Số lần đọc/download: 19047 / 54
Cập nhật: 2020-08-04 08:57:22 +0700
Chương 24 -
- Tôi tiếc lắm, nhưng suy cho cùng tranh bày ra là để bán, tôi giữ lại làm gì?
- Vậy thì để anh giữ.
- Ồ, vậy thì tôi tặng anh đấy. Để tôi ký tặng rồi gởi đến chỗ anh nhé
Anh cười bằng nụ cười rất lạ:
- Cũng được anh không từ chối.
Hoàng Thúy định mang bức tranh đem cất thì Quốc Uy giữ tay cô lại:
- Cứ treo lên đó cho mọi người xem. Đến lúc cuối cùng gỡ xuống cũng được
Anh cầm nó trên tay cô, bước đến treo trở lại tường. Rồi lùi một bước ngắm nghía. Một nụ cười tinh quái trên môi anh
- Hai đứa bé này dễ thương lắm, hình như em rất thích trẻ con. Anh thấy nên giữ lại để sau này con em xem.
Hoàng Thúy "hứ" thầm một tiếng, rồi quay mặt đi, cô không ngốc đến nỗi không hiểu ẩn ý của anh. Đến lúc này mà anh ta còn ngông nghênh tự tin như thế. Kiêu ngạo!
Cô còn đứng lóng ngóng chưa biết phải làm gì thì Quốc Uy nhìn đồng hồ
- Bây giờ anh về đây, chúc em thành công.
- Cám ơn
Anh đi ra cửa. Hoàng Thúy đứng im nhìn theo rồi đến gỡ bức tranh xuống, đặt riêng góc phòng. Buổi trưa cô mang về nhà, hí hoáy ghi lời đề tặng. Không ngờ Quốc Uy cũng thích tranh của cô. Tặng cho anh ta cô không hề tiếc chút nào.
Sáng hôm sau, một người khác đến phòng triển lãm thật sớm. Khi Hoàng Thúy vừa mở cửa bước vào. Hình như anh ta chờ cô. Cô mỉm cười chào người khách đầu tiên này. Rồi đến mở cửa sổ và bật đèn, căn phòng sáng hẳn lên, dịu dịu
Người khách chắp tay phía sau, lững thững đi một vòng ngó các bức tranh. Nhưng anh ta hình như đếm số lượng hơn là xem. Bất chợt anh ta quay đầu nhìn cô:
- Tôi sẽ mua toàn bộ số tranh này, cô bằng lòng bán chứ?
Hoàng Thúy đứng thẳng người lên, sững sờ như không tin, cô mở mắt lớn nhìn anh ta mà không nói được câu nào, anh ta nhắc lại:
- Cô nghĩ sao?
Hoàng Thúy lặp lại:
- Mua toàn bộ à? Anh không đùa đấy chứ?
- Mới sáng sớm tôi đâu dám nói năng lung tung, tôi thích thì mua, không có vấn đề gì cả?
- Anh mua lại để trang trí hay sẽ bán lại cho ai thế?
- Không, tôi muốn mua về để treo trong phòng của tôi. Tôi thích chơi tranh, thế thôi. Tôi thích tranh của cô lắm. Thế nào? Cô đồng ý nhượng lại tranh của cô cho tôi chứ?
Hoàng Thúy gật đầu như trong mơ. Thật không thể tưởng tượng được. Bỏ một số tiền lớn như vậy để mua tranh. Anh ta chắc phải giàu lắm. Hay là anh ta chơi ngông?
Hoàng Thúy còn đang mơ màng thì anh ta bỗng nói như bàn bạc:
Cô thống kê số tranh và tiền đi. Tôi sẽ để trả tiền trước cho cô. Nhưng còn tranh thì cứ để lại đây triển lãm. Tuần sau tôi sẽ cho người đến lấy.
- Nếu vậy thì tôi sẽ giảm giá 20% cho anh
Anh ta khoát tay:
- Thôi khỏi. Tôi không cò kè trả giá với cái gì thuộc về nghệ thuật đâu.
- Vị công tử này hào phóng không thể tưởng tượng được. Hoàng Thúy cố đoán xem anh ta làm nghề gì nhưng không đoán nổi. Có lẽ đây là trường hợp đặc biệt nhất trong lịch sử triển lãm tranh. Một người khách mua toàn bộ tranh triển lãm. Mà lại còn để lại cho người khác thưởng thức nữa chứ. Cứ như trong mơ vậy.
Khi cô đưa biên nhận. Anh ta thậm chí cũng không nhìn tới. Chỉ khoát tay nói:
- Thôi khỏi, tôi tin cô mà. Không lẽ hoạ sĩ Hoàng Thúy dám để mất danh tiếng của mình chỉ vì mấy bức tranh sao?
Cô mở miệng định nói thì anh ta chận lại:
- Tuần sau tôi sẽ đến lấy tranh. Cô sẽ nhớ mặt tôi chứ?
- Vâng tôi sẽ nhớ.
Anh ta chào cô, rồi đi ra cửa. Phòng tranh lác đác vài người bước vào nhưng Hoàng Thúy không để ý. Cô bổ nhào đến bên chiếc máy điện thoại, gọi cho Hương Chị. Vừa nghe thấy tiếng của nó. Cô nói như quá phấn khích:
- Ôi trời. Mày có tưởng tượng nổi không? Có một ông khách đến mua tranh của tao. Ông ấy mua hết, mua tất cả. Mày có tưởng tượng nổi không?
Hương Chi cũng nín thở vì kinh ngạc:
- Mua hết rồi à? Lúc nào vậy?
- Mới vừa đây thôi, Mới tức thì đấy. Anh ta về là tao gọi cho mày liền. Ôi trời, cứ như trong mơ vậy.
- Ai mà hào phóng thế hả trời? hay là anh ta định chinh phục mày đấy? Đó là món quà đầu tiên ông ấy tặng mày đấy.
Hoàng Thúy lắc đầu:
- Không phải đâu. Thậm chí ông ta cũng không nhìn mặt tao hay tán tỉnh? Chỉ lại hỏi: "Chị có phải là Hoàng Thúy không?" Rồi mua tranh ngay.
Hương Chi im lặng hơi lâu. Rồi nói như hét:
- Với số tiền đó mày có thể mua một căn nhà đấy. mày có nghĩ ra không hả Thúy?
Hoàng Thúy ngẩn người
Vậy à. Tao cũng không nghĩ ra. Vì tao không nghĩ là mình bán hết tranh. Ôi thật là kinh khủng.
- Chuyện này lạ thật đấy. Hay là có ai đấy muốn giúp mày. Anh Quang hay anh Uy Có thể là một trong hai người này đó. Thúy, mày có nghĩ vậy không?
- Không phải đâu. Anh Quang thì chắc không biết tao mở triển lãm. Còn anh Uy thì tao đã tặng một bức rồi. Không phải vậy đâu.
- Cuối cùng thì chỉ có thể lí giải rằng: đó là một người mê tranh. Chấm hết.
Hoàng Thúy lẩm bẩm:
- Có mê thì cũng đâu đến mức phải mua hết như vậy. Thật tao không hiểu nổi. Nếu anh ta không trả toàn bộ tiền. Chắc tao nghĩ có người đang đùa giỡn với mình.
Hương Chi cười khúc khích
- Quên, đáng lẽ phải chúc mừng mày mới phải.
- Chúc mừng cái con khỉ. tao còn đang choáng đây này.
- Tốt hơn là mày cứ cho mình may mắn. Thắc mắc làm gì cho mệt. Giờ thì làm ơn cúp máy để cho tao còn đi ăn sáng
- Ủa, đến giờ mà còn chưa ăn sáng à? Dậy trễ thế.
- Hay là để tao qua đó rủ mày đi. Được chứ?
- Ừ, qua đi. tao chờ mày đó nghen.
Hoàng Thúy cúp máy, rồi ngồi xuống ghế. Ngơ ngẩn suy nghĩ. Nhưng nghĩ mãi cũng không lí giải được gì. Cuối cùng cô lắc đầu bỏ qua. Điều này đột ngột đến nỗi cô không nghĩ gì tới việc tiếc những bức vẽ của mình nữa.
Minh Quang đi lên tầng một của nhà hàng Hương Duyên. Tiếng nhạc vọng xuống trầm trầm êm dịu. nghe loáng thoáng cả những tiếng cười. Một cảm giác phấn khích vì sắp được gặp Hoàng Thúy làm anh bước những bước nhanh hơn. Thậm chí anh cũng không nhận ra được mình trong rất trẻ con trong những cử chỉ như thế.
Hoàng Thúy đứng chờ khách ở cửa. Cô có vẻ ngạc nhiện khi thấy anh đến có một mình. Và đưa mắt ngó xuống cầu thang. Minh Quang đến trước mặt cô:
- Chúc mừng sinh nhật.
Hoàng Thúy đỡ món quà trên tay anh, mỉm cười nói:
- Thế còn chị Ngân đâu?
Minh Quang nói như tránh né:
- Tối nay cổ bận. Anh đến có trễ quá không?
- Bạn em đến đông lắm rồi. Chỉ thiếu có vài người thôi
Và cô vẫn không ngừng thắc mắc:
- Em gửi thiệp từ tuần trước. Vậy mà chị ấy vẫn không sắp xếp được thời gian sao? Em muốn hai người cùng đến lắm.
Minh Quang cười gượng:
- Anh cũng không biết.
- Thế hai người có giận nhau không?
- Anh cũng không để ý
Nói xong Minh Quang bỏ vào phòng. Anh không muốn trả lời những câu hỏi quá quan tâm ấy. Nhưng Hoàng Thúy không hiểu. Cô nghĩ họ đang giận nhau và thái dộ tránh né ấy hoàn toàn không phải vì cô.
Nhưng chỉ một lát sau. Cô quên ý nghĩ đó ngaỵ. Mải vui với bạn bè, cô không để ý đến cử chỉ săn sóc quá mức của Quang. Cũng không thấy Quốc Uy xuất hiện ở cửa. Nhìn vào bàn cô với nụ cười ngang ngang. Rồi lặng lẽ đi tìm một góc ngồi hút thuốc.
Hương Chi thấy anh. Cô lập tức đứng dậy bước về phía anh:
- Lâu rồi không gặp. Anh dạo này thế nào?
- Bình thường.
- Này, Thúy nó cũng mời anh à?
Quốc Uy lắc đầu:
- Không. tự anh đến
- Vậy à. Vậy để em cho nó hay.
Quốc Uy khoát tay:
- Không cần. Để xem cô ta làm gì.
Hương Chi nhìn theo ánh mắt Quốc Uy rồi mỉm cười:
- Anh có bực nó cũng không biết. Anh Quang tấn công nó ráo riết lắm. Anh không có ý kiến gì sao?
Quốc Uy quay lại nhìn cô. Một nụ cười rất lạ trên môi anh:
- Anh tôn trọng quyền tự do của mỗi người.
- Nhưng anh đang muốn giành lại nó mà. Phải làm một cái gì đó chứ. Em nghe nói anh Quang chia tay với chị Ngân rồi phải không?
- Bạn bè anh ai cũng biết chuyện đó.
- Vì nhỏ Thúy phải không?
Cô dừng lại, chận lại:
- Mấy ông con trai này thật lạ. Cái gì có trong tay thì không biết giữ. Đợi đến khi mất mới giật mình.
Thấy Quốc Uy không nói gì. Cô kéo áo anh:
- Là em nói luôn anh trong đó đó.
- Thì anh có phủ nhận đâu.
Quốc Uy trả lời mà mắt vẫn không rời khỏi Hoàng Thúy. Cô đang nhảy với Minh Quang. Họ lẫn lộn trong các cặp khác. Nếu không chú ý thì không thể nào nhìn ra được. Hương Chi nhịp nhịp chân:
- Tiếc là em không được cử động mạnh. Lâu rồi không có dịp nhảy với nhau như thế này. Anh nhớ lúc trước không? Bốn ngưòi đến vũ trường đến khuya mới về. Anh với nhỏ Thúy như không biết ai ngoài hai người. Giờ nghĩ lại em thấy như mới ngày hôm qua ấy.
Cô chợt ngừng lại, kéo tay Quốc Uy.
- Này, anh có nghe em nói gì không đấy?
- Nghe chứ.
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- Bởi vì đâu còn chuyện gì để nói. Anh tự hỏi cô ta sẽ còn làm những chuyện gì nữa.
- Nhưng rõ ràng nó không có lỗi với anh. Chính anh bỏ rơi nó trước mà.
Quốc Uy nhướng mắt:
- Em không cần phải bênh vực bạn em kỹ vậy đâu.
Vừa nói anh vừa đi ra sàn nhảy. Cả Hoàng Thúy lẫn Minh Quang đều không thấy anh. Quốc Uy bình tĩnh gỡ tay Hoàng Thúy đang đặt trên vai Minh Quang, rồi kéo cô lại phía mình. Minh Quang ngạc nhiên quay lại. Nhưng khi thấy người đó là Quốc Uy thì anh chỉ khẽ nhún vai rồi đi về phía bàn.
Hoàng Thúy cũng ngơ ngác vì bị bất ngờ. Cô vội rụt tay lại, định bỏ đi. Nhưng Quốc Uy ngang nhiên kéo cô lại. Đặt tay cô lên vai anh:
- Nhảy tiếp đi
Hoàng Thúy hơi ngước lên:
- Sao anh lại đến đây?
- Em không thích phải không?
Hoàng Thúy làm thinh. Bị kéo sát vào anh quá. Cô hơi dằn ra:
- Anh đừng có làm như vậy. Không được tùy tiện như thế
Quốc Uy thản nhiên không quan tâm đến cử chỉ chống đối của cô. Anh chuyển đề tài.
- Em không được giao thiệp với Minh Quang như vậy.
- Tại sao?
- Em không được phép làm như vậy với anh và với Mai Ngân.
Hoàng Thúy tìm cách đẩy anh ra nhưng không được. Cô nguẩy đầu pảnh đối:
- Anh thật là quá đáng
- Có thể. Nhưng anh nhắc lại lần nữa. Từ nay về sau em không được để Minh Quang thân mật như vậy
- Tôi chả thân mật với ai cả. Mà có như vậy thì sao?
- Em có biết vì em mà nó bỏ rơi Mỹ Ngân không?
- Cái gi?
Hoàng Thúy mở lớn mắt... lắp bắp...
- Tôi không tin... Anh đừng có gán ghép.
Quốc Uy điềm nhiên:
- Em không biết hay là vì em sợ? Hoặc muốn trốn tránh trách nhiệm? Để người khác phải khổ vì mình, em không thấy lương tâm áy náy sao?
- Tôi không làm gì bậy mà phải áy náy.
Hoàng Thúy kêu lên. Cô chợt đẩy mạnh anh ra, rồi lách người bỏ đi. Quốc Uy cũng lững thững đi theo. Anh kéo cô xuống cầu thang. hai người cứ đứng dựa tường. Không ai nhìn đến ai. Thật lâu, Quốc Uy lên tiếng:
- Em là người thông minh. Lẽ ra em phải nhận thấy thái độ của Minh Quang như vậy là không đúng. Và phải ngăn chặn, tại sao em lại để nó đi qúa đà như vậy?
Anh liếc nhìn cô, nói thêm:
- Mỹ Ngân đã từng đến khóc lóc với anh. Theo cổ thì em cố tình quyến rũ Minh Quang. Nếu em ở vị trí của anh thì em sẽ làm thế nào?
- Tôi sẽ không tin và bảo cô ta tìm hiểu thêm.
- Nói nghe hay lắm. Có vẻ như em còn chút hiểu biết. Nhưng hành động thì không dứt khoát chút nào. Còn những gì cần yếu đuối thì lại quá cứng rắn.
Cách nói của Quốc Uy làm cô nổi sùng lên:
- Không cần anh phải dạy tôi. Vậy tức là tối nay anh đến là để bảo vệ Mai Ngân chứ gì? Nói theo cách của anh thì tôi giành giật người yêu của cô ta. Và điều đó làm anh thấy đau lòng?
Quốc Uy ngồi ghé một chân trên lan can, nhìn cô mộc cách giễu cợt:
- Nói nghe giống ghen quá.
- Tôi không đùa... - Hoàng Thúy phẩy tay.
- Anh cũng không chịu khó đến đây để đùa.
Anh hất mặt lên phía trên, nói nghiêm chỉnh:
- Em lên với bạn đi. Xong rồi nói chuyện tiếp, anh sẽ ở lại chờ.
Hoàng Thúy suy nghĩ một lát, rồi kéo áo đi lên. Quốc Uy nói với theo:
- Hãy nhớ dè dặt với thằng Quang lại, đừng để mình đi xa quá không hay cho em đâu.
-C ám ơn.
Cô buông thõng một tiếng. Rồi tiếp tục đi lên. Bỗng nhiên tâm trạng vui vẻ bay mất như bong bóng hết hơi. Và bị bẹp dí bởi sự chán nản. Những gì Quốc Uy nói như nước lạnh tạt vào nhiệt tình của cô với Minh Quang. Anh ta là người đầu tiên nói thẳng vào mặt cô, rằng cô là người phá hoại tình cảm của người khác. Còn cô thì có biết gì đâu.Sao tự nhiên có chuyện kỳ cục đến thế. Mà điều tệ hại nhất là hình như anh ta nói không sai. Cô đã từng ngạc nhiên về sự nhiệt tình quá đáng của Minh Quang. Nhưng lại không nghĩ ra nổi đó là sự chinh phục. Trên thực tế, Minh Quang có quyền theo đuổi một phụ nữ khi đã ly dị. Nhưng trong tình cảm nó vô cùng kỳ cục, gần như là một sự khiêu khích đối với bạn bè. Bộ anh không thấy điều đó sao.
Thấy Hoàng Thúy vào phòng, Minh Quang đi về phía cô.
- Nãy giờ Thúy đi đâu vậy?
- Em và anh Uy nói chuyện dưới cầu thang.
- Chuyện riêng của hai người à?
Hoàng Thúy với tay lấy lon bia trên bàn, uống một hơi:
- Không phải, ảnh nói với em rằng anh đã chia tay với chị Ngân.
- Thì sao? Chuyện đó đâu có ảnh hưởng đến nó.
-N hưng chị Ngân đã đến khóc với ảnh, và bảo lý do là tại em.
Minh Quang im lặng, không hề phản đối. Hoàng Thúy cúi mặt nhìn xuống bàn có vẻ buồn bả:
- Tại sao anh làm như vậy, em cảm thấy mình vừa có lỗi, vừa mất mát tình cảm, em không muốn như vậy.
Minh Quang hơi cúi đầu nói nhỏ:
- Em hoàn toàn không có lỗi. Nếu lỗi lầm thì người đó là anh. Có lẽ tính anh thiếu chung thủy. Vì khi tiếp xúc với em rồi, anh không thể yêu Mai Ngân được, dù đã cố gắng hết sức. Cổ không làm anh rung động được.
Hoàng Thúy không quan tâm đến chuyện đó, cô nói thẳng suy nghĩ của mình:
- Em thích sự quan tâm của một người anh hơn, bây giờ không còn được như vậy nữa, em cảm thấy muốn rút lui, anh có hiểu từ mất mát em đã nói không?
Minh Quang trả lời bằng cách hỏi lại:
- Em có thể nói lý do từ chối anh không? Anh rất muốn biết.
- Không có gì phức tạp cả, vì em sợ vướng vào tình cảm, em nói thật đấy, một lần là đủ để sợ rồi. Từ đây về sau em không yêu ai nữa đâu.
- Trừ phi em còn yêu Quốc Uy, còn thì anh không bao giờ bỏ cuộc. Suy nghĩ lại đi Thúy.
Hoàng Thúy chưa kịp trả lời thì thấy một phụ nữ đi xăm xăm về phía bàn cô. Cô tò mò nhìn bà ta. Bà ta có vẻ khắc khổ, đã lớn tuổi. Nhưng cử chỉ hãy còn mạnh mẽ, dứt khoát. Sự có mặt đột ngột và thái độ của bà ta làm mọi người trong phòng quay lại, nhìn một cách tò mò.
Bà đi thẳng đến trước mặt Hoàng Thúy, nhưng không thèm nhìn cô, mà kéo vai Minh Quang lại:
Đi về.
Minh Quang ngước lên. Thấy bà, anh có vẻ kinh ngạc, bối rối:
- Mẹ đi đâu vậy. Sao mẹ biết con ở đây?
- Thiệp mời con mẹ đã đọc đến mấy lần, làm sao không biết được. Con đi về ngay.
Bà quay qua Hoàng Thúy:
- Cô là cô họa sĩ Thúy phải không?
- Dạ phải, mời bác ngồi.
Bà ta quạt ngay:
- Tôi không rãnh để ngồi, tôi đến để bắt con tôi về. Còn cô nữa, cô biết con trai tôi sắp có vợ không mà dám quyến rũ nó. Cô bị chồng bỏ thì ráng chịu, sao đi giật chồng người khác. Nếu nó có muốn cưới thì gia đình tôi cũng không nhìn nhận cô đâu.
Mặt Hoàng Thúy đỏ bừng. Bị bất ngờ quá cô không biết phản ứng thế nào. Cô định nói thì Minh Quang đã nhăn mặt:
- Kìa mẹ, đây là chỗ bạn bè con, mẹ nói như vậy không sợ mất thể diện con sao, mẹ về đi.
Bà ta la ong ong lên:
- Con mà cũng sợ mất thể diện nữa sao. Nếu sợ thì con đã nghe lời mẹ rồi, đàng này mẹ nói tới cô ta là con bênh chằm chặp. Mẹ phải làm như vậy cho cô ta quê mà chừa con ra. Làm bộ tổ chức sinh nhật để dụ dỗ con nữa chứ.
Hương Chi nóng mũi xen vào:
- Nè bà kia, con bà theo đuổi người ta, người ta cũng không thèm, bà nói quyến rũ là sao. Không biết rõ ràng thì đừng hồ đồ, bà về đi.
- Cô là ai mà dám đuổi tôi?
- Là bạn nhỏ Thúy, được không. Bà ăn nói kỳ cục quá tôi đuổi đấy.
- Con gái bây giờ mất dạy thật, dám chưởi cả người lớn.
Bà quay lại Minh Quang, chì chiết:
- Đó, con thấy chưa. Con chơi với bạn mất dạy vậy đó, để mẹ bị mất mặt mà cũng không nói một tiếng, tao từ mày luôn, thằng con bất hiếu.
Bị quê quá, Minh Quang sẵng giọng:
- Tại mẹ tự gây ra cả, con lớn rồi chứ đâu phải con nít mà mẹ làm cách đó. Mẹ về đi.
- Đồ mất dạy.
Bà thẳng tay tát vào mặt Minh Quang. Rồi quay phắt qua Hoàng Thúy, đay giọng:
- Cô bỏ bùa gì để con trai tôi cãi lại tôi vậy? Cho cô biết, nếu cô cố tình quyến rũ nó thì tôi sẽ ra tay đấy. Con Ngân là dâu do tôi chọn, nó hiền lành chứ đâu phải thứ lăng nhăng như cô. Làm sao mà tôi dám cưới dâu ghê gớm như cô, mẹ cô ngày trước làm điếm, lấy gì bảo đảm cô không bắt chước mẹ cô chứ.
- Tôi cấm bà nói đến mẹ tôi. Hoàng Thúy chợt hét lên, giận dữ điên cuồng.
Bà ta hất mặt về phía cô, đầy khinh miệt:
- Cô mà cũng đủ tư cách cấm đoán à? Nếu xấu hổ sao không biết cấm mẹ cô lang chạ.
Hoàng Thúy run giọng:
- Nếu bà còn nói như thế, tôi sẽ không nhịn đâu.
Cô hất tóc ra phía sau, định cầm lon bia lên. Nhưng bạn bè xung quanh vội cản lại:
- Bình tĩnh đi Thúy, đừng làm cho bà ta có cớ gây chuyện.
Ngay lúc đó, Quốc Uy ở đâu bước tới. Anh rẽ mấy người bạn Hoàng Thúy ra, và choàng tay qua vai cô:
- Tối nay sinh nhật Hoàng Thúy, con chủ động mời Minh Quang, dù sao tụi con cũng từng là bạn, sao bác lại cư xử như vậy. Con không đồng ý để bách nói nặng vợ con.
Hương Chi thở phào, nhẹ nhõm. Người phụ nữ có vẻ bất ngờ khi thấy Quốc Uy, bà lúng túng:
- Có con ở đây nữa à? Vậy ra con với...
Quốc Uy ngắt lời:
- Vợ chồng con mời thằng Quang, bác thấy không hài lòng chỗ nào?
- Vậy tụi con đã sống chung lại rồi à, bác cứ tưởng... xin lỗi. Bác chỉ lo cho thằng Quang của bác bị gạt, bây giờ...
Minh Quang giận xanh mặt, anh mím miệng:
- Tối nay mẹ đã làm nhục con, con không bao giờ quên hành động này của mẹ.
Anh gạt mọi người, bỏ đi một mạch. Bà mẹ trở nên bối rối vì chính cách cư xử của mình. Bà nhìn Quốc Uy định nói. Nhưng anh quay chỗ khác. Vẻ mặt khắc nghiệt, giận dữ. Chứng tỏ anh tức bà ghê gớm. Bà ta lúng túng phân bua một hồi. Cuối cùng hấp tấp rút rui.
Hoàng Thúy buông mình xuống ghế. Gục mặt trên bàn khóc nức nở. Bạn bè quanh cô định an ủi. Nhưng Hương Chi ra hiệu cho tất cả ra về. Rồi cô cũng lặng lẽ đi ra, sau khi đã nói nhỏ với Quốc Uy:
- Anh dỗ nó đi.
Căn phòng trở lại vắng lặng, chén đĩa ly tách còn la liệt trên bàn. Kết thúc buổi sinh nhật vui vẻ là một biển nước mắt của Hoàng Thúy.
Có lẽ chưa ai có một buổi sinh nhật kỳ quái như thế, lố bịch như thế.
Ý nghĩa đó làm Hoàng Thúy tức điên lên. Cô đấm tay xuống bàn, khóc tức tưởi. Quốc Uy ngồi xuống bên cô, dịu dàng:
- Đừng khóc nữa Thúy. Để anh đưa em về.
Hoàng Thúy chợt ngẩng lên, đầm đìa nước mắt. Cả khuôn mặt đỏ bừng:
- Tôi không muốn đi đâu cả, làm sao tôi đủ can đảm chìa mặt ra đường chứ, nhục nhã quá rồi.
- Sao lại nhục. Tất cả bạn bè em đều lên án bà ấy, bà ta cư xử không ra gì cả, không đáng để em giận đâu.
- Nhưng bà ấy đã mắng mẹ tôi, ai cho phép bà ta làm thế, bà ta có quyền gì chứ.
Càng nói càng trở nên cuồng giận, cô hét lên:
- Bà ta khốn nạn lắm, họ đều là những người ác độc, họ chà đạp đau khổ của người khác một cách khoái trá, họ lấy quyền gì chứ. Sao không chết hết đi.
Cô chụp lon bia, ném mạnh vào tường. Bia trong lon bắn ra tung tóe. Cử chỉ quyết liệt đó như làm thần kinh cô dịu lại một chút. Cô lại gục mặt xuống bàn, khóc lặng lẽ như vô cùng thấm thía.
Quốc Uy để yên, chờ Hoàng Thuy dịu lại. Một lát sau cô ngẩng lên, cười nhếch môi:
- Anh biết không, trong đời mình, tôi luôn phải chịu hậu quả những gì không phải mình gây ra, thượng đế rất biết cách công bằng phải không?
- Không phải, đó chỉ là những câu nói hồ đồ, không đáng để em quan tâm. Thực tế là em được yêu mến nhiều hơn là bị bỏ rơi.
Hoàng Thúy lắc đầu như không tin. Cô nhìn đăm đăm vào tường:
- Đây là lần thứ ba tôi bị làm nhục, hai lần trước là Kiều Mỹ của anh. Bây giờ là đến người đàn bà xa lạ.
Cô cười khan lên:
- Từ giờ về sau không biết còn ai nữa, đến luôn một lần đi để tôi đừng bị tâm trạng đề phòng.
Quốc Uy định nói, nhưng cô khoát tay chặn lại:
- Suy cho cùng, tôi chỉ là một đứa con mất gốc, cha thì sở khanh, mẹ lại lầm lạc, xuất thân như thế, xã hội nào mà chấp nhận được tôi chứ.
- Em hoảng loạn quá mức rồi, về đi Thúy.
- Tôi không muốn về.
Hoàng Thúy khui một lon bia, uống một hơi không cần rót ra ly. Quốc Uy chờ cô bỏ lon xuống, anh dằn tay lên tay cô:
- Đừng làm như vậy, em đâu có quen mấy thứ này.
- Mặc tôi, đừng cản tôi.
Vừa nói cô vừa đẩy tay anh ra, ngửa cổ uống liên tục. Cử chỉ đầy vẻ bứt phá, nổi loạn. Rồi cô ngước lên nhìn Quốc Uy. Bắt gặp cái nhìn đăm đăm của anh, cô cười loạn lên:
- Anh có biết không, buổi sáng ở tòa án về, tôi cũng đã thèm uống như thế này, lúc đó tôi đau khổ quá mà không biết làm gì cho bớt khổ. Thế là tôi mua bia về uống một mình. Khó chịu thế nào anh biết không, nhưng không làm vậy thì tôi biết làm sao, thế là tôi phải uống.
Quốc Uy quay mặt chổ khác, thở dài. Anh không chịu nổi và sự thương xót cứ nhói lên. Và nói nhỏ:
- Anh xin lỗi! Không ngờ có lúc anh làm khổ em như vậy.
- Chuyện đó qua rồi, tôi hết buồn rồi. Suy cho cùng, tại sao tôi phải buồn vì một người bỏ rơi mình chứ.
Cô cười ngặt nghẽo, nhìn thật không bình thường. Quốc Uy lắc đầu:
- Em say rồi, về đi Thúy.
Hoàng Thúy đẩy tay anh ra:
- Tôi không muốn về, anh về đi. Tôi muốn ngồi đây một mình.
Cô nghiêng người tới tìm một lon bia, lặng lẽ uống. Quốc Uy ngồi yên quan sát cô. Tối nay cô có một cái gì đó khác thường. Vừa buồn trầm lắng, vừa uất ức lại vừa nổi loạn ngấm ngầm. Cô khác với Hoàng Thúy dịu dàng lúc bình thường. Đúng là một thế giới nội tâm không yên ổn.
Hoàng Thúy chợt quay lại:
- Anh không uống sao, uống cho vui.
Quốc Uy lắc đầu:
- Nếu hai đứa cùng say hết thì không về được đâu.
Cô nhướng mắt, nâng lon về phía anh:
- Đừng có lo xa thế. Uống đi.
Rồi cô khe khẽ đọc mấy câu thơ, giọng lúng líu không nghe được gì. Đọc xong cô hỏi Quốc Uy:
- Anh thấy thế nào, thơ có hay không? Tôi thích thơ Nguyễn Công Trứ lắm nhé, những nhà chí sĩ khi về ở ẩn họ thường uống rượu làm thơ. Thơ của họ đọc nghe khí phách lắm. Vậy người đời mới nể họ.
Quốc Uy không thể không mỉm cười, nhưng anh nghiêm mặt lại:
- Em say lắm rồi. Bây giờ chịu về chưa?
Hoàng Thúy nhăn mặt phản đối:
- Đã bảo là tôi không có say mà.
Quốc Uy không trả lời. Anh gọi người chạy bàn đến thanh toán tiền. Rồi cương quyết kéo Hoàng Thúy đứng dậy:
- Nhà hàng sắp đóng cửa rồi, họ bảo mình về đó.
- Vậy hả?
Hoàng Thúy đi theo anh một cách ngoan ngoãn. Khi ngồi vào trong xe cô giơ tay ra ngoài hứng gió rồi cười giòn tan một mình. Chưa lúc nào Quốc Uy thấy cô hưng phấn theo cách như vậy. Thậm chí còn sửa thơ của mấy thi sĩ nổi tiếng rồi cười một mình. Cô vui vẻ hoạt bát hẳn lên, khác xa với cơn tức tưởi lúc nãy.
Quốc Uy sửa kính chiếu hậu cho dễ quan sát Hoàng Thúy. Điệu bộ của cô làm anh thấy vui vui có lúc không nén được cười. Khi say cô quậy cho huyên náo như thế đó. Bảo đảm ngày mai tỉnh lại, thế nào cô ta cũng xấu hổ, nếu nhớ tối nay mình đã làm gì.
Hoàng Thúy chợt ngửa đầu vào ghế, lim dim mắt như ngủ. Bỗng cô ngồi bật dậy, mở choàng mắt nhìn anh:
- Anh đưa tôi đi đâu vậy?
- Về nhà. Em không thấy em say quá rồi sao?
Hoàng Thúy thò tay qua nhéo mũi anh một cái:
- Không hiểu sao anh cứ gán ghép cho tôi gì đâu không. Say đâu mà say.
Quốc Uy quay lại, hơi ngạc nhiên về cử chỉ thân mật đột ngột ấy. Nhưng anh khẽ nhún vai, cô đang say, và chắc chắn cũng không biết mình đang làm gì. Cử chỉ như vậy không nói lên cái gì cả.
Vào đến nhà, anh đưa cô lên phòng một cách chật vật. Hoàng Thúy say đến nỗi không nhận ra mình đang ở đâu. Cô vừa ngồi xuống giường đã bật đứng dậy:
- Mở nhạc đi, nhảy vài bản đi, sao hôm nay vui thế, tôi muốn nhảy lắm. Cassette của anh đâu rồi? Mở lên đi.
Quốc Uy kéo tay cô lại:
- Thôi ngủ đi, giờ này còn nhảy nhót gì nữa. Khuya rồi.
- Không có khuya.
- Em quậy thật đó Thúy. Nhưng khuya quá rồi, muốn nhảy thì để sáng đi, quậy bao nhiêu cũng được.
Anh định dằn cô nằm xuống, nhưng Hoàng Thúy không chịu. Và choàng tay qua cổ anh, kéo ghì cổ anh xuống:
- Này, tại sao lúc nãy anh đến dự sinh nhật. Tôi đâu có mời, sao anh biết mà tới, có phải anh còn thích tôi không, nói đi. Còn không?
Quốc Uy gỡ tay cô ra:
- Chuyện đó để mai nói, bây giờ lo ngủ đi.
Nhưng cô ghì anh chặt hơn:
- Tôi không thích ngủ, nói chuyện thích hơn. Lúc nãy anh đã nói gì nhỉ, nói gì nghe hay lắm, tôi thích nghe lắm. Sao bây giờ quên mất tiêu rồi.
- Anh nói nhiều lắm, bây giờ nhắc lại không hết đâu.
Hoàng Thúy khép hờ mắt trên vai anh, cười sung sướng:
- Anh đến sinh nhật tôi làm tôi thích lắm, tôi nói thật đấy.
Quốc Uy hơi dằn cô ra, nhìn nhìn cô:
- Thích, tại sao không mời?
- Vì tôi tự ái, và sợ anh, anh không biết đâu, chỉ cần thấy mặt anh là tim tôi nhảy loạn xa lên, anh bảo gì tôi cũng muốn làm theo, cho nên tôi sợ lắm.
- Em sợ gì?
- Sợ là cuối cùng tôi lại ngã theo anh, rồi lại bị ly dị. Mấy lúc như vậy khổ lắm.
Quốc Uy nhìn cô chăm chú. Anh chợt hiểu ra, Hoàng Thúy đang nói thật, rất thật. Khi say cô sống thật với mình và không còn giữ kẽ hay cố tình chống đối, giấu giếm. Tại sao anh không lợi dụng lúc này để biết tình cảm thật của cô chứ.
Anh chợt ghì cô vào người:
- Em nói thật đi, em còn thương anh không, còn muốn về sống với anh không?
- Còn đấy, tôi muốn thế lắm. Nhưng rủi sau đó anh lại bỏ tôi nữa thì sao?
- Không bao giờ.
Quốc Uy háo hức tìm môi cô. Hoàng Thúy cũng đáp lại cuồng nhiệt. Thậm chí nhiệt tình hơn cả lúc bình thường. Anh biết nếu tỉnh lại, chắc chắn cô sẽ không sống hết mình như bây giờ. Anh muốn giải thích tất cả những điều mình nghĩ để trấn áp sự lo sợ nghi hoặc của cô. Nhưng bây giờ Hoàng Thúy không có khả năng nghe hay hiểu, chỉ nói một cách vô thức. Cho nên anh thấy không cần phải nói nhiều.
Hôm sau cả hai dậy thật muộn. Quốc Uy quay qua nhìn Hoàng Thúy. Cô vẫn còn ngủ say. Có vẻ khó mà thức nổi trong buổi sáng. "Thật giống như cuộc sống trước đây" - Anh cười một mình với ý nghĩ đó rồi bước xuống giường, đi qua phòng rửa mặt.
Sự có mặt của cô trong phòng anh, khiến anh càng nhận thức hết có lúc mình đã cô đơn thế nào. Đó là một sự thiếu vắng không người nào có thể thay thế được. Dĩ nhiên bây giờ cả hai đều đã khác đi. Đã chịu suy nghĩ và nhìn lại mình. Chắc chắn anh sẽ không để cuộc sống biến thành địa ngục nữa. Nếu Hoàng Thúy hiểu điều đó thì cô sẽ không còn do dự nữa.
Quốc Uy trở ra ngoài. Anh rất ngạc nhiên khi Hoàng Thúy đã thức. Cô ngồi bó gối trên giường, chiếc khăn khoác lên người. Dáng điệu có vẻ ủ rũ. Thấy anh, cô chỉ hơi ngước lên nhìn rồi lại cúi xuống. Vẻ ủ rũ vẫn không thay đổi.
Quốc Uy bước đến gần giường, quan sat cử chỉ của cô:
- Em ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm lắm.
Hoàng Thúy lắc đầu:
- Thôi, ngủ nhiều rồi.
- Có thấy mệt mỏi gì không?
- Không thấy.
Quốc Uy khẽ nhún vai:
- Lại nói dối, trong chuyện đó anh có kinh nghiệm hơn em đấy. Rửa mặt và tắm một chút đi, em sẽ thấy dễ chịu lại ngay.
Hoàng Thúy không trả lời, chỉ tiếp tục ngồi rầu rĩ. Một lát sau cô ngước lên, ngập ngừng:
- Hôm qua tôi quậy lắm phải không, tôi không hiểu sao mình lại nói nhiều thế, hứng lên thì nói lung tung, anh đừng để bụng nghe.
Quốc Uy nhìn cô chăm chăm:
- Em nhớ cả những gì mình nói à?