Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Azít Nesin
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vua Đã Chết, Vua Muôn Năm
ước đường danh vọng của Xa-ít trong bóng đá bắt đầu thật nhanh chóng, ngay mùa bóng đầu tiên anh đã trở nên nổi tiếng. Hàng ngày trên các trang báo đều có bài viết về Xa-ít, các cuộc phỏng vấn và ảnh của anh. Đặc biệt cố gắng là anh chàng Ac-kan nhanh nhẹn và khôn khéo - anh ta không bỏ lỡ một cơ hội nào để ca ngợi Xa-ít. Một cầu thủ bóng đá nổi tiếng đều cần phải có một biệt hiệu.- Người bình 1uận viên thể thao công bằng và khách quan nhất – Ê-ron Ac-kan đã gọi Xa-ít là ''Xa-ít ơ-phơ-xai-dơ''[1]. Trong trận đấu đầu tiên giữa đội B.L. và L.B.T. Khi Xa-ít ghi bàn thắng đầu tiên, những người hâm mộ đội B.L. đã vây trọng tài và hét lên: ''Việt vị rồi!...''. Nhưng không có việt vị nào cả, Xa-ít đã ghi bàn thắng theo đúng mọi luật lệ. Đó chính là chiến thuật của Xa-ít. Không phải ngẫu nhiên mà các chuyên gia bóng đá đã gọi đó là ''lối chơi ở giới hạn việt vị”. (Người trung phong bên phải đội L.B.T. đứng quanh quẩn cạnh hậu vệ đối phương, anh biết chọn vị trí để đón bóng và lao lên phía trước, về phía người thủ môn đang còn đứng loay hoay trong khung thành của anh ta).
Trong có một mùa bóng, Xa-ít đã ba lần khoác áo đội tuyển quốc gia, còn A-khơ-met, cách đây không lâu còn được gọi là vua bóng đá và là xương sống của đội tuyển, chỉ được bảo vệ danh dự của tổ quốc tất cả có một lần.
A-khơ-met đã bắt đầu già, mặc dù vương miện của anh vẫn còn rực rỡ ánh hào quang của vinh quang quá khứ, anh đã cảm thấy gánh nặng của chiếc áo bào trên đôi vai anh...
Ngay cả Xê-vim cũng hiểu điều đó, bất chấp tình cảm gắn bó trước đây, cô không thể yêu những ông vua đã già yếu được nữa. Cô luôn luôn chỉ nghĩ về Xa-ít. Xê-vim Gri-phôn không thể tha thứ cho mình là đã thả mất một con mồi như vậy khỏi móng vuốt của cô. Cô cũng không thể tha thứ cho cha mẹ của cô, đã từ lâu họ không còn coi Xa-ít là chồng chưa cưới của người con gái duy nhất trong gia đình họ. Họ không thể chấp nhận những kẻ bị phá sản. Một người thanh niên quí tộc bị phá sản không thể nào xứng đối với cô con gái thừa kế của hãng ''Kha-xip Phe-phai-e-vec - Đồ lót phụ nữ'' được.
Và ngôi sao Xa-ít càng lên cao bao nhiêu, thì Xê-vim càng hiểu rõ bấy nhiêu, cô đã mất một người như thế nào, cô có cảm giác là cô đến phát điên lên mất về tình yêu, và thậm chí cô còn nói thẳng với A-khơ-met rằng, cô chỉ yêu có Xa-ít, Xê-vim hết sức xúc động nói về tình cảm của mình và những giọt nước mắt trào ra trên khớp mắt cô làm anh chàng A-khơ-met bất hạnh cũng thấy xúc động và rơi nước mắt.
Trong lúc chân thành, anh thú nhận với Xê-vim rằng, đến bây giờ anh đã hoàn toàn bất lực trước anh chàng tóc trắng ấy, một người trước đây anh thậm chí không coi là người nữa. Thất bại của đội bóng B.L. trong trận thi đấu gần đây nhất với đội L.B.T. trước hết chính là thất bại của A-khơ-met, người trung vệ một thời không ai qua nổi đã không thể làm gì để chống lại lối chơi tuyệt vời của tiền đạo Xa-ít. ''Khi con sói đã già,- A-khơ-met nhớ lại một câu tục ngữ,- thì ngay đến chó cũng chê cười nó''.
Hai năm gần đây A-khơ-met đã phải gắng sức thi đấu, mặc dù anh cố dấu diếm điều đó, sợ các cầu thủ trẻ trong đội chế giễu. Rất ít người đoán được thực chất nguyên nhân thi đấu kém của anh, mọi người vẫn nói thói quen: A-khơ-met lại kém phong độ rồi...''. Đã qua từ lâu cái thời kỳ, khi anh còn chơi với tất cả sức mạnh của mình, và mọi người đã gọi anh là ''vua bóng đá”, là ''xương sống'', và thậm chí là ''giáo sư bóng đá''. Các bạn cùng bắt đầu chơi bóng đá với anh, đã bỏ bóng đá từ lâu, mỗi người đều kiếm một nghề gì đó! Người thì làm huấn luyện viên, người thì buôn bán, người thì lấy được vợ giàu. Bây giờ còn rất ít ai nhớ đến họ: A-khơ-met đã từng có rất nhiều tiền, anh thường nhận được những khoản tiền lớn khi chuyển từ đội này sang đội khác, và anh quen nghĩ rằng, anh không bao giờ hết tiền. Nhưng những ngày vinh quang trong quá khứ đã trôi qua, và tiền anh cũng đã tiêu sạch từ lâu cùng với tuổi trẻ của mình.
Trong lúc Xê-vim đang khóc, gục đầu lên gối anh, A-khơ-met suy nghĩ và bản thân, về cô ta, và anh cảm thấy thương hại cả anh lẫn cô ta. Anh chưa bao giờ có ai cả, ngoài Xê-vim, nhưng đã có khi nào anh đối xử đứng đắn với cô ta chưa? Tại sao anh lại không cưới cô ta, suốt mấy năm qua cô ta đã chung thủy với anh kia mà? Cái gì đang chờ anh ở phía trước? Sang năm tới mọi người sẽ long trọng tiễn đưa anh, và anh muốn đi đâu thì đi!... Chả cần phải biết ra đi đúng lúc, khi tiếng tăm của anh còn vang dội khắp Thổ Nhĩ Kì... Những kẻ hâm mộ mới độc địa và tàn nhẫn làm sao! Cách đây không lâu họ còn cổ vũ: “Cố lên! A-khơ-met! Cố lên!''. Thế mà bây giờ chỉ một sơ suất nhỏ là đã nghe thấy ''Đồ bỏ đi!''.
Những giọt nước mắt trào ra trên khóe mắt anh... Anh thương ai hơn: anh hay là Xê-vim?... Anh muốn an ủi cô ta, ôm và xoa đầu như một người em gái nhỏ, nhưng anh kìm lại được ý muốn mềm yếu không quen thuộc ấy, và thậm chí còn hét lên:
- Thôi đủ rồi! Cô đã tìm được ai để khóc rồi đấy!
- Em biết làm gì bây giờ?- Xê-vim nức nở nói,- em đã đính hôn với anh ta rồi... Em làm thế nào mà nhìn vào mặt mọi người được?
- Thôi im ngay! Cứ làm như mất hết gia sản không bằng!
- Ôi, anh thân yêu, gia sản với chả không gia sản. Nhưng em thì sẽ thế nào? Liệu sau chuyện này em còn đáng giá bao nhiêu nữa?- Cô nói đùa một cách buồn bã và hoảng sợ về câu nói đùa của mình, cô thấy đau khổ và chua xót.- Nếu anh nói giúp được với Xa-ít... Các anh là bạn của nhau mà!...
A-khơ-met cau mày. Anh nhớ lại những bài học của bóng đá Thổ Nhĩ Kì và cảm thấy áy náy. Những câu hỏi ngốc nghếch của Xê-vim đã buộc anh phải suy nghĩ, bây giờ anh - A-khơ-met, một người từng được gọi là ''bức tường thành'', ''giáo sư các khoa học bóng đá'', và ''vua bóng đá''- còn đáng giá bao nhiêu nữa. Không lẽ triều đại của anh đã kết thúc, và một ông vua khác đã thay anh?...
A-khơ-met nắm tay Xê-vim kéo về phía anh:
- Thôi đừng giở trò ngốc nghếch ra nữa! Lúc nào cũng chỉ lắp đi lắp lại: giá với chả giá trên đời này thiếu gì những thằng ngốc, chúng ta sẽ tìm một thằng khác. Món hàng như cô không bị ế đâu...
Hai người im lặng. Mỗi người nghĩ về việc của mình.
- Anh nghe đây?- Xê-vim bỗng nói rất nhanh.
- Em nảy ra một ý định! Rất hay! Rất hay!...
- Em còn nghĩ ra cái gì nữa?
- Dù sao thì anh chàng tóc trắng cũng không còn tiền...
- Hay là em muốn xin cha em cho hắn vay nợ?
- Đừng nói nhảm nhí nữa, em nói nghiêm túc đấy, nếu chúng ta lôi kéo được Xa-ít về đội bóng đá B.L. thì sao? Hả anh? Ngài Di-un-da chắc sẽ phát điên lên vì sung sướng?! Phải rồi, phải rồi, chúng ta sẽ làm như thế, rồi anh sẽ thấy! Trong lúc Xa-ít túng thiếu đó sẽ là một cách tuyệt vời để giúp anh ta kiếm tiền...
A-khơ-met buồn rầu im lặng. Anh nghẹn thở vì tức giận: cô ta định phục vụ ai vậy? Ngài Di-un-da, Xa-ít hay là anh? ''Làm sao mình lại có thể thương tiếc cô ta được nhỉ?''- A-khơ-met thầm nghĩ và đứng dậy.
- Anh làm sao thế?
- Có việc- Anh lầm bầm và bỏ đi...
… Ngài Di-un-da Bôn-tun thật sự thích thú với ý định của Xê-vim: cô cần phải hành động ngay, không được bỏ lỡ một phút. Đó sẽ là công lao lớn nhất của cô đối với đội bóng B.L. Nếu ngay từ bây giờ, bắt đầu gợi ý cho Xa-ít biết về sự cần thiết phải chuyển sang đá cho đội bóng B.L… Ở mùa bóng năm sau, thì anh sẽ ngừng đưa bóng vào cưới của họ. Ngài Bôn-tun đã đánh hơi thấy, mặc dù mùa bóng chưa kết thúc nhưng mọi người đã bắt đầu bám theo Xa-ít. Ở đây thì câu lạc bộ B.L. bắt buộc phải dốc túi ra, vì câu lạc bộ L.B.T. nhất định không muốn chia tay với Xa-ít...
Làm sao chúng ta lại có thể bỏ mất anh chàng đó được nhỉ? Ngài Bôn-tun đăm chiêu nói.- Nhưng ai mà biết được là anh chàng ngờ nghệch ấy lại trở nên tài giỏi đến thế? Như tôi chẳng hạn, đã từng lăn lộn trong làng bóng đá đến bạc cả tóc, cũng chưa hề thấy một sự nhảy vọt nào nhanh đến thế. Tất cả đều có thể, nhưng bỗng nhiên như thế này thì… Và tôi hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao cô lại cho phép anh ta đá cho đội bóng L.B.T.? (Ông ngây thơ nghĩ rằng, Xê-vim vẫn còn có ảnh hưởng đến Xa-ít).
- Tất cả là do lỗi của người huấn luyện viên Anh, đó là âm mưu của ông ta.- Xê-vim trả lời.
- Nếu cô không làm được gì cả, thì chúng tôi sẽ bắt cóc hắn!- Ngài Di-un-da Bôn-tun nói một cách cương quyết. Cô còn nhớ, trước đây cô đã giúp chúng tôi về việc A-khơ-met không? Mà nhân tiện chúng tôi đang định đưa anh ta về một đội bóng tỉnh lẻ nào đó. Cô tự thấy đấy, anh ta không còn lợi ích gì mấy: đá càng kém bao nhiêu, anh ta lại càng thô bạo bấy nhiêu trên sân cỏ... Chúng tôi sẽ bán anh ta mà không cần mặc cả gì hết...
Trong người Xê-vim tất cả như bị sụp đổ. ''Vua đã chết!'' - một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô. Thậm chí cô cũng không bênh vực người bạn cũ, cô không nói một lời vì sợ rằng sẽ không tự chủ được và òa lên khóc mất.
[1] Ơ-phơ-xai-do (offside): tiếng Anh có nghĩa là việt vị.
Vua Bóng Đá Vua Bóng Đá - Azít Nesin Vua Bóng Đá