Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 24
M
ỗi ngày Waddington đều đến thăm nàng. Cứ xong việc là Waddington lại đến. Trong những hoàn cảnh khác, một năm quen nhau chưa chắc đã tạo được sự thân mật như trong mấy ngày rày. Kitty thú thật với Waddington là nếu không có Waddington có lẽ nàng không sao chịu nổi cảnh sống ở Mai-tân-phố.
Waddington cười:
- Thì bà cũng thấy đấy. Ở đây chỉ có bà và tôi là còn nghĩ đến chuyện trần gian. Các bà sơ thì đang ở trên Thiên đàng, còn ông nhà thì còn bận việc trong Địa ngục.
Nàng cười, tuy không hiểu bao nhiêu cái ý trong câu nói Waddington. Đôi mắt mầu xanh của Waddington cứ nhìn nàng chòng chọc, một cách chăm chú đầy cảm tình nhưng cũng khiến nàng khó chịu. Waddington rất ranh mãnh: dường như sự giao thiệp giữa nàng và chồng nàng đã đánh thức tính tò mò của Waddington. Nàng định làm cho Waddington lạc hướng. Nàng thích Waddington và đoán Waddington có thể là một người bạn nhờ cậy được. Tuy không xuất sắc và dí dỏm nhưng cách nói thẳng thừng của Waddington xem cũng ngồ ngộ, hay hay. Dưới cái trán hói, nét mặt bướng bỉnh của Waddington càng làm cho câu nói của ông ta thêm hài hước. Từ bao nhiêu năm nay ông ta chỉ sống trong những thành phố người Tầu, nhiều khi không có lấy một kẻ đồng hương để mà trò chuyện, do đó cá tính của ông ta, không bao giờ bị ràng buộc, hóa ra lập dị, khác đời. Một con người bộc trực, có nhiều ý nghĩ và thói quen phóng túng. Đối với Waddington cuộc đời chỉ là một tấn tuồng kỳ lạ. Ông ta chỉ trích không nể nang nhóm người Anh ở Hương-cảng, chế giễu cả những viên chức người Tầu ở Mai-tân-phố và chứng bệnh dịch tả hiện đang hoành hành. Mỗi câu từ miệng Waddington phát ra, dù cảm động hay hùng hồn, đều có vẻ bông lơn. Trong hai mươi năm sống trên đất Tầu, Waddington đã trải qua nhiều cảnh ngộ, thành thử khi nghe xong những truyện do Waddington kể lại ta khó có thể xem đời là quan trọng nữa.
Tuy không tự nhận mình biết rành tiếng Tầu nhưng Waddington nói rất lưu loát. Ông ta đọc sách ít, chỉ trau dồi kiến thức qua những cuộc chuyện trò. Ông ta thường dẫn giải cho Kitty nghe về tiểu thuyết hoặc lịch sử nước Tầu. Và mặc dù là vẫn có tính bông lơn nhưng trong câu chuyện, Waddington cũng tỏ ra mình lịch duyệt và có khi để biểu lộ cả tình cảm nữa. Có lẽ vì vô tâm, nhưng hình như Waddington cũng đã tán đồng quan điểm của người Tầu cho người Âu là man rợ và có lối sống phù phiếm. Cách xử thế khôn ngoan và nền tảng triết lý ở đời chỉ có thể tìm thấy trong quan niệm sống của người Tầu thôi. Điều đó đã làm Kitty băn khoăn suy nghĩa. Từ trước, nàng vẫn nghe nói đến sự hèn mọn, tính ở dơ và bản chất khó hiểu của họ. Nhưng một góc màn đang được hé lên. Nàng trông thấy một thế giới sâu sắc và phong phú không ngờ. Vừa nói chuyện pha trò Waddington vừa uống rượu không ngừng.
Kitty nói:
- Ông đừng uống nhiều thế.
Waddington cãi:
- Tôi chỉ thích uống nhiều. Vả lại rượu ngừa được dịch tả.
Thường thường Waddington ra về say khướt, nhưng sức rượu vẫn cao. Lối vui đùa của ông ta không làm phiền ai cả.
Một buổi tối Walter về sớm hơn thường lệ, đã mời Waddington ở lại cùng ăn thì xảy ra một chuyện lạ. Sau món cá người bồi mang thịt gà và rau sa-lát tươi đến cho Kitty.
Waddington hét:
- Trời ơi, bà chớ có động đến.
- Nhưng tối nào chúng tôi cũng vẫn ăn đấy thôi.
Walter nói:
- Nhà tôi thích rau sa-lát lắm.
Lúc bồi mang lại cho Waddington thì Waddington xua tay từ chối:
- Cảm ơn. Tôi chưa muốn tự tử vội.
Đến lượt mình, Walter mỉm cười một cách lạ lùng và gắp lấy món sa-lát. Waddington không nói gì, nét mặt sầm xuống và lúc ăn xong từ giả ra về ngay.
Thực ra thì tối nào hai vợ chồng Walter cũng ăn sa-lát. Khi cả hai vừa đến Mai-tân-phố được hai hôm thì tên đầu bếp, với cái tính vô tâm đặc biệt của người Tầu, đã dọn món sa-lát và Kitty đã ăn ngay không nghĩ ngợi gì cả. Lúc ấy Walter đã ngăn nàng:
- Ấy, đừng ăn. Tên bếp hẳn là nó điên chắc.
Kitty nhìn thẳng vào hai mắt Walter, hỏi lại:
- Nhưng tại sao lại không ăn chứ?
- Mình cũng biết là nguy hiểm. Ăn thứ ấy giữa lúc này có họa là điên, có thể chết được.
Kitty nói:
- Nếu chết được thì càng hay lắm chứ sao đâu.
Và nàng bắt đầu ăn một cách thản nhiên. Nàng muốn thách thức chồng nên nhìn chồng với vẻ giễu cợt.
Walter tái mặt. Nhưng lúc đĩa sa-lát được đưa sang thì chàng cũng gắp. Thấy chủ không từ chối, tối nào tên bếp cũng làm sa-lát, và ngày nào hai vợ chồng cũng thi nhau ăn, thách thức nhau một cách lố bịch. Tuy sợ nhưng Kitty vẫn không cưỡng nổi lại cái ý muốn trả thù chồng, cái ý muốn thách đố cả với cơn thắc thỏm và nỗi tuyệt vọng của mình.