Nguyên tác: You belong to me
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Chương 24
V
asili cảm giác được ánh mắt của cô trên mình anh khi anh đứng gần lò sưởi để chuẩn bị cởi đồ. Anh biết là không đúng, chỉ là do trí tưởng tượng của anh đang điên cuồng lên thôi, bởi vì Alexandra không có chút hứng thú nào đến thân hình của anh hết. Và cô ấy chắc là ngủ rồi. Anh đã đợi một lúc lâu để chắc chắn rằng cô đã ngủ. Nhưng sao anh lại cứ có cảm giác là cô đang nhìn anh và làm cho người anh căng cứng đến đau nhức.
Đúng là một chuyện khổ sở khi đi lại gần giường và nằm kế bên cô. Cô vẫn còn đang quấn chặt tấm chăn, và đắp thêm một tấm nữa mà cô đã tìm thấy được ở trên giường, nhưng chỉ là để giữ cho ấm thôi.
Và anh đã không dám nghĩ đến chuyện được có tấm chăn đó. Cô đã nói là họ sẽ phải dùng thân thể để sưởi ấm cho nhau, là do cô nói chứ không phải anh. Nhưng bởi vì anh đang quá phấn khích, nếu như anh có được tấm chăn đó thì anh sẽ không còn kềm chế được nữa. Vì thế anh chỉ nằm yên ở đó, bắt đầu run rẩy vì lạnh, nghiến chặt răng để giữ cho chúng không va vào nhau, và bị giằng co giữa hai sự đòi hỏi.
Theo lôgic, Vasili biết là từ từ anh cũng sẽ ấm lại giống như Alexandra thôi. Từ từ rồi sự phấn khích của anh cũng sẽ dịu xuống. Và từ từ anh sẽ rơi vào giấc ngủ. Trong lúc này, thì anh sẽ phải chịu đau khổ trong cái đêm tệ nhất trong đời anh; chuyện anh muốn có đang ở trong tầm tay, nhưng nó có lẽ là ở cách xa ngàn dặm bởi vì anh không có khả năng để lấy được nó.
Nhưng ít ra thì anh có thể lại gần cô hơn mà không cần chạm vào người cô. Chiếc giường rất chật hẹp mà. Nằm xuống một bên, anh xoay người đối diện với cô, anh thật sự là rất gần. Chỉ vài còn inch nữa...
Alexandra hít một hơi và bật dậy khi chân anh tình cờ chạm vào người cô."Chúa ơi, chân anh lạnh băng!"
Tiếp theo, cô mò tay ở dưới mền, nắm lấy cái chân gần nhất của anh rồi đặt lên đùi cô, và bắt đầu xoa bóp nó bằng hai bàn tay ấm áp của cô. Tấm chăn của cô rơ't xuống ở phía trước chỉ vướng lại ở chỗ vai, nhưng theo tư thế anh đang nằm thì anh không thể nhìn thấy được gì.
"Anh không có đầu óc để hong nó trước lò sưởi sao? " cô nói tiếp, giọng chì chiết."Anh có biết là nếu chân anh bị lạnh, thì toàn bộ thân thể anh cũng không thể ấm được không?"
Có một bộ phận trên thân thể anh đang nóng bừng, hoàn toàn không đồng ý với câu nói của cô. Anh đã không nói cho cô biết. Anh cũng không nói đến chuyện anh đã ngồi trước lò sưởi, trong bộ quần áo ẩm ướt, và hơi ấm đã không thể xuyên qua chúng, chỉ có thể sưởi ấm được một vài chỗ trên thân thể anh thôi.
Nhưng lúc này cơn lạnh không còn ở trong đầu óc anh nữa, chỉ là cô. Anh đang nghĩ đến chuyện cô nằm trần truồng trên giường, nghĩ đến chuyện đến nằm chung với cô, cũng trần truồng, tưởng tượng ra cảnh cô xoay người lại với anh... và chuyện gì tự nhiên sẽ xảy ra sau đó. Anh đã không nghĩ đến chuyện cô cằn nhằn anh, và ngồi ở đó dùng hai tay xoa ấm chân anh, giống như là chuyện đương nhiên mà cô phải làm vậy.
Anh hơi bị sốc vì bị đối xử như là một đứa con nít. Chỉ nội chuyện cô đang chạm vào anh, mặc dù là không có gì là quyến rũ cả, cũng đủ làm cho anh có những suy nghĩ không giống gì là của một đứa trẻ. Và anh càng sốc hơn là cuối cùng cô cũng chạm vào người anh.
Anh không thể nghĩ ra là tại sao cô lại làm vậy. Tại sao cô lại cứ khăng khăng đòi bọn họ ngủ chung giường chứ? Có phải là cô đã bỏ qua sự khác biệt giữa bọn họ vì chuyện đã xảy ra, hay là...
Một lý do khác làm cho tim anh đột nhiên đập thình thịch gần như là có thể nghe được. Có thể là Alexandra muốn có anh, nhưng mắc cỡ không dám nói vì những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ?
Sự tê cứng ở chân từ từ biến mất. Sau một vài cái xoa bóp nữa, cô nói với anh bằng giọng điệu không nhẫn nại."Đưa chân kia đây."
Anh nhanh chóng làm theo, và không bao lâu anh cảm thấy cả người ấm hẳn lại, có lẽ là vì được cô chăm sóc hay là vì những ý nghĩ trong đầu anh.
"Cảm ơn em," anh nói khi cuối cùng cô dừng lại.
Cô chỉ gật đầu với anh trước khi cô nằm xuống trở lại, quay lưng lại với anh giống như cô đã làm lúc nãy.
Vasili muốn thận trọng nên giả vờ nói."Tôi vẫn còn thấy lạnh đấy, Alex. Tôi tin là lúc nãy em đã nói là chúng ta sẽ dùng thân thể để sưởi..."
Cô nằm sấp xuống và úp mặt vào gối và thở ra. Thật nực cười là Vasili thấy đó là dấu hiệu khả quan.
"Em đổi ý rồi à?" anh hỏi, cố không để lộ vẻ thất vọng, một chuyện không dễ làm.
Cô thở ra."Không, làm đi." Và cô nghiêm nghị nói thêm, "chỉ cần anh giữ tay của mình ở đó."
Bây giờ, không khả quan tí nào cả. Nhưng cô lại quay lưng lại, xích người vô, trong khi anh xích tới. Bọn họ dính sát vào nhau, ngực anh với lưng cô. Cô không cho thêm nữa, nhưng anh lại muốn có tất cả, mông sát thắt lưng, đùi sát đùi. Anh xích thêm tí nữa cho đến khi bọn họ ép sát vào nhau. Cô chống lại bằng cách hơi nhích ra. Anh nhích tới cho đến khi cô không thể nhích thêm nữa và chịu thua. Cô lại thở dài.
Anh phải cố đè nén sự ham muốn của thân thể anh. Anh cũng cố bóp chặt hai tay lại nếu không thì anh sẽ chạm vào người cô. Nhưng nếu anh không thể dùng hai tay giống như anh muốn thì anh có thể xử dụng thân thể của mình, mặc dù là anh đã không lộ ra, một thủ đoạn ranh ma.
Đó là cách cám dỗ quỉ quyệt. Sự ve vuốt ở chỗ này, cái đụng chạm ở chỗ kia, cái xê dịch mình, cái duỗi thẳng người, hơi thở nóng hổi lên cổ cô, không công khai, không dọa dẫm. Và dường như là anh thành công. Anh có thể cảm giác được thân thể của cô thả lỏng dựa sát vào anh... cho đến khi bộ phận đó của thân thể anh có suy nghĩ riêng của nó và đã ép sát vào mông cô.
Cô gồng mình."Tôi nhận thấy là thân thể của anh đủ ấm rồi đấy, Petroff."
Nói vậy thì cũng không đúng lắm, nhưng anh sử dụng thủ đoạn bằng cách thì thầm vào tai cô."Vậy thì tại sao tôi lại run rẩy như thế này?"
"Tôi không cảm thấy..."
Anh nhanh chóng cắt ngang."Dĩ nhiên là em không có rồi, quấn mấy tấm chăn chư vậy, khi mà em chỉ cần có tấm chăn ở trên... và anh thôi."
"Petroff..."
Anh lại cắt ngang cô."Nếu em không tin là anh đang run rẩy thì nhích sát vào thì biết liền."
"Không, tôi tin anh."
"Giống như anh đã tin vào lời nói của em, nhưng em đã không cho anh hết hơi ấm của thân thể em." Anh nói như buộc tội."Hay là em không có mặc gì hết dưới tấm chăn đó?"
"Không đúng, nhưng mà..."
"Vậy thì nếu em tung nó ra thì có khác biệt gì? Anh không gọi đó là sưởi ấm cho nhau..."
"Được rồi!"
Bên dưới tấm chăn, cô kéo ra tấm chăn mà cô đã quấn vào mình, nhưng không kéo qua khỏi eo. Thật ra thì cô đẩy nó ra sau lưng, giống như làm tấm chắn với cái thứ mà cô đã cảm giác được.
Vasili định cười. Bây giờ cô đã biết là anh muốn cô, cô không thể nào là không biết, nhưng cô sẽ không nói đến chuyện đó. Anh biết trò chơi này khá rành. Thay vì phải rời khỏi giường vì bị xúc phạm hay là nổi điên lên, cô cũng đang giở trò, làm bộ phản đối. Anh phải tiếp tục giở trò thôi trong khi cô tiếp tục giả vờ như không biết anh đang làm gì. Sẽ là một trò chơi hay, và sẽ kết cục sẽ làm cho cả hai thỏa mãn.
Và anh phản đối không nghe giọng nói cảnh báo vang lên trong đầu là Alexandra rất bộc trực và thẳng thắn khi đối diện với những trò chơi như thế này.
Thay vào đó anh suy nghĩ của anh điểm qua những cách thức quyến rũ mà anh thích nhất... và nhận thức được là không có cái nào có thể sử dụng được trên mình người đàn bà này cả. Thành thật, đơn giản và dễ hiểu, là điều cần thiết và ít nhất là lần này, sự thành thật sẽ thắng được trò chơi.
Nhưng còn chưa đâu, anh cần phải thận trọng. Phải nhẫn nại với người đàn bà này, cho dù là chuyện đó như muốn giết chết anh, anh cũng phải làm.
Vẫn không sờ vào người cô, anh bao bọc cô bằng thân thể của mình. Anh đã không nhìn thấy cô mặc đồ gì, nhưng bây giờ anh có thể cảm giác được, một chiếc áo lót sát nách, dày và chắc, không diềm đăng teng. Anh tưởng tượng thân hình cô trong chiếc áo lụa và đăng teng và gần như rên lên.
Một lúc sau, anh áp mặt vào cổ cô, cọ sát nó vào tóc và da cô. Anh cảm nhận được cô hơi run và chớp lấy thời cơ.
"Nếu em bị lạnh," anh nói khàn khàn, "thì tay anh có thể giúp."
"Không! Tôi không lạnh!" cô trấn an anh."Thật ra thì tôi đang bị nóng..."
"Anh không thể nói cho em biết là anh rất biết ơn em đến mức nào về chuyện này đâu, Alex," anh trả lời.
Một tiếng thở dài nữa. Anh muốn cô thả lòng người, nhưng cô không làm theo.
"Anh làm em sợ hả?"
"Dĩ nhiên là không."
"Tốt, bởi vì anh không nghĩ là chúng ta sẽ không ấm lại cho đến khi em..."
Vasili không nói gì nữa, đợi cho cô tò mò hỏi. Cách này thì rất ít khi bị thất bại, và bây giờ nó cũng không thất bại, nhưng phải mất hết mười giây sau, lâu hơn anh đã nghĩ.
"Gì?"
"Cho đến khi em nằm trên mình anh."
Sự căng thẳng hầu như rất rõ rệt, cho đến khi cô thốt lên "Đủ rồi!" rồi ngồi lên, hất tung tấm chăn qua một bên để rời khỏi giường.
Vasili còn nhanh hơn, cánh tay anh ôm choàng eo cô và kéo cô nằm xuống, giữ cô ngay giữa ngực anh, miệng anh áp chặt vào miệng cô trước khi cô có thể lên tiếng phản đối. Anh chỉ có mấy giây để thắng cô, anh biết, anh có thể cảm giác được là cô đang đẩy vai anh ra. Nếu như lần này anh bị thua...
Alexandra đã thua. Cô đã cố chống lại kể từ lúc anh cởi áo và để lộ làn da ánh màu đồng đó, và thân hình lực lưỡng hơn cô đã nghĩ. Cô đã nhắm mắt để chống chọi lại, hoảng sợ vì chỉ bộ ngực trần của anh thôi cũng ảnh hưởng cô đến mức này. Và cô đã định là bảo anh ngủ ở dưới đất.
Nhưng cô đã không làm vậy. Cô nên làm vậy, nhưng cô đã không làm. Và khi anh cong người áp sát vào thân thể cô, cảm giác ham muốn đã có trong thân thể cô nhân lên gấp đôi, và bây giờ thì vượt qua khỏi sự kiềm chế của cô. Và anh đã không để cho cô chạy trốn. Anh có biết là anh đã làm cho cô có những cảm giác như thế này không?
Anh ôm mặt cô bằng hai tay khi anh hôn cô. Anh làm một cách từ tốn nhẹ nhàng. Anh rất cẩn thận.Anh trổ hết tài để quyến rũ cô.Và anh làm cho cô muốn điên lên vì...
"Thân thể của em làm cho anh muốn điên lên, em yêu. Anh xin lỗi nhưng anh không thể nằm bên cạnh em ở đó mà không làm tình với em."
Cô đã nói vậy à? Không, là anh nói. Và lần đầu tiên chữ "em yêu" của anh nghe không giống như đang chế giễu, nó nghe giống như là được bộc lộ với tất cả lòng yêu thương. Nhưng anh đã không cho cô cơ hội để đáp lại. Anh lại hôn cô, lần này thì mạnh mẽ hơn, và cô bị cuốn phăng vì những cảm giác và những hơi nóng đang tỏa ra từ người anh.Người cô lâng lâng bay bổng trong anh, với anh.
"Được," cô thốt lên khi cô có thể nói chuyện được.
"Gì?"
"Được, ngay bây giờ."
"Ôi, tạ ơn Chúa," anh thì thầm, phủ kín mặt cô bằng những cái hôn, không bỏ qua một inch nào.
Cô cười, không biết là Chúa thì có liên quan gì ở đây. Anh không nhìn thấy vì anh đang hôn cổ cô, rồi vai cô, để lại hơi nóng ẩm ướt làm cho cô liên tục rùng mình chuyền đến cánh tay cô, đến sống lưng cô và đến tận chân cô.
Những tấm chăn đã không còn nữa. Bây giờ anh là tấm chăn của cô và cô không cảm thấy lạnh tí nào cả. Ngược lại, cô cảm thấy nóng bức, nếu được dội nước lên mình cô thì hay biết mấy.Tuy nhiên có Vasili thì hay hơn, khi anh tiếp tục duy chuyển xuống người cô và dừng lại giữa hai chân cô, không phải là mông anh mà là eo của anh, bởi vì khi anh di chuyển thấp xuống thì miệng của anh cũng đi chung, rồi chiếc áo lót của cô, răng anh kéo từng sợi dây đang buộc nó lại, mở ra từng inch một.
Cánh tay cô không nằm yên, chúng đang ve vuốt thân thể cứng cáp của anh, đôi vai to ngang của anh, chiếc cổ bự của anh, dùng tay xoắn vào mái tóc mềm rũ của anh.
"Ôi, cám ơn Chúa.Chúng còn hơn những gì anh đã nghĩ," anh nói với vẻ kính trọng.
Anh đã lột trần bộ ngực của cô hoàn toàn và đang nhìn chúng với vẻ như là anh chưa từng thấy được một bộ ngực như thế, và cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ bởi vì cô nghĩ chúng là một bộ phận xấu nhất trên người cô. Bộ ngực to lớn căng phồng luôn lắc lư mỗi khi cô làm việc với những con ngựa, chắc chắn là không đáng khi bị nhiều phiền phức như vậy.
Nhưng Vasili đã không nghĩ vậy, và cô ngạc nhiên khi anh vùi mặt mình vào giữa chúng, hất đầu qua lại để có thể thay phiên hôn chúng. Và rồi những lời nói lúc nãy của anh hiện lên rõ rệt hơn. Anh đã không nhìn thấy bộ ngực cô không bình thường, anh chỉ là thấy chúng quá đẹp, và anh đã liên tục chứng minh điều đó. Anh nắm chặt lấy chúng, ve vuốt và hôn chúng. Và cảm giác đó công kích Alexandra một cách mãnh liệt, cộng với cái bụng căng cứng của anh đang ép sáp vào ở giữa thắt lưng của cô làm cho cô gần như đang ở bên bờ vực thẳm, chỉ cần một cái đẩy nhẹ là cô sẽ rơi tõm xuống.
Vasili nhận thức ra được chuyện đó. Anh hiểu rành thân thể đàn bà như chính thân thể anh, biết những điểm kích thích và biết làm sao để kích thích một người đàn bà nhất. Và anh biết là Alexandra đã đi xa hơn thế. Hơi thở gấp gáp của cô cho anh biết, những ngón tay đang bấm vào đầu anh, những cái oằn mình, cặp chân quấn chặt hông anh bằng hết sức lực mà trước kia anh có thể cảm giác được. Anh rất thích được thám hiểm thêm thân thể cô, nhưng anh còn muốn cảm giác được sự cực khoái khi đạt đến đỉnh điểm của cô cùng với anh hơn. Và nếu bây giờ anh không đi sâu vào cô thì cô sẽ có được điều đó mà không có anh.
Môi anh quay trở lại môi cô cố giữ cho cô dịu bớt xuống bằng những nụ hôn nhẹ nhàng trong khi anh cởi những đồ lót còn lại trên người cô, nhưng cô đã vượt quá xa để có thể dịu xuống. Và cô đòi hỏi muốn được làm tình một cách nồng nhiệt giống như với những chuyện khác mà cô làm, kéo anh sát vào cô khi cô hoàn toàn trần truồng, hai tay cô ôm chặt mông anh, kéo người anh sát vào cô.
Cũng may là anh đã nằm đúng chỗ, bởi vì cô không thể chờ đợi và đang cong người đẩy lên, và anh tiến sâu vào nơi nóng và ướt át, chật chội đến không ngờ, và một màng chắn bất ngờ mà anh đi xuyên qua trước khi có thời gian để nhận thức đó là vật gì.
Thân hình cô hơi gồng cứng lên nhưng không lâu lắm, một tiếng thét mà cô nén lại. Anh chồm người tới, không thể tin được, nhưng những gì anh định nói bị lãng quên khi anh nhìn thấy sự khoái lạc đột ngột lan tỏa khắp người cô, cảm giác được sự co bóp xung quanh anh và kéo anh tiến sâu vào thêm, và chỉ trong tích tắc, thật đáng ngạc nhiên là bản thân anh cũng bay bổng lên trên bờ vực, đạt đến đỉnh điểm mãnh liệt nhất mà anh chưa từng có trong đời.