Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: J.h. Rosny Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: La Guerre Du Feu
Dịch giả: Hoàng Thái Anh
Upload bìa: Nguyễn Chánh Thi
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 465 / 24
Cập nhật: 2019-01-28 20:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
B###chương 10 Aghoo Rậm Lông
aoh sống trở lại, chỉ trong mấy nhịp đập tim, cái cảnh Aghoo cùng các em hắn đứng vùng dậy trước Faouhm và hứa sẽ lấy được Lửa về. Đe dọa rực lên trong những cặp mắt tròn xoe, sức mạnh và hung bạo hòa vào cử chỉ của họ. Cả bầy lắng nghe họ mà run sợ. Mỗi người trong ba anh em đó đều đủ sức đương đầu với Faouhm to khỏe. Với thân hình cũng rậm lông lá như con gấu xám, những bàn tay to rộng, những cánh tay cứng như cành sồi, với mưu mẹo, tài khéo, gan dạ, một lòng gắn bó với nhau không gì phá vỡ nổi, thói quen hiệp đồng chiến đấu, họ tài giỏi ngang mười chiến sĩ. Và, nghĩ tới tất cả những người đã bị họ giết hoặc đánh cho què, căm hờn trào dâng khiến Naoh se lòng.
Làm thế nào để hạ cho được bọn ấy? Bản thân anh, con trai Báo đốm, có thể tự tin mình cân sức Aghoo: sau bấy nhiêu chiến thắng, anh đã hoàn toàn tin tưởng được vào chính mình; nhưng Nam và Gaw thì sẽ chỉ là những con beo đứng trước sư tử.
Sự bất ngờ, và bấy nhiêu xúc cảm nhảy múa trong đầu anh như thế, vẫn không làm chậm quyết định của Naoh. Nó cũng lẹ như bước nhảy vút của con hươu bị bắt gặp tại nơi trú ẩn.
- Nam chạy trước, - Anh ra lệnh - rồi đến Gaw. Mang theo giáo và lao, tôi sẽ ném chùy xuống cho các bạn khi các bạn tới chân lèn. Tôi sẽ một mình mang Lửa.
Bởi vì anh không thể nào đành lòng bỏ lại ngọn Lửa đã đoạt được, mặc dầu anh đã có những hòn đá bí ẩn của người Wah cho.
Nam và Gaw hiểu rằng phải chạy nhanh hơn Aghoo và các em hắn, không phải chỉ trong đêm nay, mà cho mãi tới khi gặp được bầy. Họ vội vàng nắm lấy những vũ khí dùng để phóng và chỉ một thoáng, Nam đã leo xuống phía chân lèn cheo leo; Gaw theo sau cách hai chiều cao con người. Leo xuống vất vả hơn leo lên vì có những vệt sáng chập chờn, những bóng tối bất chợt và họ cứ phải mò mẫm trong khoảng trống; phát hiện những khe nứt vô hình, dán chặt thân mình vào vách đá.
Khi Nam xuống gần đến nơi, một tiếng cú kêu vụt lên từ bờ sông; một tiếng hươu tác tiếp theo, rồi tiếng oác của một con vạc. Naoh đứng trên vạt đá phẳng, cúi nhìn xuống, thấy Aghoo vụt hiện trong đám cói. Hắn lao tới tựa sấm sét. Lát sau, hai em hắn cùng hiện ra, đứa phía nam, đứa phía đông.
Nam vừa bắt đầu guồng chân trên đất bằng.
Ngay lúc đó, Naoh cảm thấy hết sức bối rối, không hiểu nên ném cây chùy xuống cho Nam hay gọi anh ta trở lại. Chàng trai này lanh lẹ hơn những đứa con trai của Oroc nhưng vì bọn họ tiến theo vòng cung về phía lèn đá, anh ta sẽ ở trong tầm phóng giáo hoặc lao. Người chỉ huy chần chừ chỉ một thoáng, anh gọi to:
- Naoh không ném cây chùy xuống cho Nam nữa... chỉ nặng thêm bước chạy, Nam chạy thật nhanh lên... chạy đến báo cho người Oulhamr biết là chúng tôi chờ bầy ở đây, cùng với Lửa.
Nam tuân theo, vô cùng run sợ, anh tự thấy mình quá yếu thế trước mấy anh em hung tợn nhà kia: anh chỉ khựng lại một thoáng mà họ đã lấn lên một đoạn đường. Chồm lên được mấy bước, anh vấp và loạng choạng phải lấy lại đà. Và Naoh thấy rõ nguy cơ tăng thêm, anh gọi ngay người bạn quay trở lại.
Và kia, bọn Rậm lông đã tiến đến gần. Tên lanh lẹ nhất phóng ngọn giáo. Mũi nhọn đâm trúng cánh tay chàng trẻ tuổi vừa lúc anh ta bắt đầu leo trở lên; tên kia, thét lên tiếng kêu chết chóc rùng rợn, nhảy chồm tới Nam định đập nát anh ta. Naoh đã rình sẵn. Vung cánh tay hết sức dữ dội, anh ném một tảng đá: hòn đá tảng vạch một đường vòng cung trong bóng tối, đập gãy xương đùi tên địch làm hắn ngã nhào. Trước khi con trai Báo đốm kịp chọn một hòn đá khác, tên bị thương gào lên những tiếng cuồng giận, lẩn ngay vào sau một bụi cây.
Thế rồi, tất thảy đều im ắng lạ lùng. Aghoo bước lại gần đứa em; hắn xem xét vết thương. Gaw giúp Nam leo trở lên đến bàn đá. Naoh đứng thẳng người trong ánh sáng lửa và ánh sáng trăng hòa trộn, hai tay nâng cao một tảng hoa cương sẵn sàng đập nát bọn khiêu khích. Tiếng nói của anh cất vang trước tiên:
- Những người con trai của Oroc không phải cùng một bầy với Naoh, Nam và Gaw hay sao? Cớ sao lại đánh vào chúng tôi như những kẻ thù?
Đến lượt Aghoo rậm lông đứng bật dậy. Sau khi rống lên tiếng kêu chiến đấu của mình, hắn trả lời:
- Aghoo sẽ đối xử với các người như là bạn nếu các người chịu nhường lại cho anh ta phần Lửa của mình, và như là những con hươu rậm sừng nếu các người từ chối điều đó.
Một tiếng cười gằn kinh khủng làm cho đôi quai hàm hắn hoác ra, ngực hắn mở rộng đến mức có thể đặt gọn cả một con beo vào trong.
Con trai Báo đốm gọi to:
- Naoh đã đoạt được Lửa ở quân Ăn thịt người. Anh ta sẽ chia Lửa khi anh ta gặp lại bầy.
- Chúng tao muốn có lửa ngay bây giờ... Aghoo sẽ được Gammla còn Naoh sẽ được nhận hai phần mồi săn và những thứ được chia.
Con trai Báo đốm run lên vì cơn giận dữ bốc cao:
- Tại sao Aghoo lại có thể có được Gammla? Anh ta đã không biết cách lấy cho được Lửa! Các bầy người sẽ chế giễu anh ta...
- Aghoo khỏe hơn Naoh. Anh ta sẽ đâm thủng bụng các người bằng cây lao nhọn và đập vụn xương các người bằng cây chùy nặng.
- Naoh giết được con gấu xám và con cọp cái. Anh ta đã đánh thắng quân Ăn thịt người và những tên Lùn đỏ. Naoh chẳng sợ Aghoo.
- Thì Naoh hãy cứ xuống chỗ đất bằng dưới đây!
- Nếu Aghoo chỉ đến đây có một mình, Naoh xuống ngay lập tức để đọ sức!
Aghoo cất tiếng cười vang, ầm ầm như một tiếng rống:
- Không một tên nào trong bọn các người sẽ được trở lại Đầm nước lớn!
Cả hai người đều nín lặng. Naoh rùng mình mà so sánh vóc dạc mảnh dẻ của Nam và Gaw với thân hình khủng khiếp của lũ con trai Oroc. Thế nhưng chẳng phải là anh đã giành được thắng lợi đầu tiên đó sao? Bởi vì nếu Nam có bị thương thì một tên trong bọn chúng lại không thể đuổi theo địch thủ.
Máu chảy trên cánh tay Nam. Người chỉ huy lấy tro trong bếp lửa đắp lên và bọc cỏ bên ngoài. Rồi, trong khi đôi mắt tỉnh táo dõi theo tình thế thì anh cũng tự hỏi sẽ phải chiến đấu như thế nào. Không thể trông nhờ vào một sự sơ hở bất ngờ của Aghoo và các em hắn. Giác quan của chúng thật hoàn hảo, cơ thể chúng không biết mỏi mệt. Chúng có thừa mưu trí, sức lực, khôn khéo và nhanh lẹ; dù có chậm chạp hơn Nam và Gaw một chút, chúng hơn hẳn hai chàng trai về sức bền. Chỉ riêng con trai Báo đốm, nhanh hơn chúng ngay ở cái đà xuất phát, là có thể ngang với chúng về sức dẻo dai.
Tình huống cứ phác họa từng mảng trong đầu óc người chỉ huy và chắp nối những mảng ấy với nhau, bản năng đã tạo được cho chúng một mối liên kết. Do đó, Naoh nhìn rõ được diễn biến sẽ xảy ra của cuộc chạy trốn và cuộc đọ sức; anh đã hoàn toàn lao vào hành động trong khi bề ngoài anh vẫn cứ yên lặng ngồi xổm trong cái ánh sáng đồng thau. Cuối cùng anh đứng thẳng lên, một nụ cười mỉm tinh quái lướt qua trên mi mắt: chân anh gặp đất như móng con bò mộng. Trước hết, phải dập tắt hẳn bếp Lửa, để bọn con trai Oroc, dù có chiến thắng, cũng chẳng thể có được Gammla, hoặc phần chia chiến lợi phẩm. Naoh ném xuống nước những cành củi cháy dở lớn nhất; cùng các bạn, anh giết Lửa bằng đất và đá. Anh chỉ giữ lại cuộc sống cho cái ngọn Lửa leo lắt trong một cái chuồng đá. Xong xuôi, anh cho xuống lèn một lần nữa. Lần này, Gaw mở đường. Tới khi chỉ còn cao chừng gấp đôi con người, anh ta sẽ dừng, trên một mỏm đá nhô ra khá rộng có thể đứng vững vàng và phóng giáo xuống.
Chàng thanh niên Oulhamr thực hiện lệnh của chỉ huy rất nhanh chóng. Tới cái đích đã định, anh kêu khẽ một tiếng để báo cho người chỉ huy biết.
Những đứa con trai Oroc đứng thành đội hình ra trận. Aghoo quay mặt thẳng vào hòn lèn lăm lăm ngọn lao trong tay; tên bị thương, đứng thẳng, dựa vào một cây nhỏ, nắm sẵn vũ khí; và đứa thứ ba, Roukh cánh tay đỏ, gần hơn bọn kia, đi đi lại lại theo đường vòng cung. Naoh đứng thẳng trên mái đá chìa ra từ bàn đá, khi thì cúi nhìn phía đồng bằng, khi lại vung mạnh một ngọn lao. Anh nhằm lúc Roukh bước lại gần hơn hết mà phóng vũ khí xuống. Ngọn lao vượt một khoảng không gian xa khiến đứa con trai Oroc phải kinh ngạc, nhưng cũng còn phải đến năm bề cao con người nữa mới chạm được tới hắn. Một hòn đá Naoh ném tiếp lại rơi còn gần hơn một chút. Roukh phá lên một tràng cười chế giễu:
- Thằng con trai Báo đốm quả là mù quáng và ngu xuẩn!
Đầy vẻ khinh miệt, hắn giơ cao tay phải đang nắm chặt cây chùy. Với một động tác nhanh lén, Naoh cầm ngay một thứ vũ khí đã sắp sẵn trước; đó là một chiếc cần bật mà anh đã học thành thạo cách dùng trong bầy người Wah. Anh vung vít và quay một vòng thật nhanh vũ khí đó. Roukh, yên trí đó chỉ là một động tác dọa dẫm, lại bước đi và cười gằn. Lúc đó, hắn không còn hướng thẳng về phía lèn đá, ánh sáng trở nên lấp lóa và hắn không nhìn thấy mũi lao vụt tới. Khi hắn nhìn thấy thì đã muộn quá rồi: bàn tay hắn đã bị đâm toạc hổ khẩu[7]. (Chú thích: [7] Hổ khẩu: chỗ ngón tay cái dính với ngón tay trỏ. Hết chú thích). Thét lên một tiếng điên dại, hắn buông rơi cây chùy.
Thế là Aghoo và các em hắn hết sức kinh hoảng. Tầm ngọn lao Naoh phóng tới đã vượt rất xa sự tính toán trước của chúng. Và bỗng dưng cảm thấy sức mạnh của mình bị sút đi trước một thủ đoạn bí ẩn, cả ba đều lùi lại; bây giờ Roukh chỉ còn cầm cây chùy được bằng tay trái.
Nhân lúc chúng đang sửng sốt, Naoh giúp Nam leo xuống; bây giờ thì cả sáu người đều đứng trên đất đồng bằng, hết sức cảnh giác và sôi sục căm hờn. Ngay lúc đó, con trai Báo đốm chạy chếch về bên phải, lối thoát ra ở hướng đó rộng hơn và chắc chắn hơn. Mặt đó, Aghoo chặn đường. Đôi mắt trợn tròn rình dõi từng cử chỉ của Naoh, hắn luồn lượn hết sức tài tình để tránh ngọn giáo hoặc mũi lao phóng tới. Và hắn tiến dần lên, với hi vọng đối thủ sẽ hao dần vũ khí phóng vào chính hắn mà không hiệu quả, trong khi Roukh vọt nước đại xông tới. Nhưng Naoh lùi lại, bẻ ngoặt thật bất ngờ và đe dọa tên thứ ba đương đứng chờ, chống một ngọn lao. Động tác ấy bắt buộc Roukh và Aghoo phải lượn sang phía tây; ngõ thoát lúc này nới rộng hẳn ra: Nam, Gaw và Naoh lao thẳng qua đó; bây giờ thì ba người có thể chạy luôn một mặt không còn sợ bị bao vây nữa.
- Bọn con trai Oroc không bao giờ có được Lửa nữa! - Người chỉ huy kêu lớn, tiếng vang dội. - Và Naoh sẽ được nhận Gammla!
Cả ba người sải dài bước chạy trên đồng bằng đã giải tỏa và chắc chắn là họ gặp được bầy mà chẳng phải đánh chác gì nữa. Nhưng Naoh hiểu rằng phải ngay trong đêm nay liều một trận sống chết: hai tên Rậm lông đã bị thương. Bỏ lỡ keo này tức là để cho chúng kịp bình phục và tai họa sẽ ập tới ghê gớm gấp bội.
Trong giai đoạn đầu cuộc chạy dài, ngay Nam, mặc dầu bị thương, cũng giành được ưu thế. Ba người bạn đã vượt lên được hơn một nghìn bước. Đến đây, Naoh cho dừng lại, giao Lửa cho Gaw và bảo:
- Các bạn cứ chạy luôn không nghỉ, một mạch hướng về phía mặt trời lặn... cho tới khi Naoh theo kịp các bạn.
Họ tuân lệnh và cứ giữ vững tốc độ mà tiến, còn người chỉ huy chạy theo sau, chậm hơn. Một lúc sau, anh quay trở lại, đối mặt với cánh Rậm lông, giơ cần bẫy lên đe dọa. Chờ cho chúng tới áp sát đã, anh chạy xéo về phía bắc vượt qua bên phải chúng rồi phóng nước đại về hướng sông... Aghoo hiểu ra. Hắn gầm một tiếng như sư tử rống và cùng với Roukh lao theo để trở lại cứu đỡ cho tên bị què. Trong tình thế thất vọng, hắn chạy nhanh cũng không kém Naoh. Nhưng vóc dạc hắn không kham nổi tốc độ ấy. Con trai Báo đốm thân hình thích hợp hơn với đà chạy, lại vượt xa thêm. Anh áp tới gần hòn lèn, bỏ xa bọn kia đến ba trăm bước và đứng mặt đối mặt với tên thứ ba.
Tên này sẵn sàng đón anh, hung hãn. Hắn phóng một ngọn giáo. Vì đứng không được vững vàng, hắn bị chệch đích và lập tức Naoh xông tới. Khí lực và tài nghệ của hắn thực ta, mặc dầu một chân bị què, còn đủ để đập vụn xương Nam hoặc Gaw. Để đánh lại anh chàng Naoh vạm vỡ, hắn đã dùng sức quá mạnh: ngọn chùy của hắn đập xuống mãnh liệt, phải đứng được cả hai chân thật vững mới không bị ngã, và thế là hắn chúi xuống, đúng lúc đó vũ khí của địch thủ giáng xuống và quật hắn ngã nhào.
Aghoo chỉ còn cách độ trăm trăm bước; Roukh, máu chảy từ bàn tay đã giảm sức ít nhiều và vốn cũng kém lanh lẹ, thì còn chậm chân hơn đến trăm bước nữa. Cả hai người ào ào đến đích như những con tê giác, lao theo một bản năng về nòi giống quá sâu sắc đến nỗi quên bẵng mất những mưu mô của đối thủ.
Một chân dậm lên kẻ thua trận, con trai Báo đốm chờ, cây chùy sẵn sàng vung lên. Aghoo chỉ còn cách ba bước; hắn chồm tới đánh... Naoh vụt lẩn như chớp. Anh vọt thẳng tới Roukh với sức mạnh của con hươu rậm sừng. Bằng một động tác tuyệt kĩ, nắm chặt cây chùy trong cả hai bàn tay mà giáng xuống, anh gạt phăng vũ khí của Roukh lóng ngóng vung lên chỉ bằng bàn tay trái, anh quật ngã luôn đối thủ thứ hai.
Rồi vẫn lẩn tránh trước Aghoo, anh gọi bảo hắn:
- Này, các em của mày đâu cả rồi, con trai Oroc? Chẳng phải là chính tay tao đã quật ngã chúng như là đã quật ngã con gấu xám, con cọp cái và những tên Ăn thịt người đó ư? Và tao đây, mày xem đấy, vẫn tự do như cơn gió! Chân tao nhanh nhẹn hơn chân mày, hơi sức tao cũng dai bền như hơi sức con hươu đại cồ.
Khi đã vượt lên trước rồi, anh đứng dừng lai và nhìn Aghoo tiến đến. Và bảo hắn:
- Naoh không muốn đánh nhau với Aghoo, nhưng bây giờ thì không thể tránh lần nữa. Chỉ đêm nay, một là mày chết, hai là tao chết.
Anh nhằm thẳng ngọn giáo vào con trai Oroc. Nhưng đối thủ của anh ta đã tỉnh táo tinh khôn trở lại, hắn chậm bước lại, chăm chú. Ngọn giáo vút trong không gian. Aghoo cúi xuống, mũi nhọn lướt cao quá đầu hắn.
- Bây giờ thì chính Naoh phải bỏ mạng! - Hắn tru lên.
Hắn không cần phải vội vàng nữa, hắn hiểu rõ rằng đối thủ hoàn toàn chủ động chấp nhận hoặc từ chối cuộc đọ sức. Nước bước của hắn ám muội và đáng gờm. Mỗi động tác của hắn lộ rõ là con vật thiện chiến. Sử dụng ngọn lao hoặc cây chùy, hắn gieo rắc cái chết. Mặc dầu các em hắn đã bị tiêu diệt, hắn cũng không e ngại gì người chiến sĩ to lớn và dẻo dang, với hai cánh tay lẹ làng, đôi vai vững chắc. Bởi vì hắn mạnh hơn các em hắn và chưa hề biết đến sự thất bại. Chưa một con người, chưa một con vật chống lại được ngọn chùy của hắn.
Khi đã tới tầm, hắn quăng ngọn lao. Hắn làm động tác ấy bởi vì phải làm như thế, thừa hiểu rằng Naoh tránh cái mũi nhọn bằng sừng dễ như bỡn, và hắn chẳng chút ngạc nhiên. Và hắn nữa, hắn cũng tránh dễ dàng mũi lao của địch thủ.
Bây giờ thì chỉ còn những cây chùy. Cả hai người cùng giơ cao lên một lúc: cả hai chiếc đều bằng gỗ sồi. Chùy của Aghoo có ba mấu lồi, lâu ngày đã lên nước và ánh lên trong ánh trăng. Chùy của Naoh tròn hơn, không lâu đời bằng và ngả xám hơn.
Aghoo đánh trước. Hắn không giáng xuống hết sức, không thể đánh bằng cách đó mà mong phủ đầu con trai Báo đốm. Cho nên Naoh tránh không khó khăn và anh đập chéo lại luôn. Đối thủ vung chùy đón; gỗ sồi đập vào nhau kéo một thiếng “chát” dài. Thế là Aghoo nhảy chồm sang phải và chuyển nhanh tới bên cạnh sườn người chiến sĩ cao lớn: hắn sử dụng luôn miếng đòn chí mạng đã bao lần đập nát đầu thú dữ. Hắn đập vào chổ trống và cây chùy của Naoh cũng vừa giáng xuống cây chùy của hắn, giáng mạnh đến mức ngay đến Faouhm cũng phải lao đao, đôi chân Aghoo vẫn đứng vững như trời trồng. Hắn vừa kịp bật lùi tránh.
Vậy là họ đứng trước nhau, mặt nhìn mặt, không chút thương tích, tưởng như họ chưa bước vào cuộc đọ sức sống chết. Nhưng thực ra, tất cả con người họ đã chiến đấu! Mỗi bên càng hiểu rõ thêm cái sinh vật khủng khiếp phía kia; mỗi người đều biết rằng chậm một li cho một động tác tất sẽ sẽ rơi vào cái chết, một cái chết tủi hổ hơn là cái chết do con hổ, con gấu hay con sư tử gây nên.
Aghoo lại lao vào cuộc đấu sức với một tiếng rú ồm ồm; tất cả sức lực như dồn vào cánh tay hắn bổ thượng cây chùy không cần lựa miếng, quyết tâm đập vụn mọi sự chống đỡ. Naoh bước lùi, vung chùy lên cản. Anh gạt được cú đánh nhưng không tránh khỏi một mẩu chùy rạch một vệt rộng bên vai. Máu vọt ra, nhuộm đỏ cánh tay người chiến sĩ. Aghoo, tin chắc lần này nữa hắn lại xóa bỏ một cuộc sống mà hắn đã kết tội, vung cao cây chùy. Cây chùy bổ xuống dữ dội...
Đối thủ đã tránh được ngọn chùy và con trai Oroc quá đà, nghiêng chúi. Thét lên một tiếng rùng rợn, Naoh xuống tay. Đầu Aghoo rền lên như một khúc gỗ sồi, cái thân hình lông lá lảo đảo; một gọn chùy đánh tiếp quật ngã hắn bổ nhào xuống đất.
- Mày không có được Gammla đâu! - Người thắng trận quát lên. - Mày sẽ không còn được trông thấy cả bầy, cả Đầm nước và không bao giờ mày được sưởi thân xác mày bên Lửa nữa!
Aghoo vùng đứng thẳng dậy. Cánh tay phải lủng lẳng như một cành cây gãy, đôi chân hắn sụm xuống. Nhưng bản năng ương ngạnh rực lên trong đôi mắt và hắn lại nắm gọn cây chùy vào bàn tay trái. Hắn vung chùy lên một lần chót. Cây chùy chưa kịp hạ xuống đã bị Naoh đánh bật ra đến mười bước.
Và Aghoo chờ cái chết. Nó đã ở ngay trong hắn rồi; hắn không hiểu sự thất bại theo một cách nào khác; hắn hồi tưởng lại, kiêu hãnh, tất cả những gì mà hắn đã tiêu diệt trong các loài sinh vật trước khi chính hắn bị tiêu diệt.
- Aghoo đã đập nát đầu và tim những đối thủ của anh ta! - Hắn lầm bầm. - Anh ta không bao giờ tha mạng sống những kẻ nào đã dám giành với anh ta chiến lợi phẩm hoặc con mồi. Tất cả những người Oulhamr đều đã run sợ trước anh ta.
Đó là tiếng kêu từ bản tâm u tối của hắn, và nếu hắn có thể hoan hỉ trong sự thất bại thì hắn cũng sẵn sàng hoan hỉ. Ít nhất, hắn cũng còn hãnh diện về cái ác đức đã không bao giờ tha chết, đã luôn luôn đập tan cái cạm bẫy là sự hận thù của kẻ thua trận... Khi ngọn đòn chết giáng xuống, hắn không thốt một tiếng rên la; hắn chỉ rên rỉ sau khi tư duy đã mất đi.
Cả ba đứa con trai Bò Oroc vĩnh viễn không được trở về với bầy người Oulhamr nữa.
Và dường như sức mạnh của những đứa con trai Oroc nhập luôn vào Naoh. Anh ngoảnh mặt nhìn ra sông, anh lắng nghe tim anh đập rộn rực. Thời gian thuộc về anh! Anh không còn phải thấy nó chấm dứt.
Đoạt Lứa Đoạt Lứa - J.h. Rosny Anh Đoạt Lứa