Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 24
T
a đã báo trước cho chúng mày rồi mà. – Ngài Wood lại gầm lên mà không hề đếm xỉa gì tới những tiếng kêu yếu ớt của con chó nhỏ. – Hoặc chúng mày phải tuân lệnh ta, hoặc tất cả những gì chúng mày yêu thích sẽ phải hứng chịu những điều phiền toái nhất!
— Không! – Lucy gào lên.
Con Cookie vẫn đang giãy giụa với những tiếng kêu ằng ặc. Tiếng kêu đau đớn của con chó khiến Lucy phải rùng mình.
— Hãy thả con Cookie ra! – Nó hét lên.
Con rối vẫn đang nhăn nhở cười. Còn con chó đang nấc lên từng tiếng vì nghẹt thở.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, cả hai chị em, không ai bảo ai, cùng nhảy bổ vào con rối. Caro nắm lấy hai chân ngài Wood, Còn Lucy ôm lấy con Cookie và dùng hết sức lôi nó ra.
Caro lôi sấp con rối xuống đất. Nhưng đôi bàn tay gỗ của nó vẫn cứ ôm chặt lấy cổ con chó.
Tiếng nấc nghẹn của Cookie mỗi lúc một rõ hơn, rõ ràng là lúc này nó đã bị thiếu sinh khí.
— Buông nó ra! Buông nó ra! – Lucy gào lên.
Nó tóm chặt lấy hai cánh tay con rối, rồi bằng một động tác thô bạo và quyết liệt, nó giằng tung hai bàn tay gỗ ra.
Con Cookie ngã vật xuống đất rồi thở rít lên từng cơn. Sau đó, nó sợ hãi loạng choạng lết về một góc phòng rồi nằm im ở đó.
— Mày sẽ phải trả giá về điều đó! – Con rối gằn giọng nói.
Rồi nó vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay của Lucy và lập tức tặng luôn cô nàng một cú đấm gỗ như cái chày đập vào giữa trán. Lucy hét lên đau đớn rồi đưa hai tay ôm lấy vết thương.
Đằng sau nó, con Cookie đã bắt đầu cất tiếng sủa đầu tiên.
— Buông ta ra! – Con rối quay về phía Caro ra lệnh, bởi lúc này nó vẫn bị cô bé tóm chặt hai chân.
— Không đời nào! – Caro kêu lên. – Lucy, chị hãy tóm lấy hai tay nó đi! Lúc này, đầu óc Lucy vẫn đang choáng váng vì cú đấm vừa rồi. Tuy nhiên, nó vẫn phải nhoài người ra để túm lây con rối một lần nữa. Nhưng con rối đã bất ngờ cúi đầu xuống và đợp một phát vào cổ tay cô bé.
— Áiii!
Lucy lùi lại và rú lên đau đớn.
Caro cầm cẳng chân ngài Wood và giật mạnh một cái khiến nó ngã đập mặt xuống đất. Con rối gầm lên vì đau đớn và điên giận, nó ra sức vùng vẫy hòng thoát thân.
Lucy lại quyết liệt tấn công và lần này nó đã tóm được một tay, rồi một tay nữa của ngài Wood. Con rối cúi đầu xuống định ngoạm ẩu một cái nữa vào tay cô bé nhưng không được. Lucy đã nhanh tay tránh được hàm răng gỗ của ngài Wood và bẻ hai cánh tay ngài ra sau lưng.
— Ta phải làm gì với nó bây giờ? – Caro hổn hển nói.
Bất giác, Lucy nghĩ ngay tới hai cái xe lu đang san nền ở khu đất bên cạnh.
— Lại kia đi! Mình sẽ làm cho nó nát bét ra mới hả!
— Ta đã báo trước cho lũ chúng mày biết rồi đấy! Ta là một siêu nhân! – Con rối hét lên.
Không bận tâm tới những lời cảnh cáo ấy, Lucy mở tung cửa bếp ra rồi cả hai chị em cùng gắng sức mang tên tù binh đang giãy giụa ra ngoài.
Bên ngoài, bầu trời vẫn còn rất mù mịt, lất phất những hạt mưa nhỏ. Tất cả cỏ cây đều ướt đãm nước. Hai chị em dừng lại đứng nhìn những chiếc xe lo to tướng đang lầm lũi san nền phía bên kia những bụi rậm thấp lè tè: một cái đang lăn ở phía sau ngôi nhà mới, còn một chiếc đang làm ở phía đầu hồi, Trông chúng chẳng khác gì những con vật khổng lồ đang đè bẹp, nghiền nát tất cả những gì mà chúng gặp trên đường đi.
— Qua đằng kia! Nhanh lên em! – Lucy ra lệnh, tay nó vẫn giữ chặt lấy ngài Wood. – Quẳng nó xuống dưới cái bánh lu ấy!
— Thả ta ra! Thả ta ra ngay! – Con rối gào lên.
Nó quay ngoắt đầu lại định cắn vào tay Lucy.
Trên trời, xa xa bắt đầu rền lên những tiếng sấm.
Hai chị em sinh đôi chạy hết tốc lực về phía một chiếc xe lu. Đã rất nhiều lần cả hai chị em đều suýt ngã quỵ xuống bởi đám cỏ ướt trơn tuột.
Chỉ còn cách cái xe lu chừng vài mét nữa thì chúng chợt nhận ra con Cookie. Con chó cũng đang lao thẳng về phía chúng.
— Ôi không! Cái con chó ấy nó định chạy ra đây làm gì không biết.
Con chó vẫn lè lưỡi, chạy tung tăng trên đám cỏ ướt mèm. Mắt nó vẫn nhìn thẳng vào hai cô chủ nhỏ mà lao thẳng tới cái bánh xe lu.
— Không được, Cookie! Không, Cookie, không được thế! – Lucy hét khản cả cổ.