Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Patrick White
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 102 / 66
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ia đình Quigley vẫn còn đấy, trong ngôi nhà của họ ở bên đường. Họ thuộc loại người lớn lên từ cảnh quan với cây cối, những cây bản địa gầy guộc, bụi bặm và không thể nào nhận ra được. Một số người quanh đấy sống trong những nhà gạch lợp ngói chịu nước, có hàng rào thủy lạp, những người ở đó do thiên nhiên đẩy đến, và chính vì thế mà họ thích công bố đạo đức của họ, họ nói rằng mùi hôi thối của phân gà vịt bốc lên vào những đêm ướt át từ ngôi nhà cũ xiêu vẹo của gia đình Quigley, nơi giờ này là một khu dân cư, quả là điều ô nhục cần phải nói cho Hội đồng biết. Nhưng chẳng phải thế. Cuối cùng họ cũng chẳng mách tội bà Quigley, vì bà cứ nhìn họ, và gương mặt của bà thật cởi mở. Thế rồi những con người ấy rút lui vào những ngôi mộ bằng gạch họ đã xây để chứa đựng cuộc đời đã chết của họ, lắng nghe các chương trình phát thanh buổi sáng, khi họ đứng trên thảm hoa, giữa những bức tường gỗ bóng loáng, họ băn khoăn về những sự hài hòa đơn giản đã lẩn tránh họ. Họ cũng sẽ trở nên giận dữ và tuyệt vọng như những cái chổi kê họ dùng.
Doll Quigley không thay đổi mấy, chỉ trừ làn da hơi ram ráp và đầy tàn hương, các đốt ngón tay to ra, cùng cái bướu vẫn mang trên cổ. Bây giờ bà chậm chạp hơn, do phải chăn gà tây bao nhiêu năm nay vì chúng bước khệnh khạng uể oải, thận trọng quanh các bụi bạc hà đắng, hoặc đi xuống đồi, đến chỗ những bụi cây, luôn luôn tối tăm rầu rĩ. Doll có một chiếc tạp dề cũ vẫn mặc, bà đã khâu từ một cái túi sạch, thường mang vào mỗi khi chăn gà tây, hầu như lúc nào cũng thế. Việc này không thực sự cần thiết, nhưng bà thích, vì thế mà bà vẫn thường bước khệnh khạng, như một con gà nâu xám, đằng sau đám gà tây.
Có cái gì đang bình phục giữa những đôi cánh xám của đàn gà tây đang đi xuống đồi. Tiếng kêu của chúng ốm yếu, hay nói cho cùng là tàn tật. Điều này giải thích tại sao Doll Quigley yêu quý đàn gà. Chẳng có ai mua chúng vì thương hại. Liệu bà có thể đi ra ngoài trời mưa, lấy cái túi trên đầu, rồi đặt trên vai một người nào đó không? Đối với Doll bao nhiêu biến cố chẳng bao giờ là đủ. Người ta sẽ chấp nhận sự thương hại, như một biểu hiện của lòng tốt trừu tượng, chứ họ chẳng nhận lấy và khoác chúng lên người, một lớp da xúc cảm của một người nào khác. Như thế sẽ rất lôi thôi. Thế đấy, ngay cả Bub Quigley đôi khi cũng phát cáu vì bàn tay của chị.
Dẫu sao mọi người đều kính trọng Doll, lấy nhiều thứ của bà, và lợi dụng bà. Cứ lấy gia đình bà làm ví dụ. Chủ nhật họ thường đi ra ngoài trên những chiếc xe du lịch, mấy anh em cao kều, vạm vỡ đã trở nên xương xẩu, khô khan, còn các cậu con trai dài ngoẵng, tráng kiện và giống nhau thì họ thường nằm chơi, hoặc tìm một cái gì họ có thể thích, một công cụ nào đó, hay một mẩu sắt, hay con gà giò béo. Doll không thiết. Hoặc các bà vợ huênh hoang, hoặc vợ của các cậu con trai. Họ thích ngồi, chuyền cho nhau các tã lót ướt, kể cho nhau nghe về công việc, về các dụng cụ gia dụng. Thỉnh thoảng họ dừng lại, nhìn Doll, rồi vội ngoái nhìn lại cuộc đời của họ, những cuộc đời nhất thiết thu hút hơn. Trong bụng các cô vợ của các cậu con trai thường xuyên đầy trẻ con. Trẻ con, những đứa này chạy quanh chỗ Doll, đòi đi vào phòng vệ sinh, và đập vỡ các thứ. Buổi tối chúng chui vào ô tô, không quay lại nhìn, bởi vì chúng sẽ trở về. Chính cái không thay đổi được trong cuộc sống trẻ con là cái điều đáng ngưỡng mộ và tàn nhẫn nhất. Nếu Doll không bị tổn thương, chính là vì bà đã cho đi quá nhiều bản thân mình, chẳng còn lại được bao nhiêu. Song, đó cũng là logic thôi. Lòng tốt được ban cho để phân phát.
Đến lúc này, bà đã cô đọng thành cái tinh túy của lòng tốt, điều làm cho người ta xấu hổ hoặc sợ hãi, bởi vì nó quá hiếm. Thỉnh thoảng người em trai Bub của bà do tính giản dị, đã nhận ra bản chất của tình trạng khó khăn, hay sự tán tụng này, rõ hơn những người khác. Hắn chạy dọc theo hành lang và đưa mắt nhìn bà, giống như một động vật, giống như một con chuột người ta để cho sống yên ổn trong nhà, một con chuột nghiễm nhiên thừa nhận tình thế với trí óc hạn chế của loài vật, nhưng sẽ đột nhiên nhìn ra khỏi những hạn chế của nó và tiến sát đến ý thức của con người, trên bờ vực của mọi hình thái của sự hiểu biết huyền bí. Do vậy Bub, bây giờ là một người đàn ông đứng tuổi, có bộ răng đôi khi như răng chuột ướt, và vẻ mặt buồn bã, u uất, cứ đứng bên cạnh chị, tuy hơi lui về phía sau, trên sàn gạch của cái chạn thức ăn, bốc hơi lạnh quanh năm, và trong cái thế giới đầy ánh nến cứ chúi mắt vào sữa hoặc bánh mì, mà bản thân hình dáng những thứ đó cũng đã ngon và đạt sự hoàn hảo từ đầu đến cuối. Rồi Bub Quigley thở dài như loài vật, nhìn chị hắn kỹ hơn để truyền đạt sự thừa nhận.
Nhưng bà, tất nhiên, người đang di chuyển các bát đầy sữa sóng sánh, hay sờ những ổ bánh mì mới, đã qua nhiều thăng trầm hơn người em động vật của mình. Tình yêu vô hạn và sự yên bình cứ tràn ra từ những ngọn nến và phân hủy da thịt trong im lặng. Rồi ta sẽ sẵn sàng chết. Doll Quigley tự nhủ.
Tuy điều đó là sai, dĩ nhiên.
Và Bub ở đấy.
Thế rồi bà bước lui thật nhanh, hít vào, và nói:
- Có chuyện gì, Bub, sao cứ bám gót chị trong căn phòng nhỏ này, chỉ có chỗ cho một người, và đừng có thở vào sữa thế? Em cũng phải xì mũi đi. Em có thể tự xì mũi mà.
Điều ấy khiến Doll Quigley tức giận, và bỏ đi, đôi vai gầy của bà biết rõ điều đó. Ta phải yêu Bub hơn, nhưng như thế nào, bà tự nhủ? Còn Bub thì đang thò lò mũi ở đấy. Chiếc mùi soa của hắn xoắn lại như một sợi dây. Tuy nhiên hắn cũng có thể xoay xở ra trò khi có người bảo.
Thỉnh thoảng bà đi ra ngoài và ngồi trên bậc thềm trước nhà, phía bên tay vịn chưa đổ, hai cánh tay ôm đầu gối theo kiểu bà vẫn làm hồi con gái, cố tình muốn đạt tới trạng thái hoàn hảo mà thỉnh thoảng vẫn tự nguyện rơi lên đầu bà như một cái túi đơn sơ, nhưng bà không thể luôn luôn làm được, bà bị sự vĩ đại và phong phú của vũ trụ hăm dọa, nó thu nhỏ những quyền lực hạn chế của chính bà. Em trai bà kia, ngồi phía sau bà, đang ngủ gà ngủ gật, gục đầu xuống trên hai đầu gối nhọn hoắt. Rồi bà cảm thấy nghẹn ở cổ. Bà đã sống một cuộc đời hạnh phúc, nhưng bỗng nhiên nó trở nên ngột ngạt và buồn tẻ.
- Tại sao em không vào nhà đi, Bub? - Bà ngoảnh sang một bên nói, với bóng tối. - Em đang buồn ngủ rũ người ra kia. Đến giờ ngủ rồi. Đi đi.
Nhưng ngay cả khi đi, Bub cũng hầu như luôn làm theo lời người ta bảo, bóng của hắn giật giật trên bức rèm, rồi bóng đêm buông xuống, bản thân Doll cũng không thoát khỏi những rối rắm tàn ác của các chòm sao, chúng chẳng bao giờ được lý giải cả, bà ngồi đấy rất muộn, siết chặt hai bàn tay.
Dĩ nhiên chẳng ai nhận thức được tí gì về điều này, bởi vì có những cái quá vĩ đại để nói ra. Cho đến cái hôm Doll xuống nhà ông bà Parker.
Bấy giờ vào mùa hè, Amy Parker vẫn nhớ, thời kỳ cỏ dại ứa nhựa và không khí nặng trĩu. Doll ăn mặc rất trang nhã. Đôi chân bà nom khẳng khiu bên trong bộ váy ca rô bằng vải cotton có một con mắt màu đỏ tía. Đó là bộ cánh đẹp nhất của Doll, bà Parker dần dần nhận thấy vậy. Có một vệt phấn vụng về nhòe nhoẹt hai bên mồm Doll, bình thường bà không thoa phấn, chỉ có bây giờ. Bà cài một chiếc trâm đá chạm. Đó là một chiếc trâm đẹp. Chẳng ai nhớ làm thế nào mà gia đình Quigley có được chiếc trâm ấy. Nó đẹp quá nên chẳng khơi gợi nhiều sự chú ý, tuy có một hôm một phu nhân dừng lại mua trứng có hỏi mua, nhưng chẳng bao giờ Doll chịu bán.
- Này, chị Amy, - bà nói với cái giọng kéo dài, uể oải của dòng họ Quigley khi vừa bật trở lại và ngồi xuống.
- Tôi có thể giúp gì được cho chị nào, Doll? - Bà Parker hỏi, lúc ấy đang làm ẩm một đống quần áo chuẩn bị là, bà thật sự hơi bực mình.
- Tôi đến đây để nói với chị chuyện này, - Quigley nói, nhìn vào đôi bàn tay dài mềm mại của mình, - tôi chẳng biết nói với ai.
- Kìa, việc gì thế? - Bà Parker hỏi, chẳng mấy quan tâm trong một ngày oi bức như thế.
- Em trai tôi chết rồi. - Cô Quigley vội nói.
- Em trai của chị, cậu Bub ư? Đừng nói vậy.
- Vâng, - Doll nói. - Tôi hại nó. Tôi không định nói là giết. Bởi vì tôi rất yêu Bub. Bây giờ khi phải ra đi, tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi đến thế, Amy ạ, nếu chị hiểu được. Đôi khi tôi thấy rất rõ, nhưng đôi khi tôi lẫn lộn. Tuy nhiên tôi biết rõ thế này là tốt nhất. Gương mặt của cậu ấy nói với tôi điều đó.
Đoạn hai người nhìn nhau, và gương mặt của Doll quá cởi mở khiến Amy Parker có thể nhìn thẳng vào trong tâm hồn của bà, rồi bà bỗng cầm lấy tay bạn, vuốt đi vuốt lại, và chà xát, bởi vì bản thân bà chẳng bao giờ hy vọng đạt đến đỉnh cao như thế của sự hy sinh thuần túy. Xoa một bên mặt mình. Và cảm thấy sự ngột ngạt của căn bếp. Hoàn toàn lẫn lộn hay mù tịt. Khi nỗi lo sợ và sự ghê tởm đối với cái logic hành động mù quáng của Doll đã len vào trong người bà.
- Trời ơi, thế thì chúng ta phải làm gì chứ, mà Stan thì không có ở đây. - Amy Parker nói, bà vốn là một phụ nữ hay rối loạn như loài kiến, thậm chí có cả mùi kiến.
- Chị Amy, chị gọi điện cho cảnh sát, báo cho ông ấy biết tình hình. - Doll Quigley nói.
- À vâng. - Bà Parker nói.
Và bà thực hiện.
Tin đó làm cho chiếc khuy rời lủng lẳng trên cổ ông cảnh sát Tuckwell rung rung.
- Ta hãy chờ ở nhà tôi. - Cô Quigley nói.
- Nếu chị muốn thế, Doll ạ.
- Ồ, cậu ấy chẳng làm ai sợ đâu. Người cậu ấy phủ vải rồi. Cậu ấy hiền lành lắm. Bub tội nghiệp.
Thế là hai bà già đi xuống, nhiều người đi ngược chiều trong những chiếc ô tô bóng lộn không chú ý tới họ. Đó là mấy bà lão, khá giản dị, thậm chí nghèo khổ. Cứ thế, hai bà đi xuống từ khởi thủy của đời họ, gắn bó với nhau vì một niềm an ủi mà thịt da họ vẫn khao khát. Mọi thứ xung quanh họ từng nhìn thấy đều thành xa lạ, và cũng rất cần thiết. Amy tiếp tục đi, mỉm cười với mọi vật, một thân cây hay một ống bơ, hay một bụi cây, mặc dù dĩ nhiên bà ít để tâm hơn.
Cũng có một con dê cái già tên là Nan, vốn là tài sản của người đàn ông quá cố, đã theo người chị của hắn đến nhà Parker, bây giờ nó chạy lộp cộp trở về theo sau hai người đàn bà, kêu be be, lắc lắc cái đầu, bởi vì vú của nó căng sữa. Thảng hoặc nó quên cảnh ngộ của mình, nghển cổ tìm lá non, và hau háu dứt chúng ra khỏi cành cây. Nhưng sực nhớ ra, nó kêu be be, chạy lộp độp và vãi cứt đen. Đầy hy vọng chạy theo hai người đàn bà.
Ngay sau đó họ đến chỗ Quigley. Amy Parker, vốn là một phụ nữ yếu đuối, suốt đời thất bại đã cầu nguyện có được sức mạnh, còn Doll Quigley thì tin tưởng hơn.
Người ta mang Doll đi và đưa vào một bệnh viện tâm thần tại Bangalay, một nơi dễ chịu. Bạn của bà, bà Parker, đến thăm bà vào mùa đông năm ấy, khi đã hồi phục sau cơn choáng, mang theo một ít cam ngon và táo. Doll khác nhiều. Bà ngồi trên một chiếc ghế thẳng đứng trong căn phòng sáng sủa nói chuyện với vị khách mà bà rõ ràng vui mừng được gặp lại.
- Chị khỏe không, chị Doll? - Amy Parker hỏi bạn, vừa liếm môi.
- Có, tôi khỏe. - Doll uể oải trả lời.
Khuôn mặt bà đầy đặn, khác trước nhiều.
- Nom chị lên cân đấy, - Amy Parker nói.
- Đó là nhờ ăn pudding mỡ đông, - Doll nói lóe lên tia sáng xám.
- Chị có nhắn gì mọi người không? - Amy Parker hỏi. - Nhắn gì cho bà con chung quanh chăng?
- Đó là điều em trai vẫn thường đòi tôi. - Doll nói, rướn về phía trước như một người ngay thẳng. - Tôi chẳng nhớ được nữa. Khi chính tôi lại là người luôn luôn biết và phải nói cho cả hai. Tôi đã lạc lối. - Bà nói, đưa mắt nhìn quanh như thể bà khó có thể tiết lộ được điều bí mật điên rồ kia. - Còn chị gái tôi thì luôn quấy rầy tôi.
- Nhưng chị Doll ạ, chị chỉ có anh em trai thôi, - Amy Parker nói và có thể nêu sạch danh sách, bởi vì trong hoàn cảnh này khó trò chuyện được.
- Chị tôi là con gái, - Doll nói. - Chị biết tên mọi thứ. Chị biết cả các vị thánh. Chị sẽ nói với chúng ta về lòng Từ bi Vĩnh hằng, thỉnh thoảng vào ban đêm, sau khi chúng tôi đã lên đèn, chỉ có hai chúng tôi thôi, và thật là thú vị. Bởi vì tôi chẳng bao giờ biết nhiều về bản thân mình. Tôi thông thạo lũ động vật. Các đường mòn và tổ chim. Tôi có một hộp đầy đá ngũ sắc và bốn cái xương lá. Vì thế, chị gái tôi phải chỉ cho tôi hầu hết mọi thứ, chị thấy đấy. Chị bao giờ cũng tốt. Mãi cho đến ngày chị tự sát. Chị ấy cứa bằng con dao thái thịt to mà suốt ngày thứ Năm chị mài vào thép. Chị nói: “Bub, Chúa sẽ nhận em.” Nhưng tôi vẫn chưa được nhận, Amy ạ. Thế có tốt không?
Bà ngả người về phía trước, tiến vào mắt bà bạn cùng với tình thế, và Amy nhìn thấy Doll Quigley đang ở trong địa ngục.
- Chúng ta chịu đựng vì một mục đích nào đó, - Amy Parker nói, vừa cầm tay bạn, - nhưng tôi là một trong những kẻ ngu đần. Tôi cũng chẳng thể trả lời chị O’Dowd được, khi thời điểm tới.
- Chị O’Dowd à? Bây giờ chị ấy ở đâu? - Doll Quigley hỏi, vừa sửa lại mái tóc.
- Chị ấy mất rồi. - Amy Parker nói.
Doll bắt đầu lục lọi trong túi giấy, nhai một quả táo màu da cam rất ngon.
- Những thứ này cũng hay đây, - bà nói, - bao giờ tôi cũng thích của ngọt. Hồi tôi còn nhỏ các bà sơ thường bảo đó là tội lỗi lớn nhất của tôi.
Bà mỉm cười.
Hãy phạm tội đi, Doll ạ, Amy định nói, và để bạn mình lên thiên đường theo cách ấy.
Rồi Amy Parker trở về nhà trên xe buýt thật êm, mọi người đều thở, vã mồ hôi, đùa cợt và đau đầu. Bà đánh rơi tiền rất lâu trước khi người soát vé đến, nhưng chẳng sao. Bà ngồi yên. Suốt thời gian đó bà nghĩ đến lưỡi dao đôi xoáy vào người Doll Quigley và bà O’Dowd. Vậy thì sự tra tấn nào còn lại đây? Bà tự hỏi và sợ hãi, mặc dù bà đang đi về nhà với chồng mình, một người đàn ông trầm lặng, và có lẽ sẽ chịu đựng được đến giờ phút cuối cùng, rồi sẽ nói một điều gì đó. Anh Stan sẽ biết, bà tự nhủ.
Thế là bà yên tâm. Bầu trời mùa đông xanh xao cứ trôi qua, mọi cơ thể trong ô tô buýt cùng chạy. Vì bà là một phụ nữ hời hợt và dâm đãng, nên khi nói ra những lời thú tội cuối cùng, Amy Parker đã sớm nghĩ đến người đàn ông từng là người tình của mình, với hai bắp chân đầy tàn hương, và cái nịt đã thắt vào như thế nào. Bà đã ghét y làm sao. Bà đã muốn tóm những người đàn ông khác và đu đưa với họ trong biển sâu của đam mê đến dường nào, rồi quên tên họ, chỉ nhớ những đường nét, những đôi mắt của họ, qua lăng kính, vào một mùa đông nào đó, lúc về già, sau khi khuôn mặt họ trở về trong tâm trí.
Bầu trời xanh xao trôi qua chiếc xe buýt đang đi về nhà.
- Ồ, - bà già hiền lành nói, khi mọi người đều nhìn bà. - Ban nãy tôi đánh rơi đồng hào đâu đó đằng sau, ô tô chật quá không cúi xuống tìm được. Có lẽ nó ở dưới chân ai đó.
Mọi người bèn khua chân, tìm kiếm, và pha trò về bà cụ già mất tiền.
Cuối cùng họ tìm được.
- Đây rồi, bà ơi. - Một người đàn ông nhiệt tình nói. - May chứ không thì phải cuốc bộ về nhà.
Mọi người cười rộ lên.
Bà già mỉm cười, nhưng cúi mắt xuống không nhìn những người chung quanh mà bà cảm thấy xấu hổ phải đi cùng. Thỉnh thoảng sự giản dị của bà lóe lên như ánh điện. Và khoảng trời cuối cùng trôi qua. Muộn rồi. Cổ áo của bà được trang trí bằng một mẩu lông thỏ, bây giờ bà kéo nó ngang cổ họng, phòng bất cứ lưỡi dao nào có thể đâm xuyên vào. Và như thế bà cảm thấy được bảo vệ đôi chút. Thế rồi họ đến nơi.
Cây Người Cây Người - Patrick White Cây Người