Số lần đọc/download: 3824 / 95
Cập nhật: 2017-09-13 10:34:46 +0700
Chương 22
T
rận mưa lớn bắt đầu từ sáng cứ kéo dài mãi đến tận buổi tối vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Dự báo thời tiết nói, trận mưa lớn này sẽ kéo dài đến tận ngày mai.
Ở phía bên ngoài phòng, giọt nước mưa va vào cửa kính, phát ra thứ âm thanh ồn ào lộn xộn, trong phòng, Chu Triều Dương vẫn mơ hồ ngồi xem tivi.
Đinh Hạo vốn dĩ sau khi sự việc xảy ra vẫn luôn trầm mặc không nói. Nhưng sau đó cậu vô tình phát hiện ra trong chiếc máy vi tính không thể lên mạng đó có mấy trò chơi có sẵn trong máy, cậu ta nhanh chóng chìm đắm vào trong thế giới của trò chơi, vô cùng hào hứng, nhiệt tình sôi nổi, như thể đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra ban sáng. Bàn tay bị Chu Tinh Tinh cắn khi cầm con chuột cũng không cảm thấy đau nữa.
Phổ Phổ yên tĩnh lật giở mấy cuốn sách truyện ở trên giá sách của Chu Triều Dương.
Ba đứa mỗi đứa đều chìm đắm vào trong vùng suy tư của mình.
Cứ như vậy cho đến buổi tối, Phổ Phổ ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ ở trên tường, đã 8 giờ rồi, thấy hai người kia không hề nhắc đến việc ăn cơm, liền khẽ lắc đầu: “Hạo Tử, anh Triều Dương, em đi nấu chút mì nhé.”
“Tùy em, vất vả cho em quá!” Đinh Hạo cũng chẳng buồn quay lại nhìn, vẫn chăm chú vào trò chơi trong máy tính.
“Ồ”. Chu Triều Dương tương tự cũng chỉ trả lời một câu lơ đễnh.
Phổ Phổ đứng nguyên vị trí, hừ một tiếng, nói vẻ bất cần: “Anh Triều Dương, anh cũng không cần nghĩ thêm nhiều nữa, nếu như cảnh sát biết là anh làm, sớm muộn thì cũng sẽ đến tìm anh, nếu như họ không biết, anh càng không cần phiền não nữa. Cho nên, bất luận anh nghĩ thế nào, cũng không thể nào thay đổi kết quả, thà rằng hãy cứ vui vẻ một chút, coi như không xảy ra chuyện gì, cho dù là kết quả xấu nhất, cho dù cuối cùng cảnh sát tìm được anh, thì anh vẫn là trẻ em, trẻ em phạm tội sẽ không bị bắn chết đâu.”
Trong suy nghĩ của nó, bị bắn chết là điều duy nhất đáng sợ.
“Trẻ em phạm tội sẽ không bị bắn chết đâu.” Chu Triều Dương thẫn thờ lặp lại câu nói này, sau khi thất thần một lúc, tiếp đó đột nhiên đứng bật dậy lao thẳng đến giá sách, từ trong đống sách giáo khoa lôi ra được một cuốn “Chính trị xã hội”, vội vàng lật đến trang trong trí nhớ của cậu, sau vài lần xác nhận chắc chắn, cậu quay sang nhìn Phổ Phổ, nắm lấy tay nó vẻ kích động: “Anh còn chưa đến 14 tuổi, anh còn chưa đến 14 tuổi!”
Phổ Phổ tỏ ra băn khoăn: “Thế thì làm sao?”
Chu Triều Dương vội nói: “Chưa đến 14 tuổi thì không có năng lực về hình sự, anh không cần gánh trách nhiệm hình sự!”
Đinh Hạo dứt ra khỏi trò chơi, quay đầu hỏi: “Là ý gì?”
“Cho dù cảnh sát phát hiện ra là tớ làm, cũng không sao, đến tháng một năm sau tớ mới đủ 14 tuổi, bây giờ chưa đủ 14 tuổi, phạm tội cũng không sao cả!”
Đinh Hạo lắc đầu vẻ không tin, tự mình tính một chút: “Tớ phải đến bốn tháng nữa mới đủ 14 tuổi, Phổ Phổ thì còn tận hai năm nữa, theo như cậu nói, chúng ta cứ đi trên đường giết người cũng không sao à?”
“Dù sao sẽ không phải ngồi tù, nghe nói phải vào Trại giáo dưỡng Thiếu niên.”
Đinh Hạo hỏi vẻ băn khoăn: “Vào Trại giáo dưỡng Thiếu niên với ngồi tù thì có gì khác biệt chứ?”
“Không rõ lắm, dù sao cũng không phải ngồi tù, nếu phải vào Trại giáo dưỡng Thiếu niên hình như cũng là tiếp nhận giáo dục, đến 18 tuổi cũng được ra ngoài.”
“Thế thì có phải giống như cô nhi viện của bọn tớ không?”
“Việc này thì tớ không rõ!”, Chu Triều Dương lộ ra nét mặt thoải mái, “Bất luận thế nào thì cũng không phải gánh vác trách nhiệm hình sự.”
Phổ Phổ cười: “Anh thấy đấy, kết quả xấu nhất cũng chỉ là vào Trại giáo dưỡng Thiếu niên mấy năm, anh có thể thả lỏng, thoải mái hơn được chút rồi.”
Chu Triều Dương gật đầu, tiếp đến lại chau mày: “Nhưng nếu như bị người khác biết, mặc dù anh không cần gánh vác trách nhiệm hình sự thì anh cũng tiêu đời rồi.”
Đinh Hạo hỏi vẻ hiếu kỳ: “Vì sao?”
“Nếu như bố biết là do tớ đẩy con ôn con xuống dưới thì tớ chết chắc rồi, tớ vào Trại giáo dưỡng Thiếu niên, mẹ tớ còn lại một mình, chắc chắn sẽ rất buồn, nói không chừng sẽ bị bà ta ức hiếp.”
“Không sao đâu, yên tâm đi, không có ai biết được đâu!” Đinh Hạo an ủi bừa mấy câu, rồi lại chìm đắm vào trong sự nghiệp game của mình.
Phổ Phổ cũng an ủi mấy câu rồi đi nấu mì cho mọi người.
Sau khi nấu mì xong, Đinh Hạo vẫn không chịu rời chiếc máy tính, vừa chơi game vừa ăn, Phổ Phổ và Chu Triều Dương cùng ăn mì và xem tivi, bầu không khí đã thoải mái hơn lúc trước rất nhiều. Chính trong lúc này, điện thoại chợt vang lên, ba đứa trong khoảnh khắc đều nín thở. Đã 8 giờ 40 phút tối, ai lại gọi điện thoại vào giờ này chứ?
Chu Triều Dương cắn răng đứng dậy, bước từng bước chậm chạp vào trong căn phòng của mẹ, Phổ Phổ đi bên cạnh, Đinh Hạo cũng tạm dừng trò chơi, căng thẳng nhìn theo hai người bọn họ.
Chuông điện thoại kêu hối hả, từng đợt từng đợt, Chu Triều Dương nhìn chăm chú vào chiếc máy bàn, nắm vào thả ra mấy lần, lấy hết dũng khí nghe máy: “A lô!”
“Triều Dương, mẹ nói cho con biết”, trong ống nghe truyền ra giọng nói căng thẳng của mẹ cậu - Châu Xuân Hồng, rồi lại mang theo ý vị như vui mừng trước tai họa của người khác, “Đứa bé mà bố con và con đĩ đó sinh ra, hôm nay bị ngã chết rồi, con có biết không?”
“Ngã... ngã chết rồi?” Chu Triều Dương không biết phản ứng thế nào.
“Mẹ nghe một cô trong đơn vị nói, anh em cô ấy làm việc ở trong công xưởng của Chu Vĩnh Bình, nói rằng đứa bé đó hôm nay ngã từ trên tầng ở Cung thiếu nhi xuống, đã chết rồi. Con giặc cái đó bây giờ tha hồ mà khóc, Chu Vĩnh Bình cũng vô cùng đau lòng, thường ngày anh ta không thèm hỏi han gì đến con, bây giờ con gái chết rồi, khóc thảm thiết như là bố chết vậy.” Chu Xuân Hồng nói xong liền cảm giác không ổn, bởi vì bố mẹ Chu Vĩnh Bình vẫn rất yêu quý cháu trai, câu nói này đồng nghĩa với việc trù ẻo ông nội của con trai, liền vội vàng chỉnh lại, “Phì phì, ông nội con vẫn rất tốt, chỉ có Chu Vĩnh Bình lương tâm bị than đen phủ kín rồi. Như vậy cũng hay, bây giờ anh ta chỉ còn lại mỗi mình con, ít ra thì cũng phải đối xử tốt với con hơn một chút.”
“Ồ”. Chu Triều Dương đáp lời.
Chu Xuân Hồng thấy phản ứng của con trai có vẻ hơi lạ, nghĩ một lát, nói: “Sao vậy? Hai người bạn của con vẫn đang ở nhà à?”
“Vâng ạ!”
“Có phải là các con giận hờn nhau không?”
“Không ạ, bọn con rất hòa thuận.”
“Vậy thì sao thế?” Cô nghĩ một lát, nói: “Hôm nay bọn con có đi đâu chơi không?”
Chu Triều Dương nghĩ một lát, không muốn lừa dối mẹ, bèn trả lời thật thà: “Buổi sáng có đi đến Cung thiếu nhi chơi, buổi chiều thì ở nhà chơi game.”
“Các con cũng đi đến Cung thiếu nhi chơi à? Các con có nhìn thấy con của cô ta xảy ra chuyện không?”
“Có nhìn thấy, có một bé gái bị ngã xuống, con không biết là nó, sau đó chúng con liền đi về.”
“Có phải là con đã sợ chết khiếp không?” Châu Xuân Hồng tìm kiếm đáp án đối với sự khác lạ của con trai.
“Ưm... một chút ạ.”
“Không sao không sao, không cần sợ, ba đứa các con buổi tối ở cùng nhau, đàn ông con trai cần phải mạnh dạn hơn một chút.”
“Ưm, bọn con cùng chơi game.”
“Được được, ba đứa ở cùng nhau thì mẹ cũng yên tâm, mấy hôm nay mẹ không về được, con hãy tự biết chăm sóc mình nhé.”
“Vâng ạ, mẹ cứ yên tâm!”
Sau khi gác máy, Chu Triều Dương thở dài thườn thượt.