Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 24
C
húng tôi biến hình một lần nữa thành cá heo và bơi ngược dòng sông về chỗ chúng tôi đã xuống nước. Chúng tôi lựa quãng nước nông để hoàn hình người.
“Mình cảm thấy trở lại làm người tuyệt vời thật.” Jake thốt lên.
Marco chọc: “Ồ, Jake, bồ đã bao giờ thực sự là người đâu mà nói cho ngon.”
Tôi thấy câu đùa cũng nhộn, nhưng cả bọn đều oải đến mở miệng cười cũng chẳng nổi.
Chúng tôi đào lấy quần áo giày dép từ nơi chôn giấu lên. Tôi tròng chiếc quần jean và cái áo lạnh ngắn tay bên ngoài bộ đồ biến hình sũng nước. Tôi thọc đại hai bàn chân bê bết bùn vô giày bốt.
“Lạ thiệt đó,” Ax thốt lên trong khi trố mắt quan sát chúng tôi.
“Những thứ mà các bạn tròng lên người có ý nghĩa gì vậy?”
“Đó là quần áo,” Rachel giải thích.
“Vì sao phải tròng nó vô? Nó bảo vệ các bạn khỏi tác động xấu của môi trường hả?”
“Ờ, thêm nữa nếu bồ đi ra đường mà trần như nhộng thì mọi người sẽ rất bất bình.” Marco trả lời.
Có tiếng phần phật phía trên đầu chúng tôi. Một cành trong lùm cây trĩu xuống vì bị đè nặng đột ngột.
“Bồ đó hả Tobias?” tôi hỏi.
“Ồ. Mấy bồ… mấy bồ đã tìm thấy người Andalite ư!”
“Đúng rồi. Chào Ax đi Tobias. Tất nhiên đó chỉ là biệt danh của anh ấy thôi. Chào Tobias đi Ax. Cậu ấy cùng bọn với tụi này đó.”
“Gần như vậy thôi,” Tobias nói ráo hoảnh. “Mình thích cái lốt này đến nỗi đã mang nó thường trực đấy.”
Anh chàng Andalite như bị choáng. “Bạn bị kẹt luôn trong đó rồi sao?”
“Ờ.”
Ax quay sang nhìn tôi rồi ngó hết đứa này sang đứa kia. Ax bỗng rất long trọng.
“Các bạn đã trả giá quá đắt cho món quà mà ông anh Elfangor của tôi trao tặng.”
“Hoàng tử Elfangor là anh của bồ sao?” Tobias hỏi. Đôi mắt diều hâu của cậu ấy lóe lên. “Mình đã ở bên anh ấy đến phút chót đó.”
“Mọi sự đều hay cả,” Jake ngắt lời, “Nhưng bây giờ tụi mình phải đi khỏi đây. Và phải quyết định sẽ làm gì với Ax. Anh ấy đâu thể cứ thế này mà đi bộ với tụi mình qua phố xá.”
“Mình nghĩ Ax có thể đến trang trại nhà mình,” tôi nói. “Ở đó cũng không khác cái phi thuyền Mái Vòm là bao nhiêu. Có đồng lúa, đồng cỏ, rừng cây, ở ngay lối vô vùng rừng bảo tồn quốc gia. Dĩ nhiên Ax phải coi chừng, nhưng dù sao đó cũng là địa điểm duy nhất tụi mình có thể giấu Ax được.”
“Chuyện đó đâu có nhằm nhò tới việc làm sao đưa được Ax đến nơi,” Marco vạch ra. “Phải lội bộ rất xa. Dân chúng ta sẽ trố mắt cả lên vì một con hươu màu xanh lơ to đùng có hai mắt phụ và cái đuôi bọ cạp đó.”
“Tôi phải biến hình,” Ax nói.
“Ờ, nhưng biến thành gì đây?” Rachel băn khoăn.
Thế rồi tôi bất ngờ thấy Ax đi tới chỗ mình. Ax đặt bàn tay nhỏ nhắn có nhiều ngón lên mặt tôi.
“Bạn cho phép nha.” Ax nói.
Tôi cảm thấy mình trở bên đờ đẫn. Không phải buồn ngủ, mà kiểu như đang bị thôi miên.
Tôi nhận biết Ax đang làm gì. Anh ấy đang “thu nạp” tôi. Đang hấp thụ ADN của tôi.
“Ừm… xin lỗi, nhưng bồ tính biến hình thành Cassie hả?” Marco hỏi. “Liệu có làm nổi không đó?”
Ax đi tới bên Marco và dờ vào mặt cậu ấy. Cứ thế Ax lần lượt thu nạo ADN của từng đứa bọn tôi.
Rồi Ax bắt đầu biến hình.
Tôi đã thấy nhiều cuộc biến hình lạ lùng. Nhưng không có cuộc nào giống như cuộc này. Ax không biến thành một con vật, mà là một con người.
Nhưng là một người mà theo cách nào đó cả bọn đều quen biết. Một sự hòa lẫn của bốn đứa Animorph.
Hai chân trước của Ax bắt đầu co rút lại. Hai chân sau dày ra và khỏe lên. Đột nhiên một cái miệng hiện ra trên bộ mặt Andalite của anh ấy.
Cái đuôi bọ cạp teo lại và biến mất.
Ax lui lại và đứng thẳng lên.
“Ừm, mấy bồ biết đó, mình nghĩ nên để cho Ax ở một mình chút xíu,” tôi đề nghị.
“Ax sẽ là trai hay gái đây?” Marco băn khoăn.
“Đằng nào thì tụi mình cũng quay mặt đi chứ,” tôi nói.
Cả bọn quay đi. Có lẽ là đúng lúc.
“Ax nè, trong đống quần áo có dư một quần soọc với một áo thun đấy,” Jake nói. “Bạn mặc vô đi nha?”
Vài phút sau chúng tôi quay lại. Cả bọn trố mắt.
Ax tròng chiếc áo thun y như một chiếc quần soọc lung bùng vào chân. Còn cái quần thì ở trên đầu anh ấy.
“Đ…ư…ợ…c rồi,” Jake tuyên bố. “Chỉ cần chỉnh lại chút xíu thôi mà. Bạn là nam hay nữ hả Ax?”
“Tôi lựa n…a…m.” Ax đột ngột ngưng biến hình, hai mắt mở tròn. Anh bị bất ngờ vì cái miệng của mình. Vụ này thì người Andalite không thể hiểu nổi.
“Tôi muốn làm nam bởi vì tôi là giống đực. Chữ gì nhỉ. Đực. Lựa như vậy có được không? L - ư - lựa? Ch - cho - chọn - lự - lựa?” Ax méo cả miệng và thè cả lưỡi. “Lạ thiệt,” Ax kết luận.
“Nam giới hay lắm đó,” Jake nói. “Rachel? Cassie? Quay đi chứ. Marco và mình sẽ giúp Ax bận lại quần áo.”
Khi hai đứa tôi quay lại thì Ax đã ăn vận như bình thường.
Nhưngnomanh ấy lại không bình thường. Cao thì tầm thước, một sự cân bằng hoàn hảo giữa Rachel và Marco. Vóc người thì làng nhàng, cỡ giữa Jake và Marco. Tóc màu nâu, với chút xíu màu vàng kim của Rachel và chút xíu quắn của tôi. Nước da bánh mật, trộn lẫn giữa màu nâu của tôi với màu ô liu của Marco, và màu trắng lợt của Jake với Rachel.
Ax là người thiệt, nhưng vẫn là lạ sao sao đó.
Ax lúc lắc đầu hết sang bên nọ lại sang bên kia. “Các bạn làm thế nào để nhìn? Nh - ì - nhìn. Làm thế nào nhìn được xung quanh? Qu - a - quanh. Và nhìn đằng sau?”
Tôi toét miệng cười. Đúng như mỗi lần tôi biến hình thành một con vật mới. Ax đang làm quen với cơ thể mới của mình. Hay ít ra là đang ráng làm điều ấy. Trong lúc tôi quan sát. Ax uốn môi tìm cách phát ra những âm thanh mới, thì anh ấy đột nhiên ngã nhào ra phía trước.
Jake vội nắm lấy Ax và giữ thật chắc.
“Bây giờ anh chỉ có hai chân thôi đấy, Ax.” Jake cảnh báo.
“Ờ, Ha. Aai. Thiệt là bấp bênh.”
“Ừa, chúng mình là giống vật rất bấp bênh,” Marco thừa nhận.
“Thôi thôi, mình phải đi khỏi đây thôi.” Jake ra lệnh.
“Ax?” tôi gọi. “Trên đường về nhà đừng có nói chuyện với người lạ đó nghen.”