ấy đang dần mất kiểm soát rồi. Nhưng chỉ có Konakawa, một người lạc loài không theo bè phái nào mới có thể nhận ra điều ấy.
Paprika cũng nói những giấc mơ thường gợi ý manh mối về các vụ án. Có lẽ sáng sớm nay, trong giấc mơ ông đã nhận được một manh mối gì đó về vụ giết người ở Hachioji cũng nên. Nói mới nhớ, sau vụ việc đó, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra ở hiện trường vụ án ngay trong lúc ông đang tiến hành điều tra. Không biết hai sự việc đó có liên quan gì đến nhau không nhỉ? Ông cần phải tìm hiểu ngay.
Konakawa bước vào thang máy, ấn nút chọn tầng một, trong đầu vẫn ngổn ngang bao suy nghĩ. Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm.
Ông giật mình khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mới bước vào thang máy. Đã lâu lắm rồi ông không có dự cảm xấu mãnh liệt đến như thế. Người đàn ông đứng trong buồng thang máy với Konakawa có gương mặt đẹp như tượng tạc. Anh ta không có râu, nhưng ánh nhìn và khuôn miệng anh ta giống y hệt nhân vật tên Inui đã xuất hiện trong giấc mơ ban sáng. Người thanh niên này chắc là nhân viên trong Viện, có khi là con trai của ông Phó chủ tịch gì đó không biết chừng.
Anh ta nhìn Konakawa đầy cảnh giác. Konakawa phỏng đoán, tòa nhà này chắc chỉ có nhân viên cấp cao làm việc cho Viện Nghiên cứu và gia đình họ mới được vào. Ông cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng không thấy bản thân cần phải chứng minh thân phận hay giải thích với anh ta lý do tại sao mình lại đến đây. Hơn nữa, không hiểu sao anh ta lại có vẻ lo lắng đến thế khi ánh mắt hai người lướt qua nhau.