Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
awley có một quầy bar trong văn phòng của mình. Ông ta đi tới đó ngay khi họ bước vào phòng, rẽ sang phải rồi biến khỏi tầm mắt của Teddy trong giây lát. Ông ta biến mất sau một màn sương trắng mỏng và Teddy tự nhủ: Không, không phải lúc này. Không phải bây giờ, vì Chúa!
"Các ông tìm thấy cô ta ờ đâu?" Teddy hỏi.
"Trên bờ biển gần ngọn hải đăng. Đang chơi trò ném đá ra biển."
Cawley xuất hiện trở lại, nhưng là do Teddy cố tình quay đầu sang trái khi thấy Cawley tiếp tục di chuyển sang phía bên phải anh. Khi Teddy quay đầu, màn sương mờ cũng di chuyển, che phủ một sách đồ sộ và rồi cả cửa sổ. Anh lấy tay dụi mắt bên phải hy vọng là mình nhầm, nhưng không có tác dụng gì và rồi anh bắt đầu cảm thấy nó ở dọc theo nửa đầu bên trái - một hẻm núi chứa đầy nham thạch cắt xuyên qua sọ anh ngay phía dưới đường ngôi tóc. Anh nghĩ tới những tiếng la hét của Rachel đang nằm trong đó, những tiếng động giận dữ, nhưng còn hơn cả thế, cơn đau bụng nổ như có hàng chục con dao găm chậm rãi xoáy vào sọ khiến anh phải nhăn mặt và ghì tay lên thái dương.
"Đặc vụ?" Anh nhìn lên và thấy Cawley phía bên kia bàn, bên trái ông ta là một cái bóng lờ mờ.
"Gì cơ?" Teddy cố lên tiếng.
"Trong anh tái nhợt như xác chết."
"Sếp ổn chứ sếp?" Chuck bỗng từ đâu hiện ta bên cạnh anh.
"Không sao," Teddy nói một cách khó nhọc. Cawley đặt ly rượu scotch xuống bàn gây nên một tiếng động nghe như tiếng súng nổ.
"Ngồi xuống đi," Cawley nói.
"Tôi ổn mà," Teddy nói nhưng từ ngữ từ não truyền xuống miệng mà như thể đi qua những bậc thang rải đầy định.
Các khớp xương trên người Cawley kêu răng rắc như củi trong lò khi ông ta cúi xuống cái bàn trước mặt Teddy. "Lại chứng đau nửa đầu à?"
Teddy nhìn vào cái bóng mờ mờ của ông ta. Anh chỉ cần gật đầu nhưng những kinh nghiệm trước đây đã dạy anh không bao giờ gật đầu trong những tình huống thế này. "Đúng thế," anh cố lên tiếng đáp lại.
"Tôi có thể đoán được qua cái cách anh day day thái dương."
"Ồ."
"Anh có thường xuyên bị thế không?"
"Sáu, bảy…" Miệng Teddy chợt khô cứng lại và phải mất vài giây lưỡi anh mới bớt khô trước khi nói tiếp,."… lần gẫn nhất cách đây một năm."
"Anh may mắn đấy," Cawley nói. "Xét về một mặt nào đó."
"May mắn thế nào?"
"Rất nhiều người bị bệnh đau nửa đầu thường phải chịu các cơn đau với mật độ dày đặc, tuần một lần hay khoảng thế." Người Cawley lại phát ra những tiếng kêu răng rắc như tiếng củi reo khi ông ta rời khỏi bàn và Teddy nghe thấy tiếng ông ta mở tủ.
"Anh có những triệu chứng gì?" ông ta hỏi Teddy. "Mất thị giác cục bộ, khô miệng, trong đầu như có lửa đốt."
"Chính xác."
"Chúng tôi nghiên cứu bộ não con người suốt cả thế kỷ nay nhưng không ai tìm thấy chút manh mối nào về nguyên nhân căn bệnh này. Anh có thể tin được không? Chúng tôi biết nó thường tấn công vào đỉnh thùy não, gây ra hiện tượng đông máu. Đây là những tác động vi phân, nhưng khi chúng xảy ra ở một cơ quan nhỏ và dễ bị tổn thương như não, anh sẽ phải chịu đựng những cơn bùng nổ. Suốt bằng ấy thời gian, bằng ấy nghiên cứu, chúng tôi vẫn không biết gì hơn về nguyên nhân hay tác động lâu dài của căn bệnh này ngoài việc điều trị như với chứng cảm thông thường."
Cawley đưa cho anh một ly nước và đặt hai viên thuốc màu vàng vào tay anh. "Những viên thuốc này rất hiệu quả. Khiến anh lơ mơ trong một vài tiếng đồng hồ nhưng sau đó thì anh sẽ khỏe hơn. Tỉnh táo như chuông."
Teddy nhìn xuống những viên thuốc màu vàng và ly nước đang bồng bềnh trong tay anh. Anh nhìn lên Cawley, cố tập trung vào bên mắt còn tỏ vì lúc này vị bác sĩ đã tắm trong màn ánh sáng trắng xóa và chói lòa chẳng thấy vai và hai cánh tay đâu nữa.
"Anh có làm gì đi nữa thì," một giọng nói bắt đầu vang lên trong đầu Teddy… Những vuốt móng tay cạy mảng sọ trái của anh ra và thả vào đó một nắm đinh bấm. Teddy rít lên một tiếng đau đớn khi hít không khí vào trong.
"Lạy Chúa tôi, sếp ơi!"
"Anh ấy sẽ ổn thôi, đặc vụ."
Cái giọng nói trong đầu anh lại vang lên: "Anh có làm gì đi nữa, Teddy…"
Ai đó đang dùng búa đóng một cái cọc thép xuyên qua bãi đinh bấm, Teddy ấn cùi tay vào bên mắt còn tỏ để chặn những dòng nước mắt bắt đầu tuôn ra từ đó. Bụng anh cồn cào. "… thì cũng đừng uống những viên thuốc đó."
Dạ dày anh như tụt xuống dưới, trượt về phía hông phải khi những ngọn lửa bắt đầu liếm lên những kẽ nứt trong đầu anh, và nếu mọi chuyện trở nên tối tệ hơn thì anh chắc mình sẽ phải cắn lưỡi mà chết cho xong.
Đừng có uống những viên thuốc khốn kiếp đó, giọng nói tiếp tục gào thét, tung hoành ngang dọc trong cái hẻm núi đang cháy đó, phất cờ và chiêu hồi binh lính.
Teddy cúi đầu xuống và nôn ra sàn.
"Sếp, sếp. Sếp không sao chứ?"
"Anh bạn ơi," Cawley nói. "Anh bị nặng đấy."
Teddy ngẩng đầu lên.
Đừng…
Má anh ướt nhoèn nước mắt.
… uống…
Lại có ai đó thọc nguyên một lưỡi dao và hẻm núi.
… những…
Lưỡi dao bắt đầu xoay tới xoay lui.
… viên thuốc đó.
Teddy nghiến chặt răng, cảm thấy dạ dày lại cồn lên. Anh cố gắng tập trung vào ly nước trong tay, cảm thấy cái gì đó bất thường ở ngón tay cái nhưng anh lờ đi, cho rằng đó lại là một trò chơi khăm của cơn đau nửa đầu.
Đừng uống những viên thuốc đó.
Lại một lưỡi cưa được kéo chậm chạp qua những nếp gấp màu hồng trong não anh, và Teddy phải cắn chặt răng để khỏi thét lên. Anh nghe thấy những tiếng la hét của Rachel trong đầu cùng với ngọn lửa, thấy cô nhìn vào mắt anh, thấy hơi thở cô phả trên môi anh, khuôn mặt cô trong tay anh, ngón tay anh vuốt ve thái dương cô. Và cái lưỡi cưa khốn kiếp di chuyển ngang dọc trong đầu anh…
Đừng uống những viên thuốc khốn kiếp đó.
… và anh áp lòng bàn tay vào miệng, những viên thuốc bay vào trong, anh uống một ngụm nước và nuốt ực, cảm thấy chúng đang trôi xuống thực quản, anh tiếp tục uống nước cho tới khi chiếc ly cạn sạch.
"Anh sẽ phải cảm ơn tôi vì chúng," Cawley nói.
Chuck lại xuất hiện bên cạnh anh và đưa cho Teddy một chiếc khăn mùi soa. Teddy lau trán và miệng rồi vứt nó xuống sàn.
"Giúp tôi khiêng anh ấy lên nào, đặc vụ," Cawley nói.
Họ nhấc Teddy ra khỏi ghế và xoay anh về phía một cánh cửa màu đen trước mặt.
"Đừng nói với anh nhé," Cawley nói, "có một phòng ở đằng sau cánh cửa này nơi tôi thỉnh thoảng tranh thủ chợp mắt. Ừm, phải, ngày một lần. Chúng tôi sẽ đặt anh vào đó, đặc vụ, và anh sẽ ngủ một giấc. Hai giờ sau anh sẽ lại khỏe như văm."
Teddy nhìn thấy tay anh quàng lên vai họ. Trông chúng thật buồn cười, cả hai treo lơ lửng ngay trên xương ức. Và hai ngón tay cái, chúng đều có cái ảo giác đó. Là cái quái gi không biết? Anh mong anh có thể cạy cái mảng da đó ra,nhưng Cawley đã bắt đầu mở của và Teddy nhìn lại lần cuối những vệt màu trên hai ngón tay cái của anh.
Những vệt màu đen.
Xi giày, anh nghĩ khi họ đưa anh vào trong căn phòng tối.
Nhưng làm thế quái nào mà anh lại có những vệt xi giày trên ngón tay cái chứ?
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng