Số lần đọc/download: 0 / 54
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:47 +0700
Chương 23 - Thực Trạng Phải Đối Mặt - Biện Pháp Đề Phòng - Điều Chỉnh Nếp Sinh Hoạt - Cây Bò Sữa - Điều Cần Biết - Đề Nghị Của Bà Kate - Nỗi Trăn Trở Của Briant - Ý Đồ Của Briant - Cuộc Thảo Luận - Hẹn Đến Mai
T
hế là toàn trại lại đoàn tụ và còn thêm một thành viên mới, bà Kate hiền hậu bị bão ném lên đảo sau một tấn thảm kịch ghê rợn. Hơn nữa, sự đồng tâm, nhất trí không gì có thể làm vẩn đục giờ đây đã ngự trị ở động Người Pháp. Cuộc chia li mấy ngày đã mang lại kết quả. Vì tự ái còn cao nên không nói ra, không thú thật với các bạn là mình đã sai lầm, nhưng đây không phải lần đầu Doniphan nhận thức rằng tính ương ngạnh đã dẫn mình tới hành động dại dột như thế nào. Cả Webb, Wilcox và Cross cũng nghĩ như thế. Vì vậy, khi thấy rõ Briant tận tâm với mình, những mặt tốt trong Doniphan đã thắng thế trở lại và không bao giờ rời bỏ cậu nữa.
Hơn nữa, động Người Pháp lại đang bị bao hiểm nguy đe dọa, đang đứng trước nguy cơ bị bảy tên gian ác, khỏe mạnh và có vũ khí tấn công. Chắc rằng Walston chỉ mong sao có cách nhanh chóng rời khỏi đảo. Nhưng hắn mà biết tại đây có một trại di thực nhỏ bé trong đó có sẵn mọi thứ mà hắn cần thì hắn ngại ngần gì mà chẳng tấn công và cầm chắc phần thắng. Các trại viên trẻ phải đề phòng rất cẩn mật, không đi xa quá lạch Zealand, nếu không thật cần thiết thì không ra ven hồ Gia Đình khi bọn Walston còn ở trên đảo.
Trước hết, khi từ bãi Severn trở lại Hòn Gấu, liệu Doniphan, Webb, Wilcox và Cross có thấy điều gì khiến họ nghi ngờ sự có mặt của đám thủy thủ tàu Severn không.
- Không, chẳng thấy gì hết! - Doniphan nói. - Với lại khi quay về cửa sông Đông bọn mình không đi theo đường cũ.
- Thế mà chắc chắn là Walston đi về hướng đông. - Gordon lưu ý.
- Nhất trí, - Doniphan đáp, - nhưng hắn đi theo bờ biển còn chúng mình đi cắt qua rừng Sồi. Mở bản đồ ra các cậu sẽ thấy bờ biển từ vũng Ảo Tưởng lên phía bắc đảo là một đường cong rất rõ nét. Đó là một vùng đất rộng mà quân gian có thể trú ngụ không quá xa nơi chúng bỏ cái xuồng. À mà rất có thể bà Kate biết áng chừng đảo Chairman ở vùng biển nào chăng?
Điều này thì Briant và Gordon đã hỏi, nhưng bà Kate chẳng thể trả lời được. Chỉ biết rằng sau khi tàu Severn bị cháy, thủy thủ trưởng Evans lái xuồng, đã điều khiển cho xuồng tới gần châu Mỹ. Vậy thì đảo Chairman chắc cũng không ở xa châu lục này quá. Rồi từ khi dạt tới đây, Evans cũng không hề nói tên đảo này. Tuy nhiên chắc hẳn có nhiều quần đảo ven bờ ở cách đây không xa, nên có cơ sở để tin rằng Walston muốn tới đó và trong khi chờ đợi thì tốt hơn cả là ở bờ đảo phía đông, xuồng mà chữa được thì chẳng mấy vất vả hắn cũng tới được vùng nào đó của Nam Mỹ.
- Doniphan này, khi Walston tới cửa sông Đông, thấy dấu vết các cậu để lại, liệu hắn có tìm kiếm xa hơn không? - Briant lưu ý.
- Dấu vết gì chứ? - Doniphan trả lời. - Một đống tro tàn. Hắn sẽ kết luận thế nào? Đảo này có người ở à? Thế thì bọn khốn ấy chỉ nghĩ đến làm sao ẩn thân cho kín thôi…
- Chắc thế, - Briant nói tiếp, - nếu hắn không biết rằng các cư dân trên đảo chỉ là một nhúm trẻ con! Vậy thì chúng ta đừng để lộ cho chúng biết! A, điều này lại khiến mình phải hỏi cậu, Doniphan ạ, là khi trở lại vũng Ảo Tưởng, các cậu có bắn phát súng nào không?
- Không! Thế mới lạ chứ! - Doniphan mỉm cười trả lời. - Mình vốn là tay đốt thuốc súng hơi nhiều mà! Từ khi rời bờ biển, bọn mình đã có đủ vật săn được nên không có phát súng nào làm lộ cả. Đêm qua, Wilcox suýt nữa thì bắn con báo đốm, may mà cậu đã ngăn kịp và quên thân cứu mình!
- Mình nhắc lại, Doniphan, mình chỉ hành động đúng như cậu sẽ làm nếu ở địa vị mình thôi. Vậy là từ giờ ta đừng bắn một phát súng nào hết! Cả rừng Hố Bẫy cũng đừng ra! Ta hãy sống bằng thức ăn dự trữ vậy.
Khỏi phải nói, về động Người Pháp thì vết thương của Briant được điều trị chu đáo ngay nên chẳng mấy mà thành sẹo, chỉ còn hơi gượng ở cánh tay nhưng cũng mau hết.
Tuy nhiên đã hết tháng 10 mà vẫn chưa có dấu hiệu nào là Walston đã tới vùng kế cận con lạch Zealand. Hắn đã sửa được xuồng và đi rồi chăng? Có thể lắm chứ! Bà Kate đã nhớ ra là hắn có một cái rìu, còn dao thì trong túi thủy thủ nào chẳng có, gỗ thì ngay cạnh bãi Severn thiếu gì.
Tuy nhiên, tình trạng mù mịt về chuyện này khiến cho sinh hoạt bình thường phải thay đổi. Chẳng còn một chuyến dã ngoại nào nữa, nếu không kể cái hôm Doniphan và Baxter đi hạ cột tín hiệu trên đỉnh đồi Auckland xuống. Đứng trên đó, Doniphan dùng kính viễn vọng nhìn bao quát phía trên tấm thảm rừng xanh về hướng đông, dẫu không tới được bờ biển vì bị rừng Sồi che khuất, nhưng không hề có một sợi khói nào bốc lên cho thấy bọn Walston còn ở đó, cũng chẳng thấy gì khác phía khơi xa hoang vắng ngoài vũng Sloughi.
Từ khi không được đi dã ngoại, phải để các khẩu súng nằm im, các tay săn buộc phải ngừng hoạt động ưa thích. May sao dò, bẫy đặt ở vùng lân cận động Người Pháp vẫn cung cấp vật săn khá dồi dào. Hơn nữa, tinamou và ô tác nuôi trong chuồng mau chóng sinh sôi nên Service và Garnett cũng phải hi sinh một số đáng kể. Thời gian vừa qua lại hái được nhiều lá chè và lấy được nhiều nhựa cây phong, rất dễ chế biến thành đường nên chưa cần đi suối Xếp Đá để lấy thêm. Còn nếu như mùa đông tới trước khi các trại viên giành lại tự do thì họ vẫn còn đủ dầu để thắp sáng, đồ hộp và thú săn cho bếp ăn. Chỉ phải lo chất đốt nhưng vẫn có thể theo bờ lạch tới rừng Vũng Lầy chặt củi, chở bằng xe về mà không quá mạo hiểm.
Đúng lúc đó lại có một phát hiện mới khiến cho động Người Pháp thêm sung túc, mà không phải do Gordon, mặc dầu cậu ta có kiến thức rất rộng về thực vật. Không! Vinh quang đó thuộc về bà Kate. Ở bìa rừng Vũng Lầy có những cây cao tới năm, sáu chục bộ, sở dĩ chưa bị hạ là vì gỗ xốp, cháy không đượm, lá thuôn dài mọc xen kẽ nhau ở các mấu cành, ngọn lá có gai nhọn. Ngày 25 tháng 10, vừa thoạt trông thấy cây ấy, bà Kate đã reo to:
- A! Cây bò sữa!
Dole và Costar cùng đi bèn cười vang.
- Sao lại là cây bò sữa? - Một chú hỏi.
- Có phải để cho bò cái ăn không? - Chú kia hỏi tiếp.
- Không, các papoose của ta, không phải! Người ta gọi thế là vì nó cho sữa. Sữa còn tốt hơn cả sữa vicuña của các con.
Trở về động Người Pháp, bà liền cho Gordon biết tin ấy. Gordon liền gọi Service và cả hai cùng bà đi tới rừng Vũng Lầy. Sau khi xem xét kĩ, Gordon cho rằng đây là cây galactendron mọc khá nhiều trong rừng Bắc Mỹ. Cậu không lầm.
Thật là một phát hiện có giá trị! Chỉ cần rạch vỏ cây, là nhựa chảy ra, giống như sữa, bổ dưỡng như sữa bò. Thêm nữa, để sữa này đông đặc sẽ được một loại pho mát tuyệt hảo và một thứ sáp rất trong như sáp ong để làm ra một loại nến cực tốt. Service tuyên bố:
- Thế đấy, nếu đây là cây sữa bò thì ta “vắt” đi!
Chàng trai vui tính này chẳng thể ngờ được mình đã nói y như thổ dân da đỏ thường nói: “Nào, đi vắt cây!”
Gordon khía vào vỏ cây một nhát, nhựa chảy ra và bà Kate hứng vào chiếc bình mang theo được đầy hai pinte*. Đó là một chất lỏng trắng nhờ, rất ngon mắt, chứa đủ mọi chất như sữa bò, lại còn bổ hơn, sánh hơn và ngon hơn. Bình sữa mang về động Người Pháp chỉ một loáng đã cạn hết và Costar đã liếm mép như một chú mèo con. Nghĩ đến những món có thể chế biến từ nguyên liệu mới này, Moko không giấu được niềm vui. Hơn nữa lại không phải dè sẻn. Cái “đàn” galactendron ấy có thể cung cấp cho chú thứ sữa thực vật thật dồi dào mà có ở xa đâu!
Pinte: đơn vị đo dung tích cũ xuất hiện ở nhiều nước với độ lớn khác nhau - của Pháp bằng 0,93 lít; của Canada bằng 1,136 lít; và hiện nay của Anh bằng 0,568 lít, của Mỹ bằng 0,47 lít. Trong tác phẩm này chắc là dùng đơn vị Pháp cũ.
Kể ra có nhắc lại cũng không thừa là đảo Chairman có thể thỏa mãn được nhu cầu của cả một trại di thực đông người. Cuộc sống của các chú bé có thể được bảo đảm trong một thời gian dài. Thêm nữa, từ khi bà Kate đến, các cậu được người đàn bà tận tâm này săn sóc thương yêu như một người mẹ đối với đàn con. Tất cả những điều ấy làm cho cuộc sống của các cậu dễ chịu hơn.
Vậy mà sự bình yên trước đây của đảo Chairman bị khuấy động! Biết bao điều Briant và các bạn có thể khám phá qua cuộc khảo sát ở phần đảo phía đông mà nay phải gác lại. Rồi đây liệu các cậu có được đi dã ngoại mà chỉ phải đề phòng đám thú dữ không nguy hiểm bằng những con thú mang bộ mặt người khiến các cậu đang phải đề phòng cả ngày lẫn đêm kia không?
Tuy nhiên, tới những ngày đầu tháng 11, vẫn không phát hiện được dấu vết nào đáng ngờ quanh động Người Pháp. Briant phải tự hỏi liệu bọn thủy thủ tàu Severn có còn ở trên đảo không. Nhưng Doniphan đã tận mắt thấy cái xuồng trong tình trạng cột buồm thì gãy, buồm thì rách tả tơi, vỏ thì vỡ vì va phải đá ngầm kia mà. Nếu đúng là đảo Chairman ở gần lục địa hay quần đảo - điều này thì tất nhiên thủy thủ trưởng Evans không thể không biết - thì rất có thể chúng sửa cái xuồng qua quýt để có thể làm một chuyến vượt biển tương đối ngắn và đã ra đi. Giả thuyết này có thể chấp nhận được lắm chứ! Cần phải làm rõ điều đó để sinh hoạt của đảo có thể trở lại bình thường. Nhiều lần Briant có ý định đi thăm dò vùng phía đông hồ Gia Đình. Doniphan, Baxter, Wilcox đều muốn đi cùng. Nhưng họ có nguy cơ sa vào tay bọn chúng, và thế là để lộ cho chúng biết địch thủ của chúng chẳng đáng sợ chút nào, từ đó kéo theo những hậu quả nặng nề, nên Gordon đã khuyên can, mà lời khuyên của Gordon bao giờ cũng được nghe theo. Vì thế mà Briant đã bỏ ý định mạo hiểm kia.
Đúng lúc đó, bà Kate có một đề nghị tránh được các nguy cơ nói trên. Một buổi tối, khi mọi người đều quây quần trong sảnh, bà nói:
- Cậu Briant này, sáng sớm mai cậu cho phép tôi từ biệt các cậu nhé!
- Từ biệt chúng tôi sao, bà Kate? - Briant đáp.
- Vâng, các cậu không thể cứ nghi nghi hoặc hoặc mãi thế này được. Vì vậy tôi sẽ trở lại nơi bị dạt vào. Nếu chiếc xuồng vẫn ở đó thì tức là bọn Walston chưa đi đâu được. Nếu chiếc xuồng không còn ở đó thì ta chẳng việc gì phải sợ nữa!
- Việc bà muốn làm cũng chính là việc mà Briant, Baxter, Wilcox và tôi muốn tự làm, bà Kate ạ! - Doniphan nói.
- Hẳn là thế, cậu Doniphan, - bà Kate đáp, - nhưng các cậu làm thì nguy hiểm, còn tôi làm thì có thể là không.
- Tuy nhiên, - Gordon nói, - lỡ ra bà lại rơi vào tay Walston thì sao?
- Thì tôi sẽ lại như khi chưa trốn thôi!
- Và nếu tên khốn đó thanh toán bà, điều đó chẳng lẽ lại không quá rõ ràng hay sao? - Briant hỏi.
- Tôi đã trốn được một lần rồi, sao tôi lại không trốn được lần nữa! - Bà Kate đáp. - Nhất là bây giờ tôi đã biết đường tới động Người Pháp… Rất có thể tôi còn giúp Evans cùng trốn. Anh ta sẽ cho tôi biết nhiều điều cần cho các cậu. Anh thủy thủ trưởng dũng cảm ấy sẽ giúp ích cho các cậu rất nhiều.
- Nếu trốn được thì anh Evans đã trốn rồi. - Doniphan nói. - Chẳng phải anh ta rất muốn thoát thân hay sao!
- Doniphan nói rất phải, - Gordon nói thêm, - Evans biết mọi bí mật của bọn Walston, nếu không cần đến anh ta lái xuồng về châu Mỹ thì chúng giết anh ta rồi! Sở dĩ anh ta chưa trốn được là vì bị chúng canh giữ chặt chẽ đó thôi.
- Có khi anh ta đã bỏ trốn và bị bọn chúng thủ tiêu rồi cũng nên! - Doniphan bổ sung. - Vì vậy, bà Kate ạ, bà mà bị bọn chúng bắt lại…
- Các cậu hãy tin là tôi sẽ làm mọi chuyên mà không bị chúng bắt! - Bà Kate đáp.
- Có thể là thế, - Briant kết luận, - nhưng chúng tôi không cho phép mình thử vận may ấy. Không! Tốt hơn là tìm cách khác, ít nguy hiểm hơn để biết Walston còn ở trên đảo Chairman hay không!
Đề nghị của bà Kate bị bác bỏ. Chỉ còn cách giữ gìn để không xảy ra sơ suất nào. Đương nhiên là nếu có điều kiện thì Walston sẽ rời đảo trước mùa thời tiết xấu, tới vùng đất nào đó để hắn và đồng bọn được người ta tiếp đón như những nạn nhân bất kì từ đâu tới. Vả lại cứ cho rằng Walston còn ở đây thì hình như y không có ý định vào sâu trong đảo. Nhiều lần vào những đêm tối trời, Briant, Doniphan và Moko chèo xuồng khắp hồ Gia Đình nhưng cả ở phía bờ đối diện lẫn dưới những tán cây bên bờ sông Đông, họ đều không phát hiện một ánh lửa khả nghi nào.
Dẫu sao, phải sống trong tình trạng không được ra khỏi khoảnh đất giữa lạch Zealand, hồ Gia Đình, rừng và vách đá thì thật mệt mỏi. Vì thế Briant không ngừng nghĩ cách xác minh sự hiện diện của Walston và nơi hắn cắm trại. Muốn thế phải lên được chỗ cao nào đó vào ban đêm và ý nghĩ ấy không rời cậu nữa. Khốn nỗi ngoài vách đá cao hai trăm bộ, trên đảo chẳng có chỗ nào cao hơn. Nhiều lần Doniphan và vài ba bạn nữa đã leo lên đỉnh đồi Auckland. Nhưng tại đó cũng không nhìn được tới bờ bên kia của hồ Gia Đình. Thế thì làm sao mà thấy được ánh lửa nơi chân trời phía đông được! Vậy thì phải lên cao tới hơn vài trăm bộ nữa tầm nhìn mới tới được những khối đá đầu tiên ở vũng Ảo Tưởng. Bỗng cậu nảy ra một ý nghĩ táo bạo, thậm chí có thể gọi là điên rồ nữa, nên lúc đầu cậu gạt đi ngay. Nhưng nó cứ đeo bám dai dẳng không thôi như khắc sâu trong óc cậu.
Ta chưa quên việc thử diều phải đình lại. Sau khi nghe bà Kate kể về bọn thủy thủ tàu Severn đang lang thang ở bờ đảo phía đông thì việc ấy không thực hiện được vì một con diều bay cao thì chỗ nào trên đảo mà chẳng trông thấy. Nhưng không dùng diều để báo hiệu thì có thể dùng diều đó để tìm hiểu cái điều rất cần cho an ninh của trại không? Được chứ! Trí tưởng tượng của Briant tập trung vào điều đó và chợt nhớ lại rằng đã đọc trong một tờ báo tiếng Anh chuyện cuối thế kỉ trước, có một phụ nữ đã táo bạo bay lên cao bằng cách tự treo mình vào một chiếc diều được chế tạo đặc biệt cho cuộc thử nghiệm nguy hiểm chết người đó*.
Mấy năm sau, ý tưởng của Briant đã được thực hiện ở Pháp. Một chiếc diều hình tám cạnh rộng 24 bộ, dài 27 bộ, khung nặng 68 kg, vải căng nặng 45 kg, tổng trọng lượng 113 kg, đã dễ dàng nâng một bao đất nặng 70 kg (chú thích trong bản tiếng Pháp).
Vậy điều một phụ nữ đã làm thì một thiếu niên có dám làm không? Việc này có ít nhiều nguy hiểm đấy, nhưng có sao đâu! Rủi ro không đáng kể so với kết quả chắc chắn sẽ đạt được. Chỉ cần khi tiến hành phải hết sức cẩn thận, chu đáo thì có nhiều cơ may thành công. Mặc dù Briant chưa đủ trình độ để tính toán lực nâng cần có của loại phương tiện này, nhưng cậu nghĩ đã có người làm rồi, nay mình chỉ cần làm cho diều có kích thước lớn hơn và chắc chắn hơn là được. Trong đêm, khi lên cao được mấy trăm bộ thì rất có thể nhận ra được ánh lửa trong cả vùng từ hồ Gia Đình tới vũng Ảo Tưởng.
Xin đừng nhún vai trước những ý tưởng của chàng trai trung hậu và táo bạo này. Luôn luôn trăn trở vì điều đó, cậu đã đi đến chỗ tin rằng chẳng những đề án của mình có thể thực hiện được - điều đó thì không còn nghi ngờ gì nữa - mà cũng chẳng đến nỗi nguy hiểm như đề cập lúc ban đầu. Giờ thì chỉ còn phải thuyết phục sao cho các bạn chấp nhận. Tối mùng 4, cậu đề nghị Gordon, Doniphan, Baxter, Wilcox và Webb cùng họp để cậu trình bày về việc sử dụng cái diều.
- Dùng cái diều à? - Wilcox hỏi. - Nhưng sử dụng như thế nào?… Thả cho nó bay lên sao?
- Tất nhiên, - Briant trả lời - vì diều làm ra là để thả.
- Ban ngày sao? - Baxter hỏi.
- Không, Baxter, thế thì bọn Walston sẽ trông thấy, còn ban đêm…
- Nhưng nếu cậu treo đèn thì chúng cũng thấy thôi! - Doniphan chêm vào.
- Vì thế mình không treo đèn.
- Vậy thì cậu thả diều làm gì chứ? - Gordon hỏi.
- Để quan sát xem bọn Walston còn trên đảo hay không.
Rồi Briant trình bày vắn tắt ý tưởng của mình, không khỏi lo là sẽ nhận được những cái lắc đầu thiếu khích lệ.
Nhưng không ai cười. Và trừ Gordon có lẽ đang tự hỏi chẳng rõ Briant có nghiêm túc không, những người khác đều tán thành. Thật vậy, giờ đây các chàng trai này đã quen với hiểm nguy đến mức một cuộc lên cao vào ban đêm trong những điều kiện ấy là có thể thi hành được. Hơn nữa, bất cứ việc gì có thể trả lại sự bình yên trước đây của họ, họ đều quyết tâm thực hiện.
- Tuy nhiên cái diều ta đã làm liệu có nâng nổi một người trong bọn ta không? - Doniphan nhận xét.
- Đúng thế, vì vậy phải làm to ra và chắc hơn. - Briant đáp.
- Còn phải xem - Wilcox nói - liệu một cái diều có chịu nổi…
- Chắc chắn là chịu nổi! - Baxter khẳng định.
- Vả lại có người đã làm rồi. - Briant nói và kể chuyện cả trăm năm trước, một phụ nữ đã thử và thành công. Rồi cậu nói tiếp - Tất cả phụ thuộc vào kích thước của cái diều và sức gió khi bắt đầu thả.
- Briant, cậu tính lên cao chừng nào? - Baxter hỏi.
- Mình nghĩ là ở độ cao khoảng sáu, bảy trăm bộ thì ta có thể thấy mọi đốm lửa ở bất cứ nơi đâu trên đảo. - Briant đáp.
- Vậy thì làm ngay đi thôi, còn chần chừ gì nữa! Mình chán ngấy cái cảnh muốn đi đâu cũng không được này lắm rồi! - Service nói to.
- Còn chúng mình thì không được ra thăm hố bẫy. - Wilcox nói theo.
- Mình thì muốn bắn một phát súng lắm rồi! - Doniphan tiếp lời.
- Vậy thì, hẹn đến mai nhé! - Briant nói.
Khi chỉ còn hai người với nhau, Gordon hỏi:
- Cậu đã nghĩ chín chắn chưa, Briant?
- Ít ra, mình cũng muốn thử xem sao, Gordon ạ!
- Nguy hiểm đấy!
- Có lẽ không nhiều như ta tưởng đâu!
- Vậy ai là người tình nguyện hi sinh cho cuộc thử nghiệm…?
- Cậu là người đầu tiên, Gordon! Phải, chính là cậu nếu số phận chỉ định! - Briant đáp.
- Thế ra cậu định rút thăm chọn người à, Briant?
- Không, Gordon! Đó phải là người hoàn toàn tự nguyện.
- Vậy là cậu đã có sự lựa chọn rồi à, Briant?
- Có thể thế!
Và cậu nắm chặt tay Gordon.