Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Chương 22
J
uliette có cảm giác kỳ quặc rằng thân thể nàng đang ở đâu đó bên dưới nàng, ở trên giường, còn nàng thì đang trôi bồng bềnh phía trên. Cơn sốt thiêu đốt nàng khiến nàng đổ mồ hôi vô tội vạ, vật vã quằn quại trên chăn đệm. Ai đó đã đặt nàng vào giường, giường của Michel. Nàng chả nhớ tí gì rằng mình đã về nhà, chẳng có ý niệm gì về chuyện bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Nàng rền rĩ.
Cửa mở. Christian vào phòng ngồi ghé lên mép giường.
“Chị gọi à, Juliette. Em làm được gì cho chị không?” Khuôn mặt trẻ con của cậu đầy lo âu, môi cậu run. Cậu nắm tay nàng trong tay mình, dùng khăn tay lau mồ hôi trên mi mắt nàng. “Chị nóng như lửa ấy. Em lấy nước chị uống nha?”
Giọng Christian nghe rỗng khan như vọng từ xa tới và nàng phải chật vật lắm mới giữ được khuôn mặt cậu trong tầm mắt mình. Đầu Juliette giật phừng phừng vì sốt, các ngón tay nàng cào cào vào hai lòng bàn tay Christian. “Trở lại nha, đừng bỏ tôi một mình,” nàng rên rỉ trong khi cậu xa dần.
“Em đi lấy cho chị tí nước.” Chả mấy chốc sau cậu quay lại, đỡ nàng dậy cho nàng uống. Nàng nhấp vài hớp rồi lại ngã dụi xuống đống gối.
“Chị sợ, Christian ơi. Mỗi lần bị sốt là chị lại sợ. Làm ơn ở lại với chị cho tới khi nào chị ngủ lại được. Làm ơn nha. Chị ngủ rồi thì em đi cũng được.”
Christian dùng khăn tay vuốt trán nàng. “Đừng lo, em ở đây mà.”
“Ôi, Christian. Tôi khốn khổ quá chừng” Nàng lảm nhảm, nóng hầm hập, mê sảng. “Con thuyền, rồi cơn bão... Trên bãi biển, Antoine... Tôi... tôi để anh ấy... chúng tôi...”
“Em biết. Em biết hết. Từ lúc về tới giờ Antoine toàn nốc rượu tới say bí tỉ chả còn biết trời đất gì, ở dưới nhà ấy. Anh ấy kể hết cho em nghe rồi; giờ thì chắc cũng kể cho mẹ nghe luôn rồi. Anh ấy không kể là chịu không được.” Mặt Christian đanh lại. “Mỗi lần thấy tự thương thân là ảnh lại phổng mũi lên như vậy đó.”
Juliette bắt đầu khóc. Chầm chậm, nước mắt dâng đầy lên mắt nàng rồi tuôn từng giọt xuống hai má nàng. “Là lỗi của tỏi. Giờ thì hỏng bét hết rồi.” Nàng vươn tay tìm cậu, siết chặt lấy tay cậu, muốn nói.
“Chuyện đó trước sau gì cũng xảy ra. Từ cái ngày anh ấy trở về trước dạo Phục sinh, chuyện này phải xảy ra, Juliette à.”
“Nhưng tôi không yêu anh ấy, không yêu mà. Nó như một căn bệnh; anh ấy khiến cho tôi hành động thế chứ tôi có muốn thế đâu. Tôi sắp sửa hạnh phúc với Michel cơ mà, tôi đang cố hết sức. Giờ thì sụp đổ hết rồi,” nàng tuyệt vọng nói.
“Không. Tin em đi. Rồi chị sẽ quên.”
“Giá mà quên được. Nhưng không thể, giờ thì không thể nữa rồi.”
“Chị sẽ quên.” Christian kéo chăn cho nàng. Juliette buông thõng hai tay, không có chút sức lực nào, cố cưỡng lại.
“Tôi nóng quá,” nàng phản đối.
Hai khuôn mặt khác trôi ra khỏi làn sương dày của cơn sốt đang vây chặt nàng và nàng biết Christian đột ngột đứng dậy tuồng như cậu bị bắt quả tang đang làm gì đó. Bà Tardieu đứng nơi ngưỡng cửa còn Antoine khom xuống trên giường.
Antoine đứng đó, lắc lư qua lại; mặt đỏ lựng vì rượu, vẫn mặc bộ đồ như khi dưới cây thông. “Tao đang tự hỏi thằng kia làm cái gì trên này mà lâu vậy,” anh nói giọng lè nhè. “Hai thằng trong cùng một ngày. Cô nhẫn nại một tí không được hay sao hả?”
Cuồng nộ; Christian gạt phắt ông anh ra khỏi giường. “Đồ con heo say rượu!” cậu thét. “Đồ khốn nạn ỷ lớn bắt nạt nhỏ!”
Antoine vung tay quật mạnh vào Christian khiến cậu văng bắn ra khỏi anh. “Đừng có chửi tao, đồ nhãi nhép, không tao cho mày một trận nhớ đời đó. Tao là chủ ở đây. Đừng có quên.” Anh thở hổn hển do phải nói ngần ấy vì lưỡi anh đang đờ ra, chữ này chữ kia líu cả vào nhau.
“Không phải đời đời là chủ đâu,” Christian bình tĩnh chấp nhận lời đe dọa, “cho nên tốt nhất là anh đừng có đợi lâu quá.”
Bà Tardieu đứng nơi ngưỡng cửa nhìn Juliette với vẻ dửng dưng. “Cô muốn cái gì thì giờ được cái nấy rồi phải không?” Bà ra hiệu bảo hai đứa con trai ra khỏi phòng rồi đứng tránh sang bên nhường lối cho họ, đoạn bà điềm nhiên vươn thẳng người lên.
Juliette muốn nói với bà, nhưng không tìm được gan hoặc lời để nói. Mắt nàng dõi theo những cử động nhanh, gắt của mẹ chồng, chẳng thấy nhẹ lòng chút nào nơi tấm lưng cứng đờ và khuôn mặt đơ đơ đó.
“Cô còn muốn gì nữa không?”
“Có lẽ thứ duy nhất con từng mong ước là một người bạn” Juliette thì thầm.
Bà Tardieu nhìn Juliette không hiểu, đợi nàng nói gì đấy.
“Có đúng vậy không?” giọng Juliette tiếp tục.
“Cái gì?”
“Rằng Chúa rủ lòng thương kẻ yếu?”
Bà Tardieu cau mày nhún vai, đoạn bước thoăn thoắt ra khỏi phòng, đóng cửa lại đánh cách.
Juliette ngẩng đầu lên khỏi gối. Căn phòng xoay mòng mòng, đầu nàng quay tít. Nàng lấy hai tay ôm chặt lấy đầu và cảm thấy máu đập thình thịch trong mạch máu. Yếu ớt, nàng với tay tắt đèn, khiến căn phòng chìm trong bóng tối. Giá mà nàng ngủ được. Giá mà nàng quên được.
Michel chạy suốt phần tư dặm cuối cùng từ chỗ ngã ba. Dù gần như suốt đêm qua bị nhồi xóc trên xe buýt nhưng anh không thấy mệt tí nào. Chẳng mấy chốc nữa anh sẽ được gặp vợ. Dù chỉ hai tư giờ xa nàng song đối với anh thế cũng đã quá nhiều khó lòng chịu nổi. Gần đến nhà anh bứt tới, nhảy thoắt lên lối đi lát xi măng dẫn từ ngoài đường vào nhà, mở tung cửa, để cho nắng sáng tràn vào.
Antoine ngồi nơi bàn, đầu bù tóc rối, mắt sưng húp. Khi Michel vào phòng; Antoine thu hết mấy cái chai rỗng ra khỏi mặt bàn đem để dưới chân.
“Em cứ nghĩ về giờ này cả nhà vẫn đang ngủ,” Michel kêu lên. “Anh dậy đi ra xưởng sớm thế à?”
Antoine gật.
“Chắc là em sẽ đợi Juliette dậy đã. Nếu anh thấy được.” Antoine lại gật.
Hồ hởi, Michel bắt đầu kể cho Antoine nghe về công chuyện anh đã tiến hành hôm qua. “Rồi thì,” anh kết luận, “em còn gặp được Courtin sau khi ăn tối hôm qua nữa. Thành thử em không phải ngủ qua đêm”
“Tốt.”
“Em đã bắt kịp chuyến xe buýt cuối”
“Tốt”
“Chắc Juliette còn đang ngủ.”
Antoine lại gật, rồi đứng dậy.
“Đợi đã,” Michel nói. “Em muốn cho anh xem em mua gì cho mẹ nè.”
Antoine lại ngồi phịch xuống ghế, dụi dụi mắt. Michel đặt một hộp các tông lên bàn, xé dải bọc, lục trong mấy tờ giấy mỏng lót hộp lôi ra cái gì đó. Một cái đồng hồ treo tường to đùng, chạm khắc kỳ quái lộ ra. Antoine gầm gừ trong họng.
Michel nhét mớ giấy gói vào lại trong hộp rồi ngắm nghía món quà. “Có phải mẹ muốn treo đúng cái như vầy trong phòng ngủ của mẹ không?”
Antoine lại đứng dậy lê chân ra cửa.
“Nè, anh uống với em một tách cà phê nhé?” Michel hỏi. “Anh đi đâu vậy?”
“Ra xưởng.”
“Nhưng còn sớm quá mà;” Michel bác lại, bối rối.
Antoine không trả lời.
Michel nghe tiếng máy xe jeep khởi động, rồi tiếng sang số ken két. Anh giấu cái đồng hồ sau lưng mà đi vào bếp, mùi cà phê mới pha từ đó tỏa lên thật là cám dỗ. Bao tử anh kêu gào đòi ăn, và Michel nhận ra mình đói cồn cào. Anh lẻn tới sau lưng mẹ mà hôn lên má bà.
“Michel! Cả nhà đâu có nghĩ con về sớm vậy.”
“Con đi chuyến xe buýt đêm,” anh giải thích. “Nè, Antoine bị làm sao vậy?”
“Nó uống rượu cả đêm.”
“Uống rượu?” Michel thắc mắc.
“Michel,” mẹ anh nói với vẻ thương hại, “Michel, mẹ phải nói chuyện với con”
“Về cái gì? Có chuyện gì xảy ra vậy? Đầu tiên Antoine, giờ tới lượt mẹ.”
“Là chuyện vợ con, Michel. Chuyện Juliette.”
“Ôi trời ơi! Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra với cô ấy?”
Bà Tardieu đi về phía cửa bếp đóng lại. “Nó không sao hết.”
Michel cảm thấy cái đồng hồ chạm trổ kỳ khu rời ra khỏi ngón tay mình, anh phải tì người vào cái tủ bằng gỗ thông. “Nói con nghe có chuyện gì xảy ra,” anh khẩn nài.
“Ngồi xuống, Michel”
Anh vâng lời mẹ. Bà đưa anh một tách cà phê, nhưng anh lắc đầu. Lời bà nói đâm vào tai anh đau như những mũi kim châm. Anh thấy mình kiệt lực, già sọm đi. Anh quá choáng không thể nói năng gì, không thể phản ứng lại trước những gì mẹ kể. Anh muốn bảo bà thôi đừng kể nữa, muốn bà hãy nói đó không phải sự thật, đó toàn là dối trá, hãy nói rằng thậm chí không phải là anh đang thức. Bụng dạ anh nhộn nhạo buồn nôn.
“Cho nên cả nhà nghĩ, mẹ nghĩ,” bà Tardieu nói; “tốt hơn hết là con biết chuyện bây giờ, ngay bây giờ, trước khi để cho con nhỏ đó biến con thành thằng ngốc.” Bà Tardieu nhấp một ngụm cà phê. Mắt bà đầy lệ. “Thằng anh ruột của con. Khởi đầu hay hớm nhỉ.”
Michel đau lòng và hoang mang đến nỗi không thể hiểu mẹ anh đang khóc vì anh hay vì Antoine. Mà đằng nào thì cũng có khác gì nhau? Chẳng quan trọng gì nữa hết. “Nhưng con thì làm được gì? Con nên nói gì với cô ấy?”
“Con phải bảo nó đi đi.”
“Ngay hôm nay?”
“Ngay bây giờ.”
“Bây giờ.” Michel nhắc lại. Một vết thương lớn sâu hoắm đang mở ra bên trong anh, anh cảm thấy được sinh khí của mình đang từ đó ồng ộc tuôn ra, và anh ngạc nhiên thấy da mình vẫn đang nguyên vẹn, rằng anh vẫn đang sử dụng được tay chân mình; vẫn nói năng được. Anh cố sức tập trung vào những gì mẹ anh đang nói. Anh không thể nghĩ gì được nữa.
“Và nếu con nhỏ giở trò đóng kịch hay đe dọa hay gì đó, hay là không chịu làm như con bảo thì hãy hứa cho nó một khoản tiền hay gì đó. Nhưng con đàn bà đó phải đi khỏi đây. Ngay sáng nay.”
“Vâng” Michel nói. Anh nhận ra là mình vẫn đang cầm cái đồng hồ treo tường ở sau lưng. Một cách cứng đờ; anh chìa nó ra giữa hai người. “Đây, con mua cái này làm quà cho mẹ. Con hy vọng mẹ thích.” Anh đặt cái đồng hồ vào trong tay bà rồi ra khỏi bếp, tiếng của mẹ anh nói với theo sau.
“Mẹ đã cảnh cáo con mà. Morin đã cảnh cáo con. Con đã được cảnh cáo trước rồi.”
Ai có thể được cảnh cáo trước về tình yêu? Michel nghĩ. Ôi lạy Chúa, nếu mình cứ thấy thế này thì thà chết còn hơn. Juliette, anh rền rĩ tận bên trong. Juliette, làm sao em có thể làm thế với anh, làm sao em có thể để cho anh ta chiếm lấy em? Antoine muốn gì có nấy, lúc nào cũng vậy. Michel lắc đầu buồn bã. Lúc nào cũng vậy. Nhưng cớ sao anh ta lại phải đánh cắp thứ duy nhất mình thực sự cần cơ chứ? Juliette, Juliette ơi! Michel cảm thấy nước mắt nóng hổi làm mắt anh bỏng rất. Anh lảo đảo trên cầu thang, chật vật đi lên. Nơi chiếu nghỉ anh hít một hơi sâu và ghìm lại, lắng nghe bên ngoài cửa phòng mình.
Anh khẽ khàng mở cửa. Trong phòng vẫn đang tối mờ mờ, bị khuất sáng bởi một cái cây mọc bên mé nhà, và rèm đang kéo kín. “Juliette,” anh vừa nhẹ nhàng nói vừa đi vào phòng. Giường trống. Một chiếc áo ngủ cuộn thành đống nhỏ trên sàn. Các ngăn kéo bị mở ra và một ly nước nằm chỏng chơ trên bàn ngủ, nước đọng thành vũng nhỏ trên mặt bàn phủ kính. Một con ruồi bay vù vù nơi tấm kính tủ quần áo.
Michel lục lọi khắp phòng, không tin được, muốn nàng vẫn đang ở đó. Những cử động mà anh buộc mình làm khiến anh thức dậy khỏi cơn đờ đẫn mụ mị mà tin của mẹ anh đã đẩy anh vào. Anh bắt đầu run. Bằng toàn bộ sức bình sinh; anh hét: “Juliette!” Chỉ có im lặng đáp lời anh.
Điên cuồng, anh lao ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang.
“Juliette! Juliette! Juliette!”
Bà Tardieu bắt gặp anh nơi chân cầu thang, ghìm anh lại. Anh vùng vẫy để giằng ra, gạt phăng tay bà. “Con đi đâu?”
“Đi tìm Juliette.”
“Thôi đi. Đừng đi!”
“Để con yên. Con cần cô ấy. Con cần vợ con.”
“Đừng đi; mẹ van con. Đừng.”
Michel đi ra cửa, lao bắn ra ngoài.
Bà Tardieu gọi theo anh, bất lực không sao ngăn anh lại được. “Nó sẽ còn làm chuyện tồi tệ hơn nữa, Michel. Quay lại đi!”
Anh đã ra tới đường cái, chạy như thể cả cuộc đời anh tùy thuộc vào việc đó, từng hơi thở nhọc nhằn bật ra khỏi cổ họng anh.