Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 34
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
áng sớm hôm sau, húp xong cháo ngô, Nhất Lạc nhấc chân bước qua ngưỡng cửa. Lúc này Hứa Tam Quan và Hứa Ngọc Lan còn đang ở trong nhà, Nhị Lạc và Tam Lạc đang ngồi trên ngưỡng cửa, nhìn thấy hai chân Nhị Lạc bước qua, như vai chạm vào vai mình, Nhị Lạc trông thấy Nhất Lạc đi thẳng ra ngoài, đầu không ngoẳnh lại, gọi với theo:
Nhất Lạc, anh đi đâu?
Đi tìm bố anh - Nhất Lạc đáp.
Nghe Nhất Lạc trả lời như vậy, Nhị Lạc quay đầu nhìn vào trong nhà, trông thấy Hứa Tam Quan đang thè lưỡi liếm bát, cậu cảm thấy rất lạ, cười khúc khích nói với Tam Lạc:
Rành rành bố đang ở trong nhà, anh Nhất Lạc còn đi ra ngoài tìm bố.
Nghe lời Nhị Lạc, Tam Lạc cũng khúc khích cười theo,Tam Lạc bảo:
- Anh Nhất Lạc không không nhìn thấy bố.
Sáng sớm hôm đó, Nhất Lạc đi đến nhà ông Hà Tiểu Dũng, cậu phải đi tìm bố đẻ mình, cậu phải nói với bố đẻ Hà Tiểu Dũng, cậu không bao giờ về nhà ông Hứa Tam Quan, cho dù ngày nào ông Hứa Tam Quan cũng đưa cậu đến khách sạn Thắng Lợi ăn mì sợi, cậu cũng không về, cậu phải ở lại nhà bố đẻ Hà Tiểu Dũng, cậu không bao giờ có hai đứa em trai, mà có hai đứa em gái, một đứa là Hà Tiểu Anh, một đứa là Hà Tiểu Hồng. Tên cậu cũng không là Hứa Nhất Lạc, mà phải là Hà Nhất Lạc. Tóm lại, từ nay trở đi, hễ nhìn thấy ông Hà Tiểu Dũng là cậu cứ bố, bố, bố gọi rối rít.
Nhất Lạc đã đi đến cổng nhà ông Hà Tiểu Dũng, giống như lúc dời khỏi nhà ông Hứa Tam Quan, Nhị Lạc và Tam Lạc đang ngồi ở ngưỡng cửa, khi cậu đến nhà ông Hà Tiểu Dũng, Hà Tiểu Anh và Hà Tiểu Hồng cũng đang ngồi trên ngưỡng cửa. Thấy Nhất Lạc bước vào, hai cô bé đều quay đầu nhìn vào trong nhà, Nhất Lạc nói với hai đứa:
Anh trai các em đã đến.
Thế là hai cô bé quay lại nhìn cậu, trông thấy ông Hà Tiểu Dũng trong nhà, cậu đã cất tiếng chào:
Thưa bố, con đã về.
Từ trong nhà bước ra,ông Hà Tiểu Dũng chỉ ngón tay vào Nhất Lạc hỏi:
Ai là bố mày?
Sau đó ông ta hất tay, đuổi Nhất Lạc:
Cút xéo.
Nhất Lạc đứng sững taị chỗ, cậu cất tiếng:
Thưa bố, hôm nay con về không giống lần trước, lần trước mẹ con sai con về, lần trước con không muốn về, hôm nay con tự về, mẹ con không biết, ông Hứa Tam Quan cũng không biết. Bố ạ, hôm nay con đến sẽ không về nữa, con ở hẳn đây bố ạ.
Ông Hà Tiểu Dũng lại sẵng giọng:
Ai là bố mày?
Nhất Lạc đáp:
Bố chính là bố của con.
Bố láo – ông Hà Tiểu Dũng bảo – Bố mày là Hứa Tam Quan.
Ông Hứa Tam Quan không phải bố đẻ con, bố mới là bố đẻ của con.
Ông Hà Tiểu Dũng đe Nhất Lạc:
Nếu mày còn lải nhải tao là bố mày, tao sẽ đấm, tao sẽ đá cho một trận nhừ đòn.
Nhất Lạc lắc đầu nói:
Bố không làm như thế đâu!
Bà con hàng xóm của ông Hà Tiểu Dũng đều đã kéo sang đứng ở cổng, có mấy người đi vào, một người đi vào nói với ông Hà Tiểu Dũng:
Ông Hà Tiểu Dũng, dù cậu bé là con ông, hay không là con ông, ông cũng không được đối xử như vậy.
Nhất Lạc nói với dân chúng:
Cháu là con trai của bố Hà Tiểu Dũng.
Vợ Hà Tiểu Dũng đi ra, chỉ vào Nhất Lạc, nói với bà con hàng xóm:
Lại là con mụ Hứa Ngọc Lan ngứa nghề. Con đàn bà ngứa nghề ấy, hôm nay mò sang thôn Đông kiếm chác một giống đực chạy rông, ngày mai lại mò đến thôn Đoài lùng sục một con đực hoang dã, đẻ ra giống lạc loài, định đẩy cho người ta, đòi người ta bỏ tiền ra nuôi ăn nuôi mặc đồ lạc loài của mụ. Giữa lúc đói kém này, nhà nào cũng đang sống dở chết dơ, cả nhà tôi mấy hôm nay không có thứ gì cho vào bụng, cả nhà nhịn đói hơn một tháng nay, da bụng đã dính vào da mông….
Từ nãy đến giờ, Nhất Lạc cứ chằm chằm nhìn vợ Hà Tiểu Dũng, chờ bà ta nói xong, cậu quay đầu lại nói với ông Hà Tiểu Dũng:
Bố ơi, bố là bố đẻ của con, bố dẫn con ra khách sạn Thắng Lợi ăn một bát mì sợi bố nhá!
Bà con nghe thấy chưa? – Vợ Hà Tiểu Dũng xơi xơi nói với bà con hàng xóm – Nó cờn đòi ăn mì sợi. Cả nhà tôi hơn một tháng nay ăn cám nuốt rau, nó vừa đến đã đòi ăn mì sợi, lại còn đòi đi khách sạn Thắng Lợi nữa cơ chứ…
Nhất Lạc nói với ông Hà Tiểu Dũng:
Bố ơi, con biết hiện giờ bố không có tiền, bố hãy vào Bệnh viện bán máu, bán máu bố sẽ có tiền, bán máu xong, bố dẫn con đi ăn mì sợi.
ái chà! – Vợ Hà Tiểu Dũng chu chéo lên, bà ta nói - Nó còn đòi anh Hà Tiểu Dũng nhà tôi vào Bệnh viện bán máu, nó định lấy mạng của anh Hà Tiểu Dũng nhà tôi, nó muốn giết chết anh Hà Tiểu Dũng nhà tôi. Anh Hà Tiểu Dũng, sao anh không tống cổ nó đi.
Ông Hà Tiểu Dũng bước đến quát Nhất Lạc:
Cút xéo!
Nhất Lạc đứng im, cậu nói với ông Hà Tiểu Dũng:
Bố ơi, con không đi.
Ông Hà Tiểu Dũng túm luôn cổ áo Nhất Lạc, nhấc bổng cậu lên, đi mấy bước, ông Hà Tiểu Dũng nhấc không nổi, liền đặt cậu xuống, sau đó kéo lê xềnh xệch. Hai tay của Nhất Lạc ra sức kéo cổ áo mình, há nửa miệng thở hổn hà hổn hển..Ông Hà Tiểu Dũng lôi Nhất Lạc ra đến đầu ngõ mới đứng lại, đấy Nhất Lạc ra ngoài đường, dí ngón tay vào mũi Nhất Lạc đe nẹt:
Nếu mày còn đến tao sẽ chém chết.
Nói xong, ông Hà Tiểu Dũng quay người đi. Nhất Lạc đứng tại chỗ sát tường, nhìn ông Hà Tiểu Dũng về đến nhà, mới dời khỏi tường đi ra phố, đứng trên phố nhìn trước ngó sau một lúc, rồi cúi đầu đi về hướng Tây.
Có mấy người quen biết ông Hứa Tam Quan, nhìn thấy một cậu bé mười một mười hai tuổi, cúi đầu đi về hướng Tây, họ trông thấy nước mắt cậu bé chaỷ ròng ròng xuống đất, có lúc rỏ cả lên giày. Họ nghĩ không biết con nhà ai, sao khóc thương tâm vậy, bước lại gần nhìn, liền nhận ra Nhất Lạc nhà ông Hứa Tam Quan.
Đầu tiên là ông Phương thợ rèn, ông Phương hỏi:
Nhất Lạc, Nhất Lạc ơi, sao cháu khóc?
Nhất Lạc trả lời:
Ông Hứa Tam Quan không phải bố đẻ cháu, Ông Hà Tiểu Dũng cũng không phải bố đẻ cháu, cháu không có bố đẻ, nên cháu khóc.
Ông Phương thợ rèn hỏi:
- Nhà cháu ở đằng Đông, sao cháu lại đi về đằng Tây?
Nhất Lạc đáp:
Cháu không về nhà nữa.
Ông Phương thợ rèn giục:
Nhất Lạc, cháu mau mau về nhà đi.
Nhất Lạc nói:
Ông Phương ơi, ông mua cho cháu một bát mì sợi, ăn xong mì sợi của ông, cháu sẽ gọi ông là bố đẻ.
Ông Phương thợ rèn hỏi:
Nhất Lạc, cháu nói bậy bạ gì thế? Ta dù có mua cho cháu mười bát mì sợi hẳn hoi, ta cũng không làm nổi bố đẻ của cháu.
Sau đó là những người khác, họ cũng nói với Nhất Lạc:
Cháu là Nhất Lạc của ông Hứa Tam Quan, tại sao cháu khóc? Tại sao cháu đi một mình về đằng Tây? Nhà cháu ở đằng Đông cơ mà, cháu mau mau về nhà đi.
Nhất Lạc đáp:
Cháu không về nhà đâu, nhờ các bác nói với ông Hứa Tam Quan, Nhất Lạc đã bỏ nhà đi.
Họ hỏi:
Cháu không về nhà, thế cháu đi đâu?
Nhất Lạc đáp:
Cháu không biết sẽ đi đâu, cháu chỉ biết cháu không về nhà nữa.
Nhất Lạc còn nói:
Trong số các bác, bác nào mua cho cháu ăn một bát mì sợi, cháu sẽ gọi bác ấy là bố đẻ của cháu. Có bác nào đi mua không?
Họ đã đến nói với Hứa Tam Quan:
Anh Hứa Tam Quan, Nhất Lạc nhà anh khóc hu hu đi về đằng Tây, anh Hứa Tam Quan, Nhất Lạc nhà anh không nhận anh là bố nữa, anh Hứa Tam Quan, Nhất Lạc nhà anh hễ gặp ai là há mồm đòi ăn mì sợi, anh Hứa Tam Quan, Nhất Lạc nhà anh bảo, ai cho nó ăn một bát mì sợi, nó sẽ gọi người đó là bố đẻ. Anh Hứa Tam Quan, Nhất Lạc nhà anh đâu đâu cũng nhận bố, y như đi ăn mày, anh vẫn không biết à? Anh vẫn còn nằm trên ghế mây? Anh vẫn còn bác chân chữ ngũ? Anh hãy mau mau đi tìm nó về.
Đứng dạy khỏi ghế mây, Hứa Tam Quan nói:
Thằng nhãi này càng ngày càng dở hơi, nó đi tìm bố đẻ, mà không đi tìm Hà Tiểu Dũng, lại đi tìm người khác, nó tìm bố đẻ, mà không tìm đến nhà Hà Tiểu Dũng, lại đi về đằng Tây, càng đi càng cách xa nhà bố đẻ nó.
Nói xong, Hứa Tam Quan lại nằm xuống ghế mây. Họ nói:
Sao anh lại nằm xuống, anh mau mau đi tìm nó về.
Hứa Tam Quan trả lời:
Nó phải đi tìm bố đẻ của nó, tôi ngăn cấm nó sao được?
Nghe Hứa Tam Quan nói vậy, họ cảm thấy có lý, không nòi gì thêm, lần lượt ra về. Sau đó lại có vài người khác kéo đến, họ nói với Hứa Tam Quan:
Anh Hứa Tam Quan, anh có biết không? Sáng sớm hôm nay, Nhất Lạc nhà anh đến nhà Hà Tiểu Dũng, Nhất Lạc đến nhận bố đẻ. Đáng thương cho thằng bé, bị vợ Hà Tiểu Dũng dí ngón tay vào mũi chửi mắng, chửi mắng cả Hứa Ngọc Lan vợ anh, khiếp quá, chửi sao mà ngoa thế, sao mà khó nghe thế. Nhất Lạc đáng thương, bị tay Hà Tiểu Dũng lôi xềnh xệch từ cổng ra đến tận đầu ngõ.
Hứa Tam Quan hỏi họ:
Vợ Hà Tiểu Dũng có chửi tôi không?
Họ trả lời:
Không chửi anh,
Hứa Tam Quan nói:
Vậy thì mặc người ta, ôm làm quái gì cho rách việc.
Hôm ấy, đã quá trưa, vẫn không thấy Nhất Lạc về, Hứa Ngọc Lan sốt ruột nói với chồng:
Những người đã trông thấy Nhất Lạc, ai cũng bảo Nhất Lạc đi về hướng Tây, không ai bảo nó đi về hướng khác. Đi về hướng Tây, nó sẽ đi đến đâu? Nó sẽ đi về thôn quê, nếu nó cứ đi về hướng Tây, nó sẽ quên mất lối về nhà, nó mới có mười một tuổi. Hứa Tam Quan, anh mau mau đi tìm nó về.
Hứa Tam Quan đáp:
Tôi không đi đâu hết. Thằng nhãi ranh Nhất Lạc, tôi cho nó ăn, cho nó mặc, còn cho nó đi học, tôi đối xử với nó rất tử tế, vậy mà nó cư xử với tôi như thế đấy, nó đã len lén bỏ đi tìm bố đẻ. Thằng khốn nạn Hà Tiểu Dũng vừa chửi vừa đánh nó, còn lôi xềnh xệch nó từ cửa ra đầu ngõ, nhưng nó vẫn cứ đòi nhận bố đẻ. Tôi hiểu ra rồi, con trai không phải mình đẻ ra, có nuôi thế nào cũng không nuôi nổi.
Hứa Ngọc Lan tự đi tìm con, chị nói với chồng:
Anh không phải bố đẻ nó, nhưng tôi là mẹ đẻ ra nó, tôi phải đi tìm nó về.
Hứa Ngọc Lan đã đi là đi hàng nửa buổi, lúc xáo máo tôi, chị mới về. Vừa bước chân vào cửa, chị đã hỏi Hứa Tam Quan:
Nhất Lạc về chưa anh?
Hứa Tam Quan đáp:
Chưa, tôi vẫn luôn luôn mằm đây, mắt tôi cũng luôn luôn nhìn cánh cửa này, tôi chỉ trông thấy Nhị Lạc và Tam Lạc đi vào đi ra, không thấy Nhất Lạc về.
Nghe vậy, Hứa Ngọc Lan khóc hu hu, chị nói với chồng:
Tôi cứ đi theo hướng Tây, dọc đường hỏi ai, người ta cũng bảo, có trông thấy Nhất Lạc đi qua. Tôi ra khỏi thành, lại hỏi người ta, thì không ai trông thấy Nhất Lạc. Tôi đi một thôi một hồi ở ngoại thành, không gặp ai, chẳng có người nào để mà hỏi, tôi không biết nên đi đâu?
Nói xong, Hứa Ngọc Lan quay người, lại xăm xăm ra khỏi nhà tìm Nhất Lạc. Lần này, sau khi Hứa Ngọc Lan đi, Hứa Tam Quan ngồi trong nhà không yên, anh ra đứng ngoài cửa, nhìn bóng đêm buông xuống thầm nghĩ, giờ này Nhất Lạc chưa về, e sẽ có chuyện. Nghĩ thế, Hứa Tam Quan cũng sốt ruột. Nhìn bóng đêm mỗi lúc một dầy, Hứa Tam Quan nói với Nhị Lạc và Tam Lạc:
Các con trông nhà, không đứa nào được đi đâu, khi nào Nhất Lạc về, các con nói với nó, bố mẹ đều đang đi tìm nó.
Nói xong, Hứa Tam Quan đóng cửa, rồi đi về hướng Tây, đi được vài bước, chợt nghe thấy bên đường có tiếng người đang khóc, anh cúi xuống nhìn, đã thấy Nhất Lạc, Nhất Lạc ngồi ở cạnh cửa chỗ lõm vào của một nhà hàng xóm, cổ ngó lên ngó xuống nhìn Hứa Tam Quan, Hứa Tam Quan vôị vàng ngồi xổm xuống:
Nhất Lạc, con là Nhất Lạc phải không?
Nhìn rõ là Nhất Lạc, Hứa Tam Quan liền chửi:
Mẹ kiếp, mày khiến mẹ mày sốt ruột sắp chết đến nơi rồi, mày khiến tao hoảng sợ sắp chết đến nơi rồi, giỏi thật đấy, trong khi đó mày ngồi ngay ở cửa nhà hàng xóm.
Nhất Lạc cất tiếng:
Bố ơi, con đói, con đói bủn rủn chân tay ra đây này.
Đáng đời – Hứa Tam Quan mắng - Mày chết đói cũng đáng đời. Ai bảo mày đi? Lại còn bảo không về…..
Nhất Lạc dơ tay lau nước mắt, vừa lau vừa nói:
Con vốn nghĩ không về, bố không coi con là con đẻ, con đi tìm ông Hà Tiểu Dũng, ông Hà Tiểu Dũng cũng không coi con là con đẻ, con đã không muốn về nhà nữa…
Hứa Tam Quan ngắt lời cậu, Hứa Tam Quan hỏi:
Thế tại sao mày còn về? Bây giờ mày đi đi, bây giờ mày đi vẫn còn kịp, nếu mày vĩnh viễn đi không quay lại, tao càng mừng.
Nghe Hứa Tam Quan nói thế, Nhất Lạc càng khóc thương tâm hơn, cậu nói:
Con đói rồi, con buồn ngủ rồi, con muốn ăn, con muốn ngủ, con nghĩ, dù bố có mãi mãi không coi con là con đẻ, thì bố cũng thương con hơn ông Hà Tiểu Dũng, nên con đã quay về.
Nhất Lạc nói, rồi dơ tay vịn tường đứng dạy, lại vịn tường định đi về hướng Tây. Hứa Tam Quan quát:
Mày đứng ngay lại cho tao, thằng nhãi mày định đi thật sao?
Nhất Lạc đứng lại, đầu cúi, vai xiêu, cậu khóc đến nỗi toàn thân run rẩy,
Hứa Tam Quan ngồi xổm ngay bên cạnh, giục cậu:
Leo lên lưng tao cõng.
Nhất Lạc leo lên lưng Hứa Tam Quan, Hứa Tam Quan cõng cậu đi về phía Đông, đầu tiên đi qua cổng nhà mình, sau đó đi vào một ngõ nhỏ, đi hết ngõ nhỏ, ra đến phố lớn, hay nói một cách khác là đi bên con sông chảy xuyên qua huyện lỵ. Hứa Tam Quan luôn mồm chửi Nhất Lạc:
Mày là đồ ranh con, đồ ranh con khốn nạn, đồ ranh con mất dạy. Thế nào rồi cũng có ngày mày làm tao uất lên mà chết. Mẹ kiếp, mày muốn đi là đi, mày còn gặp ai cũng kể lể, khắp thành phố ai ai cũng tưởng tao ức hiếp mày, ai ai cũng tưởng thằng bố đi sau ăn bã mía này, ngày nào cũng đánh mày, ngày nào cũng chửi mày. Tao nuôi mày mười một năm nay, rút cuộc tao chỉ là một thằng bố đi sau ăn bã mía, thằng khốn kiếp Hà Tiểu Dũng không hề bỏ một xu, trái lại là bố đẻ của mày. Ai xúi quẩy cũng không xúi quẩy bằng tao, kiếp sau tao chết cũng không làm bố của mày, kiếp sau để mày làm bố đi sau ăn bã mía của tao. Mày cứ chờ đấy, đến kiếp sau, tao sẽ hành hạ mày chết đi sống lại cho mà xem…
Nhất Lạc đã nhìn thấy ánh đèn sáng choang của Khách sạn Thắng Lợi, cậu rụt rè hỏi Hứa Tam Quan:
Bố ơi, có phải bố dẫn con đi ăn mì sợi?
Hứa Tam Quan đã thôi mắng Nhất Lạc, giọng anh đột nhiên trở nên ôn hoà:
Phải.
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu