Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 24
R
achel đổ sụm vào ngực Gabe. Cô cảm thấy hai cánh tay anh thít lại xung quanh cô, và cô gần như không thể lên tiếng. “Edward đâu?”
“Ở với Cal và Jane.” Bàn tay anh vuốt ve mái tóc cô. “Nó ổn cả.”
“Cal…”
“Shh… Không phải bây giờ.”
Viên cảnh sát trưởng lên tiếng từ phía sau họ. “Chúng tôi có bằng chứng, cậu biết đấy.”
“Không, không có bằng chứng nào cả.” Gabe rời khỏi cô và khoan thủng Odell bằng ánh mắt của mình. “Chính tôi đặt những thứ đó vào trong chiếc Escort, ngay trước khi tôi rời khỏi đó.”
Cô nín thở. Anh đang nói dối. Cô có thể nhìn thấy điều đó trên vẻ mặt của anh.
“Cậu ư?” Odell ngỡ ngàng.
“Đúng thế. Chính tôi. Rachel không biết gì về chuyện đó cả.” Âm điệu sắt đá trong giọng nói của anh như thách đố Odell dám phủ nhận, và viên cảnh sát trưởng cũng không thử làm điều đó. Gabe siết chặt vòng tay quanh vai cô và dẫn cô về phía cửa.
Ánh sáng ban ngày đã rực rỡ, và khi cô hít vào luồng không khí trong lành, cô nghĩ rằng mình chưa bao giờ ngửi thấy thứ gì dễ chịu hơn như thế. Cô nhận ra Gabe đang dẫn cô về phía một chiếc Mercedes, đỗ ở trong khu vực đề Dành cho Cảnh sát trưởng. Cô phải mất một giây mới nhớ ra chiếc xe này là của anh, bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy anh lái thứ gì khác ngoài chiếc bán tải của mình.
“Cái này là gì thế?”
Anh mở cửa xe cho cô. “Anh muốn em được thoải mái.”
Cô cố nặn ra một nụ cười, nhưng nó chỉ hơi lay động ở khoé miệng.
“Vào xe đi.” Anh nhẹ nhàng giục.
Cô làm như anh bảo, và chẳng bao lâu, họ đã đang lướt qua những con phố vắng tanh của thị trấn Salvation, đi kèm là tiếng kêu vo vo trầm đục của thứ động cơ Đức hoàn hảo. Khi họ ra đến đường cao tốc, anh đặt một tay lên đùi cô.
“Anh đã hứa với Chip là anh sẽ đưa em quay trở lại vào giờ ăn sáng. Em có thể ở lại trên xe trong khi anh vào trong và đón thằng bé.”
“Anh gặp nó rồi à?”
Cô chờ vẻ xa cách, cứng đơ ngự trị trên gương mặt anh giống như nó luôn xảy ra mỗi khi tên con trai cô xuất hiện, nhưng Gabe dường như lo lắng hơn là xa cách. “Anh không nói với nó là em đã ở trong tù.”
“Anh đã nói gì?”
“Anh chỉ bảo rằng có một vụ lộn xộn, và anh phải đi đón em. Nhưng nó là một đứa trẻ nhạy cảm, nó đoán được là có chuyện gì đó không ổn đã xảy ra.”
“Nó sẽ tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất.”
“Anh làm cho nó một cái giường để nó có thể ngủ trên sàn bên cạnh cũi của Rosie. Điều đó dường như đã làm nó dịu lại.”
Cô trố mắt nhìn anh. “Anh làm giường cho nó ư?”
Gabe liếc sang nhìn cô. “Chỉ cần đừng nói đến chuyện đó vào lúc này, được không Rach?”
Cô muốn vặn hỏi anh nhiều hơn, nhưng dấu hiệu khẩn nài trên gương mặt anh làm cô im lặng.
Họ lái xe đi thêm khoảng một dặm nữa mà không nói gì. Cô cần phải kể cho anh nghe về Russ Scudder, nhưng cô quá mệt mỏi, còn anh dường như hơi lơ đãng. Không hề báo trước gì, anh tạt xe vào lề đường, trượt kính cửa sổ bên ghế lái xuống và quay sang nhìn cô, trông vô cùng rối loạn làm cô cảm thấy báo động.
“Có chuyện gì đó mà anh sẽ không nói cho em biết, đúng không?”
“Không.” Anh trả lời. “Anh chỉ đang cố gắng hình dung xem phải làm điều này như thế nào thôi.”
“Làm điều gì?”
Anh chồm về phía trước, luồn ngón tay xuống bắp chân cô và nhấc chân cô lên. “Anh biết em đã phải chịu đựng rất nhiều, Rach, nhưng anh cần một điều từ em. Anh thực sự khao khát điều đó.”
Lúng túng, cô nhìn anh cởi giày của cô ra. Anh đang muốn làm tình ư? Nhưng chắc chắn là không phải ở đây rồi. Trời đã hoàn toàn sáng trưng, và mặc dù xe cộ đi lại khá thưa thớt nhưng họ còn lâu mới được ở một mình trên đường cao tốc.
Anh lôi nốt chiếc giày bên kia của cô ra và lướt một nụ hôn nhẹ nhàng qua môi cô. Cảm giác thật dễ chịu, khuây khoả nhiều hơn đam mê, và cô ước gì anh cứ hôn cô như thế. Nhưng anh lùi lại, vén mái tóc ra khỏi gương mặt cô và nhìn xuống cô với đôi mắt dịu dàng.
“Anh biết anh là một thằng đê tiện. Anh biết anh không nhạy cảm và độc đoán và hàng tá hàng tá các thứ khác, nhưng anh không thể nào nhìn thấy em trong thứ này thêm một phút nào nữa.” Với một cú phẩy tay, anh quăng cả hai chiếc giày của cô ra ngoài cửa sổ xe.
“Gabe!”
Anh rẽ vào làn đường, và họ quay trở lại đường cao tốc.
“Anh làm gì thế?” Cô xoay người trên ghế ngồi và cố gắng bắt được hình ảnh của đôi giày quý giá của mình. “Đó là tất cả những gì em có đấy!”
“Không lâu nữa đâu.”
“Gabe!”
Một lần nữa, bàn tay ấm áp, dễ chịu đó lại đặt lên đùi cô. “Im lặng. Chỉ cần im lặng thôi, được chứ, em yêu?”
Cô sụm trở xuống trên ghế ngồi. Gabe đã phát điên rồi. Đó là lời giải thích duy nhất. Sự kiện bãi chiếu bóng bị phá huỷ đã đẩy anh vượt quá sức chịu đựng rồi.
Bên trong đầu cô có cảm giác như một ổ bánh mì sũng nước, và cô không thể suy nghĩ được nữa. Để sau, rồi cô sẽ nghĩ đến mọi chuyện sau.
Hai cánh cổng có đôi tay cầu nguyện đang mở sẵn cho họ. Gabe lái xe xuyên qua và dừng chiếc Mercedes lại ở giữa khoảng sân rộng. Một bên tất ướt sũng đã tuột mất khi anh cởi giày của cô, và cô cúi xuống để tháo nốt bên còn lại, rồi mở cửa xe ra.
Anh nhìn sang cô. “Anh đã bảo anh sẽ vào trong và đón thằng bé.”
“Em không sợ anh trai của anh.”
“Anh không nói là em sợ.”
“Em sẽ vào.”
Cô trèo lên những bậc thềm trước nhà bằng đôi chân trần. Mái tóc của cô đã không ở gần chiếc lược kể từ buổi chiều hôm qua, và chiếc váy in hoa là một tấm bản đồ đường phố nhăn nhúm, nhưng cô không làm điều gì sai cả, và cô sẽ không phải lẩn trốn Cal Bonner.
Gabe xuất hiện bên cạnh cô, vững chắc và kiên định như muôn thuở. Ngoại trừ Gabe không phải là vĩnh viễn. Cô sẽ phải rời khỏi anh sau buổi sáng ngày mai khi cô và Edward bước lên chiếc xe bus đó.
Cửa nhà không khoá, và anh nhẹ nhàng dẫn cô vào trong. Jane hẳn là đang chờ họ bởi vì cô ngay lập tức lao vào phòng giải trí từ nhà bếp. Cô mặc một chiếc quần jean và áo T-shirt, mái tóc gọn gàng như thường lệ và trên mặt không có một chút trang điểm nào.
“Rachel! Cô không sao chứ?”
“Tôi ổn. Chỉ hơi mệt một chút. Edward đã dậy chưa?”
“Rosie vừa mới đánh thức thằng bé.” Jane nắm lấy tay Rachel trong tay mình. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết Cal đã làm những gì cho đến tận vài giờ trước.”
Rachel gật đầu, không biết đáp lại thế nào.
Ngay lúc đó, một tiếng hét chói tai của trẻ con vọng xuống từ trên đỉnh cầu thang kèm theo là một tiếng cười to của một cậu bé. Rachel ngẩng đầu lên và nhìn về phía ban công đúng lúc thấy Cal bước ra khỏi phòng trẻ cùng với Rosie và Horse cặp dưới một tay và con trai cô bên tay còn lại. Anh xốc hai đứa bé lên và tạo tiếng động như đoàn tàu, rồi đứng khựng lại khi nhìn thấy ba người đang đứng trong phòng giải trí phía dưới.
Edward ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô. Nó vẫn đang mặc chiếc quần soóc màu xanh hải quân mà nó đã mặc khi cô để lại nó với người trông trẻ tối qua, nhưng chiếc áo T-shirt phủ xuống lùng thùng từ vai nó hẳn là của Jane bởi vì nó có dòng chữ Các nhà vật lý làm điều đó một cách lý thuyết. “Mẹ!”
Cô muốn chạy đến với thằng bé và ôm chặt lấy nó cho đến khi toàn bộ nỗi sợ hãi của cô biến mất, nhưng điều đó sẽ chỉ làm nó hoảng sợ mà thôi. “Chào, Quý ngài buồn ngủ.”
Cal thả thằng bé xuống thảm và nó chạy như bay xuống cầu thang, một tay vịn lên lan can, giày bay phấp phới. “Gabe! Chú nói mẹ sẽ quay trở lại!” Nó chạy băng qua hành lang và lao vào chân cô. “Mẹ đoán được không? Rosie ị ra tã và bốc mùi thối inh khắp cả phòng, và bố của Rosie gọi em ấy là Rosie Thối hoắc.”
“Thật sao?”
“Thật là một đống hỗn loạn.”
“Mẹ cá là thế.”
Rachel ngẩng đầu lên và nhìn về phía Cal, lúc này đang bước xuống cầu thang với cô con gái trên tay. Anh nhìn cô với vẻ lạnh lẽo.
“Cà phê đã sẵn sàng trong bếp.” Jane nói. “Để tôi xem liệu tôi có thể pha trộn cái gì cho bữa sáng nào.”
Rachel đáp trả ánh mắt của Cal trong một giây, rồi nắm lấy tay Edward. “Cảm ơn Jane, nhưng chúng tôi phải đi rồi.”
“Nhưng mẹ ơi, bố em Rosie bảo là con có thể ăn một ít Lucky Charms của chú ấy.”
“Có lẽ để lần khác.”
“Nhưng con muốn ăn nó bây giờ. Được không mẹ? Nhé?” Trước sự ngạc nhiên của cô, Edward quay sang Gabe. Chút vẻ thận trọng quay trở lại trên gương mặt con trai cô, và giọng nó trở nên nhỏ hơn, thái độ cảnh giác hơn. “Nhé, chú Gabe?”
Càng ngạc nhiên hơn, Gabe với tay ra và xoa lên vai thằng bé. Đó là sự đụng chạm tự nguyện, và giọng anh chứa một vẻ dịu dàng làm cô choáng váng. “Chú nghĩ mẹ con mệt rồi. Sẽ thế nào nếu chú mua cho con một hộp Lucky Charms trên đường về nhà?”
Cô chờ Edward lùi lại, nhưng không. Thay vì đẩy tình huống của mình sang cho cô, thằng bé lại tiếp tục nói chuyện với Gabe, và sự thận trọng của nó biến mất. “Nhưng như thế thì con không thể nhìn thấy Rosie bôi thức ăn lên tóc được. Em ấy làm thế đấy, Gabe. Thật đấy … Và con muốn chứng kiến cảnh đó.”
Gabe nhìn sang cô. “Em nói sao, Rachel?”
Rachel vô cùng hoang mang trước sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người họ làm cô không trả lời được ngay lập tức, và Jane xen vào. “Tôi biết cô mệt, Rachel, nhưng dù sao thì cô cũng phải ăn uống. Để tôi chuẩn bị cho cô thứ gì đó trước khi cô về.” Với một vẻ quyết tâm nhanh nhẹn, Jane kéo cô vào trong nhà bếp.
Đám đàn ông đi theo, im lặng và cảnh giác. Tuy nhiên, Edward dường như không nhận thấy sự căng thẳng đó. Nó vọt qua rồi lại vọt lại giữa Rosie, Gabe và Cal, hỏi về món Lucky Charms, về thói quen ăn uống của Rosie, và dệt lên một câu chuyện nghiêm chỉnh về tuổi thơ của chính nó khi nó thề rằng một con khủng long đã đến thăm nó trong căn phòng của Rosie. Hai người đàn ông hoàn toàn chú tâm đến thằng bé, có lẽ là bởi vì điều đó sẽ giúp họ không phải đối mặt với nhau.
Rachel cáo lỗi để sử dụng nhà vệ sinh, ở đó cô lau rửa sạch sẽ nhất có thể, nhưng với đôi chân trần và chiếc váy mặc ở nhà nhăn nhúm cũ kỹ, cô trông như thể vừa mới đi xuyên qua Oklahoma với gia đình Joad thay vì được tiếp đãi bởi gia đình Bonner.
(Joad family: gia đình nhân vật chính trong truyện The Grapes of Wrath của John Steinbeck – tác phẩm đạt giải Nobel văn học năm 1962, một gia đình đã rời bỏ Oklahoma di cư đến California với khát vọng đổi đời để thoát khỏi cuộc sống khó khăn, nhưng rất nhiều cạm bẫy đã chờ họ trên chuyến hành trình cũng như đích đến.)
Khi cô ra ngoài, Jane đang mở một hộp bánh kếp trộn, trong khi Edward ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế đẩu bên quầy bếp với một tô ngũ cốc còn Cal thì đang bón cháo yến mạch cho Rosie, lúc này đang bị giam trong chiếc ghế ăn. Gabe đứng tách sang một bên, tựa vào quầy bếp và ôm ấp một tách cà phê màu xanh sẫm.
Jane liếc nhìn lên từ chiếc hộp mà cô đang mở, rồi nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của Rachel. “Có chuyện gì xảy ra với đôi giày của cô à?”
Gabe lừ mắt nhìn anh trai mình và lên tiếng trước khi cô kịp trả lời. “Odell đã tịch thu nó. Cô ấy đã phải trải qua cả đêm với đôi chân trần trên cái sàn nhà bê tông bẩn thỉu đó.”
Jane bắn cho Rachel một cái nhìn hoảng kinh hồn vía. Rachel nhướn mày lên và, với một cử chỉ khó có thể nhận thấy, cô lắc đầu. Có chuyện gì không ổn với Gabe thế nhỉ? Đây đã là lời nói dối thứ hai của anh trong buổi sáng hôm nay rồi. Rõ ràng là anh đang chủ tâm làm anh trai mình phải chịu khổ sở.
Jane cắn chặt môi và hướng sự chú ý quay trở lại với hộp bánh kếp trộn.
Cal ngay lập tức phòng thủ. “Anh đã bảo họ phải chăm sóc cô ta, Gabe. Odell bảo anh ta sẽ làm thế.” Rosie chọn đúng giây phút đó để búng lưỡi chép miệng một cách khoái trá, làm bắn tung một đám cháo yến mạch lên người bố nó.
Giọng Edward lanh lảnh. “Mẹ của em Rosie cho con xem máy tính của cô ấy tối qua, và con được nhìn thấy tất cả các hành tinh quay vòng vòng, và cô ấy nói chúng là một phần của … uh …” Thằng bé ngẩng lên nhìn Jane và vẻ lo lắng quen thuộc hình thành trên gương mặt nó. “Con quên mất rồi.”
Jane mỉm cười. “Là thái dương hệ.”
“Con nhớ rồi.”
Ngay lúc đó chuông cửa vang lên, và Cal nhảy ra để mở cửa. Giờ đã suýt soát bảy giờ rưỡi, quá sớm để có người đến thăm thông thường, nhưng khi giọng Cal dạt vào trong nhà bếp từ phòng giải trí, Rachel sớm nhận ra người khách mới đến là ai.
“Em đã ở đâu thế?” Cô nghe thấy Cal nói. “Đáng lẽ em phải ở Knoxville chứ, nhưng khách sạn nói rằng em không hề đăng kí phòng.”
“Kế hoạch thay đổi.”
Khi giọng Ethan vang lên, Rachel nhìn Jane với vẻ ủ rũ. “Thêm một Mountie nữa trong đội cứu hộ của Gabe. Không phải tôi chỉ gặp may thôi sao?”
(Mountie: thành viên của đội cảnh sát Hoàng gia Canada.)
Gabe thốt lên một tiếng lẩm bẩm với vẻ ghê tởm, anh giộng tách cà phê xuống quầy và hướng về phía phòng giải trí khi Ethan bước vào.
“Bọn em … em đã quay trở lại đêm qua, nhưng em không kiểm tra máy trả lời tự động cho đến tận nửa giờ trước. Kristy phóng đến nhà giam ngay khi cô ấy nghe xong tin nhắn của anh, và … Gabe!”
Kristy làm gì ở nhà Ethan vào lúc sáng sớm như thế nhỉ? Trong khi Rachel vẫn còn nghiền ngẫm về lời ngụ ý đó thì Jane liếc nhìn sang cô, những đường lo lắng hằn lên trên vầng trán phẳng phiu của nhà vật lý lỗi lạc. “Tôi biết cô đã phải chịu đựng rất nhiều, Rachel, nhưng vì Gabe, chuyện này cần phải được giải quyết.”
“Tôi đoán thế.” Rachel nhận lấy những tờ khăn giấy ướt mà Jane đưa cho cô và bắt đầu lau cho Rosie, con bé đang cười toe toét với cô. Khi cuộc nói chuyện của những người đàn ông vẫn tiếp tục trong hành lang, Rachel hôn nhẹ lên mái tóc xoăn tít của con bé rồi lau sạch khay thức ăn. “Cảm ơn vì đã chăm sóc cẩn thận cho Edward. Tôi đã rất lo lắng cho thằng bé.”
“Dĩ nhiên là cô phải lo lắng rồi. Nó là một thằng bé tuyệt vời, thông minh như quỷ ấy. Cal và tôi rất ngưỡng mộ nó.”
Jane khuấy sữa vào trong một tách cà phê và đưa nó cho Rachel. Cô ngồi lên một chiếc ghế đẩu ngay khi đám đàn ông xuất hiện.
“Mục sư Ethan!” Edward nhảy xuống khỏi chiếc ghế của mình và bắt đầu trút tới tấp lên Ethan với một đống thông tin về những cuộc phiêu lưu mới nhất của nó. Ethan luân phiên trả lời và quăng cho cô những ánh mắt bực bội dường như có ý muốn nói rằng anh đã trông chờ một điều tốt hơn từ cô.
Rosie bắt đầu nện thình thịch trên chiếc ghế ăn của mình, đòi được thả xuống. Trong khi Jane rót ra một tách cà phê nữa, Cal đặt con gái mình lên sàn nhà. Con bé ngay lập tức bò về phía Edward và túm vào chân thằng bé để nhỏm dậy.
Edward nhăn mặt khi những móng tay nhỏ xíu sắc nhọn cào vào bắp chân nó. “Rosie, em đúng là không thể chịu đựng nổi.”
Con bé vỗ bùm bụp hai tay, đánh mất thăng bằng, và ngồi ngã phịch xuống trên mông. Mặt nó dúm dó lại, nhưng trước khi con bé có thể khóc toáng lên, Gabe đã cúi xuống bế lấy nó. Đây là lần đầu tiên Rachel nhìn thấy anh bế con bé, và từ vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt của hai người anh em của anh, cô biết rằng cô không phải là người duy nhất nhận ra điều đó.
Gabe với xuống chạm vào má Edward. “Con có thích xem TV trong khi người lớn nói chuyện không?”
“Con không thích mấy chương trình trẻ con.”
Jane bỏ rơi hộp bánh kếp trộn của mình về bước ra từ phía sau quầy. “Ông bà Rosie đã tặng con bé một băng video hoạt hình nhân ngày sinh nhật. Nó hơi quá lớn đối với em, nhưng cô cá là con sẽ thích nó.”
“Okay.”
Hai người họ biến mất vào trong phòng sinh hoạt gia đình. Gabe đặt Rosie xuống trở lại và để Horse trước mặt nó. Anh nhìn hai anh em trai của mình. “Bởi vì cả hai người cùng ở đây cả, nên tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên có một cuộc họp mặt gia đình rồi. Anh biết em rất mệt, Rachel, nhưng chuyện này đã kéo dài đủ rồi.”
Rachel thà rằng giấu mặt trong phòng tắm còn hơn là phải đối mặt với một ban hội thẩm đầy thành kiến như thế này, nhưng cô chỉ nhún vai. “Em chưa bao giờ chạy khỏi một cuộc chiến cả, anh yêu.”
Cả Ethan và Cal cùng cứng người lại. Cô thầm phát lên lưng mình. Họ quá dễ bị tác động.
Gabe nhìn cô với vẻ hơi cáu kỉnh, rồi quay sang anh em trai của mình. “Được rồi. Mọi chuyện giờ sẽ như thế này …”
Ethan cắt ngang Gabe. “Trước khi anh bắt đầu, anh cần phải biết Cal và em đã quan tâm đến cái hậu quả mà mối quan hệ của anh với Rachel gây ra cho anh như thế nào.” Anh dừng lại. “Mặc dù Cal đã đi hơi quá xa vào tối qua.”
“Thế ư? Phải rồi, lúc đó em đâu có lởn vởn xung quanh để mà tổ chức một buổi lễ cầu nguyện đâu!” Cal đáp trả.
Gabe nổ bùng lên. “Tôi không phải đứa bé mới mười tuổi đầu, vì Chúa! Và tôi ao ước đến chết đi được là có thể nhẹ nhàng trôi vào giấc ngủ mỗi đêm mà không phải lo lắng về chuyện một trong hai người đang sẵn sàng treo cổ Rachel lên trong khi tôi không để ý!” Anh xỉa ngón tay trỏ về phía họ. “Cô ấy không gây ra bất kỳ điều chết tiệt nào cho hai người, nhưng cả hai người đối xử với cô ấy như rác rưởi, và mẹ kiếp, chuyện này sẽ phải chấm dứt!”
Jane đã quay trở lại nhà bếp. Cô vỗ lên cánh tay Gabe khi đi ngang qua anh, rồi bước tới đứng phía sau chồng mình và vuốt nhẹ lên tay Cal.
Hàm Cal trễ ra. “Đây không phải là về những chuyện cô ta gây ra cho bọn anh, và em biết điều đó. Em mới là người mà bọn anh lo lắng!”
“Thế thì đừng lo lắng nữa!” Gabe quát lên.
Rosie đông cứng lại và chớp chớp mắt. Gabe hít vào một hơi thật sâu rồi hạ giọng xuống. “Rachel nói đúng. Hai người hành xử như một đôi gà mái mẹ vậy, và tôi không thể chịu đựng điều đó thêm được nữa.”
Ethan nói. “Nghe này, Gabe … Em có kinh nghiệm trong chuyện này. Em đã thực hiện rất nhiều cuộc khuyên nhủ về nỗi đau đớn, và anh phải hiểu rằng …”
“Không! Các người mới là những kẻ cần phải hiểu. Nếu ai trong các người - bất kỳ ai trong các người dám làm tổn thương Rachel một lần nữa – thì các người sẽ phải hối tiếc vì chuyện đó. Nếu như các người cảm thấy quá khó chịu về cô ấy, các người sẽ phải đối mặt với tôi. Cả hai người hiểu chứ?”
Cal tống tay vào trong túi áo và trông có vẻ không thoải mái. “Anh không định nói với em chuyện này, nhưng dường như anh không có sự lựa chọn. Em sẽ không thích nghe chuyện này, nhưng em quá mù quáng đối với những chuyện liên quan đến cô ta, và em cần phải biết sự thật.” Anh hít vào một hơi. “Anh đã đề nghị đưa cho Rachel hai mươi lăm nghìn đô la để cô ta rời khỏi thị trấn, và cô ta đã nhận số tiền đó.”
Jane thở hắt ra. “Ôi, Cal…”
Gabe quay sang Rachel và im lặng dò xét cô trong vài giây. Cuối cùng, anh nhướn một bên mày lên với vẻ tò mò.
Cô nhún vai, rồi gật đầu.
Anh tặng cho cô một nụ cười yếu ớt. “Tốt cho em.”
Lần này Cal là người nổi xung lên. “Ý em là gì, tốt cho cô ta ư! Cô ta đã để mình bị mua chuộc!”
Trước giọng nói giận dữ của bố mình, mặt Rosie bắt đầu dúm dó lại. Cal ôm con bé vào lòng và hôn lên tóc nó, đồng thời trông anh như thể một đám mây trong cơn bão mùa hè vậy.
Gabe đã quen với cái kiểu hăm doạ ầm ỹ của ông anh cả, và điều đó chẳng làm anh bận tâm một chút nào. “Rachel tồn tại bằng mọi cách mà cô ấy có thể. Đó là một phẩm chất mà tôi chỉ vừa mới bắt đầu học tập từ cô ấy.”
Cal không nhận được phản ứng mà anh mong muốn, và, với Rosie nằm gọn trên cánh tay như một quả bóng bầu dục trong một trận Siêu Cúp, anh tập trung sức mạnh để tung ra đòn tấn công khác. “Làm sao em có thể quên được những gì cô ta đã làm với bãi chiếu bóng chứ?”
Điều đó lại làm Gabe nổi bung xung lên một lần nữa. “Nói tôi nghe thử xem, ông anh vĩ đại. Anh sẽ làm gì nếu như anh về nhà vào một đêm và phát hiện ra tôi đã tống Jane vào tù?”
Jane quan sát Gabe với vẻ thích thú trong khi gương mặt Cal trở nên đỏ lựng vì giận dữ. “Hai chuyện đó không giống nhau một chút nào. Jane là vợ anh!”
“À, về chuyện đó thì, tuần trước tôi mới hỏi cưới Rachel xong.”
“Em làm cái gì?”
“Anh nghe rồi đấy.”
Ethan và Cal trố mắt nhìn cô. Trước đó ở bãi chiếu bóng, cô đã nói với Cal chính xác như thế, nhưng anh đã không thèm tin cô.
Rosie xỉa ngón tay trỏ nhỏ xíu vào trong miệng bố nó. Cal quan sát em trai mình và từ từ rút tay con bé ra. “Em sẽ cưới cô ta ư?”
Cho đến lúc này Gabe dường như mới mất đi chút nhuệ khí. “Tôi không biết. Cô ấy vẫn còn nghĩ về chuyện đó.”
Lần này khi Cal đối mặt với cô, anh dường như hoang mang hơn là giận dữ. “Nếu nó đã hỏi cưới cô, tại sao cô lại phá huỷ bãi chiếu bóng?”
Cô đang định bảo anh ta là cô không làm điều đó, nhưng Gabe đã lên tiếng trước.
“Bởi vì trái tim của Rachel lớn hơn cái đầu của cô ấy.” Anh cuộn tay lại phía sau cổ cô và xoa lên gáy cô bằng ngón tay cái. “Cô ấy biết rằng bãi chiếu bóng không tốt cho tôi, nhưng tôi lại không chịu nghe lời cô ấy. Rachel rất … Cô ấy trở thành một kẻ đầu gấu khá hung dữ đối với những chuyện liên quan đến những người mà cô ấy quan tâm, và đây là một cách thức đấu tranh khác thường của cô ấy.”
Trong một khoảnh khắc cô nghĩ rằng Gabe đã quyết định tung ra lời nói dối thứ ba trong ngày, và rồi cô nhận ra anh không hề nói dối. Anh thực lòng tin rằng cô đã làm chuyện đó. Đồ đê tiện! Nhưng ngay khi cô cố gắng gây dựng lên một chút phẫn nộ chính đáng thì vẻ thấu hiểu dịu dàng mà cô nhìn thấy trong đôi mắt của anh đã gột sạch nó khỏi cô. Ngay cả khi tin vào điều đó, anh vẫn đứng về phía cô.
“Gabe! Gabe!” Edward hét lên the thé từ phòng bên cạnh. “Gabe, chú phải xem cái này!”
Anh do dự, và cô hoàn toàn trông chờ anh bảo Edward hãy chờ, nhưng anh đã làm cô ngạc nhiên. Xiên cho hai anh em trai của mình những ánh mắt gườm gườm đe doạ, anh nói. “Không ai được đi đâu khỏi đây đấy. Tôi sẽ quay lại ngay.” Anh quay sang Jane. “Bảo vệ cô ấy khỏi bọn họ, được không?”
“Tôi sẽ cố hết sức.”
Ngay khi anh biến mất vào trong phòng sinh hoạt gia đình, Rachel liền đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu. Cả hai người đàn ông cùng săm soi cô, vẻ mặt hoang mang. Khi Cal đặt Rosie xuống, Rachel cố lục lọi bên trong con người mình tìm kiếm một chút cảm giác tức giận chính đáng, chỉ để tìm thấy một mớ hỗn độn không thoải mái của cảm giác chán nản và đại loại là một sự thấu hiểu xoắn xít nào đó. Tình yêu luôn có rất nhiều khuôn mặt, và lúc này cô đang nhìn vào hai trong số đó. Thật tuyệt diệu làm sao khi đương đầu với cuộc sống mà được sự hỗ trợ của hai người đàn ông này, cho dù họ có lầm đường lạc lối đến đâu đi chăng nữa.
Cô lặng lẽ lên tiếng. “Tôi thực sự không quan tâm xem hai người có tin tôi hay không, nhưng, chỉ là để thẳng thắn với nhau thôi, Gabe đã sai. Tôi không phải là người đã phá hoại bãi chiếu bóng. Như thế không có nghĩa là tôi sẽ không làm điều đó vì cái lý do mà anh ấy đã nói đến, nhưng sự thật là, tôi đã không nghĩ đến chuyện đó.” Cô tiếp tục, quyết tâm lau bóng loáng nền đá hoa cương sạch nhất có thể. “Và Odell không hề lột giày của tôi. Gabe đã quăng nó qua cửa sổ xe ô tô khi chúng tôi trên đường về đây.”
Khi Cal lên tiếng, giọng anh đã thiếu đi vẻ đối đầu thường thấy. “Ý Gabe là gì khi nói rằng nó đã hỏi cưới cô, và cô vẫn đang còn suy nghĩ về điều đó?”
“Có nghĩa là tôi đã nói không.”
Ethan cau mày. “Cô sẽ không cưới anh ấy ư?”
“Anh biết là tôi không thể nào. Gabe là một người rất dễ xúc động. Anh ấy quan tâm đến tôi, và điều đó làm anh ấy trở nên muốn bảo bọc. Tôi đoán đó là một nét tính cách trong gia đình Bonner.” Cô hắng giọng, ép lời nói thoát ra. “Kết hôn là cách duy nhất anh ấy có thể nghĩ ra để giữ tôi tránh khỏi những rắc rối. Nhưng anh ấy không yêu tôi.”
“Còn cô thì yêu anh ấy, đúng không?” Ethan nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng vậy.” Cô gật đầu, cố gắng mỉm cười. “Rất nhiều.” Càng thêm nao núng, mắt cô bắt đầu rưng rưng. “Anh ấy nghĩ tôi cứng cỏi, nhưng tôi chưa đủ cứng cỏi để trải qua phần còn lại trong cuộc đời mong muốn thứ mà tôi không thể có được, và đó là lý do vì sao tôi không thể kết hôn với anh ấy.”
Bàn chân cô nhồn nhột, cô nhìn xuống và thấy Rosie đã phát hiện ra nó. Vui mừng trước sự sao lãng đó, cô ngồi thụp xuống trên mặt sàn đá hoa cương đen và ngồi khoanh chân lại để đứa bé có thể bò vào trong lòng cô.
Một âm thanh thốt ra từ Cal nửa là tiếng thở dài, nửa là rên rỉ. “Chúng ta đã gây ra một đống hổ lốn đại bự rồi.”
“Chúng ta!” Ethan đáp trả, vừa đúng lúc Gabe xuất hiện trở lại từ phòng sinh hoạt gia đình. “Em sẽ không quăng cô ấy vào trong nhà lao! Và em cũng sẽ không mua chuộc cô ấy, thưa Quý ngài Big Shot triệu phú!”
“Anh không phải là triệu phú!” Cal kêu lên. “Và nếu như em có nhiều tiền như anh, em sẽ làm chính xác như những gì anh đã làm.”
“Trẻ con, trẻ con.” Jane quở mắng. Và rồi, không hề báo trước, bàn tay cô vọt lên miệng và cô phá ra cười ngặt nghẽo. “Ôi, lạy Chúa lòng lành!”
Tất cả bọn họ cùng trố mắt nhìn cô.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi vừa chợt nhớ ra …” Jane cố gắng trấn tĩnh lại, rồi lại bắt đầu cười phá lên.
Cal cau mày. “Có chuyện gì thế?”
“Em … Ôi trời ơi …” Cô giật một miếng khăn giấy từ trong một chiếc hộp trên quầy và chấm lên mắt. “Em quên sạch về chuyện đó cho đến tận lúc này. Chúng ta nhận được một bức thư ngắn lạ lùng nhất trong hộp thư vào chiều hôm qua. Em định sẽ hỏi anh nó có ý nghĩa gì, nhưng rồi em bắt đầu nghĩ về trạng thái ngưng tụ Bose-Einstein, các hạt BEC ấy.” Cô thêm vào, như thể điều đó giải thích cho tất cả. “Và rồi anh đưa Chip về nhà cùng anh, và chuyện đó trôi tuột ra khỏi đầu óc em cho đến tận lúc này.”
(Các hạt được chia làm hai loại: hạt boson với giá trị spin nguyên và fermion với giá trị spin bán nguyên. Khi bị làm lạnh gần tới nhiệt độ không tuyệt đối, các hạt boson toàn bộ sẽ rơi vào trạng thái cơ bản (ground state), sau đó sẽ trải qua một chuyển pha tập thể vào một pha đặc biệt gọi là ngưng tụ Bose-Eistein (Bose-Einstein condensate: BEC). Khi ở trạng thái ngưng tụ Bose-Eistein BEC, các hạt boson di chuyển như một cố kết toàn bộ, biểu hiện một hiệu ứng lượng tử vĩ mô khác thường, ví dụ như sự siêu chảy.)
Cal nhìn cô với một vẻ kiên nhẫn của một người đàn ông đã quá quen thuộc với chuyện sống với một người phụ nữ bị ám ảnh bởi những thứ như là trạng thái ngưng tụ Bose-Einstein. “Cái gì trôi tuột ra khỏi đầu óc em?”
Jane cười khúc khích, rồi bước về phía một chồng thư nhỏ đang nằm trên mặt quầy bên cạnh chạn thức ăn. “Lá thư này. Nó được gửi đến từ Lisa Scudder. Anh nhớ không? Cô ta là mẹ của cô bé nhỏ Emily bị bệnh bạch cầu. Chúng ta đã đóng góp vào quỹ của cô bé đó vào mùa thu năm trước, nhưng cô ta đã cảm tạ nhiều tháng về trước rồi, nên em mới thắc mắc.” Jane lại bắt đầu cười phá lên, và tất cả ba anh em nhà Bonner đều cau mày lại. Họ rõ ràng là không thấy có gì đáng buồn cười về một đứa trẻ bị bệnh bạch cầu cả.
Tuy nhiên, Rachel lại vô cùng lo sợ là cô hiểu cái lý do về sự vui vẻ bột phát bất thình lình của Jane. Tại sao Lisa không chờ như cô đã yêu cầu chứ?
Cô bế Rosie lên và nhỏm dậy từ trên sàn nhà. “Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải đưa Edward về nhà rồi.” Cô đẩy đứa trẻ về phía Ethan. “Gabe, anh có phiền đưa …”
“Ngồi xuống!” Jane ra lệnh, chỉ xuống sàn nhà.
Rachel đành chấp nhận điều không thể tránh khỏi và ngồi xuống.
Rosie kêu lên the thé và chồm về phía cô. Ethan đặt con bé xuống trở lại, và ngay lập tức nó quay trở lại lòng Rachel, ở đó nó làm mình bận rộn bằng cách chơi đùa với những cái cúc phía trước chiếc váy của cô. Trong lúc đó, Jane lại bắt đầu cười ngặt nghẽo, và Ethan không thể chịu đựng được điều đó thêm nữa.
“Thật sự là, Jane, nếu chị nhìn thấy đứa nhỏ đó ốm yếu như thế nào, em không nghĩ là chị sẽ cười phá lên như thế đâu.”
Jane ngay lập tức thức tỉnh. “Ôi, không phải thế …” Một tiếng khúc khích khác lọt ra, theo sau đó là những tiếng cười. “Chỉ là Rachel … Ôi, Rachel.” Cô há miệng ra để thở. “Chúng ta nhận được một lá thư cảm ơn từ Lisa Scudder. Rachel đã chuyển số tiền đẫm máu của Cal vào Quỹ Emily!”
Tất cả ba người đàn ông trân trối nhìn Jane. Cal trừng mắt giận dữ. “Em đang nói cái gì thế?”
“Hai mươi lăm nghìn đồng bạc cắc của anh! Rachel đã không giữ nó. Cô ấy cho đi tất cả!”
Gabe nhìn xuống Rachel. Anh dường như bối rối, như một người vừa mới nghe nói rằng trái đất là hình tròn chứ không phải hình vuông vậy. “Em không giữ lại một đồng nào sao?”
“Cal thực sự làm em nổi điên.” Rachel giải thích.
“Anh hiểu rồi.”
Cô gỡ tóc mình ra khỏi miệng Rosie. “Em đã yêu cầu Lisa chờ cho đến khi em rời khỏi thị trấn rồi hãy gửi thư cảm ơn. Em đoán là cô ấy quên mất.” Cô liếc về phía Cal, lúc này vẫn đang cắm đầu vào bức thư. “Tờ séc đó được ký lùi ngày. Cô ấy không thể rút tiền trước ngày mai.”
Sự im lặng bao trùm lên tất cả mọi người. Từng người một, tất cả bọn họ quay lại nhìn Cal.
Cuối cùng Cal cũng ngẩng đầu lên và nhún vai, rồi anh quay sang Gabe. “Anh không biết em sẽ phải xử lý chuyện này thế nào, em trai, nhưng tốt hơn hết em nên nghĩ ra một cách dù ngu ngốc đến mấy cũng được để giữ cô ấy tránh xa chuyến xe bus Greyhound vào ngày mai.” Anh hất đầu về phía đôi chân trần của Rachel. “Đó là một sự khởi đầu tốt đấy.”
“Tôi rất vui vì anh chấp thuận.” Gabe nói cộc lốc.
Cal quay về phía phòng sinh hoạt gia đình. “Này, Chip! Con có thể ra đây một phút không?”
Rachel nhảy dựng lên với Rosie trên tay. “Cal Bonner, tôi thề, nếu anh nói bất cứ điều gì với con trai tôi về …”
Edward xuất hiện. “Gì thế ạ?”
Rosie chọn đúng lúc đó để tặng cho Rachel một nụ hôn ướt nhẹp lên cằm. Rachel quắc mắt nhìn Cal và vỗ lên cái mông quấn tã của cô bé con. “Cảm ơn bé con.”
Cal vò xù mái tóc của Edward. “Chip, mẹ con và chú Gabe có vài thứ cần phải nói chuyện. Đó là những thứ tốt đẹp, không phải tồi tệ, vì thế con không cần phải lo lắng. Nhưng vấn đề là, họ cần được ở một mình để làm điều đó, vì thế con có nghĩ rằng con có thể ở lại đây lâu hơn một chút không? Con sẽ nói gì nào? Hai chúng ta có thể chơi ném bóng, và chú cá là Dì Jane sẽ rất thích khởi động cái máy tính của dì ấy lên và chỉ cho con xem thêm nhiều hành tinh nữa.”
Dì Jane? Lông mày Rachel vọt lên. “Tôi thực sự không nghĩ rằng …”
“Ý tưởng tuyệt vời!” Ethan kêu lên. “Con nghĩ sao, Chip?”
“Có được không mẹ?”
Chỉ có Rachel nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Gabe. “Nếu em nói không, ông anh cả của anh sẽ đánh em tuốt xác đấy.”
Cô không muốn ở một mình với Gabe và cái tinh thần trách nhiệm của một cậu bé hướng đạo sinh của anh. Cô cần một tình yêu chân thành chứ không phải sự hi sinh. Và sau khi yêu Cherry Bonner, làm sao anh có thể yêu một người đầy khiếm khuyết như cô chứ? Cô thực sự rất muốn bảo vệ mình tránh khỏi một lời tạm biệt lê thê, nhưng giờ dường như nó đang bị đẩy về phía cô.
Cô liếc nhìn quanh căn phòng tìm kiếm một đồng minh, nhưng đồng minh có tiềm năng nhất của cô lúc này trông có vẻ mơ màng, như thể chị ta đã bị quăng trở lại vào trong cái thế giới của các hạt hạ nguyên tử vậy. Cái tạo vật bé xíu trong tay cô thì vô cùng đáng yêu, nhưng gần như chẳng có ích lợi gì trong tình huống này. Con trai cô thì bị cái máy tính và bóng bầu dục chế ngự tâm trí. Và thế là chỉ còn lại anh em nhà Bonner.
Ánh mắt cô phóng từ gương mặt của Cal sang Ethan rồi lại quay lại. Những gì cô nhìn thấy ở đó làm dạ dày cô chùng xuống. Để hai người đàn ông này coi cô như là kẻ thù của Gabe cũng đã đủ tệ rồi, nhưng giờ dường như họ đã quyết định cô rất tốt cho anh em của họ. Cô rùng mình khi nghĩ đến nơi mà điều đó có thể đưa họ tới.
“Mẹ con đồng ý thôi.” Ethan nói.
“Mẹ con không phiền một chút nào nếu con ở đây đâu.” Cal thêm vào.
Chỉ có Gabe chú ý đến mong muốn của cô. “Chuyện đó sẽ không sao, đúng không?”
Cô không thể nào nói không mà trông không giống như một con quỷ ăn thịt người, vì thế cô đành gật đầu.
“Hoan hô!” Thằng bé ré lên. “Rosie, anh được ở lại rồi!”
Rosie ăn mừng bằng cách vỗ vào má Rachel bằng hai bàn tay nhỏ xíu ướt nhép của mình.
Gabe vừa định dẫn cô về phía cửa thì Jane cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái thôi miên của mình. “Rachel, cô có muốn mượn một đôi dép không? Tôi nghĩ tôi có một đôi sandal …”
“Cô ấy sẽ không cần nó.” Gabe nói.
Họ ra đến cửa trước, và Cal phóng vọt ra phía trước. “Rachel?”
Cô cứng người lại, quyết tâm sẽ quăng trả từng lời xin lỗi sụt sùi vào mặt anh ta.
Nhưng thay vì xin lỗi, anh trao cho cô một nụ cười sát gái mê hồn khiến cô hiểu chính xác làm thế nào mà một người phụ nữ lỗi lạc như Jane lại có thể mê như điếu đổ một gã đầu bò như thế.
“Tôi biết cô ghét tôi đến tận xương tủy, và có lẽ cô sẽ mất cả đời mới có thể tha thứ cho tôi, nhưng …” Anh xoa xoa lên cằm. “Liệu tôi có thể có lại Rosie không?”