Số lần đọc/download: 2118 / 58
Cập nhật: 2015-08-21 21:41:28 +0700
Chương 5
N
hưng đến thứ hai, cảnh sát cũng chưa tìm ra gì. Harley Newcomb vẫn chưa xuất hiện lại. Cảnh sát khăng khăng giữ nguyên giả thiết cũ: nhà văn muốn tự quảng cáo. Thái độ của giới báo chí khác hẳn. Báo chí New York cũng như báo chí địa phương đăng phóng sự và hình ảnh gán một vẻ phù thủy cho toàn bộ chuyện này. Các dòng tít lớn đầy ẩn ý:
PHẢI CHĂNG MỘT NHÀ VĂN LỚN ĐÃ BIẾN MẤT?
KHI SỐNG LẠI TÌNH TIẾT TIỂU THUYẾT CỦA MÌNH. MỘT NHÀ VĂN BIẾN MẤT KHỎI MỘT NGỒI NHÀ ĐÓNC KÍN MÍT
MỘT NHÀ VĂN BỊ THU NHỎ 100 PHẦN 100 NHỜ MỘT CÔNG THỨC PHÙ THỦY CỔ XƯA
Quyển sách cổ về phép phù thuỷ bằng tiếng La-tinh, ba cái đầu lâu trên kệ, các mặt nạ và cây lao, tất cả đều rất ăn ảnh. Những bản tường thuật của báo chí tha hồ nói bóng nói gió về những sự việc lạ lùng và quỷ quái xảy ra trong ngôi nhà.
Báo đăng hình mấy dấu chân nhỏ dần, hình bức thông diệp đánh máy thậm chí hình Jeff, thầy Matthews và Tony Higgins.
Jeff kể đi kể lại cuộc phiêu lưu của mình cho bạn bè.
Ai cũng tò mò, nên rất nhiều người dân thành thị Laketown và thậm chí dân New York kéo đến xem ngôi nhà. Cảnh sát buộc phải phái một cảnh sát để điều khiển giao thông và một cảnh sát khác canh gác trước nhà và ngăn cản những kẻ hiếu kỳ lấy đồ đạc đi làm lưu niệm.
Ông Higgins tiến hành tuần tra với cây súng săn:
- Nếu ông ta không trở về trả tiền nhà cho tôi - ông tuyên bố - thì tất cả những gì nằm trong nhà sẽ thuộc về tôi. Không ai được lấy gì đi hết. Kể cả một cái đinh.
Ba ngày sau, báo chí chuyển sang nói chuyện khác. Còn cánh sát, không tìm ra được gì, một lần nữa lại núp sau giả thiết quảng cáo ban đầu. Nhưng người ta vẫn đến tham quan "ngôi nhà bí ẩn" như được gọi bây giờ.
Tony Higgins, luôn lanh lợi khi có cơ hội kiếm chút tiền, nhờ một người em họ giúp đặt cái bảng to viết như sau:
GIÁ MỘT ĐÔ-LA
QUÝ KHÁCH HÃY THAM QUAN
NGÔI NHÀ BÍ ẨN
CÓ TIẾNG KÊU CỨU
DẤU CHÂN ĐỎ
VỤ BÍ ẨN THẾ KỶ
CHỈ MỘT ĐÔ-LA!
Ngoài ra, ông Higgins làm thêm một cầu thang nhỏ để khách có thể leo lên dễ dàng lên cái lỗ nhỏ trong cửa sổ. Phần còn lại được giữ y nguyên. Người anh họ canh gác bên trong, để ngăn chặn các vụ trộm; còn chính ông Higgins thì đứng gác bên ngoài và thu một đô-la mỗi kẻ hiếu kỳ.
Đến cuối tuần, hàng xóm ước tính có lẽ ông Higgins kiếm được ít nhất hai trăm đô-la và lắc đầu khâm phục trước sự lanh lợi của ông.
Dần dần, sự kích động của công chúng lắng giảm, nhưng Jeff, dù có bận bịu đến mấy, vẫn liên tục nghĩ đến sự bốc hơi kỳ lạ của ông Newcomb. Dù sao Jeff cũng có tham gia một phần vào việc phát hiện sự mất tích, tại sao cậu không thử giải vụ bí ẩn được đặt ra?
Jeff nhớ đến một chỉ dẫn. Một chỉ dẫn mà cậu đã quên mất, mà cảnh sát chưa biết.
Ngày hôm đó, sau khi tan trường, Jeff lấy xe đạp đến gặp viên trung úy cảnh sát đang điều tra vụ án này.
- Ông Newcomb - Jeff giải thích - có nói chuyện với thầy Matthews và chính cháu về quyển sách mới mà ông đang viết và có nói rõ đã lấy được ý từ một cuộc nói chuyện với một người quen. Thậm chí ông Newcomb đã cho biết ngày nói chuyện là mùng một.
- Chú thấy không - Jeff nói tiếp - Nếu chú tìm ra người đã cung cấp cho ông Newcomb ý để viết truyện, thì có thể sẽ biết được cách ông Newcomb biến mất khỏi ngôi nhà.
Trung úy mỉm cười độ lượng.
- Cám ơn cháu có ý muốn giúp cảnh sát các chú - ông nói. Nhưng cháu hãy nghe rõ đây. Cách ông Newcomb biến mất giống y như cách nhân vật chính trong sách sẽ biến mất. Đúng không?
- Dạ phải - Jeff gật đầu.
- Vậy thì rõ ràng đây là một kế hoạch nhằm thu hút sự chú ý của công chúng đến quyển sách sắp xuất bản. Một trò quảng cáo, chỉ có vậy thôi.
- Nhưng quyển sách cũng biến mất - Jeff nói thêm. Sách không có trong nhà và nhà xuất bản chưa nhận được.
- Bởi vì ông Newcomb, đang ở một nơi nào đó, vẫn tiếp tục viết cho xong - Trung úy cảnh sát trả lời. Cháu sẽ thấy. Một ngày nào đó, khi sách được in, ông Newcomb sẽ tái xuất hiện đế gặt lấy thành quả mưu mẹo quảng cáo. Người ta cứ hay bày trò này trò kia để được lên báo, phiền lắm.
Jeff ra về, buồn rầu nhưng chưa tin. Jeff đi gặp thầy Matthews, thầy đang sửa bài, và cậu trình bày suy nghĩ của mình.
- Em nghĩ hay lắm, Jeff à - Thầy giáo khen. Thầy quên mất điểm này. Nhưng vì ta biết chính xác ngày nói chuyện, và vì ta biết rằng Harley Newcomb hầu như không bao giờ đi đâu hết, trừ ngày mùng một hằng tháng, ngày mà ông ra phố để mua sắm, thì chính em có thể tìm ra được người nào đã gợi cho ông ấy viết sách và ý đó là gì. Nếu biết được bằng cách nào ông ta ra được ngôi nhà, thì như giải được toàn bộ vụ bí ẩn. Em có thể đi hỏi đây đó một cách tự nhiên, mà không gây chú ý.
- Nhiều người nghĩ rằng ông Newcomb đã thật sự bốc hơi mất, rằng ông ấy đã bị thu nhỏ một trăm phần trăm - Jeff nói. Vì dấu chân.
- Thầy biết, nhưng phần thầy, thầy vẫn không tin mấy trò phù thuỷ. Chúc em may thắn nhé. Nếu biết được gì, nhớ cho thầy biết.
Jeff lấy xe đạp chạy về hướng thành phố. Ai có thể nhớ được một cuộc nói chuyện diễn ra cách đây gần sáu tuần?
Jeff đến gặp ông Martino là người bán thực phẩm khô, người thường xuyên cấp hàng cho ông Newcomb. Ông Martino là một người Ý vui tính. Ông lắng nghe những câu hỏi của Jeff.
- Chú và ông ấy có nói chuyện không hả? Ông Martino hỏi lại. Có, có chứ, chú và ông ấy đã nói chuyện. Ông ấy nói ông đang vội lắm, ông muốn về nhà viết, ông có ý mới. Giật gân. Bây giờ, cháu có hiểu rõ được gì không Jeff?
- Lúc đó là mấy giờ ạ? Jeff vội vàng hỏi.
Rõ ràng là ông Newcomb đã có ý trong đầu trước khi đến cửa hàng thực phẩm khô.
- Sau khi ăn trưa. Khoảng ba giờ, ba giờ rưỡi. Khó nói.
- Cám ơn chú nhiều! Jeff nói, rồi chạy đi tiếp.
Sau đó, Jeff ra bưu điện, nơi ông già Rogers, ốm và trọc đầu, mất khá nhiều thời gian mới hiểu được câu hỏi của Jeff.
- Hừm! Cuối cùng ông già gãi tai nói. Bác đã thấy ông nhà văn lần cuối cùng là lần nào nhỉ? Xem nào, xem nào… Dường như ông nhà văn có gửi thư bảo đảm… Để bác xem sổ.
Jeff chờ, tim đập thình thịch, trong khi ông Rogers lật sổ sách.
- Đây, đây rồi. Mùng một tháng vừa qua. Lúc một giờ ba mươi.
- Ông nhà văn có nói với bác về những gì ông ấy đang viết hay đại loại như vậy không ạ?
Ông già bưu điện lắc đầu, khiến cặp kính gọng vàng tuột xuống khỏi mũi.
- Ông ấy vội lắm. Ông ấy muốn gửi thư này thật nhanh. Người nhận là một nhà sách ở New York, chuyên về mấy loại sách cũ gì đó.
- Cháu cảm ơn bác! Jeff nói và hấp tấp tiếp tục cuộc điều tra.
Nếu không lầm, thì chính ngày hôm đó, ông Newcomb đã đặt mua quyển sách trò phủ thủy mà người ta tìm thấy trên bàn ông. Nói cách khác, ông ấy đã nắm được cái ý viết và đang tập hợp các yếu tố để khai thác ý đó. Vậy là ông đã nói chuyện với ai đó sớm hơn trong buổi sáng. Nhưng với ai?
Jeff ghé qua nhà sách, nhà thuốc, công ty điện thoại, nơi ông Newcomb đi thanh toán các hóa đơn. Khắp nơi đều trả lời với Jeff rằng ông Newcomb rất vội. Ông ấy khuyên ông bán sách lấy sách của ông ngay khi được xuất bản: sách sẽ hay hơn những quyển trước. Ông bán sách gặp ông Newcomb lúc mười một giờ sáng.
Jeff không biết đi gặp ai nữa. Cậu đã đến tất cả những người mà ông Newcomb thường gặp. Có thể nhà văn đã gặp ai đó ngoài đường? Một người không thể nào tìm lại được?
Jeff nản lòng đi về nhà. Cha mẹ Jeff đi ăn cơm khách. Jeff ăn tối một mình, làm bài, rồi đi ngủ sớm.
Nằm trong bóng tối, hai tay chắp sau ót, Jeff vẫn suy nghĩ. Ông Newcomb đã nói chuyện với ai ngày hôm đó, khi mà ý nghĩ tuyệt hay đã nảy ra trong đầu ông? Ông có thể gặp người nào trong thành phố nữa?
Đột nhiên, Jeff ngồi bật dậy.
- Tất nhiên? Jeff la lên. Hiển nhiên quá. Chắc chắn là ông ấy.
Không suy nghĩ thêm, Jeff vội vàng mặc quần áo. Còn một hai tiếng nữa, cha mẹ Jeff mới về tới nhà. Jeff xé một trang sổ tay ra, viết nguệch ngoạc:
Con buộc phải ra ngoài nhưng con sẽ về sớm. Ba mẹ đừng lo. Con hôn ba mẹ.
Jeff đặt miệng giấy trên giường, bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, không nghĩ rằng khi thấy cửa phòng đóng, cha mẹ cậu sẽ tưởng cậu đã ngủ và sẽ không đọc được lời nhắn của con.
Jeff lấy xe đạp, bật đèn pha, đạp thật nhanh về hướng nhà thầy Matthews, nhà thầy ở ngoài thành phố.
Khi đi ngược trên lối đi dẫn đến biệt thự, Jeff thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng. Thầy đang ngồi ở bàn, bận chữa bài kiểm tra luận văn hằng tháng. Có lẽ cô Matthews và ba đứa bé đã ngủ rồi. Jeff gõ nhẹ vào ô kính cửa sổ. Thầy Matthews lại gần cửa sổ, nhận ra khách và mời Jeff vào nhà.
- Thầy Matthews ơi - Jeff hổn hển nói - em nghĩ là em biết được ông Newcomb đã nói chuyện với ai ngày hôm đó và lấy được ý viết sách.
- À! Thầy Matthews kêu. Chiều nay em đã hỏi ra được gì hả?
- Không được gì hết, nhưng em đã suy luận. Thưa thầy Matthews, em cần hỏi ông Tony Higgins một câu hỏi. Thầy đi với em bây giờ được không ạ?
- Bây giờ à? Trễ lắm rồi.
- Dạ phải, nhưng nếu em nghĩ đúng, thì ta sẽ nắm được chỉ dẫn còn thiếu! Em sẽ không ngủ được nêu không biết là em đúng hay sai.
- Thầy hiểu - Thầy Matthews mỉm cười nói và mặc áo vào. Nếu vậy thì không còn gì phải do dự; ta hãy đến gặp Tony, và em sẽ hỏi câu hỏi của em. Nhưng em đừng mong ông ta nhớ được một chuyện đã xảy ra cách đây hơn một tháng.
Hai thầy trò lên xe ôtô đi đến nông trang của Tony Higgins. Thầy giáo rất muốn hỏi xem ý của Jeff là gì nhưng cậu bé quá xúc động và quá muốn dành bất ngờ cho thầy, nên thầy Matthews không đặt câu hỏi trực tiếp. Thầy chỉ hỏi:
- Em nghĩ có người đã đến gặp Harley Newcomb ngày hôm đó và nhờ Tony chỉ đường đi à?
- Không hẳn vậy - Jeff đáp.
Jeff rất muốn tiết lộ cho thầy biết suy nghĩ của cậu nhưng cũng muốn làm cho thầy bất ngờ. Nên cậu im lặng.
Khi đến gần nông trang, hai thầy trò nhìn thấy đèn sáng phía bên biệt thự nhỏ của nhà văn.
- Thầy Matthews ơi! Jeff la lên. Có ai trong nhà, vào giờ này!
- Đúng. Thầy giáo nói và rẽ xe vào lối đi. Chắc là Tony. Chắc là ông ấy đang biến đổi biệt thự thành viện bảo tàng, để cho khách tham quan suốt mùa hè. Ông ấy sẽ kiếm được khá nhiều…
Thầy Matthews dừng xe lại. Hai thầy trò xuống xe. Jeff cố nén sự nôn nóng. Qua cửa sổ, hai thầy trò nhìn thấy Tony Higgins, vẫn mặc bộ áo liền quần, đang đi qua đi lại trong nhà.
- Tony ơi! Thầy Matthews gọi. Vào nhà được không?
Ông chủ nông trang ra cửa sổ, nhìn ra ngoài, chớp mắt để nhìn cho rõ.
- Một đô-la một người! Ông thông báo. Đàn ông, đàn bà, trẻ con, giá như nhau… Ô! Ông Matthews đó hả? Thầy và Jeff. Thôi, được. Các người có quyền vào miễn phí.
- Ông tử tế quá.
Thầy chui qua cửa sổ, Jeff đi theo.
- Sao, sáng kiến của anh thế nào, hả Tony? Thầy Matthews hỏi. Nghe nói khách du lịch đến đông lắm.
- Cũng khá, cũng khá lắm. Nhưng phải coi chừng họ, không cho họ lấy cái gì đi hết. Mệt lắm.
Jeff tò mò nhìn xung quanh. Rất ít thay đổi so với ngày mà vụ bí ẩn được phát hiện, Tony chỉ đặt mấy tấm kính bảo vệ các dấu chân đó và giăng dây dọc theo tủ sách và xung quanh dấu chân, để không cho khách đến gần. Ngoài ra, ông cũng thay đổi vị trí các đầu lâu người, xưa kia nằm trên kệ. Nay có một đầu lâu bên cạnh máy đánh chữ, một đầu khác trên quyển từ điển dày của ông Newcomb, còn đầu thứ ba vẫn ở chỗ cũ. Cuối cùng, ông Higgins treo thêm một hai mặt nạ đặc biệt quỷ quái.
- Tôi có bố trí lại một chút - Tony nói khi thấy hai khách nhìn xung quanh. Để cho hay hơn. Tôi muốn cho khách du lịch thấy đáng đồng tiền bát gạo.
- Thế lỡ ông Newcomb trở về thì sao? Thầy Matthews hỏi.
- Ông ta sẽ không trở về - ông chủ nông trang nói không do dự. Ý tôi nói là nếu muốn về, ông ta đã về rồi. Tôi sẽ nói cho anh biết chuyện gì xảy ra: công thức làm phép bị hỏng, và giờ này ông nhà văn đã bốc hơi mất tiêu rồi.
- Hy vọng là không phải vậy - thầy giáo trả lời. Nhưng Jeff muốn hỏi anh cái này. Em hỏi đi, Jeff. Em cần biết gì, thì cứ hỏi chú Tony này.
Jeff phân vân một lúc. Đột nhiên, Jeff cảm thấy một mình muốn tìm ra lời giải vụ bí ẩn thật là ngốc nghếch quá. Nhưng câu hỏi sắp bật ra khỏi miệng và Jeff không nén lại được.
- Thưa chú Higgins, chú đã nói chuyện với ông Newcomb hôm mùng một tháng rồi, phải không ạ?
Thầy giáo tiếp lời ngay:
- Tất nhiên là Tony! Anh đã nói là nhiều tuần rồi không gặp ông Newcomb, nhưng ngày hôm đó, anh đã nói chuyện với ông ấy. Anh là chủ nhà, không thể nào anh quên thu tháng tiền nhà!
- Và khi nói chuyện với ông ấy, chú đã cho ông ấy một cái ý để viết sách mới - Jeff nói thêm. Chỉ có chú là có thể làm chuyện này, vì khi đến thành phố, ông ấy đang chuẩn bị viết sách rồi.
Khuôn mặt rám nắng của Tony sậm lại và giận dữ. Mắt ông sáng lên và miệng ông gồng lên.
- Có chứ. Tôi đã cho ông ta một ý nghĩ. Buổi sáng tôi đến để nhận tờ ngân phiếu. Ông ta đi vòng vòng trong nhà cứ như một thú bị nhốt. Ông ta nói: "Tôi phải viết một cuốn sách, mà không có ý". Ông ta cần một cách thức độc đáo để ra khỏi một căn phòng bị khóa. "Tôi sẽ trả năm trăm đô-la cho một cái ý", ông ta nói với tôi thế.
Khi nói chuyện, mặt ông chủ nông trang đỏ dần lên và mắt ông thật dữ dằn. Hai bàn tay to rộng mở ra nắm lại. Jeff nghe nói là có khi Tony Higgins rất nóng, nhưng đây là lần đầu tiên, Jeff thấy ông ta như thế.
- Thế là anh đã cho ông ta một ý hay à? Thầy Matthews điềm tĩnh nói, như để xoa dịu ông chủ nông trang.
- Khỏi phải hỏi, dĩ nhiên là tôi cho ông ta một ý! Một ý hết sức độc đáo. Đúng, thưa anh. Một ý thượng hạng. Ông ta nói là ông ta suy nghĩ, nhưng chắc có ai dùng rồi. Vì nghề ông ta phải biết mấy chuyện này, nên tôi bỏ qua. Rồi cuối tháng, tôi ghé qua để hỏi ông ta nghĩ sao về cái ý của tôi, thì tôi thấy ông ta đang đánh máy. Tôi liếc qua thử, thì thấy ông đang khai thác ý của tôi! Khai thác triệt để. Tôi đòi năm trăm đô-la và ông ta trả lời cái ý đó chỉ đáng có năm chục thôi.
- Thế rồi anh làm gì, hả Tony? Thầy Matthews hỏi nhẹ nhàng hơn nữa, trong khi Jeff lo sợ thấy cơn giận đang tăng của ông chủ nông trại.
- Tôi đòi năm trăm! Tony gầm lên. Ông ta trả lời là vô lý. Thế là tôi cho ông ta thấy có vô lý hay không.
- Sao? Thầy giáo hỏi, cố làm cho ông chủ nông trại bớt giận.
- Thì tôi cũng sẽ cho các người thấy! ông Higgins hét lên.
Trước khi thầy Matthews chưa kịp né, nắm đấm của Tony đánh trúng cằm thầy, khiến thầy ngã lăn xuống đất.
Nhanh lên, cần tiếp viện. Jeff phóng ra cửa sổ, nhưng Tony nắm dây nịt cậu bé, quăng cậu xuống đất.
Cậu bé ngất đi trong vài phút.