Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
24. Hành Tung
T
ám tháng sau vụ đắm tàu của Tạo. Theo lời khuyên của Cao Mộc.Tịnh Phu đã chịu cưới vợ, hôn lễ dự định cử hành trong tháng sáu.
Hạ Chi không còn gặp mặt Phu nữa, nàng nghĩ rằng cái chết của Lệ và tai nạn của Tạo xảy ra đều do dự tính phản bội của mình. Gần Phu chỉ mang lại xui xẻo, thôi thì lánh mặt là hơn. Nhưng khi nghe dự tính lấy vợ của Phu, Chi lại không khỏi bàng hoàng. Hạnh phúc gia đình đã hình như trở lại toàn vẹn chỉ có sự hiện diện của Dương Tử như những đợt sóng ngầm sẵn sàng phá vở tòa lâu đài hạnh phúc xây dựng trên cát.
- Mùa hoa đào lại nở nữa rồi.
Tạo lẩm bẩm, nhanh thật. Xá đã học lớp tám và Dương Tử hiện ở lớp ba. Nhìn hai con và vợ quây quần quanh chiếc máy truyền hình, Tạo không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy.
- Chúng ta đến đầm Thần Cư Cổ xem hoa đào nở đi anh.
- Hạ Chi vừa tắt máy vừa nói. Tạo quay lại.
- Được, nhưng mà ngày lễ thành hôn của Lâm Tịnh Phu sắp đến rồi, anh là ông mai không thể vắng mặt được.
- Đúng ra Cao Mộc mới là ông mai, nhưng vì hắn còn độc thân nên thủ vai trò trên chẳng thích hợp, do đó mới nhờ Tạo.
Hạ Chi có vẻ khó chịu.
- Ai bảo anh nhận chi vậy?
- Nhưng lấy cớ gì từ chối được chứ? Khi mà Tịnh Phu là nhân viên, còn anh là ông chủ?
Hạ Chi bực tức yên lặng. Tên Cao Mộc thật kỳ, lại sao chọn Tạo làm ông mai cho đám cưới của Tịnh Phu. Có tiếng điện thoại reo vang. Tạo đến tiếp.
- Alô! Ai đó?
Bên kia đầu giây giọng nói của Thụy Kỳ.
- Thụy Kỳ đây ông giám đốc.
- Thì ra là cô. Tạo đưa máy về phía Hạ Chi, Hạ Chi vẫn ngồi yên nhìn về phía chồng.
- Có chuyện gì đó.
- Hú hồn! Vậy mà tôi cứ tưởng bà giám đốc nghe điện thoại chứ.
- Tạo nhíu mày.
- Nhưng có chuyện gì không?
- Không... Không, nhưng em vui quá.
- Tạo quay sang nhìn Hạ Chi.
- Có chuyện gì mà vui chứ?
- Không... Không có gì. trái lại em rất vui, vì em biếi rằng sẽ chẳng bao giờ em quên được ông giám đốc.
Tạo cầm ống nghe trên tay bối rối, giọng nói xúc động bên đầu giây bên kia vẫn vang bên tai.
- Vâng... Vâng... Em sẽ ở thế này mãi suốt đờì, chắc trời hiểu lòng em, nên...
Tạo không còn chịu được.
- Đừng có điên!
- Đó không phải là điên.
Tạo nhíu mày, trong khi bên kia đầu giây giọng nói có vẻ khẩn nài.
- Ông giám đốc, em yêu anh... Em van anh... Hãy để em được có con với anh.
- Đừng nói bậy!
Tạo hét to vào máy, xong bỏ ống nghe xuống. Hạ Chi bước tới.
“Con gái tên Vương Thụy Kỳ.
Hai mươi bảy, hai mươi tám rồi mà dám nói "Em muốn có con với anh", đúng là chuyện động trời.” Tạo lẩm bẩm. Chàng định nói lại chuyện đó cho vợ nghe nhưng lại thôi. Nói ra chỉ gây thêm phiền phức.
Lên giường Tạo trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Hôm nay sao ta lại hành động nóng nảy thế? "Em muốn được có con với anh’’. Câu nói không phải là một sự ghẹo phá, mà là một sự thành tâm. Thụy Kỳ không thì nào giỡn mặt với ta được.
Nhưng... Còn mối giây liên lạc giữa Thụy Kỳ và Tịnh Phu? Phải rồi. Tạo gật gù. Có lẽ nghe tin Tịnh Phu lấy vợ nên Thụy Kỳ mất bình tĩnh. Nghĩ thế, Tạo thấy yên tâm nhắm mắt lại.
Người vợ sắp cưới của Tịnh Phu là Minh Mỹ, một cô gái rất dẹp. Trước lễ cưới mười ngày, Hạ Chi mang lễ vật đến cho Phu, lòng thật bình thản
Phu ra đón bà giám đốc tận cổng.
- Làm phiền bà quá.
Tịnh Phu khách sáo mời Hạ Chi vào nhà, nơi bậc thềm một chậu hoa Đinh hương màu tím tuyệt đẹp.
- Ồ, đẹp quá.
Hạ Chi ca ngợi, Lâm Tịnh Phu vẫn thản nhiên.
Phòng khách của Tịnh Phu vừa phải, cũng có những chậu hoa Đinh hương tím trong phòng. Ai cắm mà đẹp thế? Có lẽ cô dâu.
- Trang trí đẹp quá hử?
- Phu quay mặt sang nơi khác, gương mặt hắn xanh chi lạ.
- Tôi và bác sỉ Điền bên cạnh mướn chung một cô tớ.
- Vậy thì tốt quá, nấu cơm chung luôn à.
- Không, tôi dùng cơm trong bệnh viện.
Mùi hoa Đinh huơng tím tràn ngập phòng. Một chút yên lặng.
- Thế anh định hưởng tuần trăng mật ở đâu?
Tịnh Phu ngập ngừng.
- Chắc không đi đâu cả, đi xa chỉ tốn kém và mệt vô ích.
Câu nói nhạt nhẽo chẳng có một chút thú vị gì của người sắp lấy vợ. Hạ Chi cứ tưởng rằng mình không phải đến đây đi chia vui.
Vương Thụy Kỳ, cô nhân viên mang báo chí và thư từ mỗi ngày vào phòng ông giám đốc bệnh viện đột ngột vắng mặt. Đã mấy hôm, từ ngày nhận được cú điện thoại "Em muốn có con với anh” đến nay Tạo không trông thấy hình bóng của Kỳ, dù chàng rất mong gặp mặt.
Tạo ra khỏi phòng giám đốc, giả vờ như có việc phải ghé ông quản lý. Phàng quản lý xay theo hình chữ "L" phía ngoài là phòng tiếp khách, phòng có nhiều cửa ra vào.
- Cô Thụy Kỳ đến chưa?
Vừa bước đến cửa, Tạo đã nghe tiếng Tịnh Phu hỏi cô thư ký ngồi cạnh Thụy Kỳ. Chàng nép sát vào cửa.
- Cô ấy chưa thấy đến.
- Làm việc gì mà lạ vậy? Nghỉ cả tuần nay rồi phải không?
- Dạ, có lẽ cô ấy bệnh rồi.
- Bệnh? Nhưng có xin phép không?
- Không, nhưng bà chủ nhà cô ấy có điện thoại đến báo tin.
- …..
Rồi Tạo nghe thấy tiếng buớc chân của Tịnh Phu xa dần. Có tiếng nói của một nhân viên khác.
- Ông Phu với Thụy Kỳ có liên hệ gì không mà cứ vào hỏi thăm mãi vậy?
- Tao không biết.
- Chắc có gì đây, lúc trước tao thường thấy hai người rù rì nhau luôn.
- …….
- Có lẽ tại đám cưới của bác sĩ Phu sắp đến nên Thụy Kỳ mới nghỉ.
- …….
- Nhưng tại sao tao thấy Thụy Kỳ cũng có vẻ mết ông giám đốc quá vậy?
Tạo nghe nói đến mình, chàng lặng lẽ rời khỏi phòng ông quản lý trở về phòng riêng. Tịnh Phu... Tịnh Phu... cũng hắn. Tạo bực dọc. Mới cưới vợ... Nhưng có bỏ tính bay bướm không? Áng mây đen thoáng nhẹ qua óc Tạo.
- Mệt quá!
Có tiếng mở cửa, Tạo ngẩng đầu lên.
- Ồ! Ông quản lý chuyện gì đấy.
Sự ghé qua bất ngờ của ông quản lý khiến Tạo ngạc nhiên.
- Cô Thụy Kỳ làm tôi mệt quá.
Tạo giả vờ không biết.
- Sao thế?
- Cô ấy nghỉ mấy hôm không đến làm, hôm qua tôi phải ghé qua nhà hỏi thăm.
- Chắc bệnh phải không?
- Bệnh gì đâu? Bà chủ nhà bảo tôi cô ấy dặn nếu bệnh viện có hỏi cứ nói là bệnh nhưng thật ra cô ấy đi du lịch rồi.
- Đi du lịch?
- Vâng, nghe nói du lịch cả tháng lận.
- Vậy có sao đâu, tháng sau cô ấy lại trở về chứ gì?
- Nhưng tôi thấy nghi quá, nên có xin phép bà chủ nhà xem qua phòng cô ấy ở.
- ……
- Bà chủ nhà có vẻ cũng nghi ngờ, nên chấp thuận ngay.
Tạo nóng lòng:
- Kết quả thế nào?
- Phòng trống trơn, giường ghế vẫn còn nguyên nhưng quần áo thì không còn...
- Vậy thì...
- Tôi cố gắng tìm thử xem có giấy tờ gì để tại không, cũng không thấy.
Gian phòng chìm trong yên lặng.
- Ông giám đốc.
Một lúc, ông quản lý già lên tiếng.
- Gì?
- Ông nghĩ cô Thụy Kỳ sẽ trở về nữa không?
- Làm sao tôi biết được.
Ông quản lý thở dài:
- Tội nghiệp, Thụy Kỳ cũng dễ thương lắm, cha mẹ mất sớm, sống chung với anh, đến lúc anh có vợ lại phải ra riêng...
Tạo yên lặng nghĩ đến cú điện thoại cũ.
- Con bé yếu đuối như chú mèo lúc nào cũng muốn được che chở...
Ông quản lý đứng dậy, thở dài bước ra.
- Mẹ ơi có khách!
Bé Dương Tử chạy vào bếp gọi Hạ Chi.
- Ai đấy con?
- Bác sĩ Phu, ông ấy có vẻ dữ lắm mẹ.
- Ông Phu?
Hạ Chỉ kéo thẳng lại nếp áo xong bước ra, Phu đang đứng trước cửa..
- Xin lỗi làm rộn bà.
- Mời ông vào.
- Tôi vừa mới uống rượu, vào nhà bà được không?
Phu vẫn đứng yên hỏi.
- Không sao, anh cứ vào đi.
Bước chân Tịnh Phu có vẻ chệnh choạng, Hạ Chi lo lắng gọi Dương Tử:
- Dương Tử, mời cha xuống bảo có khách.
Mắt Phu ngập đầy những tia máu đỏ, vừa ngồi phịch xuống ghế là hắn đã cởi giày ra. Chi yên lặng đứng nhìn. Lấy nhau mới hơn mươi ngày mà đã cãi nhau rồi à? Tạo đãc xuống lầu.
- Chào anh.
Vừa trông thấy Tạo, Tịnh Phu đã đứng bật dậy:
- Ông giám đốc.
- Có việc chi không, anh có vẻ không được khỏe.
- Không, không, tôi chưa hề say.
Tửu lượng của Tịnh Phu rất mạnh. Tạo và Hạ Chi chưa hề trông thấy Phu say bao giờ, chỉ có hôm nay... Gương mặt Phu vừa khó coi, vừa đỏ gấc, hai tay hắn ôm lấy đầu.
- Ông giám đốc!
Tiếng kêu xiết mạnh qua kẻ răng. Hạ Chi thấy sự hiện diện của mình không hợp lúc định rút lui.
- Không, không bà giám đốc, bà nên ở lại.
- Tôi không định bỏ đi, tôi chỉ muốn mang nước ra thôi.
- Vậy thì xin lỗi bà... ị
Hạ Chi vừa mang nước ra, Tạo nói:
- Xin lỗi anh, ở đây tôi ít dùng rượu nên chẳng có sẵn, anh uống nước lọc được chứ?
Tịnh Phu nâng ly nóc cạn:
- Vâng, vâng tôi biết, tôi biết ông giám đốc không uống rượu, cũng không chơi bời, ông giám đốc quả là một nhân vật vĩ đại! Một ông thánh.
Tịnh Phu vừa nói vừa ngước mặi lên trần nhà cười, Tạo nhíu mày lẳng lặng dụi tắt tàn thuốc. Dương Tử đứng cạnh có vẻ sợ, kéo Hạ Chi.
- Mẹ ơi!
Lâm Tịnh Phu đưa tay ngoắc:
- Lại đây cháu!
Dương Tử bước tới:
- Bác Phu, bác say rồi à?
- Ừ.
- Bác không thích uống phải không?
- Thích mới uống chứ.
- Thế tại sao bác có vẻ uể oải thế này?
Tịnh Phu không đáp, hắn nhìn thẳng vào mắt Dương Tử
- Cháu chẳng giống cha cũng không giống mẹ tí nào cả.
Hạ Chi sợ hãi vội bảo Dương Tử:
- Dương Tủ', con lại đấy làm gì đó, đi ngủ đi!
Dương Tử ngoan ngoãn:
- Vâng, chào bác cháu đi ngủ.
Dương Tử đi xong, gian phòng chìm ngay vào im lặng. Có tiếng chim lạ hót ngoài song.
- Xin... Xin lỗi ông bà.
Tịnh Phu lấp bấp, Hạ Chi muốn đuổi khách:
- Có lẽ chị ở nhà đang trông anh đấy, anh Phu.
Tịnh Phu đứng bật dậy nhìn thẳng vào mắt Tạo.
- Ông giám đốc, ông biết gì không? Vương Thụy Kỳ chết rồi!
- Hả?
Tịnh Phu lập lại, rã rời:
- Thụy Kỳ chết rồi!
- Anh nói thật chứ?
Tạo cũng đứng dậy, Hạ Chi hết nhìn Tạo lại nhìn Phu.
- Vâng.
- Ở đâu? Từ bao giờ?
- Tôi cũng không biết vì cô ấy không hề để thơ lại cho tôi.
- Thế sao anh biết?
Tịnh Phu yên lặng.
- Anh định nói đùa đấy chứ?
- Không đó là sự thật. Tạo bàng hoàng:
- Nhưng tại sao phải chết chứ?
Tịnh Phu không trả lời ngay câu hỏi của Tạo, hắn quay sang Hạ Chi.
- Thưa bà - Tịnh Phu ngập ngừng một chút - Thụy Kỳ là nhân viên phòng quản lý của bệnh viện, cô ấy mê ông giám đốc như chết
Tạo nhíu mày
- Anh đừng nói bậy!
- Nói bậy? Làm gì có chuyên đó. Tội nghiệp, Thụy Kỳ đáng thương quá. Bà giám đốc. Bà có bổn phận phải thông cảm với Thụy Kỳ
Hạ Chi lắc đầu
- Tôi không hiểu ý anh định nói gì cả.
- Tôi sẽ nói hết, sẻ nói hết.
Tịnh Phu vừa nói vừa cởi áo veste ra. Tạo có vẻ không vui
- Anh Phu, hôm nay anh mệt, anh nên về ngủ sớm đi, mai anh đến bệnh viện gặp riêng tôi cũng được.
Tịnh Phu lắc đầu:
- Không được, tôi phải nói ngay hôm nay, nếu không có lẽ tôi sẽ chết mất.
- …..
- Vì Thụy Kỳ, tôi van ông giám đốc và bà hãy nghe đây.
- Nhưng chưa có gì chắc chắn là cô ấy đã chết cơ mà?
Tịnh Phu nhìn thẳng vào mắt Tạo lắc đầu, mắt hắn mờ lệ.
- Không, chắc chắn nàng đã chết. Thụy Kỳ ngu lắm, ngu thật ngu!
Phu ngưng một chút lại tiếp:
- Trước ngày tôi đến Động Giả dưỡng bệnh, có một lần tôi gặp Kỳ và cô ấy vụt hỏi, ‘‘có phải tôi yêu bà giám đốc không?’’
Nghe Phu nói, Hạ Chi đỏ mặt và Tạo sa sầm nét mặt.
- Tôi gật đầu thú nhận, nhưng bảo đó là chuyện riêng của tôi, không ăn nhập gì đến ai cả. Kỳ bảo cũng được, nhưng đừng nên lộ cử chỉ ra ngoài. Tôi nói mặc tôi. Thụy Kỳ mới thú thật, cô ấy đang yêu ông giám đốc vì vậy bất cứ một ai muốn phá hoại hạnh phúc gia đinh của ông, cô sẽ không bao giờ để họ yên ổn.
Hạ Chi nhìn Tạo khiến Tạo khó chịu.
- Anh Tạo... Tại sao chuyện như thế mà anh giấu em?
Tạo chưa kịp trả lời. Phu lại cắt ngang.
- Đừng, để tôi nói tiếp. Theo lời Thụy Kỳ thì ngay hôm đầu tiên, lúc ông quản lý đưa Thụy Kỳ đến giới thiệu với ông giám đốc thì vì thông cảm hoàn cảnh côi cút của nàng nên ông đã bảo ông quản lý cấp bực lương hạng ba cho nàng. Ông quản lý đã phản đối, bảo làm thế sẽ gây sự bất mãn cho nhân viên, nhưng ông giám đốc bảo là những nhân viên khác có gia đình cha mẹ khỏi lo vấn đề cư trú, may mặc, còn Thụy Kỳ phải lo hết mọi việc, số tiền phụ trội kia kể như tiền phụ cấp vậy thôi.
Lâm Tịnh Phu vừa nói vừa quan sát sự thay đổi nơi nét mặt Tạo.
- Chuyện đó khiến Thụy Kỳ cảm động lúc kể cho tôi nghe cô ấy còn khóc nàng cho rằng trên đời chưa hẳn có được người thứ hai tốt bụng như ông. Sau đó tình cảm biến dần thành tình yêu, Thụy Kỳ bảo tôi. ‘‘ Tình yêu của tôi dành cho ông giám đốc cao cả như vậy, mà tôi cũng chỉ âm thầm yêu, ông Ià bác sĩ ông học cao hơn tôi không lẽ ông không làm được như vậy sao?’’
- Đó là chuyện tám chín năm về trước nghe Thụy Kỳ thú nhận tình yêu của nàng dành cho ông giám đốc, đột nhiên tôi thấy ghen tức, tôi bảo. ‘‘ Thôi thế này nhé, cô yêu ông giám đốc, cô cứ săn đuổi người cô yêu, còn tôi, tôi sẽ cố gắng chinh phục bà giám đốc. Thuận lợi cho cả hai. Nhưng Thụy Kỳ có vẻ giận dữ. Nàng nói
- Ông đừng nói bậy, ông giám đốc yêu vợ lắm, nhưng tôi cũng cho ông biết kẻ nào phá vở hạnh phúc của người tôi yêu, tôi sẽ phá họ đến cùng.
Tôi đáp: Tôi sẽ hành động theo ý tôi. Ông giám đốc, xin ông đừng nóng, vì tôi nói thật đấy, nhiều lúc nằm mơ tôi thấy tôi giết ông.
Tạo bàng hoàng nhìn Hạ Chi, nhưng vợ chàng đã cúi đầu nhìn xuống.
- Đó là sự thật ông giám đốc ạ, tôi yêu vợ ông, tôi sẵn sàng giết ông để đoạt vợ.Thụy Kỳ thuyết phục tôi chẳng được, nàng đứng dậy mắt đỏ muốn khóc, nhìn thái độ chung thủy của nàng, đột nhiên tôi chợt nghĩ sao ta chẳng chinh phục người con gái trước mặt và tôi bắt đầu đặt điều kiện với Kỳ. Nếu muốn tôi để Hạ Chi yên, Thụy Kỳ phải thuộc về tôi. Thụy Kỳ hoảng hốt bỏ chạy, tôi ngạo nghễ. Thì ra cô chỉ biết nói chớ chẳng dám làm. Tội thật, bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy mình khốn nạn, vì đó là nguyên nhân của những bất hạnh của Kỳ.
‘‘Rồi Thụy Kỳ có yêu Phu không?’’ Tạo bâng khuâng. Chàng không muốn tin lời của Phu, nhưng thái độ quá đứng đắn của hắn như một gáo nước lạnh tạt mạnh vào mặt.
- Thụy Kỳ hận tôi lắm, tôi biết, lúc nghe tin tôi sắp trở lại đây nhận việc nàng đã buồn vô cùng, định rời bệnh viện ra đi, nhưng rồi lại không nở.
Tịnh Phu úp mặt vào tay.
Từ Động Giả trở về, tuy Thụy Kỳ có già hơn, nhưng tôi đâu buông tha cứ bám theo, mãi đến lúc tôi lấy vợ, Kỳ hay tin mừng rỡ như kẻ thoát nợ, nàng chính là người đầu tiên mang quà đín cho tôi, những chậu hoa Đinh hương màu tím mà bà giám đốc thấy ở nhà tôi là của nàng đấy. Hôm đó nàng cũng cho tôi biết nàng muốn được có con với ông giám đốc, nhưng ông giám đốc chê nàng, bảo nàng hạ cấp không xứng đáng để ông ban cho đứa con, ông giám đốc lại cúp điện thoại không tiếp nàng nữa. Kỳ thở dài, nàng nói có là nàng sẽ chết.
Nghe Thụy Kỳ nói vậy, đột nhiên tôi lại có ý định cưỡng đoạt nàng, giữa lúc Thụy Kỳ say sưa cắm hoa, tôi đã bước tới dùng sức mạnh, Kỳ chống trả, nhưng làm sao thoát được tôi? Và khi chuyện xảy ra xong, tôi chợt hối hận. Kỳ bảo nàng không còn mặt mũi nhìn ông giám đốc nữa và ngày hôm sau nàng bỏ đi biệt tâm luôn.
Hạ Chi nhớ tới hôm ghé thăm Phu, gương mặt xanh tái của hắn. Thì ra hắn vừa mới cưởng đoạt tiết trinh Thụy Kỳ.
- Đúng ra ông phải cưới Thụy Kỳ mới phải.
Tạo nói, Tịnh Phu trừng mắt nhìn Tạo:
- Ông giám đốc, ông vẫn có thể thốt một câu như vậy sao?
Thú thật, đã hơn một lần tôi cầu hôn với Thụy Kỳ, nhưng đã bị nàng cự tuyệt, Trong tim Thụy Kỳ chỉ có hình bóng duy nhất của ông. Ông giám đốc, ông ác lắm, ông cũng có trách nhiệm với cái chết của Thụy Kỳ. Tại sao người ta gọi điện thoại thố lộ chân tình với ông, ông không thích thì thôi sao lại cúp máy? Không lẽ ông là cây gỗ sao?.Chắc chắn Kỳ đã chết rồi, nàng sẽ không bao giờ trở lại đâu.
Tịnh Phu đứng dậy bước lảo đảo vừa đi ra cổng hắn vừa nói:
- Trong đám đàn bà tôi biết, chỉ có Thụy Kỳ ghét tôi thôi.