"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
iki thức dậy, vươn vai và ngáp, tận hưởng thêm một lúc sự ấm áp của tấm chăn lông. Bên ngoài cửa sổ nước đóng băng trên các rặng cây. Không bằng được một lễ Giáng sinh tuyết trắng xóa, cô nghĩ bụng, nhưng mà cũng đẹp.
Cô miễn cưỡng tung chăn ra và với tay lấy cái áo choàng len. Cô mang vào một đôi vớ len ngắn, rồi rón rén đi vào buồng tắm để khỏi đánh thức những người khách.
"Chúc mừng lễ Giáng sinh vui vẻ", cô thì thầm với bóng mình trong gương tủ thuốc. Hình ảnh trong gương mỉm cười lại với cô và lộ ra vẻ sung sướng cũng như cô đang cảm thấy trong lòng.
Cô vội vàng rửa mặt, đánh răng, rồi đi xuống lầu sửa soạn bữa điểm tâm. Hôm nay mọi thứ có vẻ khác, thậm chí có mùi hương khác. Phải chăng chỉ là mùi thơm của lá thông trộn lẫn với mùi hương còn vương lại của tối hôm qua? Hay vì sự có mặt của Helen và Ralph đang ngủ trên lầu mà ngôi nhà trở nên ấm áp như vậy?
Lễ Giáng sinh xưa nay vẫn có mùi vị vừa ngọt ngào vừa đắng cay đối với Niki. Vào mùa Giáng sinh, cô đã luôn cảm thấy côi cút và lệ thuộc vào sự sung túc của người khác. Năm nay thì khác. Cuộc sống của cô có vẻ sung túc và lần đầu tiên cô cảm thấy như mình có được nhiều phước lành, để san sẻ với những người thân yêu.
Cô nhào bột để làm bánh và đậy lại bằng khăn ướt để cho bột dậy lên. Vừa ngâm nga điệu nhạc Jingle Bells, cô vừa cắt một chục trái cam để lấy nước, rồi bỏ cà phê vào bình pha tự động. Cô lấy ra một thỏi dăm- bông hun khói, môt chục trứng và khi cà phê đã pha xong cô rót cho mình một tách.
Cô bưng tách cà phê lên phòng khách và ngồi xuống cái divan đã được bọc mới. Tuy còn nhiều việc phải làm, ngôi nhà gỗ đơn sơ của cô đã có vẻ là cái nhà. Sàn gỗ đã được chà bóng lại, tường đã sơn lại và bếp cũng vậy. Ở lò sưởi đã trang trí những cành lá và ở bệ lò sưởi có cắm những cây nến to. Ngay giữa phòng khách có một cây thông cao giăng những dải đỏ và những dây đèn trắng nhỏ xíu, ở chóp có gắn một ngôi sao lấp lánh, Trên tấm nỉ đỏ trải quanh gốc cây là những gói quà sặc sỡ đã được Niki chọn mua hết sức cẩn thận. Chưa bao giờ cô mua nhiều quà như vậy. Chưa bao giờ có nhiều người để nhớ đến như vậy.
Nghe tiếng bước chân trên lầu, Niki trở vào nhà bếp, bỏ ổ bánh mì vào lò nướng, bày muỗng nĩa ra bàn và đánh trứng để chiên với dăm- bông.
Đến khi Helen và Ralph xuất hiện thì mọi thứ đã sẵn sàng. Helen ôm cô vào vòng tay và nói khẽ:
- Chúc một lễ Giáng sinh vui vẻ, Niki thân yêu.
- Chúc mừng một lễ Giáng sinh vui vẻ, Helen. Em rất mừng vì bà đã đến được.
Ralph đứng riêng phía bên kia bàn và rụt rè nói:
- Ở đây thật là vui. Đã lâu lắm rồi tôi không có một lễ Giáng sinh đúng nghĩa.
- Có ông đến, lễ Giáng sinh này hoàn hảo đối với cháu - Niki nói và ôm hôn ông ngoại.
Ralph đã gầy đi và yếu hơn kể từ lần đầu cô gặp ông ở California. Hôm qua thấy lại ông sau hai năm xa cách, cô đã tưởng trí nhớ của mình bị sai lầm, chứ làm sao ông có thể chóng già đến như vậy.
Khi họ ngồi vào bàn điểm tâm. Niki để ý thấy ông không ăn nhiều, nên hỏi:
- Ông muốn ăn món gì khác không? Bánh mì nướng hay là…
- Không sao cả, chỉ vì ông già đi, thế thôi. Mọi thứ đều giảm sút, kể cả ăn cũng không thấy ngon.
Helen cãi lại:
- Ông nói phi lý. Nếu được săn sóc cẩn thận, thân thể con người có thể hoạt động đầy đủ ở tuổi rất cao.
Ralph mỉm cười đồng ý, rồi lấy gói thuốc lá ở túi ra châm một điếu. Helen chỉ tay vào điếu thuốc và nói:
- Đấy, ông Sandeman. Nếu ông cứ hít đầy độc tố vào phổi, thì ông trông đợi cái gì nữa?
- Nếu làm phiền lòng bà thì tôi xin tắt điếu thuốc.
- Không phải tôi nói đến tôi, ông Sandeman. Mỗi lần ông đốt một điếu thuốc là hại đến sức khỏe của ông. Những điếu thuốc là những cây đinh đóng quan tài đấy!
Niki xen vào để giữ cho không khí ngày lễ vui vẻ:
- Helen, xin bà…
- Không sao. Bà nói rất đúng, thưa bà và nếu tôi là một người trẻ hơn nhiều, chắc chắn tôi để ý đến lời khuyên bảo chí lý của bà. Nhưng ở tuổi tôi, đã gần đất xa trời, thì nếu phải chết vì một cái gì, thà vì cái đã đem lại cho tôi sự thích thú.
Bà Helen mím môi không bằng lòng, nhưng Niki liếc bà có vẻ trách móc, nên bà không nói thêm gì nữa.
Nhưng vài phút sau, trong khi họ dọn dẹp chén đĩa, ông Ralph bắt đầu ho và hắt hơi. Niki vội vàng đem cho ông một cốc nước lạnh nhưng ông khoát tay gạt đi, rồi ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển, mặt tái mét. Sau khi ông hết hắt hơi, Niki nói:
- Để cháu mời bác sĩ đến.
Ông Ralph lắc đầu:
- Bác sĩ cũng chẳng cho biết thêm điều gì ta chưa biết. Chỉ là bệnh già. Chả có gì phải lo.
- Nhưng cháu thấy ông thở khó lắm.
- Không chết đâu mà sợ. Ông đã tham gia hai cuộc chiến tranh, cháu nhớ chứ? Hơn nữa, bây giờ ông có một đứa cháu gái xinh đẹp, ông có nhiều lý do hơn để sống.
- Cháu vẫn mong ông để cháu mời bác sĩ. Chắc có cái gì…
- Ông sẽ lo khi trở về California. Bây giờ còn chuyện khác quan trọng hơn phải làm.
Ông cầm tay Niki dẫn cô vào phòng khách. Ông cúi xuống lấy một gói quà ở chân cây thông.
- Chúc cháu một lễ Giáng sinh vui vẻ và nhiều lần tái diễn.
Giấy gói vụng về, như do bàn tay của một người không quen làm việc ấy. bên trong là một cuốn album bọc da màu xanh, dựng đầu ảnh, những ảnh chụp binh sĩ đang xung trận và thường dân đang chiến đấu vì một chính nghĩa. Có cả ảnh của đàn bà trẻ con mặt lộ vẻ kinh hoàng và những cặp mắt không còn vẻ ngây thơ. Ralph nói có vẻ tự bào chữa:
- Những ảnh này không đẹp… nhưng đó là những tác phẩm tốt nhất của ông… và ông muốn cháu giữ chúng.
Niki cảm động không thể tả, cô ôm hôn ông ngoại rồi trao cho ông món quà của cô. Vừa cởi dây buộc, cô vừa nói:
- Món quà này không có gì độc đáo lắm.
Nhưng khi thấy đôi mắt ông ứa lệ, cô biết món quà của cô hợp ý ông hoàn toàn. Đó là một khung ảnh bằng gỗ có ba lá. Lá giữa để ảnh Ralph Sandeman cách đây rất lâu, khi còn là một ký giả nhiếp ảnh đang sung sức. Lá bên trái là ảnh của Elle, ngồi ở chính căn phòng này, lúc còn trẻ và đầy hứa hẹn. Lá bên phải là ảnh của Niki khi tám tuổi, mặc áo dài đẹp.
Ông Ralph đưa những ngón tay run rẩy sờ tấm ảnh của đứa con gái ông không hề thấy và không hề biết và nói bằng giọng lạ lùng, khao khát: "Gabrielle của ta!"
Niki vuốt má ông và chùi nước mắt cho ông. Ông chỉ vào tấm ảnh của ông và hỏi:
- Cháu làm sao có tấm ảnh này?
- Cháu goi điện thoại đến phòng trưng bày ảnh ở California. Cháu bảo họ, cháu muốn dành cho ông một sự ngạc nhiên. Họ giúp cháu tìm ra tấm ảnh này.
Ông Ralph ôm khung ảnh vào ngực, đứng dậy và ra khỏi phòng.
Niki định đi theo, nhưng Helen chận cô lại và nói:
- Ông muốn ở một mình với những kỷ niệm xưa, Niki. Hãy để ông yên một lát.
Niki ngồi xuống lại.
Helen nói:
- Tôi rất tự hào về em. Điều em vừa làm… chứng tỏ em đã trưởng thành, đã học được nhiều về tình yêu thương.
Niki tự hỏi có đúng như thế không. Hay chỉ là vì cô muốn mở rộng tình thương ra một ít, vừa đủ bao gồm ông Ralph vào trong vòng những người mà cô vẫn an toàn khi yêu thương họ?
Cô trao Helen một hộp gỗ lót xa tanh đựng những món dùng trong phòng rửa mặt xuất xứ từ Châu Âu và nói:
- Em không quên bà. Khi nào các cô gái ở ký túc xá làm bà nhức đầu, chỉ việc đóng cửa lại, bỏ thứ bột này vào bồn tắm cho nổi bọt lên và thư giãn liền.
- Cám ơn Niki. Tôi chắc chắn sẽ làm thử như em dặn. Nếu em làm như tôi dặn.
Và chờ đến khi Niki mở gói quà của bà ra và cầm lên cái áo ngắn bằng lụa màu sữa, cổ cao, tay dài, có kết vải ren đồng màu.
- Đẹp lắm! - Niki kêu lên.
- Nếu em mặc nó. Có thể em làm lụng như đàn ông nhưng tôi muốn em thích mặc những món có nhiều nữ tính, Niki ạ. Em hãy nhớ điều đó.
- Thưa bà vâng - Niki chọc lại. Cô biết Helen muốn nói về những chuyện khác hơn là bồn tắm nổi bọt và áo khoác có ren.
Bỗng có tiếng hát bài Thánh ca Giáng sinh vang lên bên ngoài nhà. Niki chạy ra mở cửa. Kate và Tim cùng một toán trẻ con của ký nhi viện đang đứng hát. Niki đứng lại ở ngưỡng cửa, hát chung với họ, trong lòng ước mong có một phép lạ, để Kate và Tim có một đứa con của chính họ.
Khi hát xong, Niki mời cả vào nhà. Lại trao đổi quà tặng và mỗi đứa trẻ nhận được một chiếc bít tất nhét đầy kẹo. Khi toán ca hát đã đi qua nhà khác, Niki vào bếp sửa soạn bữa ăn tối.
Ông Ralph đang đứng ở cửa sổ, nhìn mông lung ra ngoài, tay cầm một điếu thuốc đang cháy. Cô nói:
- Có lẽ ông nên bỏ hút thuốc.
Ông cười khà:
- Cháu cũng thế à? Chính cháu trồng thuốc mà nói vậy không buồn cười sao?
- Không. Cháu không triệt để như Helen, nhưng vì ông đang bệnh, có lẽ bỏ hút thuốc là hợp lý.
- Có lẽ. Nhưng nếu cháu đã hút thuốc bốn mươi năm, cháu cứ thử bỏ mà xem. Dù sao, đối với ông là thế. Không dễ đâu, Niki.
Cô muốn nói thêm, làm gì thêm để giúp ông ngoại cô, nhưng trong ngày có nhiều khách khứa đến thăm và chúc mừng, những bạn bè ở hợp tác xã, Jim Dark và Jodie MeIntyre, cô gái xinh đẹp đã ly dị chồng ở quận bên, là bồ mới của Jim và các bạn bè ở hợp tác xã. Rồi Bo ghé thăm, mang đến một vòng hoa kết bằng lá thông và các lá xanh khác. Cậu ta trao vội món quà và lúng túng như thể vì để lộ tình cảm qua món quà đó. Rồi cậu bảo đến để xem lại chiếc xe Buick ở nhà xe, thử xem nó có chạy tốt không. Niki gọi với theo, nhưng cậu ta cứ đi một mạch. Niki gọi lớn hơn, nhưng cậu ta vẫn không đứng lại. Cô thoáng nảy ra một ý nghĩ và lấy một cái bao giấy trong bếp đi tìm Bo. Cô ra hiệu cho cậu ta nhắm mắt lại, rồi thổi phồng lên, đập bể nó kêu bốp. Bo không hề cửa động một cơ nào ở mặt. Rồi cô vỗ tay thật kêu, gọi to tên cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không cử động. Có thể nào Bo lại lãng tai chứ không phải lãng trí? Và nếu vậy, có cách gì giúp cậu ta không? Nếu làm được vậy, thì quả là một món quà năm mới rất có ý nghĩa, cô nghĩ bụng.
Cố nén sự phấn khởi, Niki hích Bo một cái, ra hiệu trò chơi đã chấm dứt. Cậu ta tỏ vẻ sửng sốt, nhưng đi theo cô vào nhả. Cô cho cậu ta một ổ dăm- bông thật to và ngon, buộc một dải băng đỏ. Mắt cậu ta sáng rỡ. Cậu chộp hai bàn tay Niki và cầm một lát trong hai bàn tay của cậu. Rồi cậu ta hối hả ra về, chắc là hăm hở đem ổ dăm- bông về cho mẹ cậu kịp bữa tối lễ Giáng sinh.
Bữa ăn tối của Niki cũng hoàn hảo. Thức ăn nhiều và ngon, nhưng tinh thần ngày lễ và những người đến dự, có cả Jim và Jodie MeIntyre, làm cho bữa ăn trở thành đặc biệt. Jim đọc một đoạn kinh cám ơn Chúa và Niki nói "Amen".
Sau khi đã ăn no, họ dời qua phòng khách để dùng cà phê và rượu. Niki đốt lò sưởi và đặt một đĩa nhạc Giáng sinh lên máy hát. Cô đến bên cây thông, cầm lên gói quà do Will mua tặng cô trong buổi sáng trước ngày lễ. Đó là một cái khăn choàng bằng len màu xanh, hoa bắp, sản phẩm của nước Anh. Trong khi khoác nó lên vai, lớp len mỏng như tơ hồng cọ vào má cô, cô thở dài.
Cô đã hy vọng có gì khác chăng khi đọc tấm thiệp đi kèm theo chỉ có dòng chữ: "Của người bạn tốt nhất của cô - Will"?, và nếu đã hy vọng như thế, tại sao tấm thiệp kèm theo món quà của cô là một cái áo sơ mi ca rô màu xanh lá lại chỉ viết dòng chữ: "Tặng ca sĩ đồng quê tôi thích nhất"?
Niki nghĩ thầm, không, bạn bè chỉ là thế. Và có lẽ phải vậy. Như cô bảo Babe, cô đã tạo cho mình một cuộc đời tốt đẹp, cô chưa sẵn sàng làm hại đến nó vì bất cứ điều gì hay bất cứ ai.
o O o
Nhà thờ trang hoàng những cờ đuôi nheo và quả bong bóng. Những nông gia của hợp tác xã trồng thuốc lá Willow Cross cùng vợ con đều phục sức áo quần ngày lễ đẹp nhất của họ. Niki cũng đã nghe lời Helen, mặc áo ngắn bằng lụa mới và váy nhung đen, tóc vàng chải búi lên và thắt nơ nhung, thay vì mặc quần jeans. Không còn là người xa lạ, cô được mọi người chào hỏi và đón tiếp niềm nở ngay từ khi đi qua cửa nhà thờ, giữa Kate một bên và Tim một bên.
- Tôi không biết tại sao cậu muốn mừng lễ tất niên với hai ông bà già - Kate nói.
- Mình không muốn ở với ai khác.
- Ồ, thật à? Anh tin không, Tim? - Kate hích chồng và nháy mắt với anh ta.
- Tại sao không?
- Ồ, theo em, Niki muốn chúng ta làm người kèm theo cô ấy để bảo vệ cô ấy chống lại ai em đã biết rồi - Kate nói.
- Ai vậy? - Tim hỏi lại - Tối nay có anh ta hay sao?
- Anh ta kia kìa - Kate nói. Cô vẫy tay chào Will vừa lên tới sân khấu.
Niki để ý thấy anh mặc cái áo sơ mi của cô tặng. Will nói:
- Chào các bạn và láng giềng. Tôi không nằm trong thành phần nhóm biểu diễn mua vui chính thức tối nay, nhưng nếu mọi người đồng ý, tôi xin thử hát một bài ca tôi mới viết.
Anh chờ một lúc cho tiếng hoan hô và huýt sáo im lặng.
- Tôi đặt tên cho bài này là "Người đẹp".
Anh đánh mấy hợp âm êm dịu ở cây đàn guitar, rồi bắt đầu hát:
"Mỗi lần nhắm mắt lại, tôi thấy em. Người đẹp ơi, em cho tôi ôm em không? Đêm này qua đêm khác, tay tôi vẫn trống rỗng. Người đẹp ơi, có phải đã đến lúc tôi nói với em…?"
Niki tự hỏi người đẹp trong trái tim Will là ai? Phải chăng là người mà Jim đã nói đến, phải chăng Will hát cho một bóng hồng trong dĩ vãng?
Hết bài hát, Will được yêu cầu hát một bài nữa, rồi một bài nữa. Sau rốt, anh xin phép rời sân khấu và ban nhạc khởi tấu một bản nhạc khiêu vũ giật gân. Một lát sau, Will quay trên sàn nhảy với một trong những cô gái hâm mộ anh ta.
Kate hích chồng và Tim mời Niki nhảy.
- Sẵn sàng để nhảy cho vui chứ? - Tim hỏi.
- Tất nhiên - Niki đáp.
Tim nhảy giỏi và đưa Niki đi quanh vòng này đến vòng khác, làm gương cho những cặp khác đi theo.
Ban nhạc chơi một bản Polka và ông mục sư Clay chen vào. Tuy ông lớn hơn Niki ít nhất ba mươi tuổi, ông khiêu vũ cũng hăng hái như bán đấu giá và khi hết bản, người hết hơi và chảy mồ hôi lại là cô.
Lần đầu tiên Will mời cô nhảy, cô có cảm tưởng là một cử chỉ lịch sự giữa bạn bè. Cô đã để ý, Will khiêu vũ với tất cả các cô, nhưng với mỗi người chỉ một lần.
- Tối nay trông cô đẹp lắm - anh ta nói.
- Cám ơn - Cô đáp, rồi hỏi thăm về mẹ anh ta.
- Vẫn thế. Bà có hỏi thăm cô.
- Tôi có ý định đến thăm bà.
- Bà sẽ vui lắm.
Mẹ kiếp, Niki nghĩ thầm, tại sao lần khiêu vũ này không khác gì những buổi khiêu vũ ở trường Blue Mountain mà cô đã bắt buôc phải tham dự hồi xưa? Khi họ làm việc chung, nói chuyện với Will còn dễ dàng hơn. Ở bên anh ta thoải mái ghê. Tại sao bây giờ có nhạc và hai tay của anh ta quanh mình cô lại khác?
Khi anh ta mời cô nhảy lần thứ hai, cô cảm thấy khoái chí bất ngờ, vì được anh ta biệt nhãn so với các cô gái khác. Nhưng Niki không còn tự nhủ phải cẩn thận nữa. Will rõ ràng có những bí mật anh không muốn chia sẻ với ai. Và nếu anh biết nhiều hơn cô về tình yêu, loại tình yêu bất diệt, chắc chắn anh ta đã dâng hiến tình yêu đó cho ai khác.
Bản nhạc chấm dứt, anh ta buông cô ra và nói:
- Cám ơn cô.
Niki mỉm cười đáp.
- Không có chi.
Và sau đó, cô làm theo kiểu của anh ta, chỉ nhảy một lần - và một lần mà thôi - với người nào mời cô nhảy. Và cô cũng mời những người đàn ông lớn tuổi có mặt ở đó cùng vợ và con đã lớn, khiêu vũ với cô.
Gần đến nửa đêm, Niki không rời mắt khỏi Will đang đứng. Xung qunah anh ta vẫn có nhiều cô gái hâm mộ như lệ thường. Người kéo vĩ cầm kêu to "Chúc mừng năm mới" và đánh bản "Auld Lang Syne". Kate và Tim ôm cả Niki vào họ, chia sẻ với cô mối tình giữa họ. Jim Dark đến ôm hôn Niki, rồi trở lại ôm Jodie hôn một cách nồng nàn.
Niki ngó quanh để tìm Will. Nhưng không thấy anh ta ở đâu cả. Anh ta đã ra đi với một trong những cô gái xinh đẹp của anh.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh