Nguyên tác: The Hunger Games
Số lần đọc/download: 6238 / 342
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Chương 24
P
hải mất một lúc để giải thích tình huống cho Peeta. Mặt Cáo đã đánh cắp thức ăn từ đống hàng tiếp tế như thế nào trước khi tôi thổi bay nó, cô ta đã cố gắng lấy đủ để duy trì sự sống nhưng không đủ để bất cứ ai phát hiện ra như thế nào, làm thế nào cô ta không nghi ngờ sự an toàn của những quả dâu chúng tôi chuẩn bị cho chính mình ăn.
“Mình tự hỏi làm thế nào cô ta tìm được chúng ta,” Peeta nói. “Lỗi của mình, mình cho là vậy, nếu như mình không quá gây ồn như cậu nói.”
Chúng tôi dường như đã rất khó để lần theo như lần theo một đàn gia súc vậy, nhưng tôi cố gắng để hòa nhã. “Và cô ta rất thông minh. Ừ, đúng vậy đấy. Cho đến khi cậu vượt mặt cô ta.”
“Không cố ý. Dù sao nó có vẻ không công bằng. Ý mình là, cả hai chúng ta có thể cũng sẽ chết.” Cậu ấy tự kiểm tra mình. “Không, tất nhiên, chúng ta sẽ không. Cậu đã nhận ra chúng, đúng không? ”
Tôi gật đầu. “Chúng mình gọi chúng là nightlock.”
“Thậm chí cả cái tên nghe cũng thật chết chóc,” cậu ấy nói. “Mình xin lỗi, Katniss. Mình đã thực sự nghĩ rằng chúng giống với những quả dâu mà cậu đã hái về.”
“Đừng xin lỗi. Điều đó chỉ có nghĩa là chúng ta đã tiến gần thêm một bước nữa để về nhà, đúng không?” tôi hỏi.
“Mình sẽ vứt hết chỗ còn lại,” Peeta nói. Cậu ấy thu mảnh ni lông màu xanh lại, cẩn thận để không bị nát những quả dâu bên trong, và đi đổ chúng vào trong rừng.
“Đợi đã!” tôi kêu lên. Tôi lấy chiếc bao da vốn thuộc về tên đến từ Đặc khu 1 và cho vào đó một ít dâu lấy từ miếng ni lông. “Nếu chúng có thể đánh lừa Mặt Cáo, có lẽ chúng cũng có thể lừa Cato. Nếu cậu ta đuổi theo chúng ta hay gì đó, chúng ta có thể làm như chúng ta vô tình làm rơi cái túi và nếu cậu ta ăn chúng…”
“Thì xin chào Đặc khu 12,” Peeta tiếp.
“Đúng thế,” tôi nói, buộc cái túi vào thắt lưng.
“Giờ thì hắn sẽ biết chúng ta đang ở đâu,” Peeta nói. “Nếu hắn ta ở đâu đó gần đây và đã nhìn thấy chiếc trực thăng, hắn sẽ biết chúng ta đã giết cô ta và sẽ đuổi theo chúng ta.”
Peeta nói đúng. Đây có thể chỉ là một cơ hội mà Cato đang chờ đợi. Nhưng ngay cả bây giờ chúng tôi bỏ chạy, vẫn có thịt cần phải nấu và ngọn lửa mà chúng tôi nhóm lên sẽ trở thành dấu hiệu cho biết vị trí của chúng tôi. “Nhóm lửa thôi. Ngay bây giờ.” Tôi bắt đầu thu gom những cành cây và bụi cỏ.
“Cậu đã sẵn sàng đối mặt với hắn ta rồi à?” Peeta hỏi.
“Mình sẵn sàng để ăn. Tốt hơn là nên nấu thức ăn khi chúng ta còn có cơ hội. Nếu hắn biết chúng ta đang ở đây thì hắn đã biết rồi. Nhưng hắn cũng phải biết là chúng ta có hai người và có thể cho rằng chúng ta đã săn tìm Mặt Cáo. Tức là cậu đã hồi phục. Và ngọn lửa nghĩa là chúng ta không lẩn trốn, chúng ta đang chào mời hắn ta đến đây. Liệu cậu có lộ diện không?” tôi hỏi.
“Có lẽ không,” cậu ấy trả lời.
Peeta là người thành thạo với lửa, nhanh chóng nhóm lên một đống lửa từ các cành cây ẩm ướt. Một lát sau, tôi đã có những con thỏ và một con sóc nướng, các loại củ được bọc vào lá cây, nướng trong than. Chúng tôi thay phiên nhau hái rau xanh và tiếp tục canh phòng Cato cẩn thận, nhưng như tôi dự đoán, hắn ta không xuất hiện.
Khi thức ăn đã được nấu xong, tôi gói lại phần lớn, chỉ để lại cho mỗi người chúng tôi một chiếc đùi thỏ để ăn khi chúng tôi đi đường.
Tôi muốn đi đến vùng cao hơn trong khu rừng, trèo lên một cái cây thích hợp, và hạ trại nghỉ đêm ở đó, nhưng Peeta phản đối. “Mình không thể trèo được như cậu, Katniss, đặc biệt với cái chân của mình, và mình không nghĩ mình có thể ngủ ở độ cao năm mươi feet cách mặt đất.”
“Thật không an toàn khi ở ngoài trời thế này, Peeta,” tôi nói.
“Chúng ta không thể quay lại cái hang ư?” cậu ấy hỏi. “Nó ở gần nguồn nước và dễ dàng phòng thủ.”
Tôi thở dài. Đi bộ thêm vài giờ – hay tôi nên nói là lao ầm ầm – xuyên qua khu rừng để đến một địa bàn mà chúng tôi sẽ lại phải rời đi vào buổi sáng để săn bắn. Nhưng Peeta không đòi hỏi nhiều. Cậu ấy đã nghe theo mọi chỉ dẫn của tôi cả ngày hôm nay và tôi chắc chắn rằng nếu đảo ngược vai trò, cậu ấy sẽ không bắt tôi phải qua đêm trên cây. Tôi sực nhớ ra là tôi đã đối xử không phải với Peeta cả ngày hôm nay. Cằn nhằn về việc cậu ấy đã gây ồn ào thế nào, la hét về việc cậu ấy biến mất. Vở kịch lãng mạn chúng tôi đã thể hiện trong hang đã biến mất khi ra bên ngoài, dưới mặt trời nóng bỏng, với nỗi đe dọa về sự xuất hiện của Cato. Haymitch có lẽ cũng sắp không hài lòng với tôi. Và để cho khán giả…
Tôi rướn lên và trao cho cậu ấy một nụ hôn. “Chắc chắn rồi. Chúng ta trở lại hang thôi.”
Cậu ấy có vẻ hài lòng và nhẹ nhõm. “Ừ, ở đó thoải mái hơn.”
Tôi lấy mũi tên ra khỏi gốc sồi, cẩn thận để không làm hỏng đầu mũi tên. Bây giờ những mũi tên này chính là thức ăn, sự an toàn và cuộc sống.
Chúng tôi vứt một đống củi vào đám lửa. Nó sẽ tạo ra khói trong một vài giờ nữa, mặc dù tôi không cho là Cato sẽ làm bất cứ việc gì lúc này. Khi chúng tôi đến dòng suối, tôi nhận thấy nước đã rút đi đáng kể và chảy với tốc độ chầm chậm trước đây, nên tôi đề nghị lội xuống nước. Peeta vui vẻ nghe theo, và vì cậu ấy đi dưới nước bớt ồn ào hơn rất nhiều so với đi trên cạn nên nó càng chắc chắn là một ý kiến đúng đắn. Tuy nhiên đó vẫn là một hành trình đi bộ dài về hang, ngay cả khi đi xuôi dòng nước, kể cả với thịt thỏ tiếp sức cho chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều rất mệt mỏi vì phải trèo lên dốc cả ngày và vẫn chưa được ăn no. Tôi vẫn lắp sẵn cung tên, đề phòng Cato và để bắn bất cứ con cá nào chúng tôi nhìn thấy, nhưng dòng suối thật là lùng là dường như không hề có sinh vật nào.
Khi chúng tôi đến nơi, chân chúng tôi như lê lết và mặt trời đã xuống rất thấp ở đường chân trời. Chúng tôi lấy đầy các bình nước và trèo lên một tảng đá dốc để vào chỗ trú ẩn của chúng tôi. Không nhiều, nhưng ở nơi hoang vu này, đó là thứ gần giống với ngôi nhà nhất mà chúng tôi có được. Nó cũng sẽ ấm áp hơn một cái cây bởi nó có thể che chắn gió mà đã bắt đầu đều đều thổi đến từ phía bắc. Tôi chuẩn bị một bữa tối ngon miệng, nhưng được nửa chừng thì Peeta bắt đầu ngủ gục. Sau nhiều ngày không hoạt động, chuyến đi săn đã phát huy tác dụng. Tôi bảo cậu ấy vào túi ngủ và đặt một phần thức ăn bên cạnh cho cậu ấy ăn lúc tỉnh dậy. Cậu ấy ngủ ngay lập tức. Tôi kéo khóa chiếc túi ngủ lên tận cằm cậu ấy và hôn vào trán cậu ấy, không phải cho khán giả mà là cho chính tôi. Bởi vì tôi thật biết ơn vì cậu ấy vẫn ở đây, không bị chết bên dòng suối như tôi đã nghĩ. Thật mừng vì tôi không phải một mình đối mặt với Cato.
Một Cato tàn bạo, khát máu, kẻ có thể bẻ gãy cổ một người chỉ bằng một cú xoay cánh tay, kẻ có sức mạnh thắng được Thresh, kẻ đã nhằm vào tôi ngay từ đầu. Có lẽ hắn ta đã đặc biệt căm ghét tôi kể từ lúc tôi đạt điểm cao hơn hắn trong kỳ huấn luyện. Một chàng trai như Peeta sẽ chỉ đơn giản là nhún vai trước việc đó. Nhưng tôi có cảm giác rằng việc đó khiến Cato trở nên điên cuồng. Điều đó không khó đoán ra. Tôi nghĩ đến phản ứng tức cười của hắn ta khi thấy chỗ hàng hóa bị thổi bay. Những người khác chỉ buồn phiền, tất nhiên, nhưng hắn thì hoàn toàn mất kiểm soát. Tôi tự hỏi lúc này liệu Cato có thể không hoàn toàn phát điên không.
Bầu trời sáng bừng lên với hình ảnh quốc hiệu, và tôi nhìn thấy khuôn mặt của Mặt Cáo chiếu sáng trên bầu trời và rồi biến mất khỏi thế giới mãi mãi. Cậu ấy không nói ra, nhưng tôi không nghĩ Peeta cảm thấy dễ chịu về việc giết cô ta, ngay cả nếu điều đó là cần thiết. Tôi không thể giả vờ là tôi sẽ nhớ cô ta, nhưng tôi phải khâm phục cô ta. Dự đoán của tôi là nếu họ đưa cho chúng tôi một bài kiểm tra nào đó, cô ta sẽ là người thông minh nhất trong tất cả các cống phẩm. Nếu, thực sự, chúng tôi đã đặt bẫy cô ta, tôi cá là cô ta sẽ nhận ra được và tránh xa đám dâu rừng. Chính là sự thiếu hiểu biết của Peeta đã hạ được cô ta. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để đảm bảo rằng mình không đánh giá thấp các đối thủ đến mức quên mất rằng cũng thật nguy hiểm khi đánh giá họ quá cao.
Điều đó khiến tôi quay trở lại suy nghĩ về Cato. Nhưng trong khi tôi nghĩ rằng tôi đã có hiểu biết về Mặt Cáo, về cô ta là người thế nào và hoạt động ra sao, thì hắn ta lại hơi khó nắm bắt. Đầy sức mạnh, được đào tạo bài bản, nhưng còn khôn ngoan? Tôi không biết. Không giống như cô ta. Và hoàn toàn thiếu khả năng kiểm soát mà Mặt Cáo đã thể hiện. Tôi tin rằng Cato có thể dễ dàng đánh mất óc phán đoán trong một cơn nóng giận. Tôi không thể cảm thấy hơn hắn về điểm đó. Tôi nghĩ đến khoảnh khắc tôi bắn mũi tên bay vào quả táo trong miệng con heo quay khi tôi quá tức giận. Có lẽ tôi hiểu Cato nhiều hơn tôi nghĩ.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi, đầu óc tôi lại tỉnh táo, nên tôi để Peeta ngủ lâu hơn thời gian mà chúng tôi thường đổi ca gác. Thực tế, trời bắt đầu rạng sáng khi tôi lắc vai cậu ấy. Cậu ấy nhìn ra ngoài trời, gần như giật mình. “Mình đã ngủ cả đêm. Điều đó không công bằng, Katniss, cậu đáng lẽ nên đánh thức mình.”
Tôi duỗi người và chui vào trong túi ngủ. “Bây giờ mình sẽ ngủ. Đánh thức mình nếu như có gì thú vị xảy ra.”
Có vẻ như không có gì xảy ra, bởi vì khi tôi mở mắt, ánh nắng sáng rực của buổi chiều lọt qua khe đá. “Có dấu hiệu nào của người bạn của chúng ta không?” tôi hỏi.
Peeta lắc đầu. “Không, cậu ta vẫn tiếp tục lẩn tránh một cách đáng lo ngại.”
“Cậu nghĩ chúng ta sẽ có bao nhiêu thời gian trước khi các Nhà thiết lập Trò chơi gom chúng ta lại một chỗ?” tôi hỏi.
“Hừm, Mặt Cáo chết đã được gần một ngày, nên đã có quá nhiều thời gian cho khán giả đặt cược và cảm thấy buồn tẻ. Mình nghĩ việc này có thể xảy ra bất cứ lúc nào,” Peeta đáp.
“Phải, mình có dự cảm rằng hôm nay sẽ là ngày đó,” tôi nói. Tôi ngồi dậy và nhìn ra không gian yên ả bên ngoài.
Peeta vẫn lặng im. Thực sự không có câu trả lời thích hợp nào lúc này.
“Chà, cho đến lúc họ ra tay, thật vô nghĩa nếu phí phạm một ngày đi săn. Nhưng có lẽ chúng ta nên ăn nhiều nhất có thể phòng trường hợp chúng ta bất ngờ gặp rắc rối,” tôi nói.
Peeta thu dọn đồ đạc trong khi tôi bày ra một bữa ăn thịnh soạn. Phần thịt thỏ còn lại, rau củ, bánh cuộn được phết chỗ pho mát cuối cùng. Thứ duy nhất tôi để dành là con sóc và quả táo.
Khi chúng tôi kết thúc, tất cả những gì còn lại là một đống xương thỏ. Hai tay tôi đầy mỡ, điều này chỉ làm tăng thêm cảm giác bẩn thỉu của tôi. Có thể chúng tôi không tắm hàng ngày ở Seam, nhưng chúng tôi vẫn giữ vệ sinh sạch sẽ hơn tôi trong thời gian gần đây. Ngoài bàn chân, do việc lội suối, tôi đang được bao phủ một lớp cáu ghét.
Rời khỏi hang có cảm giác như lần cuối cùng nhìn thấy nó. Không hiểu sao tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ còn ở đấu trường thêm một đêm nào. Cách này hay cách khác, sống hay chết, tôi có một dự cảm rằng tôi sẽ rời khỏi đây trong ngày hôm nay. Tôi vỗ nhẹ vào những tảng đá để tạm biệt và chúng tôi hướng xuống suối để tắm gội. Tôi có thể cảm thấy làn da tôi đang nhức nhối mong chờ nước mát. Tôi có thể gội đầu và tết nó ra sau lưng khi còn ướt. Tôi băn khoăn liệu chúng tôi thậm chí có thể giũ qua quần áo khi đến dòng suối không. Hay cái đã từng là dòng suối. Bây giờ ở đó chỉ còn một bề mặt khô cong. Tôi đặt một tay xuống để cảm nhận nó.
“Thậm chí không có chút gì ẩm ướt. Họ chắc đã tháo hết nước khi chúng ta đang ngủ,” tôi nói. Nỗi sợ hãi về chiếc lưỡi khô nứt nẻ, cơ thể đau nhức, đầu óc mụ mị do tình trạng mất nước lần trước len lỏi trong suy nghĩ của tôi. Các bình nước và da dẻ chúng tôi vẫn còn tương đối nhiều nước, nhưng với hai người uống và mặt trời nóng bức như thế này thì sẽ không mất nhiều thời gian để làm cạn kiệt chúng.
“Hồ nước,” Peeta lên tiếng. “Đó là nơi họ muốn chúng ta đến.”
“Có lẽ những cái ao vẫn còn chút nước,” tôi hy vọng nói.
“Chúng ta có thể kiểm tra,” cậu ấy đáp, nhưng cậu ấy chỉ chiều lòng tôi. Tôi đang tự an ủi mình vì tôi biết tôi sẽ thấy gì khi chúng tôi quay lại cái ao mà tôi đã ngâm chân. Một miệng hố trống hoác, khô khốc. Nhưng dù sao chúng tôi vẫn lên đường đến đó chỉ để xác nhận điều mà chúng tôi đã biết trước.
“Cậu đúng. Họ đang hướng chúng ta đến hồ nước,” tôi nói. Nơi không có chỗ ẩn nấp. Nơi mà họ được đảm bảo sẽ có một cuộc chiến đẫm máu cho đến chết mà không có gì che khuất tầm nhìn của họ. “Cậu muốn đi thẳng đến đó hay đợi cho đến khi hết nước?”
“Chúng ta đi thôi, trong khi chúng ta vẫn còn thức ăn và đã được nghỉ ngơi. Hãy đi và kết thúc việc này,” cậu ấy nói.
Tôi gật đầu. Thật buồn cười. Tôi lại cảm thấy như thể đây là ngày đầu tiên bắt đầu Trò chơi. Rằng tôi đang ở cùng một vị trí. Hai mươi mốt cống phẩm đã chết, nhưng tôi vẫn còn phải giết Cato. Và thực ra, không phải cậu ta vẫn luôn là người phải giết sao? Bây giờ dường như các cống phẩm khác chỉ là những trở ngại nhỏ, những sự ngắt quãng ngăn chúng tôi khỏi cuộc chiến thực sự trong Trò chơi này. Cato và tôi.
Nhưng không, có một chàng trai đang chờ đợi bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy cánh tay cậu ấy đang ôm lấy tôi.
“Hai chống lại một. Sẽ dễ dàng như ăn một miếng bánh vậy,” cậu ấy nói.
“Lần tới chúng ta dùng bữa, đó sẽ là ở Capitol,” tôi trả lời.
“Cậu cứ cá là nó sẽ vậy đi,” cậu ấy nói.
Chúng tôi đứng như vậy một lúc, ôm chặt nhau, cảm nhận nhau, cảm nhận ánh mặt trời, tiếng xào xạc của lá cây dưới chân chúng tôi. Sau đó không nói lời nào, chúng tôi rời nhau ra và hướng đến hồ nước.
Bây giờ tôi không quan tâm đến việc bước chân Peeta đang tạo ra tiếng động như những loài động vật gặm nhấm đang chạy hối hả, làm cho chim chóc bay hết. Chúng tôi phải chiến đấu với Cato và tôi chỉ muốn nhanh chóng làm điều đó ở đây cũng giống như trên bãi đất trống. Nhưng tôi không nghĩ là tôi sẽ có lựa chọn đó. Nếu các Nhà thiết lập Trò chơi muốn chúng tôi ra chỗ quang đãng, thì chúng tôi sẽ ra đó.
Chúng tôi dừng lại nghỉ một lát dưới cái cây nơi các Cống phẩm Chuyên nghiệp bao vây tôi. Chiếc vỏ của tổ ong tracker jacker, bị nghiền nhão ra bởi cơn mưa to và bị khô cong dưới ánh mặt trời nóng bỏng, đã xác nhận vị trí. Tôi chạm vào nó bằng đầu mũi giày và nó rã tan ra thành bụi và nhanh chóng bị gió cuốn đi. Tôi không thể không nhìn lên cái cây nơi Rue đã bí mật đu ở đó, chờ đợi để cứu tôi. Những con ong tracker jacker. Cơ thể sưng phồng của Glimmer. Những ảo giác đáng sợ…
“Đi tiếp thôi,” tôi nói, muốn chạy trốn khỏi bóng tối đang bao phủ nơi này. Peeta không phản đối.
Do khởi hành muộn ngày hôm nay, nên khi chúng tôi đến bãi đất trống thì đã là bắt đầu buổi tối. Không có dấu hiệu nào của Cato. Không có dấu hiệu của bất cứ thứ gì ngoài chiếc sừng vàng Cornucopia đang tỏa sáng rực rỡ trong ánh mặt trời hắt lên cuối ngày. Đề phòng trường hợp Cato giở trò gian xảo, chúng tôi đi vòng quanh khu vực Cornucopia để chắc chắn rằng nó hoàn toàn trống trải. Sau đó một cách ngoan ngoãn, như thể làm theo chỉ dẫn, chúng tôi đi đến cái hồ và làm đầy các bình đựng nước.
Tôi nhăn mặt khi nhìn mặt trời đang xuống dần. “Chúng ta không muốn chiến đấu với Cato sau khi trời tối. Chỉ có duy nhất một đôi kính ban đêm thôi.”
Peeta cẩn thận nhỏ những giọt i ốt vào nước. “Có lẽ đó là điều hắn ta chờ đợi. Cậu muốn làm gì bây giờ? Quay trở lại cái hang?”
“Hoặc là thế, hoặc là tìm một cái cây. Nhưng để cho hắn ta thêm khoảng nửa giờ nữa. Sau đó chúng ta sẽ tìm chỗ ẩn náu,” tôi trả lời.
Chúng tôi ngồi bên hồ nước, hoàn toàn quang đãng. Bây giờ không cần thiết phải ẩn nấp. Trong rừng ở rìa bãi đất trống, tôi có thể nhìn thấy những con chim mockingjay đang bay chuyền cành. Những giai điệu thánh thót tung hứng giữa chúng giống như những quả bóng rực rỡ đầy màu sắc. Tôi mở miệng và hát lên giai điệu bốn nốt nhạc của Rue. Tôi có thể cảm thấy chúng dừng lại tò mò trước âm thanh giọng hát của tôi, lắng nghe kỹ hơn. Tôi hát lại bốn nốt nhạc trong sự yên lặng đó. Con chim mockingjay đầu tiên hót lại giai điệu đó, rồi một con khác. Sau đó cả thế giới như rộn ràng với âm thanh.
“Giống y như cha cậu,” Peeta lên tiếng.
Những ngón tay tôi sờ lên chiếc huy hiệu trên áo sơ mi. “Đó là bài hát của Rue,” tôi nói. “Mình nghĩ chúng vẫn nhớ nó.”
Âm nhạc rộn vang và tôi nhận ra sự tưng bừng của nó. Các nốt nhạc gối lên nhau, chúng kết nối với nhau, tạo thành một bản hòa âm thật đáng yêu, kỳ diệu. Vậy ra đó chính là âm thanh này, cảm ơn Rue, đã đưa những người công nhân ở các vườn cây ăn quả của Đặc khu 11 về nhà mỗi đêm. Tôi tự hỏi liệu bây giờ khi cô bé đã mất, có ai bắt nhịp giai điệu đó để kết thúc giờ làm việc không?
Trong một lúc, tôi chỉ nhắm mắt và lắng nghe, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của bài hát. Sau đó một thứ gì đó bắt đầu phá vỡ bài hát. Cắt ngang với những âm điệu rời rạc, không hoàn chỉnh. Những nốt nhạc không hòa hợp rải rác xen vào giai điệu. Tiếng hót của những con chim mockingjay vút lên thành một tiếng rít cảnh báo.
Chúng tôi đứng bật dậy, Peeta cầm chắc con dao, tôi chuẩn bị bắn, khi Cato lao qua rừng cây và xông đến chỗ chúng tôi. Hắn ta không có mũi lao. Thực tế, hai tay hắn chẳng có gì, nhưng vẫn chạy thẳng đến chỗ chúng tôi. Mũi tên đầu tiên của tôi bắn thẳng vào ngực hắn ta và không hiểu sao rơi sang một bên.
“Cậu ta có một loại áo giáp hộ thân nào đó!” tôi hét lên với Peeta.
Cũng ngay lúc đó, Cato xông vào chúng tôi. Tôi tự lấy can đảm, nhưng hắn ta phóng thẳng vào giữa chúng tôi mà không thèm quan tâm đến tốc độ của mình. Từ hơi thở hổn hển của hắn ta, mồ hôi túa ra trên khuôn mặt đỏ tía của hắn, tôi có thể nói rằng hắn đã chạy hết tốc lực trong một khoảng thời gian dài. Không phải hướng tới chúng tôi. Tránh xa khỏi thứ gì đó. Nhưng là thứ gì?
Mặt tôi lướt qua khu rừng đúng lúc tôi nhìn thấy sinh vật đầu tiên chồm lên bãi đất trống. Khi tôi quay đi, tôi đã nhìn thấy nửa tá các con khác đang đến cùng với nó. Sau đó tôi mù quáng lao theo Cato mà không nghĩ gì khác ngoài việc phải cứu chính mình.