We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Dịch giả: Song Vang
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ắn dán mình vào tường, con dao bấm nắm chặt trong lòng bàn tay, ngón cái để cạnh nút bấm. Hắn không muốn sát sinh. Hắn không khoái hút máu người, nhất là máu phụ nữ, nhưng đó là việc cần thiết theo định kỳ. Nghiêng đầu, hắn nghe thấy âm thanh mình đang chờ đợi, tiếng ting nhỏ của cửa thang máy mở. Người phụ nữ bước ra, tiếng chân cô ta bị nuốt chửng vào lớp thảm dày màu dưa hấu trải trong hành lang tòa cao ốc hỗn hợp đắt đỏ tại Manhattan, hắn bắt đầu nhẩm đếm, mọi thớ thịt căng lên, sẵn sàng hành động.
Hắn gại ngón tay cái lên nút dao bấm, không đủ mạnh để bật lưỡi dao, chỉ để cho yên tâm. Thành phố đối với hắn là một khu rừng, còn hắn là con mèo rừng – một con thú ăn thịt đầy sức mạnh, âm thầm, làm những gì nó phải làm.
Không một ai nhớ tên khai sinh của hắn – thời gian và sự tàn bạo đã xóa sạch tất cả. Giờ đây thế giới chỉ biết hắn là Lasher.
Lasher Vĩ đại.
Hắn tiếp tục đếm, tính sẵn thời điểm cô ta đến chỗ rẽ ở hành lang nơi hắn đang áp mình vào lớp giấy dán tường họa tiết paisley nhạt. Rồi hắn đánh hơi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Hắn lấy thế để lao ra. Cô ta xinh đẹp, nổi tiếng … và sắp đi đời!
Hắn nhảy vụt ra với một tiếng gầm hoang dại khi cơn khát máu lồng lộn trong đầu.
Cô ta hét lên và loạng choạng giật lùi, làm rơi túi xách. Một tay hắn bật lưỡi dao, mắt ngước nhìn cô, tay kia đẩy gọng kính trở lên sống mũi. “Ngươi tới số rồi, China Colt!” Lasher Vĩ đại nhếch mép cười.
“Mông cậu tới số thì có, Theodore Day!” Holly Grace cúi xuống phát mạnh vào đít quần rằn ri của nó, rồi ôm lấy ngực qua lần áo khoác. “Thề trước Chúa, Teddy, lần sau còn làm thế cô sẽ cho cháu ăn roi đấy.”
Teddy, người có chỉ số I.Q xấp xỉ một trăm bảy mươi theo kết quả đo của ban nghiên cứu trẻ em ở trường cũ của nó tại khu ngoại ô thời thượng của Los Angeles, không tin tí nào. Nhưng để đảm bảo an toàn, nó vòng tay ôm lấy cô, không hề thấy phiền vì nó yêu cô Holly Grace ngang với yêu mẹ nó.
“Chương trình tối qua của cô hết sảy. Cháu thích cách cô sử côn nhị khúc. Dạy cho cháu đi?” Cứ tối thứ Ba là nó được phép thức khuya xem “China Colt,” dù mẹ nó nghĩ chương trình quá bạo lực với một đứa trẻ chín tuổi dễ bị ảnh hưởng như nó. “Xem con dao bấm của cháu này, Holly Grace. Mẹ mua cho cháu ở khu phố Tàu tuần trước đấy.”
Holly Grace cầm con dao từ tay nó lên xem, rồi rà mũi dao qua mái tóc nâu vàng rủ mượt trên vầng trán trắng xanh của nó. “Cô thấy nó giống cái lược gấp hơn, nhóc ạ.”
Teddy khinh khỉnh nhìn cô và giật lại vũ khí của mình. Nó đẩy gọng kính nhựa đen lên sống mũi và xới bù mớ tóc cô vừa vuốt phẳng. “Cô, vào phòng cháu xem giấy dán tường mới, hình phi thuyền không gian nhá.” Không ngoái đầu lại, nó chạy tớn lên dọc hành lang, đôi giày sneaker loang loáng, bao đựng dao đập vào mạn sườn, chiếc áo T-shirt in hình Rambo nhét trong chiếc quần rằn ri luồn thắt lưng thắt chặt ở eo, đúng kiểu nó thích.
Holly Grace mỉm cười nhìn theo nó. Sao mà cô yêu thằng bé này thế. Nó đã làm nguôi nỗi đau về Danny mà cô tưởng sẽ mãi nhức nhối. Nhưng khi nhìn thấy nó khuất dạng, một nỗi đau khác lại cứa vào tâm can cô. Giờ là tháng Mười Hai năm 1986. Hai tháng trước cô đã bước sang tuổi ba tám. Làm sao cô lại để bản thân chạm mốc ba tám tuổi mà vẫn chưa sinh một đứa nữa?
Khi cúi nhặt chiếc túi xách, cô nhớ đến ngày mùng Bốn tháng Bảy khủng khiếp khi Teddy được sinh ra. Máy điều hòa ở bệnh viện hạt không hoạt động và phòng dự sinh nơi họ đưa Francesca vào đã có sẵn năm phụ nữ đầm đìa mồ hôi đang la hét. Francesca nằm trên chiếc giường hẹp, mặt tái nhợt như sắp chết, lấm tấm mồ hôi, lặng lẽ chịu đựng những cơn co bóp hành hạ cơ thể bé nhỏ của cô. Chính cốt cách quật cường ấy đã làm Holly Grace lay động. Ngay lúc ấy Holly Grace quyết định ở lại với Francesca. Không người phụ nữ nào nên sinh con một mình, đặc biệt là người phụ nữ nhất định không nhờ người khác giúp.
Cả buổi chiều và bước sang buổi tối, Holly Grace lau người cho Francesca bằng khăn ướt, nắm tay và không rời cô nửa bước khi họ đẩy cô vào phòng sinh. Cuối cùng, ngay trước lúc nửa đêm của cái ngày mùng Bốn tháng Bảy dài vô tận ấy, Thodore đã chào đời. Hai người phụ nữ nhìn thân hình nhỏ xíu nhăn nheo của nó và mỉm cười với nhau. Vào giây phút ấy, sợi dây của tình thương và tình bạn đã hình thành và bền chặt suốt mười năm qua.
Sự nể trọng Holly Grace dành cho Francesca dần dần tăng lên theo năm tháng đến khi cô không nghĩ mình có thể khâm phục ai hơn thế nữa. Đối với một phụ nữ khởi đầu với toàn những nhược điểm, Francesca đã hoàn thành tất cả những mục tiêu mình đề ra. Cô đã chuyển từ kênh AM sang đài truyền hình địa phương, phạm vi hoạt động của cô cứ thế lớn dần cho đến khi cô đến Los Angeles, nơi chương trình truyền hình buổi sáng của cô cuối cùng đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Hiện cô là ngôi sao của “Francesca Today” ở New York, chương trình trò chuyện và phỏng vấn tối thứ Tư thống trị các chỉ số của Nielsens trong hai năm qua.
Không mất nhiều thời gian để khán giả yêu thích cách dẫn chương trình kỳ cục của Francesca, mà theo như Holly Grace đúc kết, nó chủ yếu dựa trên sự thờ ơ hoàn toàn của cô đối với bất cứ cái gì liên quan đến tính khách quan của nghề báo. Bất chấp nhan sắc choáng ngợp và giọng Anh pha, bằng cách nào đó cô làm cho người xem nhìn thấy chính bản thân họ. Những nhân vật khác – Barbara Walters, Phil Donahue, thậm chí Oprah Winfrey – luôn tự chủ. Còn Francesca, giống như hàng triệu người dân Mĩ, khó mà làm được điều đó. Cô nhảy ngay vào cuộc tranh cãi và chiến đến cùng, vì thế mà nó trở thành chương trình phỏng vấn tự nhiên nhất người dân Mĩ từng xem.
Tiếng Teddy vọng từ trong nhà ra. “Nhanh lên, cô Holly Grace!”
“Đến đây.” Holly cất bước về căn hộ hỗn hợp của Francesca, những ý nghĩ chảy ngược thời gian về ngày Teddy tròn sáu tháng tuổi, cô bay tới Dallas nơi Francesca vừa nhận việc ở một đài phát thanh của thành phố. Dù vẫn nói chuyện qua điện thoại, nhưng đó là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau từ khi Teddy sinh ra. Francesca chào đón Holly Grace ở căn hộ mới bằng tiếng kêu thất thanh kèm theo một cơn mưa hôn vào má. Rồi cô đầy tự hào đặt cái bọc vải đang ngọ nguậy vào tay Holly Grace. Khi Holly Grace nhìn xuống gương mặt nhỏ xíu nghiêm nghị của đứa bé, mọi ngờ vực có thể lẩn trong tiềm thức cô về nguồn gốc cha đứa bé đã bốc hơi. Ngay cả trong những hình dung hoang đường nhất cô cũng không tin người chồng đẹp trai của mình có chút gì dính dáng đến đứa bé này. Teddy rất đáng yêu, và Holly Grace lập tức yêu nó bằng cả trái tim mình, nhưng thằng bé là đứa trẻ xấu nhất cô từng thấy. Nó tuyệt nhiên không giống Danny. Dù cha của chú bé thô kệch này là ai, cũng không thể là Dallie Beaudine.
Thời gian trôi qua, vẻ ngoài của Teddy đã được cải thiện phần nào. Đầu nó đã trở nên cân đối, nhưng vẫn quá lớn so với thân hình. Nó có mái tóc nâu vàng, lòa xòa và thẳng như một tấm ván, lông mày và lông mi nhạt đến nỗi gần như không trông thấy, và xương gò má chắc chắn không thể hoàn hảo được. Thỉnh thoảng khi nó ngoảnh đầu sang bên, Holly Grace nghĩ mình đã thoáng thấy gương mặt một người đàn ông sau này – mạnh mẽ, ấn tượng, không phải không hấp dẫn. Nhưng từ giờ đến lúc đó, ngay đến mẹ thằng bé cũng không lầm lẫn mà khoe khoang về ngoài hình đẹp trai của Teddy cho được.
“Kìa, cô Holly Grace!” Đầu Teddy ló ra khỏi cánh cửa gỗ trắng. “Nhanh lên với chứ!”
“Biết rồi,” cô làu bàu, nhưng cũng rảo bước nhanh hơn nốt quãng đường còn lại. Bước vào sảnh ngoài, cô cởi áo khoác và chỉnh lại ống tay áo của bộ đồ nỉ trắng muốt, hai ống quần giắt trong đôi bốt da Italia khắc tay những bông hoa màu đồng. Mái tóc vàng thương hiệu rủ xuống quá vai, giờ đã điểm những đường highlight màu bạc. Cô chuốt mascara màu nâu đậm và đánh phấn má nhẹ, trang điểm rất nhạt. Cô coi những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện ở khóe mắt là như một dịp để trui rèn sức chịu đựng. Vả lại, hôm nay là ngày nghỉ và cô lại chẳng có tính kiên nhẫn.
Phòng khách nhà Francesca tường sơn màu vàng nhạt, gờ chỉ màu đào, làm nổi bật tấm thảm Heriz màu navy thanh nhã. Với bóng dáng của khu vườn miền quê nước Anh xuất hiện trên vải bông sặc sỡ bọc nệm ghế và rèm lụa damask, căn phòng đích thực là địa điểm tham quan vừa thanh lịch trang nhã vừa đắt đỏ mà tạp chí House & Garden thích giới thiệu trên những trang báo lóng lánh của mình, trừ việc Francesca không muốn nuôi dạy một đứa trẻ trong một nơi tham quan và đã, một cách khá tùy tiện, phá hỏng vài thành quả tâm đắc của nhà thiết kế của cô. Bức tranh phong cảnh của Hubert Robert treo phía trên lò sưởi đá cẩm thạch Italia đã được thay thế bằng bức vẽ chì màu đóng khung cẩn thận vẽ một con khủng long đỏ rực (Theodore Day, vào khoảng năm 1981). Một chiếc rương Italia thế kỷ mười bảy bị đẩy khỏi vị trí trung tâm vài mét để có chỗ cho chiếc ghế lười bằng nhựa dẻo màu cam yêu thích của Teddy, bản thân chiếc rương dùng làm giá để chiếc điện thoại Mickey Mouse mà Teddy và Holly Grace mua là quà sinh nhật lần thứ ba mốt của Francesca.
Holly Grace bước vào trong, đặt túi xách lên tờ báo New York Times, và giơ tay chào Consuelo, người phụ nữ chăm sóc cho Teddy rất chu đáo nhưng để hết bát đĩa bẩn cho Francesca rửa khi cô về nhà. Khi quay khỏi Consuelo, Holly Grace trông thấy một cô gái nằm cuộn tròn trên sofa chúi mũi vào quyển tạp chí. Cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi với mái tóc tẩy trắng rất ẩu và một bên má mờ mờ những vệt bầm tím. Holly Grace dừng lại và quay sang rít giọng thì thào hỏi Teddy, “Mẹ cháu lại làm thế nữa hả?”
“Mẹ dặn cháu nói với cô là đừng làm chị ấy sợ.”
“Đây là hậu quả của việc tôi đi California ba tuần đây.” Holly Grace túm tay Teddy kéo vào phòng riêng của nó. Cửa đóng rồi, cô mới xả cơn tức, “Chết tiệt, cô tưởng cháu sẽ nói chuyện với mẹ chứ? Cô không thể tin con bé này lại làm thế.”
Teddy bước lại chỗ hộp giày đựng bộ sưu tập tem của nó và nghịch nắp hộp. “Chị ấy là Debbie, và chị ấy rất tốt. Nhưng bên An sinh Xã hội đã tìm được gia đình nhận nuôi chị ấy, nên mấy ngày nữa chị ấy chuyển đi rồi.”
“Teddy, con nhỏ đó làm gái đấy, có khi còn hít ma túy cũng nên.” Thằng bé bắt đầu phồng má lên rồi xẹp xuống, một thói quen khi nó không muốn nói về một chuyện gì đó. Holly Grace tức mình thở hắt ra. “Này nhóc, sao cháu không gọi cho cô ngay ở L.A? Cô biết cháu mới chín tuổi, nhưng cái I.Q thiên tài của cháu nên đi kèm chút trách nhiệm phù hợp, một trong số đó là cố làm cho mẹ cháu ít nhất phải đặt một chân vào thế giới thực. Cháu biết là mẹ cháu chẳng có một tí ti sáng suốt khi dính dáng đến những việc kiểu này – cưu mang người tị nạn, giao du với hạng ma cô. Mẹ cháu hành động theo trái tim chứ không phải lí trí.”
“Cháu thích Debbie,” Teddy bướng bỉnh đáp.
“Cháu cũng thích tính tình của Jennifer nữa, và con bé ấy đã lấy cắp năm mươi đô trong lợn đất của cháu trước khi chuồn.”
“Chị ấy đã viết giấy bảo sẽ trả lại, và chị ấy là người duy nhất từng lấy đồ.”
Holly Grace thấy mình đang tranh cãi trong vô vọng. “Ít nhất cháu nên gọi cho cô.”
Teddy nhấc nắp hộp giày đội lên đầu, kiên quyết chấm dứt cuộc nói chuyện. Holly Grace thở dài. Đôi khi Teddy rất nhạy bén, và đôi khi nó hành động hệt như Francesca.
Nửa giờ sau, Holly Grace và Teddy nhích từng phân một trên đường phố đông nghẹt người xe để tới Greenwich Village. Khi dừng lại chờ đèn đỏ, cô nghĩ tới anh chàng tiền đạo lực lưỡng ở đội khúc côn cầu New York Rangers ăn tối cùng cô hôm nọ. Cô chắc chắn khoản kia của anh chàng rất tệ, nhưng thực ra cô không thể lấy đó làm cớ để chùn bước. Bệnh AIDS mới thực sự hất cẳng cô. Ngay khi phụ nữ cuối cùng đã đạt được tự do tình dục như đàn ông, thì căn bệnh khủng khiếp này ập đến và dập tắt mọi vui thú. Cô thích tình một đêm. Cô sẽ khiến đối phương giở hết ngón nghề rồi đá đi trước khi anh chàng có cơ hội trông chờ cô làm bữa sáng cho anh ta. Kẻ nào nói ngủ với người lạ là hạ thấp phẩm giá nhất định là một kẻ thích nấu bữa sáng. Một cách cương quyết, cô gạt hình ảnh bám dai dẳng về người đàn ông tóc đen mà cô sẵn sàng nấu bữa sáng cho người đó. Mối quan hệ ấy là sự điên rồ nhất thời nơi cô – một thất bại thê thảm của sự sáng suốt trước cuộc nổi loạn của lũ hormone.
Holly Grace ấn còi khi đèn đổi màu và một thằng nhãi ranh trong chiếc Dodge Daytona cắt ngang mặt cô, suýt quẹt vào chắn bùn con Mercedes mới nhất của cô. Theo cô thấy thì AIDS đã tác động mạnh đến tất cả mọi người. Ngay đến ông chồng cũ của cô năm vừa rồi cũng bật chế độ một vợ một chồng. Cô cau mày, vẫn rầu lòng với chả. Chắc chắn cô không phản đối chế độ một vợ một chồng trong những ngày này. Nhưng phiền một nỗi Dallie lại thực hiện chuyện đó với một cô nàng tên Bambi.
“Holly Grace?” Teddy hỏi, nhìn sang cô từ chỗ ngồi mềm lút của ghế khách. “Cô có nghĩ một giáo viên có quyền đánh trượt học sinh chỉ vì học sinh đó không làm bài tập khoa học ngớ ngẩn cho lớp mình như bắt buộc không?”
“Nghe không giống một câu hỏi giả thuyết cho lắm,” Holly Grace hờ hững đáp.
“Nghĩa là sao ạ?”
“Nghĩa là lẽ ra cháu nên làm bài tập khoa học của mình.”
“Nhưng nó rất chối.” Teddy cau mặt. “Sao lại có người muốn đi tìm giết một lũ bọ rồi ghim chúng nó lên một tấm bảng chứ? Cô không thấy là nó ngớ ngẩn à?”
Holly Grace bắt đầu vỡ lẽ. Bất chấp sở thích với những game chiến tranh và phủ kín những tờ giấy rơi vào tay nó bằng đủ loại hình vẽ dao găm súng ống, hầu như cái nào cũng nhỏ máu ròng ròng, thằng bé lại có một trái tim đầy trắc ẩn. Cô từng chứng kiến nó mang con nhện đi thang máy xuống mười bảy tầng lầu để thả ra đường. “Cháu đã nói với mẹ chuyện này chưa?”
“Rồi, mẹ gọi cho cô giáo để hỏi liệu cháu vẽ những con bọ thay vì giết chúng thì có được không, khi cô Pearson bảo không, họ liền cãi nhau ỏm tỏi và cô Pearson dập máy. Mẹ không thích cô Pearson. Mẹ nghĩ cô ấy tạo sức ép quá lớn cho học sinh chúng cháu. Cuối cùng mẹ bảo sẽ giết lũ bọ hộ cháu.”
Holly Grace đảo mắt trước ý nghĩ Francesca giết bất cứ con vật gì. Nếu có con bọ nào phải bị giết, cô biết khá rõ rốt cuộc ai sẽ làm chuyện đó. “Vậy thì vấn đề của cháu coi như được giải quyết rồi?”
Teddy nhìn cô, hình ảnh tiêu biểu của nhân cách bị xúc phạm. “Cô nghĩ cháu đần độn lắm chắc? Cháu giết bọ hay mẹ cháu giết có gì khác nhau? Đằng nào chúng cũng chết vì cháu cả.”
Holly Grace nhìn nó và mỉm cười. Cô thực sự, thực sự yêu đứa bé này.
***
Ngôi nhà nhỏ ngộ nghĩnh của Naomi Jaffe Tanaka Perlman nằm trên con phố nhỏ trải sỏi Greenwich Village còn lưu giữ một trong số ít những cột đèn cần cong sót lại từ thế kỷ trước. Dàn hoa tử đằng trơ trụi trong mùa đông bám vào những cánh cửa chớp xanh lục và bức tường gạch sơn trắng của ngôi nhà, Naomi đã mua nó bằng lợi nhuận từ công ty quảng cáo chị mở cách đây bốn năm. Chị sống ở đó cùng người chồng thứ hai, Benjamin R. Perlman, một giáo sư dạy khoa học chính trị ở đại học Columbia. Theo như Holly Grace thấy, hai người họ có đời sống hôn nhân nơi thiên đường của đảng cánh tả. Họ cho tiền những trường hợp khó khăn tìm đến họ, tổ chức tiệc cocktail cho những người muốn khai chiến với CIA, và làm ở bếp ăn từ thiện tuần một lần như một sự thư giãn. Song Holly Grace phải thừa nhận rằng Naomi dường như chưa bao giờ mãn nguyện hơn thế. Naomi đã bảo với cô rằng lần đầu tiên trong đời chị có cảm giác tất cả những phần rời rạc của bản thân đã được ráp lại hoàn chỉnh.
Naomi đưa hai cô cháu vào gian phòng khách ấm cúng, tướng đi quá ì ạch so với mức cần thiết theo ý kiến của Holly Grace, vì chị mới mang bầu năm tháng. Holly ghét cảm giác đố kỵ luôn gặm nhấm cô mỗi lúc trông thấy dáng vẻ sồ sề của Naomi, nhưng cô không ngăn được, mặc kệ việc Naomi đã là bạn tốt của cô từ những ngày làm quảng cáo Sassy. Nhưng cứ nhìn Naomi cô lại không thể không nghĩ rằng nếu mình không sớm sinh một đứa, thì sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa.
“…thế là cô đánh trượt cháu ở môn khoa học,” Teddy kết luận từ trong bếp, nơi nó và Naomi vào tìm đồ uống.
“Nhưng làm thế thật dã man,” Naomi đáp lại, tiếng máy khuấy kêu vo vo một lúc rồi tắt. “…cháu làm đơn kiến nghị đi. Đây chắc chắn là vi phạm quyền công dân. Cô sẽ nói chuyện với chú Ben.”
“Thôi cô ạ,” Teddy nói. “Cháu nghĩ mẹ đã khiến cháu gặp đủ rắc rối với cô giáo rồi.”
Một lúc sau họ từ bếp đi ra, Tedy cầm một chai soda trái cây còn Naomi mang cho Holly Grace một cốc sinh tố dâu tây. “Cô biết chuyện cái dự án tàn sát côn trùng ở trường Teddy chưa. Tôi là Francesca nhất định tôi sẽ kiện.”
Holly Grace làm một ngụm sinh tố. “Em nghĩ hiện giờ Francesa có nhiều chuyện quan trọng hơn phải lo.”
Naomi cười, rồi nhìn sang Teddy đang chạy vào phòng ngủ lấy bộ cờ vua của Ben. “Cô nghĩ cô ấy có nhận lời không?” chị thì thầm hỏi.
“Khó nói lắm. Khi chị nhìn Francesca lăn tròn trên sàn nhà trong chiếc quần jeans và cười khanh khách với Teddy như con ngốc, thì xem chừng có thể. Nhưng có kẻ nào chọc giận con bé xem, nó sẽ khoác ngay cái vẻ mặt kiêu kỳ đặc trưng, chị biết dòng dõi của con bé là quý tộc mà, vậy thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.”
Naomi ngồi xuống trước bàn cà phê, khoanh hai chân lại như một đức phật mang thai. “Cá nhân tôi phản đối chế độ quân chủ, nhưng phải công nhận là cái tên Công chúa Francesca Serritella Day Brancuzi nghe rất kêu.”
Teddy trở ra với bộ cờ và bắt đầu bày ra bàn cà phê. “Lần này cô phải tập trung vào, cô Naomi. Cô chơi dở không kém gì mẹ cháu.”
Đột ngột họ giật nảy người trước ba tiếng gõ thình thình ngoài cửa. “Ôi chao,” Naomi e dè liếc sang Holly Grace. “Tôi chỉ biết một người gõ cửa kiểu đó.”
“Chị không được cho anh ta vào khi tôi ở đây!” Holly Grace chồm tới, nước dâu sánh ra chiếc quần trắng muốt.
“Chú Gerry!” Teddy hét toáng, lao ra cửa.
“Đừng mở,” Holly Grace bật dậy gọi. “Không, Teddy!”
Nhưng muộn mất rồi. Không có nhiều người đàn ông xuất hiện trong cuộc sống của Teddy để nó bỏ qua cơ hội được gặp gỡ họ. Trước khi Holly Grace kịp ngăn lại, nó đã mở cửa ra.
“Chào, Teddy!” Gerry nói to, đưa cả hai tay ra. “Tình hình thế nào, chàng trai?”
Teddy đập tay với anh mười cái. “Chú Gerry! Hai tuần rồi cháu không gặp chú, chú ở đâu vậy?”
“Ở tòa án, nhóc ạ, bảo vệ mấy người gây chút thiệt hại cho nhà máy điện hạt nhân Shoreham.”
“Chú có thắng không?”
“Có thể coi như hòa.”
Gerry chưa bao giờ hối tiếc quyết định mình đã đưa ra ở Mexico mười năm trước, đó là trở về Mĩ, đối mặt với cảnh sát và cáo buộc tàng trữ ma túy của họ, và sau khi chứng minh được mình trong sạch, liền thi vào trường luật. Dần dần anh đã chứng kiến những lãnh đạo của Movement chuyển hướng – tâm hồn của Eldridge Cleaver không còn trì trệ mà mà hiến dâng Chúa Jesus, Jerry Rubin bợ đỡ chủ nghĩa tư bản, Bobby Seale bán dạo sốt barbecue. Abbie Hoffman vẫn ở lại, nhưng mắc kẹt trong mấy vụ việc về môi trường. Thế là còn mỗi Gerry Jaffe, nhà cấp tiến cuối cùng của những năm sáu mươi, lãnh trách nhiệm lái sự chú ý của dư luận khỏi những máy làm pasta bằng thép không rỉ và những chiếc pizza thiết kế để cảnh giác trước mùa đông hạt nhân. Bằng cả trái tim mình, Gerry đinh ninh tương lai của thế giới đặt trên vai anh và trách nhiệm càng nặng nề, anh càng giở lắm trò.
Sau khi hôn má Naomi, anh cúi xuống nói với cái bụng của bà bầu. “Nghe bác Gerry nói này nhóc. Thế giới đang đảo điên lắm. Cứ nằm trong đó cho kỹ nghe chưa.”
Teddy buồn cười quá lăn ra sàn cười sằng sặc. Hành động này khiến ba người lớn quay nhìn nó, nên nó càng cười to hơn, cho đến khi hết sự dễ thương mà chỉ thấy ồn ào. Naomi tin rằng trẻ con phải được bộc lộ bản thân, nên chị không quở trách nó, còn Holly Grace, người chẳng tin chuyện gì như thế, thì đang thẫn thờ trước đôi vai ấn tượng của Gerry kéo căng những đường chỉ trên chiếc áo da bạc màu đến độ quên cả mắng Teddy.
Năm 1980, không lâu sau khi vượt qua kỳ thi New York Bar exam, Gerry đã khai tử kiểu tóc Afro, nhưng sau lưng vẫn để dài khiến những lọn tóc quăn đen, giờ đã điểm vệt xám, rủ qua cổ áo. Ngoài áo da ra anh vẫn mặc trang phục đi làm hàng ngày – quần khaki thùng thình và một chiếc áo cotton dã chiến. Một chiếc nút áo Không Vũ khí Hạt nhân tô điểm cho cổ áo khoác. Miệng anh vẫn đầy nhục cảm như mọi khi, mũi vẫn to, và đôi mắt cuồng tín vẫn đen nhánh và long lanh ánh lửa. Chính đôi mắt đã đánh gục Holly Grace Beaudine một năm trước khi họ chạm mặt nhau ở góc tường trong một bữa tiệc của Naomi.
Holly Grace vẫn khó lòng giải thích được điều gì ở Gerry Jaffe đã khiến cô yêu anh. Chắc chắn không phải lập trường chính trị của anh. Cô tin tưởng hoàn toàn vào tầm quan trọng của một nền quốc phòng hùng mạnh đối với nước Mĩ, một quan điểm khiến anh tức điên. Họ đã có những tranh cãi gay gắt, thường là kết thúc bằng một cuộc ân ái điên đảo nhất cô từng có trong nhiều năm qua. Gerry, người vốn đã có ít sự kiềm chế nơi công cộng, trong phòng ngủ lại còn ít hơn.
Nhưng sức hấp dẫn ở anh không đơn thuần là nhục dục. Anh còn thuộc dạng ưa xê dịch giống cô. Trong ba tháng bên nhau họ đã cùng học nhảy dù, leo núi, thậm chí chơi cả dù lượn. Ở bên anh giống như sống trong một chuyến phiêu lưu không hồi kết. Cô yêu không khí hưng phấn bao quanh anh, sự đam mê và cuồng nhiệt của anh, cách ăn uống ngon lành của anh, tiếng cười sảng khoái của anh, tính đa cảm bộc trực của anh. Đã có lần cô bước vào phòng và trông thấy anh đang khóc hu hu trước một đoạn quảng cáo của Kodak trên ti vi, và chẳng thèm chống chế khi bị cô trêu chọc về chuyện đó. Dần dần cô yêu cả tính chủ nghĩa Sô vanh độc đoán của anh. Không như Dallie, người mà bất chấp cung cách của một cậu bé to xác, lại là người đàn ông vô cùng phóng khoáng trong suy nghĩ, Gerry vẫn bám chặt vào những quan điểm về quan hệ nam nữ từ năm năm mươi. Và luôn nghệt mặt ra mỗi khi cô công kích anh về chuyện đó, nom tiu nghỉu đến độ anh – đứa con cưng của những phần tử cấp tiến – dường như không thể chấp nhận được một trong những nguyên lí cơ bản nhất của một cuộc cách mạng xã hội toàn diện.
“Chào em, Holly Grace,” anh nói, đi về phía cô.
Cô vươn người đặt đặt cốc sinh tố đặc sánh lên bàn cà phê và cố tạo ra vẻ không nhớ nổi tên anh. “Ồ, chào, Gerry.”
Mánh của cô không tác dụng. Anh đến gần hơn, thân hình chắc nịch của anh lừng lững tiến tới khiến cô rùng mình cảnh giác. “Đừng có động vào tôi, đồ khủng bố cộng sản,” cô cảnh cáo, chĩa tay ra như thể nó nắm cây thánh giá chặn được anh.
Anh bước qua bàn cà phê.
“Tôi nói thật đấy, Gerry.”
“Em sợ gì vậy, cưng?”
“Sợ!” cô giễu cợt, lùi lại ba bước. “Tôi? Sợ anh? Mơ đi, tên cánh tả.”
“Holly Grace, mồm miệng chua ngoa thật.” Anh dừng lại trước mặt cô và nói với em gái mà không quay đầu lại. “Naomi, cô với Teddy vào bếp chơi mấy phút được không?”
“Đừng nghĩ đến chuyện đi khỏi đây, Naomi.” Holly Grace ra lệnh.
“Xin lỗi, Holly Grace, nhưng không khí căng thẳng không tốt cho phụ nữ mang thai. Đi nào Teddy, cô cháu mình làm ít bỏng ngô nào.”
Holly Grace hít sâu một hơi. Lần này cô sẽ không để cho Gerry giành phần thắng, dù anh ta có giở chiêu trò gì. Mối quan hệ của họ đã kéo dài ba tháng, và anh ta đã lợi dụng cô suốt thời gian đó. Trong lúc cô chìm đắm trong tình yêu, anh ta lại lợi dụng danh tiếng của cô để đưa tên mình lên mặt báo nhằm quảng bá những hoạt động chống năng lượng hạt nhân của mình. Holly Grace không thể tin cô lại ngu dại đến thế. Những kẻ cấp tiến thủ cựu không bao giờ thay đổi. Chúng chỉ lấy bằng luật và nâng cấp thủ đoạn mà thôi.
Gerry đưa tay ra định chạm vào cô, nhưng sự tiếp xúc vật lý với anh có nguy cơ lung lạc suy nghĩ của cô, nên cô giật tay ra trước khi anh chạm đến. “Để tay anh nguyên tại chỗ, đồ lập dị.” Cô đã sống khá tốt mấy tháng vừa rồi mà không có anh, và giờ cô không định sa vào con đường cũ. Cô quá già để chết hai lần trong một năm vì thất tình.
“Em không nghĩ sự cách ly này đã kéo dài quá lâu sao?” anh nói. “Anh nhớ em.”
Cô phóng ánh mắt lạnh nhạt nhất vào anh. “Sao thế? Giờ anh không thể chường mặt trên ti vi vì chúng ta không còn là một cặp à?” Cô đã từng yêu cái cách những lọn tóc quăn đen kia quệt vào gáy anh. Cô nhớ sự mềm mại và trơn mượt của những lọn tóc đó. Cô sẽ quấn chúng quanh ngón tay, áp môi vào chúng.
“Đừng bắt đầu chuyện này, Holly Grace.”
“Sẽ chẳng ai cho anh phát biểu trên truyền hình vì giờ chúng ta đã chia tay chứ gì?” cô nói vẻ ghê sợ. “Anh chẳng đã khai thác tối đa mối quan hệ của chúng ta sao? Trong khi tôi mê muội vì anh như một con ngốc, thì anh phát đi thông cáo báo chí.”
“Em bắt đầu làm anh bực mình thực sự đấy. Anh yêu em, Holly Grace. Anh yêu em hơn bất cứ ai trong đời mình. Chúng ta đã rất vui vẻ.”
Anh ta lại làm thế, lại khiến tim cô nhức nhối. “Điều vui vẻ duy nhất chúng ta có là sex,” cô gay gắt.
“Chúng ta còn rất nhiều niềm vui ngoài sex!”
“Ví dụ xem? Tôi không thích bạn bè anh, và tôi chắc chắn không thích tư tưởng chính trị của anh. Với lại, anh biết tôi ghét người Do Thái.”
Gerry rên lên và ngồi phịch xuống ghế dài. “Trời, lại nữa rồi.”
“Tôi là kẻ bài trừ tích cực người Semite. Thật đấy, Gerry. Tôi đến từ Texas. Tôi ghét người Do Thái, tôi ghét người da đen, và tôi nghĩ toàn bộ dân gay nên bị tống vào tù. Giữa tôi và một tên thân cánh tả như anh liệu có tương lai không?”
“Em không ghét người Do Thái,” Gerry điềm đạm nói, như cố phân tích cho một đứa trẻ. “Và ba năm trước em đã ký vào đơn kiến nghị đòi quyền bình đẳng cho người đồng tính đăng trên mọi tờ báo ở New York, và một năm sau em có mối quan hệ công khai với một tiền đạo của đội Pittsburgh Steelers.”
“Da anh ta rất sáng,” Holly Grace cãi. “Và anh ta luôn bầu cho đảng cộng hòa.”
Gerry từ từ đứng lên khỏi ghế, vẻ mặt vừa phiền muộn vừa dịu dàng. “Nghe này, anh không thể từ bỏ lý tưởng của mình, kể cả vì em. Anh biết em không tán đồng phương pháp của bọn anh –“
“Tất cả các người cuồng tín đến chết tiệt,” cô rít lên. “Các người hiếu chiến với tất cả những ai không đồng ý với những cách thức của các người. Cho anh biết điều này, không một người ôn hòa nào thích sống chung với vũ khí hạt nhân hết, nhưng không phải ai cũng nghĩ việc ném hết tên lửa đi trong khi Liên Xô vẫn còn đầy nhóc là một ý tưởng kinh khủng.”
“Em không thấy Liên Xô –“
“Tôi không nghe anh nữa.” Cô giật lấy túi và lớn tiếng gọi Teddy. Dallie đã đúng trong tất cả những lần anh bảo cô tiền bạc không mua nổi hạnh phúc. Cô đã ba bảy tuổi và muốn một tổ ấm. Cô muốn có con trong khi còn có thể, và cô muốn một người chồng yêu cô vì chính cô, chứ không phải vì ảnh hưởng xã hội cô mang lại cho anh ta.”
“Holly Grace, thôi nào –“
“Anh cút đi.”
“Mẹ kiếp!” Anh túm lấy cô, kéo cô vào vòng tay mình, và áp miệng vào miệng cô trong một cử chỉ không giống lắm với nụ hôn nhằm lái bản thân khỏi mong muốn lắc cô cho đến khi răng cô va vào nhau. Họ cao ngang nhau, Holly Grace lại còn tập tạ, nên Gerry phải tốn khá nhiều sức mới khóa được hai cánh tay cô vào bên sườn. Cuối cùng cô cũng ngừng vùng vẫy để anh có thể xử lí cô bằng miệng mình theo cách anh muốn – theo cách cô muốn. Rốt cuộc môi cô cũng hé ra đủ để anh trượt lưỡi vào.
“Tới đi, yêu lại anh nào.” Anh thì thầm.
Cô đáp ứng, dù chỉ vài giây, cho đến khi nhận ra mình đang làm gì. Khi Gerry cảm thấy người cô cứng lại, anh lập tức rà miệng xuống cổ cô và cắn mút một hơi dài.
“Anh lại giở trò đó,” cô kêu thất thanh, vặn mình vùng ra và bưng lấy cổ.
Anh đã cố tình ghi lại dấu trên người cô và không buồn xin lỗi. “Mỗi khi em nhìn nó, anh muốn em nhớ rằng em đang vứt bỏ điều tốt đẹp nhất hai chúng ta từng có.
Holly Grace trừng trừng nhìn anh rồi quay ngoắt sang Teddy, vừa mới bước vào phòng cùng Naomi. “Cháu lấy áo khoác rồi chào cô Naomi đi.”
“Nhưng mà –“ Teddy phản đối.
“Nhanh!” Cô nhét Teddy vào chiếc áo khoác, chộp lấy áo khoác của mình, rồi đẩy thằng bé đi thẳng ra cửa không nhìn lại.
Khi họ đi rồi, Gerry né tránh ánh mắt không hài lòng của em gái bằng việc giả bộ ngắm nghía một bức tượng sắt trên lò sưởi. Dù đã bốn hai tuổi, anh vẫn chưa quen với việc làm người trưởng thành trong một mối quan hệ. Anh quen với kiểu phụ nữ cưng chiều anh, tán thành mọi quan điểm của anh, dọn dẹp nhà cửa cho anh. Anh không quen với một người đẹp Texas gai góc có thể uống rượu tay đôi thắng anh bất cứ ngày nào trong tuần và cười nhạo anh nếu anh bảo cô đi giặt quần áo. Anh yêu cô đến độ cảm thấy như một nửa hồn mình đã theo cô ra khỏi ngôi nhà. Anh phải làm sao đây? Anh không thể phủ nhận việc mình đã lợi dụng hiệu ứng dư luận từ mối quan hệ của họ. Cái đó thành quán tính của anh rồi. Mấy năm gần đây, truyền thông chẳng đoái hoài đến những nỗ lực hướng dư luận đến một vụ khởi kiện của anh, và bản tính anh thì không quay lưng với hiệu ứng xã hội miễn phí. Tại sao cô không hiểu cho rằng nó chẳng liên quan quái gì đến tình yêu anh dành cho cô – anh chỉ nắm lấy cơ hội như mọi lần mà thôi.
Em gái anh đi ngang qua, anh lại nghiêng người nhìn bụng nó. “Bác Gerry đây. Nếu trong đó là một chú nhóc, hãy bảo vệ mấy viên bi của cháu cho kỹ vì có hàng triệu phụ nữ ngoài này đang chở xẻo chúng đấy.”
“Tém tém lại đi, Gerry, chuyện này không nên đem ra đùa,” Naomi nói, gieo mình xuống chiếc ghế bành.
Miệng anh cong lên. “Sao lại không? Cô có công nhận là toàn bộ chuyện này với Holly Grace thật nực cười không?”
“Anh thực sự sai rồi,” cô nói.
“Không thể nào tranh luận với người không hiểu lí lẽ,” anh hùng hổ vặc lại. “Cô ta biết anh yêu cô ta, và cô ta biết rõ là không phải vì danh tiếng.”
“Cô ấy muốn có con, Gerry,” Naomi lẳng lặng đáp.
Anh gân cổ. “Cô ta chỉ nghĩ là mình muốn thôi.”
“Anh đúng là hết thuốc chữa. Cứ gặp nhau là hai người lại cãi vã về quan điểm chính trị và việc ai đang lợi dụng ai. Chỉ một lần thôi, em muốn nghe một trong hai người thừa nhận rằng lí do chủ yếu nhất khiến hai người không thể hòa hợp đó là cô ấy rất muốn có con còn anh vẫn chưa đủ trưởng thành để làm một ông bố.”
Anh phản công em gái. “Chuyện đó không liên quan đến sự trưởng thành. Anh không cho phép đưa một đứa trẻ đến cái thế giới có đám mây hình nấm lơ lửng trên đầu.”
Cô rầu rầu nhìn anh, một bàn tay đặt lên chiếc bụng căng tròn. “Anh nghĩ anh đang gạt ai vậy, Gerry? Anh sợ phải làm bố. Anh sợ mình sẽ gây tổn thương nặng nề cho con cái như bố đã làm với anh – cầu Chúa cho linh hồn ông yên nghỉ.”
Gerry làm thinh, và anh nhất định không để cho Naomi nhìn thấy đôi mắt đã đỏ lên của mình, thế nên anh quay người và đi ra cửa.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)